Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Park Ruhan trở về nhà sau một ngày học buồn chán trên trường, em để ý thấy một cậu trai ngồi bên góc nhỏ trong hẻm. Em sợ người nọ bị thương nên liền chạy đến bên cạnh

"Cậu có sao không !?" 

Cậu trai ngước nhìn Park Ruhan, cả người chìm trong bóng đêm, đôi mắt hắn dần sáng, chăm chú nhìn chú mèo nhỏ đang lo lắng

"Oa, cậu xinh đẹp thật đấy !" - Eom Seonghyeon

"Tôi không sao" - Eom Seonghyeon

Park Ruhan kéo hắn ra từ trong bóng tối, bây giờ cậu mới nhìn rõ được tình trạng hiện giờ của Eom Seonghyeon. Cả người hắn đầy vết thương, quần áo tả tơi, máu chảy ướt đẫm cả mảnh vai. Ruhan nắm lấy tay, lôi hắn đi.Eom Seonghyeon không phản kháng mà để em mèo lôi đi một cách dễ dàng. Em để hắn ngồi tại một hàng ghế trong công viên gần đó, trong khi bản thân đi mua một chút đồ sơ cứu

"Cậu làm gì mà bị thương nặng thế ?" - Park Ruhan quấn băng gạc, miệng luyên thuyên hỏi hắn

Dù bị thương nặng nhưng trông Eom Seonghyeon chả có vẻ gì để tâm đến vết thương. Hắn cố ý kéo gần khoảng cách Ruhan, ánh mắt như "thợ săn" nhìn vào mặt cậu

"Cậu tên gì thế ?" - Eom Seonghyeon

"Tôi tên Park Ruhan" - Park Ruhan

"Tớ tên Eom Seonghyeon, trông cậu như thế này chắc vẫn còn là học sinh nhỉ ?" - Eom Seonghyeon

"Cậu không cần biết" - Park Ruhan hơi khó chịu về câu hỏi của hắn, giọng em có chút lạnh nhạt mà trả lời

"Tớ nghĩ đã gặp cậu ở đâu rồi" - Eom Seonghyeon

"Tôi không nghĩ vậy đâu" - Park Ruhan

"Đã băng bó xong" - Park Ruhan cất gọn đồ vào hộp sơ cứu

Em tính rời đi thì bị tay hắn nắm lấy, Ruhan khó hiểu nhìn Eom Seonghyeon, em cố gỡ tay ra nhưng bất thành

" bỏ tay ra ?" - Park Ruhan

"Tớ muốn đưa cậu về nhà" - Eom Seonghyeon

"Nếu tôi nói không ?" - Park Ruhan nhướng mày, em cố ý nói to để thể hiện sự khó chịu của bản thân

"Vậy tớ sẽ nắm tay cậu không buông" - Eom Seonghyeon

Park Ruhan đành chiều theo ý muốn của hắn, em đứng dậy tỏ ý muốn cùng hắn về nhà. Một lúc sau, Eom Seonghyeon đã đứng trước nhà của em mèo

"Mèo nhỏ của tôi vào nhà đi" - Eom Seonghyeon

"Mèo ?" - Park Ruhan

"Cậu là một con mèo xinh đẹp" - Eom Seonghyeon

"Con mèo chỉ thuộc về riêng tôi" - Eom Seonghyeon nghĩ trong lòng

"Tôi không thích bị người xa lạ đặt biệt danh đâu" - Park Ruhan

"Tớ có phải người lạ đâu ? Chẳng phải cậu đã cứu tớ à" - Eom Seonghyeon tỏ vẻ ủy khuất, hắn cố ý cúi mặt xuống một chút

"Cậu nghĩ tôi cứu cậu là chúng ta thân quen lắm ?" - Park Ruhan

"Tôi nghĩ cậu đang có một số nhầm lẫn nhỉ ?" - Park Ruhan

"Cậu lạnh lùng thật đấy" - Eom Seonghyeon

"Ruhanie vào nhà đi" - Eom Seonghyeon

Hắn chờ Ruhan đóng cửa nhà mới yên tâm rời đi. Eom Seonghyeon quay về căn nhà, nói là nhà thì cũng không hẳn, phải nói là biệt phủ nhỉ ? Hắn không quan tâm điều đó vì em mèo nhỏ đã khơi gợi lại một số ký ức bị chôn vùi trong quá khứ

"Quá lâu, lâu đến nỗi tôi không nghĩ sẽ gặp được em" - Eom Seonghyeon

"Nhưng ông trời vẫn muốn tôi gặp em đấy, Park Ruhan" - Eom Seonghyeon

Eom Seonghyeon mặc kệ băng gạc đang dần nhiễm sắc đỏ của máu. Hắn cởi toàn bộ đồ trên cơ thể, đi vào nhà tắm để làm sạch thân thể nhơ nhuốc này. Eom Seonghyeon nhìn bản thân trong gương, hình ảnh hắn dần méo mó, ảo giác bắt đầu xuất hiện. Eom Seonghyeon chạy trốn bằng cách hắn vẫn hay làm, là chìm vào trong giấc mộng.

Eom Seonghyeon mới dậy đã cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể không còn chút sức lực nào. Hắn lết thân xác mệt nhoài xuống giường, chuẩn bị đồ để đi học. Eom Seonghyeon muốn qua đón mèo đến trường

Park Ruhan vừa mở cửa thì thấy mặt của Eom Seonghyeon, em khá ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn vào sáng sớm

"Cậu làm gì ở đây thế ?" - Park Ruhan

"Muốn đón mèo đi học" - Eom Seonghyeon

"Eom Seonghyeon hay quên quá nhỉ ?" - Park Ruhan

"Tớ xin lỗi" - Eom Seonghyeon

Em vượt qua người hắn mà đi lên phía trước, Eom Seonghyeon nhanh chân bước đi để theo kịp mèo nhỏ. Cả hai bước vào trường liền thu hút được ánh mắt của những học sinh khác. Tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng không ai trong hai người để tâm

Ruhan vừa ngồi vào chỗ, cô bạn Kim Yuri cùng lớp đã chạy tới chỗ em, nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô nàng khiến em hơi khó hiểu, Ruhan hỏi Yuri

"Sao thế ?" - Park Ruhan

"Sao lúc sáng cậu lại đi học chung với Eom Seonghyeon vậy" - Kim Yuri

"Cậu biết Eom Seonghyeon hả ?" - Park Ruhan

"Cậu không biết hắn là một kẻ điên sao ?" - Kim Yuri

"Ý cậu là sao ?" - Park Ruhan 

Cô nàng chưa nói được gì giáo viên đã vào lớp, Yuri đành quay về chỗ ngồi của bản thân. Park Ruhan bị những câu nói của Kim Yuri làm phân tâm, mèo nhỏ tò mò về điều đó và thật tệ khi "tò mò sẽ hại chết con mèo".

Giờ ra chơi đến, Kim Yuri chưa kịp đến bàn em để nói chuyện hồi sáng thì bị giật mình bởi tiếng gọi của Eom Seonghyeon

"Ruhan ra gặp tớ một chút được không ?" - Eom Seonghyeon

Park Ruhan nghe xong liền đi ra gặp hắn, cậu khó hiểu nhìn Eom Seonghyeon

"Cậu tìm tôi làm gì ?" - Park Ruhan

"Chỉ đơn giản là tớ nhớ cậu thôi" - Eom Seonghyeon

Park Ruhan vẫn còn thắc mắc chuyện lúc sáng mà Yuri kể, thấy Eom Seonghyeon có mặt ở đây cũng thẳng thắn hỏi chuyện

"Mọi người đồn cậu là kẻ điên đấy, cậu có điều gì muốn nói không ?" - Park Ruhan

"Cậu tin những tin đồn đó sao ?" - Eom Seonghyeon

"Nếu tôi tin thì hỏi cậu làm gì ?" - Park Ruhan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro