Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2

Ngước đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, Jooheon nhận ra đã 6 giờ 15, liền nhặt đống quần áo trên giường lên, xem xét. Một cái quần da màu đen bó sát chân trông chả dễ chịu tí nào, một chiếc sơ mi trắng nhưng thiếu mất 3 cúc trên cùng một chiếc vòng tay, tuy nhiên ở nơi móc nối sợi dây thì lại có một cây kim nhọn. Jooheon thực sự không thích điều này một chút nào.

Sau cùng cậu vẫn chọn cách an toàn, tạm thời nghe lời tên 'Chủ nhân' kia mà cởi bỏ lớp quần áo cũ, đi vào phòng tắm. Lẽ ra cậu sẽ thay trang phục luôn, song nghĩ lại lời dặn của 'chủ nhân' rằng phải biểu hiện thật tốt nên cậu đành tắm nhanh trước. Lại nói đến phòng tắm của cậu, nó thực sự rất sang trọng với ánh đèn thắp hờ khiến không khí trở nên dịu đi, có phần dễ chịu và thoải mái. Đồng thời nó cũng hướm chút style cổ điển khiến cậu không khỏi trầm trồ đôi chút.

Một khi đã gột rửa cơn mệt mỏi khỏi cơ thể, Jooheon vớ lấy chiếc khăn tắm, buộc ngang hông rồi đi ra, nhặt lấy trang phục đã được chuẩn bị sẵn, thay vào. Cái quần da bó chặt làm lộ bắp đùi của cậu, lồng ngực rắn chắc phập phồng dưới lớp áo sơ mi mất cúc. Nhưng quần áo mặc vào có khó chịu mấy cũng không đọ nổi với chiếc vòng tay kia. Nó ôm chặt lấy cổ tay cậu khiến cây kim nhỏ nằm sát da cậu hơn bao giờ hết, tưởng chừng chỉ khẽ động là nó sẽ sẵn sàng đi sâu vào mạch máu bất cứ lúc nào.

Khi kim giờ chỉ đúng số 7, Jooheon nghe thấy tiếng gõ bên ngoài phòng liền đi tới mở cửa ra. Trước mặt cậu là một cô gái nhỏ nhắn ăn mặc y đúc một con búp bê vải trong váy lụa mềm: một chiếc váy rộng màu xanh biển, tất trắng và giày đen sáng bóng.

"Chào Joohoney, tôi là Wheein. Trách nhiệm của tôi là đưa cậu tới phòng ăn hôm nay." Cô gái nhỏ nhẹ cúi chào thật lịch sự rồi bắt đầu dẫn đường.

Jooheon theo cô gái qua những dãy hành lang dài, xuống cầu thang rồi tiến vào căn phòng ăn. Rốt cuộc nơi này chứa bao nhiêu người mà phòng ăn phải lớn đến vậy?

Mỗi ghế ăn đều được ghi rõ tên người ngồi, và cái của Jooheon được đặt ở gần cuối.

Jooheon một lần nữa bị bỏ rơi, ngay tại phòng ăn rộng lớn bởi Wheein đã sớm đi tới nhà bếp từ bao giờ. Nhưng chỉ vài giây phút sau thì hàng loạt người ăn mặc giống cậu bước vào. Và dị thay, ai nấy đều xinh đẹp khiến cậu không khỏi rùng mình bất an. Jooheon bất giác đưa tay lên che vùng ngực hở ra của mình.

"Chủ nhân sẽ không thích điều đó đâu." Một chàng trai trẻ tuổi hơn cậu bước tới, gỡ tay cậu ra, "Em là Yang Jong-in. Nhưng chủ nhân đặt tên em là I.N", cậu ta vừa nói vừa nới cổ áo cậu rộng hơn nữa.

"Chủ nhân thích lộ da nhiều, nên đừng che đi. Nếu không ngài ấy sẽ phạt anh đấy." Câu nói của I.N khiến Jooheon nhớ lại khoảnh khắc lúc cậu mới được đưa đến đây, chính 'Chủ nhân' cũng dọa tên vệ sĩ cao to Wonho về hình phạt. Một người tưởng chừng có thể bẻ người gãy làm đôi mà vẫn phải cúi mình trước sức mạnh của một tên điên như vậy thì cậu cũng không dám trêu đùa mạng sống của mình chút nào.

Ngay sau đó cánh cửa lại bật mở, I.N vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, đầu cúi gằm xuống. Nhưng không chỉ cậu, mà ai ở đây cũng làm y hệt vậy, có người còn co rúm người lại đầy sợ hãi trước giọng nói quen thuộc vang vọng khắp căn phòng.

"Những con búp bê của tôi, chào mừng đến với sự kiện đặc biệt ngày hôm nay, giờ thì ổn định chỗ ngồi đi nào."

Tất cả đều nghe lời, ngồi xuống. Jooheon cũng bắt chước theo, nhưng đến khi ổn định thì cậu phát hiện ra điều kì lạ. Rõ ràng còn hai người nữa chưa ngồi nhưng chỉ còn duy nhất một cái ghế. Lẽ dĩ nhiên thì nó sẽ thuộc về Chủ nhân, nhưng nếu vậy thì Minhyuk ngồi đâu?

Gã Chủ nhân tươi cười nhìn cậu ở phía đối diện, nhưng tâm trí cậu đã sớm đặt nơi Minhyuk. Jooheon ngay sau đó cảm thấy hối hận vì đã thắc mắc về vấn đề chỗ ngồi, bởi khó khăn lắm cậu mới kiềm được cơn tức giận trong người khi nhận ra chỗ ngồi của Minhyuk ở đâu.

Chết tiệt.

'Chủ nhân' ôm lấy vòng eo thon của anh, kéo lại rồi đặt anh ngồi lên đùi mình. Jooheon nhìn thấy mà ngứa mắt, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn cho qua.

"Chúng ta đều ở đây để chào đón thành viên mới, Joohoney !"

Tất cả các thành viên đều ngại ngùng vỗ tay chào đón cậu, song tình hình cũng chẳng mấy khả quan hơn bởi không khí giữa Chủ nhân và Jooheon căng như dây đàn, Jooheon đanh mặt lại còn tên 'Chủ nhân' thì siết chặt vòng eo của Minhyuk hơn khiến anh bất ngờ và có chút không thoải mái.

"Mang đồ ăn ra đây! Kihyun! Jin!" Tên 'Chủ nhân' gằn giọng.

Cánh cửa bật mở, hai thanh niên trong bộ đồ đầu bếp bước vào với một xe đồ ăn cùng rượu vang. Họ nấu thực sự nhiều món khiến trong chốc lát Jooheon tưởng nơi này cái gì cũng có, và khả năng nấu ăn của họ phải nói là thượng thừa, không món nào không biết nấu. Đặc biệt, chiều cao của hai đầu bếp này còn chênh lệch đến mức buồn cười, song Jooheon chẳng thể nhếch môi lên dù chỉ một chút. Bởi bản thân họ cũng đâu thấy vui vì điều đó?

Khi những đĩa ăn được lần lượt đưa lên, Jooheon lại đánh mắt về phía 'Chủ nhân'. Ai cũng có đĩa ăn của mình, riêng chỉ hắn và Minhyuk ăn chung một đĩa, thậm chí là chung món chung đũa, duy nhất phần nước là tách biệt, của hắn là rượu vang như bao người còn của Minhyuk là nước lọc.

Lại nhìn xung quanh, Jooheon để ý ai cũng đeo thứ phụ kiện có chức năng na ná như cái cậu có, một số có khuyên tai, hoặc đeo vòng tay như Jooheon, hoặc nhẫn... Cũng duy chỉ Minhyuk là khác biệt, anh phải đeo một chiếc choker và thêm cả bộ đồ thú. Nói cách khác, Minhyuk chính là thú cưng của hắn.

Tất cả các búp bê chỉ bắt đầu ăn khi nghe lệnh của Hyungwon. Minhyuk được 'Chủ nhân' đút cho ăn, song nhìn vào biểu tình của anh thì có lẽ hôm nay anh chẳng thiết tha ăn uống gì cả. Anh vứt ánh nhìn ghê tởm lên món ăn đó, và tất cả đều không may lọt vào tầm mắt của Hyungwon. Hắn mạnh bạo nắm lấy tóc anh, kéo mạnh khiến anh thét một tiếng chói tai. Minhyuk đã chọc hắn điên.

"Thứ  đ* vô ơn này?" Hắn trầm thấp gằn giọng, xen lẫn trong đó là thanh âm nỉ non của Minhyuk khiến Jooheon vừa kinh hãi vừa phẫn nộ hơn bao giờ hết.* "Kihyun và Jin dành hàng giờ nấu ăn cho ngươi, vậy mà đây là cách ngươi đáp lại sao?"**

Gã này điên thật rồi.

Minhyuk bắt đầu thút thít khóc khiến tất cả thành viên còn lại đều ngừng đũa, không ai dám ăn nữa.

"NÓI XIN LỖI, NGAY!"

Minhyuk quay mặt về hướng hai người đầu bếp nọ, nghẹn ngào nói cùng nỗi ê chề: "Xin lỗi Kihyun, xin lỗi Jin." Giọng anh rất bé, nhưng vừa đủ để kẻ ngồi cuối dãy như Jooheon nghe thấy và đủ để thỏa mãn tên điên nọ. Hắn cong môi nở nụ cười dị hợm, đánh mắt về phía Jooheon.

"Xin lỗi cả Joohoney nữa, em đã làm hỏng bữa tối đầu tiên của cậu ta rồi."

"Xin lỗi, Joohoney..." Khuôn mặt Minhyuk lem nhem toàn nước mắt trông đến thương khiến cậu không kìm lòng được mà cử động khẩu hình "Không sao cả."

Suy cho cùng, không phải mình cậu cần rời khỏi nơi này. Phải đưa tất cả tránh xa tên điên này càng sớm càng tốt.


*: lời gốc là  What an ungrateful little b!tch you are, dịch ra tiếng Việt hơi... nên Chuối chỉnh đi chút.

** khi đã tức thì chả thiết tha gì mấy cách gọi sến sẩm như anh yêu, em yêu hay cục cưng cả, nên tuy lời trước mình dịch là 'em', lời sau là 'ngươi' nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro