Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tấc phát thiên kim (4)

Lại an ổn một đêm.
Sáng sớm, Bích Linh cọ tới cọ lui trên giường , trong mắt còn mang theo mông lung chưa tỉnh ngủ, cô tùy ý mà mở ra di động nhìn thoáng qua, đứng dậy thay đổi kiện quần áo.
***
Trong hẻm nhỏ âm u nào đó, có ba bóng người mơ hồ đang ẩn nấp.

"Lão đại, tiếp đến xử trí anh ta như thế nào?" Tên kia cung kính hỏi người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.

Người nọ khuôn mặt một nửa dấu ở trong bóng đêm, khói thuốc lượng lờ vờn quanh hắn, làm tăng thêm vài phần yêu mị.

"Bắt được, liền giết đi." thanh âm từ tính dễ nghe giống như đàn violon tấu ra tiếng nhạc.

"Vâng" Nguời kia không dám có nửa điểm dị nghị, đem người trên mặt đất bị máu tươi nhuộm dần kéo xuống.

Hẻm nhỏ hình như có tiếng gió xẹt qua, đưa tới thanh âm mềm mại của một cô gái.
"Ở đâu giết người ? Tính ta một cái?"

Nguời đàn ông sắc mặt không thay đổi, chỉ là mắt phuợng hẹp dài loé lên.

"Ra ngoài." Hắn cau mày nhìn về phía tường vây.

Bên trên tuờng vây một cô gái đang ngồi,
làn váy theo chân cô lắc lư hơi hơi đong đưa, đôi tay chống ở hai bên trên tường, khuôn mặt nhỏ tinh xảo dửng dưng, chỉ có đôi mắt tràn ra ánh sáng, lộ ra vài phần nguy hiểm.

Cô là ai?
Liên Vô Trần âm thầm nhíu mày, quanh thân tản ra lạnh lẽo

"Anh muốn làm cái gì!"
Bích Linh không nhanh không chậm mà từ trên tường nhảy xuống, làn váy chiếu theo đường cong yển chuyển duyên dáng của cô, ưu nhã rơi xuống đất.

"Đừng nóng vội a, tự giới thiệu, tôi Lương Chỉ, tới cùng anh bàn chuyện hợp tác." Bích Linh nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười thản nhiên,không rõ cảm xúc.

Liên Vô Trần cười khẽ: "Hợp tác? Cô có lợi ích gì? Cô biết tôi muốn là cái gì sao?"

Bích Linh đứng bên cạnh anh, nhún nhún vai: "Không biết."

Liên Vô Trần: "......" Không biết cô tới nói cái con khỉ a!

"lễ gặp mặt." Bích Linh từ trên người lấy ra một tờ giấy, đưa cho người đàn ông lạnh lẽo bên cạnh.

Liên Vô Trần nhấp môi tiếp nhận, hắn liền muốn nhìn một chút cô gái này muốn giở trò gì.

Nhưng mà, nhìn đến nội dung trên giấy , hắn biểu tình thay đổi, biến thành sự tức giận.

" cô dám uy hiếp tôi?" Liên Vô Trần nắm chặt giấy trên tay, sát khí tràn ra, mặt đen lại.

Bích Linh nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Uy hiếp?"

Cô lấy ra một tờ giấy khác đưa cho anh ta, đem giấy trên tay anh lấy về.
"Xin lỗi, lấy sai rồi."

Liên Vô Trần "......"

Bích Linh dựa vào bên cạnh tường, nhìn nguời đàn ông nhíu mày, nhàm chán mà ngáp một cái: "Thế nào, muốn hay không suy xét hợp tác, tôi rất lợi hại?"

Liên Vô Trần ánh mắt lạnh lùng: "Mục đích."

Cô gái cười, giống như trăm hoa đua nở, tiếng nói mềm mại quanh quẩn ở bên tai hắn.
"Đơn thuần muốn xem Lãnh Lăng Thiên khó chịu mà thôi." Bích Linh xoay người, đưa lưng về phía hắn phất tay, "bối cảnh của tôi, anh có thể tùy tiện điều tra, mặt sau giấy, là số điện thoại, nghĩ thông suốt liền liên hệ tôi."

Bích Linh thân ảnh nhoáng lên, biến mất trong con hẻm trống rỗng.

Liên Vô Trần nắm chặt giấy trong tay,  ánh mắt âm trầm nhìn theo phương huớng Bích Linh rời đi, khóe miệng hắn mỉm cười.
Lương Chỉ, một cô gái thú vị...

***
Bích Linh về tới nhà, không hề lo lắng Liên Vô Trần không chấp nhận đề nghị của cô, thay quần áo, lại bò đến trên giường bắt đầu ngủ.

【 ký chủ cô đủ rồi, một buổi tối không ngủ ngon đến nỗi như vậy sao 】 cô từ khi nằm xuống, liền bắt đầu chìm vào mộng đẹp.

Không muốn nói chuyện.

【 ký chủ cô phải nhớ kỹ cô đang ở trong giai đoạn lao động cải tạo, cô không đuợc lười biếng 】

Bích Linh: "......"

【 ký chủ 】

Bích Linh: "......"

【 ký chủ ác ý làm lơ hệ thống, giá trị nhân phẩm -100】

Bích Linh: "......"

【......】 nó đúng là không còn lời gì để nói, gặp được cái ký chủ như vậy là nó xui xẻo.

***
Bích Linh ngủ từ buổi sáng đến chạng vạng tối, vốn đang muốn tiếp tục ngủ, lại bị tiếng chuông đánh thức.
Bích Linh tức điên ném cái gối đầu, liền đi mở cửa.

Dám phá giấc ngủ của cô, không muốn sống nữa!
Nhất định phải hung hăng đánh cho một trận!

Cửa mở ra, người đàn ông âm trầm xuất hiện ở cửa, Bích Linh nhìn cũng chưa nhìn người tới là ai, liền hướng trên người hắn đánh tới tấp.

Liên Vô Trần cả kinh, vội vàng tránh né, vốn tưởng rằng đối phương là con gái lực công kích rất yếu, không nghĩ tới hắn dần dần bắt đầu yếu thế, cuối cùng còn bị cô đạp ngã trên sô pha.

"Lương Chỉ!" Liên Vô Trần nằm trên sô pha, thấy Bích Linh tiếp tục đánh lại đây, sắc mặt tối sầm, lưu loát xuay người một chút, tránh đi công kích của cô.

sắc mặt cô không tốt, mắt đen lượn lờ sát khí, băng hàn vô cùng, cô bỗng nhiên ngừng động tác, lẳng lặng mà đứng ở một bên.

Liên Vô Trần thở hổn hển một hơi, đối diện con ngươi âm hàn :"Đây là thái độ hợp tác của cô!"

Bích Linh khép mi mắt nhẹ nhàng nói: "Tôi rời giường tính khí có chút không tốt."Liên Vô Trần khóe miệng vừa kéo, , cô thế nhưng đang ngủ? Cô không phải minh tinh sao?

Không đúng, cô không phải minh tinh, một minh tinh không thể nào có bản lĩnh tìm được cái kia.

" nghĩ thông rồi?" Bích linh ngáp một cái, lười nhác dựa một bên tường, tư thế tuỳ Ý.

Liên vô trần đỡ sô pha đứng lên, trên cánh tay còn đau ê ẩm, hắn nhíu mày lạnh lẽo nói:" tôi còn có một điều kiện."

Bích linh ôm cách tay ngồi xuống bàn, mặt không biểu tình:" nói ra nghe một chút."

" làm bạn gái của tôi một tháng." Liên vô trần mím môi mỏng, mặt không cảm xúc nói.

Bích linh thiếu chút nữa sặc nước miếng.

Loại văn  bá đạo tổng tài tự ký khế ước bán mình....
Là loại ngu ngốc gì a!

"Nguyên nhân?" Bích Linh trên mặt thờ ơ lãnh đạm hỏi.

"Gia tộc bức bách, hiện tại không tìm thấy nguời thích hợp." Liên Vô Trần sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn ho nhẹ một chút để che dấu.

"Nga." Bích Linh mơ hồ không rõ mà lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng.

Nga là có ý tứ gì!

Liên Vô Trần đi theo vào phòng, lại bị cô đẩy ra.

Cửa trước mặt Liên Vô Trần "Phanh" một tiếng đóng lại, Liên Vô Trần nhếch môi cười, con gái hiện tại lại có thể sập cửa vào mặt hắn.

Bích Linh mân mê một hồi, cuối cùng cầm cái tiêu xanh biếc đi ra.

"Đi ." Bích Linh không đầu không đuôi nói ra một câu.

Liên Vô Trần không hỏi cái gì, chân dài bước theo đuổi kịp cô.

Bích Linh lái xe rất nhanh, cơ hồ là một đường không nghỉ, Liên Vô Trần cũng là chưa thấy qua loại lái xe vội vàng liều mạng đi đầu thai thế này, bất quá hắn thật nhanh đã biết đến rồi.

Lúc xuống xe , hắn cố nén không ói ra.

Lương Chỉ vẻ mặt bình tĩnh, xoay người nhảy lên tường vây.

Liên Vô Trần lúc này mới phát hiện đây là cái ngõ nhỏ.

Cô tới đây làm gì?

"Bấm tay tính toán, nơi này trăng thanh gió mát, thích hợp giết người phóng hỏa." Bích Linh thần sắc nghiêm túc giải thích.

Liên Vô Trần: "......" Hắn thiếu chút nữa liền tin.

Trong mắt âm lãnh được sự hứng thú thay thế, Liên Vô Trần cũng xoay người ngồi lên.

Giữa những nguời Thông minh, không cần nói thêm gì nữa.

Một nơi không xa có hai nguời đang giao dịch vũ khí.

Bích Linh lắc lắc chân, tầm mắt nhìn về phía trên bầu trời.

"Ngô, đêm nay ánh trăng không tồi." Thiếu nữ lẩm bẩm, tiếng nói kiều kiều mềm mại, giống như tiếng mèo kêu.
"Cho nên?"
"Thích hợp ngủ."

"......"

Tiếng tiêu nổi lên, âm thanh quỷ mị phiêu đãng bốn phía.

Hai người sắc mặt cứng đờ, móc súng ra chĩa lung tung các nơi trong bóng tối.

Tiếng tiêu mơ hồ , hoàn toàn không có biện pháp nhận ra phương hướng.
Tên dẫn đầu phun một tiếng: "Mẹ nó, không phải nói không có người sao! Như thế nào bị phát hiện!"
Nhưng mà vừa dứt lời, hai người đối diện bỗng dừng mọi động tác trên tay, đồng loạt ngã nằm trên đất.

"Phanh ――" mọi âm thanh đột nhiên im bặt, bao gồm tiếng tiêu.

Bích Linh đem cây sáo ở bên môi xuống, lãnh đạm mà nhìn phía dưới hai người đang nằm, không buồn không vui, tựa như một vị thần cao cao tại thượng.

Sinh mệnh mất đi, trong lòng cô cũng không có gợi lên một tia gợn sóng.
Không yêu, không hận liền có thể vô tâm.

"Còn có một nửa số người." Liên Vô Trần yên lặng nhìn phía dưới, áp xuống cảm giác quái dị trong lòng.

"Lưu lại đi, đủ cho Lãnh Lăng Thiên hắn chơi." Bích Linh nhàn nhạt nói, xoay người nhảy xuống tường vây, tới gần hai người kia.

Nhìn họ Vẫn duy trì tư thế cầm súng vĩnh viễn nằm đó....
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro