Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Tấc phát thiên kim (21)

Bích Linh khôi phục ý thức liền muốn trợn trắng mắt.

Cô đang ở trong Một cẳng Phòng lạ, rèm màu đen chỉ lộ ra một chút ánh sáng, nhưng cũng đủ để cho cô nhìn rõ bàn tay của mình bị tách ra cột trên đầu giường.

Rất tuyệt, này thực biến thái.

Bích Linh nhìn một mảnh màu hồng trên tay bị dây thừng cà phải, đáy mắt chỉ có một mảnh bình tĩnh.

Chậc, kịch bản văn tổng tài, cô rốt cuộc cũng may mắn tự mình trải nghiệm một lần......

Nghe nói Liên Vô Trần còn có khuynh huớng SM......

Cô không bằng hiện tại liền cắn lưỡi tự sát đi......

【 ký chủ cũng chỉ giỏi nói miệng 】

Mi nói một chút xem mi có ích lợi gì, hệ thống nhà nguời ta đều trợ giúp các loại, mi xem lại mi đi, chỉ biết khấu trừ tích phân của ta.

【 đó là vì ký chủ hệ thống nhà người ta không giống cô a 】

Bích Linh che chắn hệ thống.

Cửa có tiếng bước chân truyền đến.
Bích Linh nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.

Liên Vô Trần tùy ý mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng làm cho lý trí của hắn tan rã.

Hình ảnh mỹ lệ một cô gái xinh đẹp nhu thuận bị trói nằm ở trên giuờng.

Liên Vô Trần không chịu khống chế mà đi qua,ngón tay xoa khuôn mặt tinh xảo kia.
Cô gái đang nhắm mắt bỗng nhiên cắn hắn một ngụm.
Liên Vô Trần cười lạnh, xoay người đè lên nguời cô.

"Em yêu, bây giờ chỉ cần em cầu xin tôi, tôi sẽ thả e ra, thế nào?"

Chẳng ra gì.

Bích Linh tiếp tục quay đầu.

"A, tôi đã cho em cơ hội, vậy thì đừng trách tôi." âm cuối tà ác vừa dứt là âm thanh quần áo bị xé rách.

Bích Linh hôm nay mặc chính là một chiếc váy rất đẹp dài đến đầu gối, bị Liên Vô Trần một phát xé nát,phong cảnh tươi đẹp liền lộ ra.

Liên Vô Trần hai tròng mắt đỏ rực, hắn bỗng nhiên bóp chặt cằm cô, hung hăng mà hôn lên đôi môi đỏ thắm đã mơ ước từ lâu.

Quả nhiên như trong tưởng tượng rất ngọt...

"Ngô......" Liên Vô Trần nhanh chóng rời khỏi, trên môi mỏng tràn đầy máu tươi.

"Lương Chỉ," hắn cười lạnh, thanh âm khàn khàn mà đáng sợ: "Em đuợc lắm, bây giờ còn dám phản kháng tôi."

Bích Linh nhắm chặt đôi mắt, dùng trầm mặc trả lời hết thảy.
Cảm giác được quần áo trên nguời đều bị hắn cởi ra, cô cũng không buồn mở mắt.

"Lương Chỉ, cho em một cơ hội cuối cùng, cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho em."

A, cầu hắn? Kiếp sau cũng không có chuyện đó đâu.

"Ngô ――" Bích Linh đau hô một tiếng.
Hắn thế nhưng không có màn dạo đầu liền đâm cô......

"Đau sao?" Hắn tà ác ở bên tai cô nói:"nói thật, tôi cũng đang rất đau, em thật chặt."

Bích Linh ăn đau mà trên người cô Hắn ta lại di chuyển lên xuống, đau đớn lan tràn không diễn tả đuợc, thiếu chút nữa làm cô lại một lần nữa ngất đi.

Mẹ nó, cái này diện này thật không có tiết tháo !

"Lương Chỉ, tôi đã muốn có em từ lâu, từ lần đầu tiền nhìn thấy em....."
Liên Vô Trần gặm cắn da thịt của cô, âm thanh mơ hồ không rõ mà nói: "Em chỉ có thể là của tôi."

Bích Linh cắn môi, quay đầu đi không nhìn hắn.
Cằm lại bị Hắn cường hãn bóp chặt, hơi thở bá đạo ngập tràn trong khoang miệng cô.
Bích Linh lại muốn cắn hắn, hắn như có điều giác mà bóp mạnh hàm dưới, làm cô không thể khép miệng.
Không chỉ như thế, Liên Vô Trần còn cắn trả cô một ngụm, cánh môi bị Hắn cắn máu tươi chảy ròng......

"Em yêu, khó chịu thì kêu ra đi."Hắn ở bên tai cô cười nói, tiếng nói khàn khàn như ác ma mê hoặc.
Đáp lại hắn, vẫn cứ là một mảnh trầm mặc.

"Ai làm cho em không bỏ xuống được? Là Lãnh Lăng Thiên sao, đáng tiếc hắn đã bị tôi giết........." Liên Vô Trần đột nhiên cắn bả vai Bích Linh, nhìn tay cô bỗng nhiên bắt lấy khăn trải giường, trong ánh mắt lộ ra điên cuồng, động tác ôn nhu không bị khống chế càng thêm thô bạo.

"Lương Chỉ, em thật không ngoan!" Liên Vô Trần bóp cằm cô lại lần nữa hôn lên, ở trong miệng cô lưu lại càng nhiều máu tanh.

Bích Linh bị bắt ngẩng đầu lên, cô bị tra tấn đến kiệt sức.

"Lương Chỉ......" Hắn tà ác cuời, bàn tay dọc theo đường cong trượt xuống, thẳng đến nơi thần bí, đem ngón tay tham nhập nơi đó.

Bích Linh cắn chặt răng, không phát ra một chút thanh âm, chỉ là tay bắt lấy khăn trải giường của cô run lên nhè nhẹ.

"Chỉ Nhi, cầu xin tôi."Hắn cười nói.

"Ngô......" Bích Linh thở dốc.
"A......"

đột nhiên Hắn lại lần nữa động thân.
Bích Linh bị hắn tra tấn đến toàn thân vô lực, hắn vẫn không có buông tha cô.

Trong suốt Một đêm, cô chịu đựng loại cực độ tra tấn, thẳng đến khi bị làm đến ngất xỉu, mới được giải thoát.

Liên Vô Trần thở hổn hển, nhìn chằm chằm cô gái bất động, đem đầu vùi trong cổ cô mà cười rộ lên, thật tốt, cô đã là của hắn.
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro