| 16 |
Au: horsatility
________________________________
"Họ đã nói về bạn ở đây, khi bạn vẫn còn bất tỉnh", SuA nói.
"Họ?"
"Gahyeon, Handong và Siyeon."
Tôi nghiến răng thầm trong miệng, nhìn cô nghi ngờ. "Bạn đã giả vờ ngủ và nghe lén họ", tôi "hỏi" với giọng điệu không giống như đang hỏi.
"Bingo", SuA nói với một nụ cười tự hào. Cô đập tay lên mặt giường. Tôi đi đến ngồi ở mép giường và chờ cô ấy nói cho tôi biết ba người kia đã nói gì về tôi.
SuA mím môi và thở dài. Rồi cô ấy nhìn tôi nghiêm túc.
"Họ đã làm vài điều khá ma mãnh."
***
SuA
Tôi thức dậy từ giấc ngủ của mình. Tôi vươn vai, cảm nhận sự thỏa mãn khi cơ bắp được duỗi. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa được vặn. Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.
Bóng tối là người bạn đồng hành duy nhất của tôi hiện tại. Nếu tôi hé mắt nhìn trộm, tôi sẽ thất bại trong việc nghe lén của mình. Nhưng tôi vẫn nhận ra được các giọng nói đó.
"Chị ấy vẫn còn chưa tỉnh", Gahyeon phàn nàn.
Tiếng bước chân lặng lẽ chạy vào phòng. Tôi hít vào thở ra một cách ổn định mặc dù tim tôi đang đập rất mạnh. Rồi chiếc giường hơi lún xuống khi Gahyeon và những người khác ngồi ở mép giường.
"Chị mong rằng chị ấy sẽ thức dậy sớm", Siyeon nói từ phía bên trái tôi, sau đó thở dài.
"Unnie."
"Hửm?"
"Chị nghĩ sao về anh Jimin?" Gahyeon hỏi, tiếng nói phát ra từ phía bên phải tôi.
"Chị đã suýt thì quên mất đấy. Nhưng câu đó là để chị hỏi em mới đúng", Siyeon nói.
Gahyeon im lặng một lúc, làm gia tăng sự nặng nề của không khí xung quanh. "Em thực sự đã thấy Jimin đẩy SuA-unnie vào gương. Nhưng, anh ấy đã nói sự thật. Chiếc gương chỉ cho chị ấy vào còn anh thì đẩy đi. Giống như ai đó đang đẩy anh ta, như là có một người vô hình nào đó ấy", Gahyeon giải thích.
"Là vậy sao?" Siyeon nói. "Vậy, anh ta không phải là kẻ chết."
"Chính xác."
"Chị sẽ xin lỗi anh ta sau."
Yên lặng.
"..... Cô gái đó thật đáng ngờ."
"Chị đang nói tới Không Tên sao?"
"Ừ, chị nghĩ cô ấy là một người khá "lạ". Cuốn sách không hề nói gì về cô ấy. Cô ấy là gì?" Siyeon hỏi.
"Handong-unnie bảo cô ấy là Phantom", Gahyeon trả lời.
Không khí ngày càng trùng xuống nhiều hơn. "Tại sao em lại nghĩ thế, Handong?" Siyeon hỏi, mặc dù giọng điệu không giống như bình thường. Chiếc giường có hơi nâng lên một chút từ bên phải của tôi.
"Cô ấy đã chữa lành chân của Yoohyeon. Chị nhớ chứ? Cuốn sách khen ngợi Phantom vì khả năng chữa lành của-"
"Vậy cô ấy không phải người?" Siyeon nghi ngờ hỏi.
"G-gì chứ? Tất nhiên cô ấy là con người rồi", Handong lắp bắp. Trái tim tôi tan vỡ khi cách thuyết phục Siyeon của Handong đang trong tình trạng thất bại.
"Chị không biết tại sao, nhưng có gì đó không ổn với cô ấy", Siyeon nói.
"Điều gì khiến làm chị nghĩ vậy?" Gahyeon hỏi. Họ dường như không để ý tới suy nghĩ của Handong về Không Tên. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Chị không chắc. Như chị đã nói, cô ấy là người "lạ" đối với chúng ta. Chị muốn tìm ra cô ấy là ai, vì mạng sống của chúng ta", Siyeon nói.
"Ý chị là cô ấy có thể nguy hiểm?" Gahyeon hỏi. Siyeon ngâm một tiếng "ừ" trong họng.
"Nhưng em đã nói cô ấy là Phantom mà!" Handong phản đối.
"Handong, em đang tỏ ra hơi đáng nghi đấy. Em có biết gì về cô gái không tên đó không?"Siyeon có chút bực mình hỏi.
"Cuốn sách nói rằng chúng ta cần bảo vệ Phantom. Chị muốn mạo hiểm cơ hội quý giá để giữ cho chúng ta sống đó sao? Ngôi nhà này quá nguy hiểm để sống và chúng ta bị mắc kẹt ở đây trong một khoảng thời gian mà chỉ Chúa mới biết bao lâu!" Handong phản bác một cách giận dữ.
Không ai nói gì cả.
Handong tiếp tục bảo vệ cô gái không tên. "Cuốn sách đã nói như vậy. Nếu chúng ta làm tổn thương cô ấy, khả năng chữa bệnh của cô ấy sẽ giảm cho đến khi nó không hiệu quả."
"Em nghĩ chị Dami là Phantom-"
"Vậy thì Jungkook cũng sẽ là Phantom!" Handong cắt lời Gahyeon. "Lý do tại sao Dami và Jungkook là người chữa thương cho nhóm của chúng ta là vì chỉ có một Phantom duy nhất và đó là cô gái mà chị đã chế giễu!" Handong hét lớn.
Siyeon thở hắt ra."Chị không quan tâm. Chị sẽ tìm ra ai là người làm JiU-unnie bị thương. Kẻ chết điều khiển sương mù đen và kẻ đã cố giết tất cả chúng ta. Dù em đang cố nói gì, Handong , bất kể cô ấy có phải là Phantom hay không, chị vẫn sẽ "thử" cô ấy dù có thế nào đi chăng nữa", Siyeon nói.
"Cuối cùng, chị sẽ là người đưa kẻ chết trở lại cái nơi nó thuộc về."
Sự im lặng lại bao trùm không khí một lần nữa. Rồi cái hơi nảy lên. "Em thực sự đã phá hỏng tâm trạng của chị rồi, Handong à", Siyeon nói trước khi tôi nghe tiếng cửa mở một cách gay gắt.
"Chị không nên làm vậy, unnie", Gahyeon nói.
"Tch, dù sao thì nó cũng xảy ra rồi", Handong mỉa mai.
Chiếc giường lại hơi nâng lên và tôi nghe thấy tiếng bước chân ra khỏi phòng. Handong thở dài, một mình với tôi trong phòng. Khi tôi thu hết dũng khí để mở mắt ra, tôi nắm lấy cổ tay của Handong. Em ấy hơi giật mình một chút rồi mở to mắt trong cơn sốc. Tôi đặt một ngón tay lên môi mình và nói những gì tôi cần nói.
"Em đã làm điều đúng đắn."
***
Khi SuA kết thúc câu chuyện, cảm xúc của tôi bỗng giống như những đám mây giông lơ lửng trên đầu tôi, có thể sẽ giáng hàng trăm tia sét vào tôi bất cứ lúc nào. Tôi hít một hơi thật sâu vì lo lắng, mọi nỗ lực giữ bình tĩnh đều không có tác dụng.
SuA đặt một tay lên tay tôi. "Hãy cẩn thận Siyeon đấy. Em ấy đã thực sự rất tức giận khi thấy JiU bị thương nặng. Vì vậy, em ấy muốn trả thù và trở thành người giết kẻ chết", SuA cảnh báo. Tôi gật đầu mặc dù trong tôi vẫn còn cảm giác khó chịu. Rồi tôi bỗng nhận ra một điều.
"Handong nói với tôi rằng một người bạn của cô ấy đã bị sương đen làm bị thương. Vậy đó là ...?"
SuA gật đầu chắc chắn. "Đó là JiU."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Sương đen khiến cô ấy và da cô ấy bắt đầu nổi bóng. Cho đến khi Jin và Namjoon cứu cô ấy và giết màn sương đen. Jungkook và Dami đã chữa cho cô ấy, nhưng tất nhiên, vết thương quá nghiêm trọng", cô giải thích.
"Vậy tại sao Siyeon muốn kiểm tra tôi khi cô ấy biết tôi là Phantom?" Tôi hỏi, bối rối toàn bộ câu chuyện đều như những mảnh ghép.
SuA lắc đầu. "Tôi không biết ý định thực sự của em ấy. Không ai biết", cô nói. "Khi Yoohyeon bị thương trước khi bạn ở đây, Siyeon đã tấn công họ theo cách tồi tệ nhất có thể. Tôi biết rằng em ấy muốn bảo vệ mọi người, nhưng bằng cách nào đó, em ấy sử dụng cơn giận dữ của mình như một cách để bảo vệ chúng tôi."
Tôi không nói nên lời. "Chỉ cần cẩn thận khi có em ấy ở bên. Đừng để em ấy tìm hiểu về bạn."
Tôi gật đầu. "Bạn biết tôi là kẻ chết, phải không?" Tôi nói một cách cay đắng, đau đớn về lời nói của chính mình. Tôi rời mắt khỏi cô ấy, ánh mắt đầy tội lỗi của cô ấy nhìn tôi. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi tôi cố kiềm lại nước mắt.
"Chúng ta sẽ ra khỏi đây cùng nhau. Có một lựa chọn khác ngoài việc giết chết bạn", SuA quả quyết.
"Ồ, điều đó sẽ làm cho tôi cảm thấy tốt hơn sao?" Tôi nói một cách mỉa mai. Tuy nhiên, SuA dường như không mấy để ý đến lời nói mỉa của tôi.
Tôi đã cố gắng để không mất cảnh giác. "Kẻ chết có thể sống được ở thế giới này sao?" Tôi hỏi với giọng căng thẳng.
SuA nhìn xuống. "Một người sống đã được tiếp xúc với thế giới ngay khi họ được sinh ra. Khi người đó chết, thế giới mà họ sẽ tiếp xúc là khoảng hai mét sau xuống trong lòng đất. Người chết sẽ không bao giờ "sống" lại", cô nói một cách dứt khoát.
Tôi muốn cảm thấy tức giận. Tôi muốn nổi giận với cô ấy. Nhưng những cảm xúc đó lại không tồn tại trong tôi. Tôi thừa nhận rằng cô ấy đã đúng. Một khi một người đã chết, họ sẽ không bao giờ "sống" nữa. Tôi nghĩ thật sâu lời của cô ấy.
"Này tại sao váy của Gahyeon và Handong lại chuyển sang màu đen?"
Tôi quay đầu về phía cô ấy. "Họ đã dreamwalk tôi. Mặc dù vậy, tôi không biết họ nhìn thấy gì. Họ không bao giờ nói với tôi", tôi trả lời.
SuA gật đầu với cái miệng tạo thành chữ 'O'. "Vậy thì, hãy để tôi dreamwalk bạn đi", cô đề nghị.
"Thực ra, họ chỉ làm điều đó khi tôi ngủ. Khi Gahyeon làm điều đó, tôi ngã xuống ngay lập tức. Tôi không biết tại sao", tôi nói với cô ấy. SuA có vẻ hơi thất vọng lúc đầu. Cô mở to mắt như thể một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu cô.
"Hay là để tôi thử?"
"Gì cơ?"
"Họ dreamwalk bạn khi bạn không ở trong trạng thái tỉnh táo, phải không? Vậy chúng ta sẽ thử làm vậy khi bạn hoàn toàn tỉnh táo" cô ấy nói.
Tôi suy nghĩ một lúc, tính tò mò của tôi dần dần tăng lên. Rồi tôi bắt đầu thích ý tưởng đó.
Tôi gật đầu. "Được thôi"
***
SuA
Không tên rời giường và quỳ xuống bên cạnh tôi để giúp tôi thực hiện dreamwalk dễ dàng hơn. Tôi đặt tay lên đỉnh đầu cô ấy và tập trung vào năng lượng của mình.
Bóng tối vây quanh tôi và tôi chỉ tập trung vào năng lượng. Cô ấy đột nhiên nhăn mặt và tôi lập tức rút tay ra khỏi đầu cô ấy.
Cô nhăn mặt đau đớn và thở gấp. Cô ấy dựa vào tường, những giọt mồ hôi chảy xuống trán. Tôi bắt đầu lo lắng về sự thay đổi trạng thái đột ngột của cô ấy. "Bạn không sao chứ?" Tôi hỏi.
Cô thở dài. Cô lau mồ hôi trên trán bằng ống tay áo và rồi buông thõng tay xuống sàn. "Đau quá. Đầu tôi như bị tách làm hai vậy", cô nói một cách mệt mỏi, ngực cô phập phồng lên xuống. Cô lắc đầu và bỗng đôi mắt cô ánh lên sự kiên định.
"Làm lại lần nữa đi. Tôi nghĩ mình có thể chịu được nó", cô yêu cầu.
"Bạn có chắc không? Chúng ta có thể làm điều đó sau-"
"Làm điều đó bây giờ đi. Chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội nào khác đâu", cô gằn.
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi. Cô ấy đã cứu tôi khỏi con quái và tôi trả ơn cô ấy bằng một ý tưởng ngu ngốc. Khi tôi không làm gì, cô ấy nhìn tôi với một nụ cười yếu ớt. "Tôi sẽ ổn thôi. Tôi hứa đấy," cô nói khàn khàn.
Tôi cắn môi lo lắng. Tôi ngập ngừng đặt một tay lên đầu cô ấy một lần nữa và tập trung vào toàn bộ năng lượng của mình. Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể tinh thần của mình bị kéo vào tâm trí tỉnh táo của cô ấy, đi vào "giấc mơ" lúc tỉnh của cô ấy.
Tôi đang ở dưới tầng hầm nơi cơ thể chúng tôi được đặt vòng quanh hộp sọ của các chàng trai và một trái tim đẫm máu.
Kết thúc chap 16
_______________________________
Ai tham gia vào Somnie groupchat khônggggg~ trên Messenger nhé :3
12h45... đi ngủ thôi :V
190819
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro