Thơ gửi người...
Đọc thơ nha
Sẽ có ngày tôi hiểu rằng kết thúc
Không đơn giản như lúc bắt đầu
Nên trước khi đem lòng mơ hạnh phúc
Phải nhắm chừng mình đau được đến đâu
Sẽ đến ngày mọi điều tôi ảo tưởng
Về tình thương bỗng chốc hoá hoang đường!
Đâu có ai là người thương duy nhất
Suốt bên mình tựa như bóng trong gương
Cớ vì sao không chấp nhận từ bỏ
Như đưa tay để thả nắng lên trời
Ta không thể giữ những điều ta không có
Như lòng người đã không muốn chung đôi
Rồi có ngày tôi vẫn sẽ tự hỏi
Sao nỡ lòng phụ nghĩa cố nhân ơi
Bởi lửa lòng một khi đã tắt khói
Tro tàn sao khơi ấm người ơi?
Sẽ có ngày tôi ngại yêu lần nữa
Như một người té ngã sợ đường trơn
Đứng chôn chân chối từ mọi đưa đón
Cứ một mình tôi...liệu sẽ vui hơn?
Lại đến ngày tôi buồn nỗi buồn cũ
Chuyện thường tình, ừ, yêu đuối đôi khi
Cớ vì sao không thể gặp cậu một lần nữa
Như là để nối lại chuyện khi xưa
Tôi chỉ xin trong những ngày buồn nhất
Cậu sẽ ngồi và nhớ lại đến tôi
Để nhận ra sau bao ngày mòn mỏi
Tôi vẫn chờ cậu lại đến bên tôi
Và cứ tin chẳng còn gì buồn nhất
Như cái ngày hai đứa hai nơi
Dòng tin nhắn cuối cùng-sao mà chua chát
Sự hiểu lầm khó nói với ai.
Buồn nhất là lúc xa nhau
Còn bao buồn khác tào lao thôi mà.
Lạnh lùng hơn cả mùa đông
Chắc là lòng của kẻ không yêu mình?
Hoá ra sau những đau lòng
Người mình thương nhất vẫn không thương mình!
Hoá ra sau những cuộc tình
Chỉ mình thầm lặng một mình đơn côi
Bây giờ nhìn thấy nhau
Cậu đi cùng người khác
Thiết nghĩ cũng thường thôi
Cớ sao tôi lại dỗi
Vậy mà nói thương thân
Rơi như mưa tháng Tám
Vỡ thành nước ngoài sân
Sự cao thường vờ vĩnh
(.... Tháng tám cũng chính là cái ngày mà chúng tôi ra hai lối)
Nước mắt sẽ tự nín
Rồi không ai dỗ dành
Nhưng nụ cười trao nhau
Không thể trao ai khác
Xin cậu đừng hờn trách
Tui- đứa trẻ cứng đầu
Câu" thật lòng chúc phúc"
Mình không nói được đâu
Bây giờ nhìn thấy nhau
Còn đau hơn cách mặt
Đã không là duy nhất
Xin đừng như người dưng....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro