Mùa hạ, anh, em và cái nắm tay
Em đã từng nghĩ, mỗi ngày trôi qua thật nhàm chán, tẻ nhạt. Mọi thứ cứ luôn lặp đi lặp lại như sự trật tự vốn có của nó. Sáng sớm mở mắt luôn cảm thấy đầu óc nặng nề, nhưng vẫn phải cố gắng gượng dậy, bước xuống dưới nhà lại là những tiếng cãi nhau đến chói tai của ba mẹ, em quen rồi nên cũng chỉ bỏ qua bữa sáng mà tới trường thật nhanh. Tưởng chừng đến trường có thể yên tĩnh mà học tập hơn, nhưng lại luôn bị mọi người khinh rẻ, em cũng quen rồi, vì vậy em cũng kiềm chế bỏ chạy.
Từ nhỏ, tính cách vốn đã thật rụt rè, vì thế mà tất cả mọi người đều nhạo báng em, em tự hỏi liệu có phải em làm sai điều gì mà ai cũng tức giận như vậy khi nhìn thấy em? Rồi dần dần, em tìm được lí do, thứ mà ai ai cũng khó chịu khi thấy em xuất hiện, em tự hỏi, nếu em không được sinh ra thì có lẽ ba mẹ sẽ không phải ngày đêm cãi nhau? Nếu em biến mất, phải chăng mọi người sẽ vui vẻ hơn?
Em đứng trên cầu, nhìn xuống mặt nước đen như mực phản chiếu mặt trăng trên trời.
Em chẳng biết làm gì, đầu em hiện tại rối tung lên, đau như bị ai đó dùng búa đập vào liên hồi.
Em bước đến gần thành cầu, chân tay run cầm cập, em không muốn phải chết đâu, thực chất thì em sợ lắm, sợ khi phải qua bên kia bầu trời, nhưng nếu điều đó có thể khiến mọi người vui thì em sẽ làm.
- Xin lỗi.
- Này, dừng lại.
Trong không gian im ắng, giọng nói trầm ấm của anh vang lên, anh chạy thật nhanh rồi ôm lấy em mà ngã văng ra phía xa. Em hoảng loạn, cuống cuồng ngồi dậy, liên tục lo lắng cho anh. Anh không trả lời câu hỏi, im lặng một lúc lâu rồi dùng đôi tay thô ráp đặt lên gò má em, anh lớn tiếng quát:
- Em làm cái quái gì thế!? Em có biết, nông nổi một phút thì cả đời có hối hận không kịp?
Mặt trăng trên cao vẫn tỏa sáng như bao ngày, sao xung quanh lấp lánh trên không, trong giây phút ấy, con tim của em vì anh mà rơi một nhịp, em chẳng biết vì sao lại như vậy, bởi anh và em mới chỉ gặp nhau lần đầu.
Anh cao lớn, đôi đồng tử đỏ ngọc tỏa sáng, lại càng thêm lấp lánh dưới bầu trời sao, mái tóc bạc được nhưng cơn gió tinh nghịch luồng qua. Anh là người đầu tiên quan tâm em, chính sự ấm áp của anh đã làm rung động nơi con tim em. Nước mắt theo cảm xúc trào trực tràn ra, ướt đẫm khóe mi cong dài của em, thân thể run lên không ngừng. Em tự hỏi, chắc anh cũng phải kinh tởm và đáng ghét em lắm khi nhìn thấy em yếu đuối và khóc lóc như một đứa con gái chăng? Có lẽ anh sẽ quay lưng đi như cha mẹ, bạn bè và người thân đã và đang làm với em, phải không anh?
- Có chuyện gì khiến em buồn đến vậy sao?
Câu hỏi của anh chứa đầy sự lo lắng, ánh mắt ấp áp, ẩn chứa vô vàn nỗi âu lo, sự quan tâm, tất cả mọi hành động của anh lại vô thức mà tạo cho em cảm giác dễ chịu, yên bình đến lạ thường. Anh không như những người ấy, anh vẫn ở đây mà nhìn em đầy lo lắng, anh không bỏ đi như bao người kia.
Anh ôm thân hình nhỏ bé của em thật nhẹ nhàng, em như một đứa trẻ lên ba khóc òa lên để giải tỏa hết đi những cảm xúc, nỗi buồn mà em đã chôn sâu bên trong. Anh cứ lặng im ôm em, song, lại xoa đầu em.
Đom đóm hè xung quanh chập chờn, dưới ánh sáng bạc của đêm trăng hôm nay với những tia sáng nhỏ của vì sao xa trên trời, em cảm thấy tình yêu lại đến với em, một lần nữa.
______
Em khẽ mở mắt, lại vì ánh sáng sớm mai mà nhắm lại, từ từ thích ứng với nó. Mái tóc bạc của anh phảng phất hương bạc hà dễ chịu, anh vùi đầu vào ngực em như chú mèo lớn làm nũng chủ nhân, theo phản ứng, em vòng tay ra sau ôm tấm lưng cao to của anh.
Anh và em quen nhau đã hơn năm năm. Từ lúc em gặp anh là vào năm em học năm hai sơ trung, em cứ ngỡ sau hôm ấy sẽ không được gặp anh nữa, nhưng bất ngờ rằng anh là giáo viên môn mĩ thuật mới ở trường em, sau ngày đó, em đã thay đổi bản thân, em trở nên được mọi người yêu mến hơn, điều đó khiến em rất vui nhưng vẫn vô cùng bất lực, vì theo đuổi anh hơn một năm trời nhưng cũng chẳng thể khiến anh thành của em.
Em không hề nản chí hay bỏ cuộc, em tiếp tục tìm hiểu hơn về anh và thử mọi cách. Ngày Valentine em tặng anh món sô cô la sữa mà anh yêu thích, nhưng anh chỉ lặng lẽ rồi bỏ đi. Ngày Valentine trắng em thức nguyên đêm để học cách làm món bánh vị sô cô la nhân matcha anh nhắc đến em vô tình đi ngang qua phòng giáo viên. Lúc đó, anh thở dài tỏ vẻ bất lực rồi nhận lấy sô cô la.
Bản thân em hôm ấy, cảm thấy mình lại thích anh nhiều hơn.
Theo thời gian, em tiếp tục theo đuổi anh...
Cũng theo thời gian, anh và em đến với nhau. Anh ở bên em, mọi mệt mỏi, nỗi buồn đều tan vào hư không, anh khiến em cảm thấy nhẹ nhõm khi ngửi thấy hương Lavender từ mái tóc bạc kia, bình yên nhất là khi tự do sà vào vòng tay anh sau chiến trường khó khăn bên ngoài. Anh hôn lên mái tóc vàng nắng của em, anh nhủ nhỉ vào đôi tai em tiếng yêu, ngọt ngào như cây kẹo...
Anh ơi, anh sẽ không để em đi phải không?
Hãy nói rằng em là quan trọng nhất với anh, anh ơi, nhé.
Tình yêu đôi ta tựa như cây kẹo hương chanh, vị ngọt của đường hòa tan với chút hương chua của chanh, mát mẻ như mùa hạ, tan nhanh như đom đóm bỗng chốc vụt bay đi, em yêu cái hương vị hôm ấy, yêu luôn cả anh, người con trai đã soi sáng cho em trong bóng tối, là ánh trăng giúp em vượt qua đêm đen.
Yêu anh, em dành cả thanh xuân của mình trao tặng.
________
Mùa xuân trôi qua thật nhanh, mùa xuân đầu tiên có anh bên em, hai ta cùng ngắm hoa anh đào rực rỡ.
Nối tiếp mùa xuân là mùa hạ với làn gió mát rượi làm rối mái tóc em, đôi ta cùng nhau ăn dưa hấu bên hiên nhà.
Lá phong rơi rụng khắp nơi, trải dài khắp mặt hồ trong xanh, mùa thu đến bên ta, anh ôm em trong lòng, mặc cho người người lướt qua.
Em đưa tay áp sát vào má anh, mũi anh hơi đỏ vì tiết thời, hai ta cùng nhau trải qua cái lạnh buốt của mùa đông.
Người người thay đổi, anh trưởng thành hơn và cao hơn, em cố gắng trở thành người có thể cùng anh ngang hàng sánh bước.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi, tình yêu của hai ta cũng thay đổi, ngày ngày tăng lên từng chút.
Bàn tay của em thật nhỏ bé khi đôi tay to lớn anh đan vào, nó thật sự hạnh phúc biết nhường nào.
Từng hạt mưa rơi xuống, nhanh chóng ập đến, mưa rào mùa hè tẩy đi cái nóng bức hôm nào. Nhắm mắt, anh và em cố gắng lắng nghe bản tình ca của mùa hạ dành riêng cho đôi ta.
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Anh ơi hãy nắm tay em mãi mãi, nhẹ nhàng khép mi, liệu anh có thấy cuối chân trời phía xa là cầu vồng cho mình đôi ta.
Đừng bao giờ buông tay, anh nhé.
_Hết_
[Mùa hạ, anh, em, và cái nắm tay]
*Đôi lời tác giả: Thật ra bản thảo được lên cách đây ba ngày, nhưng do học online mà không chép bài nên phải đẩy chậm tiến độ lại. Xin lỗi vì ra hơi trễ và cũng khá ngắn, mong mọi người ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro