C30
Chương 30: Tâm bệnh
Kể từ hôm đó gần như không thấy Lam Thanh cười nữa.
Trương Hy Nguyệt đến tiểu viện, Lam Thanh ra ngoài nghênh đón, sắc mặt tái nhợt gần như hòa cùng quần áo trên người. Trương Hy Nguyệt mừng thầm trong lòng, nói vài lời động viên để nàng nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.
Khi quay người lại thì thấy bên cạnh có một cái giỏ đựng chuỗi hạt và chỉ, bên trong có những sợi chỉ màu xanh thẫm và trắng rất bắt mắt. Móng tay lặng lẽ ghim vào lòng bàn tay. Trên mặt nàng ta vẫn hòa nhã nói: "Tay nghề của ngươi thật là tốt, không có việc gì thì có thể làm thêm một ít chuỗi hạt châu hoa để tiêu khiển, cũng có thể bớt ra ngoài đi đi lại lại để bị trúng gió lạnh."
Lam Thanh gật đầu nói vâng.
Trương Hy Nguyệt nói còn thiếu thứ gì thì để các hạ nhân đi mua, vừa vặn sắp đến Tết Nguyên Đán, cần mua thêm nhiều thứ, đặt hai tờ ngân phiếu xuống rồi rời đi.
Lam Thanh cầm ngân phiếu ngẩn người một hồi, sau đó đưa cho Tiểu Vũ cất đi. Còn mình thì xoay người lại nằm tiếp.
Dáng vẻ này của nàng trông rất buồn.
Đây là chuyện vui, không phải sao?
Tiểu Vũ muốn khuyên nàng, nhưng dù thế nào nàng cũng không muốn mở miệng.
Khi Trương Hy Nguyệt trở lại phòng thì đã đập nát con thỏ nhỏ mà Lam Thanh tặng cho nàng ta, dùng kéo xé nát, đương nhiên miệng nàng ta cũng không rảnh, dùng tất cả những lời lẽ bẩn thỉu mà nàng ta có thể nghĩ ra để chửi.
Ngày hôm sau lại cho người đưa đến rất nhiều chỉ, nha đầu nói: "Gần đến năm mới rồi. Phu nhân nói rằng tay nghề của người tốt, làm nhiều chuỗi điếu trụy một chút để tặng mọi người!"
Thực ra Lam Thanh cảm thấy cửa hàng bạc bên ngoài làm ra thành phẩm còn tốt hơn nàng làm gấp mấy lần. Điếu tuệ mà mình tặng cho Lý Hoài Úc thực sự đã gây họa.
Nàng lười di chuyển, thậm chí nhìn cũng lười. Bây giờ ngay cả dũng khí và sức lực để khóc còn không có.
Lam Thanh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm mẹ, bản thân mình không biết cái gì thì làm sao dạy con? Hơn nữa, trên đời này...
Thạch Chung đã lâu không gặp lại xuất hiện, chỉ nói rõ ràng ngắn gọn hai chữ: "Bắt mạch"
Lam Thanh muốn nói mình không sao, trong lòng nàng không muốn nghe bất cứ lời nào về nó. Nhưng vừa nghĩ chắc chắn là do Lý Hoài Úc phái đến, không muốn làm khó hắn nên ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống, đưa tay phải ra để lên bàn.
Từ trong ngực Thạch Chung lấy ra một chiếc khăn lụa sau đó để lên tay nàng, và đặt hai ngón tay vào giữa cổ tay nàng.
Lam Thanh oán thầm: Tấm lụa mỏng như vậy làm sao có thể che được? Nếu che lại sao ngươi có thể bắt ra mạch chứ?
"Thế nào?"
Lam Thanh hỏi đúng lúc nhìn thấy hắn rút tay về.
Thạch Chung không trả lời, cau mày, sau đó hắn tiếp tục cau mày cả ngày trời.
Khiến người khác nhìn thấy cảm thấy hoảng sợ.
Có hắn ở tiểu viện, không ai dám làm càn như trước kia.
Buổi tối, Lý Hoài Úc đến tiểu viện, Thạch Chung bẩm báo chi tiết, hắn nhìn Lam Thanh, không thể nói rõ là có ý gì. Ánh mắt đó...
Lam Thanh cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Lý Hoài Úc quay người rời đi, Thạch Chung đi theo sau hắn, không để lại lời nào.
Hương Hương hỏi Tiểu Vũ bên cạnh: "Ngươi có nghe họ nói gì không?"
Tiểu Vũ lắc đầu.
Ngày thứ hai, Thạch Chung lại đến bắt mạch qua khăn lụa. Hắn không nói một lời nào kể từ khi bước vào, và khi bắt mạch xong cũng quay đầu rời đi, không để người khác hỏi một tiếng.
Đến ngày thứ ba, mọi chuyện vẫn vậy. Tuy nhiên, hắn lại ngoài nói vài lời với Hương Hương Tiểu Vũ.
Khi hắn rời đi, Hương Hương Tiểu Vũ đang đứng ở trong viện, Lam Thanh không thể đợi, đi ra ngoài hỏi: "Sao rồi? Hắn nói gì?"
Tiểu Vũ cúi đầu, Hương Hương nhìn nàng cười trừ, nói: "Nha đầu ngốc, ngươi không có mang thai, ngươi vẫn ổn..."
Giọng nói của Hương Hương có hơi không rõ, câu nói cuối cùng gần như là ra từ trong mũi nàng ấy.
Lam Thanh vui mừng khôn xiết, vì chuyện này mà khiến nàng suốt lo lắng mấy ngày liền, nàng kéo Hương Hương hỏi: "Thật sao? Thật sao?"
Hương Hương gật đầu, đúng vậy, nhưng...
"Người... Ta..." Tiểu Vũ cắn chặt răng nhưng không thể nói ra được nửa câu.
Hương Hương giành hỏi trước, "Người đã từng nói người không muốn có con, không phải sao ?"
Lam Thanh gật gật đầu, không ai có thể nhìn ra được đôi mắt trong veo đó mất đi vẻ sáng ngời và biểu cảm, giọng nói hơi nặng nề: "Nếu như cả đời ở trong cái phủ này, không nên tăng thêm nghiệp chướng thì tốt hơn.
Hương Hương mỉm cười, nước mắt rơi xuống " Cái đồ ngốc này, tại sao ông trời lại cố tình nghe thấy lời cầu nguyện của người chứ? "
Lam Thanh mơ hồ, có lẽ nàng biết tại sao mình lại khóc và tại sao Tiểu Vũ lại xoắn xuýt rồi.
Đời này chính là đời này.
Nàng cười nói: "Kiếp này có thể có các ngươi, ta đã rất mãn nguyện rồi!"
.............
Ngày hôm sau, Thạch Chung đích thân mang đến một chén thuốc màu đen, còn nồng và đen hơn trước kia.
Nhìn thấy bóng dáng của Thạch Chung, Hương Hương lại trốn dạng.
Thạch Chung đưa thuốc cho Tiểu Vũ, ra hiệu cho hắn mang nó cho Lam Thanh, còn bản thân thì đứng ở bên cạnh quan sát.
Cả khuôn mặt Lam Thanh đều nhăn thành quả mướp đắng, thuốc này nhất định là rất đắng.
Chỉ uống một miếng thì đã đắng đến mức không mở nổi miệng, Lam Thanh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình bên trên, trong lòng cũng là chua xót! Cầm chén lên và uống một hơi cạn sạch, che mặt rồi để chén xuống. Tiểu Vũ đưa kẹo đến, nàng lắc đầu, đắng quá không thể mở miệng được.
Thạch Chung không biết Hương Hương ra từ góc nào, dặn dò vài lời rồi rời đi.
Lam Thanh đang ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài viện, nhìn bầu trời, nhìn về một nơi nào đó...
Cơn buồn ngủ ập đến, nằm trên bệ cửa sổ ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy mẫu thân đã không gặp nhiều năm. Như thể cách một tầng sương mù, không thể nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai má lúm đồng tiền ở khóe miệng, vô cùng xinh đẹp.
Mẫu thân đang gọi nàng, nàng chạy đến và nắm ngón út của bà ấy.
Bước lên bãi cỏ xốp dưới chân, không nhìn thấy mặt trời, nhưng khắp nói có những quả cầu ánh sáng nhỏ như những vì sao mọc lên từ bãi cỏ bao quanh họ.
Mẫu thân nói: Tiểu Lam Thanh, đi với mẫu thân đi!
Những vì sao rơi xuống như những hạt mưa, nàng đưa tay ra hứng lấy một chút ánh sao rồi tan trong lòng bàn tay mình. Nàng bỗng mỉm cười và lắc đầu.
Trên đời này vẫn có thứ khiến nàng không thể buông được.
Mẫu thân buông tay nàng ra...
Lý Hoài Úc đứng ở hành lang của lầu Mặc Hiên, tay chạm vào lan can, đây là nơi tiểu nữ tử từng nhảy xuống.
Nàng đã thắng, không chỉ thắng được mạng sống của một nô tài.
Có tùy tùng đến báo cáo, tiểu viện có người đến cầu kiến!
Trong phút chốc Lý Hoài Úc nghĩ, cứ để nàng đi! Cả đời này của hắn, không nên có bất kỳ bận tâm nào.
Vẫy tay, cho người đuổi đi.
Nhưng có hàng ngàn sợi dây trong vô hình, kéo đi kéo lại khiến tim, gan, lá lách, phổi và thận đau đớn.
.......
Từ từ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ngọn đèn dầu chập chờn, còn mình thì lại đang nằm trên giường.
Ngoài ra còn có một khuôn mặt gần trong gang tấc, nàng phải dùng rất nhiều sức mới nhận ra đó là ai. Nhắm mắt lại như kiệt sức, nàng muốn ngủ tiếp.
Lý Hoài Úc buông bàn tay trên cổ tay nàng ra, đưa tay muốn lau đi mồ hôi trên trán nàng. Lam Thanh cảm giác được có cái gì đó đến gần, liền né đi theo bản năng. Chỉ trong chốc lát lại tỉnh táo lại, ngoan ngoãn để mặt mình trong lòng bàn tay hắn.
Lý Hoài Úc rút tay về, trong lòng dâng lên một sự phẫn nộ không thể giải thích. Nhưng hắn không muốn rời đi, chỉ xoắn xuýt, nhẫn nại ngồi ở đầu giường của nàng.
Hương Hương bưng nước đường đến, Lý Hoài Úc cầm lấy, đút từng muỗng từng muỗng vào miệng Lam Thanh. Trước đây hắn chưa từng làm những chuyện này, có hơi gượng gạo và mạnh bạo. Nàng muốn nói không muốn uống, cho đến khi bị sặc, lúc này mới ngừng thì lại bị hắn đút ăn.
Có thể coi như là tỉnh táo.
Nàng đã ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Hương Hương hào hứng chạy ra nói với Tiểu Vũ, khóe môi Tiểu Vũ lập tức nhếch lên, máu chảy ra từ các rãnh môi khô nứt. Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào, như thể có thể nhìn thấy nàng qua bức tường.
Hương Hương nhỏ giọng mắng: "Đồ ngốc nhà ngươi, đồ ngốc nhà ngươi, đồ ngốc nhà... ngươi..."
Nàng ấy không biết nói lời nào khác.
Tiểu Vũ tự lẩm bẩm một mình: "Tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt... người đã uống nước đường chưa? Ta đi làm cho người một bát nước cháo."
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, nửa đêm đi vào phòng bếp. Sư phụ đã nghỉ ngơi bị hắn quấy rầy, khó chịu mắng mỏ, xoay người đá văng tiểu đồ đệ đem nước rửa chân. Tiểu Vũ bị chậu nước dội ướt hết cả người, còn bị đập trúng đầu. Vị đại sư phụ vẫn chưa hết giận, sau khi chửi đủ ông ta mới hả giận ném ra một chiếc chìa khóa, đồng thời để tiểu đồ đệ đi theo, chỉ cho lấy một ít gạo và mì thông thường. Tiểu Vũ ngàn ân vạn tạ.
Cháo trong kèm theo một đĩa kẹo mận, Tiểu Vũ nghĩ: Tuy nàng chỉ có thể ăn một ít cháo trắng loãng nhưng dù sao cũng cần phải có chút mùi vị mới được.
Tiểu Vũ đưa khay cho Hương Hương, nàng ấy miệng đầy oán hận:"Sao ngươi không tự mình vào!" Nhưng chân lại không dừng, từng bước từng bước cầm vào.
Đợi người đi rồi, Tiểu Vũ tự lẩm bẩm: "Bởi vì ta vẫn muốn canh giữ cho ngài ấy"
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Hương Hương bưng cháo đi tới, hai người một người nằm một người ngồi, dường như không nhìn thấy nàng ấy.
Hương Hương nhỏ giọng nói: "Ăn chút cháo đi!"
Lam Thanh quay đầu mở mắt, hơi nhếch khóe môi dưới, lắc đầu. Sức lực cả cơ thể nàng dường như đều bị rút cạn, ngay cả nói cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Hương Hương nhìn bát cháo, không khó để tìm ra cách làm như thế nào. Nàng đặt cháo lên bàn: "Để ở đây trước, đợi lát nữa nguội thì ăn thêm vài miếng."
Lam Thanh nhắm mắt gật đầu.
Hương Hương nhìn Lý Hoài Úc rồi lui ra, đóng cửa lại.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
"Mạng của nàng lớn thật! Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại!" giọng nói Lý Hoài Úc nhẹ như mây .
"Ừ" Lam Thanh đáp lại, nhỏ như muỗi kêu.
Lý Hoài Úc nhìn nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài trong lòng.
Thật lâu sau, hắn nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, đợi qua vài ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng!"
Lam Thanh đáp 'Ừm'. Nàng cố gắng di chuyển cơ thể của mình, nhưng tiếc là ngay cả tấm chăn trên người cũng không bị nhăn chút nào.
Lông mày của Lý Hoài Úc nhăn lại, hắn giữ người nàng lại, đôi mắt không hề chớp nhìn vào mắt nàng, gần đến nỗi thậm chí có thể cảm nhận được lông mi của hắn chạm vào lông mi của mình. Lam Thanh thầm nghĩ: Hắn lại tức giận, haiz...
Hình như lúc này nàng nên sợ hãi, nhưng mà... thôi, nàng đã không còn chút tâm sức nào.
Lý Hoài Úc rời đi, mang theo cơn thịnh nộ không thể giải thích được.
Hương Hương ngay lập tức chạy vào, nhào lên giường, nước mắt rơi giống như không cần tiền.
Sau đó Tiểu Vũ cũng làm theo, hắn đã gầy hơn, hốc mắt trũng sâu, dưới cằm có vài cọng râu, hình dáng giống như một con ma khô.
Lam Thanh cau mày muốn hỏi, sao hắn lại biến thành như vậy?
Hương Hương nhìn theo ánh mắt của nàng rơi xuống người Tiểu Vũ, nàng ấy lập tức hiểu ra, vừa khóc vừa chửi: "Đồ ngốc nhà ngươi, đồ ngốc nhà ngươi, hắn cũng ngốc giống người! Hai người đều là đồ ngốc! Người không biết, hắn... hắn..."
Hương Hương khóc không thành tiếng, thanh âm vốn không rõ ràng, như vậy lại càng thêm rối rắm.
Lam Thanh mỉm cười, giọng nói yếu ớt mờ mịt: "Em khóc như là ta chết rồi vậy"
Hương Hương càng khóc dữ dội hơn.
Tiểu Vũ bước tới và nói: "Mặc kệ nàng ấy, để nàng ấy gào đi! Người đói không? Có khát không? Có gì muốn ăn không? Ta sẽ làm cho người!"
Lam Thanh lắc đầu.
Hương Hương nín khóc nhìn Tiểu Vũ tức giận: "Ngươi mới gào! Lúc ngươi gào ta đều nhìn thấy hết..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Tiểu Vũ che miệng: "Ngươi nói cái gì vậy? Gào khóc cẩn thận kẻo thu hút sói đến đó! Ngài ấy vẫn đang còn yếu, đừng ồn ào nữa! "
Hương Hương nhìn Tiểu Vũ rồi nhìn Lam Thanh, nhưng không nói được gì ngoại trừ một câu 'Đồ ngốc'.
Cháo trên bàn vừa nguội, Lam Thanh liếc mắt nhìn, Tiểu Vũ liền lập tức bưng tới, cẩn thận múc từng muỗng cho vào miệng nàng, ăn liên tiếp hai thìa, lấy một quả mận cho nàng ăn, chua chua ngọt ngọt vừa miệng.
Tiểu Vũ đặt bát xuống và nói: "Người ngủ lâu như vậy rồi, cũng không thấy đó, thật sự là sắp thành thần rồi!"
Tiểu Vũ vắt khăn ướt, lau mặt và lòng bàn tay cho nàng cẩn thận.
Lam Thanh tận hưởng giây phút bình yên này.
"Người nằm xuống nghỉ một lát, ta bưng nước ra ngoài."
Đắp chăn bông lên, cầm chậu nước, lúc gần đi Tiểu Vũ còn tiện tay kéo theo Hương Hương:"Mau đi rửa mặt đi, trông ngươi giống như một con mèo vậy!"
Ra khỏi cửa, Tiểu Vũ đi nhanh vài bước kéo Hương Hương ra ngoài, dặn dò nói: "Tuyệt đối không được nói cái gì cả!"
Hắn ngàn dặn vạn dò, khổ sở cầu xin, chỉ cho Hương Hương cơ hội gật đầu.
Tại sao?
Tại sao chứ? !
Hương Hương hét lên trong lòng: Tại sao? !
Lam Thanh bị hôn mê, hắn đến cầu xin quản gia để mời đại phu nhưng quản gia không hề đếm xỉa đến hắn; Hắn đến tiền viện để cầu xin Lý Hoài Úc nhưng bị thủ vệ ngăn lại ngoài cửa và dùng gậy đuổi đi; Hắn quỳ ở trước cửa viện của Trương Hy Nguyệt hai tiếng đồng hồ, chỉ đổi được một câu nói nhẹ nhàng, 'Người đã chết rồi sao? '
Nhận hết mọi sự khinh thường, cả người đầy vết thương, quỳ nát cả đầu gối, hắn trở về đầy thất vọng và nằm cạnh giường. Lúc đó Hương Hương đã nghĩ: Nếu Lam Thanh cứ ngủ tiếp như vậy, thì Tiểu Vũ cũng sẽ đi theo Lam Thanh mất!
Lam Thanh ngủ lâu như vậy, Tiểu Vũ ở bên giường cũng không rời một tấc, cơm nước không ăn, biến bản thân sắp thành con ma khô. Vái trời lạy đất, thần phật cả trời hắn đều cầu xin một lần.
Khi nàng tỉnh dậy lại đúng lúc Lý Hoài Úc đến.
Rốt cuộc là ông trời đã bị mù rồi sao?
Hắn không hận sao?
"Ngươi không hận sao?" Hương Hương nhìn hắn hỏi.
"Hận?" Tiểu Vũ hỏi ngược lại: "Nên hận ai đây? Hận ông trời sao?"
Tiểu Vũ tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng nói: "Ta không có tư cách, cũng chưa từng muốn hận ai! Đời này có thể gặp ngài ấy đã là chuyện may mắn nhất với ta!"
"Đi thôi! Đừng để ngài ấy ở bên trong một mình..."
Đuổi bệnh như kéo tơ, cái đó... lại hùng hổ nửa, cứ như vậy năm sáu ngày kể từ khi tỉnh dậy.
Hương Hương bưng nước đường nâu đến, nói đây là món bổ máu cực tốt. Lam Thanh cầm lấy uống, nhưng thầm nghĩ: Đây thật sự là loại thuốc bổ tốt, nếu không làm gì có nhiều máu để chảy như vậy.
Dạo gần đây Lý Hoài Úc rất bận rộn. Bận đến mức chân không chạm đất, nghe nói đã ngủ ở bàn Thượng thư mấy ngày nay. Thạch Chung vô tình bị đẩy đến đây, mỗi ngày đều bắt mạch, nấu thuốc.
Vì có hắn ở đây, ai cũng không an nhàn. Hương Hương thấy hắn là đi đường vòng, lưng Tiểu Vũ thì lại càng gù hơn.
Nghĩ đến Thạch Chung cũng không nhàn rỗi, nấu thuốc xong, nhìn nàng uống hết rồi đi.
Năm mới gần đến, đến lúc dán những câu đối xuân, Tiểu Vũ không để nàng ngồi dậy, còn để Hương Hương cùng ở trong phòng, bản thân bận rộn trang trí rực rỡ cả tiểu viện.
Lam Thanh nhìn màu đỏ có hơi hoa mắt.
Đêm ba mươi đó Lý Hoài Úc đến đây, mang theo cái lạnh của đêm khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro