Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 53

Chương 53: Bạn tốt

Edit: Tiểu Khả

Beta:

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiến sĩ Trương kinh ngạc khi biết Ngô Bằng Vũ và Tống Tiểu Thanh cư nhiên là có quan hệ bạn bè từ nhỏ đến lớn, nhưng ông nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này qua một bên, bởi vì Ngô Bằng Vũ không có nói với ông là quen biết Tống Tiểu Thanh ở cách vách, có lẽ là chỉ trùng tên trùng họ mà thôi.

Cố Hàm Ngọc lại điện thoại di động, lấy ra bức ảnh chụp có Cố Trường Vệ, Trương Thư Lâm và Tống Tiểu Thanh, nói: “Tôi hi vọng khoảng thời gian mà tôi ngủ say, ba mẹ và bạn thân có thể đến thăm tôi.”

Tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần nhìn thấy ảnh chụp đều rất sửng sốt, không nghĩ tới Tống Tiểu Thanh này là Tống Tiểu Thanh ở cách vách, nhưng mà hai người đều không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nếu Tống Tiểu Thanh là bạn bè của Ngô Bằng Vũ, thì tại sao lại phải giấu giếm đi? Nhưng cũng cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng gì, cho nên lựa chọn không nói.

Mà lúc Ngô Bằng Vũ thấy Cố Hàm Ngọc lấy ảnh chụp kia ra có chớp mắt một cái, sau đó tâm trạng của anh ta trầm xuống, tiếp theo không tự chủ được cắn chặt răng, nắm chặt lấy bàn tay.

Tiến sĩ Trương lấy điện thoại qua xem, cẩn thận nói: “Thì ra là cô ta….., Tiểu Ngô, sao lúc trước không nghe cậu nói cô ta là bạn bè của cậu? Không ngờ cậu nhóc như cậu lại giấu kĩ đến vậy…..”

Ngô Bằng Vũ trầm mặc nói: “Bởi vì tôi không muốn một chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến ngài.”

Tiến sĩ Trương gật đầu, ông rất hiểu Ngô Bằng Vũ, tính cách của Ngô Bằng Vũ nội liễm trầm mặc, không nói nhiều lời, nhưng cậu rất có tài hoa và thiên phú, làm việc rất ổn thỏa, không giống như mấy người trẻ tuổi hiện nay rất nóng nảy, cũng không có như một số người ngạo mạn tự xưng là thiên tài, cho nên ông cực kì coi trọng cậu.

Cố Hàm Ngọc nghi hoặc nói: “Tiến sĩ Trương, ngài biết Tiểu Thanh sao?”

Ngô Bằng Vũ cảm giác trái tim của mình bị buộc chặt lần nữa, anh ta muốn đánh gãy cuộc nói chuyện này của tiến sĩ Trương và Cố Hàm Ngọc, nhưng nếu anh ta làm như vậy thì sẽ có vẻ quá mức lỗ mãng, kỳ thật anh ta không thích cùng người khác giao tiếp, ngoại trừ tính cách cho phép ra, thì từ nhỏ việc xã giao là chướng ngại đối với anh ta. Khi còn nhỏ, mỗi lần anh ta nói chuyện thì đều sẽ khiến cho người khác cười to, có người còn sẽ mắng anh ta là quái thai, người câm, chỉ có Tống Tiểu Thanh gọi anh ta là anh trai, nguyện ý cùng anh ta nói chuyện, thích chơi đùa cũng với anh ta. Dần dần, anh ta cũng không thích cùng người khác giao lưu, vậy nên cũng không cùng Tống Tiểu Thanh ở bên ngoài giao lưu với người khác, chỉ có Tống Tiểu Thanh, bạn thân từ nhỏ đến lớn của anh ta chỉ có một mình cô ta.

Trong lòng của anh ta ngày càng sốt ruột, ngược lại cũng không nói ra một chữ.

Tiến sĩ Trương nói: “Đương nhiên là biết, cô ta cũng là thực nghiệm giả của viện nghiên cứu chúng ta, cũng là người tham gia thực nghiệm này.”

Cố Hàm Ngọc kinh ngạc nói: “Ngài nói thật vậy chăng? Tiểu Thanh nói cô ấy bởi vì liên lụy tôi bị tai nạn xe cộ nên đã tự trách mình, đêm nào cũng ngủ không được yên, cho nên tạm nghỉ học một năm về nhà điều dưỡng. Không ngờ là cô ấy không phải về nhà điều dưỡng, mà là tham gia thực nghiệm. Tại sao cô ấy lại không nói cho tôi biết? Là bởi vì không thể nói sao?”

Tiến sĩ Trương: “Thật ra hiệp ước có điều kiện này.”

Nói đến đây, ông nhìn thấy Ngô Bằng Vũ nhẹ nhàng thở ra, tiến sĩ Trương khẽ nhíu lông mày: “Tiểu Ngô, cậu có việc gì gạt tôi hay không?”

Ngô Bằng Vũ: “Không có!”

Tiến sĩ Trương ngoài ý muốn nhìn vào mắt Ngô Bằng Vũ lần nữa, ông biết Ngô Bằng Vũ rất lâu, đương nhiên biết giờ phút này phản ứng của Ngô Bằng Vũ khác với bình thường, nếu nhìn kỹ mà nói, thì có thể nhìn thấy được hiện tại cả người Ngô Bằng Vũ đang căng chặt, tuy rằng trên mặt của Ngô Bằng Vũ tận lực không hiển lộ ra vẻ mặt khiến người khác nghi ngờ.

Tiến sĩ Trương tiến sĩ lại nhíu mày một cái: “Thật sự không có sao?”

Ngô Bằng Vũ trầm mặc một lát, gục đầu xuống, nói: “Thực xin lỗi, tiến sĩ, tôi không cố ý muốn giấu giếm ngài. Tiểu Thanh nói cô ấy có nhu cầu cấp bách phải dùng tới tiền, bởi vì cô ấy làm liên lụy khiến Cố Hàm Ngọc xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy trị bệnh cần phải tiêu phí rất nhiều tiền, vậy nên cô ấy muốn tìm việc làm. Mà đúng lúc ngài muốn tìm một người tự nguyện tham gia thí nghiệm, nên tôi mới đem chuyện này nói cho cô ấy biết.”

Lý do thoái thác như vậy tất nhiên là không phải Ngô Bằng Vũ tự mình nghĩ ra, mà là Tống Tiểu Thanh nói cho anh.Cô ta nói nếu anh ta gặp được tình huống như vậy thì nên nói như thế nào, giải thích như thế nào, rồi làm thế nào để không làm cho mọi người nghi ngờ. Để cho người khác biết cô ta là đi vào bằng sức lực của mình, chứ không phải là đi cửa sau.

Tống Tiểu Thanh rất là thông minh, sau khi nghe Ngô Bằng Vũ nói xong, quả nhiên tiến sĩ Trương hoài nghi cái gì nữa, thậm chí còn nói với Cố Hàm Ngọc: “Có bạn thân tốt như vậy, tôi cũng vui thay cậu.”

Cố Hàm Ngọc cũng đi theo cười, nói: “Tôi cũng không nghĩ là Tiểu Thanh hy sinh nhiều đến như vậy. Đúng rồi, chắc là Tiểu Thanh còn ở viện nghiên cứu đúng không? Tôi gặp cô ấy được không, tôi muốn tự mình cảm ơn cô ấy.”

Bây giờ tiến sĩ Trương tiến đều để tâm ở trên người Cố Hàm Ngọc, tất nhiên là ông cũng không rõ chuyện Tống Tiểu Thanh đã an bài, ông nhìn về phía Ngô Bằng Vũ, Ngô Bằng Vũ nói: “…… Tiểu Thanh ở cách vách.”

Cố Hàm Ngọc kích động nói: “Thật vậy chăng, thật tốt quá! Không ngờ là chúng tôi lại ở gần như vậy, tiến sĩ Trương, tôi muốn gặp Tiểu Thanh, ông cứ yên tâm tôi sẽ không trì hoãn lâu đâu, tôi chỉ muốn gặp mặt cô ấy nói một tiếng cảm ơn thôi, có thể không?”

Tiến sĩ Trương cũng không có phản đối, cùng ở chung một phòng thí nghiệm, hai phòng kế bên nhau nên cũng không có quá nhiều bí mật gì, chỉ cần không nói nội dung công tác thí nghiệm, thì vấn đề cũng không lớn gì, hợp đồng bảo mật cũng chỉ là muốn giấu để cho người khác không biết nội tình, người đã tỉnh lại thì cũng không cần thiết phải phiền phức như vậy.

“Tiểu Ngô, cậu đi kêu Tống Tiểu Thanh đến đây đi.” Tiến sĩ Trương tiến sĩ phân phó nói với Ngô Bằng Vũ, rồi quay lại nhìn Cố Hàm Ngọc nói: “Không nên trì hoãn lâu là được.”

Cố Hàm Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Yên tâm đi, tiến sĩ Trương.”

……

Tống Tiểu Thanh đã chuẩn bị tốt để tiến vào ý thức thế giới lần nữa, cô ta đang đợi sau khi Cố Hàm Ngọc tiến vào, thì Ngô Bằng Vũ sẽ qua đây đem cô ta vào đó.

Chỉ là khi nhìn thấy Ngô Bằng Vũ tới sớm hơn so với thời gian dự tính, thì cô ta ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy mà Cố Hàm Ngọc đã tiến vào ý thức thế giới rồi sao?”

Ngô Bằng Vũ lắc đầu: “Không phải, là Cố Hàm Ngọc muốn gặp em.”

Tống Tiểu Thanh sửng sốt, cô ta hoảng hốt lập tức ngồi dậy tới: “Tại sao cô ta lại muốn gặp em? Còn kêu anh tới tìm em nữa…… Cô ta đã biết em cũng tham gia thực nghiệm rồi sao? Không phải cô ta đã quên hết mọi chuyện rồi sao, sao cô ta lại có thể biết?!”

Ngô Bằng Vũ: “Cố Hàm Ngọc nói là sau khi cô ta gặp em, thì nhớ tới một ít ký ức mơ hồ, rồi lúc sau cô ta nhìn thấy anh, thì đã lập tức nhận ra anh.” Anh ta đi đến bên người Tống Tiểu Thanh, dịu dàng nhìn cô ta, “Em đừng vội, cô ta chỉ là muốn gặp em mà thôi, muốn nói cảm ơn với em.”

Tống Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu, cô ta phải bình tĩnh lại. Nhưng thật ra cô ta có chút hối hận, lẽ ra cô ta không nên đi thăm Cố Hàm Ngọc.

Sau khi hoảng hốt, rốt cuộc cô ta cũng đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, cho dù Cố Hàm Ngọc biết cô cũng tham gia thực nghiệm thì sao, có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ cô ta còn có thể phát hiện chuyện gì sao? Cô lo lắng cái gì chứ. Vốn dĩ cô ta tham gia thực nghiệm này chính là vì số tiền thưởng phong phú kia, vì chi trả tiền thuốc men cho Cố Hàm Ngọc.

Cô ta nhấp nhấp môi, nói đi, không tình nguyện đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Vũ, anh đã chuẩn bị tốt bên này cho em chưa? Lần này không thể phạm lỗi lần nữa đâu.”

Ngô Bằng Vũ gật gật đầu: “Ừ, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, yên tâm đi.”

Tống Tiểu Thanh có chút oán trách nói: “Nhưng mà em không yên tâm, rõ ràng là em đã chuẩn bị tốt kịch bản rồi, tất cả mọi chuyện phải theo chiều hướng của em mà phát triển chứ, nhưng anh nhìn xem kìa, căn bản là không giống nhau! Em lại bị mắng đến tức chết! Anh không thể giúp em được sao? Thật sự không thể để cho em giữ ký ức tiến vào ý thức thế giới được sao?”

Ngô Bằng Vũ khó xử nói: “Hiện tại kỹ thuật còn chưa phát triển, chờ một chút, em cho anh thêm thời gian đi, anh chắc chắn là có thể làm được……”

Tống Tiểu Thanh mày nhăn càng sâu: “Thời gian, thời gian lại là thời gian! Rốt cuộc anh còn muốn thời gian bao lâu nữa vậy? Ngay cả một năm cũng đã qua rồi! Anh cũng chỉ có thể ở sâu trong ký ức của em cấy vào hình tượng luôn luôn thiện lương, đơn thuần, vô tội đáng yêu sao? Anh có thể để cho em thông minh một chút được hay không, không thể tăng chỉ số thông minh của em một chút sao. Mấy người xem ý thức thế giới là giả thuyết, nhưng mà tất cả bên trong đối với em đều rất là chân thật, ngay cả thành tích còn phải chính em tự mình làm bài! Em cứ nghĩ là mình thông minh, nhưng em lại không bằng Triệu Mị, ả lại có thể ghét bỏ em không thông minh bằng ả, rõ ràng ban đầu chỉ là dùng ả để phụ trợ em mà, nhưng cuối cùng thì ả lại thế nào…… Còn có Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử kia nữa , hai ả ta cũng phản chiến, mấy ả đó dựa vào cái gì không thích em……”

Cô ta lẩm bẩm lầm bầm oán giận một đường, cô ta khác với Cố Hàm Ngọc, sau khi tỉnh lại cô không có bị mất đi ký ức ở thế giới hiện thực, đối với chuyện tự nhiên bị đánh thức từ trong ý thức ra, thì những việc trong đó cô ta chỉ coi như là một trò chơi mà thôi, cô ta cũng không có quan tâm nhiều về ý thức thế giới.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, sau khi cô ta tỉnh dậy thì lại lâm vào buồn rầu và hối hận, hình tượng mà cô ta vẫn luôn giữ rất hoàn mỹ, lúc ban đầu cũng thật sự hấp dẫn một đám fans, nhưng không chịu nổi tâm cơ quá cao và thủ đoạn của Cố Hàm Ngọc, còn nhiều lần đem cô ta đẩy vào tuyệt cảnh, mà hình tượng đơn thuần đáng yêu của cô ta vậy mà không có rước lấy người xem đồng tình và thương tiếc, ngược lại đều đang mắng cô ta là bạch liên hoa, cô ta mà là bạch liên hoa sao? Đương nhiên không!

Vẫn là Ngô Bằng Vũ quá mức vụng về, chất phác, đã kêu anh ta mua thuỷ quân tạo thế cho cô ta rồi, vậy mà cuối cùng lại cũng không có tác dụng.

Ngô Bằng Vũ nói: “Cái này không được, chỉ số thông minh là do bản thân em quyết định, anh không có biện pháp nào để tăng cho em. Hiện tại cũng không có khoa học kĩ thuật nào có thể cưỡng chế tăng cao chỉ số thông minh được.”

Tống Tiểu Thanh: “……”

Ngô Bằng Vũ thấy tâm trạng của Tống Tiểu Thanh không tốt lắm, cẩn thận nói: “Nhưng anh có thể ở trong tiềm thức của em cấy vào một loại số hiệu, có thể khiến cho em tập trung học tập, cũng học hành chăm chỉ hơn, tuy rằng em không được thông minh lắm, nhưng mà cần cù bù thông minh ……”

Tống Tiểu Thanh: “…………” Cô ta cảm thấy mình không nhận được an ủi gì cả, cái gì mà nói cô ta không được thông minh lắm hả?

Ngô Bằng Vũ: “Được rồi, bây giờ không nói nữa, chúng ta phải đi qua gặp tiến sĩ Trương và Cố Hàm Ngọc, chút nữa trở về chúng ta nói tiếp được không?”

Đối với người khác trầm mặc, an tĩnh như Ngô Bằng Vũ, thì đứng trước mặt Tống Tiểu Thanh cũng trở thành người dịu dàng. Tống Tiểu Thanh không tình nguyện gật đầu đồng ý: “Đi thôi. Anh nhớ để ý đó, đừng nói lỡ miệng.”

Ngô Bằng Vũ thẹn thùng mỉm cười nói: “Ừ. Yên tâm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #uwuw