Chương 6
Hôm nay,là tiệc mừng công bộ phim sát thanh.
bộ phim điện ảnh này là công ty Diêm Cung Thiên tài trợ quay chụp, Quý Ngữ Phàm cùng hai biên kịch khác cải biên kịch bản;về tình về lí , cho dù Quý Ngữ Phàm không thích cũng phải tham dự, huống hồ lại có một Diêm Cung Thiên dùng tất cả biện pháp đều phải kéo cậu rời ổ chăn.
Khi gặp phóng viên , Quý Ngữ Phàm rất có lễ mỉm cười với mọi người , nói chuyện với nhau.
Đây chính là ấn tượng cậu tạo cho người khác , ôn hòa, có lễ, bình tĩnh, nói cách khác, là khó có thể thân cận. Tám năm nay cậu vẫn có thói quen đem tất cả sự tình nắm giữ ở phạm vi có thể khống chế, thẳng đến khi Diêm Cung Thiên xuất hiện.
mặt nạ bong ra từng màng nhanh chóng như thế, ngay cả cậu cũng khó hiểu . Vì cái gì Diêm Cung Thiên xuất hiện, quấy rầy cuộc sống vốn có , khiến cuộc sống yên tĩnh của cậu lại gợn sóng.
Ngày đó tỉnh lại trong lòng hắn , cậu đột nhiên hiểu được . Nguyên lai, cậu vẫn muốn yêu người ,cũng khát vọng được yêu .
Câu yêu hắn ! đã thập phần xác định điểm này, lại chậm chạp không dám mở miệng.
Mỗi khi cậu muốn đáp lại tình yêu của hắn , đoạn quá khứ kia tổng làm cho cậu dừng bước. Trốn tránh cùng lùi bước, toàn bộ do mình tự ti, còn có muốn cảm xúc muốn yêu lại không dám yêu .
Cậu thật có thể bắt lấy phần hạnh phúc thâm sâu như vậy sao ? cậu sợ hãi một khi buông tay đuổi theo, phần hạnh phúc mộng ảo này sẽ biến mất không thấy như vậy.
Mộng càng mĩ lệ , khi thanh tỉnh liền càng thống khổ.
Quý Ngữ Phàm phiêu đãng suy nghĩ, khi tiếp xúc đến ánh mắt Diêm Cung Thiên cực nóng, đột nhiên tạm dừng ở.
Hắn luôn to gan như vậy ,nhiệt tình nhìn cậu , Phảng phất trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ tồn tại. Nhưng, cậu lại luôn rũ xuống mắt, không dám nghênh thị hắn ánh mắt tràn ngập tình ý kia.
"Tôi cùng vài hộ khách đàm một ít chuyện, lập tức sẽ trở lại, đừng loạn định."Diêm Cung Thiên thẳng tắp định đoạt, không nhìn quanh mình khe khẽ nói nhỏ dặn dò bên tai tình nhân, làm bộ như lơ đãng thổi vào quá vành tai cậu , "Không cho phép chạm vào đồ có cồn , biết không?"
Nếu không phải thực có chuyện quan trọng, hắn mới không nghĩ để Quý Ngữ Phàm rời đi tầm mắt của mình, hắn thầm nghĩ nghiêm chỉnh một chút .
Quý Ngữ Phàmnhịn không được bên tai nóng lên, tim đập gia tốc. Hắn thật sự là lớn mật! Trước mắt bao người thế nhưng...
"Tôi đi bên ngoài hít thở không khí."
Diêm Cung Thiên rời đi, Quý Ngữ Phàm có chút vội vàng nói với mấy người đang nói chuyện , chỉ vì cậu che dấu không được bên tai cùng hai gò má đỏ lên.
***
Tựa tại lan can ban công thượng, Quý Ngữ Phàm nhắm mắt lại thở hắt ra, làm cho gió lạnh ban đêm thổi vào hai má đang nóng . Nhớ tới hành vi can đảm của Diêm Cung Thiên, khóe miệng cậu không khỏi giơ lên nhất mạt tươi cười ngọt ngào mà mĩ lệ.
Hắn luôn lớn mật không quản đây là chỗ nào , nhưng lại vĩnh viễn có thái độ tự tin như vậy ,?
"Như thế nào? Tình nhân của ngươi bỏ lại một mình ngươi?"
Quý Ngữ Phàm mở mắt ra quay đầu, thấy người trước mắt, hoảng sợ thở hốc vì kinh ngạc. Không! Hắn không muốn gặp lại người này."Thật có lỗi, tôi không biết anh ." cậu thở sâu, ra vẻ trấn định mau tránh ra, cậu muốn trở lại đại sảnh; cậu nghe lòng kinh hoàng, hoảng sợ hay là tức giận nói không nên lời.
" vô tình như vậy?"Người nọ sử lực giữ chặt cánh tay Quý Ngữ Phàm, ngả ngớn nâng cằm cậu , "Đã quên học trưởng ngươi tôn kính nhất còn chưa tính, ít nhất, tôi vẫn là của người đàn ông đầu tiên đúng không? Ngữ Phàm."
"Buông tay ngươi ra! Đừng đụng tôi!"Quý Ngữ Phàmdùng sức đẩy nam nhân ra, cương đĩnh lưng căm tức nhìn người trước mặt, "Tôi nói tôi không biết anh !"
"Dục! Tiểu Miêu trước kia cũng có lợi trảo ?"Nam nhân lộ ra nhất mạt cười bỉ ổi dung, "Khó trách ngươi sẽ đã quên, lúc ấy hưởng dụng ngươi lại không chỉ có ta ."
Máy toàn thân như bị rút đi , hàn ý thẳng lủi mà lên, cậu cảm thấy một trận vựng huyễn. Trí nhớ giống như thủy triều nảy lên đến, lưng cậu mạo thượng từng đợt mồ hôi lạnh, cơ hồ muốn nhuyễn ngã xuống đất, lại kiên cường dựa vào ý chí chống đỡ.
Cậu không nghĩ, cũng sẽ không cho người này nhìn ra yếu đuối cùng sợ hãi.
"Nhiều năm không thấy, cậu nhưng thật ra tăng thêm vài phần hương vị, họ Diêm có thể thỏa mãn ngươi đi? So với tôi như thế nào?"
Nam nhân cười đến đắc ý đáng khinh .
"Ngươi căn bản so ra kém hắn."Quý Ngữ Phàm ổn định thân mình, ngây ra nói.
" Thế sao? Nhiều năm như vậy không thấy, ngươi muốn xác nhận lại không?"Nam nhân đột nhiên gần sát mặt của cậu , thô bạo bắt lấy, hôn lên môi cậu.
Quý Ngữ Phàm cảm thấy một trận tư tâm, khuất khởi chân liền hướng phía dưới hắn hung hăng đá vào.
"Ngươi!"Nam nhân đau hô một tiếng, giơ tay lên huy phía Quý Ngữ Phàm.
Quý Ngữ Phàmrất nhanh bắt lấy tay hắn đưa hắn quăng đi ra ngoài.
" đừng tưởng rằng tôi còn là Quý Ngữ Phàm năm đó."Quý Ngữ Phàm nghe thấy thanh âm mình lạnh lùng, giống như tại địa phương xa xôi vang lên, nghe như mơ hồ mà không giống thực.
"Nam nhân của ngươi biết quá khứ của ngươi sao?"Nam nhân nhịn đau cắn răng gầm nhẹ trứ, đang nhìn thấy cậu càng thêm tái nhợt dữ tợn nói: "Nói vậy hắn không biết quá khứ của ngươi sáng lạn cỡ nào đúng không?"
Quý Ngữ Phàm cúi đầu , hắn sẽ đi nói vơi Thiên sao? Vạn nhất Thiên đã biết...
Thì tính sao đâu? Cậu không thể thay đổi quá khứ của mình , không thể thay đổi đã chuyện phát sinh. Cậu cứng ngắc cứng rắn xả xuất nhất mạt cười khổ, không lời nào để nói.
"Ngươi muốn nói liền tận lực đi nói đi!"Quý Ngữ Phàmxoay người, lưng thẳng thắn rời khỏi ban công, đưa tay gạt ra cửa tiến đến chỗ những người đang xem náo nhiệt , duy trì trầm ổn nện bước bước khỏi đại sảnh .
Ngữ Phàm không nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, một đường chạy gấp hướng WC, mở vòi nước ra liều mạng súc miệng, muốn rửa cảm xúc khó chịu trên môi.
Nhưng vô luận cậu tẩy như thế nào, lại vẫn như trước thoát khỏi sự ghê tởm .Giống như dơ bẩn trên người cậu , tẩy như thế nào cũng tẩy không sạch sẽ.
Dạ dày trở mình một trận, Quý Ngữ Phàm ghé vào bồn rửa tay nôn lớn nôn nhỏ ; thẳng đến khi yết hầu còn một trận chua sót, mật cũng phun ra, lại như trước vẫn muốn nôn , ngừng không được.
Cậu ngẩng đầu nhìn về chính mình trong gương .
Vi sao mặt của mình tái nhợt như vậy ? Vì cái gì ngón tay cậu không ngừng run rẩy? Vì cái gì cậu không ngừng xuất mồ hôi lạnh? Vì cái gì hai chân cậu , hình như không thể đứng trên mặt đất mà phập phềnh?
Giống như là một ác mộng... cậu không ngừng chạy trốn, tỉnh lại lại phát hiện như trước đang ở trong mộng.
Không cần! Vì cái gì khiến cậu nhớ lại ? Vì sao không buông tha cậu ?
hai tay Quý Ngữ Phàm bám bồn rửa tay hư nhuyễn quỳ xuống, không ngừng thở dốc . Nguyên lai, cậu không có kiên cường như chính mình tưởng tượng.
Ai tới... Ai có thể đến đem tôi từ nơi này cứu ra đi! Cậu không ngừng nhắc lại trong lòng, trước mắt dần dần bị hắc ám xâm nhập, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Ngữ Phàm!" phịch một tiếng cửa bị đẩy ra.
Quý Ngữ Phàm nâng đầu, tại sương mù thấy được Diêm Cung Thiên hướng chạy tới.
"Thiên..." cậu thì thào địa bắt lấy cánh tay hắn, giống như bùn nhanh chóng cuốn lấy khối gỗ .
"Thiên, đem tôi... mang tôi từ nơi này mang ra ngoài đi."
Trước mắt tối sầm, cậu gục tại trong ngực của hắn.
***
Mặc kệ là ai làm cậu bị thương, hắn tuyệt không buông tha! Diêm Cung Thiên thật cẩn thận cầm tay người yêu, trong cơn giận dữ đang tràn ra .
Khi hắn phát hiện Quý Ngữ Phàm, hình như cậu đã phun một hồi, giống như đã đem tất cả trong dạ dày phun ra . Vội vàng đưa cậu tới bệnh viện xong , hắn chỉ có thể chờ đợi khám gấp thời điểm gọi điện thoại công đạo cho Sở Hán Vũ đem chuyện đã xảy ra điều tra rõ.
Khi cậu suy yếu bám lấy ngụ chính mình, trong lòng Diêm Cung Thiên không buông tha , đau lòng cùng tự trách. Vì cái gì hắn không có đợi ở bên cạnh cậu ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến cậu từ trước đến nay kiêu ngạo, yếu ớt hướng hắn cầu viện?
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, vật nhỏ nhẹ chạy vào nhảy lên giường, duỗi thân người cuộn mình ngủ lại . Mà Diêm Cung Thiên như trước nhìn Quý Ngữ Phàm mặt tái nhợt.
Cậu thoạt nhìn rất yếu ớt. Hắn nhúng khăn mặt , đưa lên mềm nhẹ lau mặt cho cậu .
Vì cái gì muốn cậy mạnh như vậy? Ngữ Phàm, cạnh em có tôi ở đây a, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em .
có phải hắn làm sai hay không? Có phải hẳn trực tiếp kéo miệng vết thương quá khứ của cậu hay không, mà không phải chờ đợi cậu đối với mình hoàn toàn buông tâm cùng tín nhiệm đâu?
điện thoại đặt ở túi tiền rung lên , Diêm Cung Thiên nhẹ buông tay tình nhân, vỗ vỗ vật nhỏ, đi đến phòng khách đi nghe.
"Uy?"
( là tôi. ) đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm Sở Hán Vũ, (chuyện ngươi muốn ta tra được . )
"Nói."Diêm Cung Thiên thở sâu.
( căn cứ chỗ người chỉ , người kia gọi Quan Hội Phi,là cháu trai vợ cử lão bản『 trác tuyệt 』, năm nay 27 tuổi. ) Sở Hán Vũ công thức hoá niệm tin tức.
"Còn có đâu?"Hắn phải biết người kia cùng Ngữ Phàm có liên lụy gì.
Cho tới nay hắn không muốn đi điều tra quá khứ của Ngữ Phàm, đó là tôn trọng cậu. Nhưng hiện tại bất đồng , Diêm Cung Thiên hiểu như vậy cậu xẽ luôn đem quá khứ ở giữa , càng không cách nào làm cho cậu khoái hoạt.
( hắn cùng ngài Quý liền học chung trường trung học. ) Sở Hán Vũ dừng một chút, có chút khác thường, ( tại cấp ba khi bởi vì tội thương tổn bị khởi tố, sau đó đến giải hòa xong việc. )
Hắn thập phần không muốn đi điều tra mục riêng tư này , nhưng lúc ấy nghe được Diêm Cung Thiên gọi điện thoại kể tình huống của hắn, hắn cũng không đồng ý cách làm này .
Nhất định chính là chuyện này! Diêm Cung Thiên nắm điện thoại, cảm thấy cơn giận của mình tăng lên .
" đúng, sự kiện thương tổn như thế nào?" tuy rằng trong lòng hắn có tưởng tượng, lại cắn răng hỏi .
(là thi bạo tập thể. ) Sở Hán Vũ dừng một lúc nhẹ giọng nói.
"Tên đáng chết!"Diêm Cung Thiên nhịn không được rống giận.
Hắn vẫn nghi ngờ như vậy lại không muốn nghĩ là thật, là bởi vì tiềm thức không muốn chuyện như vậy là thật. Hiện tại hết thảy đều có đáp án, đây là nguyên nhân Ngữ Phàm sợ đám đông như vậy , nguyên nhân khiến cậu sợ đụng chạm . Mà cậu có thể chấp nhận việc hắn theo đuổi , đúng là cần dũng khí rất lớn.
( những thứ khác, tình hình cụ thể và tỉ mỉ tôi đem tư liệu truyền cho anh . ) Sở Hán Vũ vẫn như cũ bình tĩnh nói: ( tôi nghĩ hiện tại là tối trọng yếu là chiếu cố ngà Quý đi! )
"Tôi biết."Diêm Cung Thiên cũng biết mình không khống chế được cùng giận chó đánh mèo, có chút thật có lỗi nói: "Tôi hẳn là nên cảm kích hiệu suất làm việc của cậu ."
( nhớ rõ tăng lương cho tôi là tốt rồi. ) nói xong, hắn cúp điện thoại.
Tiễn Quỷ này vĩnh viện không vừa lòng! Lương một năm tốc hành trăm vạn, không có việc gì liền cùng hắn hãm tiền, lại không vừa lòng?
Trong phòng truyền đến tiếng vang thức tỉnh Diêm Cung Thiên, hắn vội vàng chạy về phía phòng, trên giường đã không thấy thân ảnh ái nhân. Nghĩ lại tưởng tượng, hắn chạy hướng phòng tắm, quả nhiên thấy Quý Ngữ Phàm ở đằng đó.
Vòi hoa sen bị vặn đến mức nước mạnh nhất , mà Quý Ngữ Phàm đứng ở dưới vòi hoa sen trầm nước , quần áo cũng không cởi.
"Ngữ Phàm!"Diêm Cung Thiên vừa sợ vừa tức vừa vội đem nước tắt đi tắt đi, nắm khăn mặt muốn lau khô cho cậu, "Em đang làm cái gì?"
Cậu đang ở phát sốt, tại sao có thể dầm nước như vậy?
"Tôi muốn tắm rửa."Quý Ngữ Phàm giật mình nhìn hắn, mờ mịt tùy ý để Diêm Cung Thiên dùng khăn bao lấy.
"Ngươi hiện tại cần nghỉ ngơi, đi, đi trước đem y phục thay."Diêm Cung Thiên ôm cậu dụ hống .Cậu hiện tại như hài tử lạc đường mờ mịt thất thố, làm hắn đau lòng không thôi.
"Không, ngươi không rõ."Quý Ngữ Phàm bướng bỉnh đứng ở tại chỗ không chịu động, mở ra song chưởng nói với hắn : "Anh xem, trên người của tôi bẩn như vậy, tôi nhất định phải tắm rửa."
"Em không bẩn ." trong lòng Diêm Cung Thiên căng thẳng, đau lòng ôm cậu .
Cậu như thế nào sẽ bị bẩn , cậu là người tinh khiết nhất hắn gặp qua,là thiên hạ mà hắn thương tiếc !
"Ngươi không rõ! Ngươi căn bản không rõ!"Quý Ngữ Phàm đẩy hắn ra có chút kích động quát.
"Ngươi không thấy được sao? Trên người của ta rất bẩn ,rất bẩn . Tôi tẩy tám năm rồi mà tẩy không sạch!" cậu nói trứ, khiến cho đích rùng mình một cái, "Không cần ôm tôi, tôi sẽ lây thứ bẩn lên người anh ."
"Câm mồm!"Diêm Cung Thiên đau lòng rống cậu , đau lòng phủng ngụ mặt cậu , "Tôi nói ,em không bẩn , một chút cũng không bẩn ."
" Anh căn bản không biết..."
"Tôi biết, tôi cái gì cũng biết."Diêm Cung Thiên đánh gãy lời của cậu , hôm nay không đem sự tình giải quyết là không thể.
",đúng) cái nam nhân kia đi! Quan Hội Phi!"
Ngươi không thể trốn tránh , Ngữ Phàm.
"Ngươi có biết? Ngươi có biết cái gì? Ngươi như thế nào sẽ biết?"Quý Ngữ Phàm như là bị điện giật nhảy dựng lên, lại bị hắn gắt gao ôm.
"Chuyện tám năm ."Diêm Cung Thiên trầm ổn định trụ cậu , "Thật có lỗi, tôi làm điều tra."
"Ngươi có biết ..."Quý Ngữ Phàm hư nhuyễn quỳ ngồi dưới đất, trong mắt có tuyệt vọng lệnh người đau lòng. Hắn cuối cùng đã biết, biết mình dơ bẩn cỡ nào , một chút cũng không đẹp không tốt như hắn nói.
"Ngữ Phàm..."
Diêm Cung Thiên thấy thế, vươn tay muốn kéo cậu , cậu lại lui về sau, tại góc vô thần nhìn hắn.
"Tôi nghĩ trốn, nhưng là bọn hắn thiệt nhiều người ..."Quý Ngữ Phàm thì thào địa mở miệng,thất thần tái nhợt yếu ớt ."Tôi vẫn cầu bọn họ buông tha tôi, tôi khóc , không ngừng cầu... Thân thể đau quá đau quá, nhưng là bọn hắn vẫn cười , vẫn cười . Tôi cho là mình sẽ liền như vậy chết đi..."
Khóc lên , quát lên , thẳng đến khi thanh âm khàn khàn, nhưng không ai nguyện ý buông tha hắn, cũng không có ai nguyện ý cứu hắn , đau đớn như vậy thật sâu lạc tại thân thể cùng trong trí nhớ, như thế nào cũng không có biện pháp quên mất.
"Ngữ Phàm, đừng lại nói nữa."Diêm Cung Thiên không nghĩ muốn cậu hồi tưởng lại quá khứ thống khổ như vậy, quá khứ kia không chỉ làm cậu thống khổ, càng làm cho hắn vì mình vô năng lòng đau như cắt .
Không nhì hắn ngăn cản , Quý Ngữ Phàm hãy còn sâu kín nói: " sau khi tỉnh lại tại bệnh viện, ba ba lạnh lùng nhìn tôi, nói tôi làm mất hết mặt mũi Quý gia. Mụ mụ nàng nhìn cũng không nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân chính mình tràn ngập dơ bẩn... Bọn họ đem tôi đưa ra ngoại quốc, giống như đem tôi trở thành tạng ô, muốn đem tôi xa xa tầm mắt của bọn họ."
"Ngữ Phàm!"Diêm Cung Thiên khó nén đau lòng. Ngay lúc đó cậu bất quá là thiếu niên cái mười sáu tuổi, như thế nào thừa nhận được loại đả kích này?
"Tôi rốt cuộc làm sai cái gì, ngay cả cha mẹ cũng khinh thường tôi. Tôi rất bẩn..."Quý Ngữ Phàm mờ mịt giơ hai tay lên nói với Diêm Cung Thiên: "Anh xem, như thế nào tẩy rửa mãi không sạch."
"Đủ rồi ! Không cần lại nói nữa!"Hắn một tay ôm lấy cậu .
Đối với cậu mà nói, cha mẹ làm tâm lý của cậu thương tổn so sánh với thương tổn trên thân thể còn mạnh hơn . Nghĩ vậy nhi, Diêm Cung Thiên không khỏi hận cha mẹ Quý Ngữ Phàm.
"Ngữ Phàm, em nhìn tôi ."Diêm Cung Thiên thở sâu nâng mặtcậu lên , bắt buộc cậu nhìn chính mình."Nhìn tôi!"
Quý Ngữ Phàm tuy rằng đối mặt hắn, nhưng hai mắt lại như trước , mờ mịt.
"Ngữ Phàm..."Diêm Cung Thiên nhẹ giọng đích kêu gọi, cúi đầu xuống không ngừng khẽ hôn trứ đôi mắt tái nhợt của Quý Ngữ Phàm, mặt cùng môi , như là muốn dùng môi nhắn dùm tình cảm mình .
Khi hắn không ngừng khẽ hôn, Quý Ngữ Phàm cuối cùng bị động nhìn phía hắn.
"Tôi yêu em , chẳng lẽ không tin tôi sao?"
"Thiên..."Quý Ngữ Phàm lo sợ nghi hoặc nhìn hắn. Hắn vẫn yêu cậu sao? Khi hắn đã biết quá khứ của cậu sau này vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu yêu cậu ?
Vì cái gì... ngay cả cha mẹ cũng ghét bỏ hắn a!
"Em muốn tôi nói vài lần cũngkhông quan hệ, tôi sẽ nói đến khi em tin tưởng mới thôi."Diêm Cung Thiên không hôn khóe môi cậu , "Tôi yêu em , Ngữ Phàm, mặc kệ em nghĩ như thế nào, đời này tôi sẽ theo em ,dính lấy em ."
Quý Ngữ Phàm không nói nhìn hắn, môi đang run rẩy.
"Nói lại lần nữa xem!"Thanh âm của cậu run rẩy.
"Tôi yêu em ."Diêm Cung Thiên thuận theo ý cậu nói.
"Nói lại lần nữa xem."
"Tôi yêu em ."
"Nói sau..."
Lời của cậu bị phủ dưới môi Diêm Cung Thiên.
"Nói vài lần đều được."Buông môi cậu ra , Diêm Cung Thiên hơi hơi nở nụ cười, "Tôi yêu em ."
Quý Ngữ Phàm lộ ra một nụ cười còn mang chút ngấn lê , gắt gao ôm cổ Diêm Cung Thiên.Theo bờ vai ướt đẫm, hắn nghe thấy được câu trả lời của cậu .
"Tôi yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro