Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ƯỚC NGUYỆN DƯỚI SAO_Chương 1

ƯỚC NGUYỆN DƯỚI SAO _ Chương 1

=====

Cũng đã một tuần kể từ ngày Tiêu Chiến nhận tin mình có bảo bảo. Cảm giác thật sự rất vi diệu...

Thái độ của Vương Nhất Bác đối với anh ngày một tồi tệ hơn. Lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy anh. Đâu đó sâu thẳm trong ánh mắt của cậu chính là sự khinh thường....

Anh không biết thế nào, tốt hơn vẫn là nói chuyện cùng Vương phu nhân, hi vọng bà sẽ suy nghĩ lại hôn sự của anh anh và Nhất Bác...

Quan hệ hai người vốn rất tốt, Vương Nhất Bác tính tình khó chịu có thừa, nhưng đối với anh vẫn là giữ đúng mực gọi hai tiếng "Chiến ca". Lúc còn đi học, chính anh làm bài tập cho cậu, đến khi tốt nghiệp đại học lại giúp cậu làm luận văn. Đối đãi với anh không phải thân thiết ruột thịt, nhưng tuyệt nhiên không có bất kì sự phân biệt nào....

Tối hôm đó không hiểu sao Vương Nhất Bác say mèm lại chạy qua phòng của anh. Tên nhóc lúc đó có chút không bình thường, mặt mày đỏ au, cả người bức rức khó chịu. Anh hiện lên một tia nghi ngờ là cậu bị trúng thuốc... chưa kịp báo với quản gia thì anh đã bị cậu tóm gọn giam giữ dưới thân.

Quần áo bị cậu nhóc xé nát, Vương Nhất Bác lúc đó đã không còn làm chủ được chính mình. Sức lực của Tiêu Chiến không chống cự nổi cái tên nhóc này. Cuối cùng đành buông xuôi.

Nhóc con hành anh suốt cả đêm, lúc vào cũng không dùng bao... thỏa mãn chính mình Vương Nhất Bác lăn ra ngủ không biết trời trăng gì cả. Một mình Tiêu Chiến chịu đau đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ những thứ do cậu lưu lại trên người mình.

Anh nhìn mình trong gương, thân thể trắng ngần, vòng eo thanh mảnh, xương quai xanh đều trải đầy dấu hôn tím đỏ... Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười khổ... anh quả thật không biết phải làm sao cho đúng... bản thân mình là đàn ông, lại bị một thằng nhóc con áp đến điên đảo...

Anh tắm xong cũng mệt chết, leo lên giường đi ngủ. Sáng sớm hôm sau thì bị Vương phu nhân phát hiện. Bà vô cùng tức giận với cậu. Hai mẹ con cãi nhau. Vương Nhất Bác cần lấy áo khoác bỏ đi. Vương Phu Nhân áy náy, xin lỗi anh, bà cũng tự trách rất nhiều...

Vương phu nhân đối xử với anh như con ruột. Lúc Tiêu gia xảy ra chuyện cũng chính bà đứng ra giải quyết. Thật sự anh không hề oán trách. Cứ coi như không may vậy. Dù sao cũng không phải nữ nhân mà mang mặc cảm thất thân... Chỉ là tai nạn mà thôi.

Ông trời rất biết trêu người... đã bị người ta áp... còn được tặng kèm hàng khuyến mãi... vấn đề là "hàng khuyến mãi" này không phải muốn bỏ là bỏ. Giữ không được, bỏ không xong.

Anh là đàn ông... việc có mang giống như một trò cười...

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng làm việc của Vương phu nhân.

- Vào đi.

Người phụ nữ xinh đẹp lại dịu dàng này luôn khiến anh kính trọng. Anh kính trọng bà bởi vì tài năng, bản lĩnh. Một mình bà gánh vác cả gia tộc họ Vương, đi lên từ hai bàn tay trắng...

- Vương phu nhân.

Anh nhẹ giọng, cúi người chào hỏi. Người phụ nữ trung niên, đuôi mắt cong cong mỉm cười nhìn anh.

- Chiến Chiến, con thấy trong người sao rồi?

Bà tiến đến, ra hiệu cho anh ngồi xuống nói chuyện.

Tiêu Chiến có phần căng thẳng, hai tay siết thành nắm đấm. Dùng hết can đảm để nói ra.

- Vương phu nhân, việc hôn sự của con và Nhất Bác có thể hủy bỏ không?

- Tại sao?

Bà dường như không bất ngờ lắm, chuyện này đã đoán ngay từ đầu. Tiêu Chiến, đứa nhỏ này rất ngoan, cũng rất mạnh mẽ. Tính cách của anh giống y bà lúc trẻ, cương trực thẳng thắn, ánh mắt kiên định không chút giả dối....

- Đây là chỉ tai nạn, không phải lỗi của Nhất Bác. Hơn nữa, con là đàn ông, không thể chỉ vì chuyện này mà bắt người khác chịu trách nhiệm.... Vương phu nhân, con nghĩ người hiểu ý con...

Những gì anh nói không nằm ngoài dự đoán của bà. Đứa trẻ này, bà không thể để vuột mất...

- Con nói đúng.

Ánh mắt Tiêu Chiến ánh lên một tia hi vọng.

- Nhưng nếu ta đồng ý hủy hôn, thì con làm gì với đứa nhỏ trong bụng?

- Con...

- Chiến Chiến, ta không ép con. Nếu con cảm thấy đứa nhỏ là ràng buộc quá lớn, chà đạp tôn ti của con thì con cứ việc bỏ nó đi.

- Bỏ?

Không hiểu sao anh có chút hoảng hốt, tay vô thức sờ lên bụng... Cử chỉ của anh, nét mặt, thái độ đều thu vào ánh mắt của Vương phu nhân, bà mỉm cười.

- Phải. Bỏ đi. Nếu con cảm thấy tồi tệ.

- Nhưng....

- Con suy nghĩ cho thật kỹ rồi đến nói chuyện với ta vào lần sau.

Bà nhẹ nhàng chốt cho anh. Giúp anh tự giải vây.

- Ta chỉ hi vọng con nhớ một đều. Đó là một sinh mạng, và đứa nhỏ không có tội.

Bà đành cá cược với số phận vậy. Bà muốn Tiêu Chiến toàn tâm toàn ý gả vào Vương thị, hoàn toàn tự nguyện. Vì chỉ có như vậy, anh mới nhận thức đúng vị trí của mình. Và như thế anh mới có thể từ từ thay đổi con trai bà.

Một lần nữa lấy đứa cháu của mình ra đánh cược. Bà tin Tiêu Chiến...

.

.

.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thật đẹp. Tiêu Chiến nhìn lên trời, lòng rối như tơ vò. Chính anh cũng không biết làm sao mới đúng.

Lúc này từ cửa chính biệt thự, chiếc Audi trắng mới cáu lao ra khỏi biệt thự. Không nói cũng biết là xe của ai. Lắc đầu, thở dài... tên nhóc con này lại đi bar thâu đêm.

Nhớ đến Vương Nhất Bác, tim bất giác khó chịu. Hỏi anh có tình cảm với cậu không ư? Câu trả lời chắc chắn là có. Nếu không tối hôm đó anh đã dứt khoát kháng cự, tìm người hỗ trợ....

Khi phát hiện bản thân mình thích cậu nhóc, Tiêu Chiến đã rất sợ hãi. Loại tình cảm này tốt nhất không nên tồn tại. Vương phu nhân đã rất tốt với anh, anh không nên có thứ tình cảm xa vời này mới phải... giờ thì hay rồi... cả con cũng có luôn. Tiêu Chiến cười khổ, tay chạm nhẹ lên bụng...

Nơi này... có một sinh mạng thật sao?

"Con nhớ cho rõ đứa nhỏ không có lỗi!"

- Bảo bảo... baba có lỗi với con...

Từ bỏ đứa nhỏ sao? Chắc chắn không. Hay anh rời xa nơi này, tự anh có thể nuôi con. Nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ... Vương phu nhân đã từng nói qua :

"Con chấp nhận hay không do con quyết định. Đừng có chơi cái trò bỏ trốn, Tiêu Chiến, ta không cho phép con chạy trốn."

Thở dài... hết cách rồi sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc hôn nhân này có gì không tốt? Ngoại trừ việc Vương Nhất Bác đang bài xích anh? Ngoài ra, cái gì cũng rất hoàn hảo...

Anh yêu cậu, nhưng anh không thích tự ép bản thân, tình cảm tốt nhất nên từ hai phía...

- Bảo Bảo, con nói xem, baba nên làm sao?

Tiêu Chiến nhìn tấm ảnh chụp trên bàn, cậu choàng tay qua vai anh cười rạng rỡ. Đây là tấm hình chụp duy nhất của anh và cậu tại hội thao cấp 3. Là tấm ảnh quý giá nhất mà anh có được. Vương Nhất Bác hiện giờ thay đổi quá nhiều, cậu không còn cười ngây thơ như xưa. Thay vào đó gương mặt lúc nào cũng cau có, khó chịu. Luôn thể hiện bản thân là đại thiếu gia, tiêu tiền như nước... nếu cứ tiếp tục chỉ sợ ngay cả Vương thị cũng trụ không nổi cho cậu ăn chơi.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu...nhắm mắt định thần, khi mở mắt ra, anh đã hạ quyết tâm...

.

.

.

- Con đồng ý hôn sự!

Vương phu nhân mỉm cười, ôm anh vào lòng. Vỗ về tấm lưng... anh đúng là chưa bao giờ làm bà thất vọng.

- Cám ơn con.

- Dạ.

- Ta và bà nội đã xem ngày rồi. Ngày 5/9, còn đúng 1 tuần nữa. Sẽ tổ chức hôn lễ.

- Nhanh như vậy ạ?

Anh ngạc nhiên, còn nghĩ ít nhất phải 2 hay 3 tháng nữa mới tổ chức lễ cưới...

- Tất nhiên, chả lẽ con để bụng to mới đám cưới sao? Xấu lắm.

Bà cười chỉ vào bụng anh, mới chưa được hai tháng, còn phẳng lì. Anh đỏ mặt lúng túng, vẫn chưa quen với việc mình có bảo bảo...

- Dạ, phu nhân.

- Còn gọi phu nhân?

Nhíu mày không hài lòng, đứa con dâu này quá thành thật rồi.

- Dạ... mẹ.

- Ngoan.

Bà hài lòng xoa đầu anh.

- Ai cha, phải chuẩn bị gấp gút mới được. À con không cần lo, lễ cưới mọi thứ để mẹ lo hết cho. Cứ an tâm tịnh dưỡng.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả. Cháu của mẹ đó, con dưỡng cho tốt vào. Còn có, ngày mai theo mẹ đi mua ít đồ. Con cũng nên thay đổi một chút.

- Dạ.

Tiêu Chiến lúng túng trả lời, Vương phu nhân quá tốt với anh.

Nhìn tấm lưng cao thẳng rời đi, bà có chút áy náy... đêm đó Nhất Bác làm bậy có một phần bà nhúng tay vào...

Thằng con trời đánh của bà vẫn chưa nhận ra được giá trị của Tiêu Chiến. Tức chết bà mà ...

Sáng hôm sau, Vương phu nhân rất vui vẻ cầm tay con dâu đi trung tâm thương mại...

Trang phục mua là loại đắt nhất, đẹp nhất. Toàn bộ đều là tây trang cao cấp. Chính bà cũng phải cảm khái... đẹp như vậy. Dáng người Tiêu Chiến thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn, mông cong, khi mặc tây trang thật sự muốn bao nhiêu mị người đều có.

Tiếp đó, chính là làm tóc. Bình thường anh để mái che phía trước trán, hôm nay kiểu tóc đổi lại, chia mái ra hai bên, dùng keo tạo kiểu, tóc được cắt tỉa chải chuốt... sau khi hoàn thành thật khiến người ta không thể rời mắt. Chính Vương phu nhân còn không ngờ... đẹp đến như vậy. Rõ ràng là ngọc trong đá...

.

.

.

Một tuần trôi qua rất nhanh. Lễ cưới, mời khách đều làm chu đáo. Tại nhà thờ trắng, trong lễ đường hai bên giăng đầy hoa tươi.

Đứng trước Chúa, chính là hai chàng trai, vẻ đẹp của họ khiến người ta ngưỡng mộ.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng dạng đều mặc vest đen. Điểm nhấn trang phục chính là trang sức đi kèm. Cài áo hình gấu Po nạm kim cương.

Vương Nhất Bác gương mặt vẫn như cũ, không có biểu tình gì đặc biệt. Cưới thì cưới thôi, cũng chả mất mát gì.

Phụ rể đem đến chiếc khay đựng cặp nhẫn cưới...hai chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế. Hai chiếc nhẫn màu bạch kim đính một hàng kim cương nhỏ li ti ở giữa, sáng loáng...

Tra nhẫn vào tay chính là trói buộc nhau cả đời.

Môi chạm môi theo nghi thức, sau đó kết thúc buổi lễ.

Hôn lễ, nhà hàng đãi khách đều được tổ chức xa hoa, lộng lẫy. Khách mời đều là người nổi tiếng, doanh nhân thành đạt. Tin tức thiếu gia tập đoàn Vương thị kết hôn đều đứng đầu các trang tin tức. Hình ảnh hai người con trai mặc vest đen, xứng đôi hòa quyện vào nhau, khiến người ta không khỏi ganh tị.

- Chết tiệt, thứ con hoang.

Lý Sính Đình tức giận, cô ta tốn bao nhiêu công sức mới có được Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn để vuột mất chức con dâu nhà họ Vương.

Nhìn hai người trên lễ đài, ánh mắt cô ta nhìn Tiêu Chiến rất âm hiểm, rất độc ác.

- Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Giọng nói phía sau làm Lý Sính Đình sợ điếng người. Người đến chính là Vương phu nhân. Hôm nay bà mặc chiếc váy màu đỏ rượu, điểm kim tuyến lấp lánh.

- Vương phu nhân.

Lý Sính Đình lúng túng hoảng sợ. Cô ta vừa có ý nghĩ không an phận, lập tức bị đánh bay.

- Tiêu Chiến là con dâu nhà họ Vương, là đích thân tôi chọn. Tôi không cần biết giữa cô và Nhất Bác là loại quan hệ gì. Nhưng cô nên chấm dứt cho sớm. Nếu không hậu quả tự gánh lấy.

Nói rồi bà bỏ đi, để lại một mình Lý Sính Đình siết chặt hai tay, răng cắn chặt. Ánh mắt hiện lên một tia thâm độc.

.

.

.

Hôm nay thật sự quá mệt, anh không thể uống ruợu chỉ có thể dùng nước lọc thay thế, thế nhưng vẫn bị các cô chú họ hàng gây khó dễ. Vương Nhất Bác dù không tình nguyện nhưng cũng không tuyệt tình đến nổi để anh gánh chịu một mình.

Cậu đỡ rượu cho anh, hơn ai hết cậu biết trong bụng Tiêu Chiến có gì. Những thứ có hại như rượu tuyệt đối không thể uống.

Nhắc đến bảo bảo, anh cũng cảm thấy may mắn. Rõ ràng hôm qua còn hành anh ói đến mặt mày xám xịt, hôm nay lại rất ngoan... Dù rằng rất mệt, nhưng lễ nghi là không thể bỏ qua hay lơ là. Anh chỉ không uống rượu. Ngoài ra đều làm rất tốt, không ai dám chê trách.

.

.

.

Phòng ngủ của hai người khá lớn, tất cả vật dụng đều trang hoàng một màu đỏ thẳm của lẽ cưới. Tấm ảnh cưới cả hai chụp chung được treo trên tường. Anh vest trắng, cậu vest đen. Ánh mắt sâu thẳm nhìn nhau.

Nhìn tấm ảnh, Tiêu Chiến bất đắc dĩ nghĩ ... từ hôm nay... anh có chồng rồi, còn có tặng kèm hàng khuyến mãi nữa. Từ phòng tắm đi ra đã thấy cún con kia nằm vật vờ trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả giày cũng không thèm cởi.

Tiêu Chiến thở dài, say đến như vậy. Chả trách được... cậu uống thay phần của anh mà.

Đỡ cậu lên giường, tháo giày, cởi áo vest, tiếp đến là ghilê... cởi vài nút trên áo sơ mi. Sau đó anh vào phòng tắm, lấy khăn ấm lau mặt cho cậu.

Vương Nhất Bác say bí tỉ, không biết trời trăng gì. Có người đang lau mình cho cậu, ngứa ngứa khó chịu...

Bắt lấy tay anh, bàn tay của cậu rõ ràng to lớn hơn anh, xoay một vòng chính là đặt anh nằm dưới thân. Ánh mắt mơ màng, nhìn người bên dưới, đôi môi đỏ hồng, thật muốn cắn...

- Nhất Bác, em say rồi...ưm.

Bá đạo hôn môi, lưỡi len vào trong dò xét. Khớp hàm bị người ta đùa bỡn. Anh đẩy cậu ra, tên nhóc chết tiệt này mỗi khi say đều đáng sợ như vậy. Thật sự hút hết dưỡng khí của anh. Đến khi anh gần như không thở được nữa cậu mới thả ra, lại vùi đầu vào cổ anh, hạ xuống những nụ hôn nóng bỏng. Cắn nhẹ một cái lưu dấu.

Của cậu...

Sau đó, Vương Nhất Bác chính thức gục ngã...

Tiêu Chiến không biết nên khóc hay cười nữa...

Đẩy cậu qua một bên, thở dài, tiếp tục thay đồ và lau người cho cậu.

Nhìn người ngủ say, anh bất giác mỉm cười...

Anh rất rõ Vương Nhất Bác vẫn chưa chấp nhận anh. Cậu bài xích anh, anh hiểu. Nhưng không sao, coi như thử thách vậy...

- Sư tử con. Yêu anh có được không?

Dọn dẹp mọi thứ, lên giường ngã vào ngực rộng lớn kia chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

End chương 1

=======

Spoil Chương 2 :

- Vương Nhất Bác, con có lương tâm hay không? Có phải là một thằng đàn ông hay không?

- ......

Cậu không trả lời, ánh mắt nhìn người đang hôn mê trên giường...

- Mẹ chưa bao giờ dạy con trở thành một kẻ như vậy. Con nghĩ cho kỹ, Chiến Chiến chưa hề làm gì có lỗi với nhà họ Vương. Là ai say rượu làm bậy? Là ai dù có gia đình vẫn ra ngoài ngoại tình? Đứa nhỏ trong bụng thằng bé không phải của con sao? Cho dù có không chấp nhận được, con nên biết rằng hiện giờ chính là vợ và con của con. Nếu có chuyện gì thì chính là một xác hai mạng đó, con có hiểu không hả?

Vương phu nhân đã khóc...

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ chăm chú nhìn người trên giường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro