Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chươg 10: Nỗi đau.



Tôi phải thừa nhận là mình đang rất hạnh phúc vì được dành cả ngày với chị Pam. Chúng tôi trở nên vô cùng thân thiết, tôi có thế tự do lui tới nhà chị. Đây là đặc quyền của việc chung giới tính, mọi thứ đều thật dễ dàng.

Tôi được chị tin tưởng.

Tôi được chị yêu thương. Ờm... Không hẳn theo cách mà tôi mong cầu, nhưng như này cũng đủ rồi.

Hôm nay chúng tôi đi siêu thị mua sắm nhu yếu phẩm, cảm giác như chúng tôi đang sống chung một mái nhà. Pam hỏi tôi hãng dầu gội nào tốt hơn dù chúng chỉ chênh nhau 2 baht. Nếu tôi thích cái đắt hơn, chị sẽ mua cái đắt hơn.

"Thì, em thích nó, chị sẽ mua nó. Vậy thôi."

Chị ấy sẽ không nghĩ đó là chuyện gì quan trọng lắm, nhưng chân tôi nhấc bổng khỏi mặt đất tới tận trời cao khi nghe như vậy. Chị mua những đồ ăn vặt mà tôi thích, nước soda mà tôi muốn dù chị có một chế độ ăn lành mạnh. Chị với tay lấy bịch nước và cười với tôi.

"Em có thế tới và uống nó mọi lúc, không cần phải tốn công chạy ra ngoài mua nữa."

Như thể tôi tới chỗ chị thường xuyên, nhưng đó thực ra là một ý tưởng không tồi.

Sau khi cất gọn chỗ đồ vừa mua, chúng tôi ngồi xuống chiếc sofa nhỏ phía cuối giường và xem TV.

"Chị chưa từng nghĩ mình sẽ có khách tới để diện kiến chiếc sofa này." Chị khúc khích nói.

"Vậy em là vị khách đầu tiên tới đây à?"

"Đúng rồi, em là người đầu tiên."

"Chị thường không để ai vào nhà ngoại trừ mẹ chị và người giúp việc. Thi thoảng bác sẽ qua dọn nhà."

"Thế còn bạn chị thì sao?"

"Chị không có nhiều bạn." Chị bình thản nói, không nghe trong giọng dấu hiệu buồn tủi nào. Tôi mới là người thấy buồn khi nghe điều đó.

"Sao em nhìn chị như thế?"

"Chị là một người bạn tệ lắm à?"

Chị bật cười. Tôi hỏi hơi sỗ sàng quá chăng, nên chị mới phải cười cho qua?

"Có thể là thế đấy. Không dễ để giao tiếp với chị mà. Mọi người nghĩ chị kiêu ngạo hoặc là một người hướng nội. Dù sao một mình chị vẫn ổn."

Chị không hề quan tâm gì tới thế giới này. Con người vốn là động vật bầy đàn. Chúng ta đều muốn có ai đó để nói chuyện cùng. Có lẽ không phải tôi là người dính chị mà thực ra là ngược lại.

"Em biết chị cảm thấy cô đơn."

Tôi trả lời thẳng thắn dẫu cho chị cố thể hiện rằng mình ổn. Pam giữ im lặng, ngả người dựa ra sau và tiếp tục xem TV. Chị không vui với lời nhận xét. Tôi cảm nhận được sức nặng trong cái sự yên tĩnh đó, tôi nhẹ chạm vào cánh tay mềm mại của chị.

"Ý em là, gọi em khi chị cảm thấy cô đơn nhé."

"Yêu em"

"Chị lại thế nữa!"

Chị cười lớn và nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt chị ấy thật có ma lực. Chị chỉ cần đưa một ánh nhìn và đối phương hoàn toàn bị thôi miên mà nghe theo mọi mệnh lệnh của chị.

Những mệnh lệnh mà những kẻ sa lưới tự nguyện làm theo, hoặc nó cũng chỉ có tác dụng với những người cũng phải lòng chị.

Đừng có nhìn chằm chằm nữa. Tôi đảo nhanh mắt về chiếc màn hình vô tuyến và nhìn đồng hồ.

"Muộn rồi, em nên về."

"Muộn rồi, sao em không ở lại đây tối nay luôn?" Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp vừa ngỏ lời mời tôi ngủ lại cùng chị. Tôi ngượng ngùng khi chị nhìn tôi. "Nếu em thấy không phiền."

"Đương nhiên là em không thấy phiền." Đầu tôi bắt đầu chạy chữ. Lỡ mà trí tưởng tượng của tôi bay xa quá thì sao? Cơ thể tôi đã phản ứng trước luôn rồi, nó nói với tôi là tôi đang rất vui vẻ khi nghe lời đề nghị đó. "Cũng khá muộn rồi, là em không muốn làm phiền chị. Giường chị cũng khá nhỏ."

"Em cứ chui vào thôi."

Tôi nhìn cái giường queen size mà cười như người điên. Tôi sợ rằng mình sẽ ngã sâu hơn vào cái hố cảm xúc với chị, mặt khác, tôi muốn được ở gần chị. Tôi gật đầu, đầu hàng trước ham muốn của bản thân.

"Cảm ơn chị."

Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm cơ thể tôi cứng đơ lại. Trí tưởng tượng của tôi đã dẫn lối tôi tới nơi tăm tối ấy. Hình ảnh về thân hình mảnh mai của chị đang chạm cọ toàn thân.

Dừng ngay! Chị ấy không đáng bị nghĩ như thế. Cái thứ khốn nạn bệnh hoạn.

Hương vani ngọt ngào bám trên quần áo, tôi có được từ chiếc chăn của chị làm tôi mê mẩn. Nó làm tôi cảm thấy như đang được chị Pam ôm ấp mọi lúc. Tôi bận rộn trong mơ tưởng của riêng mình mà không nhận ra gương mặt xinh đẹp ấy đang tiến sát lại gần tôi.

"Có chuyện gì thế?"

"Cái qu...!"

Tôi ngã ngửa ra đệm, khuỷu tay chống xuống đỡ lấy người. Chị cười bằng gương mặt xinh đẹp sau khi đã tắm nước ấm, đoạn thấy tôi giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của chị.

"Em đang nghĩ gì thế? Sao trông em bất ngờ vậy?"

"Em... nghĩ về..." Tôi lắc đầu kịch liệt.

"Sao nào?" Pam ngồi xuống cạnh tôi. Mùi dầu gội thoảng nhẹ hoà với hương vani ngọt ngào làm tôi nhộn nhạo không yên. Có khi chị ấy sinh ra với mùi vani ấy. Cảm giác thật dễ chịu làm tôi muốn âu yếm chị.

"Sao chị thơm thế?"

Ôi, tôi nói luôn mất rồi.

Tôi muốn tự vả vào mặt mình ngay khi tôi thốt ra lời. Tim và miệng tôi chạy cùng một nhịp, đều rơi vào lưới tình này nhanh một cách thảm hại. Pam cười khoe ra hàm răng trắng đã được chỉnh nha hoàn hảo.

"Chị dùng một ít loại nước hoa mà em thích. Chị muốn thật thơm khi ngủ cạnh em."

Chị thực sự có để tâm tới tôi. Chị xịt nước hoa vì tôi. Chị thong thả lấy khăn lau khô đầu. Những người đẹp trông vẫn thật hấp dẫn dù họ chỉ làm những hành động bình thường, đến một phụ nữ như tôi cũng không thể cưỡng lại vẻ mê hoặc ấy.

Tôi tiến tới chị và hít một hơi như một kẻ đang chết đói. Chị quay sang tôi cười.

"Em đang tìm nguồn gốc mùi hương à?"

"Vâng."

"Nó ở đây." Chị chỉ vào mang tai, đẩy người về phía tôi, mời gọi tôi tới gần hơn để ngửi nó.

"Em thử đi."

Tôi chấp nhận lời thách thức. Tôi ngả người gần hơn nữa và mặt tôi sát vào sau tai chị.

Zap!

Chúng tôi lập tức tách nhau ra. Tôi cảm nhận luồng điện giật từ mũi mình truyền tới chị. Tôi biết nguồn gốc của nó từ đâu mà ra, thứ cảm xúc bị tôi kìm nén trong lòng. Nhưng chị Pam có vẻ không biết gì về nó. Chị ngạc nhiên, theo phản xạ đưa tay lên che tai lại như thể chị muốn giữ tôi ra xa khỏi chị.

Yên lặng.

Căn phòng rơi vào im lặng cùng với một chị Pam đang che tai trong sự bối rối. Tôi cười phủi cho qua chuyện và nói "Thơm thật đấy. Thi thoảng cho em mượn nước hoa của chị nhé."

"Ừm."

"Ngủ thôi. Em buồn ngủ rồi."

"Em cứ ngủ trước đi. Chị sấy khô tóc đã."

"Ok."

Tôi cố giữ dáng vẻ tươi vui trước khi trườn vào trong chăn. Tôi quay lưng lại với chị. Tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với chị bây giờ. Tôi không thể phủ nhận như chả có gì vừa xảy ra cả. Mũi tôi chạm vào mang tai chị với chủ đích, thực chất như vậy là tôi đang nhân cơ hội với chị. Nhưng tôi là con gái, chị ấy sẽ không coi nó nghiêm trọng.

Tôi nên làm nó bớt nghiêm trọng lại.

"Pam ơi"

"Ơi?"

"Em ôm chị được chứ?" Tôi chồm dậy và ôm lấy chị từ phía sau. Pam đang ngồi cạnh giường sấy tóc, giờ cứng người lại như khúc gỗ vì hành động đột ngột ấy. Nhưng sau đó chị thư giãn hơn khi tôi kéo chị lại mà ôm ấp, tôi bảo chị "Em muốn cuộn người vào chị để có được mùi hương này."

Gương mặt xinh đẹp ấy vươn tới và vỗ nhẹ đầu tôi, thể hiện tình chị em thân thiết.

"Titang có nói em rất thích đụng chạm, có vẻ đúng nhỉ." Tôi suýt thì buông chị ra nhưng tay chị đã đặt lên tay tôi. "Thật tốt khi có một người em gái. Em có luôn ôm ấp như này không?"

Tôi gật đầu, thể hiện rằng mấy đứa con gái ôm nhau là chuyện bình thường.

"Có, em ôm lũ bạn gái của mình suốt. Đó là cách bọn em chơi đùa với nhau. Nghe như chị không quen với mấy việc này."

"Chị chưa ôm ấp ai bao giờ."

"Em và mấy đứa bạn mình khá thân. Bọn em tắm chung với nhau lúc ở trại hè. Ngủ chung với nhau, hôn má. Bọn em còn chơi khăm nhau với trò chạm ngực nhau nữa. Nó cũng bình thường"

"Bình thường ư?"

Giọng chị hơi đanh lại. Chị nhìn lại tôi với vẻ đầy thắc mắc.

"Vâng, có lẽ không bình thường lắm với vài người khác, nhưng nó bình thường với em và đám bạn mình." Tôi thu tay về vì không chắc bây giờ chị cảm thấy ra sao.

"Chị không thích thế."

Tôi thấy xấu hổ, gật đầu hiểu ý.

"Vâng, em hữa sẽ không làm như thế với chị đâu. Em buồn ngủ lắm rồi. Chị ngủ ngon. Bye."

Tôi nằm lại xuống và quay mặt đi. Đáng ra tôi nên ngủ ngay khi nằm xuống lúc đầu. Tại sao tôi lại ngồi dậy ôm chị ấy làm gì chứ?!

Ngu thế! Ngu kinh! Ngu quá!

Cả đêm tôi trằn trọc, tôi trở mình ngủ nửa tình nửa mơ trong lo lắng. Nhưng rồi tôi thấy vai trái mình nặng hơn. Tôi băn khoăn trong bóng tối đang phủ lấy căn phòng vì chẳng thể nhìn rõ thứ gì. Tôi ngỡ rằng mình vẫn đang mơ khi nhận ra Pam đang gối đầu lên vai tôi, lưng chị quay về phía mặt tôi. Tay còn lại tôi đang ôm lấy eo chị, nhưng bàn tay tôi chạm phải cái gì đó mềm.

Mềm?

Tôi hơi cử động ngón tay mình và nhận ra thứ tôi đang chạm phải.

Tôi toát mồ hôi hột và đông cứng lại, sợ rằng chị sẽ tỉnh dậy và nhận ra vị trí tay tôi đang để. Tay tôi bao gọn lấy quả dưa hấu căng đầy.

Chết tiệt...

Sao tôi lại đến được tư thế này thế? Sao cái tay ngu ngốc của tôi lại đáp được vào ngực của chị chứ? Sâu thẳm trong lòng tôi cảm thấy vui sướng vì được cảm nhận nó, nhưng khoảng thời điểm này thì không phù hợp chút nào. Đây là một sai lầm.

"Ưmmm"

Tiếng rên rỉ của chị khiến tôi phải nhắm chặt mắt. Tôi giả bộ là mình đang ngủ. Tay tôi vẫn yên vị ở chỗ cũ. Ngay khi đã chắc chắn được rằng chị vẫn đang ngủ say, tôi nín thở và cẩn thận luồn tay ra khỏi chỗ nó đang ở. Đây là một nỗi hổ thẹn.

"Được rồi..."

"Ummm..."

Lần này chị ậm ừ mấy tiếng rồi quay lại, mặt hướng sang tôi. Tôi nhắm chặt mắt lần nữa và nín thờ. Tôi không muốn làm chị tỉnh giấc, nhưng có vẻ chị cũng đã ngủ say. Hẳn chị đã mệt lắm.

Ôi, cái sự tra tấn ngọt ngào này.

Tôi không thể ngủ dù rất muốn. Bên trong tôi nhộn nhạo. Tôi không biết phải xử lý thứ cảm xúc này ra sao. Hương thơm ngọt ngào mà đáng ra phải biến mất từ lâu vẫn còn lởn vởn trong không khí. Tôi cảm thấy áp lực bởi đè nén quá nhiều cảm xúc bên trong mà không biết cách vứt bỏ nó. Gương mặt xinh đẹp kia thật thật xấu tính khi có thể ngủ ngon như em bé trong cái tình huống kì quái này. Chị ấy không hề biết rằng tôi đang ngắm nhìn chị và muốn làm... những gì mà tôi... muốn làm với chị.

Tôi tự hỏi liệu chị có biết không nếu tôi làm gì đó.

Tôi đi một nước đi táo bạo bằng cách tiến sát tới khi mắt tôi không thể giữ được điểm tập trung. Mùi hương thậm chí càng rõ hơn, làm tôi cảm giác mình bị đánh bẫy và được thả xích cùng lúc.

Tôi muốn được cảm thấy chị. Tôi muốn có được chị, nhưng tôi không biết bằng cách nào.

Bản năng tự nhiên đẩy môi tôi tới gần với chị như một cách để ấn xả chỗ cảm xúc này. Tôi chỉ còn cách vài cm nữa là tới, nếu như chị ấy không quay đi trước.

"..."

Pam giật mình tỉnh giấc trong khi tôi vờ như đang ngủ. Tôi không dám mở mắt để xem chị đang làm gì. Tôi nhận thấy có khoảng cách giữa tôi và chị, và sức nặng đè trên vai tôi lúc trước đã được nhấc ra. Đó là lúc tôi quay sang phía bên kia và ngủ tiếp.

Bây giờ tới lúc phải ngủ thật rồi, tôi nằm thầm cầu nguyện cho trời mau sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro