Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50 : Bão

Dạo gần đây các bộ tộc phương Bắc liên tục nổi dậy, chuyện vốn dĩ đã không còn xa lạ. Tuyết nguyên tập là nơi cư trú của dân bộ lạc, tính tình hung hãn kẻ nào mạnh nhất thì được tôn làm tộc trưởng. Cứ cách vài năm lại có người mới trẻ khỏe đánh bại người cũ lên làm tân tộc trưởng. Hiệp ước hòa bình đã kí nhưng bọn họ chẳng mấy ai để vào mắt, đổi người đứng đầu thì ước định gì đó liền trở thành quá khứ. Những lần trước chỉ cần phái một đạo binh liền dẹp yên bọn họ, hiện tại có chút khó nhằn thư báo từ phía Bắc về không đánh thua thì là xin viện trợ, quân bộ lạc như thế chẻ tre càn phá không ngừng sớ cầu viện từ mấy thành trì biên giới đã sớm chất thành núi. Không ngờ mọi chuyện lại phiền phức như vậy thành công chọc ai đó phát điên, ban một đạo thánh chỉ cho mười ngàn quân lập tức đem đám man di đó dẹp sạch sẽ, kinh thành cuối cùng cũng nhận được báo tin chiến thắng. Chí Long thức trắng mấy đêm liền, con ngươi toàn là tơ máu tính khí cũng trở nên nóng nảy khiến mọi người xung quanh đều muốn né xa ba thước.

Đông năm nay kéo dài, so với năm ngoái lạnh gấp bội, vườn đào trước sân ngay cả một đóa cũng không nở ra, tầng tầng đều là tuyết trắng xóa. Thắng Hiền nhẩm tính, xem ra năm nay không thể ngắm hoa được rồi, tuyết rơi mù mịt thế này đành tạm coi như lãng mạn. Sinh ra vào mùa đông nhưng Thắng Hiền lại cực kỳ sợ lạnh, sau khi tự quấn mình thành một cái bánh bao mới mĩ mãn đi đến trù phòng. Làm nhiều quen tay, chưa đến nửa buổi Thắng Hiền đã làm xong một hộp đầy ụ bánh gạo.

Chí Long cũng phải một canh giờ nữa mới về, không có việc gì làm Thắng Hiền một mình ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ vươn tay đón lấy một bông tuyết bay trong gió, hoa tuyết trắng tinh rất nhanh liền tan ra thấm vào lòng bàn tay lạnh buốt. Năm đó lúc Thắng Hiền hôn mê suốt ba tháng không tỉnh, mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Chí Long mang hoa tuyết bỏ vào tay cậu. Dạo gần đây Thắng Hiền thường hay hoài niệm những chuyện trong quá khứ, hôm nay còn làm gấp đôi bánh gạo là bởi vì năm ngoái hắn nói ăn không đủ.

-       Hoàng hậu có Nhã phi cầu kiến !

Thắng Hiền im lặng hồi lâu có chút miễn cưỡng nhưng cũng để nàng vào. Mỹ nhân dù là đang mang thai cũng đẹp như vậy, trừ bỏ phần bụng to tròn ra thực sự là xuân phong phơi phới. Sản khoa không phải chuyên môn của Thắng Hiền, nhưng nhìn nàng so với người cùng tháng cái thai có vẻ lớn hơn nhiều như sắp sinh tới nơi vậy mà hiện tại cách ngày dự sinh còn tận một tháng.

-       Trời đông lạnh lẽo, thần thiếp có hầm một ít canh bổ nhiệt muốn tặng cho hoàng hậu.

Thắng Hiền khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, cũng không biết phải đáp lại cái gì.

-       Đứa trẻ này là sinh ra vào mùa đông, thần thiếp hy vọng nó có thể lương thiện, ấm áp như hoàng hậu. Càng hy vọng nó có thể được mọi người yêu mến, có một gia đình hạnh phúc.

-       Nhã phi tinh tế dịu dàng như vậy, nó hẳn sẽ là một đứa trẻ ngoan, mọi người đều yêu thích !

-       Thật vậy sao ? Cha của nó lại không thích nó !

Trên mặt Nhã phi mang nét ưu thương khó tả, Thắng Hiền bị nàng làm cho bối rối, cười xòa an ủi :

-       Chí Long sao lại không thích nó được, hắn đối với đứa trẻ này thực quan tâm.

Đáp lại chỉ là một tiếng thở dài

-       Nó có mặt trên đời là kết quả của một lần vô tình, mẹ nó ngay cả một chút quan tâm cũng không có được, bệ hạ vẫn luôn cho rằng người hạ dược đêm đó là thần thiếp thì đứa trẻ này làm sao có thể được yêu thương.

-       Hài tử vô tội đứa trẻ này là con của Chí Long, hắn nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt !

- Thần thiếp cũng mong là như vậy, Hoàng hậu thần thiếp cầu xin người, trước đây không bắt được tâm hoàng thượng là lỗi của thiếp nhưng hiện tại còn có thêm một đứa trẻ. Hoàng hậu người có thể nào cho chúng thần một chút ân huệ được không ?

Nhã phi siết lấy tay Thắng Hiền bộ dạng vô cùng khẩn thiết

- Đó là tâm tư của Chí Long nàng hiện tại nói những điều này với ta có ích gì ?

- Nhưng tâm tư hoàng thượng là ở chỗ người thần thiếp không cầu xin Hoàng hậu thì xin ai đây ? Chỉ cần Hoàng hậu nguyện ý rời xa Hoàng thượng một chút, chỉ một chút thôi nhường cho thần thiếp có được không ?

Rốt cục Thắng Hiền cũng hiểu hôm nay nàng đến đây để làm gì, lí lẽ nào lại bắt cậu phải nhường hắn cho nàng, theo lời nàng là cậu quấn lấy không buông chiếm đoạt ân sủng của mẹ con nàng. Huống hồ tình cảm mỗi người là tự nguyện nàng lại ở đây muốn chia sẻ là thế nào. Chí Long vốn là người của cậu, hiện tại là trở thành cha của con người khác, người uất ức không phải nên là cậu sao ? Bây giờ nghe ra hình như cậu là kẻ đóng vai phản diện phá hoại gia đình người khác .

-       Nam tử với nam tử vốn đã là chuyện nghịch thiên, hiện tại bệ hạ khó khăn lắm mới có được người nối dõi, Hoàng hậu xem như người tạo phúc cho nhân dân, giang sơn này sao có thể không có người kế thừa. Hoàng đế xưa nay đều là tam cung lục viện, dù Hoàng hậu cũng không thể nào ích kỉ cho riêng mình.

Thắng Hiền trong lòng cuộn trào còn chưa biết trả lời thế nào thì đối phương đã quỳ xuống, nước mắt cũng theo đó mà không ngừng tuôn ra

-       Hoàng hậu thần thiếp quỳ xuống xin người, là Hoàng thượng gặp người trước nên có lẽ không nhận ra ưu điểm của thần thiếp, chỉ cần Hoàng hậu cho thiếp một cơ hội, chỉ một thời gian ngắn ngủi thôi thần thiếp cũng muốn thử. Nếu không sau khi đứa trẻ ra đời bệ hạ làm sao còn để mắt tới thần thiếp, sau này thần thiếp phải một mình cô độc trong Cảnh nhân cung, nếu đứa trẻ được Hoàng thượng yêu thích thì không phải chính là mẫu tử chia lìa sao, Hòang hậu thần thiếp van xin người.

Vốn đĩ đang bối rối muốn đỡ nàng đứng dậy, Thắng Hiền càng nghe càng không thấu được lí lẽ của nàng liền buông tay, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên cậu còn lấy đứa trẻ cùng bá tánh ra đe dọa.

-       Tình cảm không phải như cái bánh ai muốn chia thì chia, ta không muốn nghe lý lẽ của nàng càng không có lý do để chấp nhận ! Nàng nói ta ích kỷ vậy thì ta sẽ ích kỉ cho nàng xem

Hắn là hoàng đế, là người của muôn dân lý lẽ này Thắng Hiền sao lại không hiểu được, nếu cậu không hiểu đã không đồng ý để hắn nạp phi, cũng sẽ không đồng ý để hắn qua đêm tại Cảnh nhân cung, càng sẽ không đồng ý theo hắn quay về đây. Nàng cầu xin cậu cho đi tình cảm của hắn vậy còn cậu thì sao ? Hoàng thành rộng lớn mà nơi bọn họ có thể sống thật với tình cảm chỉ có Dưỡng tâm điện nhỏ nhoi. Trong mắt người ngoài cậu cùng Chí Long vẫn phải luôn tương kính như tân, đem tình cảm của mình giấu nhẹm vào trong. Bọn họ lừa mọi người thành thân để rồi bao năm qua phải sống trong giả vờ bảo vệ sự dối trá rằng bọn họ thành thân chỉ vì thuận ý trời, ở thế giới này tình đoạn tụ là thứ cho mọi người phỉ nhổ. Đoạn tình cảm này có bao nhiêu trân quý bao nhiêu cố gắng hà cớ gì cậu phải để người thứ ba chen vào.

Xoay lưng bước đi chưa được ba bước, phía sau đã truyền đến âm thanh đau đớn của Nhã phi, nàng sắc mặt trắng bệch nằm trong lòng Chí Long đã về không biết từ lúc nào. Thắng Hiền liếc mắt phía dưới y phục Nhã phi đã thấm một mảng máu đỏ tươi, cậu vội đến bắt mạch cho nàng cả người lập tức cứng đờ :

-       Nàng sắp sinh rồi mau gọi người nhanh lên !

-       Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao Tố Như lại ở đây chẳng phải còn một tháng nữa mới sinh sao ?

Không đợi Thắng Hiền trả lời cung nữ theo hầu bên cạnh Nhã phi đã nhanh chóng lên tiếng :

-       Nương nương hầm chút canh bổ nhiệt muốn mang đến tâm sự cùng hoàng hậu, vô tình nhắc đến đứa trẻ khiến hoàng hậu không vui, hai bên xảy ra xô xát nên mới bất cẩn ngã xuống !

-       Ngươi đang nói cái gì vậy !

Thắng Hiền vốn định giải thích thì một nhóm thái y ba chân bốn cẳng chạy tới, thấy Nhã phi sinh non thì mồ hôi tuôn ròng ròng đưa người đi. Cảnh Nhân Cung lại một phen náo loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro