Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

52z

- Sao em lại khóc?

Mãi cho đến khi thoáng bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, em mới chợt nhận ra nước mắt tràn ra khỏi khóe mi tự lúc nào, rơi xuống đôi gò má đẹp đẽ của gã. Những tiếng nức nở nghẹn ngào không điểm dừng vẫn cứ âm thầm lấp đầy căn phòng nhỏ khép kín. Em không thể kìm được dòng nước mắt, cứ thế gục xuống ủy mị và yếu đuối. Thật thảm thương, khi mà mọi nỗ lực dồn nén và trốn tránh đã vỡ tan thành từng mảnh, cuối cùng bức thành trì kiên cố mà em tạo ra cũng sụp đổ khi nằm trong vòng tay bảo bọc của người kia.

Gã nhẹ nhàng ôm lấy em, vuốt ve bờ lưng trần lạnh toát bằng bàn tay còn nguyên vẹn. Em của gã luôn là một đứa mít ướt và hay khóc, nhưng chưa bao giờ gã thấy em suy sụp đến nhường này, như thể em đang dùng hết tất cả số nước mắt còn lại trong đời mình để gục vào lòng gã khóc một trận ra trò. Gã lặng im không nói, mà gã cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ cần cho em một chỗ dựa để em buông thả, dựa dẫm và yếu mềm, thế là đủ.

Đêm đông lạnh thấu xương, căn phòng nhỏ chẳng có lấy một nguồn sáng ngoài một cây đèn dầu, le lói như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Giờ này những ngày trước, em và gã, cũng tại căn phòng này, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau bằng tất cả nhiệt huyết và say mê, trao nhau những cái hôn sâu, những rên rỉ và mê đắm, những dịu dàng mà mãnh liệt, như chỉ cần có nhau, chỉ biết có nhau, rồi thiếp đi trong mệt mỏi cùng ý cười nơi đầu môi, nằm bên nhau đến khi bình minh ló rạng cuối chân trời.

Nhưng đêm nay lại là một đêm khác. Em không tài nào ngủ được, ánh mắt không rời cái ngọn lửa đang chấp chới nương nhờ lấy bấc dầu đã gần cạn khô để sống. Em gượng cười, tình yêu của em cũng chẳng khác ngọn lửa yếu ớt kia là bao, cũng chới với và khao khát được tồn tại, dù rằng chẳng có gì chắc chắn cho tương lai của một tình yêu như thế.

- Em hối hận...

Zenitsu cắn môi cố nín khóc. Hai gò má ửng hồng lấp lánh nước mắt bị chà đến bỏng rát, thế nhưng nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi. Em lấy can đảm ngước lên nhìn gã, chạm phải ánh mắt dìu dịu mà man mác buồn, tiếng nấc nghẹn lại bật ra khỏi hàm răng run rẩy cắn chặt môi đến rỉ máu. Uzui là điểm yếu mềm của em, chỉ cần gã nhìn em với ánh mắt như thế, chỉ cần gã ôm em, chỉ cần gã thủ thỉ bên tai em những yêu thương, em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ cầm được nước mắt.

Gã cười nhạt, nụ cười hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt xuất chúng hơn người, đầy ý chua chát, như ngậm một lát chanh đắng ngắt trong miệng khiến giọng nói lạc hẳn đi.

- Về ta, hay về tình yêu của ta và em?...

Em lắc đầu, tiếng nức nở vãn bớt đi, gã vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đến khi em khó khăn túm chặt lấy bắp tay đã hơi căng cứng của người kia.

- Sao ngài lại nghĩ em hối hận về tình yêu của em và ngài? Chưa từng có ai yêu chiều và bảo bọc em như cách ngài đã làm, em chưa từng có ý nghĩ ấy...

- Ta nghĩ em chán. Giấu diếm, lén lút, vụng trộm, em luôn khao khát bến bờ hạnh phúc, còn tình yêu ta trao cho em lại chẳng vững vàng.

Em cắn chặt môi, tưởng như đến mức rỉ máu. Có thứ gì đó nghẹn ứ ở cổ, đè nén tâm can em. Uzui nói không sai, em vốn là con người của thực tế, vẫn luôn đi tìm một cuộc sống bình ổn và vững chãi, nhưng gã khác em, gã sống tùy hứng và bướng bỉnh: luật lệ chỉ cầm chân gã được một phần. Gã bảo với em, rằng sau khi nghỉ hưu, gã đã từng muốn bỏ lại tất cả để đi tìm thứ gì đó thật hào nhoáng mà gã chưa từng được thấy nơi bờ biển phía Đông đầy nắng và gió. Mọi chuyện đã từng là như thế, nếu như gã không tìm thấy em, hay nói chính xác hơn, là nếu như gã và em không yêu nhau.

Vì một thứ lí do buồn cười nào đó, em và gã rơi vào lưới tình cùng một lúc. Nhưng số phận là thế, số phận đưa đẩy em vào một tình thế oái oăm mà có cho vàng em cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Thật thà mà nói, em vẫn luôn nghĩ tình đầu của mình sẽ là một cô nàng nhỏ nhắn yêu kiều với mái tóc đen dài chứ không phải là một gã cơ bắp đầy mình, kiêu ngạo và phô trương. Cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện, mình sẽ đem lòng yêu đàn ông...

Thế mà em lại yêu gã.

Kể về cuộc tình không đầu không đuôi này, cũng không có gì nhiều, ngay cả cách nó bắt đầu cũng khác thường. Em và gã thử làm tình với nhau, sau một đêm say. Đó lần đầu tiên của em, và cũng là lần đầu tiên em được trải nghiệm cảm giác khác hẳn với những cô gái trước kia. Sau hôm ấy, giữa hai người đột nhiên có nhiều chuyện để nói hơn là ba câu đá đểu nhau. Rồi chẳng biết từ lúc nào, gã gọi em là tình nhân.

- Nay mai... chắc ngài cũng biết, ai cũng mong em với Nezuko sẽ lấy nhau...

Bờ môi em run rẩy, ánh mắt nặng nề trĩu xuống, nhưng lần này em không khóc, em không muốn yếu đuối nữa. Gã nâng mặt em lên, vuốt lấy những vết sẹo hình chớp be bé dọc bờ má. Rồi gã mỉm cười, chua chát.

- Ta tôn trọng quyết định của em. Ta yêu em, nhưng ta không muốn ép buộc em phải làm những điều mình không thích. Nếu em thấy ổn, thì ta cũng thế.

Em im lặng. Đúng là em đã từng rất thích em ấy, nhưng mọi chuyện thay đổi, kể từ khi gặp Uzui. Người đời nhìn vào sẽ thấy nó là kỳ quặc. Một thằng nhóc chỉ vừa mới chập chững đến cái ngưỡng mười tám và một gã đàn ông đã gần kề cái tuổi ba mươi. Nhưng những nhận xét ấy có đáng quan trọng không, khi mà hai kẻ trong cuộc vẫn cứ như những con thiêu thân mù quáng?

Thế mà cũng yêu nhau được hơn một năm rồi. Yêu một người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi cho em cảm giác an toàn và dựa dẫm, gã cho em những gì em chưa có, dạy em những thứ em chưa biết. Còn gã, Zenitsu cho gã biết cái tư vị thanh xuân của một cậu trai đang ngấp nghé cái ngưỡng thiếu niên và trưởng thành, mà trước đây ở thuở thiếu thời gã chưa có cơ hội được trải qua.

Nhưng bản thân cuộc tình này ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.


Uzui không nói gì nữa. Gã nhíu mày. Đột nhiên gã lại không muốn nghe câu trả lời. Gã thừa nhận, gã sợ. Gần ba mươi năm cuộc đời gã chưa bao giờ biết đến nỗi sợ một người trân quý vuột mất khỏi tay mình. Bản chất gã, cao ngạo, bướng bỉnh, quyết đoán, ai cũng biết điều ấy. Lý trí gã có thể chấp nhận buông tay em, nhưng trái tim gã thì không, bằng bất kỳ lí do nào.

Zenitsu bị vật người xuống sàn. Tiếng va chạm giữa lưng trần và mặt sàn lạnh lẽo vang lên khô không khốc. Em mở to mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt người đối diện. Gã bấu tay vào vai em, dùng cả cơ thể to lớn chống phía trên, để em không còn giãy giụa được nữa. Những lọn tóc bạch kim rủ xuống hai bên hõm cổ, rơi bên má em. Ngọn lửa đèn dầu bập bùng như sắp tắt, nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, ánh lửa hồng hắt lên bên sườn mặt gã, để lộ ra con ngươi đỏ quoạch run rẩy và hàm răng nghiến chặt. Nhưng không phải gã khóc, Uzui mà em biết là kẻ đã khô cạn nước mắt, từ khi yêu nhau em chưa thấy gã rơi lệ lần nào. Lần này cũng vậy. Con mắt lành lặn của gã sáng quắc trong đêm tối, chĩa vào em cái nhìn trừng trừng như tức giận, như trách móc. Như thể trong ấy là cả ngàn mảnh thủy tinh sắc nhọn xoáy cuồng loạn, hỗn độn và đổ vỡ, chỉ trực chờ phóng ra bất cứ lúc nào.

- Tengen?...

Không để em nói hết câu, gã lao đến chặn môi em lại, ép em vào một nụ hôn cuồng dại. Gã ngấu nghiến lấy bờ môi mỏng đã rướm máu khô, vồ vập như con thú săn mồi đói khát. Nó không giống những cái hôn dịu dàng mà gã thường dành cho em, nó mạnh bạo, cáu kỉnh, và vồn vã. Em khó thở vẫy vùng đạp gã ra, nhưng không làm nổi. Nụ hôn không có yêu thương, cũng không có dục vọng, chỉ có những tức giận vô cớ và nỗi sợ hãi mơ hồ tràn đầy khoang miệng em. Gã cắn xuống cổ, xuống xương đòn đầy đặn, để lại những vết cắn in hằn vết răng đỏ chói. Gã hành xử như con sói đói, không hôn, không liếm láp, tất cả chỉ là những cái cắn sâu đến tái người. Em đưa tay lên che mắt, kỳ thực em không có ý định cản gã: đâu ai biết sau hôm nay gã và em có còn có thể âu yếm với nhau như thế này được nữa hay không. Hơn hết, em biết gã đang giận, giận em và giận cả chính bản thân gã.

- Đừng bỏ ta...

Uzui nói. Giọng thì thầm yếu ớt. Uzui mà em biết chưa bao giờ gục đầu xuống vai một người để cầu xin, Uzui mà em biết cũng sẽ không dùng giọng nói lí nhí như sắp đổ vỡ để thì thầm vào tai người khác. Nhưng lần này gã đã làm thế. Gã ôm chặt cứng lấy em, đầu mệt mỏi tựa lên vai em, vai gã đang run rẩy, bờ vai to lớn đã từng làm chỗ dựa cho em, bờ vai em đã từng nghĩ nó chắc chắn đến độ sẽ không chịu khuất phục trước bất cứ thứ gì, giờ đây lại sụp đổ trước mắt em. Bản tính cao ngạo của gã, thân hình vững vàng của gã, lòng tự tôn cao như núi của gã, bức thành trì cuối cùng của gã đổ vỡ, vì em.

Nước mắt tưởng chừng như đã cạn khô lại lăn dài trên má một lần nữa.

Gã đang khóc.

- Tengen...

Em gọi nhỏ. Em gỡ mặt gã khỏi vai, bắt gã nhìn mình. Nước mắt chảy xuống cằm gã, con mắt phải của gã ầng ậng nước. Zenitsu cười nhạt, dùng bàn tay mình lau hai má người kia.

- Xem kìa, sao ngài lại khóc thế? Vì một người như em...

Gã không để em nói hết câu, lập tức bắt lấy mu bàn tay bé nhỏ, đặt bờ môi lạnh toát của mình lên.

- Ta xin em, đừng rời xa ta... Ta không thể sống nổi nếu thiếu em...

Lòng em đau như cắt, không ai trong hai người muốn kết thúc cuộc tình này, em hiểu rõ điều ấy. Nhưng gã bảo em phải làm thế nào? Hơn cả em, gã biết ở thời đại này tình yêu đồng tính giống như một thứ tội đồ. Tất cả các đôi đồng tính yêu nhau đều dẫn tới những kết quả chẳng hề tốt đẹp. Em đã từng nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần hai người bên nhau, gạt bỏ mọi dèm pha của người đời, thế là đủ. Nhưng sau những bất hạnh và mất mát mà cuộc đời dạy em, em đủ hiểu tình yêu này rồi sẽ chẳng biết đi về đâu cả. Ký ức em ùa về, em nhớ cái ngày Uzui đưa em đi tản bộ ở một ngôi làng nhỏ, vô tình chứng kiến cảnh người ta xúm vào xem một cậu thiếu niên bị cạo đầu, bị buộc vào cột, bị đánh đến bầm dập người, rồi họ dè bỉu, khinh miệt, ném vào cậu ta những câu từ cay nghiệt. Vì yêu trai! Vì cậu ấy đồng tính, đến khi bị phát hiện, mọi người nhìn cậu ta như một kẻ dơ bẩn. Bước chân em cứng ngắc, không thể nhúc nhích. Những lời khinh bỉ mà những kẻ kia ném vào cậu thiếu niên nọ lại khiến em giật mình, những tưởng chính bản thân mình cũng đang bị lột trần. Uzui siết chặt tay em, nhưng em biết, gã cũng đang xao động.

- Tengen, em với ngài...có lẽ chỉ có đêm nay nữa thôi...

Em vừa nói vừa vuốt dọc lưng gã. Hơi thở gã ấm nóng phả vào mặt em. Rồi gã hôn em, thật chậm rãi, như thể gã muốn thu hết lại những hương vị của người tình gã, muốn ghi nhớ đến tận xương tủy mùi hương của em. Chỉ đêm nay thôi...

Rồi sẽ không có ai thương em được như thế.

Sẽ không có ai khiến em rung động được như gã.

Nhịp tim gã gấp gáp, hòa một nhịp với trái tim em, thứ âm thanh ngọt ngào cuối cùng mà em sẽ được nghe trong đời. Âm thanh ấy sẽ luôn vang lên ở một tần sóng mà chỉ em và gã nghe thấy, chỉ đôi tai khác người của em mới bắt được. Cũng như thanh âm của chú cá voi 52z cô độc, nó cứ hát, hát mãi, hát đến khản đặc cổ, cũng không chú cá voi nào bắt được âm thanh của nó. Em và gã cũng lẻ loi và lạc lõng như thế. Dù cho âm thanh của gã có lớn đến đâu, dù cho tiếng sấm của em có vang đến mức nào, tất cả cũng chẳng thể nào vọng được đến tiếng lòng của người khác. Sẽ chẳng ai hiểu cho gã và em, sẽ chẳng ai thấu hiểu tình yêu này.

Gã đã từng nói, một ngày nào đó gã sẽ đưa em ra biển, đi tìm chú cá voi 52z ấy, biết đâu đôi tai của em có thể nghe thấy tiếng hát của nó, và biết đâu nó cũng có thể nghe được thanh âm tận sâu đáy lòng của cả em và gã.


Cuối cùng, gã vào trong em, không mở rộng, không nhẹ nhàng, gã đưa hết tất cả vào trong một lần. Cự vật của gã đã quen thuộc với chốn cũ, thoải mái để thành vách chật hẹp của em bao bọc lấy nó. Gã thúc người, đẩy cự vật chạm đến điểm sâu nhất của cơ thể người tình. Em không biết mình đang khóc hay rên rỉ, nhưng xúc cảm ấm áp từ gã khiến khóe mắt em cay xè. Tiếng giao hợp âm thầm vang lên trong căn phòng nhỏ, để mặc cho bóng tối cứ thế nuốt chửng những thanh âm ấy, nuốt chửng cả hai hình bóng quấn quít lấy nhau để không ai thấy, không ai hay ngoài những người trong cuộc.

- Giá như em có thể mang thai được thì tốt nhỉ?...

Như vậy thì em sẽ không có lí do để có thể xa ta một bước nào nữa. Gã cười, nửa đùa nửa thật.

Gã bắn vào trong em tất cả tinh hoa của gã, không sót một giọt. Nhìn bụng dưới nhỏ nhắn của em căng phồng lên, gã tự dưng lại muốn gã và em có một đứa con. Đứa nhỏ sẽ là minh chứng duy nhất cho tình yêu giữa hai người, nó sẽ rất xinh xắn và giỏi giang, như hai người cha của nó... Gã cúi xuống hôn lên trán em, hôn lên mi mắt ướt đẫm, hôn lên chóp mũi đỏ hỏn. Bấc dầu bên cạnh đã gần cạn khô, ngọn lửa le lói yếu ớt kia sắp sửa phụt tắt.

Sau hôm nay...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro