Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

; hai mươi lăm

tại sao quá ngu ngốc
bỏ lại mảnh ghép mà đối với nhau
là tất cả
còn mình thì vụn vỡ

____




























đỗ duy mạnh nhớ về một ngày nắng xa xôi. ngày nắng xa xôi của nhiều năm về trước. ngày nắng của tuổi trẻ còn sáng rực ánh mắt, làm mềm khoé môi. ngày nắng đan xen vào từng lọn tóc, thơ thẩn trong nụ cười thật hiền. những câu chuyện bắt đầu từ bầu trời cao, từ thảm cỏ xanh mướt, từ quả bóng tròn lấm lem, có dáng người bé xíu, gầy gò, lọt thỏm giữa vòng ôm của đồng đội. mặt trời hắt bóng hồng duy nghiêng nghiêng trên sân cỏ, làm cả thế giới trong lòng duy mạnh cũng ngả nghiêng.

những câu chuyện bắt đầu từ bầu trời cao, từ thảm cỏ xanh mướt, từ quả bóng tròn lấm lem. có một văn thanh chạy lại gần duy mạnh, vụng về lo lắng cái chân đau; có đỗ duy mạnh cứ ngẩn ngơ đứng nhìn bóng lưng hồng duy như lạc giữa mênh mông ồn ã; có một hồng duy ríu rít níu tay công phượng bước về phía đường hầm; có một công phượng đã không nhìn thấy nụ cười dịu dàng lạ lẫm của văn thanh.

những câu chuyện bắt đầu từ bầu trời cao, từ thảm cỏ xanh mướt, từ quả bóng tròn lấm lem, có những tuổi trẻ sẽ đến ngày vụn vỡ, có những tình yêu sẽ đến lúc rời xa, có những con người sẽ đuổi theo nhau trong vòng xoáy đau thương, người này níu giữ, người kia buông tay, đến cuối cùng vẫn chỉ là những buồn đau không trọn vẹn.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh luôn luôn là một mặt trời nho nhỏ, ấm áp, dịu dàng.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh là dáng cười nghiêng ngả, là đáy mắt rạng ngời như chứa cả trời sao.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh là nắng đan trên vai, gió thổi qua tóc, là một thoáng dịu dàng rất nhớ rất thương.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh là bàn tay gầy chưa từng được đan chặt, là gò má mềm chưa từng được vuốt ve, là bờ vai xuôi gồng gánh cả nỗi đau và vất vả, mà đỗ duy mạnh từng mong được kề môi hôn mướt.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh, là đôi mắt tuyệt vọng đỏ hoe, là bao lần thức trắng đêm và khóc, là những cuộc gọi trong cơn say, nấc nghẹn, mạnh, tại sao lại đối xử với tao như vậy.

tại sao chúng ta lại phải đối xử với nhau như vậy.

nguyễn phong hồng duy trong lòng đỗ duy mạnh, là nhiều năm chờ đợi, là lặng lẽ bên cạnh, là rất nhiều mong nhớ yêu thương. đỗ duy mạnh yêu hồng duy, yêu nhiều đến nỗi đã gần như quên mất cách yêu chính mình.

bởi vì tuyệt vọng của hồng duy nên tự trách chính mình tồi tệ. bởi vì nước mắt của hồng duy nên đau lòng muốn chết lặng. bởi vì ánh nhìn lạnh lùng của hồng duy nên thức trắng cả đêm liền. bởi vì ngày đó hồng duy châm điếu thuốc mà duy mạnh đã uống cạn mấy lon bia. bởi vì hồng duy không quay đầu nhìn lại, nên duy mạnh vẫn cứ mãi chạy theo. bởi vì hồng duy bảo rằng đừng chờ đợi, nên duy mạnh vẫn cứ cố chấp đến cuối cùng.

vì biết rằng sau những kiên cường đó, những gai góc đó, là một hồng duy hai mươi hai tuổi, cũng đau lòng và cũng tổn thương.

vì biết rằng sau những gánh gồng đó, những vất vả đó, là một hồng duy yếu đuối và đầy kiệt quệ với tuyệt vọng của mình.

vì biết rằng sau những dửng dưng đó, những hời hợt đó, là một hồng duy với trái tim đã vỡ, cứ ôm lấy tim mình rồi lại trào nước mắt.

vì biết rằng hồng duy không mạnh mẽ cũng chẳng kiên cường, nên rất muốn đưa tay ôm em vào lòng. vì biết rằng hồng duy không giỏi gánh gồng hay lèo lái, nên rất muốn bước lên phía trước chắn những bão giông.

vì biết rằng hồng duy không lạnh lùng hay tàn nhẫn, nên rất muốn yêu em và muốn được em yêu.

không phải chưa từng buồn đến nỗi muốn buông xuôi, chưa từng thấy mình lạc lõng và cô đơn trong những nỗi đau dài. nhưng cũng như lương xuân trường ngày đó bước theo sau nguyễn công phượng, cũng như nguyễn quang hải ngần ấy năm chỉ yêu mỗi một lương xuân trường. chỉ sợ rằng nếu mình buông tay, nếu mình quay về một hướng khác, thì bóng lưng đó ai sẽ trông theo, thì bờ vai đó ai sẽ đỡ lấy, thì nước mắt đó ai sẽ lau đi?

ngày đó không đành lòng từ bỏ, bởi vì còn rất yêu em.

nhưng bây giờ, khi nỗi đau đã không còn đơn thuần là nỗi đau, khi buồn tủi hay tổn thương đã không còn gói gọn trong những đêm ướt gối, vài ba điếu thuốc và mấy lon bia lạnh... đỗ duy mạnh cũng từng muốn thay em chống đỡ bầu trời, nhưng sẽ phải oằn mình đến bao giờ khi cả bầu trời đau thương ấy đều chỉ là những cố chấp, mộng mị dệt mãi chẳng thành hình của hồng duy. một người buồn lòng, một người xót xa, hai người buông tay mà chẳng ai còn đủ thiết tha để níu bàn tay kia ở lại.

đỗ duy mạnh từ bỏ bóng lưng trong tuổi trẻ của mình. từ bỏ ánh nắng gia lai dịu dàng trong một chiều hạ mát. từ bỏ đôi mắt hiền đã từng trong veo, từ bỏ khoé môi đã chẳng còn nhuận nét cười. đỗ duy mạnh từ bỏ cả trời thương nhớ suốt năm năm, từ bỏ những mộng mơ xám màu khói chết.

từ bỏ cả tình yêu sớm đã vỡ tan tành.

đỗ duy mạnh nhớ về em lần cuối. dáng cười ngả nghiêng. gót chân trần. mái tóc vàng khét nắng. bàn tay nhỏ chưa bao giờ đan lấy. khoé môi mềm chưa một lần hôn lên. nhớ về em, lần cuối. đôi mắt đỏ hoe. giọng nói buồn nghẹn ngào. nước mắt lăn dài trên gò má. nhớ về em, lần cuối. đèn hành lang sáng nhợt nhạt. chiếc áo khoác trượt xuống nửa vai. giọng mũi đều đều như người đang ốm nặng, bảo rằng đỗ duy mạnh, đừng chờ đợi nữa.

em sẽ không thể cho anh tình yêu mà anh cần.

nhớ về em, lần cuối.

mơ về em, lần cuối.

vì em lặng lẽ bật khóc, vì em lặng lẽ nhoẻn cười. đoạn đường người trước kẻ sau, đi cùng nhau lâu như vậy, chuyện phải kết thúc cũng nên kết thúc rồi. không thể cho em cảm giác an toàn em mong muốn, cũng không thể nhận từ em một chút tình yêu nào. đời người rất dài nhưng tuổi trẻ lại rất ngắn, vậy mà đến tận bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, năm năm vẫn chỉ gói gọn trong một bóng dáng nhỏ, một nụ cười hiền.

giống như chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ trở về ngày nắng xa xôi năm đó. ngày nắng của trời xanh, mây trắng, của tuổi trẻ vàng ươm cả mái đầu. mỉm cười vì sung sướng, oà khóc vì khổ đau. sâu trong đáy lòng cũng chẳng có vết thương dài nào để nhớ để quên.

ngày nắng xa xôi năm đó, sẽ chẳng buồn bã thế này nếu chúng mình đừng nói yêu nhau.


từ nay ranh giới giữa hai chúng ta
là yêu nhưng chẳng thể nào bước qua
ngọn cỏ ven đường thôi mà
làm sao với được mây

từ sau câu giã từ êm ái kia
chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng

gặp trong mơ mà cũng không dám gào lên







anh thương em.































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro