
Chap 10: Làng Lá - Cửa Ải Chính Trị
Khi cánh cổng làng Lá hiện ra sau lớp sương mờ buổi sáng, Naruto khựng lại trong giây lát. Hơn một năm ròng rã chu du khắp thế giới, giờ cậu mới thực sự quay về - không phải với tư cách anh hùng của đại chiến, mà là một con người mang theo người từng bị xem là phản bội vĩ đại nhất của Konoha.
Sasuke sánh bước bên cậu, không nói lời nào, nhưng ánh mắt anh lặng lẽ dò xét từng biểu cảm của dân làng. Có ánh mắt thờ ơ. Có ánh mắt nghi ngại. Và có cả ánh mắt căm hận. Tsunade chờ họ tại Hội nghị Ninja Làng Lá, cùng các trưởng tộc, cố vấn và các ninja cấp cao. Bên trong căn phòng lớn, không khí như đông đặc. Naruto đứng giữa căn phòng, cùng Sasuke, Shikamaru, Sakura và Sai. Tsunade ngồi ghế giữa, nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán.
"Naruto Uzumaki," - một cố vấn già cất lời - "Cậu trở về mà không thông báo, đưa theo một người chưa từng được chính thức xá tội. Cậu đang coi thường Hội đồng?"
Naruto ngẩng đầu, giọng dõng dạc: "Không. Nhưng tôi không cho phép ai tiếp tục xem Sasuke như kẻ thù. Cậu ấy đã chiến đấu vì thế giới này, giống như tôi."
Một trưởng tộc khác lên tiếng: "Uchiha Sasuke từng cấu kết với Orochimaru, tham gia tiêu diệt các đại thần quốc, ám sát kage. Làm sao chúng tôi có thể tin?"
Lần này, Sasuke bước lên, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Tôi không đòi hỏi niềm tin. Tôi chỉ xin quyền được sống... và chuộc lỗi bằng cách phục vụ làng này - nếu làng cần tôi."
Không khí vẫn căng như dây đàn. Lúc ấy, Sakura tiến lên, giọng run run: "Nếu làng cần minh chứng, thì chính tôi... là người từng bị Sasuke từ chối. Nhưng tôi vẫn đứng đây để ủng hộ anh ấy... vì tôi biết, trái tim anh ấy đã đổi khác."
"Không ai hiểu Sasuke hơn Naruto... và cũng không ai đủ can đảm tha thứ như cậu ấy."
Tsunade chống tay lên trán, trầm ngâm. Cuối cùng, bà nhìn thẳng vào Naruto:
"Nếu ngươi đảm bảo, ta sẽ cấp cho Uchiha Sasuke một lệnh tạm ân xá, nhưng với điều kiện: trong 6 tháng phải phục vụ trong làng dưới sự giám sát của Hokage và Hội đồng."
Naruto gật đầu ngay lập tức: "Chúng tôi chấp nhận."
Sasuke không nói gì. Nhưng khi họ bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt anh khẽ chùng xuống - lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy... một tương lai trong tầm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro