Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mua tốt nhất nhẫn


Sau đó Khâu Liên Tấn lại lao ra chiến đấu cùng thú tộc, chiến trường tý tẹo này với hai người Thanh Bình và Bình Nương toạ trấn nên tất cả 10 thành viên không mất đi một ai, chỉ vài người bị thương hơi nặng một chút thôi.

Cho đến khi hết ngày thú tộc ở khu vực này cũng không làm gì được nhân tộc nên bắt buộc phải lui về, hùng hổ thế nào đến thì lát đát thế nào lui, những huynh đệ ở những khu vực khác cũng tập chung lại doanh trại để nghe chỉ thị từ hai huynh đệ họ Chu.

Nhìn những huynh đệ cong sống sót sau hai ngày chiến đấu này Chu An Chiêu cũng vui vẻ trong lòng.

"Tốt, lần này đội của ta chỉ tiêu thất đi 23 thành viên, đánh đuổi hơn 70vạn thú tộc, cái này phải quy công cho Bình đệ, chiếu theo luật binh thì ngươi lần này được thưởng trước 5000 vạn bạch kim, tốt không tốt."

Đội trưởng Chu An Chiêu tập trung các thành viên lại rồi thông báo, sau đó Chu An Chiêu nhìn Thanh Bình hỏi ý kiến của hắn thế nào với sự phân chia công tích của mình.

"Ta có ý kiến."

Thanh Bình bước lên trước nói, giọng của hắn mười phần lực.

Chu An Chiêu hơi chau mày, đệ đệ này vẻ mặt như không vừa ý với số tiền thưởng Chu An Chiêu vừa nói sao, tuy hơi ít so với chiến tích của Thanh Bình thật nhưng Chu An Chiêu còn chưa gửi báo cáo lên cấp trên để nhận thưởng về đâu, đây chỉ là Chu An Chiêu đoán chừng và ứng trước cho Thanh Bình để cổ vũ sĩ khí cho những huynh đệ mất đi kia thôi.

Ngươi tốt nói không nói ta xem ngươi nghĩ gì....hừ.

"Ngươi không vừa ý ta phân phó sao." Chu An Chiêu gằn giọng hỏi Thanh Bình.

"Hoàn toàn không." Thanh Bình ngắn gọn bình tĩnh trả lời.

"Ngươi cho ta biết lý do sao." Chu An Chiêu lại hỏi, giọng nói càng khó chịu.

Thanh Bình vẫn bình thản và trả lời Chu An Chiêu.

"Ta cần tiền chu cấp cho tất cả thân gia của những huynh đệ bỏ mình được tốt an ổn và mua cho mỗi huynh đệ một nhẫn trự vật thật lớn, số tiền thế này với ta thì không đủ, yêu cầu đội trưởng xem xét."

Chu An Chiêu vừa nghe xong thì tự nhiên ngẩn người ra, sau đó là Chu Viễn Thanh, và tiếp theo là tất cả 76 huynh đệ khác cũng như vậy vẻ mặt, chỉ riêng Bình Nương là treo lấy nụ cười trên miệng.

"Ngươi nói lại, ta nghe không rõ."

Chu Chiêu An cỡ nào không hiểu ý của Thanh Bình, hắn hỏi ngược lại Thanh Bình một lần nữa.

Thanh Bình mỉm cười và chắp tay nói với Chu An Chiêu một lần nữa, lần này hắn nói còn to và rõ ràng hơn.

"Ta cần tiền chu cấp cho tất cả thân gia của những huynh đệ bỏ mình được tốt an ổn và mua cho mỗi huynh đệ một nhẫn trự vật thật lớn, số tiền thế này với ta thì không đủ, yêu cầu đội trưởng xem xét."

Thanh Bình giọng lớn hơn nữa nói, miệng thì cười cười nhìn Chu An Chiêu.

Chỉ là Thann Bình vừa dứt lời thì sau lưng hắn có người la to lên.

"Tôt, thêm phần của ta."

Rồi có huynh đệ khác tiếp lời.

"Tính ta một phần."

Rồi tất cả huynh những đệ khác cũng đồng thanh hô lên nhốn nháo muốn thêm phần của mình vào.

Chu An Chiêu thì từ bực mình lúc đầu chất vấn Thanh Bình đến bây giờ thì cười không thể vui hơn được khi thấy sự đoàn kết này của tất cả các huynh đệ, hắn nhìn Thanh Bình gật đầu rồi đưa tay ra hiệu tất cả im lại và nói.

"Vậy tốt, tính luôn phần của ta, không ai ý kiến gì đi."

Nói to thật to Chu An Chiêu, xong hắn nhìn tất cả huynh đệ phía dưới rồi tất cả đều nhìn Thanh Bình và cười ha hả lên.

Hahahahaha......

Phải thật lâu sau Chu An Chiêu mới đưa tay dừng mọi người lại và nói.

"Không có gì tốt hơn huynh đệ ta đoàn kết xuất huyết vì mảnh đất này, Chu An Chiêu ta đại diện tất cả huynh đệ đi thăm thân nhân của các huynh đệ bỏ mình một lượt, lương phát ra hai phần thì chia đều cho thân gia bọn họ, còn lại ta chiếu theo Bình đệ cho mỗi người một giới chỉ lớn nhất có thể, tốt không tốt."Chu An Chiêu mở miệng thật lớn nói.

"Tốt".

Tất cả mọi người như đồng thanh la lên, tại sao không tốt được cơ chứ, bọn họ tầng chiến đấu này nếu chiếu theo cách làm của Thanh Bình thì cần nhất là nhẫn trữ vật không gian thật lớn.

Còn tư nguyên chế pháo nổ bọn hắn có thể thoải mái mua sắm từ dân thường, rất rẻ không đáng tiền.

Huynh đệ trong đội đều là Cang khí cảnh đỉnh cao, họ sắp thăng tiến và thi triển tốt thuật pháp nên ở tầng cảnh giới tư nguyên này cơ bản là bọn họ không cần, mà mua của tầng sau thì càng chưa đến lúc.

"Tốt, tất cả phân tán nghỉ ngơi, hai mươi ngày sau tập hợp nhận chỉ thị, đi."

Chu An Chiêu ra hiệu cho mọi người giải tán nghỉ ngơi, hắn nhìn Thanh Bình gật đầu rồi cùng Chu Viễn Thanh rời đi, tinh thần của Chu An Chiêu và tất cả huynh đệ trong đội cực kỳ hứng khởi, trận này cả đội thắng được rất nhiều tiền từ cao tầng.

Thanh Bình cũng gật đầu chào hai đội trưởng rồi cùng Bình Nương đi nghỉ ngơi, những huynh đệ khác có thân nhân vừa chết trong trận chiến vừa rồi cũng tiến đến cám ơn Thanh Bình rất nhiều, bọn hắn nói sẽ nhận nhân tình này thay cho mất đi đồng hương và sẽ hết mình trả hắn nếu như còn sống qua trận chiến này.

Nghe lời nói này của những huynh đệ kia thì Thanh Bình tốt ngậm ngùi, người xấu ở đâu cũng có a, chỉ có chiến tranh chủng tộc mới khiến bọn họ chỉ thẳng cái xấu của mình hướng khác chủng tộc thôi.

Thanh Bình nghĩ nha, hoà bình tới bọn ngươi không đấu đá với nhau ta mới xem các ngươi là tốt trượng phu.

Nhưng Thanh Bình cũng phải đưa vẻ mặt giả dối ra cười nói cùng những huynh đệ này cho phải, thế nào thì chuyện đó có đi chăng nữa cũng là sau này, sau này lại tính.
......

"Tam ca, ngươi nghĩ Bình đệ là người như thế nào."

Chu Viễn Thanh theo sau Chu An Chiêu và nói, lúc trước hắn chuyện gì cũng tam ca làm chủ, hắn chỉ đứng xem, bây giờ hắn cũng muốn xem cái nhìn của tam ca hắn đối với Thanh Bình thế nào.

"Tâm tư tỉ mỉ, làm việc kín đáo, đại cục làm trọng, nhân tình không bỏ sót, ta là không tin Bình đệ mới hơn 10t, nhưng ta nhiều lần dùng hồn lực điều tra hắn, linh hồn ba động cho thấy tuổi của hắn khả năng còn chưa đến 10t kia, cảnh giới thì đã kinh người thế này rồi, tâm tư thì thâm trầm, và ta chưa lần nào nhìn thấy tiểu Bình này xuất thực lực chân chính của hắn ra cả."

"Huynh đây cũng không biết phải nói Bình đệ là người như thế nào cho phải, nhưng xem xét về đại cục làm trọng thì người như Bình đệ là tốt nhân tộc cần có lúc này."

"Đệ ngươi cũng đừng đánh chú ý với Nương muội, biểu hiện hai người đó ta và đệ ngươi đều thấy rõ đi, ta không muốn đệ ngươi vì một nữ nhân mà mang tiếng xấu về gia tộc, Chu quốc không có hoàng gia đi cướp nữ nhân dân lành, càng không đánh chủ ý với nữ nhân của một nhân kiệt."

"Còn Bình đệ hắn có là cao nhân chuyển thế hay yêu nghiệt hoá thân gì đó cũng không đến lượt ta và đệ ngươi có thể đi tìm hiểu ngọn nguồn, vì nếu thật sự như thế thì tầng thứ đó không còn là Luyện Linh cảnh huynh đệ ta có thể giải quyết được cái gì, lần này về ta sẽ nhờ Lục Thúc đến nhìn Bình đệ hắn, ngươi yên tâm xem kết quả tốt."

Chu An Chiêu như một huynh trưởng căn dặn thất đệ của mình, hai người chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng nơi này phải chiếu cố tốt người nhà không phải, mẹ của Chu An Chiêu và mẹ của Chu Viên Thanh này cũng không có mâu thuẫn gì trong Vương gia Chu phủ cả, cho nên Chu An Chiêu không muốn đem mất mặt sự tình về Phủ Vương gia của mình làm gì.

"Đệ cũng chỉ có chút tình cảm với Nương muội thôi, có lẽ vì chỉ có hai nữ nhân trong đội đi, đệ còn cô độc nên biểu hiện có chút quá, đệ càng không muốn thấy dáng vẻ khó chịu của gia gia hắn, với lại tháng sau đệ phải hồi Chu quốc đây, tư tâm đâu nghĩ những việc này a tam ca."

"Cái đệ nghĩ cũng là Bình tiểu tử kia, hắn cho đệ cảm giác rất cổ quái, sát khí trên người của hắn hầu như không có nhưng đệ lại cảm giác được Bình đệ rất cường đại."

"Cái này còn chưa hết, như tam ca nói đi, tâm tư thâm trầm như Bình tiểu tử kia thì không giống hắn ở cái tuổi này, cái này tốt Lục Thúc đến xem xét thế nào, phải không phải nên kéo Bình tiểu tử này về Chu quốc, nhân tài thế này thì không thể để thế lực khác dài tay cướp đi đuọc." Chu Viễn Thanh nói với Chu An Chiêu.

"Thất đệ a ngươi, xem biểu hiện của Bình đệ ngươi còn không hiểu, tự do tự tại không câu nệ gì giống như Bình đệ thì muốn đầu nhập vào ai a. Ta nói cho thất đệ ngươi đi, đệ ngươi chỉ nhỏ hơn ta 2t a, từ nhỏ đến giờ suốt ngày theo ngươi nương lớn lên cho nên chỉ được mỗi cái siêng năng chăm chỉ chứ không được cái khác gì."

"Người như Bình đệ a, ta đoán tám phần mười chiến tranh này hắn an toàn không một vết thương gì, sau đó nha, hắn với Nương muội lại mất tích cho ngươi xem." Chu An Chiêu cười cười nói.

"Không phải đi tam ca, tốt thiên tài như hắn mà không đầu nhập vào thế lực lớn để dương danh lập vạn ta mới không tin đâu." Chu Viễn Thanh phản bác Chu An Chiêu nói.

"Cái này không phải ngươi cũng thấy a, Bình đệ tốt pháo thế kia tại sao không giữ riêng cho mình dùng, chí ít cũng chế tạo ra bán lại kiếm lời không tốt sao, hắn ngược lại chia sẻ không một câu đòi hỏi lợi ích, vừa rồi còn vì lợi ích cả đội mà đứng ra nói cứng với ta mà vẻ mặt của Bình đệ thì chắc chín là tất cả mọi người có cả ta cũng phải theo hắn."

"Người như hắn muốn vang danh thiên hạ nếu không tự tạo thế lực cho mình thì tự do tự tại, sức đâu đi theo ai khác làm người, thất đệ ngươi còn quá "trẻ" đi...haiz."

Chu An Chiêu tốt rèn sắt không thành thép, hắn chân thành chỉ rõ điểm mấu chốt trong đó cho đệ đệ của mình nghe.

"Cái này chưa chắc đi, chỉ cần tiếp thêm một bước thì ai cần những trò hài tử kia chứ a, Bình tiểu tử này chẳng qua mưu lợi lười làm thôi." Chu Viễn Thanh thật là không tin.

"Ta cũng tốt làm ca đến cùng nói với ngươi đi, tuy rằng bước thêm một bước nữa thì không cần những thứ hài tử chơi kia, nhưng Bình đệ hắn chỉ chia sẻ cái trò chơi hài tử này với những người chỉ theo hắn thôi thì sao, không phải như thế hắn cũng có thể đứng ra thành lập thế lực riêng của mình từ lúc này a."

"Còn nữa nha, với biểu hiện chăm lo cho thân nhân của những huynh đệ đã bỏ mình kia thì ngươi nghĩ chịu bán mạng cho Bình đệ nhiều ít người, chưa nói chỉ cần thấy cảnh giới đối với tuổi tác của Bình tiểu tử này hiện ra thì ngươi nghĩ người theo hắn nhiều hay ít."

"Vấn đề thất đệ ngươi nghĩ có người muốn lôi kéo tiểu Bình về thế lực của mình a, với ta hoàn toàn là không chân thật tính, có khi người đi đầu làm việc đó sẽ thành kẻ thù của Bình đệ không nói được, cho nên thất đệ ngươi cứ an tâm tốt, Lục Thúc đến sẽ có quyết định đúng đắn nhất, còn bây giờ, tốt báo cáo cao tầng nhận khen thưởng a. Ha ha."

Chu An Chiêu nói nói xong vỗ vai Chu Viễn Thanh cười rồi quay lưng đi.

Còn Chu Viễn Thanh nha, tốt rối tinh rối mù hắn cái hiểu cái không theo sau Chu An Chiêu, cái này sao khó hiểu mù đường thế a, gì mà cong cong quấn quấn thật đau đầu, hắn phất tay một cái qua đầu đem bỏ lại hết những thứ vòng vo ruồi muỗi này rồi theo Chu An Chiêu bước nhanh, chỉ một lát sau hai người biến mất trong đêm tối, phải kịp báo cáo để nhận thưởng a, chứ không đội khác tới trước là đội của hắn chậm trễ tiền tới tay đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #0706122256