Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. SẮP CHẾT MỚI THẤY ĐỜI ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG NÀO

Kể từ khi đó ngày nào tôi cũng tới quán ăn đó , một phần là muốn gặp mặt người bên cạnh Kiều là người thế nào còn 9 phần còn lại là muốn gặp Kiều .

Gần như Kiều tránh mặt tôi , cứ mỗi lần tôi tới là Kiều không bê đồ ăn ra nữa mà để cho nhân viên của cửa hàng . Tôi hiểu , tôi hiểu Kiều tránh mặt tôi , cũng đúng thôi .

Cửa hàng quá đông đến mức cuối cùng , Kiều cũng phải bê bát phở nóng hổi tới chỗ tôi , bát phở vừa được đặt trên bàn , tôi định lên tiếng hỏi . Thì Kiều từ từ ôm đầu rồi ngã xuống.

Trông khoảnh khắc đấy , tôi như muốn chết đi , như muốn đứng im tại  chỗ , em rời xa tôi mà vẫn mất ngủ , vẫn chóng mặt sao .

Xe cấp cứu tới , tôi đi theo em vô bệnh viện .

Đợi ở ngoài phòng cấp cứu , tôi đứng lên ngồi xuống cả 50 lần . Tôi không hiểu thằng khốn kia nó làm gì , để Kiều phải vậy . Tôi không hiểu xa tôi em hạnh phúc thật sự , hay chịu thêm nhiều khổ đau.

"Cạnh" bác sĩ bước ra , chả phải đợi gì tôi hỏi xồn xồn

" Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ "

Bác Sĩ nhìn tôi một lượt

" Cậu là gì của bệnh nhân "

" Cháu , cháu... Cháu là b... bạn"

" Gọi người nhà bệnh nhân giúp bác nhé "

" Kiều không có người nhà , chỉ có cháu mới là người thân duy nhất "

Bác Sĩ suy nghĩ rất đăm chiêu một hồi rồi gọi tôi vào phòng riêng .

An toạ ngồi xuống bác mới từ tốn nói , sợ tôi mất bình tĩnh bác phải khuyên tôi mấy lần là giữ bình tĩnh.

Hình như , tôi biết bác sắp nói gì mong là hình như  của tôi không đúng .

" Con bé có khối u trên não , khối u này có từ nó còn nhỏ , việc chóng mặt thường xuyên là phải có .

" May mắn lắm thì 1 năm nữa , còn không chỉ nửa năm nữa Kiều sẽ không thấy mặt trời .

Tôi như rụng rời , như chết lặng khi nghe bác sĩ nói , tôi không biết phải làm như nào trong khoảnh khắc này , tôi phải làm gì ? Phải làm gì.

Cuộc đời của Kiều chưa đủ khổ hay sao , mà ông trời vẫn muốn làm vậy với Kiều .

" Phẫu thuật thì sao hả bác , sẽ thành công chứ"

" Không được , máy móc , thiết bị , mọi thứ đều không được ."

" Bác cố gắng cứu cô ấy được không cháu xin bác ."

" Ta đã nói là không được, nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì , uy tín của bệnh viện ai đỡ được, xin cậu hiểu cho chúng tôi. Cậu đi các bệnh viện khác cũng vậy thôi ."

" Chấp nhận sự thật đi chàng trai "

Rồi bác sĩ đứng dậy bỏ ra ngoài , tôi không thể làm gì được , tôi không thể giúp em được , tôi thật sự vô dụng . Đến ngày hôm nay tôi mới biết , để người con gái tôi yêu ra đi ... Quá đau buồn .

Nhìn em nằm đó , tôi không biết giấu nỗi buồn vào đâu , em như cơn gió thoảng đến với tôi rất nhanh , mà đi cũng rất nhanh nữa .

Thấy em nằm đó đôi mắt nhắm nghiền , tôi đi vào ngồi xuống cạnh em , vuốt vuốt tóc . Mái tóc em dài , đen nhìn em ngủ bình yên không chút phiền ưu , nhưng nghĩ đến chuyện đó tôi lại càng thêm thương em hơn.

Em tỉnh lại , tính ngồi dậy , bị tôi ngăn lại nên là em lại nằm xuống .

" Sao em lại giấu anh , sao không nói anh biết "

Kiều chắc đã hiểu nhưng không dám nói , mãi một lúc sau mới dám mở miệng .

" Như vậy không phải tốt hơn sao."

Tôi giận Kiều , thật sự giận , em muốn rời xa tôi , không muốn tôi thấy cảnh em nhắm mắt

" Ngay từ đầu , chẳng có chàng trai nào đúng không ?"

" Vâng , em xin lỗi "

Ngậm ngùi nuốt giọt đắng , tôi khóc trước mặt em , em cũng khóc .

Đưa em về nhà , tôi chăm sóc em , chỉ muốn em có một hạnh phúc cuối cùng.

" Em thà chịu khổ một mình chứ không để anh cùng chịu với em ."

" Em có biết thời gian qua , anh thế nào không ".

" Thà như vậy còn tốt hơn "

" Tốt chỗ nào chứ , em thấy tốt ở đâu , tốt cho hai ta chỗ nào ?"

" Em chỉ là quả táo thối , không đáng đâu , anh về đi rồi có lúc anh sẽ quên được em thôi ."

Chả quan tâm em nói gì cả , tôi cứ ở đây , tôi ở lại phụ em bán hàng , bát đĩa từ khi có tôi phải mua mới thường xuyên .

" Anh à , trời ơi em chả hiểu anh đang giúp em hay là phá em nữa "

" Sơ ý , sơ ý mà , mấy hôm nữa ngon ngay "

Cứ mỗi lần đi dậy về , tôi không về nhà , chạy thẳng ra quán của em .

Vào một buổi tối tôi hay rủ em đi ăn chân gà , ở đây người ta nướng chân gà ngon hết sảy .

" Em ăn từ từ thôi , hóc xương bây giờ "

" Đừng doạ em , làm gì có ai hóc xương gà bao giờ đâu ."

Tôi chở em tới công viên , cùng em đu quay , cùng em thưởng thức tất cả mọi thứ trên đời .

Thấy em vui , tôi như thể hồi sinh, ở bên cạnh em , tôi như thể sống lại thêm lần nữa , sau bao nhiêu ngày sống trong bóng tôi , kìn nén cảm súc.

Ra đến đầu cầu , ngồi bệt xuống em lại đếm sao .

" đếm đếm đếm 13 14 15 , á lại mất dấu rồi "

Lại đếm lại ....

Em có sở thích đếm sao , đếm hoài không biết chán .

" Anh nè "?

" Hở "

" Em cảm ơn anh "

" Hưm , ơn nghĩa gì vậy ?"

" Cảm ơn anh đã đến bên em "

" Có gì đâu cơ chứ ôi giời "

Kiều cười rạng rỡ nhìn lên bầu trời .

" Trước đây em không sợ chết "

"....."

" Chết là không biết gì , em không sợ "

"...."

" Nhưng từ khi gặp anh , em sợ chết lắm "

"..."

" Sợ không được thấy anh , sợ không còn ở bên anh nữa "

" Thời gian vừa rồi ở bên anh , em vui lắm "

" Đúng là khi sắp chết mới nhận ra đời đẹp đến nhường nào "

" Em không muốn chết nữa đâu "

Kiều bật khóc , em khóc nức nở trên vai tôi . Nhẹ nhàng vuốt tóc em, tôi chỉ biết thương cho số phận của em.

Em là một cô gái tốt , đáng lẽ ra em phải có một cuộc sống hạnh phúc , nhưng đời không phải do ta quyết định tất cả , ta chỉ quyết định 1 nửa , số phận là phần còn lại.

Hôm nay trên cầu , có một cặp đôi , đau buồn cùng nhau , hạnh phúc cùng nhau , chịu khổ cùng nhau . Nhưng số phận khác nhau .

Tôi hôn em , chỉ là cái hôn phớt qua môi , nhưng đủ để tôi cảm nhận hiện tại tôi với em đang rất hạnh phúc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro