Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 tiểu thúc đừng nháo ( 3 )

Bích Linh nhìn nguời đối diện trong gương, có chút ngốc lăng.

Cô rốt cuộc cũng biết vì cái gì Quân Sinh muốn đem nguyên chủ trở lại.

Tệ hại, quân nhẹ kha chính là cái tiểu loli dễ thuơng a!

Trong gương cô bé làn da trắng nõn, sự đàn hồi rất tốt, nguời nhìn vào liền nghĩ muốn chà đạp, tóc dài màu nâu phía dưới cuốn thành lọn xoăn, lại xứng với khuôn mặt trẻ con.
lực sát thương vô địch.

Một chữ: Manh!

Bích Linh bóp má, làm cái biểu cảm dễ thuơng, sau đó trở lại bình thuờng mà không hề cảm thấy xấu hổ.

Bích Linh tắm rửa một cái, đem chính mình ném đến trên giường, tắt đèn chưa tới mười giây liền mơ mơ màng màng ngủ.

Trong bóng đêm, Âm thanh mở cửa rất nhỏ , Một bóng nguời mơ hồ ở trong phòng dừng lại một giây,sau đó rời đi.
......

Quân Sinh cho rằng quân nhẹ kha ngoan như vậy sẽ dậy rất sớm, nhưng trên thực tế tới bữa ăn, người còn chưa tỉnh.

Quân Sinh thắt cà vạt màu đen rất hợp với tây trang ,mặt lạnh gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Quân Sinh mặt không đỏ tim không đập mà đẩy cửa đi vào, không hề có một chút kiêng dè.

"Tiểu kha?" Quân Sinh nhíu mày nhìn một ổ ở trên giường : "Dậy đi học."

Như cũ không ai đáp lại.

Quân Sinh bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, đi tới đem chăn xốc lên.

Duới chăn cô gái nhắm mắt lại nhíu mày, rất không vui: "Chú......"

Quân Sinh ngồi xuống mép giường , bàn tay to bắt được cánh tay của cô: "Đi học bị muộn rồi."

Cô Bé tránh thoát tay Hắn,ở trên giường lăn lên, rõ ràng thực không tình nguyện.

Quân Sinh gọi đã lâu cuối cùng cũng đem người gọi dậy.

Nhìn qua mái tóc lộn xộn, hình ảnh cô gái ảm đạm,Quân Sinh khóe mắt giật giật.

Tiểu loli này tựa hồ cũng rất khó nuôi.
......

Bởi vì buổi sáng dậy trễ, Bích Linh cuối cùng đến muộn.

Cô mang cặp sách của mình ,phiền muộn đi bộ trên hành lang trong trường học, trên tay còn cầm một tờ giấy xử phạt.

Cái trường học này thật không có nhân tính, cô đáng yêu như vậy đến trễn chút cũng bị phạt.

【 a, ký chủ thật cho rằng chính mình đáng yêu đến vô địch 】

Không sai.

【......】 chưa thấy qua nguời không biết xấu hổ như vậy.

Bích Linh đem tờ giấy ném vào thùng rác,mặt không đổi sắc rời đi.

Trời biết đất biết ngươi biết ta biết.

Thật hoàn hảo!

Hệ thống: "......" ký chủ lại Lừa mình dối người.

Lúc cô bước vào phòng học, chuông tan học buổi sáng vừa lúc vang lên.

Nhưng mà thực mau bị tiếng ồn ngạc nhiên bao phủ.
Bích Linh thấy sự Phấn khích không thể ức chế  từ trong mắt các học sinh trong lớp.

Cô bước chân lùi trở lại cửa phòng học.

Vâng, một năm học mới không có vấn đề.
Kia chẳng phải là nói cô phải ở cùng lũ thiểu năng trí tuệ này???

【 ký chủ chính là cái học tra, còn không biết xấu hổ nói đến ai khác 】

Ai muốn học những thứ không khoa học.
【 không khoa học 】 Âm thanh hệ thống điện tử có chút chói tai.

Với ta mà nói, trong thân thể chất chứa sức mạnh vô hạn mới là khoa học và đáng tin cậy nhất, những cái công thức này bị hạn chế Bởi một số yếu tố khách quan,có lệch lạc.

【 nói có đạo lý, ký chủ cô có thể lại xả 】

Hừ.

Bích Linh che chắn hệ thống.

sau đó treo lên nụ cuời đáng yêu đi vào phòng học.
Ân, vừa rồi trạng thái không tốt,bổn bảo bảo làm lại.

Trong nháy mắt Một đám nguời đem Bích Linh vây quanh.
"Bạn chính là học sinh mới, thật đáng yêu!"
"Có thể cho mình sờ sờ mặt bạn không?
"Oa, thật dễ thương nga!"
"Mình là vương kiệt, tan học lại nhà mình chơi được không?"

......
Bích Linh khóe mắt nhảy lên.
Nga, thật là chịu không nổi nhóm trẻ con này.

Ngay khi Bích Linh nhịn không được muốn chạy trốn là lúc, lão sư đúng lúc tới cứu cô.

"Các bạn học đều trở lại chỗ ngồi"
người đến là giáo viên nam có thể là chủ nhiệm lớp.

Sau một tiếng gầm gừ của giáo viên, một đám người hậm hực trở lại chỗ ngồi.
Giáo viên quay sang đánh giá Bích Linh.
Bích Linh cũng âm thầm nhìn giáo viên.
Đây là một nguời đàn ông trung niên trên đầu một vòng trụi lủi, giống như là cái "Địa Trung Hải", làn da sẫm, mặt có chút mập nhưng ánh mắt có chứa nhàn nhạt uy nghiêm, đại khái ở trong trường học có địa vị rất cao.

"Em là học sinh mới tới quân nhẹ kha ?" "Địa Trung Hải" cười tủm tỉm mà nói, cùng nguời rống giận vừa rồi như hai người khác nhau:"đầu tiên giới thiệu về mình,về sau em chính là học sinh lớp này."

Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu, đi lên bục giảng tự giới thiệu chính mình.

Bích Linh trên mặt treo nụ cừơi đáng yêu, hào quang bắn ra bốn phía.

Nữ chủ đại nhân, cô ở nơi nào?
Bổn bảo bảo muốn ôm đùi a!

Trong tiểu thuyết này la tuyết lạc chính là cái đại học bá, cuộc thi nào cũng đứng hạng nhất.
Ngao, học bá mang tôi theo đi!

nhìn xung quanh một chút, Bích Linh nhìn trúng cô gái lạnh lùng ngồi ở trong một góc thần sắc thờ ơ đạm mạc.

chính là nữ chủ đại nhân.
Bất quá xem bộ dáng này đùi cũng không dễ ôm......

"Ân." "Địa Trung Hải" híp lại mắt, đối với lời tự giới thiệu đơn giản không làm ra vẻ của Bích Linh rất hài lòng, "Em chọn một vị trí đi."

Những nguời có dư vị trí bên cạnh đều khẩn trương lên, đặc biệt là nam giới, có chút kích động mặt hồng tai đỏ.

Bích Linh híp lại mắt trăng non mang theo ý cười, tay nhỏ chỉ một vị trí: "Em ngồi kia đi."

"Địa Trung Hải" nhìn vị trí kia một chút, duy nhất một cô gái ngồi đó, gật gật đầu.

Hắn vừa rồi vì cái gì hỏi cái vấn đề ngu xuẩn đó,chỉ có la tuyết lạc là nữ sinh bên cạnh còn chỗ trống, quân nhẹ kha trừ bỏ nơi đó còn có thể ngồi đi đâu?

Ân, ngồi ở đó, không có vấn đề.

Bích Linh cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nữ chủ đại nhân, sau đó móc ra đạo cụ đã sớm chuẩn bị, một con thú nhồi bông rất nhỏ đưa cho la tuyết lạc.

"lễ gặp mặt, về sau bạn chính là bạn ngồi cùng bàn với tôi."

La tuyết lạc chần chờ nhìn về phía Bích Linh: "Cho tôi."

Bích Linh nghiêng nghiêng đầu: "Ừm."

La tuyết lạc tiếp nhận: "Cám ơn."

Thật tốt, hạt giống hữu nghị đã gieo xuống.
Bích Linh ngồi lại vào vị trí của mình.               

Hừm, cô phải làm một đứa trẻ tốt, không làm phiền nữ chủ đại nhân.

La tuyết lạc nhìn con gấu nhỏ khoác áo màu xanh trong tay, trong mắt đẹp cảm xúc không rõ chợt qua.

Còn chưa có ai đưa quà như vậy cho cô,  lễ vật nhỏ bé.
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro