Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05 - Lá Thư

Vậy là nhiệm vụ mai mối của tôi kết thúc tại đây. Tôi chính thức giới thiệu người quản lý của mình với Pam. Khi ở trước chị ấy, người quản lý có khuôn mặt nghiêm nghị ngay lập tức biến thành một cậu bé dễ thương. Bây giờ tôi đã vĩnh viễn trở thành người bạn, người đồng hành và cũng là trợ thủ đắc lực giữa anh ta và Pam. Tôi có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thích, nói chuyện điện thoại hoặc trò chuyện mà không ai la mắng tôi. Các đồng nghiệp của tôi biết lý do và họ ghen tị với tôi. Pam ghé qua tiệm thường xuyên hơn, không chỉ một ngày một tuần. Chị ấy đến vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Năm, 3 ngày một tuần, chỉ những ngày tôi làm việc.

"Chị không muốn đến đây vào những ngày khác. Chị sẽ có em để nói chuyện nếu chị đến vào ngày em ở đây."

Chúng tôi lại trở nên thân thiết như chị em, hơn là em gái của bạn trai cũ.

"Người quản lý cười suốt ngày. Trái tim anh ta giống như một quả bóng lớn căng đầy không khí. Người anh ta yêu đang ngồi nói chuyện với anh ta. Giúp đỡ người khác như thế, em chắc chắn sẽ được lên thiên đường". Pheme đứng bên cạnh tôi và nhìn hai người họ đang trò chuyện. "Đó là một điều tuyệt vời."

"Đúng vậy"

Tôi đồng ý nhưng sự thật thì tôi không cảm thấy như vậy. Chẳng có gì đặc biệt để xem cả. Thành thật mà nói, tôi nghĩ một người phụ nữ quyến rũ như Pam nên ở bên ai đó hơn là một người quản lý quán cà phê có khuôn mặt nghiêm khắc như Eak.

"Em vẫn còn có vấn đề gì với quản lý à?"

"Cũng không hẳn."

"Nếu em không thích thì tại sao anh lại giới thiệu Pam với quản lý?"

"Em chỉ làm vậy vì quản lý muốn làm quen với chị ấy." tôi trả lời một cách thản nhiên. Pheme đẩy nhẹ vai và cười nhếch mép với tôi như thể anh ấy biết điều gì đó.

"Em có thấy ghen không?"

"Hả, sao?" Tôi nhìn anh với đầy sự bối rối.

"Rõ ràng là em đang ghen. Có phải em đang sợ cô ấy sẽ yêu anh ta nhiều hơn em phải không?"

Tôi đập mạnh chiếc cốc đang lau chùi xuống bàn vì tôi không thích những gì anh ấy đang nói. Tôi đã là một người trưởng thành, không phải là một cô bé ghen tuông một cách vô cớ với chị của mình.

"Thật vớ vẩn."

"Sao em lại khó chịu?"

Pam ghé vào quán cà phê và ngồi đợi cho đến khi tôi làm việc xong, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau ăn tối. Bây giờ chúng tôi giống như những người bạn chia sẻ và trao đổi mọi thứ với nhau. Cuộc sống ở đại học của tôi rất đơn giản. Chúng tôi nói chuyện về các bạn cùng lớp của tôi hoặc tôi kể cho chị ấy nghe về một ngày làm việc của tôi. Khuôn mặt ngọt ngào ấy luôn lắng nghe và mỉm cười với tôi. Pam chú ý đến mọi điều tôi nói như thể chị ấy rất thích thú.

"Nghiêm túc mà nói, em nghĩ anh chàng ở gần cửa đang nhìn chị đó. Một cái nhìn chằm chằm như thế có thể làm chị thấy bất an. Chị rất xinh đẹp, chị phải cẩn thận đó."

"Chị cảm thấy thật sự rất bất an. Chị đã nhận được những cái nhìn như vậy kể từ khi còn nhỏ."

Nếu là người khác nói điều này, tôi sẽ nhướng mày vì nó nghe giống như một người tự huyễn. Nhưng đây là Pam. Chị ấy hoàn hảo từ đầu đến chân. Tôi biết tất cả đều là sự thật. Ngay cả tôi cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào chị ấy như vậy.

"Một cái nhìn ngưỡng mộ chắc chắn khiến chị cảm thấy tốt hơn."

"Tại sao vậy?" Cô tò mò hỏi.

"Tất cả chúng ta đều thích được chú ý, một chút."

"Chị cảm thấy như vậy có hơi khó chịu."

Đây là một khía cạnh khác của Pam mà tôi không biết. Mọi người nhìn chị ấy một cách đầy ngưỡng mộ nhưng điều đó khiến chị ấy cảm thấy khó chịu. Bạn cảm thấy điều đó như thế nào?

"Bằng cách nào?"

Pam đi trước tôi. Tôi đi theo chị ấy một cách chậm rãi. Tôi nhìn theo bóng lưng của Pam và cảm thấy vừa cảm kích vừa có chút ghen tị. "Cô gái này đã làm gì để trở nên hoàn hảo như vậy?" Tôi tin rằng những người đi ngang qua chị ấy đều có cảm giác tương tự.

"Dù là làm gì, đi đâu chị cũng cảm thấy mọi người đang nhìn mình. Có người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, có người nhìn không có ý tốt.:

"Chúng ta không thể khiến mọi người thích mình, ngay cả Đức Phật cũng không thể làm được điều đó." Tôi mượn câu này từ đâu đó mà tôi không nhớ nổi. Nhưng nó có vẻ phù hợp với tình huống này. Pam quay lại và mỉm cười với tôi.

"Đúng, đó là sự thật. Nhưng chị không thích bị nhìn chằm chằm như vậy. Nó khiến chị lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình. Chị không muốn cử động, cười, nói chuyện với bất kỳ ai. Chị sợ mọi người hiểu lầm chị."

"Vậy là chính điều đó khiến chị trở thành một người trầm tính sao?"

"Chị chọn cách không nói chuyện. Chị nghĩ đó là điều an toàn nhất, không thể hiện cảm xúc của mình cho người khác."

Chúng tôi bước đi một cách nhịp ngàng. Chị ấy cũng thể hiện điều mình vừa nói chúng tôi nói về chủ đề này.

"Chị có cảm thấy bị áp lực khi không bộc lộ cảm xúc của mình không?"

"Chị nghĩ việc thể hiện cảm xúc của mình khó khăn hơn. Bố chị nói rằng đôi mắt của chị quá thu hút, nó có thể khiến người khác hiểu sai. Đừng giao tiếp bằng mắt với người khác."

Tôi hoàn toàn đồng ý với điểm này. Đôi mắt của Pam là nam châm thu hút các chàng trai và có lẽ cả các cô gái nữa. Đôi khi tôi thích nhìn vào đôi mắt nâu sáng của chị ấy phản chiếu trong ánh nắng. Nó hấp dẫn đến mức tôi muốn đến gần hơn. Nhưng nó giống như câu chuyện về Icarus, người bay quá gần mặt trời, đôi cánh của anh bị thiêu đốt và rơi xuống.

Nếu tình yêu ấm áp như ánh mặt trời, những người đàn ông thu hút được Pam cũng bị nghiền nát từ trong ra ngoài như anh trai tôi, Kawee. Nguy hiểm nhưng hấp dẫn.

"Sao em im lặng thế?" Pam quay lại nhìn tôi. Đôi mắt nâu sáng chứa đầy nguy hiểm đó khiến tôi bất ngờ.

"Sao em ngạc nhiên thế?" Pam cười và xoa đầu tôi. Tôi xấu hổ nhìn xuống đường và cười trừ.

"Em đang nghĩ về những gì bố chị nói, đôi mắt quyến rũ của chị. Chị làm em bất ngờ với cái nhìn như vậy."

"Vậy chị có nên đeo kính râm không nhỉ?"

"Không, đừng làm thế. Em thích đôi mắt của chị. Sẽ thật tiếc nếu em không được nhìn thấy nó." Tôi cười một cách bẽn lẽn. Chị ấy gật đầu như hiểu ý tôi.

"Vậy thì chị sẽ không đeo kính nếu em thích đôi mắt chị. Nhưng chỉ thế thôi à? Đôi mắt có phải là thứ duy nhất em thích ở chị không? Còn gì nữa không?"

"Mọi thứ về chị đều rất xinh đẹp."

"Em đã nhìn thấy mọi thứ rồi à?"

"Thì...." Hình ảnh chị ấy trong cơn say hôm đó hiện lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy hầu hết mọi thứ ngoại trừ thứ bên dưới chiếc quần lót nhỏ xíu đó.

"Chúng ta nói xong về đôi mắt của chị chưa?"

"Mình đổi chủ đề nhé." Pam cười và choàng tay qua vai tôi. Chúng tôi tiếp tục bước đi cùng nhau. "Bố chị nói đừng để một người nào đó nếu chị không có tình cảm với anh ta. Chị không hiểu rõ điều này cho đến khi người anh họ hơn chị 3 tuổi cố gắng lợi dụng chị."

"Hả, sao?"

"Là vậy đó" Giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Pam nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng và gay gắt. "Anh ta đang cố lợi dụng chị vì nghĩ rằng chị đang mời gọi anh ta."

"Rồi chuyện gì đã xảy ra?" Tôi không dám hỏi mọi chuyện kết thúc như thế nào. Tôi chỉ có thể hỏi mà không đào sâu quá về nỗi đau mà chị ấy đã phải trải qua.

"Chị bỏ chạy và để mình được tự do. Anh họ nói với bố chị rằng chị nhìn anh ấy một cách quyến rũ. Nhưng chị yêu quý và quý mến anh ấy như anh trai của mình. Điều đó không đúng."

Đó là mặt trái của việc xinh đẹp như vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này. Những cô gái xinh đẹp kiêu ngạo có thể chỉ muốn giữ khoảng cách với mọi người chỉ để bảo vệ bản thân.

"Giờ thì em đã hiểu được lý do vì sao chị không muốn tiếp xúc với người lạ rồi."

"Kể từ đó, chị không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Các cô gái không thích chị vì họ cho rằng chị tự mãn hoặc muốn cướp bạn trai của họ. Đàn ông nghĩ rằng chị chị có ý định gì với họ. Chị không thích kiểu quan hệ lãng mạn đó. Nó luôn liên quan đến tình dục. Thật kinh tởm. Không thể có một mối quan hệ chân thành mà không có những thứ bẩn thỉu đó sao? Như là mối quan hệ giữa những người bạn thân."

"..."

"Như mối quan hệ giữa chị và Rak nè. Chị nghĩ nó thật đẹp"

Bây giờ tôi đã biết tại sao chị ấy lại cảm thấy chán ghét điều đó. Khuôn mặt ngọt ngào của Pam có một vấn đề mà người khác sẽ không hiểu được. Tôi mới nhận ra điều đó vào ngày hôm nay, sau lời giải thích của chị ấy.

"Vâng, em nghĩ mối quan hệ của chúng ta rất đẹp." Tôi bước đến bên chị ấy và cười thật tươi. "Em không xinh đẹp như chị. Đó là lý do tại sao em muốn mọi người yêu mến em."

"Dạo này chưa đủ sao?"

"Không, chưa đủ. Em chưa tìm được đúng người. Tôi phải tiếp tục cố gắng."

"Hửm?"

Tôi đi trước cô ấy và tiếp tục nói để trao đổi góc nhìn cảu tôi.

"Em bày tỏ bản thân một cách cởi mở với người khác để họ hiểu cảm giác của em. Nếu em tức giận, tôi thể hiện rằng em đang tức giận. Nếu họ không thích em, họ không cần quan tâm. Giống như em đã sàng lọc mọi người ngay từ đầu "

"Ừm, chị hiểu ý của em"

"Em đã cố gắng hết sức để mọi người thích em. Đó là lý do tại sao em ghen tị với chị, người không cần phải cố gắng gì cả. Chị chỉ cần là chị thôi nhưng mà mọi người vẫn rất thích chị."

"Em đúng là một người thẳng thắn đó"

"Một người hướng nội như chị cũng có thể thắng thắn mà. Không phải ai cởi mở như em cũng có thể nói ra những điều mình nghĩ đâu, có những người cũng che giấu nó đó."

Dường như quan điểm đó của tôi là chị ấy cười, mang đến cho thế giới thêm màu sắc.

"Không, em không như vậy. Chị biết, em sống thật với cảm xúc của mình."

"Không, không hẳn đâu."

"Như là gì?"

Tôi cố nghĩ về điều gì đó tôi đã giấu kín.

"Thật ra thì không có gì."

"Chị đã bảo rồi mà. Chị hiểu em mà." Sự tự tin của chị ấy khiến tôi hơi ngượng ngùng.

"Em cũng hiểu chị. Chị cũng không phải một người lạnh lùng và khó gần"

"Em đã bao giờ nghe thấy chị ồn ào chưa?" Khuôn mặt xinh đẹp cười khúc khích trêu chọc tôi. Pam luôn giữ được hình ảnh đẹp nhất của mình. Nó luôn từ tốn và tao nhã, rất phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của chị ấy.

"Chị Pam cười rất nhiều nhưng chủ yếu là cười với em mà thôi. Đó là lý do em biết chị không lạnh lùng và khó gần đến vậy."

Cô ấy nhìn tôi đầy suy ngẫm.

"Đúng vậy. Chị không thường cười như vậy. Chị chỉ cười với Rak thôi. Em là người duy nhất thường xuyên nhìn thấy nụ cười của chị."

THÌNH THỊCH, THÌNH THỊCH

Tim tôi đập mạnh hơn khi nghe Pam nói rằng tôi có một đặc quyền để được nhìn và nghe tiếng cười đáng yêu của chị ấy.

"Đúng vậy. Em thắc mắc tại sao chỉ có em là được nhìn thấy chị cười." Tôi đùa một cách hơi mỉa mai. Tôi gần như mong đợi một câu trả lời nghiêm túc. Khuôn mặt ngọt ngào nghiêng người về phía trước với hai tay sau lưng và nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Bởi vì "Tình yêu" ...." (Rak trong tiếng Thái là Tình Yêu)

"Chị yêu người hài hước."

"Dạ..." Tôi nhìn chị ấy như đang chuẩn bị cười phá lên lần nữa.

"Chị rất yêu khuôn mặt của em bây giờ."

Bây giờ tôi đã là diễn viên hài của chị ấy.

Cả hai chúng tôi bước đi bên nhau mà không biết đích đến. Cuộc trò chuyện của chúng tôi có điều gì đó mơ hồ. Nó khiến tôi có nhiều câu hỏi hơn.

"Nếu chị ghét một mối quan hệ yêu đương đến thế...... " Tôi dừng lại ngay giữa câu để thu hút sự chú ý của chị ấy về phía tôi.

"Hửm?"

"Tại sao chị lại hẹn hò với Kawee?" Câu hỏi làm chị ấy ngạc nhiên. Pam dừng bước và nhìn tôi trước khi nói: "Lá thư."

"Hả, lá thư gì cơ?"

"Bức thư anh ấy gửi cho chị. Chị thích bức thư đó nên chị quyết định hẹn hò với anh ấy. Chỉ vậy thôi. Nó có chút sến một chút."

Là bức thư đó?

Khuôn mặt ngọt ngào cứ bước về phía trước. Tôi cảm thấy tim mình đập một cách lạ lùng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như vậy với chị ấy. Đau đớn xen lẫn hạnh phúc. Liệu có ai hiểu được cảm giác của tôi không?

"Có chuyện gì sao, sao em lại dừng lại?"

"Dạ"

Tôi đuổi theo Pam như vịt con theo sau vịt mẹ. Pam siết chặt tay tôi như thể để chắc chắn rằng tôi thực sự ở đó.

"Đừng để bị lạc."

Tôi ngượng ngùng nhìn xuống, cảm giác như một cô gái đi hẹn hò mà người kia cũng là con gái. Tôi đoán là sẽ bình thường khi việc ai đó dành thời gian với Pam đều sẽ cảm thấy khoảng thời gian đó thật đặc biệt. Tôi có đang cảm thấy quá phấn khích không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro