
N
1.
"Da của anh trắng thật ấy nhỉ?" Rảnh rỗi mà bâng quơ hỏi, Wooje không biết có phải cậu có vấn đề hay không, nhưng chẳng hiểu sao từ dạo Hyeok đi khám tủy răng về, vịt con cảm thấy đàn anh này cứ là lạ thế quái nào. Vừa quen thuộc cũng thật vừa xa cách, rõ là ngay trước mắt rồi vậy mà lại có thứ gì chắn ngang xương, út nhà thoạt nhìn không để tâm, chứ bao nhiêu sự thay đổi của anh nó đều nắm hết cả.
Bắt đầu với thói quen hằng ngày của người anh trai rồi cho tới món lẩu yêu thích không thể bỏ, ngoại trừ ngoại hình có phần tương xứng ra thì những thứ còn lại cứ như một người khác thay thế cho. Có ai ngờ một ngày nào đó Lee Sang Hyeok sẽ từ chối mọi người cùng đi Hadilao không? Ý là nếu như anh có vấn đề về sức khỏe thì ai nói chi, mà lúc đó anh đội trưởng còn phát ngôn thêm câu rất lạ.
"Mấy món như vậy anh ăn không quen lắm"
Chuyện ăn uống tạm dừng tại đó đi, vì sau đợt đó cậu còn thấy anh càng không phải là anh nữa, nhưng Wooje lại không có lời giải thích thỏa đáng cho sự xa lạ đó của anh, chẳng lẽ báu vật quốc gia lại mất trí nhớ à? Cố bỏ qua từng thay đổi (có lẽ) nhỏ nhặt của anh, vịt con từng phút đều đón nhận một anh Lee Sang Hyeok mà cậu nghĩ là mới ở trong đầu.
Mà nhất là.
"Môi còn đo đỏ nữa" Mắt dừng trên miệng mèo xinh xắn, Wooje ngả người dựa vào thành sô pha, tay cầm điện thoại cũng theo đó mà thả xuống, đầu cậu nghiêng sang phía anh, vô thức bảo.
"Nhìn muốn cắn thật đấy"
Lời vừa thốt không chỉ cậu mà tới hắn còn giật mình, Minhyeong ngồi dưới sàn chơi game quay đầu nhìn người vừa phát ngôn chấn động, rồi chuyển mắt tới anh đội trưởng mèo bên cạnh, thấy tình thế không ổn mà định lên tiếng cứu vớt đứa em thì anh đã đáp.
"Wooje muốn anh không?"
Câu trả lời vốn không nằm trong sự hiểu biết của hai bạn trẻ, vịt con ngơ người bắn tín hiệu cầu cứu anh gấu to, cậu chỉ vô tình nói ra những điều không nên nói, còn không nghĩ đến chuyện anh sẽ đột ngột hỏi một câu như thế này. Lee Sang Hyeok chẳng coi đó là chuyện bất thường, ngược lại khi thấy cậu như vậy còn rất chủ động đứng dậy mà hôn đứa em, nụ hôn diễn ra không dài không ngắn, vừa đủ để đứa trẻ đầu hai hiểu được mình thèm muốn anh như thế nào.
Thả môi của đứa em ra khỏi, mèo lớn chả mấy lạ với vẻ mặt thèm thuồng của nhóc cưng, anh ngồi lên đùi của cậu, hai tay nâng lên gò má bầu bĩnh đã nhiễm hồng, nhẹ hỏi.
"Như vậy đã đủ chưa?"
Tay bạo gan đưa lên sờ lấy anh, vịt con không rời khỏi vùng da trắng tuyết, cậu nhìn anh, bao nhiêu thèm khát đều bộc lộ ra cả. Qua tuổi dậy thì nên tông giọng cũng phần nào thay đổi, dẫu vậy giọng nói của út nhà vẫn luôn khiến người ta cảm thấy dễ thương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được chất giọng trầm trầm thấm đẫm tình dục của Choi Wooje, kèm theo đó lấy mấy lời không đúng đắn.
"Chưa đâu"
"Xin hãy cho em nhiều hơn nữa"
Không thể không bất ngờ, Minhyeong trố mắt nhìn mèo lớn cưỡng hôn vịt con, đại não trì trệ với sự việc trước mắt, gấu bự tạm thời chỉ ngồi yên nhìn. Vào đội hình chính sớm hơn cả hai người bạn, Faker từ lâu đã luôn là người mà hắn muốn kề vai sát cánh chung, trải qua bao thăng trầm từ những năm đầu thập kỉ mới, tình cảm của hắn đối với anh, có thể thừa nhận là hơn một chút so với mối quan hệ hiện giờ.
Hắn không dám chắc việc mình để ý anh theo thiên hướng tình yêu, nhưng mà khi thấy út nhà lại được anh chiều chuộng vậy, trong lòng hắn có hơi nhiều chút không cam lòng.
"Còn em thì sao ạ?"
2.
Minseok thề, dăm ba bữa nay không khí trong nhà cứ kì kì quái quái kiểu gì, mà nó lại xuất phát từ cặp anh em top sữa bot đô của nhà chứ đâu, anh thì cứ chút chút lại qua hỏi em út, em thì cứ vài phút là lại thì thà thì thầm gì đó với anh. Ai mà không biết còn tưởng bọn họ đang lên kế hoạch giết người không đó.
"Cậu không thấy gần đây hai người kia có hơi lạ hả?" Chủ động qua bắt chuyện với bạn cùng phòng, cún nhỏ ngồi trên giường nói sang với hổ giấy giường bên, em không nghĩ Hyeon Joon sẽ không biết, bọn họ rành rành ra tới như vậy kia mà.
"Wooje với Minhyeong cứ mờ ám kiểu gì ấy, bọn họ gần như dính nhau suốt ngày luôn."
Hỗ trợ nhà T không hề nói quá, chả hiểu bàn về vụ gì mà hai người đó hôm nào cũng nói riết, nôm có chuyện gì quan trọng lắm.
"Sao cậu không hỏi trực tiếp ấy" Mắt rời khỏi điện thoại mà chuyển ánh nhìn sang cậu bạn cùng tuổi, nó nhớ tới thằng bạn đô con ở khác phòng lúc nào cũng để tâm tới em, khó hiểu lên tiếng gợi ý.
"Cứ qua nói với Minhyeong là được mà không phải hả?"
"Ài, dễ vậy thì tớ nói cậu làm gì" Tặc lưỡi trước câu trả lời, em hết nói nổi với người đi rừng của team, nhắc tới gấu bự thì cún nhỏ lại được thêm cục tức, Minseok không mấy vui vẻ chia sẻ nó cho đứa bạn ở cùng.
"Cậu ta giờ chỉ có Wooje thôi chứ mà thèm để ai vào mắt."
Chẳng hiểu sao trong đầu Hyeon Joon tưởng tượng ra cảnh tranh sủng máu chó ở cái nhà này, mà còn liên quan tới hai thằng con trai đang ở chung với nhau, đột nhiên bóng đèn trong não bật sáng, do dự một hồi với mớ thông tin xàm cu, nó quyết định ngồi dậy nói với em liền.
"Êy hổng lẽ tụi nó đang ứ ừ với nhau trời"
"Gì vậy cha?! Sao vậy được..." Giật bắn mình khi nghe nó bảo, em phủ nhận lời đồn đoán đó ngay, nhưng âm lượng về sau lại càng nhỏ, suy cho cùng hỗ trợ cũng không rõ lắm về xu hướng tính dục của cặp đó cho cam. Biết hắn từng có qua một đời bạn gái ở cấp hai, dẫu vậy chắc gì tới bây giờ là còn thích con gái, vả lại chuyện nam nam yêu nhau chẳng phải đang ngày càng phổ biến đó sao, có khi do gần đây nhận ra được tình cảm của mình nên vậy quá.
"Hời ơi, chúc mừng em đã quay vào ô thất tình"
"Có thích méo đâu mà thất với chả không, nào đối tượng của Minhyeong là anh Hyeok ấy thì mới khiến support nhất thế giới này buồn nhé anh hai" Như nghe chuyện hài mà kênh mặt cãi lại, cún nhỏ bày mặt đánh giá trước lời bình luận của thiếu niên, sợ lại dính hiểu lầm không đáng có, em khẳng định lại thêm một lần.
"Tui tò mò hoi chứ không có buồn!"
"Tính ra tui thấy anh Hyeok với Minhyeong mới thân ấy chứ" Không chọc cún nhỏ nữa mà quay lại cuộc trò chuyện chính, nó vừa nói mà vừa không thể ngừng cay. Vụ Instargram không tính tại nó cũng có phần, mà tới chuyện song ca rồi còn "anh có cần giúp gì chứ" là hơi không ưa rồi đó.
"Đi ăn xiên nướng rồi há cảo, sự kiện Hana Bank cũng kè kè bên nhau, rồi tới cả nhóc Wooje còn được anh làm nũng, sao có mỗi tui chẳng có gì hết nhỉ."
"Ủa ê từ từ" Cái tên như công tắc mà không ngại cắt ngang lời than phiền của cậu bạn tóc trắng, em ngồi đó suy nghĩ trong ánh mắt tò mò của đối phương. Minseok vội lục trí óc, nhớ lại đêm tối mà em có lịch nên về trễ, cún nhỏ a một tiếng, xoay qua hỏi nó một cách gấp gáp.
"Cái tuần sau khi mình dính covid ấy, cậu có nhớ tụi mình chọc nhóc Wooje vụ gì không?"
Nôn nóng muốn có câu trả lời, em cố gắng cung cấp đầy đủ thông tin mà mình nhớ được đến cho hổ ta.
"Khoảng hôm hai mươi hai mốt, trước sinh nhật cậu đó Hyeon Joon"
Tò te ngẩn ngơ chẳng hiểu gì, Hyeon Joon thấy bạn mình vội vậy cũng nhanh miệng đáp.
"Hỏi đột ngột vậy nhớ sao được" Biết nhiêu chuyện xảy ra tính từ hôm đó, giờ đùng phát hỏi liền thì sao nó nhớ kịp cái gì, hổ ta chép miệng, cố nhớ lại thứ em cần trong ánh mắt mong chờ của cún con.
"Ờm...hình như vụ hai vết gì trên cổ thằng bé ấy"
Mới chiều vô đã rần rần vụ có con gì cắn cậu khiến chảy máu ròng ròng, mọi người xung quanh cũng vì thế mà lo cho nhóc chết, vậy mà cậu trai ngấp nghé hai mươi nào đó rất thản nhiên, còn bảo đó là chuyện đấng nam nhi có thể chịu được.
"Mà sao vậy?" Vẫn chưa bắt kịp lối suy nghĩ của hỗ trợ cùng nhà, nó vừa lên tiếng đã bị em hỏi ngược.
"Rồi lúc đó anh Haneul đã nói gì?"
"Thì bảo là như bị ma cà rồng cắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro