Pam 3.
Tôi không cảm thấy bất kì điều gì cả.
Đã 5 tháng trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp cô bé Nấm lùn ấy. Tôi cố gắng duy trì cuộc sống của mình một cách bình thường hết mức có thể. Điều khác lạ duy nhất trong cuộc sống tôi bây giờ là việc hẹn hò với một người phụ nữ. Chúng tôi chủ yếu chỉ đi chơi với nhau.
Tôi đã rất ngạc nhiên trước phản ứng của mọi người xung quanh. Có vẻ như đó là điều bình thường. Tôi luôn nghĩ rằng thế giới sẽ phản ứng gay gắt với chuyện hai cô gái hẹn họ và chỉ chấp nhận mối quan hệ dị tính. Nhưng mọi người có vẻ thích thú với những gì họ thấy. Họ còn khen chúng tôi thật đẹp đôi.
Ừm... mọi người nghĩ rằng điều này là bình thường.
Oat là một sinh viên trường Y. Cô ấy xinh đẹp, thông minh và giàu có. Oat gần như hoàn hảo, ngoại trừ việc cô ấy không thích con trai. Cô ấy may mắn khi được sinh ra khi xã hội đã cởi mở hơn. Nhưng tất cả những thứ đó vẫn chưa đủ đối với tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy sự rung động nào đối với cô ấy....nhưng tôi cũng không nói ra.
"Hôm nay cậu muốn ăn gì?"
"Tùy cậu, Oat."
"Tôi muốn đưa cậu đến nơi cậu muốn đến. Cậu chưa bao giờ đưa ra ý kiến của mình với bất kỳ điều gì cả."
"Tôi như thế sao?"
Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó. Cô ấy muốn đưa tôi đi chơi, và chúng tôi đã đi chơi. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Nó khiến tôi nhớ đến Kawee, thứ cảm giác trống rỗng ấy.
Trong lúc chúng tôi đang đi dạo quanh trung tâm thương mại, có ai đó đã gọi tên tôi.
"Có người đang gọi cậu kìa." Oat nói.
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc và ký ức về thời trung học ùa về. Cậu ta là một trong những bạn cùng lớp của Kawee.
"Cậu có nhớ tôi không? Tôi là bạn thân của Kawee. Trông cậu tuyệt lắm, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả hồi trung học." Anh ấy nhìn Oat thật nhanh và có vẻ hiểu ra điều gì đó. "Bạn gái cậu cũng rất xinh đẹp."
Tôi miễn cưỡng mỉm cười và không giới thiệu thêm gì. Tôi tò mò về những gì cậu muốn nói với người đã đá bạn cậu ta hơn.
"Cậu khỏe không?" Tôi hỏi.
Cậu ta nhận biết được khoảng cách tôi vừa tạo ra và chúng tôi tán gẫu một chút trước khi cậu nói thẳng vào vấn đề.
"Kawee sắp kết hôn."
"Ừ."
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi có thể thấy rằng cậu ta đang muốn xem phản ứng của tôi trước tin tức mới mẻ này. Tôi suýt thì mỉm cười ra mặt khi nghe thấy điều đó, nhưng cố giữ mọi thứ thật bình thường bằng cách không biểu lộ cảm xúc.
Có những người thật hài hước.
"Cậu có đi dự đám cưới không?"
"Nếu được mời, tôi sẽ đi."
"Được rồi, rất vui được gặp cậu, Pam." Cậu nhìn sang Oat lần nữa rồi mỉm cười. "Cậu đã thay đổi rất nhiều đấy."
Tôi không chắc đó có phải là một bình luận phân biệt không. Oat ngạc nhiên về lời nói và thái độ đó. Cô chỉ cười khúc khích và lắc đầu.
"Sao cậu ta lại nhìn chúng ta như vậy?"
"Đừng để tâm tới, cả nhóm bọn họ đều như vậy."
Bạn của Kawee chắc cũng giống Kawee, nếu không, họ đã không phải là bạn. Tôi nhớ rằng họ luôn bàn tán mỗi khi có một cô nàng tomboy đi ngang qua. Những chàng trai này không thích khi thấy phụ nữ hành động như đàn ông. Họ ghét việc đó, họ trêu chọc và bắt nạt những người đó thậm tệ. Nếu không phải nhờ Rak, thì tôi đã đá anh ta từ lâu rồi.
Thật vô nghĩa.
"Sao cậu lại thở dài?"
"Hử?"
Oat nhìn tôi và mỉm cười.
"Cái người tên Kawee hẳn rất quan trọng với cậu."
"Cậu ấy là bạn trai cũ của tôi."
"À, vậy đó là lý do tại sao câu ta nhìn tôi như vậy. Cậu ta không phải tới để chào hỏi, mà là tò mò muốn xem phản ứng của cậu thôi."
"Ừm."
"Cậu có đi không?"
"Sao tôi lại tới đó làm gì? Mọi chuyện đã là quá khứ rồi." Tôi khựng lại sau khi nhận ra rằng không chỉ có Kawee sẽ ở đám cưới. Còn một người khác mà tôi muốn gặp. Tim tôi đập nhanh hơn khi nghĩ về cơ hội mà mình có....
Cơ hội được gặp cô bé của tôi.
"Cậu ổn chứ?"
"Ừm?"
"Cậu ổn thật không? Trông cậu như vừa bị mất hồn ấy. Cậu nhớ bạn trai cũ của mình à?" Oat chế giễu tôi. Tôi cau mày nhìn cô ấy. "Tôi chỉ đùa thôi. Đừng nghiêm túc quá như thế. Tôi chỉ tự hỏi cậu đang nghĩ gì, nói cho tôi biết đi."
"Tôi nghĩ rất nhiều thứ" tôi nói. "Điều đâu tiên, tôi tự hỏi liệu mình có thể đến dự đám cưới mà không cần giấy mời không."
"Đó là một động thái táo bạo đấy."
"Tôi sẽ không ăn bất cứ thứ gì."
"Vậy thì cậu đến để làm gì?"
"Để chúc mừng cho họ."
"Nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là phấn khích khi nghe điều đó cả. Hay giờ cậu đổi ý rồi, ngọn lửa cũ được thắp lại à?"
Những câu trêu đùa về Kawee làm tôi thấy khó chịu. Đối với tôi, Kawee giống người ngoài hành tinh nằm ngoài quỹ đạo của tôi. Anh ta không tồn tại, một mẩu rác vụn mà tôi không quan tâm. Thôi được rồi, so sánh như vậy cũng hơi tàn nhẫn nhưng sự thật là tôi không quan tâm đến sự tồn tại của anh ta. Điều duy nhất khiến anh ta còn được nhắc tên vì đó là anh trai của Rak. Anh ta là cái cớ mà tôi có thể có để đến dự đám cưới.
"Tôi muốn gặp một người khác ở đám cưới."
"Vậy thì cậu nên tới lúc họ bước lên sân khấu. Lúc đó sẽ không có ai ở phía trước lối vào."
"Tôi biết rồi."
"Một người quan trọng sao?"
"Hả?" Tôi nhìn Oat và muốn cười. Cơ mặt tôi gần như tự động tạo thành một nụ cười khi nghĩ về em. "Ừm, cũng có một chút."
"Đó là ai thế? Nam hay nữ?"
"Bỏ qua chuyện đó đi." Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện và bước về phía trước. "Chúng ta hãy đổi chủ đề. Tại sao mọi người phải quan hệ tình dục?"
"Hả?" Oat nghe thấy câu hỏi và cười phá lên. "Câu hỏi này có vẻ không phù hợp với nơi chúng ta đang ở."
"Tôi chỉ chợt nghĩ vậy thôi."
"Tôi có thể trả lời bạn với tư cách là một sinh viên Y khoa. Quan hệ tình dục là điều tự nhiên để con người sinh sản."
"Vậy tại sao những người cùng giới quan hệ tình dục."
"Vì cảm xúc. Mọi người trôi theo cảm xúc của họ. Không có gì lạ về việc đó cả."
"Tôi biết điều đó. Đàn ông và phụ nữ cũng nghe theo cảm xúc của họ khi họ quan hệ tình dục."
"Đúng thế."
"Nhưng tại sao họ lại quan hệ với người cùng giới? Giống như cậu ấy, tôi tin là cậu đã từng quan hệ trước đây." Tôi hỏi cô ấy một cách thẳng thắn. Cô ấy cười hơi ngại nhưng không phủ nhận. "Tại sao cậu lại quan hệ với người cùng giới?"
"Vì đó là cảm xúc của tôi thôi."
"Cậu làm cho đối phương vui vẻ và cậu sẽ nhận được gì?" Giờ thì tôi cảm thấy hơi ngại ngùng khi đi sâu vào những chi tiết. "Tôi không biết nữa, tôi đoán là cậu không thay phiên...."
Oat cười lớn khi tôi bắt đầu lắp bắp. Oat gật đầu hiểu ý tôi sắp hỏi. Cô sắp xếp lại ý trong đầu và cố gắng tập trung giải thích.
"Cậu muốn biết tại sao tôi làm vậy vì người khác. Tôi nhận được thứ khoái cảm gì từ việc đó và làm sao để có được chúng?"
"Ừm."
"Tôi vui khi làm cho người khác vui. Cảm giác rất tuyệt khi được nghe tiếng đối phương rên rỉ. Tôi cũng giải tỏa ham muốn của mình theo nhiều cách khác nhau mà không cần đạt tới cực khoái."
"Đó là điều tôi vẫn không hiểu."
"Tôi chỉ muốn chạm vào họ thôi." Oat kết luận. "Tôi muốn được gần gũi với người tôi yêu, được chạm vào họ một cách đầy yêu thương. Làm sao thể giải thích điều này dễ hiểu hơn nhỉ? Cậu đã bao giờ hôn ai chưa?"
"Rồi."
"Và cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi chẳng cảm thấy gì cả." Tôi thẳng thắn chia sẻ.
Oat ngạc nhiên.
"Cậu bị vô cảm à?"
"Tôi như thế sao?"
"Có thể cậu hôn một người mà câu không có tình cảm. Hãy tưởng tượng việc hôn một người mà cậu thích ấy. Ôi, điều này thật khó giải thích. Cậu thậm chí còn không có ai mà bạn muốn gần gũi."
"Có một người mà tôi muốn gần gũi."
Tôi không có ai khác trong tim mình ngoại trừ Rak. Tôi lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng khi nghĩ lại lúc em và tôi hôn nhau. Cảm giác đó như một cú đập mạnh vào lồng ngực. Tôi ngưng lại để nhớ lại chi tiết về nụ hôn giữa hai đứa. Oat cũng nhận thấy phản ứng khác lạ của tôi.
"Tôi đau đầu quá đi mất."
"Cậu đang nghĩ quá nhiều rồi. Thế nào, có ai đó mà cậu muốn gần gũi không?"
"Không, tôi không nghĩ ra được."
"Làm sao mà cậu chưa từng thích một ai cả được. Cậu có bao giờ nghĩ sẽ có trải nghiệm tình dục trong cuộc sống của cậu chưa?"
"Thật điên rồ!"
"Cứ nói cho tôi biết nếu cậu muốn thử."
Chết tiệt! Tôi cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Tôi quyết định đến dự đám cưới của Kawee. Tôi đã tìm kiếm thông tin chi tiết trên Facebook về nơi tổ chức đám cưới và trở nên lo lắng khi nghĩ đến việc đến đó. Tôi không chắc đó là một ý tưởng tốt hay xấu, nhưng tôi thực sự muốn gặp em ấy và có thể sẽ không có cơ hội nào như thế này nữa. Tôi thah quần áo chỉnh tề và yêu cầu Oat đưa tôi đến đó. Tôi đã gặp được em, Rak. Em ấy đã cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể khi nói chuyện lại với tôi tại đám cưới dù tôi đã cư xử nhẫn tâm với em. Tôi đã làm em tổn thương và bây giờ tôi lại cố gắng tử tế với em một lần nữa.
Thình thịch....
Tim tôi đập rất nhanh khi tôi bắt gặp ánh mắt của Rak sau một năm không gặp. Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể nói xin chào. Rak rất tử tế. Em ấy đã ôm chặt lấy tôi.
Thình thịch...
Tim tôi lại đập nhanh hơn. Đó là sự lo lắng, ngạc nhiên và hạnh phúc khi tôi vẫn được em chào đón mặc dù thực tế là tôi đã làm em ấy tổn thương nặng nề. Nhưng đó chỉ là sự chú ý nhất thời ngắn ngủi. Sau đó, em ấy không nói chuyện với tôi nữa. Có lẽ em vẫn còn nhớ nỗi đau ấy.
Thậm chỉ đến cả tôi cũng còn có thể nhớ. Tôi không thể trách em ấy vì điều đó.
Tôi đã đứng một mình trong đám cưới. Tôi không quen ai và không có bạn bè. Tôi đến đây để gặp Rak và cũng đã gặp em thành công. Trước khi rời đi tôi cũng đã gặp cô dâu và chú rể. Có một sự ngượng ngùng giữa không khí đôi bên, tôi không biết phải làm gì nên tôi đã chúc mừng họ.
"Sao em tới được đây vậy?"
Kawee hỏi trong khi nhìn tôi như cách anh ấy vẫn làm, trìu mến. Tôi nhìn cô dâu và mỉm cười lạnh lùng.
"Tôi đã lái xe tới. Tôi chuẩn bị đi đây."
Đáng ra tôi không nên ở đây.
Tôi nên biết rằng đến đây là một ý kiến tồi tệ. Rak sẽ không tha thứ cho tôi còn tôi đã trở đối tượng bàn tán của nhiều người và có thể gây ra rắc rối cho cặp đôi mới cưới. Khi tôi sắp rời đi, tôi nghe thấy tiếng gọi lớn sau lưng. Tôi không thể kìm được sự phấn khích
khi thấy em lao về phía tôi trong chiếc váy dài đó.
"Chị đi gì tới đây thế?"
Một bầu không khí thân mật bao quanh chúng tôi. Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Bây giờ tôi có thể cảm thấy em ấy đang cố gắng nói chuyện và tha thứ cho tôi. Em là một cô gái tốt bụng. Tôi nhìn em đầy đau đớn và nuốt ngược nước mắt của mình vào trong.
Xe của Oat dừng lại trước khách sạn. Rak có vẻ ngần ngại trước những gì em ấy nhìn thấy. Tôi nhanh chóng đưa ra lời biện hộ.
"Đó chỉ là một người bạn thôi."
Tôi không chắc tại sao mình lại phải đưa ra một cái cớ như thể tôi đang làm gì đó sai trái. Em ấy có lẽ sẽ chẳng quan tâm đến việc tôi hẹn hò với ai bây giờ. Tôi chỉ lo sợ rằng mình sẽ lại làm em tức giận. Tôi muốn
duy trì những gì tốt đẹp chúng tôi còn lại với nhau.
"Gọi em khi chị về tới nhà nhé."
"Yêu em." Tôi trêu chọc bằng trò đùa quen thuộc của chúng tôi. Trái tim tôi đập rất nhanh. Cô bé làm mặt nhăn như một đứa trẻ, nhưng tôi thấy phản ứng đó thật dễ thương.
Và nó đã quay trở lại. Cảm giác tốt đẹp trong tôi đã trở lại.
"Cô gái dễ thương đó là ai vậy?"
Oat hỏi ngay khi tôi bước vào xe. Giọng điệu chế giễu của cô ấy làm tôi khó chịu. Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt giận dữ và làm cô ấy cười tôi ngay lập tức.
"Cậu có thể đâm tôi bằng dao nếu cứ tiếp tục nhìn tôi như vậy."
"Vậy thì đừng nhìn tôi như thế nữa."
"Đừng quá nghiêm túc thế chứ." Oat lái xe ra khỏi khách sạn nhưng vẫn nhìn vào gương chiếu hậu. Cô ấy nhìn Rak chăm chú.
"Đây có phải cô gái khiến cậu phải tới tận đây để gặp không?"
"Tại sao cậu lại hỏi thế?"
"Cậu nhìn cô bé đó dịu dàng lắm, tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy trước đây."
Tôi khoanh tay trước ngực, phòng thủ bản thân. Tôi không bị bất cứ ai nhìn thấu tôi. Lúc này trạng thái của tôi không được ổn định cho lắm. Tôi không chắc mình đang cảm thấy thế nào vào lúc này
"Oat này."
"Sao thế?"
"Chúng ta có thể hôn nhau không?"
Cô ấy cười khúc khích trước giọng điệu nghiêm túc của tôi. Tôi nhìn cô ấy khó chịu. Cô ấy nghĩ tình huống này buồn cười lắm sao.
"Tôi xin lỗi. Thường thì tôi không hay được nghe ai hỏi thế bao giờ." Cô gái dễ thương ấy quay bánh xe sang bên đường và bật đèn xi nhan. Bầu không khí trong xe thật yên tĩnh. Tiếng điều hòa ù ù trầm thấp ở phía sau. Oat cởi dây an toàn và quay về phía tôi. "Chúng ta có thể hôn nhau ở đây."
Tôi do dự nhìn Oat nhưng cũng gật đầu.
"Được."
Oat ôm mặt tôi bằng hai tay và nghiêng người tiến tới. Tôi nhìn vào mắt cô ấy dưới sự lưỡng lự. Đôi môi mềm mại ẩm ướt nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, lưỡi luồn vào
miệng tôi. Tôi nín thở và nhìn khuôn mặt cô ấy một cách cứng nhắc. Thật ngượng ngùng cho đến khi cô ấy tách ra.
"Làm sao mà cậu có thể hôn khi cứ mở to mắt như thế được?"
"Tôi không thể mở mắt sao?"
"Ôi cái cậu ngốc quá!"
"Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi đang không cảm thấy là chính mình cho lắm."
Có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn bên trong tôi. Khi tôi gặp lại Rak, tôi nghĩ mình có thể thử hôn một cô gái và tự mình kiểm chứng. Nhưng không, tôi không cảm thấy gì cả, ngay cả với một người phụ nữ xinh đẹp như Oat.
Tôi đã thú nhận cảm giác thực sự của mình.
"Tôi nghĩ mình không thích con gái."
Tôi không cảm thấy gì với Oat, với Rak hẳn cũng sẽ như vậy.
Điều đó là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro