Bạn đời của tôi
Lebeo hăng hái kéo ghế lại gần Peter, đặt một cái chậu nhỏ lên bàn rồi đổ thứ dung dịch đặc sệt màu trắng bạc vào đó. Cậu cầm một chiếc cọ gỗ, ánh mắt sáng rực đầy háo hức.
"Anh cúi xuống một chút, em sẽ bôi thuốc nhuộm lên tóc anh."
Peter nhún vai, ngồi xuống để Lebeo dễ thao tác hơn. Cậu bé chấm cọ vào dung dịch rồi bắt đầu quét lên tóc gã một cách cẩn thận… nhưng chỉ mới được hai ba đường thì cọ bị trượt khỏi tay, rơi bịch xuống lòng gã.
"Á! Xin lỗi!" Lebeo hốt hoảng chộp lấy cây cọ, nhưng lại vô tình quệt thêm thuốc lên cổ áo Peter.
Gã liếc xuống nhìn vết bôi trắng toát trên áo mình, nhướn mày. "Cậu định nhuộm luôn cả tôi à?"
Lebeo cười ngượng, vội vàng dùng tay áo của mình lau bớt, nhưng chỉ làm mọi thứ thêm lem nhem. Gương mặt cậu méo xệch, lúng túng vô cùng.
"Aaa... để em làm lại!" Cậu bối rối chấm cọ lần nữa, nhưng lần này vì quá tập trung mà cậu lỡ ấn quá mạnh, chọc cây cọ vào da đầu Peter khiến gã hự một tiếng.
Peter nhăn mặt. "Cậu đang nhuộm tóc hay muốn đâm thủng hộp sọ tôi đây?"
"X-xin lỗi!" Lebeo hoảng loạn rút tay lại, nhìn gã đầy áy náy. Cậu chớp mắt, rồi chợt nghĩ ra gì đó, lập tức đặt cọ xuống.
"Thôi, để em dùng tay cho chắc ăn!"
Cậu vốc một nắm thuốc nhuộm, định xoa đều lên tóc Peter… nhưng lại lỡ tay bóp quá mạnh, khiến thuốc chảy xuống bịch một phát lên trán gã.
Hai người đều khựng lại. Peter chớp mắt, rồi thở dài đầy bất lực.
"Thôi đủ rồi, đưa đây tôi tự làm." Gã giơ tay định lấy chậu thuốc.
"Không không! Em làm được mà!" Lebeo vội vàng né qua một bên, kiên quyết tiếp tục. Nhưng chỉ sau vài phút, gã đã bị biến thành một mớ hỗn độn. Thuốc nhuộm dính đầy mặt, tóc, cổ áo, thậm chí còn lem ra cả bàn và sàn nhà.
Cuối cùng, khi Peter nhịn không nổi nữa và định giật lại chậu thuốc thì Lebeo đột nhiên reo lên.
"Xong rồi!"
Peter cầm chiếc gương đồng mà Lebeo đưa cho, nhìn vào đó.
Tóc gã giờ đã là một màu bạc sáng, nhưng vì sự vụng về của Lebeo mà một vài chỗ vẫn còn lốm đốm màu đen, trông như một con mèo bị nhuộm nửa vời.
Gã nhíu mày nhìn hình ảnh phản chiếu, rồi chậm rãi quay sang nhìn Lebeo.
Cậu bé cười ngượng ngùng, gãi đầu. "E-em sẽ dặm lại cho anh sau!"
Peter hít một hơi, nhắm mắt kiềm chế.
"Cậu thề đi."
Lebeo giơ tay lên như làm nghi thức. "Em thề! Mai em sẽ chỉnh lại cho anh đẹp hơn!"
Gã thở dài, quăng khăn lên đầu để lau bớt thuốc lem nhem. "Lần sau nhớ nhẹ tay, tôi muốn sống sót sau khi nhuộm tóc."
Lebeo cười hì hì. "Được rồi mà, ít ra anh cũng không bị phát hiện nữa!"
Peter nhìn mái tóc bạc loang lổ của mình, cảm thấy hình như việc bị phát hiện còn đỡ hơn chuyện này.
Peter thở dài, cầm lấy chiếc chậu thuốc nhuộm từ tay Lebeo. Gã kéo một chiếc gương đồng lại gần, rồi bắt đầu dùng tay xoa thuốc lên những chỗ còn lốm đốm.
Lebeo ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt vào nhau, ánh mắt đầy hối lỗi. Cậu cắn môi, lén nhìn gã một chút rồi lại cúi đầu như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện lớn.
"Xin lỗi mà..." Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu.
Peter liếc nhìn cậu qua gương, thấy bộ dạng rũ rượi như cún con bị mắng của Lebeo thì không nhịn được khẽ bật cười.
"Tôi còn sống sót là may lắm rồi." Gã chọc. "Lần sau thì đừng biến tôi thành mèo vá nữa."
Lebeo càng cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng than thở. "Em chỉ muốn giúp thôi mà..."
Peter nhúng hai ngón tay vào thuốc, rồi bất ngờ chấm nhẹ lên trán cậu một cái.
"Thế này mới công bằng." Gã nói với vẻ thản nhiên.
Lebeo chớp mắt, ngẩn ra mấy giây rồi sờ lên trán mình. Khi nhận ra Peter vừa "trả thù" bằng cách bôi thuốc lên cậu, cậu lập tức trợn mắt.
"Anh—!"
Peter nhún vai, tiếp tục nhuộm tóc như không có chuyện gì xảy ra.
Lebeo hậm hực nhìn gã một lúc lâu, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì. Cậu bĩu môi, ngồi im quan sát Peter tự chỉnh lại mái tóc của mình. Dù vậy, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi thấy gã không thực sự giận.
Một lúc sau, khi mái tóc bạc sáng đã được dặm lại hoàn chỉnh, Peter hất nhẹ nó ra sau, hài lòng với kết quả trong gương.
"Xong rồi." Gã nói, đặt chậu thuốc sang một bên. "Nhìn thế này, ít nhất cũng không ai nghi ngờ ngay lập tức."
Lebeo gật đầu, ánh mắt có chút sáng lên. "Ừm! Giờ thì trông anh... cũng hợp với tóc bạc lắm!"
Peter liếc nhìn cậu, nhướng mày. "Cậu khen thật hay đang cố bù đắp cho chuyện ban nãy?"
Lebeo chớp mắt, rồi lảng tránh ánh nhìn của gã. "A, trời tối rồi nhỉ! Em đi dọn dẹp đây!"
Cậu nói xong liền vội vã đứng dậy thu dọn mọi thứ, tránh để Peter thấy gương mặt đang đỏ lên của mình.
Peter nhìn theo bóng cậu, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
Gã tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn Lebeo đang bận rộn dọn dẹp. Gã nhướn mày, nhàn nhã nói:
"Ở đây làm gì có ánh sáng mặt trời đâu mà tối với sáng?"
Lebeo khựng lại, tay vẫn còn cầm cái khăn lau dính đầy thuốc nhuộm. Cậu chớp mắt, rồi nhận ra mình vừa lỡ miệng.
"A..." Cậu đứng đơ ra vài giây, rồi hoảng hốt lảng tránh. "Thì... ý em là đến giờ đi ngủ rồi!"
Peter chống cằm, nhìn cậu đầy thích thú. "Cậu nói nghe có lý ghê ha."
Lebeo gãi đầu, vội cúi xuống tiếp tục dọn dẹp, nhưng tai thì đỏ bừng như sắp bốc khói. Cậu lầm bầm gì đó không rõ, chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ “đáng ghét”, “một ông già lắm lời”.
Peter cười khẽ, nhưng không trêu thêm nữa. Gã chỉ lắc đầu, rồi ngồi ngắm mái tóc bạc mới của mình qua gương.
Gã không biết mình đã rơi vào nơi quái quỷ nào, nhưng ít nhất… sự xuất hiện của thằng nhóc này cũng khiến mọi thứ bớt khó chịu hơn một chút.
Cả hai dành cả đống thời gian mà gã cũng chẳng biết bao lâu cùng nhau. Peter khoanh tay lắng nghe Lebeo thao thao bất tuyệt về Umbrathal. Ban đầu, gã chỉ định nghe qua loa, nhưng rồi lại bị cuốn vào câu chuyện lúc nào không hay.
"Dù không có mặt trời, nhưng chúng em vẫn có chu kỳ sống như ở trên mặt đất. Khi đến giờ nghỉ, mọi người sẽ tắt hết đèn và đi ngủ. Khi đến giờ làm việc, những ánh thạch sáng tự nhiên sẽ được thắp lên, giúp chúng em sinh hoạt như ban ngày."
Lebeo vừa nói vừa vẽ sơ đồ lên bàn gỗ, tay thoăn thoắt phác thảo những địa danh, lối đi và cả những con đường hầm chằng chịt mà người dân nơi đây sử dụng. Ở đây người ta sống theo làng, cũng có chợ mua bán ti tỉ thứ.
Peter xoa cằm, mắt vẫn dán vào bản đồ đơn sơ ấy. "Vậy là các người dựa vào những tảng thạch phát sáng để xác định ngày và đêm?"
"Đúng vậy!" Lebeo gật đầu. "Bọn em đã sống như thế từ bao đời nay. Mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng bọn em vẫn có nhịp sống đều đặn. Không lẽ ở trên mặt đất các anh sống khác sao?"
Peter cười nhạt. "Chúng tôi không cần đá phát sáng để biết khi nào là sáng hay tối. Chỉ cần mở mắt ra là thấy ngay trời sáng hay đêm đen."
Lebeo chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự tò mò. "Nghe lạ ghê." Cậu chớp mắt nhìn Peter. "Vậy... trên đó thật sự có bầu trời rộng lớn như trong những cuốn sách cổ ghi lại sao?"
Peter hơi khựng lại, rồi bật cười. "Đương nhiên rồi, cậu bé. Cả một bầu trời cao không thấy điểm cuối, với mặt trời, trăng và vô số ngôi sao."
Mắt Lebeo sáng lên như thể vừa nghe kể về một thế giới huyền thoại. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu thu lại vẻ phấn khích, ho nhẹ một cái rồi nói tiếp:
"Thôi bỏ đi, dù sao thì anh cũng không thể quay lại đó được nữa."
Peter nhíu mày. "Sao lại không?"
Lebeo im lặng một lúc, rồi đặt bút xuống. Cậu nhìn thẳng vào mắt Peter, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện dài lê thê này, giọng cậu trầm xuống một chút.
"Vì từ trước đến nay, chưa từng có ai thoát ra khỏi Umbrathal cả."
Peter im lặng nhìn chằm chằm vào Lebeo, ánh mắt phức tạp nhưng không có ý trách móc. Cậu bé dường như nhận ra mình vừa lỡ lời, nên cũng im lặng theo, không dám nói thêm gì nữa.
Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề. Lebeo cúi đầu, khẽ cắn môi, rồi nhanh chóng lấy một xấp giấy trên kệ đưa cho Peter.
"Đây là những ghi chép cơ bản về Umbrathal. Anh có thể tự đọc nếu muốn biết thêm..." Cậu nói nhỏ, tránh nhìn thẳng vào gã.
Peter nhìn xấp giấy trong tay, nhưng không mở ra ngay. Gã liếc qua Lebeo, thấy cậu có vẻ căng thẳng, như thể sợ gã sẽ nổi giận hoặc hỏi thêm những điều mà cậu không muốn trả lời.
"Cậu đi ngủ đi." Peter nói, giọng bình thản.
Lebeo khựng lại, rồi gật đầu, nhanh chóng thu dọn mấy thứ lặt vặt xung quanh. Cậu lặng lẽ chui vào giường, kéo chăn trùm kín đầu như muốn trốn khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi.
Peter vẫn ngồi đó, lật xấp giấy trong tay, nhưng tâm trí thì không hoàn toàn tập trung.
"Chưa từng có ai thoát ra khỏi Umbrathal, huh..."
Gã khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dần trầm xuống, sâu thẳm như vực tối vô tận.
Peter dựa vào ánh sáng yếu ớt từ cây đèn dầu, lật từng trang giấy một cách cẩn thận. Những dòng chữ ngay ngắn, rõ ràng, ghi chép tỉ mỉ về một đế quốc tồn tại sâu dưới lòng đất.
Umbrathal—một thế giới không có ánh mặt trời, nơi con người vẫn sống, xây dựng vương quốc, lập nên những hệ thống cai trị không khác gì thế giới trên mặt đất.
Đứng đầu nơi này là 12 Sứ Đồ của Glory,—những kẻ được cho là tông đồ của Chúa, được miêu tả là sở hữu sức mạnh phép thuật phi thường, nguồn gốc của sức mạnh của họ đến từ những viên đá quý. Họ không phải vua, cũng chẳng phải hoàng đế, nhưng quyền lực tuyệt đối.
"Phép thuật?" Peter khẽ nhếch môi, khóe miệng giật giật. "Nghe cứ như truyện cổ tích ấy. Họ cũng thờ Chúa sao?"
Gã chưa bao giờ tin vào những thứ như vậy. Cả đời Peter chỉ tin vào súng đạn, dao găm, và thực tế khốc liệt của thế giới ngầm. Thế nhưng, những dòng chữ này lại nói về phép thuật như một thứ hiển nhiên, như thể nó là nền móng vận hành cả đế quốc này.
Gã tiếp tục đọc.
Bên dưới 12 Sứ Đồ, hệ thống cai trị mở rộng với những ma thuật sư (chỉ có pháp thuật tầm trung hoặc thấp hơn) và kỵ sĩ (những kẻ có sức mạnh chiến đấu siêu phàm, họ không dùng phép nhưng có sức khỏe, sự dẻo dai và sự chịu đựng hơn cả ma thuật sư). Bọn họ không chỉ là cánh tay phải của Glory mà còn là người cai trị trực tiếp các vùng đất.
Không giống như thế giới trên mặt đất, nơi mà người có quyền lực nhất thường chỉ ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, ở Umbrathal, những kẻ nắm quyền cũng là những chiến binh thực thụ.
Mỗi thành phố, mỗi vùng đất đều có một ma thuật sư hoặc kỵ sĩ cầm quyền, vừa là người thống trị, vừa là lá chắn bảo vệ dân chúng (người thường) khỏi quái vật.
Peter dừng lại.
Quái vật?
Gã lật qua vài trang khác, mắt nheo lại.
Quái vật—thứ sinh vật hung tợn, dị dạng, tồn tại khắp các vùng hoang dã của Umbrathal. Chúng là mối đe dọa hàng đầu đối với con người, đến mức một phần quan trọng trong bộ máy cai trị của Glory là đảm bảo rằng những con quái vật này không tràn vào thành phố.
Peter siết chặt trang giấy, ngón tay khẽ run.
Một thế giới ngầm có phép thuật, có kỵ sĩ, có quái vật.
Tất cả những thứ này hoàn toàn nằm ngoài khả năng lý giải của gã.
Gã liếc nhìn Lebeo. Cậu nhóc đã cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một phần mái tóc đỏ rượu, hơi thở đều đặn chứng tỏ đã ngủ say.
Peter đặt xấp giấy xuống bàn, hai tay đan vào nhau.
Đây không chỉ là một đất nước lạ lẫm. Đây là cả một thế giới xa lạ mà gã chưa từng biết đến.
Và điều tồi tệ nhất?
Gã không chắc liệu mình có thể rời khỏi đây hay không.
Peter lướt ánh mắt qua người đang cuộn tròn trong chăn. Lebeo.
Thằng nhóc này là gì nhỉ? Một người thường? Một con mọt sách chăng?
Peter liếc nhìn cái tủ gỗ kê sát tường, nơi chất đầy những chồng sách dày cộm. Có những quyển đã cũ sờn, gáy sách nứt ra vì bị lật quá nhiều lần. Chỉ cần nhìn cũng biết cái thằng nhóc này dành bao nhiêu thời gian vùi đầu vào mấy thứ chữ nghĩa này.
Gã bật cười khẽ. Một tiếng cười ngắn, không to nhưng vẫn đủ để khuấy động bầu không khí im lặng trong căn phòng nhỏ.
Một thằng nhóc hiền lành, yêu sách vở, không có vẻ gì là một chiến binh hay pháp sư mạnh mẽ như trong mấy trang tài liệu kia miêu tả. Cậu nhóc này giống một học giả hơn.
"Vậy mà lại là người cứu mình..." Peter nghĩ thầm, ánh mắt thoáng chút thích thú.
Gã lắc đầu, cười nhạt, rồi lại tự hỏi...
Nếu nó chỉ là một con mọt sách bình thường, thì tại sao lại giúp mình? Tình thương chăng?
Peter không nhớ mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Gã ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay vẫn còn khoanh trước ngực, ánh đèn dầu nhấp nháy in bóng dáng gã lên tường. Dòng suy nghĩ cứ trôi mãi, kéo gã vào những ký ức cũ kỹ, những mảnh vụn của một quá khứ đẫm máu.
Gã từng là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn ở Glory.
Không phải vương miện, không phải ngai vàng, nhưng cái tên Peter từng là nỗi ám ảnh đối với những kẻ sống trong thế giới ngầm đó.
Sát thủ giỏi nhất. Kẻ săn mồi tàn nhẫn nhất.
Gã từng cầm dao, từng bóp cò súng, từng dẫm nát những kẻ yếu hơn dưới chân mình mà không hề do dự. Gã không cần phép thuật, không cần vũ khí kỳ ảo như mấy pháp sư ở đây. Chỉ cần một khẩu súng, một con dao, và đôi tay này... là đủ để xóa sổ bất cứ ai được treo thưởng.
Peter đã từng là kẻ mạnh nhất.
Vậy mà bây giờ gã lại rơi vào một thế giới khác, yếu đuối, bị săn đuổi, không còn quyền lực, không còn địa vị.
Mỉa mai thật.
Ánh đèn dầu vẫn lập lòe. Peter ngủ gục trong suy nghĩ của mình, gương mặt trông tĩnh lặng nhưng hai bàn tay lại vô thức siết chặt lại.
-------
Sáng sớm ở Umbrathal không có ánh mặt trời, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ những viên pha lê ma thuật lơ lửng ngoài cửa sổ, tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt như sương mờ.
Lebeo khẽ nghiêng đầu nhìn Peter.
Gã đàn ông kia vẫn còn ngủ gục trên ghế, đầu hơi nghiêng sang một bên, mái tóc đã nhuộm bạc xõa xuống trán, hơi thở chậm rãi. Dáng vẻ ngủ say này làm Peter trông… bớt đáng sợ hơn hẳn so với hôm qua.
Lebeo chớp mắt, rồi khẽ nở nụ cười.
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng lấy một lọn tóc của Peter rồi chọc chọc vào má gã.
Không động tĩnh.
Cậu cười thầm, tiếp tục dùng đuôi tóc quét nhẹ qua chóp mũi gã.
Peter cau mày, hơi hất đầu nhưng vẫn chưa tỉnh.
Lebeo quyết định nâng cấp trò nghịch ngợm của mình. Cậu chống cằm suy nghĩ một chút, rồi bất ngờ cúi xuống, ghé sát tai Peter và thì thầm bằng giọng ngọt lịm:
"Anh ơi, dậy đi mà~"
Peter giật bắn người như bị điện giật, đôi mắt mở to, chân phản xạ đá vào bàn làm mấy tờ giấy rơi lả tả xuống sàn.
Gã nhìn quanh, rồi quay sang thấy thằng nhóc tóc đỏ đang ôm bụng cười lăn lộn.
"Mình vừa bị một thằng nhóc đánh thức kiểu đó hả?" Peter trừng mắt nhìn Lebeo, mặt thoáng vẻ hoang mang pha lẫn khó chịu.
Lebeo cười hì hì, xua tay: “Tại anh ngủ say quá mà.”
Peter thở dài, day day trán.
Một buổi sáng ở Umbrathal bắt đầu theo cách không thể kỳ quặc hơn.
Ánh sáng đỏ rực từ viên đá trong tay Lebeo thu hút ánh mắt của Peter ngay lập tức. Ánh sáng đó không giống ánh sáng bình thường—nó mang theo một sức hút kỳ lạ, như thể mỗi tia sáng đều ẩn chứa một câu chuyện, một bí mật nào đó mà Peter chưa từng hiểu rõ. Gã chăm chú nhìn vào viên đá, thấy những vết nứt nhỏ như những mạch máu trong đó, lấp lánh dưới bóng tối mờ ảo của Umbrathal.
Lebeo đi trước, tay cầm viên đá phát sáng, lưng thẳng, bước đi nhẹ nhàng như một người quen thuộc với những con đường tối tăm này. Cậu quay lại nhìn Peter, thấy ánh mắt của gã vẫn dán chặt vào viên đá, liền cười nhẹ.
“Đây là ánh sáng từ một loại đá gọi là Luxium. Nó giúp chúng ta nhìn trong bóng tối mà không cần đến mặt trời,” Lebeo giải thích, giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng có một chút tự hào khi nói về Umbrathal.
Peter không nói gì, chỉ gật đầu. Gã vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc không có mặt trời, nhưng ít nhất những viên đá này tạo ra một không gian kỳ lạ, vừa yên tĩnh lại vừa lấp lánh như một vũ trụ thu nhỏ. Gã đi theo cậu, đôi chân cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo và hơi ẩm của Umbrathal, nơi không có không khí khô hanh của thế giới mà gã đã từng sống.
Cả hai bước ra khỏi căn nhà, và Peter nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt so với những gì gã từng tưởng tượng. Bầu trời tối đen, không một ngôi sao, nhưng xung quanh lại lấp lánh ánh sáng mờ ảo từ vô số viên đá Luxium mà mỗi người cầm trên tay. Những viên đá này tỏa ra đủ màu sắc—xanh, tím, vàng, đỏ—hòa quyện lại tạo thành một không gian đầy ma mị, như một khu rừng ánh sáng giữa bóng tối.
Gã nhìn quanh, không thể tin vào mắt mình. Đường phố không rộng lớn như ở thế giới trên mặt đất, nhưng lại đầy sinh khí, với những người dân mặc những bộ trang phục có đơn giản có cầu kì đi lại. Một số người đi bộ, một số thì cưỡi những sinh vật kỳ dị, có thể là một loại quái vật hay thú cưỡi gì đó giống ngựa mà cũng không, có con ngựa nào ba đầu đâu chứ. Cả khu phố như một bức tranh sống động, đầy màu sắc, nhưng tất cả đều là những mảnh ghép của một thế giới khác.
Lebeo quay lại, nở một nụ cười dễ thương.
“Chúng ta đi mua quần áo cho anh nhé,” cậu nói, như thể chuyện này là điều hiển nhiên, không có gì phải lo lắng.
Peter gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ. Gã cảm thấy mình như một kẻ lạ lẫm trong thế giới này, nhưng lại không thể phủ nhận sự hấp dẫn kỳ lạ của Umbrathal. Mọi thứ ở đây đều có vẻ kỳ bí, lạ lẫm và hoàn toàn khác biệt với những gì gã từng biết. Nhưng ít nhất, có một điều Peter có thể chắc chắn: Gã phải trở về thế giới của mình!
Khi cả hai bước vào khu chợ, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên sôi động hơn. Những ánh sáng từ viên đá Luxium vẫn mờ ảo, nhưng không khí đầy ắp tiếng cười và tiếng chào hỏi. Mọi người trong làng đều quay lại, nhìn thấy Lebeo và Peter.
“Là Lebeo đấy à! Đã trở về làng rồi sao? Con đi lâu quá đấy!” Một người phụ nữ lớn tuổi vội vã bước tới, nở một nụ cười hiền hậu, ánh mắt đầy lo lắng.
Lebeo mỉm cười đáp lại, thân thiện như thường lệ, nhưng chỉ vừa bước qua đám đông thì mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Peter. Những ánh mắt tò mò và không thiếu phần sắc bén của những người trong làng nhìn gã, khiến Peter cảm thấy mình như một kẻ lạ lẫm giữa đám đông.
Một bà cụ có mái tóc bạc phơ, dáng người hơi còng lưng, tiến lại gần với ánh mắt lấp lánh. Bà nhìn Peter một hồi lâu rồi đột ngột hỏi, giọng cười khẽ:
“Ai thế hở? Người kết duyên với cháu à?”
Câu hỏi không ngờ này khiến không khí xung quanh trở nên im lặng lạ thường. Những người khác bắt đầu nhìn nhau, rồi lại nhìn Peter với những ánh mắt đầy ẩn ý. Một vài người bật cười khúc khích, trong khi những người khác liếc nhìn Lebeo một cách tò mò.
Peter đứng đơ người, không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bà cụ với một biểu cảm ngờ ngợ. Gã cảm thấy như mọi ánh mắt trong làng đang đổ dồn vào mình, trong khi Lebeo thì đứng im, mặt đỏ bừng.
Lebeo nhìn thấy ánh mắt tò mò và đầy ẩn ý của những người xung quanh, không kịp nghĩ ngợi nhiều, cậu vội vàng quay sang Peter, ánh mắt kiên quyết. Cậu nhẹ nhàng gật đầu với mọi người rồi nhanh chóng lên tiếng:
"Đúng vậy, anh ấy là solumate của con!"
Câu nói của Lebeo làm không khí xung quanh thay đổi ngay lập tức. Mọi người dừng lại một chút, rồi lại nhìn nhau, đôi mắt lấp lánh sự tò mò và ngạc nhiên. Một vài người mỉm cười, ánh mắt hiền hòa hơn, trong khi những người khác vẫn không ngừng nhìn Peter với vẻ hoài nghi. Cả đám đông lập tức bắt đầu xì xào, như thể những gì Lebeo nói đã giải đáp tất cả những nghi vấn họ có.
Peter hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Lebeo, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu đã kịp thời làm dịu đi không khí căng thẳng. Cậu liếc nhìn Peter một cái nhanh chóng, rồi lại quay lại với đám đông, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Một bà cụ trong đám đông nhìn cả hai với ánh mắt tươi cười.
"Ồ, vậy ra là thế. Mừng cho hai đứa nha."
Cả đám đông nhìn Lebeo và Peter với sự chấp nhận, dù ánh mắt vẫn còn chút tò mò. Bà cụ thêm vào:
"Cái thằng nhóc này mới hôm trước còn là một đứa trẻ, đi ra khỏi làng một cái liền trở thành vợ người ta."
Lebeo mỉm cười nhẹ, cúi đầu mím môi, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Cậu quay lại nhìn Peter, gương mặt hơi đỏ lên.
Peter chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Gã nhận ra rằng Lebeo đã bảo vệ gã theo cách riêng của mình, ngầm che giấu thân phận thật sự của gã. Trong lòng, gã cảm thấy có chút ấm áp lạ kỳ, dù tình huống có chút khó xử.
Mọi chuyện dần lắng xuống, và đám đông lại tiếp tục công việc của mình. Nhưng trong không khí vẫn còn vương lại một chút tò mò, những ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía hai người, nhưng không còn sự nghi ngờ như trước. Lebeo lại mỉm cười, dẫn Peter đi tiếp, như thể mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
Peter đã đọc về phân hóa và solumate trong tài liệu tối qua, vì vậy gã không cảm thấy bất ngờ khi mọi người bắt đầu hỏi về mối quan hệ giữa mình và Lebeo. Gã đã hiểu rõ rằng, ở Umbrathal, không chỉ có sự phân chia theo giới tính như ở thế giới của gã, mà còn có sự phân biệt thông qua khả năng pháp thuật và mối liên kết solumate. Những dấu vết này sẽ xuất hiện trên cơ thể của người sở hữu chúng khi họ trải qua quá trình phân hóa từ 5 đến 7 tuổi.
Khi người dân trong làng tò mò nhìn Peter và Lebeo, câu hỏi về "cặp đôi" liền được đặt ra. Peter không cảm thấy lạ lẫm gì với điều này, bởi ở Umbrathal, sự phân biệt giữa nam nữ không phải là vấn đề duy nhất. Những mối quan hệ giữa các solumate có thể vượt qua mọi giới hạn, bao gồm cả tình bạn, tình yêu hay những mối quan hệ khác mà cả hai bên cảm nhận được sự gắn kết đặc biệt.
Khi Lebeo vội vàng đáp lại rằng họ là solumate của nhau, Peter không bày tỏ sự ngạc nhiên. Gã biết rằng đây chỉ là một lời nói dối hợp lý để bảo vệ cả hai, tránh bị nghi ngờ. Gã không nói gì thêm, cũng không có ý định vạch trần sự thật, dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.
Peter không thực sự tin vào lời nói của Lebeo, nhưng gã lại cảm thấy có điều gì đó không thể phủ nhận giữa họ. Có thể không phải là solumate theo đúng nghĩa đen, nhưng mối liên kết giữa họ, dù có thật sự là gì đi nữa, đã hình thành từ những lần gặp gỡ và những cuộc trò chuyện, dẫu cho mọi thứ đều mới mẻ và khác biệt.
Và dù thế nào đi nữa, Peter vẫn biết một điều rõ ràng: dù họ là gì đi nữa, cả hai đều đang đứng cùng nhau trên một con đường đầy bí ẩn và thử thách.
------
Tui hy vọng mấy bà sẽ thích plot này nha❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro