Chương 1: Chủ nhân?
Midoriya POV
Tất cả chúng tôi vẫn còn bàng hoàng, xoay vòng trong cú sốc của tình hình hiện tại.
"BỌN KHỐN KIẾP NÀY LÀ AI VẬY !?" Tôi biết Kacchan sẽ nói điều đó. Cậu ấy không bao giờ làm mất thời gian để lên án sự hỗn loạn ngay lập tức.
"CHỜ ĐÃ, HỌ ĐANG BỊ THƯƠNG! Chúng ta nên gọi xe cấp cứu!" Uraraka hét lên, mắt cô ấy sáng lên với sự hoảng loạn.
"Với cách mà cơ thể của họ được rải khắp nơi, sẽ rất khó khăn. Chúng ta hãy đặt họ lại gần nhau. Hãy chắc chắn tìm kiếm trong trường hợp có thêm bất kỳ ai trong số họ nữa. Và hãy đề phòng, chúng ta không biết những người này là ai, nhất là xuất thân hay mục đích của họ," Aizawa-sensei nói từ tốn, mắt ông không rời khỏi nhóm bị thương.
"Haah?! Đây là cái quái gì vậy?!" Kacchan càu nhàu, lẩm bẩm liên tục cho đến khi Kirishima đến giải thích cho hắn, hầu như không thể nghe thấy lời nào vì sự bực bội không thể che giấu.
Chúng tôi chia nhau để đưa những người này ra giữa chỗ đất trống. Tôi tiến đến chỗ chàng trai tóc đỏ tía mà tôi nhìn thấy lúc nãy, tay cậu ta vẫn đang đan vào tay của một cô gái khác. Tôi tự hỏi mối quan hệ của họ là gì; bạn bè? Anh chị em ruột? Hay họ đang hẹn hò? Tôi không chắc lắm, nhưng khi thấy hai người nằm cạnh nhau, trông họ như một đôi tình nhân đang ngủ say.
Dù đó là gì, tôi vẫn đảm bảo việc nâng họ lên và sắp xếp chỗ của họ cẩn thận. Tôi đặt họ nằm cạnh nhau bên một người đàn ông lớn tuổi hơn với mái tóc đen và áo haori có các hoa văn độc đáo. Theo một cách nào đó, nó khiến tôi nhớ đến mái tóc của Todoroki, như thể có một sự kết nối bí ẩn nào đó.
Không lâu sau, tất cả những người lạ bất tỉnh đã được đặt xuống trung tâm USJ. Mỗi người trong số họ đều bị thương, nhưng chúng tôi tách những người bị thương nhẹ ra khỏi những người xui xẻo hơn. Tổng cộng có khoảng năm người bị thương nặng.
Một cô gái có mái tóc đen với những lọn màu ngọc lam có một vết cắt sâu ở bụng. Cô ta gần như đang thoi thóp. Sau đó là một cậu bé bị một vết cắt lớn từ đỉnh đầu xuống. Một cô gái khác với mái tóc đen và những vệt màu tím thì lãnh một vết thương lớn trên vai trái, cô ấy cũng gần như không trụ được. Tiếp đến là một người đàn ông cao với mái tóc vàng trộn lẫn với những sợi màu đỏ hứng một vết cắt sâu gần vai trái. Cuối cùng là một người đàn ông với mái tóc đen dài ngang vai. Nửa mặt trên của ông ta tím tái vô cùng, giống như ông đang mắc một chứng bệnh nào đó.
Tôi nhìn sang phía bên kia thì thấy Kirishima và Ashido đang gom tất cả những thanh kiếm lạ thành đống. Kirishima đang cười và khoe những thanh kiếm với Ashido, trong khi Ashido chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
"Này Deku, cậu nghĩ những người đó là ai?" Uraraka hỏi, giọng cô ấy đầy sự tò mò.
"Hmm," tôi nghĩ một lúc. "Thành thật mà nói, tớ không biết. Có lẽ chúng ta nên đợi một trong số họ tỉnh dậy và giải thích cho hiểu thôi."
"Được rồi mọi người, chúng ta hãy tìm kiếm thêm một lần nữa và nhìn kỹ một vòng xem có ai khác không nhé!" Iida hét lên trong khi vung cánh tay lên xuống, cố gắng tạo động lực cho nhóm.
"Chúng tớ đều đã làm việc đó hết rồi, người duy nhất không phải làm là cậu đấy," Kaminari nói, nở một nụ cười ranh mãnh.
"Úi," Iida ngay lập tức tụt hứng.
"Cô, cô chủ à!"
Đột nhiên, tất cả ánh mắt của chúng tôi đều hướng về một cô gái có mái tóc đen với trang trí hình con bướm và đôi mắt màu tím. Một bên mắt của cô ấy bị chảy máu và có vẻ cách cô nhìn rất khó khăn. Cô vất vả đứng dậy trên mỗi bước đi, như thể mỗi bước đều là một thử thách khủng khiếp. Cô đang hướng về nơi chúng tôi đặt tất cả những người bị thương nặng.
"N-NÀY, CHỜ ĐÃ! CẬU NÊN NGHỈ NGƠI ĐI!" Tôi hét lên và chạy đến chỗ cô ấy nhưng cô ấy không thèm nhìn tôi, như thể tôi chỉ là một cơn gió thoảng qua.
"Shinobu-san," cô ấy nói với một vẻ đầy kiên quyết, dường như không thể bị ngăn cản.
Shinobu-san? Cô ấy đang nói về ai vậy? Nhưng khi tôi nhìn vào mắt cô ấy, tôi thấy chúng sáng bừng lên. Tôi quay sang người cô ấy đang nhìn, đó là cô gái có đôi khuyên màu tím. Cô ấy đang thoi thóp, và mắt cô ấy cũng không còn mở được nữa.
"Shinobu-san!" Cô ấy lặp lại, cố gắng chạy về hướng cô gái có đôi khuyên tím nhưng không may vấp ngã. Tất cả sự chú ý của chúng tôi đều đổ dồn vào cô ấy chỉ trong vài giây, như thể một trận đấu quyền anh vừa bắt đầu.
"Này chờ đã! Dừng lại, cô đang bị thương đấy!" Tuy nhiên, cô ấy không nghe tôi. Cô kéo cơ thể bầm dập của mình về phía người phụ nữ bất tỉnh và nắm chặt tay cô ta. Khi đã mãn nguyện, cô lại ngất đi, nằm gục xuống đất như một con rối bị cắt dây.
"Ừm-" tôi quay mặt về phía các đồng đội, "mọi người có thấy điều vừa xảy ra không?!"
"Tất nhiên là có rồi! Bọn tao không mù, đồ ngốc!" Kacchan hét lên, tay khoanh tròn. Cậu ấy có vẻ cực kỳ bực bội với tình huống hiện tại.
"Ah- xin lỗi Kacchan," tôi lắp bắp, cúi đầu một cách khiêm tốn. Tôi có lẽ nên mang cậu ấy về, cậu ấy nóng nảy quá.
Tôi định đến đỡ cô gái vừa bất tỉnh kia cho đến khi có một hình ảnh bỗng chợt lóe lên trong đầu tôi. Một cô gái có vệt tóc màu tím và hình con bướm haori trong khi cô gái đang nằm dưới đất có kẹp tóc hình con bướm. Có lẽ là chị em? Tôi rũ bỏ suy nghĩ đó và bế cô ấy trở lại nơi cô ấy đã nằm trước đó.
"Ừm, Iida, khi nào xe cứu thương đến đây?" Tsuya hỏi, trông cô ấy có vẻ lo lắng.
"Hừm, nó khá xa nên tớ không chắc lắm, có lẽ là mười lăm phút nữa," anh trả lời, vẻ mặt không mấy tự tin.
Tôi quay lại quan sát tất cả những người ở đó. Đó là cho đến khi tôi nghe Mineta lầm bầm điều gì đó bên cạnh tôi.
"Này, thấy không, nàng đó khá nóng bỏng đấy chứ-" sau đó hắn cười khúc khích, mắt hắn dán vào một người phụ nữ với mái tóc tết và nửa ngực lộ ra "Đạt được mục tiêu, đạt được mục tiêu, đạt được mục tiêu..." Cậu ta cứ lặp lại không ngừng và miệng thì chảy nước miếng ròng ròng. Nó bắt đầu trở nên đáng sợ đến mức Sero đập cho hắn một nhát bất tỉnh.
"Tôn trọng các quý cô đi, đậu má," Sero càu nhàu, kéo Mineta đi.
Tôi nhìn Sero kéo Mineta đi. Còn năm phút nữa cho đến khi xe cấp cứu đến. Thời gian này, mọi người đều cố gắng làm những gì có thể để chăm sóc và ổn định những người bị thương, đồng thời liên tục theo dõi để không bỏ sót bất kỳ ai.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy nhiều tiếng ho từ một vài người lạ. Hết người này đến người khác, họ bắt đầu tỉnh lại. Những âm thanh đầu tiên là những tiếng rên rỉ yếu ớt, rồi những cử động chậm chạp khi họ bắt đầu mở mắt, từ từ phục hồi lại ý thức.
"Chúng ta sắp có câu trả lời rồi!" Tôi nghĩ thầm, và dù đang rất mệt mỏi, tôi cảm thấy một tia hi vọng lóe lên trong lòng.
-------------------------------------------------
Vote ủng hộ mình nha 💁♥️
* Fic chỉ được đăng trên Wattpad và Mangatoon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro