
(Undertale - Anniversary) Đuổi theo ánh sáng.
Tên truyện (Name of the story): Following the light.
Tác giả (Author): A Ly.
Thể loại (Genres) : SoL, nhẹ nhàng (soft).
Note:
- Chúc mừng kỉ niệm Undertale 5 năm phát hành. Lời cảm ơn sâu sắc xin gửi tới nhà sáng tạo và phát triển Toby Fox đã tạo ra một con game tuyệt vời cũng như fandom đã luôn đồng hành cùng game từ những ngày khởi đầu.
Happy Anniversary, Undertale. Greatest thank to the game creator Toby Fox for creating such an amazing game, and the fandom for supporting from the beginning.
Summary:
"Họ hi vọng...
Họ chờ đợi...
Và khi điều kì diệu đến, họ...
Đuổi Theo Ánh Sáng."
"They hoped...
They waited...
And when the miracle come, they...
Following the light."
--*--
Họ đã luôn tin tưởng và hi vọng. Hi vọng về một ngày được tự do, thoát khỏi nơi mà họ cho là ngục tù, nơi mà không biết từ bao giờ, cảm thấy gắn bó.
.
.
.
Nơi này là Lòng Đất. Nếu như tôi nói dưới mặt đất nơi ta đang đứng có một vương quốc, bạn có tin không?
Có lẽ là không, nhưng đó là sự thật.
Dưới này, luôn có những linh hồn ngày đêm hi vọng về tia sáng.
.
.
.
Vài trăm năm về trước, song hành tồn tại trên Trái Đất này hai chủng loài: Quái Vật và Loài Người. Họ chung sống trong hòa bình, trở thành đồng minh, bạn bè, thậm chí, gia đình.
Nhưng,
Hạnh phúc không bao giờ là mãi mãi.
Xung đột và chiến tranh.
Chết chóc, tang thương nhuốm màu bức tranh đã từng thật yên bình, tươi sáng.
Cuối cùng, Con Người đã chiến thắng, còn Quái Vật mãi mãi mất đi tự do, giam cầm dưới lòng đất kia, nơi không ánh Mặt Trời có thể rọi đến.
Lỗi tại ai?
Tại họ ư?
Hay tại loài người chỉ vì hèn nhát, sợ hãi thứ phép thuật của Quái Vật sở hữu, mặc cho tình cảm gắn bó suốt trăm năm, cuối cùng lụi tàn, chôn vùi theo thân xác và những hạt bụi nơi chiến trường còn ấm máu kia?
Thế nhưng, Quái Vật không hận. Đau, có đau chứ, nỗi đau bị phản bội nhưng linh hồn của họ trong sáng và ngập tràn tình thương, tốt đẹp nên họ chẳng thể hận, chẳng thể thù quá lâu. Ai oán thay, vết thương lòng âm ỉ, lại chẳng thể tìm lấy một lí do để xoa dịu.
"Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất... (1)". Đó là tâm lý chung, là điều không tránh khỏi nhưng Quái Vật nào như vậy.
Vì họ chấp nhận một con người trở thành đứa con nuôi của Dreemurr và yêu quý nó như đồng loại.
Vì họ chấp nhận và yêu đứa trẻ loài người đã cho họ lòng nhân từ, và tình thương.
Họ sẽ không đau lòng quá lâu. Vì họ có hoàng gia Dreemurr, niềm hi vọng của bọn họ. Đó sẽ là những người giúp bọn họ thoát khổ ngục tù tăm tối để tìm lại ánh sáng của Mặt Trời rọi xa xa.
Họ hi vọng...
Họ chờ đợi...
Và khi điều kì diệu đến, họ...
Đuổi theo ánh sáng.
-- Hết--
(1): Được trích trong "Lão Hạc" của tác giả Nam Cao.
Thân ái.
A Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro