Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 .




Mối quan hệ của tôi và Dương Tuyết Hoa càng lúc càng thân thiết hơn , thay vào đó Mạc Uyên càng lúc càng cách xa tôi , xa như chưa từng thân thiết .

Trong lòng tôi có những lúc nhói lên một tứ tâm trạng nào đấy , phải nói là trống trải vô cùng nhưng lại vô tình bị lấp đi bởi mối quan hệ nam nữ chớm nở kia .

Dương Tuyết Hoa ngày nào cũng học ở thư viện cùng tôi , lại luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mếm , chỉ là ánh mắt ấy mãi cũng chỉ dừng lại ở mức độ hơn tình bạn một chút .  Có thể nói là vui vẻ nhưng tôi lại không  nghĩ đó là rung động mà có thể là sự chiếm hữu .
Thêm vào nữa , cái tính háo thắng của một thằng con trai trong tôi trỗi dậy lên tôi bên Dương Tuyết Hoa như một khẳng định , chiến thắng này thuộc về tôi . Không thằng con trai nào có thể vượt qua được .

Ngày ở trường , tối ở nhà tôi mơ hồ chìm đắm trong hình ảnh của Dương Tuyết Hoa . Ngay cả chuyện sinh nhật của Mạc Uyên tôi cũng quên béng đi mất .

Sinh nhật Mạc Uyên vào tháng mười một , ngày hai mươi hai . Tôi nhớ sinh nhật của cô ấy rất lạnh , lạnh đến thấu xương . Nhưng cô ấy lại luôn nở nụ cười sáng chói giữa mùa đông lạnh giá , lại như đoá  hoa dương tử nở ra vốn đã ngập tràn sức sống .

Tôi rất thích hoa dương tử , nhưng không hề biết rằng trong lòng mình rất thích cô ấy .
Cho đến khi , cô ấy nhắn tin cho tôi hẹn tôi đến căn cứ của cô ấy và mấy đứa con gái trong lớp , để làm gì cô ấy lại chẳng nói dõ ra .

Tôi thật là sao nhãng ,quên béng mất cái tin nhắn ấy , mà cũng là đi học thêm vì hôm đó là thứ bảy mà . Thế là hôm sau , Âu Cương kéo tôi ra sân trường , nói cho tôi chuyện đó .

" Cậu có biết là mình quá đáng như thế nào hay không ? "

Cậu muốn nói chuyện gì , đang yên đang lành kéo tôi ra đây nói tôi quá đáng là sao ? "

" Cậu không đến sinh nhật Mạc Uyên thì cũng thôi đi , ít ra cũng lên nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu ấy chứ . "

Tôi lúc đấy mới nhớ ra tin nhắn của Mạc Uyên , và còn nhớ ra hai mươi hai tháng mười một nữa , sinh nhật Mạc Uyên .

" Cậu đúng là đồ vô tâm . "

Âu Cương chẳng nói gì thêm nữa  mà dời đi , tôi nghe thấy vậy tự dưng thấy tội lỗi vô cùng , như tên tội đồ mắc phải tội rất nặng . Cần phải chuộc lỗi ngay lập tức . 

Chiều hôm đó , sau khi đi học về tôi lục tung cả con phố gần trường , cuối cùng cũng tìm ra quả cầu pha lê có hình thuỷ thủ mặt trăng . Quả cầu có thể quay tạo lên thứ ánh sáng lấp lánh , sở thích của Mạc Uyên .

Tôi thầm nghĩ có lẽ Mạc Uyên sẽ rất thích , âu cũng là chuộc lại tội lỗi đãng trí của tôi . Chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho tôi .

Cuộc đời không như là mơ , mà những gì bạn mơ thấy chắc chắn là giấc mơ đẹp , trên thực tế ngược lại .

Tôi nhắn tin cho Mạc Uyên , cô ấy không nhắn lại . Gọi điện bao nhiêu cuộc cô ấy cũng chẳng thèm bắt máy . Cuối cùng tôi phải nhờ đến dì Linh , chỉ có dì Linh mới giúp tôi được .

Ngay sau khi nhờ đến dì Linh , ngay tức khắc Mạc Uyên xuất hiện trong bộ đồ ngủ vô cùng cute , lqij giống con gấu trúc bởi bên ngoài khoác thêm chiếc áo phao to đùng . Dáng vẻ bất cần , lại như miễn cưỡng ra gặp tôi , tôi lại thấy buồn cười vì cái vẻ mặt ấy .

" Xin lỗi . "

Xin lỗi chuyện gì ?

" Sinh nhật cậu , xin lỗi vì tôi đã quên . "

" Không có gì , tôi ko để ý . "

Trả lời như vậy thôi chứ trên gương mặt của Mạc Uyên hiện lên hai chữ giận dỗi to đùng , lại thêm mấy chữ tôi đang rất để ý . Tôi đưa hộp quà từ phía sau lưng mình chìa ra trước mặt cô ấy .

" Nè , tặng cậu coi như chuộc lỗi . "

" Không cần . " Mạc Uyên từ chối món quà .

Tôi vẫn nói " Cậu bảo không để ý cơ mà , sao không nhận quà của tôi . "

" Hết sinh nhật rồi , tôi không nhận quà nữa . "

" Thôi mà , tôi xin lỗi rồi . Cậu đừng giận nữa , tôi hứa về sau sẽ không bao giờ quên sinh nhật của cậu . "

" Đi mà . "

Tôi vẫn chìa hộp quà trước mặt Mạc Uyên , lại thêm cái thái độ thành khẩn . Trông như thể một chú cún cưng đang hối lỗi , có lẽ Mạc Uyên thấy cũng thương lên quyết định nhận hộp quà .

Cô ấy vừa đón lấy hộp quà từ tay tôi thì tôi có điện thoại .

Ờ ! Tôi đây có việc gì vậy Tuyết Hoa ?

Chưa kịp nghe thấy Dương Tuyết Hoa nói gì mà tôi lại thấy hộp quà lăn lóc dưới sân , nhìn lên thì thấy mặt Mạc Uyên hầm hầm như thể nhảy bổ vào tôi mà cấu xé .

Tôi dập máy , nhìn Mạc Uyên mà hỏi " Cậu làm gì vậy ? "

" Tôi không cần quà của cậu , tôi ghét cậu . "

Thế là cơn tức của tôi dâng trào lên nhu cuộn sóng , không phải vì tiếc món quà mà tiếc cái tâm huyết cả buổi chiều đi hết ba con phố mới tìm được một món đồ cô ấy thích . 
Tôi nén lắm cũng vẫn bật ra mấy câu nói , có lẽ Mạc Uyên lúc đó buồn lắm .

Cậu đúng là đồ .......

Đồ gì ?

" Đồ khó ưa , đồ phiền phức . "

" Đúng đấy , tôi khó ưa , tôi phiền phức . Ai cần cậu quan tâm . Cậu về đi . "

" Được , tôi về . Đúng là phiền phức mà . "

Tôi đùng đùng quay ngoắt người đi về nhà mình , cũng chẳng thèm nhặt cái hộp quà ấy , mặc kệ luôn cả Mạc Uyên với cái lý sự cùn của cô ấy .

Nửa đêm mất ngủ , hồi ức giữa đêm thật mãnh liệt . Cái dáng vẻ ấm ức ấy của Mạc Uyên cứ ám ảnh trong đầu tôi .
Tôi thật không hiểu con gái thường nghĩ gì , cách nghĩ của họ sao lại chẳng như đám con trai tụi tôi .  Vừa mấy giây trước còn nắng mấy giây sau liền mưa , ai có thể hiểu được .

Hồi kí ức , lúc chúng tôi còn là một đôi bạn đinh nhau như sam . Cấp hai của chúng tôi là quãng học sinh vô tư nhất , chưa bao giờ tôi thấy nó lại dõ mồm một trong đầu như lúc này .

Tôi hay trêu Mạc Uyên nhưng lại hay đền cô ấy bằng mấy cái kẹo mút , thêm cả kẹo dẻo hoạt hình .  Lúc đó dù cho có giận đến đâu cô ấy liền cười toe toét làm hoà , lại đối với tôi như người thân trong nhà có gì cũng cho . 

Có một lần , trời mưa to lắm . Trên đường đi học về mà hai đứa chỉ có mỗi một chiếc ô của Mạc Uyên . Cả hai lững thững dưới mưa , trời thì lạnh mà hai đứa như hai kẻ điên nửa mùa vừa mút kẹo vừa nói chuyện vô tư .
Có một chiếc xe đạp ngang qua , chúng tôi mải nói chuyện chẳng để ý lên vô tình va vào Mạc Uyên khiến cô ấy ngã nhào ra đất .

Tôi luống cuống chẳng biết làm sao ngoài việc chửi thề " Mẹ kiếp , đi đứng kiểu gì thế . "

Thế mà Mạc Uyên còn cười , lại nói không sao . Ướt hết cả người còn nói không sao .

Tôi kéo Mạc Uyên táp vào một lán nhỏ ven đường , giục cô ấy cởi chiếc áo khoác ra không cảm lạnh . Mạc Uyên răm rắp nghe theo đưa tôi chiếc áo khoác của cô ấy .

Tôi nhìn thấy chiếc áo ghile màu hồng mặc chồng lên chiếc áo đồng phục , thân hình yếu ớt , dáng vẻ mảnh mai mà sao cô ấy lại có thể mặc phong phanh đến thế .

Thế là tôi cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho Mạc Uyên , Mạc Uyên xua  tay từ chối .  Tôi đâu thể để như thế , hành động dứt khoát tự tay khoác lên người cho cô ấy .
Ngay lập tức cô ấy chẳng làm màu nữa , tự mình mặc vào rồi cười tít mắt . 

Đúng là nghĩ về kỉ niệm đã qua bao giờ cũng thấy đẹp mà thực tai trước mắt lại chẳng được như thế , thế lên mới nhớ lại mà hoài niệm .

Tôi thở dài đắp chăn đi ngủ , dẫu sao thì Mạc Uyên vẫn là Mạc Uyên , còn tôi là tôi không thể cưỡng cầu mà ép cô ấy theo ý của mình . 

Bữa cơm trưa , tôi bình thường ăn cơm cùng lũ con trai . Không ngờ Doãn Ô Thuỷ lại kéo Mạc Uyên vào chỗ chúng tôi , ánh mắt Doãn Ô Thuỷ dò xét bốn phía .

Ê ! Chúng tôi ngồi đây được chứ ?

Mã Nhã Khiêm ngượng ngùng nhưng rất nhanh gật đầu . " Kính mời chư vị cứ tự nhiên . "

Tôi chẳng nói , ăn cơm . Ánh mắt lạnh lùng , thái độ nghiêm túc chỉ tập trung vào khay cơm của mình .

Vài giây sau đó , Mạc Uyên ngập ngừng lên tiếng với tôi . " Du Du , mẹ tôi bảo tối cậu qua nhà ăn cơm . "

" Không qua . "

" Mẹ bảo nấu canh sườn chua cậu thích nhất . "

" Không thích nữa ."

Cả đám ồ lên mấy tiếng khá to , khiến Mạc Uyên trở lên ngượng ngùng .
Mã Nhã Khiêm còn trọc vào thêm .

" Ê , hai cậu thường xuyên ăn cơm cùng nhau à ? Thế mà giờ tôi mới biết , đúng là đẹp đôi lắm à nha ."

Mạc Uyên càng thêm đỏ mặt , cả đám mấy thằng con trai vẫn không ngừng trêu cô ấy . Doãn Ô Thuỷ đập đập tay xuống bàn , lại ậm ừ ho nhẹ một tiếng ngay lập tức Mã Nhã Khiêm ngồi im không cả dám cười .

Từ bao giờ mà Mã Nhã Khiêm lại nghe theo Doãn Ô Thuỷ đến vậy , cái gì cũng nghe theo luôn .
Như một cái đuôi , kiếp thê nô kéo dài hai năm sau đó . Mã Nhã Khiêm ngày ngày đến trường , đem theo coca , kẹo mạch nha , và cả vô số đồ ăn vặt mà Doãn Ô Thuỷ thích .

Đã vậy Doãn Ô Thuỷ còn đòi hỏi nhiều hơn thế nữa , đem phần hưởng thụ của mình chia cho Mạc Uyên và Chu Á Lâm , vốn  cùng hội chơi và hội XY 05 mà ba người bọn họ lập lên .
Cho đến nay thành viên cũng kha khá , lên tới tám người trong đó có Âu Cương và Mã Nhã Khiêm . Đúng là đám dại gái mà . 

Tôi cũng chẳng màng tới Mạc Uyên nói , mà dõ dàng biết chuyện tối qua nhà cô ấy ăn cơm . Thật là phiền phức , sao cứ suốt ngày qua đó ăn cơm cơ chứ .
Tôi nặng nề tấm thân , cũng chẳng thể nghĩ đến đoạn ân tình giữa hai gia đình từ ngày xưa cho đến bây giờ , có lẽ định mệnh sắp đặt để hai chúng tôi trở lên như thế .  

Tôi ăn rất nhanh , nhưng chưa buồn đứng dậy . Tựa như trong lòng còn vương vấn một chuyện gì đó , có lẽ mong mọi chuyện giữa tôi và Mạc Uyên sẽ phải dõ dàng , không muốn sống trong ấm ức .
Thế là tôi chủ động .

" Mạc Uyên , tôi có chuyện muốn nói với cậu . "

Tôi đứng lên một cách dứt khoát , đi về phía sân trường , Mạc Uyên theo sau lưng tôi cúi đầu tỏ ra sợ hãi .

Phải nói là lúc đó tôi dùng thái độ nghiêm túc , cơ mặt căng lên hết tầm . Cô ấy sợ hãi là đương nhiên .
Mà trong lòng tôi cũng không dũng khí đến như thế , chỉ là cố tỏ ra lạnh lùng , mạnh mẽ mà thôi . 

Mạc Uyên , cậu có gì muốn nói với tôi không ?

Tôi hỏi Mạc Uyên.  , cô ấy rướn mắt nhìn tôi không hiểu gì luôn . " Ê ...... cậu gọi tôi ra đây sao lại hỏi tôi ? "

Vậy là cậu không có gì muốn nói đúng không ? Tôi vẫn ngang tàng .

Mạc Uyên cương quyết " Không , có gì muốn nói chứ . "

" Vậy thôi tôi vào lớp . "

Tôi bước đi , đi được mấy bước Mạc Uyên gọi giật cục lại . " Khoan đã , tôi nói . "

Thế là tôi lùi bước chân , thân người vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đút túi quần .

" Cậu nói đi . "

Mạc Uyên cứ ậm ờ . " ờ , ờ . Thì tối nay qua nhà tôi ăn cơm . "

" Hết rồi sao , vậy tôi đi nhé . "

Tôi lại bước đi , cố nói mấy câu trọc cô ấy ." Tối cậu ăn cơm một mình đi , tôi không qua đâu bận hẹn hò rồi . "

Chẳng hiểu sao Mạc Uyên lí nhí " Xin lỗi cậu , tôi không lên cư xử như thế . "
Cô ấy nói đã lí  nhí lại còn nhanh nữa , tôi chẳng kịp nghe rõ nhưng cũng đủ hiểu nội dung là hàm ý xin lỗi . Tôi cố tình hỏi lại , còn cúi đầu nhìn sát mặt cô ấy nữa .

Cậu nói xin lỗi tôi , vậy xin lỗi chuyện gì ?

" Xin lỗi chuyện hôm qua . Cám ơn cậu đã tặng tôi  món quà đó , tôi rất thích . "

Tôi trong lòng đột nhiên trở về trạng thái vui tươi , như có trống đánh rộn ràng trong lồng ngực . Lại thấy đám mây bay lơ lửng trên bầu trời hôm nay thật là đẹp , mấy cái lá cây tùng bách kia nữa thật là rơi thôi cũng rơi bằng tư thế đẹp .

Cuối cùng hai đứa cũng làm hoà sau bao ngày tháng giận lên giận xuống , tôi lại thấy yêu đời hơn .
Thế mà ông trời thật khiến người ta trở lên hụt hẫng , chưa kịp lấy lại tinh thần . À mà không , nỗi chẳng phải do ông trời . Là dì Linh quyết định chứ đâu phải ông trời nào bắt cô ấy đi .
Cũng chẳng thể nào trách dì được , công việc buôn bán của dì ngày một tốt hơn đương nhiên là dì muốn đổi nhà mới rồi . Đâu như nhà tôi , có cố gắng thêm mười năm nữa cũng chẳng thể nào thay đổi một căn nhà có sàn gỗ đúng nghĩa , còn có thêm vườn cây sau nhà như nhà Lỗ Bang bên kia đường .

Tôi ngồi ăn cơm , nghe đến đoạn dì Linh thông báo " Hai mẹ con em chuẩn bị chuyển sang nhà mới "
Mà tự dưng hụt hẫng vô cùng , tâm trạng trở lên nặng nề , hai tai như chẳng muốn nghe thêm bất cứ câu nào nữa .

Mạc Uyên sẽ đi , có thể là chẳng còn cùng nhau đi học , cũng chẳng còn cùng nhau đi ăn kem hay đại loại là ăn mỳ hai trứng nữa . Mạc Uyên bỗng nhiên hỏi mẹ .

" Sao cơ ? Chuyển chuyển nhà là thật hả mẹ , con không thích chuyển nhà đâu . "

" Mẹ lo xong hết rồi , tuần sau là chuyển . Con đừng có mà lằng nhằng . "

Rồi dì Linh quay sang phía ba mẹ tôi " Bữa cơm này cũng coi như bữa cơm tạm biệt , hôm nào qua nhà mới em lại mời cả nhà qua đó ăn tân gia nhà mới . Dẫu sao cũng đắn đo mãi em mới quyết định , đi rồi cũng thấy buồn lắm . "

Mẹ tôi an ủi " Không sao mà , có nhà mới là mừng cho dì rồi . Lúc nào rảnh chúng tôi qua đó chơi , còn lúc nào dì rảnh thì dì đưa Mạc Uyên qua nhà chúng tôi chơi , có gì mà phải đắn đo . "

" Đúng , đúng . Chuyện này đáng phải chúc mừng chứ . " Ba tôi thêm lời với mẹ .

Hào Dương phụng phịu " Thế là em không được sang chơi cùng chị nữa à ? Chị hay là chị qua ở nhà em đi , cuối tuần thì về thăm mẹ cũng được mà .

Nghe thấy Hào Dương nói vậy , dì Linh dở khóc mà dở cười thấy tội nghiệp thằng bé .
Nó vốn đang quen với việc tối tối có Mạc Uyên cùng học cùng chơi với nó , lại có dì Linh luôn chiều theo ý nó mà mua mấy thứ quà vặt . Bỗng một ngày đẹp trời dì chuyển đi đem theo chị Mạc Uyên của nó đi , những vui buồn chẳng còn ai chia sẻ cùng nó nữa .

Bữa cơm tối hôm đó bỗng nhiên biến thành một bữa cơm chia tay đầy tâm trạng , tôi nhớ mãi không bao giờ quên ánh mắt đượm buồn ấy của Mạc Uyên , rồi sau đó tôi cũng chẳng thể nhớ nổi tâm trạng phiền muộn của tôi kéo dài trong bao lâu . 

Hôm Mạc Uyên dọn đồ , mẹ bảo tôi qua nhà giúp hai mẹ con cô ấy . Tôi mang theo tâm trạng , cũng chẳng để lộ ra ngoài mặt , cứ bình thường như chuyện phải xảy ra . 
Và trong lúc dọn đồ tôi nhìn thấy quả cầu pha lê mà tôi tặng Mạc Uyên hôm nọ .  Nhấc nó lên , tôi thấy một vết nứt rất to và lộ ta dõ dệt . Phải nói là gẫy mất phần chân đế và chẳng biết còn có thể sáng được nữa hay không .
Đột nhiên tôi lại buột miệng hỏi cô ấy " Quả cầu này hỏng rồi cậu giữ lại làm gì ? Sao không vứt nó đi ? "

" Kệ tôi , tôi thích là được . "

" Tôi mua cho cậu quả khác là được chứ gì , chỉ cần gọi tôi một tiếng anh Hào Du Du tôi mua cho cậu liền. "

Tôi vẫn say sưa ngắm quả cầu khuyết tật đó , bởi chân đế của nó có một miếng nhựa bung ra mà không gắn lại .  Mạc Uyên xông tới dành lấy , giữ khư khư .

" Tôi không cần quả khác , tôi thích quả cầu này . Cậu đừng có mơ là tôi gọi cậu bằng anh nhé . "

Tôi cười nhếch miệng , cô ấy đúng là ngốc mà . Nhưng cái gì của tôi tặng cô ấy từ lúc bé cho đến bây giờ dường như cô ấy vẫn giữ lại hết .  
Từ mấy con búp bê nhỏ , mấy quyển truyện tranh cho đến bức tượng đất tô màu tùm lum lên đó .

Cô ấy đã lên xe , đồ đạc cũng mang đi theo hết . Duy nhất có một chậu cây xương rồng là cô ấy không mang theo .

" Cậu chăm nó nhé , đừng để nó chết . "

Nghe mà thấy não nề , cứ như cuộc chia ly không có ngày gặp lại . Lại như vật giao ước giữa chúng tôi , kể từ ngày hôm đó tôi trở lên chăm chỉ hơn , ngày để ý chăm chút chậu xương rồng đến vài lần .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro