Chương 43: Sóng gió Khúc An
Tào Tung là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ hết sức bình thường ở Khúc An.
Ở thành thị lớn Khúc An này, tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có tài năng, không có bối cảnh cũng chỉ có thể bị điều đi trông coi cổng thành.
Hắn ngáp một cái, mặt trời sắp xuống núi. Hắn trông một lúc nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.
Đồng liêu ở bên cạnh nói: "Mấy hôm nay có không ít các tiểu thành đến Khúc An. Xem ra các thực thương* trong thành kiếm được không ít tiền."
(*) thực thương: thương nhân buôn bán lương thực.
Nói là thực thương, nhưng thực ra sau lưng họ là Khúc An, hoặc là Tứ đại tông môn.
Tào Tung nói: " Cũng khó trách. Bây giờ tứ đại tông môn còn đang bận chuyện bí cảnh bị mở, đâu có thời gian đi đưa lương thực cho các tiểu thành bên cạnh chứ. Những tiểu thành hẻo lánh đó mỗi quý mới ra đổi lương thực được một lần, sao có thể không đến nơi này của chúng ta chứ?"
Có một vài thành thị lớn, đều là một lần đổi nửa năm lương thực, thậm chí một vài nơi một lần đổi cho cả năm. Còn những thành trấn mỗi quý đến đổi một lần, vậy tuyệt đối có thể xem như đó là một trong những nơi nghèo nhất của khu phía Đông.
Hai người đang nhàm chán nói chuyện với nhau, chợt nhìn thấy ở phía xa xuất hiện một điểm đen.
"Có pháp khí phi hành đến" , tinh thần Tào Tung phấn chấn.
Có người đến, bọn họ có tiền rồi!
Không sai, muốn vào Khúc An thì phải nộp phí vào thành. Hơn nữa nếu muốn ở lại qua đêm, cũng cần thiết phải tìm một quán trọ. Đèn đường mà tắt là không cho phép người đi lại trên phố.
Một lát sau, điểm đen kia dần rõ ràng, Tào Tung cũng nhìn rõ hình dáng của pháp khí phi hành kia.
Hắn cũng xem như là người hiểu biết sâu rộng, nhìn vẻ bề ngoài của pháp khí kia, có thể biết được người ngồi bên trong khẳng định không phải hạng tầm thường.
Hắn bỏ đi ý nghĩ thu tiền phí, vỗ vào hai bên má, lộ ra một nụ cười không nịnh bợ cũng không lãnh đạm.
Các đồng liêu khác cũng như vậy. Những người trông giữ cổng thành như bọn họ, có một điều kiêng kị nhất chính là không biết quan sát vì vậy khi nhìn thấy chiếc thuyền hai tầng kia, đều đứng thẳng sống lưng.
Trên thuyền, Trịnh Minh kích động nói: " Cuối cùng tới Khúc An rồi!"
Lúc nãy bọn họ ở xa đã nhìn thấy được, cả thành Khúc An lớn đến mức dọa người, ít nhất to gấp mấy lần Thành Thanh Châu. Toàn bộ đều là kiến trúc cao tầng san sát nhau, đường phố rộng rãi, người đến người đi nhộn nhịp tấp nập, quả thật là quá mức so với trí tưởng tượng của bọn họ.
Trong lòng Trang Thừa tàn đầy lo lắng, Khúc An phồn hoa như vậy, không biết đến đó rồi bọn họ nên làm gì?
Có khi nào người ta sẽ chê cười bọn họ không ?
Dường như Trịnh Minh biết hắn ta đang nghĩ cái gì, khoác tay lên bả vai hắn ta: " Yên tâm, chúng ta có thành chủ mà!"
Nhìn thành chủ rồi lại nhìn Khúc An, cảm thấy tòa thành này cũng chỉ như vậy mà thôi.
Dù sao thành chủ là tiên nhân, Khúc An lại chỉ là một tòa phi thành.
Lúc thuyền sắp hạ xuống, dưới sự giúp đỡ của Tần Việt, Tô Thu Diên đã thay một bộ y phục mới, thậm chí còn lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra kiểm tra một lần.
Gần đây tình hình sản xuất Thanh Quặng vẫn ổn định, tổng cộng có hơn một vạn linh thạch phổ thông được đào ra. Không được coi là nhiều, nhưng cũng không quá ít.
Lại tính thêm số gạch, bùn và da lông bọn họ mang theo, đoán chừng cũng có thể đổi được lương thực trong một thời gian dài.
Sau khi thuyền hạ xuống, nhóm người Tào Tung mới có thể thấy rõ hình dáng pháp khí phi hành này.
" Đây, đây không phải là người của Tứ đại tông môn chứ?" Tào Tung thì thầm. Thoạt nhìn không hẳn chỉ là tu sĩ bình thường của tứ đại tông môn, có khả năng là thiên kiêu.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy hai người xuất hiện ở đầu con thuyền.
Một người bạch y, một người hắc y, đều là long chương phượng tư, phong thái trác tuyệt.
Đặc biệt là vị bên trái kia, đôi mắt nhẹ nhàng quét qua mà đã làm cho trái tim của Tào Tung đập loạn nhịp.
Đây, đây, đây là tiên nhân !
Tào Tung trông giữ cửa thành bao nhiêu năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên bởi vì nhìn thấy một người mà hắn lúng túng đến độ mặt mũi đỏ cả lên thế này.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, đợi người trên thuyền đều đi xuống, thậm chí thuyền đã bị thu hồi, bọn họ vẫn chưa định thần lại.
Tô Thu Diên đi ở đằng trước, đám người Tạ Ngang theo ở phía sau đang bất động thanh sắc mà đánh giá cửa thành Khúc An, chiều cao là hơn 20 mét, nên nhìn không thấy hai bên đầu, cửa chính không mở, nhưng cửa hông ở hai bên đều cao hơn 3 mét, rộng hơn 6 mét.
Hai đội tu sĩ đang tuần tra ở trên tường thành, những tu sĩ khác đứng gác ở bên cửa hông. Xem ra đều đã trải qua huấn luyện, thân thể cường tráng, tùy ý chọn ra một người cũng có thể làm thành viên tinh nhuệ của đội săn thú.
Thấy thế thì dù là Trịnh Minh cũng có chút căng thẳng.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy trên khuôn mặt nghiêm túc của các tu sĩ thủ thành đều đỏ bừng lên.
À, chắc là do nhìn thấy thành chủ của bọn họ rồi!
Tần Việt nhíu mày, ánh mắt của những người này làm hắn không vui.
Tô Thu Diên lại quen rồi, y bước tới cửa hông hỏi: " Phí vào thành là bao nhiêu?"
Tào Tung phản ứng lại, đỏ mặt đáp: " Mỗi người một viên linh thạch."
Tô Thu Diên ném cho hắn bảy viên linh thạch: " Một đội bảy người, có thể tìm người dẫn đường không? Chúng tôi lần đầu đến Khúc An."
Tào Tung lập tức nói: " Ta giúp mấy vị đại nhân dẫn đường!"
Nói xong hắn đảo mắt qua đám đồng liêu đang phẫn nộ trừng mắt với hắn, có điều Tào Tung cũng không hề sợ hãi. Sau khi nhận linh thạch hắn đã dẫn đường cho đoàn người.
Thực ra, rất hiếm khi bọn họ làm người dẫn đường, bọn họ thường tìm tu sĩ Luyện Khí Kỳ khác làm thay, nhưng mà... nhưng mà vị này lại không giống như vậy.
Nhìn đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, dùng pháp khí cao cấp như vậy, nhìn là biết ngay, đây thiên tử hào môn. Những tu sĩ như này đến Khúc An, vậy ngàn lần không được để xảy ra sơ suất.
Các tu sĩ giữ thành khác nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, đều âm thầm đáng tiếc vì bản thân đã chậm một bước.
Có điều đợi bọn họ đi xa rồi, một người trong đám mới cảm thấy kì lạ nói: " Sao mấy người đi đằng sau đều mặc quần áo bình thường, trên người lại không có cái pháp khí nào vậy?"
" Phải đấy", có người nói: " Thoạt nhìn giống như là tu sĩ của tiểu thành hẻo lánh, kì quái."
Một người khác nói: " Mấy người đừng nói linh tinh. Vị đại nhân dẫn theo bọn họ kia, nhìn là biết thiên kiêu, làm sao có thể là từ tiểu thành đến?".
Mặc dù nói như vậy, nhưng những người khác vẫn không tránh khỏi thì thầm: " Nhưng tùy tùng của vị đại nhân kia cũng quá giản dị rồi đấy?"
Không chỉ có mỗi bọn họ nghĩ như vậy. Lúc này, Tào Tung cũng đang hoài nghi giống họ.
Bởi vì Tô Thu Diên không hỏi hắn nhà trọ ở đâu, cũng không hỏi hắn đặc sản của Khúc An là gì mà hỏi thẳng nơi mua lương thực luôn.
Quá trình này, quả thực chính là bước đầu tiên mà các tiểu thành từ xa đến đổi lương thực hay làm.
Nhưng dù hắn nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể tìm ra được mối liên hệ giữa Tô Thu Diên và vị thành chủ tiểu thành kia.
" Nếu muốn mua lương thực, thông thường đều đến năm tiệm gạo lớn. Mặc dù nói là tiệm gạo, nhưng cũng có bán các loại lương thực khác, giá cả ở đấy cũng không chênh lệch nhiều. Đều ở trên phố Chu Tước bên cạnh, nơi đó buổi tối không mở bán. Nếu các vị đại nhân cần mua, cần phải đợi sáng sớm ngày mai đi mới được."
Tô Thu Diên gật đầu: " Vậy muốn bán đồ thì phải đi chỗ nào?"
Tào Tung càng thêm hoài nghi. Bởi vì đây hoàn toàn là bước thứ hai mà tiểu thành đến đổi lương thực hay làm, không sai một chút nào.
Hắn nói: " Cũng ở trên phố Chu Tước. Có vài món đồ sẽ được tiệm chuyên môn về đồ đó thu mua. Nếu như không có, thì thống nhất đi tiệm cầm đồ của phủ Thành chủ mở là được. "
Tô Thu Diên gật đầu.
Tào Tung lại giới thiệu tiếp: " Thành Khúc An ngăn cấm các tu sĩ luận bàn với nhau. Pháp khí phi hành cũng không thể dùng, càng không thể phi hành ở trong thành. Tới giờ tắt đèn sẽ có tiếng chiêng nhắc nhở, sau đó không được đi lang thang trên đường. Nếu như bị bắt, là phải bị phạt tiền."
Tạ Ngang nghe xong thì tấm tắc kinh ngạc, tòa thành lớn này có nhiều quy tắc quá. Muốn vào thành không những phải nộp tiền, buổi tối còn không được dạo phố. Nói các khác, bọn họ cần phải tìm một nhà trọ ngủ lại mới được.
Tào Tung nói: " Nhà trọ lớn, nhỏ trong thành Khúc An rất nhiều. Có chỗ một ngày mười viên linh thạch, cũng có chỗ một ngày một trăm viên linh thạch. Các vị đại nhân có thể tùy ý lựa chọn."
Tô Thu Diên suy nghĩ rồi nói: " Vậy đi đến nơi mười viên linh thạch."
Bước chân Tào Tung chợt ngừng lại, sau đó coi như không có việc gì mà dẫn bọn họ đi nhà trọ kém nhất Khúc An.
Nói là kém nhất, thực ra so với phòng của các phàm nhân ở Thành Thanh Châu trước đây còn tốt hơn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám người Tô Thu Diên đã thanh toán vào ở. Đến ông chủ nhà trọ còn kéo Tào Tung đi hỏi, những vị khách này có lai lịch thế nào.
Tại sao nhìn thì có vẻ rất nhiều tiền, nhưng lại chạy đến chỗ bọn họ, chuyện kỳ cục gì đây?
Tào Tung có trăm suy nghĩ cũng không có cách nào giải thích được. Hắn còn phải về phục mệnh, thuận tiện nói chuyện này với phủ Thành chủ mới được.
Mỗi ngày phủ Thành chủ đều ghi lại không ít những khách kỳ lạ đến thành, sau này cũng có thể tra ra tin tức.
" Đừng bận tâm nhiều làm gì. Khi mua lương thực sẽ phải đăng ký, đến lúc đó sẽ biết chuyện gì thôi." Tu sĩ của phủ Thành chủ nói.
Tào Tung gật đầu, trên đường trở về lại nhìn thấy mấy kẻ lang thang.
Khúc An không cho phép có người đi dạo trên đường vào buổi tối, nhưng cũng có một vài ngoại lệ.
Những kẻ lang thang này là người chính gốc Khúc An, thậm chí còn là tu sĩ. Bởi vì nhiều nguyên nhân, lại không có nhà để về, nhà trọ cũng không dám nhận, chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Tào Tung thở dài, khi đi qua bọn họ thì bước nhanh hơn một chút, đến ánh mắt cũng không dám nhìn trực tiếp vào bọn họ.
Trong đám người lang thang có một người ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bẩn thỉu, thấy Tào Tung như thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó dựa vào góc tường nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, đám người Tô Thu Diên thức dậy từ rất sớm.
Hôm qua bọn họ đã dùng khá nhiều linh thạch để thuê phòng, thực sự không dám trì hoãn ở Khúc An nữa, mau chóng mua lương thực mang về mới phải.
Tạ Ngang nói: " Thành chủ, ngài ở nhà trọ nghỉ ngơi, chúng tôi đi mua lương thực được rồi."
Làm thế nào cũng không thể để thành chủ đi cùng với bọn họ đến chỗ lái buôn được.
Tần Việt cũng nói: " Thành chủ, nếu người xuất hiện ở bên ngoài, sợ rằng sẽ gây ra sự chú ý, không tiện. Chi bằng ta đi cùng quản gia Tạ, ngài cũng yên tâm một chút."
Lời nói này làm Tạ Ngang trợn trắng mắt. Cho dù không có Tần Việt, ông cũng có thể làm người khác yên tâm!
Tô Thu Diên suy nghĩ một chút. Khuôn mặt này của y thực sự không tiện xuất hiện ở nơi đông người. Y cũng không muốn bị người ta nhìn như nhìn con khỉ, y dứt khoát nói: " Vậy ta đội mũ có rèm che."
Ở Khúc An, có rất nhiều tu sĩ cấp cao, Tô Thu Diên không yên tâm để bọn họ tự đi.
Sau đi đội mũ, quả nhiên không có ai nhìn y chằm chằm.
Mấy người thuận lợi đi tới phố Chu Tước, quả nhiên giống như lời Tào Tung nói. Trên phố có không ít cửa tiệm lớn nhỏ, vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Minh kìm nén kích động, nói: " Thành chủ, bây giờ chúng ta đi so giá ở các cửa tiệm sao?".
Tô Thu Diên gật đầu.
Bọn họ đi năm cửa tiệm gạo, giá tiền chênh lệch không nhiều, ví như có cửa tiệm giá gạo đắt một chút, nhưng giá đậu nành lại rẻ một hơn một chút.
Nhưng nếu muốn mua đồ rẻ nhất ở mỗi cửa tiệm, vậy thì lại không được.
" Các ngươi chỉ có thể mua ở cùng một nơi, sau khi mua còn phải đăng ký để xem là người của thành nào mua." Ông chủ tiệm gạo nói.
Thông thường mà nói, thuộc về tông môn nào quản, tự nhiên là ở tiệm tông môn đó mua lương thực. Nếu như là tu sĩ bản địa của Khúc An, tự khắc sẽ đi tiệm gạo của Khúc An.
Chỉ có duy nhất một thành không phụ thuộc vào tông môn nào là thành Thanh Châu mà thôi.
" Vậy chúng ta vẫn đi tiệm gạo của Thiên Nguyên Tông đi?" Tạ Ngang đề nghị.
Về sau bọn học vẫn còn tới tiệm gạo của Thiên Nguyên Tông mua đồ, không thể không cho Thiên Nguyên Tông chút mặt mũi.
Tô Thu Diên nói: " Ừ, thuận tiện nghe ngóng một chút xem tại sao đến bây giờ sứ giả vẫn chưa đến."
Tiệm gạo này nghe ra chỉ là cửa tiệm nhỏ, nhưng lại chiếm cả hai tầng lầu. Không chỉ có các loại ngũ cốc, còn có rau cải và thịt linh thú, đầy đủ các loại tha hồ lựa chọn. Thậm chí giá tiền còn rẻ hơn một chút so với khi giao dịch trực tiếp cùng Thiên Nguyên Tông.
So sánh ra, dựa theo phần lương thực thấp nhất của mỗi người, trước đây Thanh Châu phải dùng đến ba nghìn linh thạch mới có thể thu xếp được dạ dày của tất cả mọi người trong mỗi tháng, nhưng ở đây, có thể tiết kiệm được gần hai nghìn linh thạch.
Dù sao, nhóm sứ giả đến các thành cũng phải cần tiền đi lại, vì vậy trực tiếp tới cửa thành giao dịch khẳng định phải đắt hơn một chút.
.
Tạ Ngang xem như mở mang tầm mắt, nhưng đành chịu vì linh thạch không đủ, cũng không có ai để ý tới bọn họ, càng đừng nói đến nghe ngóng tin tức. Nên họ chỉ có thể lấy đồ ở trên tay bán đi.
" Da lông này của các ngươi là của sói tuyết à?" ông chủ phụ trách thu mua da lông hỏi.
Tạ Ngang gật đầu: " Giá tiền của các ngươi ở đây là như thế nào?"
Ông chủ sờ vào tấm da lông, quả thực rất mềm mại, lông của sói tuyết vốn dĩ có chút cứng, có thể làm thành như vậy, cũng không dễ dàng gì, hắn suy nghĩ chút rồi nói: " Thông thường ta trả 20 viên linh thạch một tấm da. Nhưng tấm da này của các ngươi, thêm một chút, 22 viên linh thạch, thế nào?
Nghe xong giá tiền này, Trang Thừa không kiềm được líu lưỡi.
Hắn ta cũng hiểu biết một chút, bọn họ bán linh thú cho Thiên Nguyên Tông, một con sói tuyết kỳ luyện khí cũng chỉ được hơn ba mươi viên linh thạch. Nhưng ở Khúc An, da đã được lột thành như vậy, một tấm có thể so với giá của một con thú.
Tạ Ngang hỏi thêm: " Bọn ta vẫn còn rất nhiều da của sói tuyết Trúc Cơ kỳ, các ngươi có mua không?
Ông chủ mắt sáng lên: " Đương nhiên mua, ta xem chất lượng thế nào."
Các loại da đã qua tay hắn không phải ít, nhưng có thể chế biến thành như này lại không nhiều. Màu sắc của sói tuyết rất đẹp, làm ra đồ vật nhìn cũng rất đẹp, không phải lo không bán đi được.
" Sói tuyết Trúc Cơ kỳ, da như này ta trả các ngươi 50 viên linh thạch một tấm, thế nào?
Trước đó Tạ Ngang có nghe ngóng qua giá tiền, gật đầu đồng ý: " Được"
Lần này bọn họ ra ngoài mang theo 125 tấm da, bao gồm 70 tấm của sói tuyết Luyện Khí kỳ, 55 tấm Trúc Cơ kỳ, ông chủ tính toán một chút, tổng cộng đổi được 4300 viên linh thạch.
Trịnh Minh không kiềm được bèn thì thầm: " Vẫn là đào quặng thu được nhiều tiền nhất."
Bây giờ bọn họ một tháng đào quặng có thể kiếm được ba, bốn nghìn linh thạch, săn thú chi bằng đào quặng.
Tạ Ngang gõ vào đầu hắn nói: " Đó là đương nhiên, thử hình dung xem, nhà nhiều linh thạch, đều là dùng quặng ở nhà. Đào quặng đương nhiên hiệu xuất cao hơn so với săn thú rồi."
Đó chính là trực tiếp đào linh thạch, giảm không hết tất cả các bước ở giữa.
" Vậy tại sao chúng ta nghèo như vậy?" Trịnh Minh không phục, nói.
Nguyên nhân này rất phức tạp, đơn giản mà nói là vì thanh quặng này đã khô cạn mấy chục năm rồi.
Vốn dĩ đào quặng là công việc có độ khó cao, lại thêm mọi người sợ sau khi đào quặng xong thì bị Thiên Nguyên Tông bỏ rơi. Vì vậy đều là dựa theo số lượng thấp nhất mà đào. Mỗi người một ngày ở bên ngoài đào hai, ba viên linh thạch, như vậy không nghèo được sao?
Nhưng bây giờ không giống trước kia, phát hiện ra khoáng quặng mới. Chỉ tính một trong số đó, cố gắng đào thế nào thì dùng mười mấy năm cũng đào không hết. Cuộc sống của mọi người có được lối thoát, mỗi ngày mỗi người có thể đào ra bảy, tám viên linh thạch, cho nên loáng cái đã trở nên giàu có.
" Được rồi, đi xem gạch với bùn có ai mua không."
Đáng tiếc là, thật sự không có cửa tiệm nào ở Khúc An mua thứ này.
Nhưng thật ra có người ở tiểu thành khác nghe nói bọn họ bán đồ, dùng tám nghìn linh thạch để mua lại tất cả gạch với bùn.
Trang Thừa càng thêm thất vọng. Xem ra, linh thạch bọn họ kiếm được từ săn thú là ít nhất.
Tạ Ngang nói: " Vậy thì chưa chắc đâu. Dùng các sản phẩm lấy từ yêu thú để luyện đan luyện khí thì giá cả sẽ lập tức được nâng lên thôi."
Lúc nãy bọn họ xem qua, một viên đan dược bình thường của tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng, ít nhất cũng có giá 100 linh thạch trở nên. Nhưng thành phần quan trọng nhất của những đan dược này chỉ là một bộ phận của yêu hạch mà thôi. Vì vậy vẫn là có thể kiếm được nhờ săn yêu thú.
Mấy người vừa nói vừa đi tới tiệm gạo, mới đi được nửa đường, Tô Thu Diên chợt dừng lại.
" Làm sao vậy?" Tần Việt hỏi.
Hắn thuận theo cái nhìn của Tô Thu Diên, rất nhanh nhìn thấy mấy kẻ lưu lạc đang ngồi bên tường.
" Bọn họ có vấn đề gì sao?" hắn hỏi.
Tô Thu Diên nhíu mày: " Những người này đều là tu sĩ."
Khúc An thật sự là không được rồi, đến tu sĩ đều chạy đi làm kẻ lưu lạc.
Lúc nãy Tần Việt không chú ý tới mấy người này. Nghe Tô Thu Diên nói vậy, hắn chợt nhìn kỹ họ, quả nhiên là tu sĩ.
Nhưng mà sao tu sĩ lại trở thành kẻ lưu lạc không có nhà để về?
Thật ra, hôm qua Tạ Ngang đã thấy bọn họ rồi, thậm chí ông còn đi hỏi thăm.
Thấy thế bèn nhỏ giọng nói: " Những người này thực sự là tu sĩ, có điều đều là Trúc Cơ kỳ. Trúc Cơ kỳ ở Khúc An cũng không có giá trị. Với lại bọn họ đắc tội với người của Tứ Đại tông môn, vì vậy mới lang thang trong thành. Ở Khúc An, không có ai dám giúp bọn họ, nếu giúp bọn họ chính là đắc tội với Tứ đại tông môn."
Ở bên ngoài, Tứ đại tông môn là bá đạo như vậy.
Tần Việt nhíu mày, nhìn không thuận mắt cách làm của Tứ đại tông môn.
Ma tôn biết hắn nghĩ cái gì, cười nhạt nói: " Tứ đại tông môn chính là như vậy, chịu không được người khác hỗn xược, những người này cũng không phải phạm tội gì lớn, bằng không sớm đã chết rồi."
Trong đám có một người dường như nghe thấy bọn họ nói chuyện, ngẩng đầu lên, Tần Việt nhìn thấy thì sững sờ.
Người này tuổi tác không lớn, có lẽ khoảng hơn 10 tuổi, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi như thế, vậy mà cũng biến thành kẻ lưu lạc?!
Ma tôn lại không cảm thấy kỳ quái: " Thiên tài tất có giá trị, nhưng thiên tài mà không nghe lời thì sẽ không ở trong phạm vi này. Hắn chưa chết, đoán chừng rằng Tứ đại tông môn thật sự xem trọng hắn, muốn luyện tính cứng đầu của hắn thành mềm, sau đó thu nhận vào trong môn."
Tần Việt có chút khó tin: " Bọn họ vô pháp vô thiên như vậy sao?"
Ma tôn trầm giọng nói: " Đúng vậy"
Nhưng có rất ít thiên tài bị Tứ đại tông môn đối xử như vậy. Bởi vì đại bộ phận đều mong muốn gia nhập vào bọn họ. Chỉ có số ít cứng đầu, Tứ đại tông môn mới đưa ra hạ sách này.
Ma tôn lẩm bẩm nói: " Nếu không phải có thành chủ thu nhận ngươi, có lẽ ngươi cũng có ngày như vậy."
Tần Việt sửng sốt, cảm thấy ngữ khí khi Ma Tôn nói câu này, có chút kì lạ: " Ngươi nói cái gì?"
Ma tôn ngừng lại nửa ngày: " Không có gì."
Đời này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, bởi vì đã có người bằng lòng bảo vệ hắn.
Tô Thu Diên cũng nhìn thấy mặt người thiếu niên kia, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trẻ như vậy ...
Tứ đại tông môn quả nhiên tạo nghiệp, khó trách mỗi lần các vị sư phụ nhắc đến Tứ đại tông môn đều là không vui vẻ gì.
Thiếu niên nhìn qua bọn họ mấy lần, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
" Thành chủ, chúng ta đi thôi." Tạ Ngang ở phía trước nói: " Chúng ta không nhanh lên sẽ lại phải ở đây một buổi tối nữa."
Tô Thu Diên gật đầu.
Sau khi tới tiệm gạo, vẫn không có người để ý tới bọn họ. Tạ Ngang chỉ có thể chủ động tìm một vị tu sĩ, nói: " Xin chào, chúng tôi đến mua gạo."
Vị tu sĩ kia liếc Tạ Ngang một cái: " Từ đâu đến?"
" Thành Thanh Châu." Tạ Ngang nói.
Vị tu sĩ nhíu mày: " Thành Thanh Châu? Mỏ quặng của Thanh Châu không phải đã bỏ phế rồi sao? Các ngươi lấy cái gì mua lương thực?"
Hắn là người trong phân tông* của Thiên Nguyên Tông, mặc dù không rõ tình trạng cụ thể của Thanh Châu, nhưng cũng biết Thanh Châu sớm đã bị tông môn bỏ phế. Nghe nói là tặng cho một tu sĩ Kim Đan. Một tòa thành phế như vậy, lấy đâu ra linh thạch mua lương thực?
(*) Phân tông: chi nhánh của tông môn.
Tạ Ngang nói: " Chúng tôi bắt đầu săn thú, bán được rất nhiều da lông yêu thú, vì vậy có chút linh thạch."
Tu sĩ đó vẫn nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn, hỏi: " Các ngươi có bao nhiêu linh thạch?"
Mặc dù Tạ Ngang không vừa ý với thái độ của tu sĩ đó, nhưng đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì vậy ông đáp: " Có hơn hai vạn viên."
" Hơn hai vạn viên?" tu sĩ đó có chút kinh ngạc.
Mới qua mùa đông, lại thêm gần đâthầy thuốc giả tông môn bận bịu những việc khác, vì vậy không ít tiểu thành đều tới Khúc An đổi lương thực. Nhưng lấy ra được hơn hai vạn viên linh thạch chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sao Thanh Châu lại làm được?
Lúc này hắn mới thực sự nhìn Tạ Ngang.
Ăn mặc không có gì nổi bật, trên người không có pháp khí, lại mang theo nhiều linh thạch như vậy...
Hắn suy nghĩ rồi nói: " Các ngươi muốn cái gì thì chọn đi, chọn xong rồi tìm ta thanh toán."
Đám người Tạ Ngang sớm đã chọn đồ xong, dựa theo tiền bọn họ mang, có lẽ có thể đổi được lương thực của hai mươi ngày. Tới khi đó nếu như sứ giả tông môn vẫn không đến, bọn họ lại tới Khúc An. Dù sao có mỏ quặng, có yêu thú, như thế nào cũng không chết đói được.
Lúc sau, tu sĩ kia tính lại lương thực của bọn họ, nhưng lại báo cho bọn họ một giá tiền khác.
" Làm sao mà đến hai vạn ba nghìn viên linh thạch? Không phải là hai vạn một nghìn viên sao?" Tạ Ngang nhíu mày, hỏi.
Tu sĩ kia nói: " Chính là bằng đấy tiền, ngươi có mua không?"
Giá tiền lương thực ở Khúc An thực ra so rẻ hơn so với giá mà sứ giả đến thành bán.Nhưng đó là đối với một vài thành lớn. Thanh Châu vốn dĩ không thuộc tiểu thành của bọn họ, tự nhiên có thể tăng giá, hơn nữa có thể tăng một khoản.
Tạ Ngang cũng nghĩ tới nguyên nhân trong đó, tức giận đến mức mặt đỏ lên.
Nhưng ông biết việc nhỏ mà không nhịn sẽ ảnh hưởng tới việc lớn, vừa định dùng lời mềm mỏng thương lượng, lại nghe thấy đằng sau truyền tới một giọng nói: " Niêm giá rõ ràng, giá của bản thân đề ra còn không nhận sao?"
Tu sĩ kia quay đầu lại, nhìn thấy một thân bạch y đội mũ che.
Hắn cười nhạt một tiếng: " Cái gì nhận với không nhận, tăng giá thì làm sao? Ngươi tin không, bây giờ ngươi đi bất cứ tiệm gạo nào, đều không có người bán lương thực cho các ngươi, hôm nay các ngươi có mua không?"
Đây cũng là quy tắc ngầm của các tiệm gạo lớn, chỉ cần tăng giá hợp lý, căn bản sẽ không có ai truy cứu.
Lần này hắn tăng giá có chút nhiều, nhưng chỉ là tiểu thành, lại dám thế nào? Còn không phải là ngoan ngoãn đưa tiền cho hắn?
Mới qua mùa đông, mọi người đều thiếu linh thạch, dựa vào linh thạch của một số tiểu thành này đến tặng. Thông minh nên sớm tặng chút linh thạch cho hắn, căn bản sẽ không mặc cả với hắn.
Đến bản thân Tần Việt còn không nỡ nói một câu nặng lời với Tô Thu Diên, làm sao có thể nhẫn nhịn người khác vô lễ với y. Hắn đang định động thủ, lại bị Tô Thu Diên giữ tay lại.
" Trong thành không thể động thủ, bỏ đi." Tô Thu Diên nói, " Tăng giá thì tăng giá, mua đi."
Lúc này Ma Tôn ở trong đầu cũng khuyên: " Đừng động thủ kẻo lại rắc rối, giờ mua lương thực xong, đợi một lát ra ngoài tìm cơ hội giết hắn đi."
Hắn ta chưa bao giờ là thiện nam tín nữ (chỉ người hiền lành), người này dám nói năng vô lễ với Tô Thu Diên, đã coi như là người chết, tự nhiên không cùng với người chết nhiều lời.
Tần Việt nghe vậy cũng bình tĩnh lại: " Được."
Bây giờ làm ầm ĩ, không tốt cho bọn họ.
Tu sĩ kia thấy bọn họ chấp nhận rồi, thái độ càng khoa trương: " Nghe lời sớm thì có phải tốt rồi không?".
Tạ Ngang kìm nén tức giận đưa tiền cho hắn, lấy lương thực bỏ vào túi, những người khác cũng kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Không ngờ rằng người của Tứ đại tông môn khoa trương ngang ngược như vậy!
.
Trở về nhà trọ, Trịnh Minh vẫn bất bình tức giận: " Người của Thiên Nguyên Tông thật quá đáng , chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, lại dám nói năng vô lễ với thành chủ!"
Trang Thừa lại bình tĩnh hơn chút: " Ta nghe nói người trong phân tông của Tứ đại tông môn đều là nguyên anh, thành chủ Khúc An là hóa thần, nếu như thật sự làm ầm ĩ lên, đoán chừng chúng ta thành bia đỡ đạn thôi. Nếu như không vì chúng ta, thành chủ cũng không phải chịu nộ khí của bọn họ."
Trịnh Minh đương nhiên biết, những hắn vẫn tức giận, ngoại trừ tức giận đối với Thiên Nguyên Tông ra, hắn còn tức giận với bản thân.
Tạ Ngang lại hiểu rõ Tô Thu Diên, vì vậy trực tiếp đi trả thêm một ngày tiền phòng.
Tô Thu Diên nói: " Sao lại thuê phòng tiếp? Không phải dự định hôm nay rời đi sao?"
Tạ Ngang cười rồi rót cho y một cốc nước: " Thuộc hạ chỉ là cảm thấy, Khúc An lớn như vậy, chỉ đi dạo một ngày rồi trở về không tránh khỏi cảm giác đáng tiếc."
Tô Thu Diên nhìn cốc trà kia: " Đúng vậy, vậy lại ở thêm một ngày đi."
Vừa nãy hắn không nổi giận, là vì đang ở nơi đông người. Cần phải lấy đại cục làm trọng Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, y đều không có thói quen việc bị bắt nạt mà không đánh trả.
Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, y córất nhiều biện pháp để trừng trị hắn.
Tần Việt lúc này lại nói: " Thành chủ, chuyện này chi bằng giao cho ta?"
Tô Thu Diên có chút kinh ngạc, sao Tần Việt đoán được suy nghĩ của y.
Tần Việt cười nói: " Nếu Thành chủ tin tưởng ta, chi bằng để ta thử xem sao?"
Tô Thu Diên nói: " Hai người các ngươi đều là tu sĩ Trúc Cơ, trong thành canh phòng nghiêm ngặt, không cẩn thận sẽ bị phát hiện..."
Tần Việt đáp: " Ta có cách, thành chủ ngươi tin ta một lần đi."
Trước đây Tô Thu Diên không ngăn được Tần Việt làm nũng với y, gần đây " ngày càng sa sút" , là càng không ngăn được.
Chỉ cần Tần Việt dùng ánh mắt mười phần mong đợi nhìn y, y không kiềm được mà thuận theo nước chảy. Lần này cũng như vậy, đấu tranh nửa ngày, vẫn không thành công, dù sao có y ở đây, Tần Việt cũng sẽ không xảy ra chuyện, vậy tùy theo ý của hắn đi.
" Tu sĩ kia mặc dù khoa trương ngang ngược, nhưng tội chưa đến mức chết, dạy dỗ hắn một trận là được, giữ lại mạng sống cho hắn." Tô Thu Diên cũng không quên dặn dò Tần Việt.
Người chết thật, cũng là chuyện phiền phức.
Tần Việt nghĩ trong lòng, thành chủ vẫn là từ bi, trên mặt cười nói: " Vậy ta đi một chuyến, một lát là trở về."
Sau khi hắn đi, Tạ Ngang có chút lo lắng.
" Sẽ không có chuyện gì đâu. Tần Việt không phải là người lỗ mãng." thực ra Tô Thu Diên cũng lo lắng, nhưng miệng vẫn nói: " Hắn không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên ra ngoài rèn luyện học hỏi kinh nghiệm."
Mặc dù nói như vậy, nhưng thần thức của y vẫn chưa rời khỏi người Tần Việt.
Tần Việt ra khỏi nhà trọ, lại không trực tiếp đi tới tiệm gạo, mà đi dạo ở Khúc An.
Trước đây bọn họ muốn đuổi kịp thời gian, nhiều nơi chưa từng đi qua, lúc này có thể dạo quanh một vòng.
Đi dạo trong chốc lát, hắn lại đến phố Chu Tước, thậm chí còn nhìn thấy mấy kẻ lưu lạc kia.
Thiếu niên kia chú ý tới hắn, lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn cũng không để ý, mà dừng lại ở cửa hàng bên cạnh tiệm gạo, đứng chốc lát rồi rời đi.
Sau khi hắn rời đi không lâu, tiệm gạo của Thiên Nguyên Tông đột nhiên truyền tới một âm thanh thảm thiết.
Ở xa, Ma Tôn nói: " Tên tiểu tử này mệnh tốt, nếu như không phải thành chủ muốn giữ lại cho hắn một mạng, sợ rằng lúc này hắn đã đi gặp Diêm Vương rồi."
Hắn có chút tiếc nuối vì không giết được tên tu sĩ kia, nhưng dẫu sao thành chủ đã mở lời, hắn sẽ không để thành chủ buồn bã.
Tần Việt mặt không biểu cảm nói: " Phế linh căn của hắn, khẳng định có thể so với chết càng khó chịu hơn, xem hắn sau này còn dám tác oai tác quái nữa không."
Những tu sĩ này, đằng sau còn có Thiên Nguyên Tông, không biết đã hút máu và nước mắt của bao nhiêu tiểu thành.
Có bị như này, cũng là đáng đời.
Rất nhanh, tu sĩ kia được đỡ dậy.
" Có chuyện gì vậy?"
Không ít người bị âm thanh này làm cho kinh động.
Tu sĩ kia che lại đan điền, mồ hôi chảy ra khắp mặt: " Ta, linh căn của ta."
Vừa nãy không biết vì sao, đan điền của hắn đột nhiên giống như bị dao cứa, sau đó linh lực toàn thân như bị bốc hơi, biến mất rồi.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác của Thiên Nguyên Tông thần sắc nghiêm nghị, lên trước kiểm tra một lượt, sắc mặt khó coi, nói: " Ngươi bị người ta đánh lén, linh căn đã bị phế rồi."
Tu sĩ kia nghe vậy mặt vàng như đất, cả người run rẩy theo.
Những tu sĩ khác của Thiên Nguyên Tông vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: " Người nào mà dám làm càn ở Khúc An?! Mau truy xét! Nhất thiết phải tìm ra được người này!"
Dám gây hấn với Thiên Nguyên Tông, chính là không cần mạng rồi!
Tu sĩ Khúc An ở gần đó xem náo nhiệt lại không mấy để tâm, Khúc An được canh phòng nghiêm chặt, nhưng không có khả năng lúc nào cũng có tu sĩ dùng thần trí do thám. Có thể không tiếng không động hủy đi linh căn của một người, khẳng định là vị đại năng, đại năng như vậy, lại sao có thể dễ dàng bị bắt ra?
Xem ra lần này Thiên Nguyên Tông đã đá phải ván sắt rồi.
Bọn họ bình thường phải chịu đủ những tác oai tác quái của Tứ đại tông môn, vì vậy gặp tình cảnh này coi như là cười trên nỗi đau của người khác.
Người thiếu niên ở bên tường kia lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà Tần Việt rời đi, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt.
Lúc này, Ma Tôn cũng nói: " Trước khi đi, có thể dẫn theo tên tiểu tử ở bên tường kia đi."
Tần Việt nghĩ tới vị thiếu niên kia: " Dẫn hắn theo? Tại sao?"
Ma Tôn đáp: " Bởi vì đột nhiên nghĩ tới một người bạn cũ."
Lúc nãy hắn ta lơ đãng nhìn thoáng qua thiếu niên kia. Sau này hắn trở thành một con chó điên trông cửa của Thiên Nguyên Tông. Thần trí bị giày vò không còn tỉnh táo, chỉ có thể để người khác điều khiển.
Có điều mặc dù là chó điên, lại là thiên tài trong lĩnh vực thần thức, vì Thiên Nguyên Tông lập nhiều chiến công hiển hách.
Người như vậy bị hắn dẫn đi...
Ma tôn cười lạnh, Thiên Nguyên Tông làm hắn ta khó chịu, hắn ta cũng không để Thiên Nguyên Tông thoải mái.
Thù của kiếp trước mặc dù đã báo rồi, nhưng kiếp này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro