Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sinh mạng con người đáng giá con nhiêu?

Tôi từng được hỏi một câu như vậy. Nếu không nhớ nhầm, thì

là trong giờ học Đạo đức lớp bốn. Hầu hết đám học trò đều

đưa ra mức từ vài chục đến vài trăm triệu yên. Tất nhiên

cũng có những đứa cho rằng tiền không mua được mạng

người.

Tôi nghĩ nếu hỏi người lớn thì cũng chỉ nhận được câu trả lời

tương tự. Cá nhân tôi thì thấy - nếu có người hỏi, trước cái

ngày tôi lấy dương thọ đem bán - tôi đáng giá khoảng hai

trăm đến ba trăm triệu yên.

Tức là nếu tôi chỉ bán hai mươi năm tuổi thọ với giá vài chục

triệu yên, thì quãng đời còn lại tôi sẽ không phải bon chen

vật lộn. Giữa sáu mươi mấy năm sung túc và tám mươi mấy

năm không-sung-túc-lắm, tôi thích cái đầu tiên hơn.

Nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi khi tôi nhận được kết

quả. Mạng sống của tôi thậm chí còn chưa đến nổi một triệu

yên.

Một ngày tháng bảy năm tôi hai mươi tuổi, khi ấy tôi kẹt tiền.

Tôi không ăn gì khác ngoài gạo trắng và súp miso. Vài ngày

trước đó tôi bị gục đến ba lần trong lúc làm thêm, nên tôi

biết tôi cần thêm dưỡng chất.

Tôi phải bán cái gì đi để lấy tiền, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại

cũng chỉ có đồ đạc gia dụng, mấy cái đĩa CD với một đống

sách. Toàn đồ cũ, dùng nhiều, đem bán chắc cũng không

được bao nhiêu, nhưng chắc cũng đủ tiền ăn một tháng. Thế

nên tôi cố lau dọn mọi thứ trông cho thật mới, rồi đem bán

cho tiệm sách với tiệm đĩa nhạc tôi quen.

Ông già ở tiệm sách, trông thấy tôi mang đến một chồng

sách cao, lo lắng hỏi: "Sao thế, mày gặp chuyện gì à?" Tôi

khá ngạc nhiên, vì bình thường lão khá thô lỗ. "Có gì đâu,

giấy nuốt không nổi thì phải đem bán thôi." tôi nói, lão cũng

ra vẻ hiểu và thông cảm. Nhưng lão không trả tôi thêm một

xu. Cũng phải thôi, lão cũng đâu giàu có gì cho cam.

Sau khi nhận tiền, tôi quay người bỏ đi thì lão gọi với lại.

"Này, lại đây tao bảo."

"Vâng?" tôi trả lời, hy vọng được thêm tí tiền bố thí. Rồi lão

nói:

"Mày muốn bán tuổi thọ không?"

Nghĩ chắc lão bắt đầu lẩm cẩm rồi, tôi quyết định lắng nghe

cho lão vui. Tóm lại lão bảo tôi thế này. Trong một tòa nhà

cách đây không xa có một cửa hiệu thu mua tuổi thọ. Bán

thời gian hay sức khỏe cũng được, nhưng bán tuổi thọ là

được giá nhất. Tay lão run run vẽ cho tôi một cái bản đồ

kèm số điện thoại, nhưng tôi chắc đấy là chuyện lão tự bịa

ra cho đỡ chán mà thôi. Tội nghiệp, chắc cũng thấy sắp sửa

xuống lỗ nên bắt đầu lo đấy mà.

Tuy vậy, khi tôi qua tiệm đĩa nhạc, tôi được kể y hệt những

gì tôi đã nghe ở tiệm sách. Hơn nữa lại là từ miệng một

thằng thanh niên hai mấy tuổi, không thể nói là già lẩm cẩm

được.

"Này, anh chỉ nói cho chú biết thôi nhé", gã nói. "Gần đây có

chỗ thu mua tuổi thọ". Gã tự nhận rằng chính gã cũng đã

bán một ít. "Thế anh bán được bao nhiêu?" tôi lưỡng lự hỏi.

"Cái đấy thì không nói được!"

Cảm giác như ai cũng trêu ngươi mình vậy.

Cuối cùng tôi phải mò đến cái tòa nhà người ta chỉ. Đống

sách báo, CD với đồ gia dụng chẳng bán được bao nhiêu.

Nhưng tôi nghĩ rõ ràng là người ta không thể mua bán tuổi

thọ. Đúng hơn, cách nói của ông lão và cậu thanh niên kia

có thể là ám chỉ một cách kiếm tiềm. Kiểu như, "chỉ cần liều

mạng một chút, bạn có thể kiếm được một triệu yên mỗi

tháng!"

Trèo lên bậc cầu thang lờ mờ đèn, tôi mở cửa. Tôi chạm

mắt một cô gái ngồi ở bàn tiếp tân. Cô ta hỏi:

"Thời gian, sức khỏe hay tuổi thọ?"

Tôi phá lên cười. Chán ngán trò lố bịch, tôi chẳng nghĩ ngợi

gì nữa liền nói: "Tuổi thọ".

"Xin chờ chúng tôi hai tiếng", cô ta nói, tay đã bắt đầu gõ

bàn phím liên hồi. Này này, cô nghĩ cô là ai mà dám phung

phí thời gian của người khác như vậy hả?

Tôi nhìn quanh cửa tiệm. Trống hoác đến khó tả - cứ như

tiệm kính mắt mà không có một cặp kính, hay tiệm trang

sức mà không có một món trang sức nào vậy. Nhưng ai mà

biết, có khi trong tủ kính đang trưng bày đầy những thời

gian, những sức khỏe hay tuổi thọ, chỉ là tôi không thìn thấy

đó thôi?

Thật là. Không biết phải tiếp tục giả vờ theo trò đùa chán

ngắt này đến lúc nào đây?

Tôi đi ra ngoài một quảng trường, châm điếu thuốc. Điếu

cuối cùng. Chắc sắp phải bỏ thuốc thôi, vừa tốn tiền vừa hại

sức khỏe. Gần đó có một ông cụ đang cho chim bồ câu ăn.

Nói thì xấu hổ, nhưng trông cảnh đó khiến tôi thấy đoi đói.

Sắp sửa đến nước đi mổ tranh với lũ bồ câu mất.

Hi vọng tuổi thọ mình bán được giá, tôi nghĩ.

Sau khi giết thời gian ở bến tàu điện, tôi quay lại cửa tiệm nọ

sớm hơn dự kiến, nằm lăn ra sofa ngủ, chờ kết quả. Sau

khoảng hai mươi phút thì người ta gọi tên. Quái lạ, mình đã

nói tên mình là gì đâu.

Tôi thốt lên một tiếng kì cục sau khi đọc tờ đánh giá. Mười

nghìn yên một năm? Còn lại ba mươi năm? Book Off có khi

còn trả giá cao hơn. Hay là người ta nhầm giá của tôi với

giá mua rùa? Nhưng trên giấy ghi tên tôi rõ ràng.

"Mấy người dựa trên tiêu chuẩn nào để đánh giá?" tôi hỏi cô

gái, chìa tờ giấy ra.

"Dựa trên nhiều yếu tố" cô ta trả lời, có vẻ thở dài. "Mức độ

vui vẻ, hiện thực hóa, mức độ đóng góp. Kiểu kiểu vậy."

Chắc cô ta lần nào cũng phải trả lời câu hỏi như vậy, đâm

chán.

Cô ta giải thích tường tận hệ thống cho tôi. Thật sự thì cô ta

cũng không muốn, là do tôi nài ép mãi. Điều khiến tôi thật

sự bất ngờ là mức giá mười nghìn yên: đó là mức thấp nhất

cho một năm tuổi thọ, thấp đến mức không thể trả thấp hơn

được nữa. Cũng có nghĩa, mạng tôi chẳng có tí giá trị nào.

Tôi sẽ không được vui vẻ, cũng không đem vui vẻ cho ai;

không đạt được cái gì, mà cũng chẳng trải nghiệm được cái

gì đáng giá.

"Nếu không có gì cần phản đối, phiền anh ký vào đây" cô gái

nói, cứ như đang cố cho đỡ chán vậy. Nhưng nếu có người

không phản đối với cái kết quả này, thì họ nên đến trại

thương điên là hơn. Nhưng khi đó, cả người tôi đờ đẫn, mà

cũng đã quá quen đem đồ của mình đi bán bị trả rẻ rồi. Thất

vọng, tôi bảo cô ta thế này:

"Chừa lại ba tháng, còn đâu tôi bán hết."

Tôi rời khỏi cửa tiệm nọ, cầm trên tay phong bì ba trăm ngàn

yên. Cảm giác muốn cười khẩy một cái dâng lên trong lòng.

Sự thật đáng buồn là tôi đã biết trước sinh mạng mình

chẳng có tí giá trị nào hết.

Nhưng tôi không muốn suy nghĩ thêm nữa. Tôi mua thật

nhiều bia trên đường về nhà, vừa đi bộ vừa uống. Lâu lắm

rồi mới có chất men vào người nên tôi chẳng có tí đề kháng

nào cả, thành ra tôi cứ nôn thốc nôn tháo suốt hai tiếng

đồng hồ sau khi về đến nhà.

Một khởi đầu thảm hại cho ba tháng cuối đời.

Khoảng bốn giờ sáng tôi mới bắt đầu chợp mắt, nhưng lâu

lắm rồi tôi mới có một giấc mơ đẹp như vậy. Mơ về một

ngày hè dong dài năm tôi còn học cấp một. Khi đó tôi đang

ở trong xe bố mẹ, đi cắm trại cùng một đứa bạn.

À, tôi đã khóc trong giấc ngủ. Tiếng chuông cửa đã cứu tôi

khỏi giấc mơ đẹp đến tàn nhẫn ấy. Tôi mặc kệ không trả lời,

thế rồi tôi nghe thấy có người gọi tên tôi. Tôi mở cửa, thấy

một cô gái lạ đang đứng đó.

Ban đầu thì tôi thấy vui - phản xạ có điều kiện của đàn ông

khi có con gái đứng chờ trước cửa - nhưng sau đó thì tôi

nhận ra khuôn mặt cô ta.

Chính là cô gái đã định mức giá cho cái mạng tôi.

"Tôi là Miyagi. Kể từ hôm nay tôi sẽ là người giám sát anh."

Cô ta, Miyagi, hơi cúi đầu về phía trước chào.

Người giám sát... Ờ phải, tôi nhớ cô ta có nói gì đó về vụ

này. Vừa cố nhớ lại chuyện xảy ra hôm trước lúc còn hơi

men, tôi vừa chạy vào phòng vệ sinh nôn tiếp. Tôi chán nản

muốn ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy cô giám sát đang đứng

chờ trước cửa phòng. Cô ta muốn xem xem tôi nôn hoành

tráng thế nào chắc?

Sau khi súc miệng và uống ba cốc nước, tôi lại về giường

nằm.

"Như tôi đã giải thích hôm qua," Miyagi đứng cạnh tôi nói,

"vì tuổi thọ của anh đã giảm xuống dưới một năm, nên kể từ

hôm nay tôi sẽ giám sát mọi hành động của anh."

"Để lúc khác không được à?" tôi nói, trừng trừng nhìn

Miyagi.

"Được rồi. Vậy để lúc khác" cô ta trả lời, rồi đi ra góc phòng

ngồi.

Mắt Miyagi dính chặt vào tôi. Ai có kinh nghiệm rồi sẽ biết,

nhưng cứ bị nhìn mãi như thế sẽ ảnh hưởng đến thói quen

hàng ngày. Có nhiều thứ không làm được trước mặt người

khác lắm chứ?

Phải, hôm qua cô ta đã bảo tôi rằng những khách hàng nào

còn ít hơn một năm tuổi thọ sẽ được phân công một người

giám sát. Theo lời giải thích của Miyagi, thì một khi khách

hàng chỉ còn ít hơn một năm, họ thường sẽ rơi vào tuyệt

vọng và sẽ dễ dàng gây chuyện. Vì vậy phải có người giám

sát để ngăn cản họ kịp thời.

Giả như tôi có đi gây chuyện, người giám sát của tôi sẽ gọi

điện về tổng bộ, họ sẽ rút cạn dương thọ của tôi. Họ không

muốn tạo ra một Travis Bickle thứ hai. Tuy nhiên, trong ba

ngày cuối cùng, người giám sát sẽ trở về và khách hàng sẽ

được tự do hưởng thụ thời gian còn lại. Người ta thống kê

được rằng, đến lúc đó không có ai muốn làm điều xấu nữa.

Buổi tối hôm đó, tôi không còn buồn nôn và đau đầu nữa.

Cuối cùng cũng có thể suy nghĩ một cách thông suốt.

Ngày hôm qua, tôi đã lỡ đem bán đi gần hết tuổi thọ. Tôi

ngạc nhiên khi tự thấy mình chẳng mảy may hối hận. Đã

vậy tôi lại còn thấy may vì tôi chỉ để lại ba tháng - tôi không

muốn bị giám sát lâu hơn thế. Mà có khi bán hết chỉ để lại

ba ngày còn hay hơn? Ờ thì, bây giờ có ủ rũ buồn bực vì

mình vô giá trị đến mức nào thì cũng có để làm gì đâu. Vấn

đề bây giờ là tôi nên làm gì trong ba tháng còn lại.

Tôi lấy ra cái bút với tờ giấy, liệt kê những gì tôi muốn làm.

Danh sách to-do của tôi đại loại như thế này.

- Gặp gỡ và nói lời cảm ơn đứa bạn thuở bé

- Tâm sự với đứa bạn thân

- Dành thật nhiều thời gian cho gia đình

- Viết bức thư cuối cùng cho bạn bè

- Chẳng đến trường làm gì hết

- Cũng không cần đến chỗ làm thêm nữa

Không có gì đặc biệt. Tôi nghĩ nếu có đưa cho người khác

viết hộ thì cũng chỉ ra chừng đó thôi.

Tôi để ý thấy Miyagi đứng sau lưng mình, không biết tự lúc

nào, đọc những gì tôi viết. "Tôi khuyên anh không nên làm

việc này" - cô ta nói, chỉ tay vào danh sách. Là dòng "Gặp

gỡ và nói lời cảm ơn đứa bạn thuở bé".

"Sao vậy?" tôi hỏi Miyagi.

...Có lẽ tôi nên kể về đứa bạn đó. Chúng tôi làm bạn từ năm

bốn tuổi, cô bạn từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi ấy.

Chúng tôi đi đâu cũng có nhau - cho đến khi cô ấy chuyển

trường.

Khi tôi mới vào học cấp hai, mọi thứ vẫn còn rất lạ lẫm với

tôi. Tôi bị cô lập trong lớp, nhưng chỉ có cô ấy ngày nào

cũng bắt chuyện với tôi, hỏi tôi "Cậu có làm sao không?". Kể

cả sau khi chúng tôi mỗi người một phương, hình ảnh cô ấy

vẫn xuất hiện mỗi khi tôi gặp khó khăn. Nếu không có cô ấy,

tôi đã chẳng được như ngày hôm nay. Dù rằng "như ngày

hôm nay" cũng chẳng phải to tát gì cho cam.

Nhưng dù sao tôi cũng rất biết ơn cô ấy. Mấy năm gần đây

chúng tôi không còn liên lạc nữa, nhưng nếu cô ấy gặp

chuyện, chắc chắn tôi sẽ chạy đến bên cô ấy bất kể mọi

thứ. Tôi muốn trả ơn cô ấy - bằng cách nào cũng được.

"Cô bạn thuở bé của anh..." Miyagi cho tôi biết.

"Cô ấy sinh con năm mười bảy tuổi, rồi bỏ học trung học. Cô

ấy cưới năm mười tám tuổi, nhưng rồi ly dị năm mười chín.

Hiện tại cô ta hai mươi tuổi, nuôi con một mình. Rồi hai năm

nữa, vô tình hay hữu ý, cô ta sẽ treo cổ tự vẫn. Nếu anh đi

gặp cô ấy bây giờ, chắc chắn cô ta sẽ vòi tiền. Cô ta chắc

chắn là không nhớ tí gì về anh cả."

Cảm giác của tôi lúc đó? Đau. Đau lắm chứ. Ký ức tuyệt vời

nhất của tôi đang bị chà đạp. Đáng thương thay, hai mươi

tuổi đầu rồi nhưng tận trong thâm tâm tôi vẫn rất ngây ngô,

trong sáng, nhạy cảm - thật sự tôi vẫn chưa bao giờ chín

chắn. Cứ mỗi khi có gì đó thay đổi hay kết thúc, tôi cũng

không dằn lòng nổi, kể cả đến lúc này. Một thằng đàn ông

yếu đuối.

Thế nhưng, tôi cố giả vờ như không bận tâm. "Hừm", tôi vừa

nói vừa châm điếu thuốc. Sau ba điếu, đầu tôi bắt đầu đau.

Nhưng tôi vẫn cứ hút. Hút chỉ để quên.

Miyagi lại trở về góc phòng. Bàn tay lướt nhẹ trên cuốn sổ,

ghi chép lại gì đó.

Để ý thì thấy mặt trời bắt đầu lặn. Nhìn xuống danh sách, tôi

quyết định lấy bút gạch đi dòng đầu tiên - gặp bạn thuở bé.

Đọc kỹ lại danh sách, tôi với lấy điện thoại, chậm rãi ấn từng

phím.

"Có chuyện gì phải không? Hiếm lắm mày mới gọi về nhà."

Cũng đã lâu rồi tôi mới nghe thấy giọng mẹ. Tôi quá bận,

học hành, làm việc, không có thời gian mà gọi.

"Vâng, con xin lỗi. Đột ngột quá, nhưng con về nhà ít hôm

được không hả mẹ?" Tôi đã định nói vậy với mẹ. Rồi tôi sẽ

hưởng quãng thời gian cuối đời này trong tình yêu gia đình.

Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, mẹ tôi đã bắt đầu nói liên

hồi.

Mẹ kể với tôi về đứa em trai. Mẹ luôn kể chuyện nó mỗi khi

có dịp. Đứa em tôi thật ra khá nổi tiếng. Nó cứ như sinh ra

để chơi bóng chày vậy: nó được làm tay ném ở Koshien

ngay từ năm nhất. Nó cũng thường xuyên lên TV nữa. Em

trai tôi đấy.

Hiển nhiên là mẹ tôi sẽ kể tất cả những gì đứa em tôi gần

đây trải qua. Lần này mẹ kể về cô bạn gái nó đưa về nhà.

"Con bé xinh lắm", mẹ bảo tôi không dưới hai chục lần. "Xinh

đến độ tao còn chẳng tin tao với nó cùng là đàn bà nữa kìa!

Còn tính nó thì..." Mẹ cứ liến thoắng, cứ như thể hai đứa nó

đã cho mẹ đứa cháu nội rồi ấy.

Mẹ không có vẻ gì là muốn nghe tôi tâm sự cả.

Ý muốn trở về gia đình của tôi bắt đầu tàn úa. Có vẻ cô bạn

gái này thường xuyên được mời sang dùng cơm tối. Chỉ

tưởng tượng mình ngồi giữa khung cảnh đó là tôi rùng mình

muốn chết rồi. Cúp máy ngay khi thấy có cơ hội thích hợp,

tôi bỏ ý định về nhà.

Tôi nghĩ có lẽ hôm nay muốn làm gì cũng không được. Kể cả

làm những gì tôi thích thì cũng chỉ là tự xao lãng đi thôi. Tôi

quyết định ngày mai sẽ thử lại. Và tất nhiên, trong góc

phòng là một người mà có cũng chẳng giải quyết được

chuyện gì.

"Anh cứ giả bộ như tôi không có ở đây cũng được, không

vấn đề gì cả." Miyagi nói, chắc cũng đoán được cảm giác

của tôi. Nhưng dù cô ta có nói gì thì tôi vẫn cứ thấy phiền.

Thú thực là tôi khá nhát. Một khi bạn bị một cô gái trạc tuổi

bạn giám sát, mọi hành động của bạn cứ loạn nhịp hết cả.

Tôi để ý thấy mình cứ vuốt tóc mãi. Hoàn toàn gượng gạo

lúng túng.

Tôi cố đọc "Finnegans Wake" - quyển sách khó hiểu nhất

của tôi - một lúc lâu. Và tất nhiên là chẳng có chữ nào vào

đầu cả. Còn có ba tháng, tôi đang làm cái gì thế này?

Đọc sách chán, tôi lại ra cửa hàng tạp hóa mua đá và

whiskey. Miyagi cũng mua bánh ngọt cuộn với mấy thứ

khác. Tôi có cảm giác như mình đang thấy ảo giác vậy.

Nói thật là tôi đã mơ được như vậy từ lâu. Sống chung với

một cô gái, mặc đồ ở nhà cùng đi ra cửa hàng, cùng mua đồ

ăn đồ dùng hàng ngày. Tôi thấy ghen tị những cặp đôi cùng

chia sẻ những giờ phút như vậy - cho nên, dù cô ấy chỉ ở

cạnh tôi với tư cách là người giám sát, tôi cũng thấy vui khi

cùng đi mua đồ đêm với một cô gái trẻ. Hạnh phúc, nhưng

trống trải - có lẽ vậy? Không, đừng đánh giá chi cả, với tôi

thế là đủ "thật" rồi.

Trở về nhà, tôi nhấm nháp từng giọt whiskey, cuối cùng

cũng cảm thấy vui hơn. Men rượu vào những lúc này là

tuyệt nhất. Tôi lại gần Miyagi, cô ấy đang ghi chép gì đó

trong góc phòng. "Cô uống không?" tôi mời.

"Anh cứ uống đi. Tôi đang làm việc." Miyagi từ chối, không

ngẩng mặt lên.

"Cô đang viết gì đấy?" tôi hỏi.

"Biên bản ghi chép hành động của anh."

"À. Tôi đang say đấy, ghi vào đi."

"Vâng, cái đó tôi cũng thấy." Miyagi bất đắc dĩ gật đầu.

Trông chừng thằng trẻ con như tôi chắc là cũng bực mình

lắm đây.

Phải đến lúc say hoàn toàn, tôi mới bắt đầu có cảm giác

mình là nhân vật chính của một vở bi kịch. Nhưng tôi lại

hoàn toàn lạc quan, trong người đầy năng lượng. Tôi quay ra

bảo Miyagi:

"Với ba trăm ngàn yên, tôi sẽ làm nên một điều gì đó đáng

giá hơn cả ba trăm triệu!"

"À" Miyagi nói, có vẻ hoàn toàn không quan tâm.

"Chẳng nhiều nhoặn gì cho cam, nhưng đấy là mạng tôi. Tôi

sẽ biến nó thành ba trăm ngàn yên nhưng đáng giá hơn ba

trăm triệu!"

Tự tôi thấy tôi cũng oai ra phết. Nhưng Miyagi thì vẫn thờ ơ.

"Ai cũng nói như anh cả."

"Ý cô là soao?" tôi hỏi.

"Ai cũng thích nói thánh nói tướng khi cái chết sắp đến

gần... Nhưng, Kusunoki-san, nghĩ mà xem - " Miyagi nói,

nhìn vào mắt tôi, vô cảm. "Liệu một người đàn ông không

làm nên chuyện gì trong ba mươi năm cuộc đời có thể làm

gì trong có ba tháng?"

"...thử dzồi mới biết." tôi trả lời, mặc dù trong lòng biết cô ấy

nói hoàn toàn đúng.

Nhận ra điều gì, tôi hỏi Miyagi "Này, có phải cô biết tất cả

những dzì sẽ xảy ra trong ba mươi năm còn lại của tôi phải

không?"

"Vâng, ít nhiều là vậy. Nhưng giờ thì biết mấy chuyện đó

cũng chẳng để làm gì."

"Với tôi thì có để làm gì đấy. Kể mau."

"À vâng, có lẽ vậy." Miyagi nói. "Đầu tiên, trong suốt ba

mươi năm đó, không có ai yêu anh cả."

"Nhục thế nhỉ" tôi nói cứ như thể đấy không phải là tôi vậy.

"Bản thân anh cũng không yêu được ai. Và chính vì vậy, anh

tự khiến mọi người xung quanh không ưa nổi anh. Càng

ngày anh càng xa rời với người xung quanh, xa rời thực tại."

Miyagi thoáng nhìn về phía tôi.

""Rồi sẽ có lúc điều may sẽ đến" - chính ý nghĩ đó khiến anh

sống được đến năm anh năm mươi tuổi - cho đến khi anh

chết một mình, thù oán rằng anh không thuộc về thế giới

này."

"Vãi cả nhục" tôi lặp lại như cái máy. Nhưng tận trong sâu

thẳm, tôi cảm thấy đau đớn. Tất cả những chuyện đó quá dễ

tiên đoán.

Miyagi tiếp tục kể, rằng tôi sẽ gặp tai nạn xe cộ năm bốn

mươi tuổi. Tai nạn đó sẽ cướp đi một nửa khuôn mặt cùng

với khả năng đi lại của tôi. Nghe kể thì cũng chẳng vui vẻ gì,

nhưng có lẽ tôi cũng khá may mắn vì được chết trước khi

chuyện đó xảy ra. Thật sự vậy, năm mươi năm cuộc đời tôi

là năm mươi năm tẻ nhạt vô giá trị, được kéo dài bởi một

niềm hy vọng hão huyền. Nhưng một khi tôi biết rằng chẳng

có gì tốt đẹp sẽ xảy ra, tôi mới có thể ra đi thanh thản.

T

ôi bật TV lên, cố tự phân tâm. Có vẻ là chương trình thể

thao. Đúng lúc tôi định chuyển kênh thì nỗi sợ lớn nhất của

tôi thành hiện thực: tên và hình đứa em trai tôi hiện lên. Tôi

phản ứng bằng cách ném cốc thủy tinh vào màn hình TV.

Cái TV rơi xuống sàn, mảnh vỡ thủy tinh văng tứ tung. Tôi

xoay người nhìn Miyagi. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm, sẵn

sàng tự vệ.

"Em trai tôi đấy", tôi nói, cố ra vẻ vui. Nhưng ngược lại nụ

cười đó lại khiến tôi trông như thằng mất trí.

"...Có vẻ anh không quan tâm đến em trai lắm nhỉ?" Miyagi

nói, vẻ khinh miệt.

"Ừ, không." tôi xác nhận. Rồi tôi nghe thấy tiếng phòng bên

đập tường nhắc.

Khi tôi thu dọn đống thủy tinh vỡ, cơn say cũng dịu dần - cứ

như đang giúp tôi vậy. Lúc hơi men bay hết, tôi biết cũng là

lúc tâm trạng tôi tồi tệ nhất. Vì vậy, tôi gọi điện cho một

người. Đó cũng là một lựa chọn sai lầm. Gì chứ lựa chọn sai

lầm trong thời điểm quan trọng là nghề của chàng rồi.

Tôi gọi cho đứa bạn thân hồi cấp ba. Vài tháng rồi chúng tôi

cũng không liên lạc, nhưng khi tôi hỏi "Ê đi uống không?",

cậu ta vui vẻ nói "Ô kê tới liền". Tôi cảm giác như được cứu

rỗi. Một chút thôi. Thì ra vẫn có người quan tâm đến mình.

Đây là phần đáng xấu hổ nhất, nhưng tôi muốn gặp đứa bạn

là có động cơ cả. Cô Miyagi này có thể chẳng có tí lịch sự

nào, nhưng hành động của cô ấy, theo tôi, khá dễ thương. Ý

tôi là cô ấy lúc nào cũng chỉ theo sau lưng tôi. Tất nhiên tại

vì cô ấy giám sát tôi nên mới vậy. Nhưng lúc tôi bước quanh

chỗ siêu thị, tôi đã nghĩ không biết mọi người có nhầm tôi và

cô ấy là một cặp không? Ý tôi là, nếu không phải giống một

cặp thì có thể giống gì nữa chứ? Tôi đang mong thằng bạn

tôi sẽ hiểu nhầm như thế. Tôi muốn khoe rằng tôi đã đưa

một em dễ thương về nhà. Một động cơ đáng xấu hổ phải

không? Nhưng với tôi thì đó là chuyện tôi phải làm gấp.

Chúng tôi đến bàn đặt trước ở nhà hàng, Miyagi ngồi cạnh

tôi. Tôi bồn chồn chờ đứa bạn đến. Xem giờ thì có vẻ chúng

tôi đến sớm quá. Tôi quyết định gọi cà phê. Khi cô nhân viên

đến, tôi gọi đồ uống cho mình rồi quay sang Miyagi: "Còn

cô?"

Cô ấy trông có vẻ không vừa ý. "...Ừm. Tôi chưa nói với anh

sao?"

"Nói gì cơ?" tôi trả lời.

"Chỉ có anh nhìn thấy và nghe thấy tôi. Không ai khác nhận

ra sự hiện diện của tôi cả."

Miyagi ẩn nhẹ cô nhân viên sang bên, và cô ta không phản

ứng thật. Tôi nhìn lên, thấy mặt cô nhân viên. Cô ta đang

nhìn tôi như thể nhìn một thằng thần kinh. Mà đúng là thần

kinh thật. Thôi xong. Mặt tôi bắt đầu đỏ lên vì ngượng một

lúc lâu. Thế này có nghĩa là, hiển nhiên, giấc mơ khoe

Miyagi với đứa bạn tôi cũng tan thành mây khói. Tôi là hiện

thân của khốn khổ, lớp này chồng lên lớp khác. Giá mà tôi

có thể bán khốn khổ thay vì bán tuổi thọ, thời gian hay sức

khỏe.

Đúng lúc tôi định đứng dậy đi về thì đứa bạn tôi đến. Chúng

tôi cùng chung vui vì lâu rồi mới gặp lại, nhưng một nửa

trong tôi thấy tuyệt vọng. Tôi cũng chả quan tâm làm gì

nữa.

Cùng là những kẻ bất mãn những năm cấp ba, chúng tôi

từng bỏ hàng giờ liền ngồi trong McDonald, than phiền với

nhau. Có lẽ tất cả những gì chúng tôi muốn nói khi ấy là

"Mình chỉ muốn được vui vẻ". Nhưng chúng tôi đã quá nhút

nhát không thể nói ra, nên cuối cùng thay vào đó chúng tôi

dành hàng tiếng đồng hồ để rủa xả.

Thế nhưng mặc dù đứa bạn tôi vẫn cứ than thở nhiều năm

sau đó, tôi biết bên trong hắn có cái gì đó căn bản đã thay

đổi. Hắn không than thở vô lý vô căn cứ như những năm

cấp ba nữa, thay vào đó, hắn than thở một cách thực dụng,

hợp lý về công việc, về bạn gái.

Tôi không thể chịu nổi nữa. Đứa bạn đang càng lúc càng

khoe nhiều, Miyagi cũng cứ thì thầm cái gì đó đằng sau

lưng. Tôi ghét phải nghe cả hai người đó nói cùng lúc. Cảm

giác như đầu sắp nổ tung vậy. Tôi bị đẩy đến mức đường

cùng, kể cả tôi lúc bình thường chắc cũng không kiềm chế

nổi chứ đừng nói là trong hoàn cảnh này.

Không suy nghĩ gì, tôi hét vào mặt Miyagi "CÂM MỒM!" Cả

nhà hàng chợt im lặng. Vài giây sau, tôi mặt cắt không còn

giọt máu. Trước khi đứa bạn kịp nói, tôi bỏ lại tiền phần tôi

rồi ra khỏi chỗ. Càng lúc càng thấy giống thằng tâm thần,

bảo sao mạng tôi chỉ đáng có ba trăm ngàn yên.

Tôi đi bộ về nhà. Cơn say dịu dần, và mặc dù tình trạng của

tôi hiện thảm hại đến vậy, đôi mắt tôi vẫn chưa thấy mỏi. Vì

tôi hoàn toàn không thấy buồn ngủ, tôi quyết định xem TV,

rồi lại sực nhớ ra rằng TV tôi đã đập vỡ mất rồi còn đâu. Có

vẻ hình thì hỏng nhưng còn tiếng, tôi quyết định coi TV như

cái radio cỡ đại vậy.

Tôi mở một lon bia, uống cùng với Pretz. Miyagi có vẻ đang

ghi chép về tôi như thường lệ. Viết về pha biểu diễn ngoạn

mục của tôi ở nhà hàng là cái chắc.

"Này, xin lỗi, lúc nãy tôi hét vào mặt cô." tôi nói. "Lẽ ra tôi

nên bịa ra lý do nào đấy rồi chuồn, như cô nói."

"Phải", Miyagi trả lời, không ngẩng lên.

"Muốn uống không? Sau khi cô viết xong."

"Anh muốn tôi uống?" cô ấy hỏi.

"Ừ. Tôi cô đơn quá." tôi kể thật.

"Xin lỗi anh, nhưng tôi còn đang làm việc." Cô ấy từ chối. Xì,

sao không bảo luôn từ đầu cho đỡ tốn hơi.

Bình minh lên rồi, tôi nghe thấy cả tiếng chim hót. Có vẻ

Miyagi giám sát tôi trong chu kỳ ngủ một phút rồi tỉnh năm

phút. Chắc là cô ấy sức khỏe tốt lắm. Đổi lại là tôi thì tôi

chịu.

Khi tôi tỉnh dậy thì cũng là lúc mặt trời bắt đầu lặn. Nghe thì

khó tin, nhưng trước đây tôi cũng khá siêng. Ngày nào cũng

đi ngủ lúc mười hai giờ và tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng. Tỉnh

dậy lúc bình minh khiến cơ thể tôi thấy thoải mái hơn.

Nhìn vào góc phòng, Miyagi vẫn ngồi đó. Hình như cô ấy đi

tắm lúc tôi đang ngủ, lúc tôi đi ngang qua vẫn thấy mùi dầu

gội. Vẫn là căn phòng đó, nhưng khoảng không gian có

Miyagi dường như là một thế giới khác vậy.

Tôi nhìn lại danh sách, rồi quyết định hôm nay tôi sẽ viết thư

cho bạn bè. Tôi ra cửa tiệm gần nhà mua giấy và phong thư,

rồi cầm lại cây bút mực lên viết. Thế rồi tôi chợt nhận ra đã

rất lâu rồi mình chưa viết thư. Lần cuối cùng mình viết một

bức nghiêm túc là khi nào nhỉ? Tôi lục lọi lại ký ức. Hình như

là một ngày hè năm lớp sáu.

Ngày đó, lớp chúng tôi chôn một hộp thời gian. Cái hộp tròn,

dài, chứa những báu vật chúng tôi gửi đến chính bản thân

chúng tôi trong tương lai. Đứa nào cũng viết rất nghiêm

chỉnh, mà cũng rất vui. Thầy giáo chúng tôi nói chúng tôi sẽ

đào nó lên năm chúng tôi hai mươi tuổi, nhưng tôi chưa thấy

có động tĩnh gì cả. Rất có thể tại chẳng có ai liên lạc với tôi,

mà cũng rất có thể vì chẳng ai còn nhớ cả.

Tôi chợt nảy ra một ý. Nếu không ai đi đào lên, thì tự tôi sẽ

đào. Một ý niệm đầy lãng mạn, nhung nhớ là tất cả những gì

tôi cần.

Khi trời bắt đầu tối hẳn, tôi bắt xe điện về trường tiểu học

cũ. Tôi mượn tạm chiếc xẻng trong kho, vòng ra đằng sau

nhà thể chất, rồi bắt đầu đào. Tôi tưởng là dễ tìm, nhưng

thật sự tôi không nhớ nổi là nó chôn ở đâu. Miyagi ngồi bên

cạnh, lơ đãng nhìn tôi đào từ hố này sang hố khác. Một điều

khá lạ.

Sau ba tiếng đồng hồ đào bới, tôi cuối cùng cũng tìm thấy

chiếc hộp. Lẽ ra tôi chỉ muốn lấy thư mình ra thôi, nhưng đã

bỏ bằng ấy công sức, thôi thì cứ lấy tất. Tôi mở những bức

thư của đám bạn cùng lớp mà đến giờ tôi chẳng còn nhớ nổi

ra đọc. Trước đó, tôi hoàn toàn không nhớ ra rằng ở cuối

mỗi bức thư là cột "Bạn thân" để chúng tôi điền.

Dễ đoán quá phải không? Trên tất cả những bức thư đó,

không bức nào có tên tôi. À, ra vậy. Kể cả trong ký ức đẹp

đẽ nhất thời cấp một thì cũng chỉ đến vậy. Nhưng ít ra vẫn

còn một điều may: cô bạn thuở bé của tôi, dù tôi không có

tên trong cột bạn thân, có nhắc đến tôi trong bức thư cô ấy

viết. Tất nhiên phải gọi đấy là điều may tôi cũng chán nản

lắm.

Tôi chỉ lấy bức thư của tôi và bức của cô bạn thuở bé, còn

đâu tôi bỏ lại vào hộp chôn lại xuống đất. Khi tôi bỏ đi, tôi

loáng thoáng thấy Miyagi đang đạp đất chỗ chôn cái hộp lại

cho bằng phẳng.

Chuyến tàu cuối đã rời bến cả tiếng trước rồi. Tôi nằm dài

trên băng ghế, chờ chuyến tàu sáng sớm. Ga tàu luôn thắp

sáng, đầy thiêu thân. Không phải là chỗ lý tưởng nhất để

ngủ. Nhìn lại thì Miyagi vẫn chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Cô

ấy lấy ra một cuốn sổ ký họa, bắt đầu phác lại khung cảnh.

Tôi tự hỏi không biết đấy có phải là một phần công việc

không, rồi ngủ mất lúc nào không hay.

Tôi tỉnh dậy vài tiếng trước khi có chuyến tàu đầu tiên, ra

ngoài mua một cốc cà phê đá từ máy bán tự động. Cả người

tôi đau nhức vì nằm trên ghế chờ. Trời vẫn còn tối. Khi tôi

quay trở lại thì chợt nhìn thấy Miyagi đang duỗi người. Tôi

có cảm giác như đấy là lần đầu tôi nhìn thấy phần con người

ở Miyagi. Một cảm giác dễ chịu. À, hóa ra cô ấy cũng phải

duỗi người cho đỡ mỏi.

Thế rồi một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu dâng lên trong tôi.

Có thể vì tôi chỉ còn có ba tháng.

Có thể vì đấy là một phần của tuyệt vọng.

Có thể vì đấy là phần tiếp theo của căng thẳng, mệt mỏi,

đau đớn.

Có thể vì tôi vẫn còn ngái ngủ, mà cũng có thể là vì tôi thích

cô gái tên Miyagi thật.

Nhưng sao cũng được. Lúc này tôi muốn làm một việc gì đó

ác ý với Miyagi. Lại gần Miyagi, tôi hỏi: "Cô giám sát viên

ơi?"

"Gì vậy?" Miyagi ngẩng đầu lên nói.

"Giả dụ nếu tôi bạo hành cô, thì mất bao lâu tổng bộ hay gì

gì đó mới giết được tôi?"

Lạ một điều, cô ấy hoàn toàn không bất ngờ. Miyagi nhìn tôi

với ánh mắt trầm lắng, trả lời "Không đến một tiếng đâu."

"Tức là tôi có dư dả thời gian làm gì tùy thích?"

Cô ấy ngoảnh đi, nói "Không ai bảo anh vậy cả."

Thế rồi tôi và cô ấy không ai nói gì một lúc lâu. Lạ một điều,

Miyagi không hề có ý định muốn chạy trốn. Chỉ ngồi nhìn

xuống chân.

"...Nghề của cô cũng nguy hiểm nhỉ." tôi nói, ngồi xuống

cách Miyagi hai ghế.

Cô ấy vẫn ngoảnh đi. "Anh hiểu là tốt."

Ý định trước đó của tôi bị dìm tắt hẳn. Ánh mắt cam chịu

của Miyagi khiến chính tôi cũng thấy buồn.

"Chắc là có nhiều người như tôi lắm phải không? Cái chết

đến gần, lấy người giám sát ra trút cơn điên."

Miyagi lắc đầu. "Thật ra trường hợp của anh khá đơn giản.

Có kẻ còn cực đoan hơn anh nhiều."

"...Sao một cô gái trẻ như cô lại đi nhận công việc nguy

hiểm thế này?"

Miyagi chậm rãi trả lời tôi, từng chút một. Cô ấy nói cô ấy

đang phải gánh nợ, mà người nợ thật ra là mẹ Miyagi. Dù

rằng cuộc sống không thật sự sung túc, bà ta đã vay tiền để

mua thêm tuổi thọ. Thế nhưng bà ta đổ bệnh rồi chết không

lâu sau đó, để lại khoản nợ cho Miyagi. Tình tiết thì mới,

nhưng rốt cục vẫn là những câu chuyện đáng ghê tởm đấy.

"Tôi phải bán hết tuổi thọ thì mới trả được hết nợ. Lúc đấy

gần như tôi đã quyết định bán rồi, nhưng đúng lúc tôi tuyệt

vọng buông xuôi thì người ta bảo tôi nghề giám sát. Một

nghề khó, nhưng trả lương hậu. Cứ đà này thì đến năm tôi

năm mươi tuổi là trả xong nợ."

Đến năm năm mươi tuổi? Nghe kể thế chỉ khiến tôi thêm

thất vọng. Miyagi kể cứ như cái công việc này cứu rỗi cô ấy

vậy. Mà kể cả tôi không làm gì cô ấy thì cô ấy cũng không

thể tiếp tục đối mặt với những thằng như tôi vài chục năm

nữa chứ?

"Có khi cô cứ bán sạch tuổi thọ còn hơn" tôi nói. "Ai mà biết

cô có sống nổi đến năm năm mươi tuổi không?"

Cô ấy nhìn tôi, vẻ lo lắng. "Phải, nhiều người tôi từng giám

sát đã có ý định giết tôi. Nhưng... anh thấy đấy, chuyện

nhiều lúc không đơn giản thế. Có khi điều may rồi cũng sẽ

đến."

"Tôi có quen một ông bạn, chết năm năm mươi tuổi, lúc nào

cũng nói y hệt vậy."

"Tôi cũng quen một người như thế, trùng hợp thật" môi

Miyagi khẽ mỉm. Tôi thấy vui vui vì câu nói đùa của mình

khiến cô ấy cười.

C

húng tôi bắt chuyến tàu đầu tiên. Xung quanh không đồng

phục trường cũng đồng phục công sở. Tôi nói chuyện với

Miyagi, mặc kệ mọi người xung quanh.

"Không ai coi tôi là bạn thân cả, nhưng này, chí ít thì cô bạn

thuở bé cũng nhắc tên tôi trong thư."

Tất nhiên là không có ai khác ngoài tôi trông thấy Miyagi,

nên người ta sẽ thấy tôi đang nói chuyện một mình. Một kẻ

quái đản.

Miyagi có vẻ lo. "Ừm. Mọi người đang nhìn đấy. Họ sẽ nghĩ

anh kỳ cục... mà thật ra họ nghĩ thế rồi."

"Thì kệ họ. Tôi kỳ cục thật mà.

...Lúc ở ga tàu tôi cũng suy nghĩ nhiều, tôi nhận ra rằng dù

cô ấy có thay đổi đến đâu thì người bạn đó cũng là cả cuộc

đời tôi."

"Ý anh là sao?"

"Tôi muốn gặp và nói chuyện với cô ấy một lần cuối cùng.

Và thay lời cảm ơn đã cho tôi một cuộc đời, tôi muốn gửi

cho cô ấy ba trăm ngàn yên mà tôi đã bán đời đi để đổi lấy.

Cô có phản đối cũng mặc cô, đấy là tiền của tôi, mạng của

tôi."

"...Nếu anh muốn, tôi cũng không cản. Nhưng trước hết

đừng nói chuyện với tôi trên tàu nữa. Ngượng lắm." Dù nói

vậy, trông Miyagi có vẻ rất thích thú.

Tôi không về nhà, mà đi thẳng vào trung tâm thành phố.

Nhích đầy bụng bánh mì nướng, trứng ốp, cà phê. Tôi hít

sâu một hơi, rồi lấy điện thoại gọi cho cô bạn thuở bé.

"Mình gặp buổi tối nhé", cô bạn tôi bảo. Thế cũng tiện, về

phần tôi tôi cũng cần phải chuẩn bị trước.

Tôi nắm lấy tay Miyagi, đi bên cạnh cô ấy, vung vẩy. Mọi

người chỉ nhìn thấy tôi vung vẩy một mình, nhưng lúc đó tôi

vui quá, thời gian đâu mà để tâm. Miyagi trông có vẻ lo,

nhưng tôi cứ kéo cô ấy theo.

Đầu tiên tôi đến tiệm cắt tóc đặt hẹn hai tiếng sau. Thế rồi

tôi đến tiệm quần áo mua đồ và giày, thay luôn tại đó. Cả

năm trời rồi tôi chưa mua quần áo mới. Mặc đồ mới, cắt tóc

mới, trông tôi cứ như một con người mới vậy. "Trông cứ như

người ta chứ chẳng phải anh nữa ấy" Miyagi cũng đồng ý.

Tôi thật lòng thấy vui. Đấy, tôi cũng không tệ đâu.

Tôi còn dư thời gian trước buổi hẹn, nên đã nhờ Miyagi tập

trước cho tôi. Chúng tôi vào nhà hàng hôm trước. Tôi nhìn

Miyagi, lúc này đang ngồi trước mặt tôi, rồi cười.

"Sao Miyagi? Trông tôi ổn không?"

Nếu người khác nhìn sẽ chỉ thấy tôi đang cười với bức tường.

Miyagi vừa nhấm sandwich vừa trả lời. "Hừm, anh cười có

vẻ gượng lắm. Chắc tại ít dùng nên cơ mặt yếu đấy."

"Hừm, thế thì tôi phải tập luyện chuẩn bị cho tối nay vậy."

Biểu cảm của tôi liên tục đổi từ bình thường sang mặt cười

rồi đổi lại.

"...Anh thú vị đấy."

"À ừ. Quyến rũ không? Cẩn thận kẻo đổ đấy nhé."

"Vâng tôi sẽ cẩn thận. Nhưng anh cũng có chỗ này chỗ kia

nhỉ."

Chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ.

Từ lúc hẹn đến lúc gặp cô bạn thuở bé chỉ cách có tám tiếng,

mà tôi thì cảm giác như hai mươi tám tiếng vậy. Tôi gần

như cứ năm giây lại xem đồng hồ một lần.

Tôi tập luyện với Miyagi cho đến phút cuối. Chúng tôi cứ thử

đi thử lại nhiều lần trong một góc quán cà phê, làm sao để

gây ấn tượng tốt nhất với cô bạn.

...Thế rồi giờ hẹn cũng đến. Tôi bị bất ngờ vì cả giọng nói

lẫn ngoại hình cô bạn đều thay đổi, nhưng nụ cười và cử chỉ

của cô ấy thì vẫn vậy. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi không

hối tiếc.

"Lâu quá rồi không gặp nhỉ." Cô ấy nói. "Dạo này cậu khỏe

không?"

"Tớ vẫn khỏe. Còn cậu thì sao?" Tôi trả lời. Nhưng một người

chỉ còn sống được có ba tháng nữa mà "vẫn khỏe" thì đúng

là nực cười.

Dù là ngoại hình của tôi, tiền của tôi hay là gì, cô bạn tôi

cũng thấy thích. "Cậu thay đổi thật rồi." cô ta xun xoe. Có

vẻ mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt. Tôi vừa biết trước

tương lai, vừa đã tập đi tập lại nhiều lần, nên đã gây được

ấn tượng tốt. Nhưng có lẽ tôi không phá tung hết lên thì

không chịu được.

Ngắt lời cô bạn trong lúc cô ta đang kể lể sự tình, tôi bắt đầu

kể về sự tình của tôi, rằng tôi đã bán tuổi thọ như thế nào.

Tôi nói với cô ta "Ừm, cậu à, tớ chỉ còn sống được có ba

tháng nữa thôi" theo cách gợi thương cảm. Có lẽ trong thâm

tâm tôi đã muốn người bạn ấy tin tôi, cảm thông với tôi, an

ủi tôi. Nhưng tôi chỉ kể được năm phút cô ta đã bắt đầu thấy

chán. Cô ta chỉ "Hừm" một cái rồi nhìn tôi như thể nhìn một

thằng ngu. Tất nhiên, đấy là lỗi của tôi. Làm gì có ai tự dưng

được kể chuyện bán tuổi thọ rồi thì người giám sát mà tin

liền cơ chứ, nhất là từ miệng tôi kể thì càng không thể tin. Ít

ra thì cô ta không phì cười, thế là tốt lắm rồi.

"Thôi tôi xin lỗi", cô ấy nói, đứng dậy. Tôi cứ nghĩ cô ấy vào

nhà vệ sinh. Cô ấy vừa rời đi thì món chúng tôi gọi được

đem đến. Lúc ấy, tôi đã rất muốn tiếp tục kể lể.

Cô ấy không quay lại nữa. Tôi lại làm hỏng chuyện rồi.

Tôi chậm rãi ăn món pasta nguội lạnh. Được một lúc thì

Miyagi, ngồi đối diện tôi, cũng bắt đầu ăn. "Nguội nhưng ăn

vẫn ngon" cô ấy nói. Tôi không trả lời.

Rời khỏi nhà hàng, tôi đến cây cầu gần ga tàu. Thế rồi tôi

lấy phong bao ba trăm nghìn yên mà tôi định đưa cho cô

bạn tôi ra. Đi dọc cầu, tôi rút từng tờ từng tờ một, đưa tiền

cho người qua đường.

"Anh nên ngừng lại đi." Miyagi bảo.

"Tôi có làm phiền ai đâu?" Tôi đáp.

Khi người ta nhận ra tôi đang đưa tiền cho họ, họ hoặc là

nói tiếng cảm ơn nho nhỏ, hoặc lưỡng lự sinh nghi. Nhiều

người không nhận tiền, cũng có người đòi cho thêm. Ba

trăm nghìn yên thoáng chốc bay vèo. Thậm chí tôi còn tự

móc ví mình ra đem cho. Có lẽ lúc đấy tôi quá thèm có

người quan tâm đến mình. Tôi muốn có ai đó hỏi tôi: "Anh

gặp chuyện gì à?".

Sau khi phân phát hết ba trăm ba mươi nghìn yên, tôi đứng

thững lại giữa đường. Người đi qua nhìn tôi với ánh mắt

không mấy thiện cảm.

Tôi không có tiền để đi taxi, nên đành ngủ trên băng ghế đá

dưới bóng một tòa nhà lớn. Phía trên đầu tôi, đèn đường bật

tắt liên hồi.

Miyagi cũng ngủ trên ghế. Sao lại đối xử tệ bạc với một cô

gái thế này.

"Cô cứ về nhà đi."

Cô ấy lắc đầu. "Nếu tôi mà về, tôi sợ anh sẽ tự tử mất."

Tôi ngửa mặt lên ngắm sao cho đến khi thiếp đi. Gần đây tôi

lại có nhiều dịp ngắm sao. Trăng tháng bảy đẹp quá. Mà có

khi trăng tháng năm tháng sáu cũng đẹp vậy, chỉ là tôi

không để ý mà thôi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi có thói quen tưởng tượng ra

một khung cảnh trong đầu. Khung cảnh thế giới mà tôi

muốn sống. Thói quen này đã có từ hồi tôi năm tuổi. Mà có

khi chính vì cái thói quen trẻ con này nên tôi mới không hòa

nhập nổi với thực tại cũng nên.

Tôi tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng, đi bộ về nhà. Bên hông thị

trấn đang có buổi họp chợ, ồn ã ngay từ sáng sớm. Tôi mất

bốn tiếng đồng hồ mới về đến nơi. Tứ chi kêu gào thảm thiết

sau những gì tôi đã làm từ tối qua đến giờ. Thế nghĩa là tôi

muốn sống yên ổn cũng không được đây?

Tôi tắm rửa, thay quần áo, rồi lại ngủ tiếp. Giường không

bao giờ phản bội tôi, tôi yêu giường.

Miyagi trông cũng có vẻ mệt mỏi. Cô ấy tắm, rồi quay lại

góc phòng, nửa tỉnh nửa ngủ, không giám sát tôi là mấy.

Bức thư viết dở vẫn còn trên bàn, nhưng viết tiếp thì lố bịch

quá. Đằng nào thì cũng chẳng ai muốn nghe tôi tâm sự. Tôi

chẳng còn muốn gặp ai, thành ra bản danh sách của tôi

cũng chẳng còn lại gì. Thậm chí tôi còn chẳng có cơ hội tiêu

pha, tiền tôi đem cho hết rồi còn đâu.

"Anh không muốn làm gì khác nữa sao?" Miyagi nói, có vẻ

động viên tôi. "Những việc anh muốn làm, nhưng trước giờ

vẫn chưa làm được ấy."

Tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ về lời khuyên của Miyagi,

nhưng cuối cùng chẳng tìm được gì tôi thật sự thích cả. Từ

trước đến giờ liệu tôi có từng sống vui vẻ không? Tôi làm

những gì? Sở thích đọc sách và nghe nhạc thật ra chỉ là một

cách tôi đối phó với cuộc đời.

Trong khi tôi vẫn còn sống được ba tháng nữa, tôi chẳng

biết mình nên làm gì với quỹ thời gian ấy. Tôi cũng đã lờ mờ

thấy trước rồi, nhưng quả thật tôi sống mà chẳng có mục

đích gì cả. Có chăng chỉ là để mơ mộng hão huyền trước khi

nhắm mắt ngủ mà thôi.

Cô giám sát bảo tôi rằng "Kể cả chuyện vô nghĩa cũng được.

Tôi từng giám sát nhiều người, họ dành hai tháng cuối đời

chỉ ngồi sau cabin xe tải ngắm trời."

"Nghe cũng thanh bình đấy" tôi bật cười.

"Nếu muốn suy nghĩ thì vừa đi vừa suy nghĩ là hay nhất."

Miyagi nói thêm. "Mặc bộ anh thích vào, chúng ta cùng đi."

Ồ, cô tốt với tôi quá Miyagi. Có vẻ như cô gái này càng ngày

càng đối xử tốt với tôi. Mà cũng có thể là vì công việc nên

kiểu gì cũng phải dính lấy tôi, thôi thì cứ lựa thế mà theo.

Nghe theo lời khuyên của cô, tôi ra ngoài dạo quanh. Hôm

đó nắng gắt, tóc tôi cứ cảm giác như đang bốc cháy vậy.

Tôi bắt đầu thấy khát, liền tới mua một lon cola từ máy bán

tự động.

"A", tôi lẩm nhẩm.

"Gì vậy?"

"Không... chuyện vớ vẩn ấy mà. Tôi vừa sực nhớ một thứ tôi

thích."

"Kể cho tôi nghe đi."

"Tôi thích máy bán tự động."

"À... Thế tại sao anh lại thích?"

"Hừm. Tôi cũng chẳng dám nói chắc. Nhưng hồi tôi còn bé,

ước mơ của tôi là lớn lên sẽ làm máy bán hàng tự động."

Miyagi ngây ra nhìn tôi.

"Ừm. Tôi hỏi thôi nhé, nhưng máy bán hàng tự động ý anh là

mấy cái máy bán cola, cà phê ấy hả?"

"Phải, nhưng nhiều hơn thế. Cơm nắm, mực viên, kem ốc

quế, hamburger, xúc xích, khoai rán, bánh kẹp, mì hộp...

Máy bán hàng tự động bán đủ thứ trên đời. Nhật Bản nổi

tiếng với máy bán hàng tự động, và cũng là quê hương của

loại máy đó."

"Ừm... Vậy đó cũng là sở thích của anh." Miyagi có vẻ nắm

bắt được ngay.

Một sở thích vớ vẩn, tầm thường còn hơn cả lũ otaku tàu

điện nữa. Sở thích tượng trưng cho cái cuộc đời vớ vẩn vô

giá trị của tôi.

"Nhưng tôi nghĩ tôi hiểu anh."

"Hả, hiểu gì cơ? Ước mơ cháy bỏng muốn làm máy bán hàng

tự động á?"

"Không, cái đấy chắc chắn tôi không hiểu. Ý tôi là, máy bán

hàng tự động luôn luôn ở đó. Chừng nào anh còn có tiền cho

nó, chừng đó nó sẽ cho anh sự ấm áp. Máy bán hàng tự

động bán nhiều thứ hơn những gì trưng bày. Chức năng của

nó thì không hề thay đổi từ xưa đến nay, quá rõ ràng."

Tôi thấy cảm động với bài diễn thuyết mini của cô ấy. "Ồ.

Tôi muốn nói gì cô đều nói hết cả rồi, mà còn hay hơn nhiều

ấy."

"Cảm ơn anh." Miyagi vui vẻ nói.

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đi tìm máy bán hàng tự

động.

Nhảy lên xe máy, tà tà trên đường quê. Mỗi lần nhìn thấy

máy bán hàng tự động, tôi lại xuống mua một cái gì đó rồi

chụp lại bằng cái máy ảnh rẻ tiền. Tôi không có ý định rửa

ảnh ra, nhưng kệ cứ chụp vậy thôi.

Tôi cứ lặp lại như thế nhiều ngày liền. Tôi cũng biết kể cả

với những thú vui vớ vẩn đến mức này, chắc chắn vẫn có

những người thực sự nghiêm túc chơi, nghiêm túc hơn tôi

nhiều. Tôi làm sao sánh bằng. Nhưng thật tâm tôi cũng

chẳng để ý mấy chuyện đó. Tôi cảm thấy được rằng mình

đang thực sự sống, thế là được rồi.

Cái xe Cub 110 của tôi không nối được ghế phụ, nên Miyagi

luôn ngồi ở yên sau, chúng tôi đã đi rất nhiều nơi. Cuối cùng

tôi cũng biết tôi muốn làm gì, lại được thời tiết ủng hộ, cuộc

đời bỗng dưng thanh bình hơn.

Tôi ngồi xuống đất, rút điếu thuốc ra. Miyagi ngồi cạnh tôi,

cô ấy đang vẽ lên tập.

"Này, cô không làm việc à?" tôi hỏi.

Miyagi dừng tay, quay sang nhìn tôi "Chắc bây giờ anh cũng

không muốn làm điều xấu gì đâu, nên không sao cả."

"Cũng đúng" tôi nói. Tôi nhìn cô ấy, nhìn từng đường chì xuất

hiện dần trên trang giấy. Hà, vậy ra người ta vẽ như thế này,

tôi nghĩ.

"Mà cô vẽ cũng chả đẹp lắm nhỉ." Tôi trêu.

"Ừ, thế tôi mới phải tập" Miyagi tự hào nói.

"Cho tôi xem cô vẽ gì rồi nào." Tôi nói.

"Thôi, đến giờ khởi hành rồi." Cô ấy chợt đứng dậy, cất tập

ký họa vào cặp rồi giục.

Một buổi sáng nọ, khi tôi tỉnh dậy nhìn vào góc phòng, một

người đàn ông tôi không quen đang ngồi đó. "Cô mọi khi đâu

rồi?" Tôi hỏi. "Nghỉ phép rồi." Ông ta trả lời. "Hôm nay tôi sẽ

giám sát thay."

Vậy ra người giám sát cũng có ngày nghỉ. "Hờ", tôi nói, nhìn

lại ông ta một lượt. Gã đàn ông mờ ám trông giống như ông

chủ một quán ăn vỉa hè vậy.

"Cậu bán tuổi thọ với giá thấp nhất hả?" ông ta nói, chế nhạo

tôi không chút tế nhị. "Ha, tôi không ngờ cũng có những kẻ

như cậu cũng tồn tại cơ đấy."

"Ờ, hay không? Muốn tôi truyền nghề không?" Tôi thản nhiên

trả lời, khiến gã hơi ngạc nhiên.

"...Vênh váo quá nhỉ?"

"Không, giả vờ cứng thế thôi chứ ông chọc đau lắm."

Gã có vẻ thích tôi. "Này, có khi cậu cũng không tệ đâu", gã

bật cười.

Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều trước một người giám sát

cùng là đàn ông. Gã có vẻ cũng biết tôi đang nghĩ gì, liền

nói: "Có gái ở bên không bình tĩnh nổi chứ gì? Ta biết, ta biết

mà. Lúc nào cũng phải ra dáng."

"Ờ, có ông giám sát thì tôi bình tĩnh. Vì ông có nghĩ sao về

tôi tôi cũng chả quan tâm." Tôi vừa nói, vừa đọc Peanuts -

nếu là trước mặt Miyagi thì tôi không dám vì ngượng. Thật

ra tôi rất thích Snoopy.

"Ờ. À mà này, cậu xài tiền của cậu vào việc gì thế?" Gã

thầm cười, hỏi.

"Tôi ra đường, phân phát từng tờ một." Tôi trả lời.

"Từng tờ một?" Gã hỏi lại, vẻ nghi ngờ.

"Ừ. Ba mươi tờ mười nghìn yên, ba mươi người. Lẽ ra tôi

muốn đưa hết cho một người, nhưng sau đó tôi đổi ý."

Gã phá lên cười. Sau đó gã hỏi: "Ê, cậu thật sự tin lời người

ta bảo cậu rằng mạng cậu đáng giá ba trăm nghìn yên?"

"Ý ông là sao?" Tôi hỏi lại gã.

"Ý tôi hệt những gì tôi vừa nói. Mạng cậu đáng giá ba trăm

nghìn yên? Cậu nghĩ thế thật à?"

"Ờ...ừ, ban đầu tôi cũng thấy giá đó thấp quá."

Gã lại phá lên cười, tay đập đập lên tường. Tôi bắt đầu thấy

khó chịu.

"Rồi rồi. Tôi sẽ không nói gì thêm, nhưng... này, lần sau gặp

cô ta cậu nhớ hỏi lại. "Mạng của tôi có đúng là đáng giá ba

trăm nghìn yên không?""

Sáng hôm sau, Miyagi đến, tôi hỏi cô ấy đúng câu gã hôm

qua bảo tôi.

"Chắc chắn là thế." Miyagi trả lời. "Tôi rất tiếc phải nói điều

này, nhưng mạng anh bán chẳng được bao nhiêu."

"Hừm." Tôi nói. Miyagi dường như nhận ra điều gì, cô ấy hỏi

"Đồng nghiệp của tôi nói gì với anh à?"

"Ông ta bảo tôi kiểm tra lại với cô cho chắc, vậy thôi."

"...Vâng, phải, ba trăm nghìn yên là ba trăm nghìn yên."

Miyagi vẫn giả bộ.

"Lúc đầu tôi cứ tưởng cô lừa tôi."

Miyagi nhìn về phía tôi, mắt hơi mở rộng.

"Tôi đã nghĩ đáng lẽ tôi phải đáng giá ba chục đến ba trăm

triệu yên, nhưng cô ăn bớt mất phần chênh lệch.

...Nhưng tôi không tin. Tôi nghĩ tôi đang phạm phải một sai

lầm cơ bản. Tôi cứ trằn trọc suốt đêm, mãi đến lúc tôi chợt

hiểu ra.

...Tôi đã sai ngay từ đầu. Tại sao tôi lại tin rằng mười nghìn

yên là mức giá thấp nhất cho một năm tuổi thọ? Tại sao tôi

lại tin rằng tuổi thọ của những kẻ tầm thường lại có thể bán

được với mức giá vài chục đến vài trăm nghìn yên?

Có lẽ nhận thức của tôi đã quá phụ thuộc vào những điều

đó. Tôi áp những hiểu biết thường thức của mình vào một

trường hợp không thường thức. Chỉ cần nghĩ thoáng một

chút là hiểu."

Tôi hít một hơi trước khi nói tiếp.

"Tại sao cô lại giao ba trăm ngàn yên cho một kẻ cô không

quen biết?"

Miyagi có vẻ hiểu ý tôi, nhưng vẫn cứ giả ngây "Tôi không

hiểu anh đang nói gì." Như mọi khi, cô ấy ngồi trong góc

phòng, mắt nhìn xuống chân. Tôi đi ra góc phòng đối diện,

cũng ngồi y hệt như cô ấy. Miyagi mỉm cười.

"Cô cứ giả vờ không biết cũng không sao," tôi nói, "nhưng tôi

muốn cảm ơn cô."

Miyagi lắc đầu. "Không sao đâu. Nếu tôi cứ làm công việc

này, chắc chắn tôi sẽ chết trước khi kịp trả hết nợ. Mà kể cả

khi tôi đã trả hết nợ, cuộc sống sau đó cũng chưa chắc đã

sung sướng gì. Vì thế tôi quyết định làm như thế này."

"Thế thật ra tôi đáng giá bao nhiêu?"

"...Ba mươi yên." Miyagi nói nhỏ.

"Ba phút gọi điện thoại." Tôi cười to. "Xin lỗi, tôi phung phí

ba trăm ngàn yên của cô mất rồi."

"Phải. Tôi cũng muốn anh dùng số tiền đấy cho bản thân

mình hơn." câu chữ thì có vẻ giận, nhưng giọng Miyagi lại rất

nhẹ nhàng. "...Nhưng tôi hoàn toàn hiểu cách nghĩ của anh.

Tôi đưa anh ba trăm nghìn yên cũng chính là vì vậy. Tôi cô

đơn, buồn chán, trống rỗng, tuyệt vọng. Nên tôi quyết định

làm một chuyện vị tha đến vô lý. Tôi không bực tức, cũng

không thất vọng. Đối với tôi, anh là một người đáng giá ba

mươi hay ba trăm triệu yên."

"Thôi đi, an ủi kiểu gì kỳ cục quá." Tôi mỉm cười.

"Thật đấy." Miyagi nói với vẻ rất nghiêm túc.

"Thôi đừng tốt với tôi quá, kẻo tôi càng ngày càng thảm hại.

Tôi biết là cô tốt bụng lắm rồi, không cần nói nữa đâu."

"Cái anh này hay nhỉ. Để yên cho người ta an ủi xem nào."

"...An ủi kiểu này thật có một không hai."

"Với cả, không phải tôi đang an ủi thương hại gì anh đâu. Tôi

chỉ đang nói những gì tôi đã muốn nói từ lâu... Với anh thì

có thể tất cả những chuyện đó đều nhỏ nhặt." Miyagi cúi đầu

vì xấu hổ. "Tôi vui lắm, vì anh đã bắt chuyện với tôi, kể cả

trước mặt người khác mà chẳng quan tâm họ sẽ nghĩ gì. Bởi

từ trước đến nay tôi vẫn là kẻ vô hình. Công việc buộc tôi

phải bị phớt lờ. Chính vì thế, kể cả từ những thứ nhỏ nhặt

như nói chuyện với tôi, ăn cùng tôi, đi mua sắm cùng tôi -

tất cả cứ như một giấc mơ. Anh là người đầu tiên luôn luôn

đối xử với tôi như tôi thực sự tồn tại - bất kỳ ở đâu, bất kể

lúc nào."

"Tôi sẽ tiếp tục như thế nếu cô thích." Tôi đùa. Miyagi đáp

lại với một nụ cười ngọt ngào.

"Chắc chắn là thích... Vì em yêu anh."

Nhưng người cô yêu là một kẻ sắp chết. Nụ cười của Miyagi

chợt thoáng buồn.

Phải đến lúc đó, tôi mới thực sự tìm ra một mục đích cho

những ngày cuối đời này. Lời Miyagi đã tạo nên một sự thay

đổi lớn trong tôi. Tôi quyết định, dù có ra sao chăng nữa, tôi

sẽ kiếm đủ tiền trả nợ cho Miyagi. Phải, tôi, kẻ không đáng

nổi một nghìn yên này.

Cuộc đời tôi tiến tới một bước ngoặt lớn. Tôi tự bảo mình:

nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi. Làm thế nào để trả hết nợ cho cô

ấy? Làm thế nào để đảm bảo cuộc sống cho cô ấy sau này?

Tôi biết sổ số hay cờ bạc chắc chắn không giải quyết được

gì. Chỉ những người vốn mạnh mới thắng bạc, chứ những kẻ

hèn nhát sợ sệt thì cầm chắc phần thua.

Tôi nghe theo lời khuyên trước đó của Miyagi, cứ đi lòng

vòng quanh thị trấn. Ngày hôm nay, ngày hôm sau, rồi ngày

hôm sau đó nữa. Chỉ mong ý tưởng chợt lăn đến cạnh bước

chân.

Khoảng thời gian đó tôi không ăn uống gì mấy, vì tôi nhận ra

đến một chừng mực nào đó, cái đói khiến đầu óc con người

ta sáng suốt.

Miyagi có vẻ lo lắng cho tôi. "Mình lại đi tìm máy bán hàng

tự động đi anh" cô ấy cứ bảo tôi như vậy mãi. "Hình như em

cũng thích xem máy bán hàng tự động rồi, và thích nhất là

ngồi sau xe ôm lưng anh."

Nhưng tôi vẫn cứ đi, vẫn cứ nghĩ. Tôi đến trước tiệm sách

quen không biết tự lúc nào. Chợt muốn gặp ông già, tôi liền

mở cửa bước vào tiệm. Lão đang nghe tường thuật bóng

chày vừa đọc báo như thường lệ. Tôi định kể chuyện đã xảy

ra mấy ngày gần đây, nhưng lại thôi vì sợ lão sẽ tự trách

mình. Tôi giả vờ như chưa bao giờ đặt chân đến cửa tiệm

bán sinh mạng nọ.

Chúng tôi nói chuyện được khoảng hai mươi phút, không ai

thật sự quan tâm đến người kia cả, nhưng cuộc nói chuyện

ấy lại khiến tôi bình tâm. Lúc rời đi, tôi có hỏi lão một câu

thế này.

"Ông nghĩ làm sao con người ta có thể tự nâng giá trị bản

thân?"

Lão vặn nhỏ tiếng radio. "Hừm. Tao nghĩ trước nhất mày

phải thật đáng tin cậy đã. Mà cái đó thì tao chịu. Mày chỉ

cần nhìn thấy trước mặt mày có cái gì, mày chinh phục cái

đó, thế là được.

...Nhưng quan trọng nhất là đừng bao giờ nghe lời khuyên

từ những kẻ như tao. Một khi những kẻ chưa bao giờ đạt

được cái gì mà lại dám nói về thành công, những kẻ đó

chẳng qua đang bị thất bại của chính bản thân che mờ mắt

mà thôi."

Sau đó tôi đến cửa hàng đĩa CD, và cũng nói dối với tay thu

ngân hệt như nói dối ông già vậy. Sau khi nói chuyện một

lúc về mấy đĩa nhạc tôi mới nghe gần đây, tôi hỏi:

"Anh nghĩ làm thế nào người ta có thể đạt được cái mình

muốn trong thời gian ngắn?"

"Tìm người giúp đỡ." Gã nói. "Sức một người chẳng đủ làm

cái gì cả, thế thì phải cậy nhờ người khác thôi. Nói thật với

chú bản thân anh cũng chẳng tự tin vào khả năng của anh

nữa."

Một lời khuyên mà tôi không chắc có nên ghi nhớ hay

không. Ngoài trời bắt đầu mưa to, mưa mùa hè. Lúc tôi rời

khỏi tiệm, gã cho tôi mượn một chiếc ô.

"Anh chẳng biết ý định của chú thế nào, nhưng không có sức

khỏe thì chú có muốn cũng chẳng làm được gì đâu." Gã nói.

Tôi mở ô ra đi cùng Miyagi. Cái ô vốn chỉ dành cho một

người nên khá nhỏ, vai chúng tôi ướt sũng. Người đi đường

thì chỉ nhìn thấy một thằng dở hơi cầm kiểu kỳ cục.

"Thích ghê" Miyagi bật cười.

"Thích gì cơ?" Tôi hỏi.

"Mặc dù người ta chỉ nhìn thấy anh hành động kỳ cục, anh

vẫn tốt bụng để vai ướt hết cả." Miyagi nói, chọc chọc vào

vai tôi.

Người qua đường cứ nhìn tôi mãi, nhưng tôi vẫn cứ nói

chuyện tự nhiên với Miyagi. Đến nước này, tôi lại thấy thích

người ta coi tôi như kẻ dở hơi, và tôi biết Miyagi cũng thích

thế. Tôi trông càng kỳ cục thì càng khiến Miyagi cười.

Lúc chúng tôi đang đứng che mưa dưới mái hiên một cửa

tiệm, tôi chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc: gã sinh viên

cùng khoa mà ngày nào tôi cũng chào. Nhìn thấy tôi, hắn

hầm hập lao đến.

"Ông rúc ở xó nào chui ra đây?"

Tôi khoác tay lên vai Miyagi nói "Tôi đi chơi cùng em gái

này thôi. Miyagi."

"Đéo đùa đâu." Hắn nói, có vẻ bực. "Tôi biết lâu rồi, trông

ông lúc đéo nào cũng lỏng ốc vít, Kusunoki. Cứ thu mình

trong vỏ không chịu giao tiếp với người xung quanh mãi nó

thế đấy."

"Cậu nghĩ thế tôi cũng đành chịu, vì đổi lại là tôi thì tôi cũng

sẽ nghĩ thế. Nhưng mà Miyagi đang ở đây thật đấy. Dễ

thương lắm nhé." Tôi bật cười thành tràng, còn hắn thì bỏ đi,

chắc là chán tôi lắm rồi.

Mưa bắt đầu tạnh, quang mây dần. Nền trời thấp thoáng

bóng cầu vồng.

"Ưm... Cám ơn anh." Miyagi nói, dựa đầu vào vai tôi.

Phải "đáng tin cậy" à? Tôi chợt nhớ lời khuyên của ông già

tiệm sách. Nghĩ lại thì, có một cách mà tôi có thể làm. Từ

đầu tôi đã quyết định sẽ trả hết nợ cho ấy, nhưng thật ra để

cô ấy được trải qua những tình huống như thế cũng có thể

giúp chút gì đó. Phải, tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc một

cách rất thực dụng. Ngay trước mắt tôi thôi, vậy thì sao lại

không thử?

Chúng tôi lên xe bus đi ra một cái hồ lớn. Hầu hết ai cũng

nhíu mày khi biết được tôi đã làm gì ở đó.

Tôi biết mọi người nghĩ tôi chỉ đi có một mình, nhưng vẫn

đến thuê một chiếc thuyền đạp vịt. Gã thu ngân nhìn tôi như

muốn hỏi "Một mình á?", nên tôi quay sang Miyagi - người

gã không nhìn thấy - rồi bảo "Mình đi thôi." Mắt gã thoáng

mấy phần kinh hãi.

"Đực rựa, đi đạp vịt một mình?" Miyagi không nhịn nổi cười

suốt chuyến đạp vịt sau đó.

"Chắc mình hơi quá tay." Tôi cười nói.

Sau chuyến đạp vịt một mình, tôi đi đu quay một mình, ngồi

ngựa gỗ chạy vòng quanh một mình, đi viện hải dương học

một mình, chơi bập bênh một mình, đi bơi một mình, uống

rượu một mình... Những gì người ta không bao giờ làm một

mình thì tôi làm cả. Tôi cũng liên tục nói chuyện với Miyagi

trong những lúc đó. Thường xuyên gọi tên cô ấy, đi cạnh cô

ấy tay nắm tay.

Dần dà, tôi trở thành một kẻ kỳ cục có tiếng. Nhiều người

bật cười chỉ tay vào tôi mỗi khi họ gặp. Nhưng, may mắn vì

tôi làm chuyện gì cũng vui vẻ, nên cũng có nhiều người thích

gặp tôi.

Người ta bắt đầu nghĩ rằng tôi đang diễn trò. Có người còn

khen khả năng diễn kịch câm của tôi nữa. Có người bắt đầu

hỏi tôi mỗi khi gặp mặt "Dạo này Miyagi thế nào?". Phải, dần

dần, người ta bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của cô ấy.

Không, không phải là người ta tin rằng thật sự có một con

người vô hình. Họ chấp nhận sự vô lý của tôi, và giả vờ theo

tôi. Người ta đối xử với tôi như với một kẻ đáng thương

nhưng vui tính.

Mùa hè năm ấy, không biết là tốt hay xấu, tôi trở thành

thằng hề của thị trấn.

Khi đó tôi và Miyagi đang uống trong một quán bar. Người

bên cạnh tôi chợt bắt chuyện. "Có phải anh là người hôm đó

không?" Cậu ta hỏi. Tôi thì không nhớ ra, nhưng có vẻ cậu ta

là sinh viên nhạc, một trong những người tôi cho mười nghìn

yên tối nọ.

"Tôi có nghe đủ thứ tin đồn về anh. Một người vui vẻ luôn đi

một mình, nhưng lúc nào cũng giả vờ như đi cùng bạn gái."

"Ô, ai mà kỳ cục nhỉ" tôi nói. "Em có biết là ai không?" Tôi

quay sang Miyagi hỏi.

"Em chịu!" Miyagi cười.

Cậu ta chỉ gượng cười. "...Này, tôi có cảm giác là tôi hiểu.

Chắc chắn là có một lý do đặc biệt phải không? Anh kể tôi

nghe được không?"

Đó là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy. Tôi nắm lấy tay

cậu ta, cảm ơn một cách chân thành.

Thế rồi tôi kể tất cả mọi chuyện. Chuyện tôi thiếu tiền.

Chuyện tôi bán tuổi thọ. Chuyện người giám sát. Chuyện bố

mẹ tôi. Chuyện bạn tôi. Chuyện cái hộp thời gian. Chuyện

tương lai tôi. Chuyện cô bạn thuở bé. Chuyện máy bán hàng

tự động. Và chuyện về Miyagi.

Trong lúc kể, tôi có lỡ nói như thế này.

"Tôi chưa nói với cô ấy, nhưng thật sự tôi yêu Miyagi đến

mức không biết phải làm sao nữa."

Miyagi ngồi cạnh tôi suýt làm đổ chén rượu. Vì đúng là tôi

chưa bao giờ nói "anh yêu em" với Miyagi cả. Phản ứng của

cô ấy gần như khiến tôi không nhịn được cười.

"Vì vậy tôi muốn đền bù chuyện đã phung phí ba trăm nghìn

yên của cô ấy, và chuyện đã nghi ngờ cô ấy. Hơn hết, tôi

muốn trả bớt nợ cho cô ấy nếu có thể. Tôi không muốn để

cô ấy phải làm công việc nguy hiểm này thêm nữa."

Nhưng tôi bắt đầu nghiêm túc thì thế gian cũng bắt đầu

chán tôi. Cậu ta nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ. Chắc hẳn chuyện

tôi kể nửa chữ cậu ta cũng không tin. Có lẽ cậu ta chỉ muốn

nghe vì nghĩ tôi sẽ cho thêm tiền.

Cậu ta rời khỏi quán, tôi cũng chuẩn bị ra về thì một người

đàn ông trung niên đứng sau lưng tôi gọi.

"Xin lỗi, tôi không định nghe trộm, nhưng tôi nghe cậu kể hết

rồi." Ông ta, trên người khoác một bộ đồng phục công sở rẻ

tiền, vừa gãi đầu vừa nói.

"...Ừm. Thế kể thật nhé, ông thấy sao?" Tôi hỏi.

"Cô gái ấy ở đó phải không?" Ông ta nói, nhìn về phía

Miyagi.

"A, ông đoán hay đó. Phải, cô ấy dễ thương lắm." Tôi xoa

đầu Miyagi. Mắt cô ấy nhắm lại ra vẻ nhột.

"Tôi biết mà... Xin lỗi, phiền hai anh chị một chút có được

không?" Ông ta nhấn mạnh ba chữ "hai anh chị".

"Tôi sẽ nói nhanh thôi, nhưng Kusunoki-san, tôi đã từng trải

qua tình cảnh tương tự anh bây giờ. Khi đó tôi cũng trạc tuổi

anh, tôi có một người anh trai hơn tôi ba tuổi đã giúp đỡ tôi

vượt qua cơn tuyệt vọng khốn cùng, hệt như những gì anh

đang làm vì Miyagi-san vậy.

Cũng như anh, tôi rất muốn trả ơn anh ấy bằng cách này

hay cách khác. Nhưng cuối cùng tôi không còn đủ thời gian.

Anh trai tôi đi mất, còn tôi không thể làm gì cho anh ấy nữa."

Ông ta dừng lại, uống nốt cốc rượu.

"Nếu tôi có thể cho anh lời khuyên, tôi chỉ khuyên là anh nên

lắng nghe đến hết mức có thể... Rồi có thể anh sẽ làm kịp.

Có thể sẽ rất suýt sao, nhưng anh sẽ làm kịp."

Sau khi người đàn ông bỏ đi, tôi bắt đầu suy nghĩ về những

gì ông ta nói. "Lắng nghe đến hết mức có thể"? Ý ông ta là

sao? Ông ta chỉ muốn tôi căng tai ra? Hay đó là một câu

cách ngôn với hàm ý sâu xa hơn? Hay thật sự nó chẳng có ý

nghĩa gì, thuận miệng thì nói vậy?

Chúng tôi về đến nhà, tôi cùng vào giường nằm với Miyagi.

"Ông ấy có vẻ tốt tính." Miyagi nói, rồi ngủ thiếp mất. Cô ấy

ngủ say, trông bình thản như đứa trẻ vậy. Tôi cứ ngắm mãi

không biết chán.

Tôi rời khỏi giường, cố không để Miyagi tỉnh giấc, vào bếp

uống ba cốc nước lọc. Cầm quyển sổ ký họa trong góc

phòng của cô ấy lên, tôi bắt đầu lật ra xem. Trong cuốn sổ

vẽ rất nhiều hình. Cái điện thoại trong phòng tôi, cái TV vỡ,

những cái chai. Nhà hàng, quán cà phê, ga tàu điện, siêu

thị. Thuyền đạp vịt, công viên giải trí, thác nước, đu quay.

Xe máy của tôi, lon nước Pocari Sweat, Snoopy. Và tôi, lúc

đang ngủ.

Tôi xé ra một tờ, bắt đầu vẽ Miyagi lúc đang ngủ để đáp lại.

Vì tôi luôn đứng đằng sau xem Miyagi vẽ, thành ra tôi cũng

biết đôi chút. Tôi không để ý đến tiểu tiết như làm sao vẽ

cho đẹp, vẽ cho giống họa sỹ nổi tiếng, tôi chỉ để ý đến bức

tranh. Khi nhìn lại tác phẩm của mình, tôi vừa thấy thỏa

mãn, vừa thấy hình như có chút gì đó thiêu thiếu.

Cái sai rất dễ bị sót. Cái sai nhỏ đến mức nếu tôi ngừng lại

để nghĩ về thứ khác, có thể tôi sẽ không bao giờ nhận ra

nữa. Những câu chữ kia lởn vởn trong đầu.

"Lắng nghe đến hết mức."

Tôi tập trung đến hết mức. Tôi đẩy hết mọi giác quan đến

cực hạn, cố tìm ra nguồn gốc cái sai kia. Thế rồi tôi chợt

nhận ra. Ngay sau đó, cứ như bị ma ám, tôi đưa bút vẽ

khắp bức hình.

Tôi cứ thế vẽ cả đêm.

Tôi đưa Miyagi đi xem pháo hoa. Những phát pháo thăng

thiên tinh xảo, trong lễ hội pháo hoa tổ chức ở trường cấp

một của thị trấn. Có rất nhiều xe hàng nữa. Một lễ hội lớn

hơn tôi nghĩ.

Khi đám nhóc trông thấy tôi đang nắm tay Miyagi đi, chúng

nói phì cười "Kusunoki-san kìa chúng mày ơi!" Đám nhóc

cũng thích lũ lập dị lắm. Cũng có một đám học sinh cấp ba

lại gần tôi trêu: "Anh kiếm đâu một em xinh thế!" "Toẹt vời

chưa? Nhưng mà anh không giao em ấy cho các chú đâu."

Tôi nói, nắm lấy vai Miyagi.

Tôi rất vui. Mặc dù không ai tin, tất cả mọi người đều rất

thích trò "Miyagi ở ngay đây mà!" của tôi. Chúng tôi nắm

tay nhau trên đường về, và chỉ có tôi biết đó là ngày cuối

cùng chúng tôi bên nhau.

Hôm đó là chủ nhật, cứ hai tuần Miyagi lại được nghỉ một

lần. "Yo, lâu lâu mới gặp nhỉ" gã giám sát thay nói.

Bình thường, lẽ ra tôi sẽ còn ba mươi ba ngày nữa. Ngày

mai Miyagi sẽ lại trở về bên tôi. Thế nhưng, tôi quyết định

quay lại tòa nhà ấy, nơi chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau. Và

ở đó, tôi bán nốt ba mươi ngày tuổi thọ còn lại. Gã giám sát

thay thế ngạc nhiên hỏi "Cậu có biết cậu đang làm gì không

đấy?"

"Biết", tôi nói. "Có vấn đề gì à?"

Cô gái ba mươi mấy tuổi đánh giá tôi trông có vẻ bối rối.

"...Tôi thật sự khuyên anh không nên làm thế này. Tôi thấy

trong vòng ba mươi ngày tới đây, anh sẽ vẽ ra những bức

tranh tuyệt đến mức sẽ được đưa vào sách giáo khoa nhiều

năm sau đó."

"Bức tranh đơn giản nhất thế giới". Tranh của tôi sẽ được

đặt tên như vậy, và mặc dù sẽ gây nhiều tranh cãi, cuối

cùng sẽ được bán với giá rất cao. "Sẽ", nếu như tôi không

bán nốt ba mươi ngày này.

Tôi sẽ vẽ - hay đáng lẽ sẽ vẽ - những khung cảnh tôi đã

tưởng tượng ra trước lúc đi ngủ, từ những năm tôi mới năm

tuổi. Những khung cảnh đã chất chồng tự khi nào không

hay. Và chính Miyagi chứ không phải ai khác là người đã

dạy cho tôi cách thể hiện chúng.

Tôi không quan tâm đến hội họa cho lắm, nhưng khá vui vì

chỉ bán có một tháng cuộc đời cũng được chừng đó tiền.

Tuy rằng vẫn không đủ để trả nợ cho Miyagi, nhưng cô ấy sẽ

chỉ phải làm việc thêm năm năm nữa.

"Ba mươi ngày đáng giá còn hơn cả ba mươi năm à?" Gã

giám sát bật cười. Nhưng sự thật là vậy.

Buổi sáng thứ nhất của ba ngày cuối cùng. Sẽ không còn ai

giám sát tôi cả, thời gian còn lại tôi sẽ ở một mình.

Có lẽ bây giờ Miyagi đang giám sát một ai đó khác rồi, tôi

nghĩ. Tôi chỉ cầu người ta sẽ không làm gì hại đến cô ấy, cầu

mong sao cho Miyagi làm việc được đến khi trả hết nợ, sau

đó tiếp tục sống vui vẻ và quên tôi đi.

Tôi đã quyết định trước sẽ sử dụng ba ngày cuối cùng thế

nào. Tôi sẽ đến những nơi tôi từng cùng Miyagi, nhưng lần

này tôi chỉ có một mình thật. Và lần này tôi tưởng tượng

Miyagi đang ở cạnh tôi thật. Tôi đưa tay ra vẫy "Này!" rồi

nắm lấy bàn tay tưởng tượng của Miyagi.

Đối với người ta thì mọi thứ vẫn vậy. À, vẫn thằng ngốc

Kusunoki với cô bạn gái tưởng tượng ấy. Nhưng với tôi thì

khác hẳn. Càng đi, tôi càng bị nỗi buồn xâm chiếm.

Tôi cúi đầu ngồi lên thành đài phun nước. Có hai đứa học

sinh cấp hai, một trai một gái, gọi tôi hỏi "Kusunoki-san,

Miyagi-san có khỏe không?"

"Miyagi không còn ở đây nữa rồi." Tôi nói.

Con bé đặt tay lên môi, có vẻ sốc. "Hơ? Có chuyện gì vậy,

anh chị cãi nhau à?"

"Đại loại thế. Hai đứa đừng có cãi nhau nhé."

Hai đứa quay ra nhìn nhau, rồi lắc đầu cùng lúc.

"Ừm... Bọn em không chắc. Cả Kusunoki-san và Miyagi-san

cũng cãi nhau mà? Hai người thân thiết đến vậy mà còn thế

thì làm sao bọn em không cãi nhau cho được."

Tôi bật khóc không biết từ lúc nào. Hai đứa bé cố dỗ tôi. Thế

rồi tôi ngỡ ngàng nhận ra rằng có nhiều người biết tôi hơn tôi

tưởng. "Kusunoki lại có trò mới thì phải" họ nói, quây xung

quanh tôi.

Tôi kể với họ rằng chúng tôi cãi nhau rồi chia tay. Rằng

Miyagi đã quay lưng lại, bỏ rơi tôi.

"Kusunoki có gì mà Miyagi không thích nhỉ?" Một cô sinh

viên nói có vẻ bực tức. Cô ta nói cứ như thể Miyagi thực sự

tồn tại vậy.

Một thanh niên miệng đeo vòng xỏ lỗ bảo tôi "Cái con

Miyagi đấy đúng là đồ ăn hại, dám bỏ người tốt như thế

này!" vừa nói vừa vỗ lưng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên đằng sau lưng.

"Phải. Anh ấy tốt đến thế này cơ mà."

Tôi biết giọng nói ấy. Mới chỉ một hai ngày làm sao mà

quên được. Muốn quên ít nhất cũng phải ba mươi năm.

Tôi xoay người lại về phía ấy. Tôi phải biết chắc chắn.

Không thể nào nghe nhầm được. Nhưng đến khi nhìn thấy

tận mắt, tôi lại không thể tin được.

"Cái cô Miyagi đấy đúng là ăn hại" Miyagi cười.

"...Ngạc nhiên thật đấy, chỉ bán có ba mươi ngày mà trả

được gần hết nợ cho em." Miyagi ngồi xuống cạnh tôi rồi

dựa vào tôi.

Mọi người xung quanh chỉ biết sửng sốt nhìn cô ấy. Họ

không nghĩ rằng cô ấy thực sự tồn tại.

"Cô là Miyagi-san à?" Có người hỏi.

"Vâng, tôi chính là Miyagi-ăn-hại." Cô ấy trả lời, rồi vui mừng

nắm lấy tay tôi. "May thật!"

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tại sao Miyagi

lại ở đây? Tại sao người ta lại nhìn thấy cô ấy? Miyagi nắm

lấy tay tôi, giải thích.

"Em cũng làm giống anh ấy."

Ngay sau khi tôi bán hết chỉ để lại ba ngày, gã giám sát tôi

đã gọi cho Miyagi. "Gã Kusunoki đấy lại bán tuổi thọ tiếp rồi

trả gần hết nợ cho cô!"

Khi Miyagi biết chuyện, cô ấy đã quyết tâm.

"Em chỉ chừa lại ba ngày, còn đâu bán hết." Miyagi nói. "Thế

nên, trả xong hết nợ, em vẫn còn rất nhiều tiền. Quá đủ cho

chúng mình ba ngày cuối cùng này."

"Ưm, Kusunoki-san."

Miyagi nói.

"Anh muốn dùng ba ngày cuối thế nào đây?"

Tôi tin rằng ba ngày đó, so với ba mươi năm bi thảm mà lẽ

ra tôi sẽ sống, so với ba mươi ngày mà lẽ ra tôi đáng sống,

còn giá trị hơn nhiều, nhiều lần.

Nguồn: Vgperson

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: