Quyển 1 : Vương giả Mạt thế - Chương 3
Ấn tượng đầu tiên mà người nam nhân kia mang lại chính là khí thế sắc bén, sự mạnh mẽ thâm trầm của người từng trải lại ẩn chứa sự bá đạo, là tư thái của kẻ mang quyền lực đứng trên chúng sinh mà sai bảo. Tóm lại một câu, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Nhìn tuổi tác tuy không nhỏ, nhưng có lẽ cũng không quá 30.
Đi bên cạnh người đàn ông kia là một người khác, tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ, đáng chú ý nhất là gọng kính màu vàng trên sống mũi, nhìn qua rất lễ độ lịch thiệp, rất có phong thái tri thức.
Lục đục theo sau là một đám đàn ông trai tráng, ai nấy đều cao trên mét tám, lực lưỡng đô con, nhìn thế nào cũng đều có cảm giác có chút bất lương. Tất cả nhanh chóng chỉnh tề giơ vũ khí lưu loạt một mạch xử lý những tang thi lai vãn lân cận. Tang thi không nhiều, rất nhanh liền xử lý xong, lưu loạt gọn gàng.
Lâm Vi Vi nghiêm túc đánh giá đoàn người mới đến, nhưng không đam nhìn lâu, lo sợ sẽ rước tai họa không mong muốn vào thân. Lâm Tiểu Nguyệt nghiêng đầu đánh giá đoàn người trước mặt, tròng mắt xoay chuyển, tựa hồ rất thích thú. Đoàn người đằng trước cũng không sai biệt nhìn về phía bọn họ.
Đối với tư liệu mà hệ thống cũng cấp, Lâm Tiểu Nguyệt âm thầm đối chiếu. Bởi vì thế giới này hiện đang với cùng hỗn loạn không có trật tự, tư liệu hệ thống đưa chỉ đơn giản là thông tin chính xác nhất cho đến hiện tại.
Đoạn người phía trước chính là đoàn của nam chính nguyên bản của thế giới này - Triệu Anh Vũ. Người bên cạnh hắn là đồng hành tri thức kiêm bạn thân chiến đấu kiêm thư ký đa năng Trầm Luân.
Còn sở dĩ Lâm Vi Vi cảm thấy người đàn ông kia quen mắt là bởi vì trước đó 5 năm ngày trước khi mạt thế xuất hiện, anh ta có tới cửa hàng hoa hẻo lánh của cô. Khí chất nổi bật như thế kia thật khó có thể quên ngay được. Chưa kể đến việc anh ta còn có một khuôn mặt rất đẹp trai nữa.
Nhìn khuôn mặt kia, Lâm Vi Vi có chút bất giác đỏ mặt, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Trương Mai Mai đang ngồi bên cạnh Trương thị, nhìn thấy đoàn người vừa tới, vẻ mặt liền trở nên hưng phấn, lắc lắc cánh tay Trương thị, "Mẹ nhìn kìa, nam nhân đằng kia chính là người lần trước con kể với mẹ, trông thật đẹp trai, lại còn rất cao nữa. Chúng ta mau tới tham dự đi."
Nếu như đặt vào tình thế lúc trước thì có lẽ tất cả mọi người sẽ đều không chút do dừ từ chối yêu cầu này. Nhưng hiện nay đã là mạt thế, hơn nữa tổ đội của bọn họ cũng có hai người có dị năng, những người còn lại cũng có khả năng chiến đấu không tính là tệ. Thêm một phần người thì nhiều hơn một phần sức, khả năng sống sót cũng cao hơn nhiều.
Dẫu vậy tất cả mọi người vẫn do dự, "Chuyện này có lẽ hơi...", câu nói chưa nói ra hết đã bị ngắt quãng. Một người đàn ông cao lớn, trên người chỉ toàn đồ màu đen, thậm chí bên hông còn có một khẩu súng, từ trong đoàn kia nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ, lễ phép cơ bản chào hỏi, cũng nhanh chóng không dây dưa dài dòng.
"Chúng tôi dự định sẽ đi vào trong siêu thị tìm kiếm vật tư, nếu mọi người có cùng dự định thì hy vọng hai bên hợp tác vui vẻ." Đoạn hắn ngắt lời, thấy không ai phản bác gì thì mới nói tiếp, "Lầu một nơi cửa vào có tương đối nhiều tang thi, vậy nên trong vòng 15 phút nữa hy vọng các vị có thể cùng tập hợp tại tổ đội của chúng tôi công phá chỗ này. Kết thúc tầng một các vị muốn làm gì chúng tôi sẽ đều không quản, nếu muốn có thể tiếp tục chiến đấu cùng, hoặc cũng có thể tự tách ra làm việc riêng, đôi bên tự chịu trách nhiệm."
Chẳng ai muốn làm việc không công cả, nhất là thời kỳ mạt thế này. Hơn nữa e sợ thực lực của phái đoàn kia, chẳng ai dám nảy ra ủa định đối nghịch với họ.
Trương Hạo rất thức thời, đứng lên thay mặt, "Chúng tôi đã biết. Hợp tác vui vẻ."
Đối phương cũng xã giao một câu, "Hợp tác vui vẻ." Sau đó xoay người liền bỏ đi mất.
Lâm Vi Vi nhìn về hướng mà người đàn ông kia đi tới, là hình ảnh người đang ông dường như là thủ lĩnh đang bàn bạc với người đàn ông đeo cặp kính gọng vàng, vừa nói chuyện vừa nhìn về đám tang thi bên trong siêu thị, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông kia ngẩng đầu. Ngay khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, trái tim Lâm Vi Vi liền nhảy thịch lên một cái, cô bối rối quay mặt đi hướng khác.
Xung quanh vắng tang thi đến lạ, có vẻ như trước đó đã bị dụ đi hết. Thỉnh thoảng có vài con xuất hiện đã bị những người trong đoàn kia một súng bắn chết. Dùng đầu gối cũng biết những người trong đoàn kia chẳng ai tầm thường.
Lâm Vi Vi bặm môi, những người này có lại lịch không bình thường, nguy hiểm. Hồi chuông cảnh báo trong lòng cô reo lên, hy vọng sẽ không có chuyện đắc tội bọn họ.
Rất nhanh, 15 phút lập tức trôi qua. Lâm Vi Vi cầm tay Lâm Tiểu Nguyệt nhanh chóng tập trung lại trước đại sảnh của siêu thị. Người của cô đứng một nhóm, còn bên của bọn họ chia làm hai đội. Lúc này mới để ý trong đội ngũ kia có một thiếu nữ hoàn toàn không ăn khớp với đội hình.
Mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, nhìn qua là biết tiểu thư khuê các. Không nghĩ tới trong đội ngũ kia cũng chấp nhận nữ giới, ngay cả vị tiểu thư kia cũng không thành vấn đề.
Nếu vậy, Lâm Vi Vi cau mày suy nghĩ, gia nhập đội ngũ kia cũng không phải ý tồi, tất nhiên là nếu như có thể.
Rất nhanh có một người bên kia qua chỗ họ truyền đạt lại thông tin. Bọn họ sẽ chia làm hai đội, một đột đi vào bên trong siêu thị, một đội đứng ở bên ngoài canh gác phòng ngừa bất trắc. Ngoài ra lão đại của họ còn có yêu cầu khi chiến đấu tránh sử dụng dị năng hết sức có thể, đặc biệt là dị năng hệ hoả dễ gây cháy vật tư nếu điều khiển không tốt. Còn có vấn đê gì thì trực tiếp nói để bọn họ bàn luận cách giải quyết.
"Vậy làm phiền nhưng," Lâm Vi Vi mở miệng, "Có thể phiền những vị ở ngoài trông đứa trẻ này được không ạ? Em ấy rất ngoan, sẽ không cảm trở mọi người đâu ạ? Xin các vị!" Đôi mắt của cô thành khẩn, bàn tay nắm lấy cánh tay của Lâm Tiểu Nguyệt.
"Cái này..." Vị kia khó xử, hiển nhiên cũng không hiểu tình huống cho lắm.
Lâm Tiểu Nguyệt trên người mặc một cái áo rộng dài, cổ áo còn gắn một chiếc mũ tai thỏ, hai mắt trong suốt linh động đáng yêu, cả người đều sạch sẽ đơn thuần.
"Tôi dẫn cô đi gặp lão đại hỏi ta kiến của ngài ấy."
"Cảm ơn anh."
Theo bước chân gã đàn ông kia, hai người càng đến gần bị lão đại "trong truyền thuyết". Càng nhìn gần càng cảm nhận được ánh mắt sắc bén cùng khí thế bức người của hắn. Lâm Vi Vi bình ổn hơi thở, ánh mắt chân thành, "Thật xin lỗi vì đã làm phiền các vị, tâm trí em ấy không tốt, chỉ là trẻ con nên tôi không dám mang vào trong sợ liên lụy mọi người. Các vị yên tâm, em ấy rất ngoan, sẽ không gây ảnh hưởng gì. Vậy nên hy vọng mọi người ở ngoài có thể trong chừng em ấy."
Tuy rằng cô thực sự không yên tâm khi giao Lâm Tiểu Nguyệt cho người lạ mặt, nhưng nhìn đám tang thi ở bên trong, khi tiến vào chỉ sợ lành ít dữ nhiều, khó mà có thể bảo vệ được cho cả hai an toàn. Hơn nữa đám người ngoài này nhìn tuy trông không phải là loại người tốt lành gì, nhưng nhìn trông vẫn là người có tổ chức, nếu có thể bàn luận với lão đại bọn họ ít nhất vẫn có thể tạm tin tưởng. Tình thế thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Anh Vũ cùng Trầm Luân đánh giá hai người trước mặt, một người dịu dàng nhu hoà, một người trẻ con đơn thuần.
"Có thể."
Lâm Vi Vi nghe được lời này xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt, "Tiểu Nguyệt ngoan, ở ngoài này nhớ ngồi yên một chỗ không được quậy phá, cũng phải im lặng nghe không."
Lâm Tiểu Nguyệt hưởng thụ việc được xoa đầu, như một chú mèo con ngoan ngoãn, "Dạ!"
Trầm Luân đi đến gần chỗ hai người, lấy tay đẩy gọng kính nói, " Tôi là người phụ trách bên ngoài, cô cứ yên tâm." Hắn nói năng lịch sự lễ độ, thoạt nhìn thập phần đáng tin cậy.
Lâm Vi Vi thở dài trong lòng, gật đầu, "Vậy làm phiền ngài rồi." Đoạn quay sang nhắc nhở Lâm Tiểu Nguyệt lần nữa, "Tiểu Nguyệt ngoan, phải nghe lời vị tiên sinh này, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng nháo nghe không?" Giọng điệu thực ấm áp dịu dàng như hoà.
Lâm Tiểu Nguyệt chu môi phấn nộn, giọng điệu non nớt vô cùng trẻ con, "Tiểu Nguyệt biết rồi mà."
Trong mắt của Trầm Luân cùng Triệu Anh Vũ loé lên những tia sáng suy tính khác nhau.
Đội ngũ hơn hai mươi người chỉnh tề đứng trước cửa vào của siêu thị. Năm ngày trôi qua, điện của toàn thành phố đã bị tiêu thụ hết, nhưng trong siu thị đèn vẫn sáng, có vẻ như là dùng nguồn điện dự phòng.
Cửa lớn vừa mở, một đàn tang thi chậm rãi lết ra bên ngoài, hưng phấn gầm rửa lên. Nhanh chóng tất cả mọi người thi triển kỹ năng của bản thân, từng con tang thi một ngã xuống, mùi tanh tưởi bốc lên khắp nơi. Đội ngũ chỉnh tề theo lệnh tiến vào bên trong siêu thị, rất cẩn trọng mà sử dụng kỹ năng cùng vũ khí, tránh làm hư hỏng vật tư nhất có thể.
Lâm Tiểu Nguyệt ngồi ở một góc, nhìn sự việc đang xảy ra bên trong, chống má ngồi nói chuyện với hệ thống. Trong ánh nhìn của người xung quanh tự động chuyển thành bé gái đáng yêu ngoan ngoãn chờ chị gái về.
Đây chính là phân cảnh mà nam nữ chính gặp nhau lần thứ hai, Triệu Anh Vũ lần này sẽ có thêm một nhận thức nữa về Lâm Vi Vi, bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng hành động lại dứt khoát, tiếu sái.
Lâm Tiểu Nguyệt nghiêng đầu, nhìn đôi chân đang đi về phía mình. Trầm Luân đi đến trước mặt cô, nửa quỳ bắt chuyện, trên mặt là nụ cười thân sĩ.
"Bé ngoan, anh ngồi cạnh được chứ?"
Lâm Tiểu Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt đề phòng do dự, nhưng lại nhớ tới lời chị, một lúc sau mới ngẩng đầu. Trầm Luân ngồi xuống bên cạnh, nụ cười tiêu chuẩn, nếu là thiếu nữ bình thường có lẽ đã không ít cô gục ngã trước vẻ ngoài thân sĩ quý ông này rồi.
Hắn bắt đầu hỏi chuyện,"Năm nay em bao tuổi rồi?"
"... Hình như là 15." Lâm Tiểu Nguyệt nghiêng đầu, do dự nói. "Còn anh?"
"26. Còn chị em thì sao?"
Lâm Tiểu Nguyệt cúi đầu, lắc đầu buồn bã nói, "Không biết." Lâm Vi Vi chẳng bao giờ nói chuyện tuổi tác với cô. Coi bặm môi, ánh mắt rưng rưng, "Tiểu Nguyệt cái gì cũng không biết, có phải là vô dụng lắm không? Mọi người rồi cũng sẽ bỏ Tiểu Nguyệt mà đi đúng không?"
Ánh mắt Trầm Luân loé lên tinh quang, do dự rồi đưa tay lên xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt, "Không phải đâu."
"Chị Vi Vi sẽ về chứ? Chị sẽ đón Tiểu Nguyệt chứ?"
"Ừ, sẽ." Trầm Luân nghĩ nghĩ, hắn vốn không định bắt chuyện với cô bé này, nhưng nhìn đang vẻ cô đơn ngồi chỉ riêng một góc như vậy, hắn đột nhiên không đành lòng lại thêm sự tò mò một chút, gắn mới lại chỗ này.
Nghe vậy, đôi mắt Lâm Tiểu Nguyệt sáng lên tựa như chứa cả bầu trời sao bên trong. "Anh thật tốt." Cô cũng không ngại phát thẻ người tốt cho Trầm Luân.
Trầm Luân cũng chỉ cười, số người nghĩ rằng hắn là người tốt cũng không ít.
Đội ngũ bên trong siêu thị nhanh chóng tiêu diệt xong đám tang thi, rất nhanh chóng đi chuyển đến tầng bên trên. Trong siêu thị ngoại trừ tầng một tập trung tương đối nhiều tang thi, những tầng còn lại thì chỉ lại vãng khoảng chục con. Hiển nhiên diễn lại toàn bộ tình cảnh những người bị biến thành tang thi trong siêu thị này.
Đội ngũ nhanh chóng chia người thu thập vật tự, Lâm Vi Vi nhân lúc không có người chú ý, lén cho vật tư vào trong không gian. Trong số kia còn có không ít kẹo mà Lâm Tiểu Nguyệt thích. Nhưng những hành động kia vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Triệu Anh Vũ. Trong đầu hắn âm thầm suy tính.
Lúc này, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên, đánh động tất cả mọi người.
Lâm Vi Vi nhìn qua, đồng tử lập tức co rút lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro