Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

8.

"Anh rốt cuộc đang ở đâu?" Oikawa cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Tôi đã nói là tôi đang ở..."

"Đồ dối trá."

Cả hai đầu dây đều chìm vào im lặng.

Ushijima vốn không phải là người nói nhiều. Khi ở bên cạnh Oikawa, cả hai cũng chỉ yên lặng tựa lưng vào nhau rồi xử lý công việc, những khoảng lặng đầy thấu hiểu ấy luôn mang đến sự thoải mái nhất định cho họ. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Oikawa ghét cay ghét đắng sự im lặng này. Như một viên đá nhỏ bị ném vào mặt hồ sâu thẳm, thậm chí còn không tạo ra nổi một gợn sóng nước, chỉ có thể tuyệt vọng chìm dần, nhìn thời gian và không gian xung quanh bị kéo dài vô tận, đến mức không thể thấy được điểm tận cùng là ở đâu.

"..."

"... Làm ơn, nói gì đó đi." Oikawa không thể chịu đựng được nữa, cảm giác bất lực tràn lên trong lòng. Tựa như cậu đang hét thật lớn vào cái miệng giếng khô khốc, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.

"Tooru, thực ra tôi..." Cuối cùng anh ấy cũng mở lời.

Oikawa kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ngay khi đầu dây bên kia chuẩn bị giải thích, cậu mơ hồ nghe được giọng nói mềm mại của một người phụ nữ, ngay sau đó Ushijima lập tức chuyển chủ đề.

"Xin lỗi, đợi tôi một chút..."

"Tôi sẽ đợi." Oikawa dứt khoát ngắt lời anh.

"Bao lâu tôi cũng đợi."

"Bất kể bao lâu."

9.

Oikawa không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cậu dựa lưng vào tường rồi trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cậu đã điên cuồng gọi cho Ushijima không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng bất kể cố gắng thế nào, thứ chờ đợi cậu vẫn là giọng nói lạnh lùng của hộp thư thoại.

Cậu ngơ ngác nhìn vào màn hình trước mặt, nhấn nút tắt máy.

Cho đến tận giờ phút cuối cùng, vẫn chỉ có cậu là tự lừa dối mình.

Sàn nhà rất lạnh, Oikawa cảm thấy mình đã bình tĩnh lại một chút, cậu mệt mỏi lê bước và ném mình vào sự mềm mại của ghế sofa. Cậu lặng lẽ nhìn vào một điểm vô định trong không trung, cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, nếu không thì tại sao cơ thể cậu vẫn còn trên mặt đất mà linh hồn thì lại bay lên trần nhà?

Thật lạ, mối quan hệ của chúng ta thực sự mong manh đến vậy sao?

Cậu có thực sự hiểu Ushijima Wakatoshi không? Mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng người đàn ông mà cậu đã quen biết hơn mười năm nay hóa ra xa lạ đến vậy. Những điều mà cậu từng tin tưởng sâu sắc, những niềm tin mà cậu cho là bất di bất dịch, kể cả những ước mơ và hy vọng của họ, viễn cảnh mà cậu đã vẽ ra cho tương lai khi hai đứa cùng về dưới một mái nhà — tất cả những điều đẹp đẽ đó, tưởng như rất vững chắc, cuối cùng lại sụp đổ chỉ trong vài giây. Tựa như một tòa tháp dựng lên bằng lá bài dễ dàng bị thổi bay bởi cơn gió mạnh.

Cậu không thể kìm nén những suy nghĩ rối loạn trong đầu mà buộc phải đối mặt với chúng. Những suy nghĩ như dịch bệnh lan rộng trong huyết quản, biến thành một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng, khiến cậu choáng váng. Không muốn gặp mặt mình, thậm chí lừa dối mình đến ba lần; nói với mình rằng rằng đã về đến Nhật Bản, nhưng thực chất lại ở phía bên kia thế giới gặp mặt một người phụ nữ xa lạ; và ngay cả khi mọi chuyện bị phơi bày, anh ấy vẫn cứ lấp lửng không rõ ràng rồi thản nhiên tắt máy. Còn có cả những tấm hình và chứng cứ nực cười, thảm hại, đáng thương đó.

Dù suy nghĩ thế nào, Oikawa cũng chỉ có thể tưởng tượng hình ảnh Ushijima đang ôm một người phụ nữ khác.

Không hiểu sao, cậu chợt nhớ tới lần đầu tiên với Ushijima khi cả hai bắt đầu hẹn hò.

Những cái ôm và đụng chạm của anh ấy rất nhẹ nhàng, đến mức dường như hơi cứng nhắc. Oikawa cảm thấy không hài lòng với điều này, cậu nghĩ rằng mình không mỏng manh đến mức cần được nâng niu như làm tình với phụ nữ. Lối chơi của anh ấy trên sân luôn mãnh liệt và tàn bạo như vậy, vậy mà đến khi làm chuyện đó lại dè dặt như thể không biết phải làm sao.

Ushijima ngượng ngùng mơn trớn da thịt cậu, mặt đỏ như sắp chảy máu: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên của tôi."

Oikawa ranh mãnh nheo mắt lại, dùng đầu ngón tay mân mê môi dưới của mình: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đáng tiếc, đây không phải là lần đầu tiên của Oikawa-san đâu."

"Không sao đâu." Ushijima không tức giận như Oikawa đã tưởng tượng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. "Đây là lần đầu tiên của chúng ta."

"Quả thực tôi đang khá căng thẳng, tôi muốn lưu lại những kỷ niệm đẹp cho lần đầu tiên với em nhưng lại sợ không làm được." Ushijima cúi người xuống để hôn lên trán Oikawa, thở dài một hơi. "Thật xấu hổ khi phải thú nhận với em điều đó."

"Có gì đâu mà phải sợ." Oikawa cười khúc khích, hôn lên chóp mũi đối phương. "Thất bại một lần thì còn nhiều lần khác nữa mà, rụt rè như vậy không giống anh chút nào."

Sau đó họ nhìn nhau cười như hai kẻ ngốc, ôm lấy đối phương và lăn thành một quả bóng trên giường.

Bây giờ thì sao? Anh ấy và người phụ nữ kia đã tiến xa tới bước nào rồi?

Họ đã lên giường cùng nhau chưa? Liệu họ có hôn nhau không? Anh có chạm vào cô ấy một cách thận trọng và rụt rè như với tôi không? Anh có nhìn cô ấy bằng ánh mắt si tình như cách anh luôn theo dõi tôi không?

Oikawa chợt cảm thấy một cơn buồn nôn từ bụng dưới quặn thắt lên, dịch dạ dày tràn tới cuống họng, còn lẫn với đồ ăn nhanh chưa kịp tiêu hóa trên máy bay. Cậu nhanh chóng bật dậy, chạy về phía nhà vệ sinh rồi quỳ xuống nôn thốc nôn tháo vào đó.

Cậu nhớ lại hai ngày trước, mình còn hào hứng gọi điện cho Ushijima để nói rằng cậu nhớ đối phương đến mức nào; còn ngu ngốc như một tên hề chạy đi chạy lại mua quà, rồi bắt chuyến bay sớm nhất để về ngay trong đêm; trở về nhà cũng chưa nghỉ ngơi đã lo lắng chạy đi khắp nơi tìm anh ấy, không hề nghi ngờ bất kỳ lời nào anh ấy nói. Vậy tất cả những điều đó để làm gì, chúng chẳng có ý nghĩa gì sao? Liệu Ushijima có thấy ghê tởm khi nghe cậu nói những lời đó, có thấy buồn cười khi nhìn cậu nhảy nhót vây quanh anh như một thằng hề không? Có phải vì anh rất chán ghét những điều đó, nên mới từ chối nói chuyện với cậu không?

À, hóa ra đó chính là lý do anh ấy tắt máy.

Oikawa không thể ngừng nôn mửa, đến mức cậu tò mò liệu còn gì sót lại trong bụng mình không. Sau cùng, cậu chỉ lặng lẹ lau đi dịch mật đắng chát cùng nước bọt vương trên khóe miệng.

---

Họ đã ở bên nhau từ khi còn rất trẻ, cả hai khi ấy đều ở độ tuổi tươi mới và tràn đầy sức sống nhất. Khi đó, họ chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để mang theo đống hành lý cùng những giấc mơ lên đường, vọng tưởng rằng mình có thể bay cao bay xa, nắm lấy tương lai trong lòng bàn tay. Chẳng ai ngờ rằng giấc mơ đẹp đẽ của tuổi đôi mươi ấy sau cùng cũng bị đốt cháy dưới muôn vàn áp lực của xã hội. Họ dùng tất cả sức lực và khả năng của mình để thoát khỏi những vòng xoáy xám xịt của thực tại, dốc hết tâm sức để bảo vệ giấc mơ mỏng manh lúc nào cũng có thể bị nghiền nát. Những ngày tháng ấy, trái tim của cậu và Ushijima đã từng chút vỡ vụn rồi lại hòa vào nhau, từng mảnh ghép của Ushijima lấp đầy trái tim cậu, đến cả linh hồn cũng đan quyện vào nhau tạo thành một thể thống nhất. Sẽ đau đớn biết bao nếu ngay lúc này, cậu phải tự tay gỡ từng mảnh vụn của Ushijima ra khỏi trái tim mình, phải xé toạc linh hồn mình ra khỏi sự ấm áp và vững chãi của người ấy.

Tuy nhiên, với những gã đàn ông từng ngoại tình, liệu có ai trong số họ không biết rằng điều này là sai lầm, là không chung thủy và đáng xấu hổ? Tất cả đều đã là người trưởng thành, không thể nào khuyết thiếu được khả năng phân biệt đúng sai — nhưng họ vẫn chọn con đường đó. Khoảnh khắc mà họ bỏ rơi nửa kia của mình, chắc chắn đã có những giây phút họ nghĩ rằng cuộc sống sẽ thật tốt đẹp biết bao mà không có đối phương. Tình yêu đôi khi giống như một phép tính nhân đơn giản: khi một bên bằng không thì dù bên kia có giá trị là bao nhiêu đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Oikawa chống tay vào tường đứng dậy, ấn nút xả nước bồn cầu. Cảm giác mệt mỏi sau những ngày dài rong ruổi chợt ập đến bao trùm lấy cơ thể cậu. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào dòng nước xoáy trong bồn cầu, như thể nó sẽ cuốn trôi đi hết những hỗn loạn và rối ren như tơ vò trong lòng.

---

Oikawa rửa mặt bằng nước lạnh, ngước mắt lên nhìn vào gương. Cậu đột nhiên bật cười. Cậu đã phát điên rồi sao? Vào thời điểm này mà vẫn có thể cười. Nhưng thực chất cậu vốn là một kẻ điên, sinh ra đã là kẻ điên, dòng máu chảy xuôi trong huyết quản vốn đã mang tính điên loạn. Cậu không vì sự điên cuồng này mà trở thành bệnh nhân tâm thần, cậu chỉ đơn giản là điên cuồng sống, như thể đó là cách sống bình thường. Hiện tại cậu thấy hình ảnh của bản thân trong gương thật buồn cười, cậu cứ nghĩ mình sẽ thảm hại lắm. Nhưng cuối cùng cậu thậm chí còn chưa rơi nổi một giọt nước mắt.

Oikawa nhàn nhạt nhếch khóe miệng, rồi làm vài bộ mặt hề trước gương. Thật xấu xí. Rồi cậu tự cười với chính mình.

Oikawa đã chuẩn bị tinh thần từ tám năm trước rằng mình có thể buông tay bất cứ lúc nào, chỉ là thời điểm này đến hơi muộn một chút. Vậy thì có gì khó khăn đâu, chia tay rồi thì ai mà chẳng sống tốt, một chuyện đơn giản thế mà sao cậu lại quên được.

Chỉ là, tại sao Ushijima Wakatoshi lại phải lừa dối cậu một cách cay đắng và thảm hại như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của cậu đến tận cùng như vậy.

Oikawa muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả. Cậu yên lặng chờ Ushijima Wakatoshi về nhà.

10.

Lúc 4 giờ 30 sáng, có tiếng kim loại tra vào ổ khóa cửa ra vào. Tiếng động rất nhỏ, nhưng trong sự tĩnh lặng của đêm khuya lại cực kỳ rõ ràng, mặc dù chủ nhân của nó đã cố gắng giảm âm lượng xuống.

"Anh vẫn còn nhớ đường về nhà sao."

Người ở cửa rõ ràng khựng lại trong giây lát, sau đó có tiếng đặt hành lý xuống, rồi tiếng bước chân nhanh về phía Oikawa. Câụ đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một chiếc đèn ngủ nhỏ. Cậu không còn nhớ mình đã ngồi đó bao lâu nữa, dường như khái niệm về thời gian đã biến mất, chỉ còn bóng tối bao la và tiếng tích tắc của đồng hồ đồng hành với cậu, cùng cậu chờ đợi khoảnh khắc này.

"Tooru? Sao em chưa đi ngủ?"

Rõ ràng là giọng nói quen thuộc đó. Giọng nói mà cậu đã chờ đợi rất lâu để đối diện.

Nhưng sao giờ lại xa lạ đến thế.

Oikawa đứng bật dậy, khiến Ushijima giật mình.

"Không phải anh bảo tôi đợi anh sao? Và đừng gọi tên tôi nữa."

Oikawa đứng ngược sáng, Ushijima chẳng thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro