Và ngón tay mình trượt khỏi nhau [GTOP] - Huệ Tây
Author: Huệ Tây
Dành cho ngày tàn úa và tình yêu đã mất
ngày thật dài. những mùa hạ và mùa đông đan xen trong không khí. ánh nắng vàng chói chang buồn đau khi hắn bước trong những bóng râm lạnh cóng. người thưa thớt trên đường ai nấy đều có một cái vẻ bận rộn thật khó hiểu. hắn chợt nghĩ, mình cũng từng bận rộn. đột nhiên sự thực rằng có những thứ vĩnh viễn đã mất đi khiến hắn rùng mình. hắn tha thẩn và cố tìm một lý do gì đó để bước tiếp trên con đường này, mục tiêu trước mắt là chỉ vậy. để không về nhà và thả mình lên chiếc giường đệm to trắng muốt và rồi hy vọng đột nhiên mình sẽ nhận chìm vào trong nó, như là chết đuối, rồi tan biến.
hắn bước đi và theo thói quen hắn đi đến cửa hàng em làm việc. hắn đứng từ xa và nhìn qua cửa kính, mái tóc vàng của em lấp ló đằng sau những kệ đĩa. em cúi đầu chào khách mỗi một lần có người đi qua thanh toán. rồi nụ cười trên môi em lại vụt tắt, hắn không cần thiết phải nhìn thấy thật rõ thật rõ mới tưởng tượng ra được. hắn đã không bao giờ quên gương mặt lạnh nhạt ấy của em. cũng như đã chưa bao giờ quên nó từng bừng sáng như thế nào khi nhìn thấy hắn.
hắn muốn rút điện thoại ra, rồi gọi cho em. nhưng điều nhỏ nhặt vô nghĩa ấy đến bây giờ hắn cũng không còn tư cách để làm nữa nhỉ. hắn thầm nghĩ rồi đá vài viên sỏi lạo xạo dưới chân. phía bên trong những tấm gương, em đang quay lưng về phía hắn. hắn cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu thân quen, giống như là những hình xăm, để gợi nhắc rằng đã có những khi môi má gã đã kề sát vào đó. nhưng trước mắt hắn, vẫn là em, đằng sau những tấm gương, và quay lưng về phía hắn.
choi seunghyun thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đá khuất sau cây cột điện và những khóm hoa bên đường và châm một điếu thuốc.
hắn bắt đầu tự hỏi hắn đã sai từ đâu.
chắc hẳn là từ đầu. kể từ khi hắn gặp em. kể từ khi môi hắn bắt đầu quen với tiếng gọi êm ái ấy. kwon jiyong. kwon jiyong. kwon jiyong. cho đến bây giờ, nhiều lúc hắn vẫn còn lỡ miệng. hắn không thường gọi tên ai cả. nên giữa một cuộc chuyện trò và những tiếng trò chuyện ngừng hẳn lại, những gã bạn ngừng tay đũa và những chiếc cốc giơ lên ngượng ngùng trên không trung, cô gái đối diện hắn thì đứng bật dậy và đi khỏi quán. một ai đó đã huých vào hông hắn và hắn bần thần nhắc lại. kwon ji yong.
anh cũng nên tìm cách quên em đi chứ hả? một bóng râm đổ xuống người và hắn ngẩng đầu lên. em nhìn hắn, sấp bóng nên không thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy. chỉ thoáng nghĩ có thể em đã mỉm cười, điều ấy làm hắn tiếc nuối thật nhiều.
GD. hắn mỉm cười.
dối kìa. anh đã không bao giờ gọi em như thế. hắn đứng dậy và nhìn thấy em cười. điều này, đáng thực lại khiến hắn có cảm giác nuối tiếc nhiều hơn nữa. anh trốn ở đây làm gì?
anh có việc đi qua đây. hắn đưa tay gãi mũi, tháo một bên tai nghe và nhét vào trong túi áo.
anh lại nói dối nữa. anh làm việc bên khu gangnam, qua itaewon làm gì cơ chứ.
có chứ. hắn cười cười, vòng tay khoác qua vai em một cách bình thản. qua để ngắm người yêu xinh đẹp của anh.
jiyong không đẩy tay của hắn ra, trái lại chỉ cười và xốc lại cặp kính trên mắt. đi ăn bibimbap đi, em đói rồi. cậu bước đi và tay hắn tuột hờ trên vai cậu.
cái nắng nghiêng ngả này đã hơi chút héo chiều.
dập thuốc đi anh. giọng jiyong nhẹ nhàng vang lên khiến hắn hơi bừng tỉnh. seunghyun bối rối dụi thuốc vào gót giày và định nhét vào túi quần, nhưng jiyong ngăn lại. cậu rút trong túi quần ra một cái hộp nhựa và lấy đầu mẩu thuốc từ tay hắn bỏ vào trong đó. đầu ngón tay họ quẹt vào nhau và nó làm seunghyun ngơ ngẩn. quán ăn trong nhà không hút thuốc được đâu. cậu cứ mỉm cười mãi như vậy khiến hắn chửi thề trong đầu một tiếng.
seunghyun ậm ừ đi vào trong quán ăn cùng jiyong. hắn nhìn cậu vui vẻ cúi đầu chào những nhân viên trong quán. seunghyun đã chưa bao giờ quên những cử chỉ duyên dáng ấy của jiyong. chỉ là lúc này nhìn lại, sự cách xa trong tiềm thức khiến hắn nôn nao. một thứ gì đó, mãi mãi đã như vậy, chỉ là mối dây liên hệ đã không còn. một cách nào đó, điều này buồn thảm hơn cả việc vĩnh viến biến mất trong đời.
tất thảy đều buồn cả. cái nỗi buồn chan chứa của việc cứ mở mắt mà đi giữa những mộng mơ. và phải chấp nhận những điều như thế.
rồi anh có đi buổi blind date ấy không? hắn nhấp một ngụm soju khi jiyong vừa trộn bibimbap cho cả hai vừa hỏi. cậu đang nói đến buổi blind date mà bạn chung cả cả hai đã sắp xếp cho seunghyun. hắn thầm nghĩ đến việc khi về cửa hàng điều đầu tiên hắn làm là sẽ đánh cho daesung một trận.
anh đừng đánh daesung đấy nhé. jiyong vừa ngậm một thìa cơm vừa thủng thẳng nói. là em bảo nó giới thiệu cho anh. anh không thích cô ấy à?
lần sau hãy chọn cô gái nào xinh hơn tí nhé. seunghyun tự xúc vào bát mình một muỗng cơm trộn bự và một gắp kimchi to.
chẳng phải xinh. jiyong vừa nhai vừa cười. mắt cậu hấp háy nhìn seunghyun làm hắn vội cúi xuống nhìn cái bát của mình. em phải xem có cô nào trùng tên với em kia, nếu không thế nào thì cũng cho anh một bạt tai rồi đi mất thôi.
à đấy là cô lần trước nữa. seunghyun lại nhấp thêm một ngụm soju lớn. cô lần này chỉ bỏ đi thôi.
anh cũng nên tìm cách nào mà quên em đi chứ nhỉ? jiyong lại cười một lần nữa. hắn chỉ muốn đập tan một cái gì đấy ngay gần hắn. nhưng chỉ lại xúc một thìa cơm tướng đưa lên miệng.
trong những lần như thế này, mỗi một lần gặp nhau như vậy, trong lòng hắn đã một nghìn lần quỳ xuống chân jiyong, và nếu cần thiết, hoặc có thể, hắn cũng đã nhỏ những giọt nước mắt thật chân thành. nhưng hắn đã không bao giờ có thể làm vậy. vì sau mỗi lúc im lặng kéo dài đủ để hắn quyết tâm ngẩng lên, nụ cười của jiyong trên gương mặt đăm chiêu nhìn hắn đã biến mất. và cậu khẽ lắc đầu. nó làm nụ cười của hắn trở nên giả lả và méo xệch.
này jiyong, mình có thể bắt đầu lại từ đầu được không?
có thể bắt đầu lại được không?
tất cả những từ ngữ ngắn ngủi và đơn giản ấy tắc nghẹn trong tâm khảm hắn, khi jiyong chỉ cúi mặt và chầm chậm lắc đầu.
khi jiyong vẫy tay chào hắn và bước về hướng ngược lại, hắn đã muốn chạy theo. hắn dợm chân và jiyong cứ thế bước đi. hắn muốn hỏi, ngày mai anh sẽ đến đón em sau giờ làm nhé. hoặc là hãy cùng đi uống rượu ngày mai. hoặc là.
hắn không biết nữa. đáng lẽ ra hắn nên nói là.
ngày hôm ấy anh đã đến đón em sau giờ làm đấy, ngày hôm ấy chúng ta đã cùng uống rượu đấy.
ngày hôm ấy chúng mình vẫn là người yêu đấy.
khi hắn nhìn lại, thì jiyong đã đi thật xa, và chỉ còn là một chấm nhỏ vàng vàng thanh tú ở cuối góc đường.
tình yêu cũng như là cơn mưa vậy, seunghyun.
anh không biết khi nào nó đến,
nhưng có một điều chắc chắn, cơn mưa nào rồi cũng tạnh thôi.
jiyong. jiyong. em nhầm rồi.
tình yêu không phải thế.
ít nhất, không phải tình yêu của anh.
hắn thầm nghĩ, trong lúc xốc lại cổ áo tránh những luồng gió của chiều tàn đã thật lạnh như những mũi kim đâm. và hắn lại rút máy ra bấm số gọi cho em.
dường như đã hy vọng có thể kết nối cuộc gọi này vào quá khứ.
hoại. Và chữ "h" không hề viết hoa bởi kathykwon
Title: hoại. Và chữ “h” không hề viết hoa
Author : Kathy Kwon
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Rating: T
Genre: angst, reallife
Characters : Big Bang.
Paring(s): TempG
Summary: Tên nó là “hoại”. Và chữ “h” không viết hoa.
A/N : fic chúc mừng sinh nhật Kwon Ji Yong, 5 năm Big Bang.
//poster by me//
Theme Song : Sleepsong ~
hoại. Và chữ “h” không hề viết hoa.
Ngày …tháng…năm
Và đây là lúc tôi tìm thấy điểm sáng duy nhất từ điểm cắt xen ngang t những hầm tối đen thẫm.
......
Có lẽ thật là dư thừa khi tôi kể thêm gì đó về quá khứ của tôi trong bức thư này cho các bạn nghe. Bởi vì, thậm chí khi bạn là một đứa cả đời không quan tâm đến ngành giải trí của chính đất nước mình, cả đời chưa bao giờ đặt cái headphone lên đầu để đung đưa theo một giai điệu, thì - trước khi tôi có thể kết luận bạn chính là một người tối cổ đích thực - chắc chắn bạn đã từng nghe qua tên tôi.
Đúng vậy, tôi là Kwon Ji Yong, người đã từng được gọi là G-Dragon. Tất cả những thông tin cần biết về tôi, bạn có thể lên google.com, gõ một vài kí tự cần thiết - nếu ở trong thời đại này, google vẫn chưa quá lỗi thời và các nhà sản xuất vẫn đầu tư cho nó để chắc rằng nó không thiếu hụt dữ liệu hay mất mát hay sai lệch về một kẻ đã từng tồn tại 5 năm trước.
Nhưng giả sử, trong trường hợp bạn không quan tâm - đến việc tôi là ai, tôi đã làm gì, tôi sẽ làm gì – thì, thật xấu số cho chính bản thân tôi, khi bức thư này lọt vào tay bạn. Những gì tôi viết sẽ nằm chỏng chơ ở một góc nào đó -thậm chí không phải là thùng rác - rồi dần phân huỷ theo thời gian – như chủ nhân của nó.
Mà nếu bạn đã đọc đến tận dòng này, thì ơn chúa, bạn quả thật có quan tâm.
Dài dòng đã trở thành bản chất của một kẻ chỉ biết than vãn và ngụp lặn quá sâu khi tìm kiểm ánh huy hoàng còn sót lại của quá khứ, thứ lỗi cho tôi về sự khiếm nhã này.
Có điều, chắc chắn có những thứ mà internet chẳng thể nào lưu giữ lại, tôi thì chẳng muốn kết thúc mọi thứ rồi hoá nó thành tàn tro. Vậy nên, bức thư này ở đây. Khi đọc nó xong, hãy làm gì đó cho tôi, như một lời yêu cầu đề nguyện ở dòng chữ cuối cùng. Bạn ắt hẳn sẽ là một người hạnh phúc,khi trở thành người đầu tiên tôi cầu xin về một ân huệ.
Bạn thấy đấy.
Thật buồn cười khi nhắc lại chuyện này, nhưng đến giờ tôi vẫn không ngừng thắc mắc, rằng tại sao, báo chí không đào sâu thêm về chuyện đó nữa, mà chỉ kết thúc bằng cái tin tức đăng đồng loạt trên toàn bộ các phương tiện truyền thông ấy ? Chẳng phải nếu họ cố gắng bỏ ra chút ít thời gian, thay vì đi soi ca sĩ này lộ hàng, ca sĩ kia hát nhép, tổng giá trị bộ đồ cô này mặc là bao nhiêu, cái biệt thự của anh này xây hết mấy đồng, họ sẽ moi ra được một đống thứ còn lố bịch hơn hay sao ?
À, nhưng mà nếu tôi nhớ không nhầm, thì để cho hợp mốt, báo chí hay dư luận, đều đã không còn mặn mà gì về những câu chuyện của những kẻ hết thời, hay còn gọi là những chiến binh đã gục ngã.
Đúng vậy. Nếu kết thúc là một cái chết, thì chính xác là, Big Bang đã chết.
Big Bang, không phải là một con chim phượng hoàng sinh ra từ lửa, để mà khi chết có thể hồi sinh từ tàn tro. Nên chết, là chết hẳn, chết ngay.
Đến nỗi không ai có ý định vực lại.
Hoặc có thể là, cái chết ấy làm thoả mãn quá nhiều người, nên thay vì mở đám tang hay gì đó đại loại, người ta lại ăn mừng, và dùng tro từ hoả thiêu để bón cây.
Những câu chuyện chẳng bao giờ bắt đầu bằng việc anh này đã chết như thế nào, cô kia đột tử ra làm sao. Nó phải được nhen nhóm từ từ thì may ra mới có hiệu quả. Chẳng hạn như để cô kia đột tử thì ít nhất cô kia phải đau khổ quằn quại vì điều gì đó, mà để câu khách thì cần gì đó phải sock vào, ví dụ cô ta bị cưỡng hiếp chẳng hạn ? Đấy, thế người ta mới quan tâm. Giống như chuyện Big Bang tan rã, người ta thêu dệt ra hàng ngàn câu chuyện khác nhau trên internet, với những chuyên gia phân tích đầy tỉ mỉ và sát sao. Phân tích rồi kết thúc bằng một bài khóc than, lan man cơ số là người vào đồng cảm, nhưng ảm đạm thay chỉ mấy tháng (có khi còn chưa tới), người ta đã quên béng đi, bắt đầu chạy theo những nhóm nhạc khác đang nổi như cồn.
Tôi không chắc rằng những móc xích này là chính xác, bởi thực tế là một phần nào đó trong tôi chối bỏ tiếp nhận những dữ liệu này, song tôi không chắc là có thể chôn chặt nó mãi.
Mọi thứ bắt đầu từ lúc chúng tôi có quyết định Mỹ tiến. Với tràn trề hi vọng trên từng bước chân, chúng tôi tiến vào thị trường như thể được bao bọc trong một vầng sáng chói loà.
Không ngại ngần việc đối thủ duy nhất của chúng tôi hiện tại – DBSK- đã không còn phong độ như xưa, khi mà chúng tôi dễ dàng vượt qua các mặt trận cần thiết trên các bảng đấu, chúng tôi vẫn rời khỏi thị trường Hàn Quốc, cùng một niềm tin chắc chắn về sự thành công khi rải đều trên các mặt trận ở Mỹ. Nhưng có vẻ chúng tôi đã lầm, đã nhầm tưởng.
Thị trường Mỹ quá rộng lớn và thật sự ngu ngốc khi các bạn nghĩ rằng với một vốn tiếng Anh tốt, một nhà sản xuất tài ba, một chiến lược quảng cáo đúng đắn, bạn sẽ nhanh chóng có được thành công.
Có quá nhiều kiến trên cùng một miếng bánh phết bơ.
Có lẽ cái người Mỹ đợi chờ là một bản sắc, hay một cái gì đó đặc biệt mà làn gió Châu Á mang đến cho tai nghe của họ, chứ không phải một sự pha trộn đầy bão hoà của “một giọng rap léo nhéo như Lil Wayne , một gangzter như Eminem , một vocal ngọt ngào cùng gile cùng mũ phớt như Neyo, và tay ca sĩ biết tán gái giỏi như Justtin Timberlake” dưới âm nhạc của DIPLO và Will.I.Am.
Đó là một sự thật phũ phàng. Người Mỹ không hề biết chung thuỷ, bởi vì có quá nhiều món ngon trước mặt họ, và khi ăn hết thứ này, họ sẽ ăn thứ kia ngay tắp lự dù trước đó tấm tắc khen ngon thế nào. Đôi khi, quá nhiều, khiến khi người ta vừa chán món này, thì món kia đã lên men và mốc meo. Nhưng không sao, những món mới lại bắt đầu được dọn ra…
Nhưng, bất chấp mọi chuyện, chúng tôi vẫn cùng quẫn cố gắng kiếm tìm chỗ đứng cho mình. Tụt dốc và tranh cãi, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. 5 năm trôi qua và chúng tôi hoàn toàn bế tắc. Trở về Hàn với những chiến tích dù được báo chí đánh bóng bao nhiêu thì cũng chẳng thể nào chói lọi, chúng tôi cay đắng nhận ra thế hệ mới đã trở thành bá chủ như thế nào .
5 năm là thời gian ngắn cho một đời nghệ sĩ, nhưng quá ròng rã đối với fan hâm mộ. Rơi rớt và rơi rớt, giờ chúng tôi chỉ còn những con người đã cần mẫn theo dõi nhóm từ rất lâu, giờ đây chẳng còn đủ nhiệt huyết để theo đuổi những nhóm mới, hay nói cách khác, họ vẫn yêu chúng tôi như một thói quen.
Mà tiếc thay, thói quen thì chẳng thể nào cứu nổi việc rớt đài.
Chúng tôi bắt đầu chuỗi ngày stress triền miên và tranh cãi. Dù gì thì tất cả cũng chỉ là một chiến trường, và hãy coi như mỗi người là một đất nước, tất cả thuộc về phe Đồng Minh, thì khi chiến bại, tội trạng sẽ bị đùn đẩy cho nhau.
Xích mích lên đến cao trào khi tôi, dính phải một scandal dùng thuốc cấm. Báo chí làm ầm lên như thể đây là điều lợi cuối cùng về sự trở lại của Big Bang đưa đến cho họ.
Đừng lên tiếng chỉ trích tôi về bất cứ điều gì xung quanh vụ này, vì xin lỗi khi phải nói rằng, tôi đã chịu quá đủ.
Nhưng làm ơn, nghĩ lại đi, bạn đã từng trải qua vô vàn nỗi đau với hàng trăm vết cắt đan xen nhau như vậy chưa ? Nếu chưa, đừng lên mặt với ý định dạy dỗ tôi.
Thật sự lúc đó, khi sự việc bị phanh phui, tôi thậm chí đã cười, và chỉ nhún vai nghĩ rằng, à, đáng lẽ ra các người phải biết chuyện này từ lâu. Rằng sau cánh cửa phòng thu đó, còn quá nhiều thứ mà hẳn sẽ thành đề tài nóng hổi nếu các người moi ra được. Thuốc cấm, chất kích thích, hay đủ thứ tệ hại khác, please, đó cũng chỉ là cảm hứng, cảm hứng và cảm hứng.
Rồi người ta bầu chọn đó là sự việc đình đám nhất năm ấy. Sau đó thì ai cũng biết, Big Bang tan rã, tôi vĩnh viễn chết trong cái tên G-Dragon.
Nhưng dù sao chúng tôi vẫn còn là một miếng mồi béo bở, chủ tịch chưa muốn công sức bao năm của ông đổ sụp như thế - bao gồm tiền bạc nữa, đầu tư mà, phải sinh lợi chứ - nên khi nhấn chìm mọi việc xuống trong một khoảng thời gian kha khá, tất cả đều được khởi động cho việc trở lại.
Trừ tôi, tất nhiên. Tôi đã nói rồi. G-Dragon, anh ta chết hẳn.
Giờ đây Young Bae đã trở thành vũ sư hàng đầu của YG. Cậu ấy quyết định như thế, và kể cả khi tôi ngăn cản với hàng ngàn lời lẽ vô nghĩa kiểu như : “ Ồ đừng quan tâm đến tôi khi tôi là bạn thân của cậu, chỉ vì tôi không thể vực dậy mà cậu rời bỏ ánh sáng sân khấu sao ? Đừng thương hại tôi như thế, thật đớn hèn.” Và sau đó thì ăn ngay một đấm vào mặt. Đó là lần đầu tiên cậu ấy đánh tôi.
V.I ( Seung Ri đã từ bỏ cái tên của chính mình, giờ cậu ấy là V.I ) đã trở thành một ca sĩ hàng đầu của Hàn Quốc. Với những bản hit và lượng fan đông đảo riêng lẻ, cậu ấy đã chính xác là trở lại đỉnh cao một lần nữa, ngập trong ánh sáng trên điểm chính giữa của sân khấu - chỗ mà cậu ấy luôn khao khát thuộc về. Tôi không quan tâm đến thủ đoạn hay mánh khoé gì nữa bởi đấy dường như là một phần của nghề, nhưng tôi tự hào về cậu ấy. Ít nhất là hãy để tôi nói điều này trong bức thư, vì từ sau vụ việc đó, chúng tôi gặp nhau chẳng nổi 5 lần, và tôi không chắc rằng cậu ấy còn nhớ tôi.
Dae Sung, như xứng đáng với giọng ca đầy truyền cảm, đã trở thành một ca sĩ nhạc trot. Không còn hợp thị trường, nhưng được vùng vẫy trong chính sở trường, cậu ấy mãn nguyện. Điều ấy đôi lần nhắc tôi về một quá khứ xa xăm nào đó trong cái phòng tập lờ mờ sáng, đẫm mùi mồ hôi, những con người bên nhau và thủ thỉ về ước mơ của họ. Nhớ về một chàng trai mắt hí đã từng thủ thỉ khi nước mắt chảy dài rằng ước gì mình có thể phù hợp với Hip Hop hơn, như tôi và những người khác, với một niềm đam mê mãnh liệt khi thi cử vào YG. Tôi cũng nhớ rằng mình đã ôm cậu ấy và chắc nịch rằng em chính là người hoàn thiện Big Bang, và tôi đã không hề nói dối. Cũng phải thôi, vì khi đã chứng kiến những sự sụp đổ, khi đã trải qua những sự sụp đổ, người ta sẽ mãn nguyện với hiện thực một cách dễ dàng. Và mãn nguyện với hiện thực, đôi khi đi kèm với việc chối bỏ quá khứ. Chối bỏ quá khứ, lắm lúc trở thành xoá nhoà những mảnh hoài niệm, cùng những người góp mặt trong mảnh hoài niệm, dù nó mang màu hồng hay bê bết một màu đen.
Seung Hyun hyung, người ngày xưa thường được ca ngợi dưới cái tên T.O.P, giờ đã là một diễn viên nổi tiếng trong và ngoài nước, đã thành công. Anh đã không còn là một ca sĩ, không bao giờ cầm mic, không bao giờ đọc rap. Anh đã tự tay huỷ hoại tất cả những giấc mơ còn khắc khoải từ hồi bé. Tự gọi mình là con rối, và cho rằng ít nhất thì khi người khác điều khiển như thế, anh vẫn còn có lợi.
Bởi anh bảo , người duy nhất chia đôi mic với anh đã chẳng bao giờ trở lại showbiz, nên anh - với tất cả những gì vững tin nhất – tuyên bố từ bỏ âm nhạc.
Còn tôi, bây giờ, là một thằng ăn bám đích thực. Ở một xó nào đó trong một căn nhà vùng ngoại ô – nơi đảm bảo sẽ chẳng ai biết hay tìm ra, viết các ca khúc với một cái tên giả, lãnh tiền từ nó như một món hàng – tôi không hề thiếu tiền, sau ngần ấy năm diễn kịch cho người đời xem, tôi thậm chí có thể an nhàn sống đến già mà không hề phải băn khoăn hay lo lắng mưu sinh, chờ đợi xem nó bật top bảng xếp hạng như nào, vui mừng chớm nở như thể bản thân vẫn còn giá trị lắm, sau đó thì ôm dần từng mảnh chua chát vào lòng mà gom góp lại, như một sự mỉa mai cho chính bản thân.
Thật ra thì, nếu như tôi không ngu ngốc huỷ hoại tất cả như thế, hẳn giờ, tôi vẫn còn giá trị lắm.
Không phải là chuyện tôi dùng thuốc cấm, hay chuyện vì tôi (trích nguyên văn lời báo chí ) mà Big Bang tan rã. Bởi tôi vẫn nhớ như in một câu nói đã khắc rất sâu ngay khi tôi nghe dù chỉ thoáng qua. Từ một người “em cũ” của tôi, khi nói về đỉnh cao trong một buổi interview . Người đó đã nói rằng Big Bang đã ở đỉnh cao, nhưng không hề quên thêm vào việc họ không hề muốn ở đỉnh cao, vì đã ở đỉnh cao thì chắc hẳn sẽ tuột xuống.
Tôi đã từng nhếch mép ngạo nghễ khi nghe nó, và giờ thì cảm ơn câu nói đó, để tôi biết được rằng không những cuộc đời mà con người ở thế giới này còn chó chết như nào.
Quãng thời gian sau khi chuyện đó xảy ra, khi tôi nhớ lại, thì chỉ như một đoạn phim xước bị cắt xén trắng trợn. Hoặc có thể lúc đó tôi mất đi nhận thức, hoặc chính nhận thức của tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Như những mảng xám xịt xù xì đầy xấu xí, tôi chỉ láng máng là tôi đã làm gì đó ngu lắm, để đến bây giờ, tôi trở thành một kẻ tật nguyền.
Chính xác hơn là đôi chân của tôi đã trở nên vô dụng.
Như chưa đủ thoả mãn, với những ngày ngập tràn trong rượu, bia, thuốc lá, nước mắt và những thứ tương tự, cảm tưởng rằng chỉ một vài năm nữa thôi, tôi sẽ chết ( hay đột tử - theo một cách nào đó nhẹ nhàng ), trước khi đống hoá chất mà tôi từng trết lên đầu ăn mòn dần từng tế bào chẳng còn muốn hoạt động trong cơ thể héo hon.
Giờ thì, thật tuyệt vời làm sao cho quý ông G-Dragon - người đã chết vì bút giấy và mực – Kwon Ji Yong cũng sắp đi theo ngài.
Vậy nên, giờ, tôi đang đếm dần từng ngày trôi qua, trong ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô, sau khung cửa sổ bé tí hin chỉ đủ chút ánh sáng lọt vào- tôi ghét ánh mặt trời cực độ , cùng Seung Hyun hyung.
Nghiêm túc đấy. Tôi đang sống cùng Seung Hyun hyung.
Và chính xác hơn nữa, thì nếu như mớ thông tin người ta mơi ra từ đống hổ lốn còn sót lại sau vụ việc một nhóm nhạc hàng đầu Hàn Quốc tan rã chưa làm bạn tin vào cái việc khốn kiếp này, thì ok, tôi, và Seung Hyun hyung, chúng tôi yêu nhau.
Một mối tình cuồng loạn như những gì đã xảy ra suốt mười mấy năm trước.
Seung Hyun hyung, anh ấy đã ở bên tôi từ khi cái cầu thang danh vọng của chúng tôi đổ ập xuống một cách nghiệt ngã. Mọi người rớt xuống mặt đất đau đớn, còn tôi, rơi thẳng xuống cái hố đen sâu hoắm bên cạnh bậc đầu tiên.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao bản thân mình lại cố chấp đến thế, và tại sao tôi không cho mình một cuộc sống bình thường, với một tình yêu như quy luật, mà cứ ép bản thân mình phải chạy ngược dòng chảy của xã hội, trong cái bản chất quá bướng bỉnh và cứng đầu.
Nhưng, dù sao, hỏi là hỏi, còn hối hận thì không . Bởi tôi và anh, yêu nhau, rất thật.
Đó là những khi tôi bắt nhịp được một vài giai điệu trôi lạc nơi nào đó trong tâm trí. Kí ức về những bản tình ca người du mục dạt dào, và tôi lại thấy yêu anh hơn bao giờ hết.
Có lẽ tôi , hoặc chăng chỉ là , từ những đêm nồng ngập ánh trăng tràn vào phòng từ cái lỗ bé tí hin gần cửa sổ, đã yêu anh từ một thủa xa xưa, khi mà chúng tôi còn chưa sinh ra đời, để giờ đây mỗi lần tôi ngoái đầu nhìn lại, anh mênh mông bất tận, anh sóng sánh thẳm sầu, anh như một mảnh vỡ mang màu huyết chảy ra từ lỗ hổng sâu hoắm trên ngực người con trai thơ dại. Như thể chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi.
Tôi thường chảy nước mắt khi nguyền rủa xã hội.
Anh bảo rằng, hãy để dành nước mắt cho ngày xa anh.
Tình yêu của hai người đàn ông chẳng bao giờ và không hề giống tình yêu giữa một người đàn ông với một người đàn bà. Hai người đàn ông chẳng bao giờ có thể yêu nhau qua một cái nhìn như tình yêu sét đánh, càng không thể yêu nhau như cái kiểu cơn cảm nắng thoáng qua. Họ phải mất một thời gian dài để biết rằng cuộc đời khốn nạn này chưa hề- không thể thấu hiểu cho cuộc đời của họ, mất một thời gian nữa để biết rằng có một kẻ cũng bất lực trong việc níu kéo số phận như mình, và mất thêm một khoảng thời gian dài nữa để nhận ra rằng, à thì hai ta đồng cảm với nhau. Họ chật vật trong việc phủ nhận, nhưng còn lận đận hơn trong việc xác thực tình yêu .
Hai người đàn ông đến với nhau không trần trụi như tình yêu trai gái thông thường. Nếu chỉ về mặt tình dục, thì chỉ là họ cùng nhau đi chung một đoạn đường tí xíu, rồi nhanh chóng rẽ theo hàng trăm cái ngã trước mặt. Còn nếu họ đã đi với nhau, thì tất cả, kể cả thể xác, cũng chẳng là rào cản, hoạ chăng chỉ có chút nước mắt tủi thân hằng đêm cần chở che mà thôi.
Đã nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao mình lại cứ dấn thân vào một mối tình không hề có điểm kết như thế, và tại sao con người trên thế giới này chẳng thế mở to mắt ra mà nhìn vào những ưu tư của người khác hơn là suốt ngày chỉ biết lảm nhảm mình yêu thương mọi người như thế nào và ra làm sao, để rồi thực tế lại tát vào mặt tôi, rằng nếu những câu hỏi như này mà có câu trả lời, chắc hẳn tôi và anh đã được giải Nobel về hoà bình, mục bảo vệ tình yêu người đồng tính.
Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi cũng đã có một tình yêu đẹp.
Nó vượt qua mọi khái niệm, phá vỡ không gian, dẫm nát thời gian.
Lạc quan chút gì đó mà nói, thì có lẽ việc này tốt cho cả hai chúng tôi. Sau một thời gian dài diễn kịch cho người đời xem, yêu nhau bằng thứ tình yêu lén lút và vụng trộm, cuối cùng tôi cũng đã có thể ôm anh rồi thoải mái làm những thứ mình thích mà không e sợ việc nó sẽ thành trò hề trên báo cho mọi người mặc sức xỉ vả.
Cuộc sống của chúng tôi diễn ra như thế. Dù đã là diễn viên nổi tiếng, anh vẫn trở về nhà thường xuyên. Giữ thói quen, anh vẫn viết truyện và kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ Hy Lạp mà cam đoan là tôi đã thuộc làu. Những câu chuyện về thiên đường ngập mùi sữa thơm nồng, với những trái táo bằng pha lê trong suốt treo lủng lẳng, ánh nắng chan hoà bao phủ tầng mây xốp. Đôi khi nó gợi cho chúng tôi chút buồn về hiện tại, nhưng có lẽ nó chẳng đáng là bao.
Mọi thứ trôi đi nhẹ nhàng đến nhạt nhẽo. Nhạt nhẽo đến độ sợ hãi. Tôi chết mòn trong sự sợ hãi của bản thân.
Đó thật sự là những ngày thậm tệ. Khi mà tên anh đầy rẫy các trang báo với scandal tình cảm cùng nữ diễn viên đóng cùng.
Thời gian đầu, tôi ném đồ đạc và gào thét trong nước mắt, như một con đàn bà đáng khinh đến mùa mãn kinh và biết mình hoàn toàn bất lực trong việc níu kéo chồng. Anh vẫn cố gắng dịu dàng hết đỗi.
Rồi tin đồn ngày một chóng mặt. Như thể đã đánh mất lý trí của mình về một lũ chỉ biết dùng bút và giấy để phỉ nhổ người khác, tôi lại tiếp tục gào thét, chửi rủa anh. Chúng tôi cãi nhau nhiều, cãi nhau liên miên. Những đêm tuy gần bên nhau đến từng hơi thở, trong cái hổn hển của mình, nước mắt tôi vẫn chảy, miệng tôi vẫn không ngừng chửi thề.
Là tôi sợ.
Tôi khiếp sợ nỗi sợ một ngày anh sẽ chán mối tình bệnh hoạn này. Khiếp sợ nỗi sợ phải cô đơn trên cuộc đời này một lần nữa. Khiếp sợ nỗi sợ rằng anh giờ đã quá xa vời và tình cảm thì thực sự đã nhạt phai.
Vì dù sao tôi cũng chỉ là một đứa tật nguyền, sĩ diện quá cao, quá bướng bỉnh và không hề nghe lời khuyên của bất kì ai.
Trong suốt 2 năm sống bên nhau, chuyện ấy xảy ra với tần số ngày càng nhiều. Tôi bắt đầu hoảng loạn thực sự.
Trong những ngày anh đi đóng phim, tôi ngập chìm trong những chuyến thưởng ngoạn quá khứ. Tôi nhớ về một thời mà tôi đã ở đỉnh cao, khi mà tôi đã có tất cả trong tay mình. Tôi tìm lại tất cả những gì thuộc về thời xa xưa ấy, rồi tự dằn vặt bản thân mỗi khi bóng đêm bao trùm. Tôi nhớ về những gì “đã từng là”, với những cố gắng trong vô vọng mà tôi biết chỉ ăn sâu thêm linh hồn đã héo mòn. Tiếc nhớ là chưa đủ, ham muốn của tôi lại trào dâng mãnh liệt. Tôi bắt đầu oán trách cuộc đời.
Khi biết tin anh được giải thưởng về vai diễn mới nhất, cái đau đớn trong tôi như gấp bội. Phải, thật ích kỉ, nhưng khi đấy, thật sự, tôi cảm thấy lồng ngực bên trái như rách toạc ra.
Mối quan hệ của chúng tôi nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi suốt ngày lải nhải về việc chắc tôi cản trở cuộc sống của anh ta như thế nào, và tôi nhớ quá khứ oai hùng của mình ra làm sao. Thậm chí tôi còn từ chối quan hệ với anh mỗi đêm, rồi thẳng thừng qua phòng khác ngủ.
Và mọi việc lên đến đỉnh điểm khi tôi, trong một lần giận dữ, cùng với cái ngu xuẩn của mình, đập vỡ cúp của anh.
Khốn kiếp.
Khi những mảnh thuỷ tinh tan ra và lăn long lóc trên sàn nhà, anh thậm chí không tức giận là bao, mà chỉ nhìn rồi thở dài đầy ngao ngán. Có thể lúc đó tôi thật ngu, nhưng việc ấy xúc phạm tôi thậm tệ, nhưng thể anh đã không còn để ý đến bất kì cái gì tôi làm, như thể anh coi khinh tất cả những xúc cảm ấy.
Và rồi, có chúa mới biết được, tôi mất bình tĩnh với bản thân, và tôi chỉ nhớ láng máng rằng tôi đã bảo anh cút đi vì tôi chỉ là một thằng tật nguyền và anh đừng có giả bộ thương hại tôi thêm nữa.
Sau đó thì tôi ăn một cái tát thật mạnh. Nhưng điều đó không làm tôi đau bằng ánh mắt giận dữ của anh.
Nói chính xác là nó rất đáng sợ.
Và anh bỏ đi, trong khi tôi giàn giụa nước mắt.
Tôi đã nói rồi, càng ngày tôi càng giống một con đàn bà đến kinh tởm.
Chúng tôi không liên lạc với nhau trong một thời gian khá lâu, hơn một tháng. Tôi sống vật vờ bằng việc huỷ hoại bản thân, thuốc rồi lại thuốc, khóc lóc rồi lại chửi rủa. Chẳng hề ai hay biết, chẳng ai thèm quan tâm. Còn tôi thì quá kiêu ngạo để nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ, ngay cả khi tôi ốm và mê sảng suốt mấy ngày liền. Chắc là do một buổi dầm mưa ngu ngốc, hoặc do hàng tá thứ vớ vẩn tôi nhét vào mồm.
Bệnh tật triền miên, những cơn đau vốn dĩ hành hạ, tủi nhục vì anh đã rời xa, đau đớn khi nghĩ mình giờ chỉ là một kẻ cặn bã, tôi gần như sống trong tuyệt vọng. Về mối tình không lối thoát, về quá khứ quá đỗi huy hoàng đã trôi tuột đi, tôi cảm thấy như chính chúng tôi – tôi và Seung Hyun đang tự hành hạ tinh thần lẫn nhau. Sau tất cả những khổ đau mà tôi nghĩ là chúng tôi chưa hề san đều, tôi vẫn cho là anh ta cũng phải chịu nỗi thống khổ như tôi.
Thế mà khi đó, tôi đã nghĩ mình phải kết thúc chuyện này một cách dễ dàng hơn. Như thể cố gắng thay đổi bản thân, hài lòng với những gì mình đang có, hay chí ít là lục lọi mọi lí do để tự bao biện với bản thân rằng mình là kẻ có lỗi trong chuyện này – vì bản thân tôi không hề muốn nghĩ như thế một chút nào. Việc này tốn của tôi khá nhiều thời gian và sức lực, tôi cam đoan đấy, bởi để chủ động làm một kẻ xin lỗi không bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nhưng.
Khốn kiếp. Chó chết. Seung Hyun, anh ta chết ngay khi có cơ hội.
Tôi nghe được tin anh ta chết từ Young Bae – Young Bae, V.I, Dae Sung là những người duy nhất có số điện thoại hiện tại của tôi. V.I thì hiếm lắm mới gọi – đôi khi là nhờ vả về một bản hit để đánh bóng tên tuổi , Dae Sung cũng quá bận bịu để làm một cuộc gọi đường dài chỉ để tám nhảm, còn Young Bae, tôi tránh mặt cậu ấy, như thể không dám đối mặt sau ngần ấy chuyện, nên giống như một thói quen, tôi chẳng bao giờ nhấc máy . Điều tệ nhất là Young Bae biết, nên cậu ấy chủ động không liên lạc. Vì thế khi nhìn thấy số máy nhấp nháy, bản thân tôi tự biết có chuyện không lành.
Và rồi, như một cuốn phim Hàn quốc rẻ tiền bày bán trên kệ đĩa ngoài chợ, tôi được biết anh ta chết vì tai nạn giao thông. Đường trơn vì trời mưa, anh ta có vẻ vội vàng, nên đã đâm phải xe ngược chiều, rồi chết. Tôi bật cười khi nghĩ rằng, ồ, một người đã từng là idol , diễn viên nổi tiếng của thế giới, rốt cuộc cũng có một cái kết ngu như bao người mà thôi.
Cái khốn nạn hơn ở đây là, khi khám nghiệm hiện trường, người ta phát hiện trên xe anh có một hộp quà còn bao bọc. Lúc Young Bae chuyển nó đến cho tôi, lạy chúa, lẽ ra tôi phải biết việc này. Đó là một bức thư cùng với một đôi giày cánh. Đôi giày đã đi theo chúng tôi trong suốt khoảng thời gian dài bay vô tận. Bức thư dài và nhoè nhoẹt, còn tôi thì chỉ nhớ những dòng cuối cùng, nếu không nhầm thì nó là “Như anh đã hứa từ hồi chúng mình còn là thực tập sinh, anh sẽ cho em đôi cánh để bay và đôi giày để chạy trốn”. Và một đống thứ chết tiệt gì đó nữa. Thật sự, anh ta quá lắm lời. Thật quá sến súa và lắm lời.
Tang lễ được cử hành ngay sau đó. Thật nực cười để nói điều này, nhưng đó là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, “Big Bang” tụ họp đầy đủ 5 người. À mà thật ra là, 4 con người, với một cái mộ.
Tôi đã không tham gia buổi lễ, có lẽ tôi e sợ đến phát tởm những ánh flash choé sáng liên hồi. Tôi đứng phía xa và quan sát trong im lặng, cùng Young Bae. Cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi như thể chúng tôi vấn chung một phòng tập.
Có rất nhiều người khóc than. Kể cả những cô nhà báo kia. Khóc mãnh liệt, khóc dữ dội. Và hẳn anh sẽ cảm động lắm, nếu như sau đó, ngay sau khi vừa bước ra khỏi nhà làm lễ, mấy con mụ ấy không tụ nhau lại, rồi cùng cười hô hố lên khi nhắc đến trò hề của một ca sĩ nào đó đang nổi mưa nổi gió. Xin lỗi vì từ hô hố, ngần ấy năm đi học tôi không thực sự giỏi môn ngữ văn để có thể tìm được từ nào khiếm nhã nhưng chân thật và sống động hơn.
Đám tang kết thúc, tôi thậm chí không chảy nổi một giọt nước mắt. Chúng tôi chia tay nhau ngay sau đó, vì V.I đang đi dở tour, Dae Sung có việc bận, còn tôi thì từ chối kịch liệt mọi đề nghị giúp đỡ từ Young Bae.
Những ngày sau đó trôi qua nhẹ tênh.
Như một thói quen trong thời gian vừa qua, cảm tưởng như tôi không hề ý thức được việc anh đã chết. Giống như là anh đang đi đóng một bộ phim, và tôi thì ngồi chờ anh trước hiên nhà, nơi mà buổi sáng thì ngập tràn nắng thơm, còn chiều tà lại ươm màu đỏ ối.
Ngoại trừ những thứ đó, tôi chẳng còn nhớ gì về khoảng thời gian đó nữa.
Kể cả sự hiện diện nhiều hơn của vỏ rượu, của từng vỉ thuốc kích thích ngập bàn, của máu và lưỡi dao – đi kèm với sự xuất hiện của vài vết sẹo, cũng chẳng giúp ích cho tôi là bao về việc nhớ ra mình thực sự đã làm gì.
Hôm qua, khi đi tắm, tôi phát hiện ra hình xăm sau lưng của mình đã bị rạch một đường – có vẻ đây là cái gương duy nhất trong nhà chưa vỡ. Vết rạch có vẻ nham nhở, và , thật xấu xí. Sau đó thì nhà tôi không còn cái gương nào nữa.
Khi tôi đang viết bức thư này, cũng là lúc bóng tối dần bao trùm lấy vạn vật. Trong phút chốc, tôi cảm thấy thực sự thương hại cho bản thân.
Đừng nghĩ tôi đang có vấn đề về thần kinh. Ngay lúc này đây, tôi đang thực sự nghiêm túc.
Rốt cuộc thì tôi cũng nhận ra rằng, cuộc đời tôi cũng chỉ là một lát cắt vô nghĩa.
Tôi, sau tất cả mọi việc, chỉ biết hối hận rồi hối hận. Chính tôi đang dìm chết mình trong ánh huy hoàng của tàn dư quá khứ. Chính tôi đang quá đỗi mệt mỏi với việc giải quyết rắc rối do chính mình gây ra. Chính tôi đang vũng vẫy cùng quẫn để thoát khỏi cái hố đen sâu hoắm tự tạo.
Và chính tôi, đang hoàn toàn bất lực, trong việc quên anh.
Chúng tôi đã từng có một giấc mơ về thiên đường trong những câu chuyện Hy Lạp cổ, với những quả táo căng mọng trong khu vừa của Hera, với những đám mây lãng đãng trôi đầy thư thả, với một gốc cây to sụ mà ở đó, tôi có thể dựa đầu vào vai anh, nghe anh thì thầm đủ thứ chuyện mà chẳng bao giờ biết chán. Với cái máu nhà văn có nòi của mình, hẳn anh sẽ lắm mồm lắm. Nhưng dù anh có nói suốt đêm ngày, nói ròng rã, thì tôi, cũng chỉ đơn giản là, tựa nhẹ lên vai anh, thưởng lãm phút giây vĩnh hằng này.
Tôi đã dành nửa đầu cuộc đời mình để cống hiến, rồi bằng cái ngông cuồng ngu ngốc, tự kết thúc tất cả, để rồi những phần đời tiếp theo, cũng bằng cái ngông cuồng đó, giết hết mọi giấc mơ, mọi thứ tươi đẹp, giết luôn cả những người đã từng quan tâm tôi hơn chính bản thân họ.
Nhưng giờ đây, mọi việc đã ổn rồi, phải không ?
Có lẽ, anh đã hoàn thành một nửa giấc mơ của chúng tôi. Và giờ đây, hãy để tôi hoàn thiện nó.
Chắc hẳn bạn sẽ thắc mắc, rằng tại sao, tôi lại đề tên bức thư này bằng chữ “hoại”, với chữ “h” không hề viết hoa.
Bạn thấy đấy. Khi chúng ta viết hoa một thứ gì đó, điều đó đánh dấu một cái gì đó đặc biệt, hay là một sự khởi đầu. Nhưng bây giờ, tôi không cho phép mình khởi đầu gì nữa. Chữ “h” của tôi, là dấu chấm kết thúc, không phải là cánh cửa mở ra.
Tôi không chắc rằng bạn có hoàn thành điều tôi yêu cầu, hay đúng hơn là cầu xin. Nhưng một lần hãy lắng nghe tôi nói, bởi tôi không muốn có những người lặp lại vết xe đổ này. Đáng cười làm sao khi giờ đây, tôi đã bớt được cái tính ích kỉ của mình, và nghĩ về người khác.
Điều tôi muốn nói là : mặt trái của mọi thứ luôn đớn đau hơn những gì chúng ta tưởng. Người nổi tiếng là nghề đớn hèn nhất trên cuộc đời này. Giả tạo là một kĩ năng cần thiết, và diễn kịch là điều họ luôn phải làm. Nhưng, chỉ mong, khi bạn nhìn ra mặt trái của tấm màn đó, hãy nhìn nó bằng một ánh mắt cảm thông hơn. Bởi tất cả chúng ta đều chỉ là người, những con người bình thường với cảm xúc giống hệt. Hãy thử đặt trái tim chúng ta lên những đường thẳng song song, và nghĩ về mọi chuyện với tất cả thấu hiểu.
Còn nếu, bạn là một người đã-đang ở trên đỉnh cao, hoặc chăng đang cố gắng bước lên cái đỉnh sáng ngời đó, thì lời khuyên của tôi là, hãy tiếp tục cố gắng đến hết khi nào bạn có thể. Bạn sẽ thành công, hoặc không, nhưng cuộc sống không bao giờ cho phép chúng ta dừng lại để đắm chìm quá khứ quá lâu, hay không ai rảnh rỗi để vực bản thân ta ra khỏi vũng lầy, vì chỉ có mỗi chúng ta tự cứu lấy chúng ta mà thôi.
Hãy coi như tôi là minh chứng sống cho điều này .
Mọi thứ tôi đã nói hết. Hoá ra tất cả không khó như tôi nghĩ. Cảm ơn bạn vì đã kiên nhẫn đọc hết bức thư này.
..............................................................................................Kwon Ji Yong
P/s: Mong rằng sau khi đọc xong, bạn sẽ không vứt bức thư này vào thùng rác. Làm ơn hãy đưa nó cho Young Bae - bạn có thể gặp cậu ấy ở trụ sở của YG - thật vất vả, nhưng việc này thực sự quan trọng, mong bạn có thể giúp tôi.
Young Bae, nếu cậu đang đọc phần này, thì lạy chúa, bỏ thứ kinh thánh rởm đời cậu vẫn hay cầu nguyện hằng đêm ấy đi, nó hoàn toàn chẳng giúp được gì cho cuộc sống của chúng ta cả. Cảm ơn cậu vì mọi chuyện. Cậu là người quan trọng của tớ, thật sự. Dù chúng ta có cãi nhau hay những thứ tương tự đi chăng nữa, thì suốt những năm qua, thực sự chưa bao giờ tớ ghét cậu. Nguyện cầu cho ánh mặt trời luôn chiếu sáng, hãy sưởi ấm luôn cả thiên đường.
Và cậu, hãy chiều tớ lần cuối nhé.
Hãy đặt mộ của tớ, và Seung Hyun, cạnh nhau.
End ./.
Đưa em đi nhé, thiên đường của hai đứa mình
Đưa em qua những cánh đồng nơi thảo nguyên buông nắng
Chỉ hai đứa mình, chỉ hai ước nguyện trở về với nhau...
Đưa em theo nhé, em cần bờ vai anh rất rộng
Đưa em theo nhé một lần dù là trong giấc mơ
Ngày đang rất vội, ngày đang rất vô tình thôi...
Hỡi đêm, đừng trôi mãi...
~ Trích lyrics "Cho em - Tăng Nhật Tuệ"
Nơi đó liệu có đủ hoàng hôn bởi kathykwon Tác giả: Kathy Kwon
Disclaimer: họ không thuộc về tôi
Fandom: Big Bang
Genre: angst, romance, oneshot
Pairing: GTOP
A/N : Câu "Nụ cười của Ji Yong là điều cuối cùng mà Seung Hyun muốn thấy trên cõi đời này" là của au Huệ Tây / lilylilym@LJ trong fic ^^. Đã xin phép tác giả để sử dụng câu nói này, bởi bản thân tự thấy nó rất đặc biệt ^^ thks ss đã cho em cùng nó ^o^
.Nơi đó liệu có đủ hoàng hôn
Có một ngày đầu hè, Seung Hyun chợt hỏi Ji Yong, đối với em anh là gì.
Ji Yong mỉm cười rồi thì thầm khe khẽ, huyng là một cơn gió đi lạc.
Vậy, em là gì của cơn gió ?
…
Nếu anh hỏi lúc đánh thức Ji Yong vào mỗi sáng sớm, khi mà bình minh chỉ vừa mới choàng tỉnh, và mặt trời còn đủng đỉnh ở đám mây xốp vụn đằng xa, Ji Yong sẽ trả lời, em là khoảng trời riêng cho cơn gió ấy một nơi để dừng chân.
Nếu anh hỏi lúc ôm gọn Ji Yong trong vòng tay, khi Ji Yong đang say một giấc mơ chiều, lúc mà ánh nắng vàng đã nhuốm ướt khung cửa, Ji Yong sẽ lí nhí vào tai anh, em sẽ là một cái rương nhỏ giữ cơn gió ở lại mãi.
Nếu anh hỏi lúc đang thả hồn mình lững thững trên bãi cát dài thơ mộng, khi mà Ji Yong đang tựa đầu vào vai anh, lúc mà tim anh và tim cậu cùng chung một nhịp đập với dặm song vỗ, Ji Yong sẽ mở to đôi mắt nâu trong veo của mình mà hứng trọn hoàng hôn đang nhấn chìm dẫn bãi biển, vô thức nói rằng, gió, chỉ thuộc về tự do,
Và bao giờ cũng vậy, trước khi Ji Yong kịp nói câu tiếp theo, Seung Hyun sẽ kéo cậu vào lòng, rồi dùng hai tay bịp hờ mắt cậu.
Rồi Ji Yong sẽ cựa mình nũng nịu, rồi Ji Yong sẽ rúc sâu vào bờ ngực Seung Hyun, rồi Ji Yong sẽ mơn trớn cái cúc áo hờ hững của Seung Hyun, đối với khoảng không vô tận ấy thì em thích vùng tối đẫm mùi This Plus này hơn, hyung xấu tính ạ.
Đấy cũng sẽ là lúc mà bầu trời chuyển dần sang màu tím thẫm, không gian bắt đầu ám màu xám bạc, tựa tàn thuốc cháy vội được dúi vào một ly Martini đỏ au.
* * *
Đã bao bình minh trôi tuột qua, đã bao hoàng hôn ngấm ròng rã.
Mùa thu lặng lẽ gõ cửa đòi quyền ngự trị thế giá, mùa hè nhấn nhá, lưỡng lự trong nuối tiếc. Cây đòi thay áo, gió đòi thay hương, những con đường đòi mật ngọt.
Thế mà, lúc mùa hè còn chưa chạm ngõ, cây đã đòi nhuộm nắng, gió đã đòi ướt mưa, những buổi trưa đã đòi được say cháy bỏng.
Chỉ có bờ cát là mãi thế, lúc nào cũng chỉ chờ làn sóng ấp ôm.
Mùa hè đi thì hoàng hôn cũng tàn. Bởi Ji Yong đã từng nói, chỉ khi hè về, hoàng hôn mới trọn vẹn.
* * *
Mùa hè âm thầm sửa soạn hành lý cho chuyến đi xa…
Ji Yong nhạy cảm với thời tiết một cách cực độ.
Bởi một chiều nắng nhòa ô cửa, đôi mắt nâu ươn ướt, Ji Yong chợt thẫn thờ như vô hồn.
Giá như Seung Hyun không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Giá như Seung Hyun chưa từng biết, anh sẽ, chỉ đơn giản là, dùng ngón tay gạt đi những giọt nước mắt đáng ghét đó, rồi lại hôn nhẹ lên trán Ji Yong như mọi khi.
Nhưng, Seung Hyun lại biết rất rõ.
Anh vòng tay ôm chặt cậu từ sau lưng trong khi cậu nghẹn ngào. Mùa hè sắp đi rồi, phải không hyung ?
Anh không trả lời bởi bản thân tự biết mọi từ ngữ dường như đã trở nên quá dư thừa, chỉ lẳng lặng run lên theo từng nhịp thở dốc của cơ thể nhỏ bé trước mặt.
Mùa hè chỉ là tạm xa thôi !
* * *
Gần đây, Ji Yong thường có những thói quen kì lạ.
Vào những ban mai rực rỡ, cậu sẽ lại bước ra ban công, tắm mình trong nắng, rồi lôi cuốn sổ ghi chép ra vẽ vu vơ.
Mái tóc nâu tơ ôm gọn khuôn mặt phất phơ bay trong gió gắt. nhiều lúc ngồi trong nhà nhìn ra, lòng ngực Seung Hyun chốc choáng đau nhói. Bởi làn da trắng sứ như đang hòa dần vào thứ mật vàng dư thừa của thời gian, bởi nụ cười mấp mé trên bờ môi mọng giờ đã trở nên xa xỉ, bởi một sáng nắng chói chang ích kỉ, giật mình tỉnh giấc, anh chợt nhận ra, ánh mắt trong mướt màu nâu ấy đã không còn của riêng anh.
Là khi nói chuyện, Ji Yong đã chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khoảng không đen thẫm ấy chẳng còn được lấp đầy.
Ji Yong thường giật mình khi ngủ. Sáng thức dậy người ướt đẫm mồ hôi. Lắm lúc Ji Yong gọi tên anh trong giấc mơ nhưng khóe miệng chẳng hề nở nụ cười. Nhiều khi anh canh chừng giấc mơ cho cậu, thế mà chỉ một phút lơ là lỡ lạc vào mộng mị, vừa mở mắt đã thấy vùng nước ướt đẫm gối. Sáng thức dậy bờ mi chưa kịp khô thì viền môi đã nhếch lên bạc phếch. Có nhiều thứ có muốn níu cũng chẳng thể giữ nổi nữa rồi !
Có những đêm trắng Ji Yong ôm vào lòng nỗi cô đơn bạt ngàn mà ép nó chảy thành dòng, đọng thành hình, sượt qua lạnh lẽo như mảnh thủy tinh, dù đấy cũng là khoảng thời gian mà hơi thở của Seung Hyun trở nên ấm nóng nhất.
Lại có những lúc Ji Yong thả hồn mình trôi theo những giọt mưa hiếm hoi đậu nơi bậu cửa sổ, thỉnh thoảng lại mân mê cái chong chóng tre bên tay, lơ đãng chu môi thổi, rồi mỉm cười thích thú khi những cánh chong chóng quay tít mù. Sau làn khói mỏng mờ ảo, có chút tuyệt vọng vỡ nát trong ánh mắt Seung Hyun.
Có những thước phim chẳng thể quay chậm, càng không thể giật lùi.
* * *
Đó là một chiều nắng nhòa khung cửa.
Ji Yong đến gần rồi nhẹ nhàng ôm lấy Seung Hyun từ đằng sau, gần đến nỗi dường như Seung Hyun có thể cảm thấy mùi sữa tắm vị táo non mà cậu thường dùng đang luồn lách vào từng thớ vải mỏng thé, và chặt đến nỗi dường như Seung Hyun chỉ cảm thấy 1 nhịp thở, 1 nhịp tim.
Mùa hè đi thật rồi, hyung !
Nắng bục vỡ, gió lặng câm, khoảng sáng trong phòng trở nên ngột ngạt, tự khắc Seung cảm thấy trong lòng nặng trĩu, mí mắt mệt mỏi cụp xuống, và miệng thì dấu lẹm đi chút thở dài. Muốn quay người lại mà vỗ về cái cơ thể mong manh ấy, sao sợ quá nỗi lo chỉ cần anh ngoái đầu nhìn là cậu sẽ lập tức tan ngay vào nắng, rằng nếu anh cử động mạnh một chút thôi là vòng tay này sẽ mãi xa rời.
Thế là, anh im lặng để cậu ôm. Cậu lặng im để ôm anh. Ji Yong từng nói thật tội nghiệp cho những kẻ lỡ say men tình, và mặc định luôn cho chính bản thân mình một trái tim chẳng cần bất cứ thứ gì để khỏa lấp. Để rồi khi Seung Hyun xuất hiện để mà ào vào thật nhanh cuộc đời cậu, tâm can cậu, Ji Yong vẫn chẳng hề có lấy một mảnh tình đúng nghĩa dắt vai. Để rồi khi Seung đã thực sự trở thành hơi thở của cậu, khi mà Seung Hyun đã thực sự là một mảnh tim vỡ của cậu, nếu phải chọn lựa giữa chết và từ bỏ Seung Hyun, cậu chắc chắn sẽ chọn cõi tử.
Nhưng cuộc đời, đâu có cho ai quyền chọn lựa đâu?
Tiếng đồng hồ điểm ướt át chảy loãng không gian.
Tất cả sẽ đến sớm hơn một chút, phải không hyung? Tiếng Ji Yong lạc hẳn vào căn phòng rộng thêng thang.
Seung Hyun như nhớ ra điều gì đó, giật mình kéo Ji Yong chạy nhanh ra khỏi nhà. Đi nào Ji Yong, hoàng hôn của em vẫn còn đủ.
Rồi chiếc mô tô phân khối lớn lướt như bay trên con đường một chiều, xé toạc cái lặng câm cố hữu của vùng ngoại ô. Ji Yong áp sát mặt vào phía sau Seung Hyung, cả cơ thể nhỏ bé như lọt thỏm giữa bờ lưng vững chãi ấy. Hai bàn tay đan chặt vào nhau. Gió hai bên kết thành tia sượt qua da đau buốt, nhanh chóng hong khô nốt vài ba giọt nước đang rỉ ra từ khóe mắt thẳm của Seung Hyun. Con đường dài ra biển co lại trên từng nhịp vặn số, chẳng mấy chốc dấu chân nhỏ nhắn của Ji Yong đã lác đác trên bãi cát trải dài.
Giờ đây không gian như căng ra về mọi phía, tưởng chừng chân trời đằng xa chỉ còn là dòng kẻ qua loa mà đấng tối cao ích kỉ vẽ ra để dành kho báu tuyệt diệu ẩn dấu phía sau cho riêng mình. Ngoài tiếng sóng dập dờn bên mạn thuyền, tưởng chừng mọi âm điệu trên thế gian chỉ còn đọng lại rơi rớt giữa từng kẽ hở trên bờ mi cong vút của Ji Yong, trong từng nhịp chớp mắt mỏi mòn.
Nếu anh là một cơn gió…
Seung Hyung choàng tay ôm Ji Yong. Anh thận trọng từng cử động như thể làm thế sẽ phạm húy và rằng anh đang dần mất đi cái quyền âu yếm người mình yêu.
Rồi đôi mắt trong mướt của Ji Yong chìm nghỉm trong ánh nhifnsaau thẳm của người người ngồi cạnh. Hoàng hôn bi lụy phết lên nó lớp nước mỏng tang, thế mà chỉ vài cái chớp mắt đã chảy tràn.
Gió chỉ thuộc về tự do….
Từ trước đến giờ, trước khi Ji Yong kịp nói câu tiếp theo, Seung Hyun sẽ kéo cậu vào lòng, rồi dùng hai tay bịp hờ mắt cậu.
Rồi Ji Yong sẽ cựa mình nũng nịu, rồi Ji Yong sẽ rúc sâu vào bờ ngực Seung Hyun, rồi Ji Yong sẽ mơn trớn cái cúc áo hờ hững của Seung Hyun.
Suốt một mùa hè, luôn là như vậy
Nhưng, giờ mùa hè đã xa rời, còn hoàng hôn của mùa thu, luôn sớm hơn một chút.
Và Seung Hyun đã không kịp kéo Ji Yong vào lòng, không kịp dùng hai tay bịt hờ mắt cậu.
Còn Ji Yong thì đã kịp nói câu tiếp theo.
Mà tự do, là khi buông….
* * *
Hoàng hôn chao đảo trên từng bước chân chẳng chút ngập nhừng. Bờ cát lặng yên xát vào lòng bàn tay bỏng rát, Lồng ngực đau nhói liên hồi. Này Seung Hyun, anh đã hứa là không quay đầu lại mà.
Này Seung Hyun, anh hứa rồi đấy nhé.
Nụ cười của Ji Yong là điều cuối cùng Seung Hyun muốn thấy trên cõi đời này. Thế mà trong suốt 1 khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh đã đánh mất nó, để bây giờ gồng lên mà mường tượng bằng những dư âm còn sót lại qua từng dặm sóng dội vào vành tai.
Bầu trời tím thẫm đổ vỡ. Khi tia nắng cuối cùng của mảng màu đỏ au kia ngụp lặn sâu vào biển thẳm, khi Seung Hyun có đủ can đảm ngoái đầu nhìn, cũng là lúc mà bóng Ji Yong chạm tới đường chân trời.
* * *
Ji Yong đã từng nói với Seung Hyun rằng, chỉ khi mùa hè tới, hoàng hôn mới trọn vẹn.
.
Bóng Seung Hyun đổ dài trong hoàng hôn chập nhoạng. Cậu trai ngồi cạnh có đôi mắt nâu trong mướt thi thoảng dụi mặt vào vòm ngực anh đang khẽ say một giấc mơ chiều, mái tóc nhẹ hẫng hờ bay trong gió.
Vòm trời đỏ au sụp xuống chếch choáng. Ji Yong giật mình tỉnh giấc, chợt đứng dậy rồi chạy ra phía biển xa.
Seung Hyun có thể nhìn thấy rõ ràng, Ji Yong đang dần tan ra thành trăm ngàn hạt bụi nhỏ, từng hạt li ti như dát bạc lên mặt biển, tan trong gió, rải đều vào không gian.
Khi những hạt bụi đã bay đến một nơi mà tầm mắt thẳm của anh chẳng thể với tới nữa, Seung Hyun sẽ xiết chặt bàn tay mà thì thầm rằng. Ji Yong à, nơi đó liệu có đủ hoàng hôn.
Mưa nắng liệu còn tràn mắt em bởi kathykwon Tittle : Mưa nắng liệu còn tràn mắt em
Author : Kathy Kwon / Hoại Huyết
Fandom : Naruto
Pairing : SasuNaru ( Sasuke x Naruto , không phải ngược lại)
Disclaimer : Naruto mà là của mềnh thì nó đã không gắn mác shounen *đập bàn*
Rating : T
Category : oneshot, romance
Summary : Đó là những trái tim song song.
Warning :
- Fic rất điêu
- Phục vụ cho các fan-gơ-bi-kịch
- Tuy nhiên nếu thấy nó buồn cười thì cứ cười đi
- Khi có "........" ở giữa là chuyển vai T_T có ------ là chuyển sang lời chém gió của tác giả
. Mưa nắng liệu còn tràn mắt em
Uzumaki Naruto //
Tôi gặp cậu lần đầu trong một ngày mưa nhòa khung cửa.
….
Hôm ấy là một ngày dài ẩm ướt. Cái ương bướng của thời tiết như chẳng muốn buông tha bất kì ai, còn làn mưa mỏng thì nhuộm xám hầu hết những khóm cây cuối góc phố. Trộn lẫn trong đó là chút ít vị nhạt thường thấy ở thời khắc ngày tàn, và âu, cũng đượm chút ngọt của gió tan.
Quán café cũng tranh thủ đỏng đảnh. Khách vắng, cậu bạn đứng quầy lại bật những bản nhạc không lời, Silent Wings của Secret Garden là một ví dụ, khiến cho màu trắng bao trùm vốn đã ảm đạm, giờ lại càng thiểu não hơn.
Đổ lỗi cho thời tiết nhợt nhạt làm người ta chán nản, đổ lỗi cho vắng khách khiến mình rảnh rỗi, rồi lôi cả cái màu trắng tinh khiết của Heaven café ra mà bao biện với bản thân, tôi tự cho phép mình chú ý đến vị khách ngồi bàn số 8 – sát cạnh cửa sổ - hơn một chút.
Hơi một chút, đối với một nhân viên phục vụ bàn, là, đặc biệt.
Tôi cũng không biết lí do vì sao mình lại chú tâm đến một người hoàn toàn không quen đến nhiều như vậy. Bản thân tôi không phải loại người có thể đứng yên quá lâu một lúc, chân tay tôi cũng chẳng đòi hỏi gì việc đình công để không hoạt động quá nhiều trong một thời gian, bạn bè tôi dành tặng tôi những mĩ từ đại loại như quá hiếu động, mà lớn lên chút nữa thì họ đã cho rằng điều ấy thật là phiền phức.
Tôi hiểu mà, giống như một dạng phàn nàn, làm ơn để chúng tôi yên, hay, hẳn Ban bảo vệ môi trường sẽ vui mừng lắm nếu cậu chịu im lặng lấy một vài giây.
Vậy mà, giờ đây, tôi lại có thể ngồi yên một chỗ hơn 30 phút, chỉ để cố nhặt nhạnh từng chi tiết, rồi gắng sức chắp ghép thành một linh hồn.
Tôi vốn không phải là một kẻ có đầu óc bình thường, song đã làm việc gì thì luôn phải có lí do.
Có thể bởi bộ quần áo màu đen cậu đang mặc gần như tương phản hoàn toàn với nền trắng chủ đạo của Konoha café. Đến cả nhân viên phục vụ trong quán cũng chỉ mặc toàn màu trắng, ngoài đôi cánh bằng lông vũ màu đen treo ở trên mảng tường có chiếc piano ra, thì cậu, đúng là một điểm chấm đặc biệt.
Hoặc có thể là do cái thanh thoát toát ra trên từng đường nét của cậu. Có chút gì đó hiền hòa, nhưng chẳng nhòa đi hai chữ “kiêu sa”. Phong thái cũng chẳng thể thuộc tầng lớp hạ cấp. Chắc lại một thiếu tử muốn đi tìm chút cảm giác “thường dân”, tôi nghĩ thầm, lòng chắc mẩm giờ cậu đang ngán đến tận cổ cái lũng bũng của thời tiết chốn hoang vắng này.
Mà cũng có thể, là do đôi mắt đen sâu thẳm đang cố bấu víu vào những điểm tựa mơ hồ đua nhau trượt dài rồi vỡ tan ra trên khung cửa sổ. Cái u sầu đau đáu gặm nhấm góc quán, nhanh chóng tràn rồi lan ra cả mép bàn.
Lúc mới nhìn, tôi e sợ sẽ lạc vào khoảng không vô định đó. Sau ngày ngẫm lại mới bất giác nhận ra, chính nó đã lấp đầy lỗ hổng trong tôi suốt một thời gian đằng đẵng.
Và rồi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi cảm thấy như chúng tôi có hai trái tim song song.
….
Tôi gặp cậu lần đầu tiên trong một ngày mưa nhòa khung cửa.
………………………..
Cậu chỉ đến quán vào chiều thứ 5. Vẫn café, bánh táo. Vẫn bộ đồ đen nổi bật làn da trắng sứ.
Và, vẫn nỗi buồn ướt đẫm bờ mi.
Chẳng hiểu vì sao mãi tôi chẳng bứt được ánh nhìn của mình ra khỏi cậu. Nhìn cậu như thể trong ánh mắt sầu ấy có hai cuộc đời khớp vào nhau, và bản thân tôi cũng thấy nhói đau ở một vài khoảng lặng trong tiền thức. Song, ngày qua ngày, tuần qua tuần, tự khắc bản thân in sâu hình ảnh đó vào tâm trí, để sau này đến khi chẳng thể gặp lại cậu nữa, một lần đưa mắt tìm kiếm, là một lần vết đau chảy mủ lại nới rộng thêm.
Shikamaru thường trêu tôi khi thấy tôi nhìn cậu say đắm. Nó bảo, mày chỉ lại tò mò thái quá thôi, và miệng thì lẩm nhẩm kiểu lời cảm ơn thay cho Ban bảo vệ môi trường thế giới . Tôi cười, tao chỉ hy vọng có thế, và không quên nhún vai đồng tình ở vế sau.
Bởi, nhìn cậu, xa vời quá.
Tôi lại chẳng chắc có phải đây là thứ người ta thường gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đến cái tên cậu tôi còn chẳng biết, tôi thì cũng chỉ là kẻ nhìn trộm cậu đôi ba lần. Những cuộc tình chóng vánh chẳng thể cho tôi khái niệm trọn vẹn về tình yêu, chỉ là những cảm xúc đa chiều cũng chẳng cần đáp trả. Vơ vét chút cảm xúc cuối mùa của một kẻ cô đơn có cái tâm hồn cần được đong đầy hơn bao giờ hết, tôi tự cho phép mình nghĩ về cậu như đang thương thầm nhớ trộm.
Ngày qua ngày, tôi gom từng tí một. Đến đủ thời hạn, nó đúc kết thành hình.
Mà không nhầm thì tựa hồ người ta gọi đó là tình đơn phương.
…………………………….
Trong suốt một thời gian dài, ngoài ngắm cậu với khung cửa sổ ướt nhòa, tôi chẳng làm gì hơn.
Cậu đến, nhâm nhi cà phê và bánh táo, rồi lại thả hồn mình vào những giọt mưa đậu nơi bậu cửa.
Tôi tự bảo với bản thân tình đơn phương là mối tình tuyệt đẹp. Rằng là, yêu thương ngập tràn mà chẳng cần đáp trả. Rằng là, chỉ là chút tủi thân lấn cấn, chẳng thể nào dậy sóng làm nhói đau trong lòng. Rằng là, chỉ cần yêu mà chẳng hề ràng buộc.
Và rằng là, yêu mà chẳng có chia tay.
Tôi đã tự nuôi lớn tình yêu của mình mà chẳng lo sợ sẽ bị tổn thương, với ý nghĩ rằng, một ngày nào đó, tự khắc bản thân sẽ thấy nhạt dần, rồi tình yêu lặn đi lúc nào không hay.
Yêu trong tự do. Đúng vậy, tôi tự do, cậu càng tự do.
Tự do đến nỗi…
Một chiều thứ 5 ngập nắng, nỗi nhớ treo lơ lửng ở góc bàn số 8 bên cạnh cửa sổ chẳng còn có ai lấp đầy.
Tôi lờ mờ nhận ra rằng, những ngày thứ 5 của những tuần sau đó, và sau đó nữa, sẽ chẳng còn ai cho tôi chút bình yên như ngày xưa.
Là mùa mưa đã tàn. Cậu biết mất. Tôi trống rỗng.
Cho chút hụt hẫng của một tình yêu găm chặt – bởi nó đã không dễ tan như tôi tưởng.
Cho chút ngông cuồng của một đứa con trai tự dẫn lối sai cho nghĩ suy của mình.
Và cho, một vết tẩy sạch của một chút cảm xúc đọng đặc, tuy chưa hoàn toàn lộ rõ mình, song cũng làm lỉnh kỉnh thêm hành trang.
Tôi gói gém toàn bộ những mảnh vụn nhỏ có thể biến thành trò chơi ghép hình ở mọi nơi mọi lúc, rồi chôn nó vào một góc sâu tối tăm nào đó mà dường như tôi vẫn còn giữ hi vọng một ngày nào đó có thể đào lên.
Trong nỗi nhớ mong khắc khoải, tôi chỉ muốn cắt gọn, đứt phựt, một sợi dây đã quá đỗi mỏng manh.
Gió to, tôi lại chẳng muốn sợi dây đứt từ từ.
Đau lắm.
Tưởng như tôi đã quen với việc bị bỏ rơi khi mà lớn lên trong Cô Nhi Viện cùng tờ giấy khai sinh chỉ vỏn vẹn một cái tên mà trống tất cả những ô còn lại, nhưng sao giờ đây khi cậu rời xa, chút nối tiếc vẫn chẳng thể nào chảy trôi vội vã ?
………………………………………….
Uchiha Sasuke
//
Tôi tìm đến Konoha café trong một chiều mưa nhòa ẩm ướt.
Ngồi xuống bàn số 8 ở cạnh cửa sổ.
Và ngắm màn mưa
....
Sau khi phát hiện rằng cậu đang nhìn mình.
Và tất nhiên không thể thô lỗ nhìn lại.
...
Rồi thích thú với ý nghĩ so sánh rằng bầu trời xám xít kia chắc phải đang tức tối vì xấu xí hơn màu xanh trong ngần của đôi mắt cậu nhiều lắm.
Rằng là bao nhiêu ánh nắng đậu hết lên tóc cậu mất rồi.
....
Và đảm bảo rằng lúc đó cậu đã không còn nhìn mình chằm chằm nữa – chắc đã đi pha café – nhếch mép cười lơ đãng.
Liếc nhẹ cái đồng hồ, à, hôm nay là thứ 5.
Thứ 5 – bàn số 8 – Konoha café.
Có cần mưa không nhỉ ?
Tất nhiên là có chứ .
Nhưng mưa là của trời...đâu có chắc rằng thứ 5 nào cũng mưa được ?
Thôi nào, mùa này là mùa mưa. Ngày nào mà chả mưa.
Thế bàn số 8 ?
Chắc chắn luôn đấy. Chẳng có ma nào lết xác vào cái quán nhợt nhạt đầy màu trắng này rồi chui vào xó tối tăm này để tranh giành nó đi đâu.
Thôi được rồi. Thứ 5 – Bàn số 8 – Konoha café.
Xin trời cho năm nay mùa mưa đừng tàn sớm. Ít nhất hãy đủ để cho con tạo thành chút vấn vương.
//
............................
Tôi gặp cậu lần đầu tiên vào một ngày nắng chói chang ích kỉ.
Hôm ấy có lẽ là ngày sinh nhật của một người trong hội bạn cậu ta. Chắc là thế, bởi bao nhiêu là bóng bay, nến, bánh kẹo, và đủ thứ linh tinh khác làm những người ngồi cùng quán phát cáu. Chí ít là có chút bực, bởi cái quán này không phải chỗ đáng để ồn ào. Đặc biệt là với những người đến đây mong có chút không gian tĩnh lặng để mà nuốt hết vào đầu hàng tá kiến thức khô khan cho kì thi sắp tới, như tôi.
Và cậu ta, quả là kẻ lắm mồm nhất trong số bọn họ.
Lúc đó, tôi đã tự hỏi bản thân mình rằng, ông trời cho cậu ta mái tóc vàng chóe là chưa đủ nổi bật hay sao mà còn ban cho cậu ta cái mồm chói tai lắm chuyện kinh khủng đến thế được.
Chắc cái điểm bù duy nhất trên khuôn mặt đó là đôi mắt xanh thẳm mà mỗi lần nhìn vào nó, tôi cứ ngỡ như lạc vào khoảng không vô tận nào đó còn bản thân thì ôm lấy một lỗ thủng khổng lồ. Nhưng điều đó mãi sau này tôi mới biết, vì hầu như cả buổi, cậu ta cười nhiều đến nỗi đôi mắt híp rịp lại chẳng thấy đường đi.
Và tiếp theo sau đó là cảnh tôi khóc thương cho gu thời trang thảm hại của cậu ta khi thấy cậu ta khoác trên người một bộ quần áo màu da cam “lóe sáng”. Từ ngữ đó không điêu đâu, nó diễn tả toàn bộ những gì đập vào mắt tôi khi cậu ta đứng dậy làm vài trò tấu hài – sau màn nhảy múa, và những thứ gì đó tôi không thể gọi tên. Thật nổi bật, tôi mỉa mai.
Có vẻ như những người bạn của cậu ta rất vui. Họ cười rất nhiều. Cậu ta cũng thế.
Nhưng chỉ là một lúc.
Sau khi những người bạn của cậu ta rời đi, tôi thấy cậu ta tựa hờ đầu vào khung cửa sổ. Và một giọt nước mắt chạy dài.
Lúc đầu tôi nghĩ đã nhìn nhầm, hay hoa mắt, đại loại thế. Nhưng rồi khi cậu ta đưa tay lên quẹt nhẹ, rồi lại đứng dậy, lại cười toe toét như ban đầu, bước ra khỏi quán, tôi mới biết rằng mình chẳng nhầm.
Có thể có một số người, lúc thấy cảnh ấy, chắc hẳn cho rằng cậu bị điên, hay đại loại. Và hàng vạn nỗi thắc mắc to đùng khác về một con người kì lạ, cũng có thể là, đa nhân cách..
Nhưng tôi thì khác. Chỉ là tôi hơi bất ngờ.
Bởi hình ảnh đó, kì thực rất quen.
Tự khắc bản thân ghi nhớ lại sơ sài một bóng dáng, tôi hớp trọn ngụm café đắng nghét đã nguội lạnh đi từ lúc nào. Đâu đó trong tâm thức lại nhói lên một nỗi đau.
Tôi nhớ về một điều mà người anh trai đã từng nói, khi anh ấy còn sống. Rằng, có những người coi nỗi đau của mình là một điểm yếu, để rồi giấu nó đi sau ánh mắt băng, nhưng cũng có những người mà nỗi đau vốn dĩ đã trở thành gốc rễ, cất giấu nó sau nụ cười như thể đã trở thành một lớp mặt nạ hề.
Thắc mắc quá nhiều về người khác không phải là tôi, nhưng đánh mất mình vì một ai đó khá đặc biệt không phải là điều quá đỗi ngu ngốc. Tôi tò mò tự hỏi, này cậu, vậy cậu đang đau nỗi đau nào ?
..........
Tôi gặp cậu lần thứ 2 tại một trạm chờ xe bus.
Thật ra là, tôi đứng ở trạm chờ, còn cậu, ngồi dưới một hiên nhà gần đó.
Xung quanh là màn nước mỏng làm mọi thứ trở nên mơ hồ và nhòe nhoẹt, tôi đứng một mình trong khu chờ xe, lẳng lặng nhìn ngắm cậu cùng chút ít bất ngờ, mà có lẽ đang chuyển dần thành niềm vui.
Tôi thường thấy vui vì những điều nhỏ nhoi . Nó chẳng tròn, nhưng đầy.
Ví dụ như cảnh cậu đang đưa tay ra hứng những hạt mưa li ti đổ vỡ, cười thích thú khi làn nước mát đó ướm đầy tay cậu.
Rồi cậu bước ra, dầm mình cho đến khi ướt đẫm nước.
Nụ cười vẫn thường trực, và mưa thì lớn đến nỗi tôi chẳng thể nhận ra rằng vai cậu đang run lên.
Còn tôi thì lọt thỏm giữa bầu trời trong ngần thẳm sầu. Lúc đôi mắt cậu như là biển cả.
Và khi cậu quay đi giữa hoàng hôn đổ nát, tôi mường tượng rằng hình như với cậu, việc cười đùa đã trở thành một thói quen.
Và rồi khi bóng cậu nhòa đi theo làn mưa ấy, tôi nhận ra rằng cậu đang quá đỗi cô đơn giữa quãng đời này. Rằng có lẽ, bản thân cậu vốn đã tạo cho mình cái vỏ bọc vui vẻ quá hoàn hảo, để không một người bạn nào đục vỡ ra mà tìm thấy được khoảng trống sâu thẳm đen ngòm bên trong.
Trong phút chốc tôi tự muốn trở thành cơn mưa của cậu.
Nếu không thể xoa dịu niềm đau, thì hãy cùng hòa tan nó.
....
Lần thứ 3 tôi gặp cậu là vào một hoàng hôn đỏ ối.
Ở nghĩa trang.
Rồi từ hôm đó, tôi biết rằng, trong hàng trăm ngàn nỗi đau đan xen, thì ít nhất tôi và cậu cũng có chung một niềm khắc khoải.
Ít nhất là chúng ta có hai trái tim song song.
Và tôi tìm đến cậu, trước khi chúng ta lạc mất nhau giữa cõi đời này.
...
Là Konoha café.
.................................
Như là tôi sợ cậu ấy sẽ lại cười vào những ngày đầy ắp nắng, sẽ chỉ trở thành chính mình khi ngập tràn những cơn mưa, nên lúc mùa mưa tàn, tôi đã chẳng đến quán café ấy nữa.
Nếu hai trái tim ấy thật sự song song, nếu trong trăm ngàn nỗi đau đan xen ấy thật sự tôi và cậu có chung một niềm khắc khoải...
...liệu cậu có đợi được tôi đến mùa mưa tiếp theo...?
............................................
Kế tiếp đó là những chuỗi ngày dài ươm vàng nắng.
Và một chiều nọ, cơn mưa rào bất chợt thoáng qua.
................................
--------------------------------------------------------------------------------------
Trong quán café ảm đạm, có một cậu trai tóc vàng đang ngơ ngác vì người trước mặt. Cậu ta có một đôi mắt đen thẳm sầu.
- Tên tôi là Uchiha Sasuke. Suốt một mùa mưa cậu đã ngắm tôi đủ. Và giờ là lúc để cậu trả nợ cho tôi.
...........................................................
Bây giờ, sau này, mãi mãi, mưa hay nắng có quan trọng gì chứ ?
Chỉ cần ở bên cậu, tôi sẽ là tôi. If you will never forget... bởi kathykwon Tittle : If you will never forget....
Author : Kathy Kwon / Hoại Huyết
Fandom : Naruto
Pairings : Sasunaru, Itanaru.
Disclaimer: Naruto thuộc về Kishi-sama, và cảm ơn sama vì đã tạo ra họ.
Rating : T
Category : oneshot, angst.
Summary : Nếu đã còn vương vấn như thế, tại sao mãi anh chẳng tìm về ?
If you will never forget...
Nếu Naruto bị ngã, Sasuke chắc hẳn sẽ, gần như ngay lập tức, lao tới đá cho cậu vài phát, mắng nhiếc cậu hết lời trước khi lôi cậu đến bệnh viện và không ngừng tổng xỉ vả về cái ôi “dobe” trên suốt chặng đường đi, còn Itachi thì đơn giản là lẳng lặng để một ít bông băng thuốc đỏ trước nhà cậu kèm lời nhắn trên tờ giấy rằng cậu hãy cẩn thận hơn và nhớ giữ gìn sức khỏe của bản thân một tí.
.
Thế mà lúc Naruto cùng nhận ra rằng tim mình đã đập chệch đi một vài nhịp, rằng cậu đã bị cảm nắng vào một tối mùa đông, thì người cậu chọn lại là Sasuke.
.
Itachi chẳng còn kịp có thêm phút giây nào để thấy hết niềm khắc khoải vốn lấn cấn trong lòng.
.
.........................
Đêm nay là một đêm hờ hững.
Khi mà ánh trăng ướt chảy tràn khắp khu vườn, và bầu trời thì xanh trong đến cợn cả mây.
Lúc Itachi dạo qua một vài quán hàng rong nhỏ trong khu chợ đêm của Konoha mang máng những sắc điệu và thanh vị quen thuộc, bất chợt nhận ra hè đã về.
Và trong miền kí ức vốn đã thả trôi đi từ mấy năm trước, anh lục tìm được một mảnh nhỏ còn sót lại, về một ngày đầu tháng sáu nắng gắt, về ngôi nhà đơn độc sát miền đồi, về một hoàng hôn đã trộn đều vào biển cả.
Và về một hoàng hôn dư thừa khác đã làm biển bị bão hòa.
Từ mảnh tim vỡ đó, anh chợt nhớ rằng hình như mình còn có một chỗ để ghé qua.
............................
Gió của đêm hè lúc vừa sượt qua thì mát rượi...
Xong lúc bỏ đi rồi thì cái nóng phẫn uất lại quấn đều quanh người.
Có vẻ mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi, bởi lối mòn quen dấu chân anh một thời vẫn lặng lẽ giữa hàng trăm vết cắt đan xen. Anh bước vô thức như vốn dĩ con đường thuộc về anh và điểm đích của nó cũng thế và anh sẽ đương nhiên là chẳng thể vấp ngã bởi bất cứ chướng ngại vật nào cả.
Trong màn đêm lũng bũng màu trăng, chấm nhỏ lóe sáng cuối đường đang dần hiện lên trong tầm mắt, anh vẫn cố tìm xem liệu có ai đó đứng đợi. Khi mọi thứ đã đủ gần và đủ rõ để chắc rằng cánh cửa gỗ đó cô độc và cố hữu thì từ trước đến giờ chẳng hề có ai đợi anh, anh vẫn chẳng cảm thấy thất vọng chút nào.
Bởi ít nhất là từ khung cửa sổ, ánh sáng từ ngọn nến tuy chập chờn nhưng vẫn đủ nhuốm vàng một khoảng nhỏ bên ngoài.
Anh tiến gần hơn nữa, bước vào nhà. Và anh thấy hoàng hôn trộn đều biển cả.
Giống như là anh từng thấy trước đây.
Nhưng dù anh, như lâu nay vẫn thế, có cố lục tìm trong tâm trí để mệt nhoài nhớ ra đoạn tiếp theo sẽ là gì, thì một lúc sau đều cảm thấy bản thân đang phí phạm sức lực vô ích, bởi cuốn phim quay ngược đó bị bôi đen hầu hết những đoạn kết, thậm chí còn bị cắt xén, một cách khá vụng về.
Gió khẽ khàng lọt qua khe cửa, thổi tắt ngọn nến. Rồi điều cuối cùng anh nhìn thấy qua chút vàng mờ ảo cuối cùng đó là hai mái đầu chạm khẽ vào nhau.
Anh nhận ra biển cả chẳng còn bị bão hòa.
Và khoảng lặng lại nối tiếp khoảng lặng, đục rỗng vào bản thân anh những lỗ hổng vô cùng, trong chốc choáng anh thấy trời đất như dừng lại, rồi lại kéo xẹt qua chỗ anh đứng như thể đã dừng lại quá lâu và giờ phải đuổi theo phía trước một cách nhanh chóng.
Giữa những cái hũ tròn to đó, thậm chí anh đã đủ thời gian để ngẫm lại phần nào đó cuộc đời của mình.
Một cuộc đời sinh ra từ nhúm máu, tồn tại trong bóng đêm, lớn lên bằng cách lẩn trốn ánh sáng, và rồi kết thúc như thể chết dìm bởi màn mưa.
Mọi thứ như một trò chơi xếp hình, còn anh thì đang cố hàn gắn từng mảnh ghép dang dở. Rồi nhận ra có một số mảnh chẳng còn khớp như xưa nữa.
Mảnh nào đó mang tên cậu em có đôi mắt đen thẳm sầu.
Để mà khi anh đã nhớ đủ, hoài niệm của anh cũng đã sẵn sàng để khởi hành cho chuyến đi, thì dăm ba câu hẹn thề của ngày xa xưa nào đó lại ùa về trong tâm trí.
Rồi anh tự hỏi rằng, nếu lúc đó, cậu chọn anh, thì hoàng hôn của anh sẽ trộn đều biển cả, hay là làm nó bão hòa ?
Tiếng động từ cửa cắt phựt dòng nghĩ suy đang lan ra khắp tế bào, anh ngơ ngẩn lần mò một bóng hình trong đêm.
Ánh trăng sáng nhuốm vàng tóc cậu, hay chỉ ướm thêm cho cái màu nắng cố hữu đó chút ngời.
Mà trăng giờ cũng đã lên tới đỉnh.
Ngày mới đã sang. Trong khoảnh khắc chuyển giao ấy như là anh đã thấy cuộc đời mình bị xé bớt đi một nửa, như thể anh đã sống trọn một kiếp người.
Bóng hình nhòe nhoẹt kia chợt chắp tay lại rồi ngẩng mặt lên như muốn hứng trọn bầu trời, và chất giọng ấm áp mà sau này dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ thả trôi theo miền kí ức, và tất nhiên là anh chẳng thể quên đi dù nhỉ dăm ba nhịp thở, như len lỏi vào trong từng kẽ gió.
- Chúc mừng sinh nhật anh, Itachi-chan.
Anh nhớ rằng bóng hình đó đã đứng đấy rất lâu, rất lâu sau đó.
Và khi những tia nắng tinh khôi đầu tiên của buổi mai ló rạng, khi anh kịp nhận rằng phía sau lưng bóng hình ấy là vòng tay của mảnh ghép đã chẳng còn khớp vào trò chơi xếp hình, và trước khi anh nhìn thấy bờ mi vẫn còn ướt đẫm của cậu trai mang đôi mắt biển cả, thì thân thể anh đã tan ra thành hàng vạn hạt bụi nhỏ li ti huyền nhuyễn.
Rồi gió cuốn đi mang anh ra biển cả.
Hòa tan biển cả mà chẳng hề bão hòa.
End ./.
Chúc mừng sinh nhật anh, Itachi *cúi đầu* - người đã làm em khóc rất nhiều trong một đêm hè tháng sáu nắng gắt, về nỗi nhớ khắc khoải về ngôi nhà đơn độc sát miền đồi.
Như lời cảm ơn Kishi-sama vì đã để anh xuất hiện.
Tặng tất cả các Itachi’s fans
Câu chuyện thứ nhất bởi kathykwon
Author: Kathy Kwon
Disclaimer: not mine T_T
Pairing: TempG a.k.a TOPNYong
Rating: T
Genres: Humor
A/N :
Trên tinh thần bôi bác triệt để, tặng Long tình yêu với tất cả tấm lòng của fangirl mất dạy bấy lâu.
Câu chuyện thứ nhất phẩy năm bởi kathykwon Author: Kathy Kwon
Disclaimer: not mine T_T
Pairing: TempG a.k.a TOPNYong
Rating: T
Genres: Humor
Chuyện tình hai thằng gay
2. Câu chuyện thứ nhất phẩy năm
Đại khái Ji Yong vẫn chưa qua cái thời luyện phim chưởng, nên tạm thời câu chuyện facebook dời qua chap sau.
…
Seung Hyun dạo này mê phim Hàn lắm, nhất là mấy thể loại phim sướt mướt. Còn gì tuyệt vời hơn khoảnh khắc ngồi bó chân trước màn hình ti vi, bên tay phải là gói bim bim cướp giật được, bên tay trái là hộp khăn giấy, vừa xem vừa hỉ mũi với quẹt nước mắt tơi bời. Đời thanh niên trai tráng không nên xem phim ướt át, nhưng mà tìm về chút lãng mạn thì đâu có tội, phải hơm?
Cái vấn đề chính xảy ra ở đây là: do ngân sách chi tiêu vượt quy định, lại mùa bão giá, nên Young Bae quyết định cắt giảm biên chế. Trong nhà giờ chỉ còn một cái tivi cùng cái đầu đĩa DVD mới tậu.
Mà Ji Yong xem phim chưởng, Seung Hyun xem phim Hàn, ai chịu nhượng ai?
Kết quả cuộc chiến remote là đoạn hội thoại này:
- Bản cô nương ta…anh à em không thể…thiến ngươi dễ như trở bàn tay…nhưng em vẫn yêu anh…giống như tên cẩu quan kia thôi…rồi em sẽ đền đáp lỗi lầm này mà….tại hạ xin cáo từ, các hạ ở lại….vui chơi ra sản phẩm….giang hồ nguy hiểm…tôi và cô chẳng còn liên quan, nhưng…vì nhà ngươi còn nợ của ta trăm lượng bạc….trái tim em thật lòng chỉ có mình anh…bản quan đã nói vậy ngươi còn không mau cút đi…em không đi đâu hết…chặt đầu nó cho ta….
Và…
Phựt.
Cúp điện.
Tiếp theo sau đó là tiếng chửi thề vang vọng khắp phòng.
- Đồ *beep* *beep*…có mà mày ý đồ *beep* *beep*…*beep* *beep*…chết đi *beep* *beep* *beeeeeeeeeeeeeeeeeep*….....( ngôn ngữ được cắt cho phù hợp rating T)….
Chửi rủa nhau một hồi no nê đến khát nước, Ji Yong hứ lớn một tiếng rồi quảy đít đi về phòng. Seung Hyun tức tối đi về phòng luôn. Trước khi đi tiện tay ném vỏ snack vào đầu Ji Yong, đoạn nghe Ji Yong hét lớn “Trảm Đao thần chưởng”, rồi một tiếng BỐP, Á vang lên không rõ.
Không khí trở về cái yên bình vốn có. Tiếng ngáy của Dae Sung, tiếng nói mớ của Seung Ri như đưa căn nhà về những ngày đầu hai thằng anh bất tài chưa đam mê phim ảnh.
Bỗng ở một căn phòng nào đó trong nhà, có tiếng nói đầy ghê rợn khẽ cất lên :
- Ê hê hê hê hê, may mà cái cầu dao điện ở phòng mình.
Mấy ngày sau.
Tự dưng Seung Hyun giờ lại chuyển qua thể loại phim chưởng Tung Của. Người ta bảo yêu nhau thường bị nhiễm nhau, nên việc này diễn ra âu cũng chỉ là một sớm một chiều.
Ji Yong đi siêu thị về, vừa mở cửa ra thì Seung Hyun đã nhào tới, ôm chầm lấy mà than rằng:
- Ôi nương tử của ta ~ tướng công đây đợi nàng đã bao lâu, hoa kia héo úa, giường trống nhà không, sao nàng nỡ bỏ ta ra đi, lấy ai ở nhà luyện Thiên Long Bát Bộ với ta?
Ji Yong nghe thấy thế liền nhếch môi trên, trề môi dưới, ánh mắt nhìn Seung Hyun vẻ đầy kì thị, đạp Seung Hyun bay ra đập vào cửa, rút ngay mấy cái đĩa DVD mới cóng ra, ưỡn ngực nói:
- Điên! Thời buổi này còn ai xem phim kiếm hiệp nữa chứ. Đồ quê mùa. Tránh ra cho tôi xem City Hunter.
Đoạn Seung Hyun lại ngất đi không rõ.
À ừ thì…cũng là yêu nhau lắm thường nhiễm nhau thôi.
End Câu chuyện thứ nhất phẩy năm.
Câu chuyện thứ hai coming soon...
1. Chuyện cái tên album bởi Huệ tây GD and T.O.P.
Truyện dành riêng cho cái cột.
Tác giả: Huệ tây
Pairing: G-Top
Fandom: BigBang
Genre: Humour.
Length: Shortfic, multichapter.
Summary: Những câu chuyện random phóng tác ra từ fact về hai con người này hoặc chỉ đơn giản là bịa đặt trắng trợn như vậy cho vui. Viết nhân dịp GD n TOP đã promote xong album thứ nhất của họ.
1.
Xin giới thiệu, tôi là Choi T.O.P, rapper của nhóm nhạc bán thần tượng Big Bang. Hiện giờ đại để ngoài đời thì tôi vừa mới cùng GD baby làm nên một cái unit vô cùng vãi đạn chính là GD and TOP promote xong cái album cũng hết sức vãi đạn của chúng tôi chính là GD and TOP vol 1 (nhiều lúc cũng phải tự hỏi tại sao cái công ty này nó lại đặt cái tên kém trí tưởng tượng như thế không biết nữa nhưng mà thôi! Với cái sự thực rằng suýt nữa ông già YG đặt cho tôi cái tên Mark chỉ vì đấy là favourite guitarist của ông ta và vì rằng ông ta thực ra là không động não gì cả khi đặt tên cho tôi thì có lẽ là tôi cũng không nên hy vọng thêm nhiều về trí tưởng tượng của những con người ở đây.)
À nhưng thực ra khi đặt tên album chúng nó cũng có hỏi tôi là đặt tên gì, mấy cái tên kêu kêu kiểu Top of the world với Number 1 đặt hết mất rồi, tôi đã dự định đặt một cái tên cũng hết sức kêu là Uri Dragon and TOP có nghĩa chúng tôi là rồng và đỉnh. Thế mà ngay lập tức thằng rồng bé nó lừ mắt nhìn tôi rồi giật phắt cái xập phác thảo bìa album quay ngoắt đi không thèm nói chuyện với tôi nữa! Rõ ràng cái tên quá sức hay và quá sức ý nghĩa lại còn súc tích như thế mà cũng chê được!!! Để rồi bây giờ thì cái album tên là gì?! Tên là gì?! GD and T.O.P vol 1! Giời đất ạ!!!
Ngay cái lúc tôi vừa mới hung hăng đi tìm thằng rồng bé để nói chuyện phải trái với nó thì đúng cái lúc đó, nó bay ra khoe với tôi album mới ra lò. Ngay lập tức thể hiện lại hành vi đanh đá của nó ngày hôm nọ, tôi giật phắt cái album trên tay nó rồi la lối:
“Đấy mày chê bôi anh không biết đặt tên album xong bây giờ lại đặt tên album là vol 1 hả giời ơi!!! Sao lại có thể kém trí tưởng tượng được cái mức này!!!” Ôi bao nhiêu cái oan ức của tôi cứ theo từ ngữ mà phát tiết, thế này thì hôm nọ tôi phải hứng chịu cái quả nhìn chua ngoa của nó là vì làm sao chứ?!
GD trố mắt ra nhìn tôi một lúc lâu. Chừng đợi tôi hết cơn giận dữ rủa xả đang thở phì phò, cậu ta đặt một tay lên vai tôi vỗ vỗ, vẻ thông cảm vô cùng.
“Anh ạ, album của chúng ta không có tên....”
Nói rồi cậu ta quày quả bỏ đi mất, để lại cho tôi ngơ ngẩn cầm cái album ngắm nghía một lúc lâu, rồi tự bảo với bản thân mình, thôi được rồi, có vol 1 nhất định sẽ có vol 2...
Hết chuyện 1.
P.s: Không hề có chuyện T.O.P định đặt tên album như thế kia tất cả câu chuyện này chỉ đơn thuần là bịa đặt.
Chuyện tình hai thằng gay
1. Câu chuyện thứ nhất
Chuyện là dạo này Ji Yong mê phim chưởng Tung Của. Suốt ngày cắm máy down HD trên mạng về, rồi chôn chân cả ngày trong phòng xem, ai hỏi thì bảo em đang luyện bí kíp. Mới đầu cả nhóm tưởng thằng Còi bị thiếu niềm vui, nên cũng tặc lưỡi cho qua như chuyện thằng Sung lục vụng tủ lạnh. Nhưng sau một thời gian dài, mọi chuyện đã đi quá giới hạn, chính xác là thằng Long bị tẩu hoả nhập ma.
….
Một ngày đẹp trời nọ, Ji Yong lên mạng, lập facebook mới, đặt tên là Lý Tiểu Long.
Seung Hyun thấy thế liền đổi tên facebook của mình sang Lý Tiểu Tốp.
Tối đến phát hiện ra laptop của mình bị bẻ khoá, lật đật login vào thấy tên đã đổi thành Tốp Mạc Sầu lúc nào không hay.
Bản năng giang hồ nổi dậy, Seung Hyun phóng ngay qua phòng Ji Yong. Cửa vừa mở ra bằng đường cẳng, đập vào mắt chàng thanh niên mới lớn là một cảnh tượng hết sức đồi truỵ.
Ji Yong nằm một tư thế hết sức quằn quại trên giường, áo sơ mi rộng thùng thình chỉ vừa đủ để che những thứ cần thiết, chưa kể vai áo còn trễ xuống để lộ làn da trắng nõn nà. Nghe tiếng động bất thường, Ji Yong chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng hất đầu qua nhìn Seung Hyun.
Quyết không để máu mũi lai láng cản trở công việc trả thù, Seung Hyun lao đến bên giường, đoạn định giơ chân đạp cho thằng còi đang nằm rất ngứa mắt một phát, bất thình lình Ji Yong ỡm ờ lên tiếng:
- Ai gia~ Đêm hôm khuya khoắt cớ sao các hạ lại vào đây làm ồn ào, phải chăng tại hạ đây đã làm điều gì có lỗi, phiền các hạ phải tới tận vùng quê hẻo lánh không người này. Thôi thì bình tĩnh ngồi đây uống chén rượu cho tàn đêm nay, ai gia ~
Vừa nói, Ji Yong vừa dùng hai cái cùi chỏ làm điểm tựa chống người lên, cái áo vốn ở trạng thái rất nguy hiểm lại càng tụt xuống sâu.
Kết thúc trận đấu là hình ảnh Seung Hyun đập đầu vào sàn nhà, đoạn biến mất không rõ. Ji Yong ưỡn người, ngoắt ba thằng nhỏ đang trốn trong tolet ra.
- Tiền của anh đâu? Thằng Ri 5 xị thằng Sung 5 xị, riêng Bae anh ưu tiên 4 xị rưỡi. Anh đã nói rồi, chỉ có cách này mới trị được Lý Mạc Tốp của chúng ta thôi. Cho chừa tội dám đú tên facebook của anh làm chi.
Thế là ba thằng kia rấm rứt móc ví ra trả, định bụng nghĩ thầm qua cá cược với Seung Huyn rằng đố anh bắt được Ji Yong mặc bikini hình Hello Kitty chạy rong khắp phòng nhằm gỡ gạc lại chút đỉnh. Mà cái ông Seung Hyun này cũng kì ghê, chưa gì đã toé loe máu mũi, bảo sao người ta không có cái câu thành ngữ : “tò mò như thiếu niên với sếch”.
À, còn cái chuyện facebook, chắc để chap sau.
End Câu chuyện thứ nhất.
Câu chuyện thứ nhất phẩy năm coming soon...
2. Chuyện cái concept album bởi Huệ tây GD and T.O.P.
Truyện dành riêng cho cái cột.
Tác giả: Huệ tây
Pairing: G-Top
Fandom: BigBang
Genre: Humour.
Length: Shortfic, multichapter.
Summary: Những câu chuyện random phóng tác ra từ fact về hai con người này hoặc chỉ đơn giản là bịa đặt trắng trợn như vậy cho vui. Viết nhân dịp GD n TOP đã promote xong album thứ nhất của họ.
2.
Từ cái lúc tạo hình cho album, GD và tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu bận. Nó cứ nhất nhất phải bắt tôi tẩy tóc còn nó sẽ nhuộm tóc đen. Rồi trang phục chủ đạo của chúng tôi sẽ là vét nhưng mà lại là vét hoa vét lá màu mè loạn tùng bậy. Rồi nó nói chúng ta phải tạo ra một sự đột phá, day đi day lại là tôi mà để đầu đen mặc vét thường thì không đủ độ đột phá. Bố khỉ, có cái lần quái nào ra album mà không bán hết đâu mà ông cứ đòi đột với chả phá!
Lúc tôi càu nhàu với các stylist nuna, họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm vô cùng.
“Tabi ạ, GD nó nhuộm không biết bao nhiêu màu mà kể rồi, lần nào chị làm tóc cho nó nó cũng kêu tóc nó hỏng hết rồi hỏng hết rồi, chẳng bù với tóc Tabi hyung suốt ngày để đen chả bao giờ phải nhuộm cả nên tóc đẹp dễ sợ.”
Đột nhiên tôi có một cảm giác sung sướng dậy lên trong lòng xen vào đó là một cảm giác áy náy. Thì đúng là tôi vốn không có thích nhuộm nhiếc xong để mấy kiểu đầu hốt bôi mà chỉ thích phong cách đàn ông men lì các loại thôi nên trước giờ không có nhuộm mấy... Tuy vậy, tôi vẫn cố tình càu nhàu thêm một ít.
“Nhưng còn concept đồ vét hoa hòe thì đúng là..”
Các stylist nuna lại càng đăm chiêu hơn nữa. Sau cùng, một người nói nhỏ vào tai tôi.
“Tabi à, GD nó mặc vét thường trông hơi bị gầy đó, không được đẹp như em... mà cái chính là nó thích em mặc đồ đôi với nó đó!”
Nghe đến đây ắt hẳn ai cũng đã đoán ra phản ứng của tôi như thế nào rồi. Chính là vậy đó, ngay lập tức trong tối đấy tôi bay đi tẩy tóc đến ba lần liền cảm giác trên đầu như đang có ngọn lửa gì đó cháy phừng phừng để ra được cái quả đầu ngọn đuốc sống như các bạn đã chứng kiến, và nhờ các stylist nuna mang đến cho tôi những loại quần áo hoa hòe hết sức có thể để có thể không phụ lòng GD baby thêm một phút một giây nào nữa!!!
Ấy thế mà ngay sáng hôm sau đấy tôi đã nhìn thấy GD tóc đen xinh giai chỉn chu trong bộ vét hết sức bình thường và trông không có vẻ gì là đột phá cả. Cậu ta trố mắt khi nhìn thấy tôi màu mè hoa lá hẹ như một bát canh tập tàng với mái đầu xanh lét lấp lánh trong ánh nắng mai ~
"Anh ạ, em tưởng..." GD sau một hồi lâu cất tiếng dè dặt nói với tôi bằng giọng hết sức hồ nghi. "Chúng ta đã thoả thuận với nhau là lần này sẽ ăn mặc đơn giản thôi như anh muốn?"
Trong lòng tôi lại dấy lên một cảm xúc vui sướng và ấm áp khác, mẹ khỉ sao dạo này tôi hay dấy lên các loại cảm giác trong lòng thế nhỉ, chỉ muốn lao ngay ra ôm lấy GD mà khóc vì thằng nhỏ đã vì tôi mà chịu hy sinh đến thế, muốn mặc đồ đôi với tôi cũng không nói, tóc hỏng hết rồi không thể nhuộm được cũng không nói, có cái thằng nhỏ nào lại kín tiếng thương yêu thế này không?
./.
Đấy, cho nên làm sao có ai hiểu cảm giác của tôi không khi mà sáng ngày ra hôm nay vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy cái đầu của thằng rồng bé nhuộm vàng rực như cái thời heartbreaker của nó rồi?!!
Khi nghe tôi oan ức hỏi han về việc nhuộm tóc màu mè này nọ, GD lại tiếp tục nhìn tôi thông cảm. Quỷ tha ma bắt cái ánh nhìn thông cảm ấy đi từ giờ trở đi đừng có ai nhìn tôi bằng cái ánh mắt này nữa nhé!
"Anh ạ, tạo hình và concept trang phục của chúng ta chính là do các stylist nuna nghĩ ra...."
Hết chuyện 2. Bệnh ngủ ngày bởi loveduck10_10 Tittle: Bệnh ngủ ngày
Disclaimer: họ không thuộc về au
Pairing: TopGD
Genres: drabble, fluff, sa
Warning: hôn hít lung tung
Summary: Bế cậu lên, đặt xuống sofa rồi ngồi bệt xuống đất, ngó cái mặt đang ngủ say sưa thấy mà ghét. Mỏ cứ chu chu, chốc chốc há mỏ thè lưỡi như con chó con. Thầm nghĩ cái mặt non choẹt này mà dễ thương gì. Càng nghĩ càng bực mình. Với ai cũng dễ thương thế thì còn quái gì là dễ thương nữa. Tự nhủ dễ thương đúng nghĩa là chỉ được dễ thương với một người thôi. Nghĩ ngợi một hồi, tự động cúi đầu xuống hôn cậu một cái. Song, chưa thấm tháp gì, lại cúi xuống một lần nữa. Cứ như vậy, cúi lên cúi xuống khoảng mấy lần thì gục xuống mặt cậu luôn. Vì hôn phải nhắm mắt nên không thấy được cái mặt cậu hơi hồng hồng, con mắt hơi hé hé, cái mỏ hơi há há…
A/n: Đang nghe Stupid Liar – BigBang, cũng khá là hợp.
Trả nợ hết rồi nhé, đừng đòi bạn Pan nữa. Sắp thi mà phải cặm cụi viết cho các ngươi, bất nhân!
Bệnh ngủ ngày
Huyn ơi là Huyn.
Chữ “hyung” vứt đi đâu rồi?
Nuốt rồi.
Thế thì ói ra.
Làm sao mà ói được?
Để anh mày lo.
Bằng cách nào?
Lưỡi.
Cậu mở mắt ra. Thấy cái trần nhà. À không, trần nhà thì đâu có mắt mũi miệng nhỉ. Vậy là cậu đã có một giấc ngủ ngày lần thứ hai mươi hai trong vòng một tuần trở lại. Thiệt là kì lạ mà.
Quái gì ngủ mà há mỏ thè lưỡi thế hả?
Chả nhớ, hình như Hyun cắt lưỡi em bỏ vô nồi lẩu thì phải.
Chữ “hyung” đâu.
Chó cạp rồi.
Long nhi, lại ngủ ngày nữa hả?
"Nhi" con mắt mày. Tao với mày chưa biết thằng nào cao hơn thằng nào.
Cậu banh mắt chọc thằng bạn thân. Thằng Bae giơ cùi chỏ lên chĩa vào mặt nó. Hai đứa cứ đẩy qua đưa lại như thể sắp lâm trận đến nơi. Thấy cậu đột ngột chuyển đối tượng trò chuyện thế thì ức lắm, liền giơ tay đập đầu hai đứa.
Mắc gì Hyun đánh em với Bae?
Tự nhiên hyung đánh em. Có đánh thì đánh mình thằng Long thôi.
Khốn kiếp, bạn bè thế hả?
Chịu thôi, tao sợ đau.
Tao thì sao?
Hai đứa câm ngay. Bae về phòng đi.
Còn hyung thì sao?
Anh có việc cần nói với Yong, mấy đứa cứ ngủ trước.
Thằng Bae thơ thẩn về phòng, không quên ném về phía thằng bạn cặp mắt xẹt điện. Cũng không vừa, cậu liền quay cái mông đít lại phỉ thẳng vào mặt thằng kia. Ai dè vừa quay qua bị đánh cái bốp, cậu nảy người lên.
Hyun đánh em hoài.
Sao ngủ ngày suốt thế? Đêm ngủ không đủ sao?
Không. Ngủ nhiều là đành khác.
Hay là bị suy nhược? Hay do thiếu ăn?
Tự nhiên buồn ngủ. Em cứ ăn xong là buồn ngủ.
Giống heo quá. Mai mốt thế nào cũng có da thịt.
Em biết rồi, do bị mơ.
Bị mơ là cái khỉ gì?
Cậu từ tốn kể lại giấc mơ ban nãy. Không ngoài dự kiến, liền đưa tay bóp miệng cậu lại, trừng mắt nhìn. Mơ gì mà kì cục. Tuy khác về hình thức nhưng cũng chỉ có một nội dung chính. Hai đứa hun nhau.
Mắc quái gì mà hôn hít riết?
Chỉ là mơ thôi mà. Sao em biết?
Có thể nó có một ý nghĩa nào đó.
Em không biết.
Mà nếu mai mốt phải diễn thì sao? Ngủ trên sân khấu hả?
Ừ, trên sân khấu, trong tay bố Yang.
Gớm chết được.
Ờ ha, em cũng thấy gớm. Thôi bỏ đi, em không ngủ ngày nữa.
~o0o~
Hyun ơi, đi chậm một chút.
Nhanh lên. Anh mày không có chờ đâu.
Hay Hyun cõng em đi. Em nhẹ hều hà.
Chân mày đâu? Què rồi hả?
Mỏi chân lắm. Hyun ơi, cõng em đi.
Ah, anh có cách làm cho mày đi nhanh hơn đó.
Cách gì? Lưỡi hả?
Răng.
Cậu mở mắt sau lần ngủ thứ hai trong ngày. Lại thêm một giấc mơ quái quỷ. Làm sao dùng răng mà lại đi nhanh được. Thêm một điều kì lạ nữa. Cậu không bao giờ nhìn được cái trần nhà đầu tiên sau khi tỉnh dậy. Luôn luôn là một gương mặt mà theo cậu là già nua không đáng có ở lứa tuổi hai mươi.
Ba mươi mốt.
Kỷ lục thật.
Sao mày cứ ngủ hoài thế? Đến sàn tập thế nào đây?
Hyun cõng em tới đó đi, em ngủ trên lưng Hyun.
Khốn kiếp! Nói nhăng nói cuội gì đó? Chân đâu không tự đi?
Em mệt mà.
Anh có cách này hay hơn.
Thế nào? Đừng nói là răng hay lưỡi gì đó.
Răng lưỡi làm quái gì? Mày ngủ quá nên khùng hả?
Thế thì làm sao?
Nói bố Yang lôi đến công ty.
~o0o~
Em biết tại sao hyung ngủ ngày nè.
Sao? Tại sao? Tại sao?
Hồi nãy em về phòng lấy đồ thì thoáng thấy đôi chân còm nhom của hyung trên sofa. Em cũng không để ý. Lúc quay ra thì thấy thêm đôi chân cột đình của Hyun hyung.
Thì ra ổng canh gọi hyung dậy.
Không phải vậy đâu. Hyun lúc ấy đang hôn hyung.
Đùa.
Thiệt mà. Sau đó, Hyun hyung phát hiện em đang đứng sau lưng bèn ra dấu bảo em im lặng giữ bí mật.
Vậy sao lại kể hyung nghe?
Đây là nhiệm vụ của một đàn em tốt. Không tin hyung thử me ổng xem.
Nhìn thằng Ri thấy cũng thành thật. Mà ngẫm đi nghĩ lại cũng đúng. Vừa mới mở mắt là gặp ngay cái bản mặt quạu đeo. Trăm lần như một. Nhưng có điều cậu vẫn chưa hiểu rõ. Tại sao cậu lại ngủ ngày để bị hôn lén như thế? Mờ ám quá!
Hay là hyung có bầu?
Dẹp cái mặt mày đi hí.
Mấy người có bầu hay ngủ lắm. Lúc nào trong người cũng mệt mỏi, uể oải.
Mày có bầu rồi hay sao mà rành thế? Hay làm bậy với con gái nhà ai rồi?
Đâu có, em chỉ học hỏi từ mạng thôi mà. Nhưng hyung không được ăn chung với tụi em đâu.
Mắc gì?
Ăn chung với người có bầu sẽ buồn ngủ.
Dẹp đi. Tao là con trai chính hiệu, bầu bì mẹ gì? Buồng trứng đâu ra?
Em đoán thôi mà.
Đoán lung tung.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Không lẽ thằng Sung nói đúng hả trời? Thở dài. Không được, phải thức canh lúc bị hôn mà bật dậy quát vào mặt bắt quả tang. Sau đó sẽ là màn tra khảo khốc liệt, phải dùng biện pháp mạnh. Và cậu làm thật. Uống mấy ly café, nhai cục chewing-gum rồi nằm lăn ra giữa sàn, khép hờ mắt. Chờ. Chờ mãi. Chờ hoài. Chờ lâu thiệt lâu. Cậu ngủ mất tiêu.
Thằng còi kia! Ngủ thì lên ghế mà ngủ. Cớ gì nằm giữa sàn cho bệnh?
Bế cậu lên, đặt xuống sofa rồi ngồi bệt xuống đất, ngó cái mặt đang ngủ say sưa thấy mà ghét. Mỏ cứ chu chu, chốc chốc há mỏ thè lưỡi như con chó con. Thầm nghĩ cái mặt non choẹt này mà dễ thương gì. Càng nghĩ càng bực mình. Với ai cũng dễ thương thế thì còn quái gì là dễ thương nữa. Tự nhủ dễ thương đúng nghĩa là chỉ được dễ thương với một người thôi. Nghĩ ngợi một hồi, tự động cúi đầu xuống hôn cậu một cái. Song, chưa thấm tháp gì, lại cúi xuống một lần nữa. Cứ như vậy, cúi lên cúi xuống khoảng mấy lần thì gục xuống mặt cậu luôn. Vì hôn phải nhắm mắt nên không thấy được cái mặt cậu hơi hồng hồng, con mắt hơi hé hé, cái mỏ hơi há há.
Hyun hôn lén.
Á. Hồi nào?
Nãy giờ em đâu có ngủ. Chỉ khép mắt chờ Hyun thôi nên thấy hết rồi.
Mày đi chết đi! Ai bày cái trò giả ngủ rình anh mày… hôn thế hả?
Chết tiệt! Giải thích đi.
Dẹp!
Mặt nóng bừng bừng, vành tai đỏ rực. Quay lưng bỏ đi một mạch, mặc kệ cậu tru tréo đòi câu trả lời. Phải đi thật nhanh, nếu không có lẽ cuộc đời chỉ còn là dấu chấm than.
Tình yêu thiệt là quá mãnh liệt đó mà.
~o0o~
Hyun biến thái.
Chung quy cũng tại mày dễ thương.
Hyun dê xồm.
Chung quy cũng tại mày dễ tin.
Hyun bất lực.
Chung quy cũng tại mày lếu láo.
Hyun ghét tao.
Chung quy cũng tại… Ế, bậy, nếu ghét mày thì giở cái trò sở khanh đó làm gì?
Hyun sở khanh.
Ăn gì chưa?
Không ăn.
Nước thì sao?
Không.
Thằng Bae nhìn cậu chỉ bằng nửa con mắt. Người đã còi thì phải ăn mập cho nó phì ra. Cớ sao lại đi tuyệt thực để lép lại càng lép hơn? Nó cứ lắc đầu rồi thở dài, thở dài rồi lắc đầu, lắc thở, lắc thở liên tục. Cậu ngứa mắt đạp một phát bay xuống giường. Nó phủi phủi đít quần rồi biến thẳng khỏi phòng. Ngay sau đó, cái mặt sở khanh bưng mâm cơm đi vô.
Ăn đi, Yong!
Không.
Hyung không có bỏ thuốc nữa mà.
Khốn kiếp, cái đồ mù y học. Nhỡ em có bề gì thì sao?
Hyung xin lỗi.
Dẹp! Dẹp! Nếu em không phát hiện thì sao? Hyun cứ làm vậy đến khi em chết hả?
Hyung xin lỗi. Vì nghĩ… em không thích. Hyung không…
Chỉ cần xin là được thôi mà. Em đâu có hẹp hòi.
Dứt lời, cậu đứng thẳng trên giường, cúi xuống ôm đầu hôn. Hôn thiệt là lâu, thiệt là sâu. Nhất thời bị động nên không biết làm gì ngoài việc tay chân mềm nhũn, mâm cơm trên tay rơi xuống vỡ tan tành. Tiếng chén đĩa vỡ loảng xoảng làm bừng tỉnh, liền vươn tay ôm lấy con người còi cọc kia, siết chặt.
Ba thằng ngoài cửa há họng nhìn trân trân.
~o0o~
“Hyung à, quà em đâu?” Ji-yong xoè đôi tay xanh xao ra trước mặt Seung-hyun.
“Quà khỉ gì?” Seung-hyun nhăn mặt. “Hôm nay đâu có lễ?”
“Hôm nay là lễ hôn nhau.”
“Là cái quái gì?”
“Là như vậy nè.”
Dứt lời, cậu rướn lên ép môi mình vào môi hắn.
Seung-hyun bật dậy, mồ hôi đầm đìa, hồi tưởng cảnh Ji-yong và mình hôn nhau trong mơ mà thấy người nóng hừng hực. Mẹ ơi, có nước mà nhảy xuống sông tự vẫn cho rồi. Gã lén lén leo xuống giường, tót qua phòng Ji-yong. Cậu đang ngủ rất say. Seung-hyun liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới ba giờ sáng. Đây là thời gian con người say giấc nhất. Mặt thằng nhỏ lúc ngủ nhìn ngồ ngộ, tếu tếu, không láo lếu như bình thường. Nhìn nó giống một trái hồng hơn là leader của một nhóm nhạc. Tự nhiên lại muốn làm thử như giấc mơ ban nãy. Seung-hyun khẽ thở dài, rồi cúi xuống chạm nhẹ môi vào mỏ cậu. Quả là rất mềm, rất thơm, như quả hồng chín. Dứt môi, gã cảm thấy rất khoan khoái.
Bắt đầu từ đêm đó, cứ đến ba giờ sáng, Seung-hyun lại tót qua phòng Ji-yong. Nhìn ngắm trái hồng giả dạng thằng nhóc một hồi thì lại cúi xuống hôn. Có khi cúi xuống hai lần. Có khi tót qua phòng cậu năm lần. Càng ngày gã lại càng muốn nhiều hơn. Bản tính tham lam hiện rõ.
Thành viên lớn tuổi nhất Bigbang đã bị nghiện. Nhưng không muốn cai. Chỉ muốn tăng liều lượng.
Sau một đêm miệt mài nghiền ngẫm mấy lọ thuốc, Seung-hyun bắt đầu hành động. Luôn pha một ly nước riêng cho Ji-yong sau bữa sáng, và trong ly nước đó phải có tinh chất gây buồn ngủ. Có như vậy, cậu ngủ nhiều, gã mới có nhiều khả năng hôn.
Cho đến bây giờ, khi mọi chuyện đã vỡ lỡ, gã vẫn chưa rõ tại sao cậu lại phát hiện. Chỉ biết rằng, Choi Seung-hyun đã phải chịu đựng những ngày tiếp theo không thể hôn trái hồng thoả thích như mong đợi.
Nhưng đó là tương lai, còn hiện tại, Seung-hyun đang thực hiện âm mưu đen tối của mình, và cười thầm trong bụng khi Ji-yong uống cạn ly nước của gã.
Kết quả, hôm đó là lần đầu tiên Ji-yong ngủ ngày.
[Hết]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro