Trọng (2)
Trần Đình Trọng.
25/4/1997 - 25/4/2020
Em rốt cuộc đến bây giờ cũng không biết, không thể hiểu nổi, kết quả trở nên tồi tệ như bây giờ là do bắt đầu từ lúc nào? Từ VCK U23 Châu Á mới đây, hay từ Vòng loại, có thể cũng do trận đấu tai họa đó ở Vleague, hoặc ngay từ AFF Cup 2018 vẫn chưa hề được bình phục hoàn toàn?
Một nhà vô địch Đông Nam Á, suốt cả giải đấu vẫn luôn âm thầm chịu đau, chỉ vì biết vị trí của bản thân là không thể thay thế. Giữa giây phút vinh quang chiến thắng, toàn dân đổ ra khắp các nẻo đường từ Bắc vào Nam, hát vang khúc ca vô địch. Niềm hạnh phúc của chung ấy, đâu biết bao nhiêu người phải đánh đổi an toàn của bản thân. Khoảng tầm này 1 năm trước, Trần Đình Trọng sau khi phẫu thuật ở Hàn Quốc trở về đã có thể trở lại tập luyện cùng U23 Việt Nam, thậm chí cùng U23 tham dự Vòng loại U23 Châu Á. Còn nhớ ở trận đấu cuối cùng, khi Trần Đình Trọng có tên trong đội hình xuất phát, bà con cô bác toàn dân ai hướng về trận đấu đó cũng một mực hân hoan vui mừng, tràn đầy cảm giác yên tâm.
"Chúc mừng Trần Đình Trọng, cuối cùng đã có thể trở lại rồi!"
Kết thúc 45 phút của hiệp đấu đầu tiên, một mẩu tin xuất hiện trên FB em, đại loại là Trần Đình Trọng đã có dấu hiệu bị đau, khá nhiều lần tranh thủ bóng ở phía trên cao đã cuối gập người tay chống vào đầu gối, và kèm theo hàng loại những tấm hình mặt nhăn nhó khó chịu, nén đau đủ đường. Tưởng như bấy nhiêu đã là quá sức chịu đựng của một con người vừa trở lại sau phẫu thuật vỏn vẹn 1,2 tháng, vậy mà con người bướng bỉnh đến phát bực ấy, đã kiên cường đứng vững trước mành lưới của đội nhà trọn vẹn 90 phút, xoạc bóng, tắc bóng, đánh đầu phá bóng, cái gì cũng làm, cái gì cũng làm thật tốt. Ngày hôm ấy, em biết, Trọng vẫn thực sự rất đau.
Em cũng thật sự đã rất rất đau lòng đấy...
Tưởng chừng vẫn chưa thể trở lại, vậy mà thật nhanh Trần Đình Trọng ngang nhiên tái xuất với Hà Nội FC ở Vleague 2019, một trung vệ hàng đầu, một chuyên gia săn Tây, sau chấn thương vẫn khiến cho bất cứ một tiền đạo nào cũng phải kiêng dè, không dám khinh thường. Em đã nghĩ Trần Đình Trọng thật sự quay lại rồi nè, quá là nhanh, quá là giỏi giang, quay lại hoàn hảo không một vết xước, không có chút mảy may "lục nghề" =))))
"Chúc mừng Trần Đình Trọng, cuối cùng đã có thể trở lại rồi!"
Cho đến khi trận đấu cuối cùng của Hà Nội FC diễn ra trước khi Trọng cùng mọi người tập trung Đội tuyển Quốc gia chuẩn bị cho King's Cup 2019. Ngày hôm đó với em, với Trọng, có lẽ sẽ là một trong những ngày ám ảnh nhất cuộc đời. Không có bất cứ một cú va chạm nào, chân cũng không hề chạm bóng, tưởng chừng chẳng có gì nghiêm trọng lại là một cú đánh trời giáng. Giây phút Trọng ngã xuống, em vẫn còn đang bàng hoàng, trong lòng liền vang lên lời cầu nguyện: Trọng Trần không thể có chuyện vào lúc này đâu. Cho đến khi được xem lại pha quay chậm, trái tim em đã hoàn toàn rơi xuống, lại bỏ lỡ rồi, Trần Đình Trọng lại phải bỏ lỡ rồi... Một đứa xem bóng đá 5 năm như em sao lại không hiểu, chấn thương không có va chạm, mới là nghiêm trọng đến mức nào. Nhìn Trọng Trần 2 tay ôm mặt, được người ta khiêng trên cán, vẫn không thể che đi gương mặt đầy nước mắt chực trào, bản thân em cũng không thể kiềm tiếng nức nở của mình lại được nữa.
Có cần thiết phải tàn nhẫn đến thế hay không?
Ngày Trọng ra sân bay tiễn đồng đội sang Thái Lan, nhìn một Trần Đình Trọng hoạt bát hiếu động hôm nay phải ngồi xe lăn nhờ người khác đẩy đi, hoặc không cũng phải dùng nạng, cảm giác thật tệ, lại khiến nước mắt phải rơi. Khi nhìn thấy Trần Đình Trọng vẫy cao chiếc nạng lên tạm biệt mọi người, lúc ấy em đã nói: Mọi người vẫn luôn đợi Trọng, Trọng phải kiên cường lên, không được từ bỏ, không được nản lòng, đã bỏ lỡ 2 lần cùng ĐTQG rồi, lần sau nhất định đừng bỏ lỡ nữa, không được bỏ lỡ nữa...
VCK U23 Châu Á đến, cả đất nước mong chờ một chiến tích Thường Châu lặp lại, các nhà đương kim Á Quân lên đường vào Sài Gòn tập huấn, mang theo cả Trần Đình Trọng - một cầu thủ không biết có bao nhiêu khả năng hồi phục và khả năng có thể ra sân cho đến tận ngày chốt danh sách cuối cùng, nhưng vẫn được một mực giữ lại, vì một tầm quan trọng quá lớn. Mỗi lần Trần Đình Trọng ra sân mang theo sự tin tưởng cùng yên tâm hết mực, bên cạnh đó chính là sự lo lắng đến hít thở không nổi của em. Vẫn là những pha tắc bóng phá bóng đỉnh cao, những lần theo kèm người đầy kinh nghiệm, những lần chọn điểm rơi chính xác đánh đầu phá bóng đầy kĩ thuật. Bên tai vang lên liên tục những tiếng của BLV: "Đó là pha cản phá của Đình Trọng. Là Đình Trọng đã phá bóng. Lại là Trần Đình Trọng."
"Chúc mừng Trần Đình Trọng, cuối cùng đã có thể trở lại rồi!"
Tái phát chấn thương, tràn dịch đầu gối, do trở lại tập luyện và thi đấu quá sớm, tiếp tục phải nghỉ thi đấu 3 tháng theo dõi tình hình rồi mới có thể đưa ra kết luận cụ thể, xem còn phải mất bao lâu nữa mới có thể hồi phục... Em thậm chí còn không hiểu nổi, "quá sớm" ở đây là chỉ giải đấu nào nữa?
Nghe xong em kiểu: cđg thế này ?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!
Trần Đình Trọng, tới bao giờ mới thật sự là cuối cùng hả anh? Sau 3 tháng nữa, hay là nhiều hơn nữa? Sau thời gian dài đằng đẵng như thế, em thật rất muốn hỏi anh, nếu được quay trở lại trước thời điểm gọi là "quá sớm" nào đó khiến cho chấn thương của anh trở nên nghiêm trọng, và được quyết định lại một lần nữa. Anh liệu có vì chính bản thân mình mà hy sinh cái chung không? Có chấp nhận bỏ đi giải đấu đó, chọn cho mình nước đi an toàn hơn, vì đôi chân của mình mà chấp nhận từ bỏ? Hay là, anh lại một lần nữa bất chấp việc phải nén đau thi đấu và chấn thương kéo dài, mà liều mình cố gắng cho thành tích của cả một tập thể? Liệu anh sẽ quyết định như nào?
Em vẫn chỉ luôn mong, thay vì yêu thương người hâm mộ, yêu thương gia đình, yêu thương Tổ quốc, yêu thương cả Bùi Tiến Dũng, anh có thể nào, dành chút tình yêu cho bản thân hay không?
Tuổi 22 của Trọng chẳng có gì tốt đẹp, chỉ có điều đó lại là Trần Đình Trọng đầu tiên mà em được gặp. Đúng thật là "Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp". Đẹp đến động lòng người luôn =))))))) Cũng đanh đá, xéo xắt không ai bằng, đúng là danh bất hư truyền, giang hồ đồn cái gì là đúng cái đấy không sai vào đâu cả =)))))) Cảm ơn em, vì đã không bỏ lỡ!
Mỗi lần nhìn thấy Trọng phải ngồi khán đài, phải nằm trên giường bệnh, phải cả ngày ở phòng tập gym, phải tập riêng ở một góc sân tập, phải nằm tập nhẹ nhìn đồng đội thi đấu đối kháng, dù chỉ qua vài bức ảnh, vài chiếc clip, nhưng em chính là đều không kiềm được muốn nấc lên. Quả thật đau lòng không chịu được... Chúng ta đều đã quá mệt rồi, có thể dừng lại chưa anh?
Tuổi 23 đến rồi này, chẳng còn là lứa trẻ nữa, giải đấu cuối cùng của lứa U23 cũng đã có thể trải qua, chắc ngoại trừ tấm Huy Chương Vàng Seagame, Trọng Trần cũng chẳng còn gì nuối tiếc về những ngày tháng trẻ của mình nữa nhỉ? Mọi thứ đều đã có sắp xếp hết rồi, biết đâu trời xanh an bài, định mệnh sắp đặt, Trần Đình Trọng sẽ được đeo lên cổ chiếc Huy Chương Vàng Seagame dưới danh nghĩa một cầu thủ trên 22 tuổi được gọi bổ sung? Giống như Hùng Dũng, Trọng Hoàng vậy. Nghĩ đến đã thấy thật oai rồi =))))))
Sinh nhật vui vẻ, Trần Đình Trọng - thánh thả ngải thả đâu trúng đó! Tuổi mới phải thật là trọn vẹn luôn đấy! AFF 2019 lại sắp đến, 2 năm trời cứ như vậy mà trôi qua, có thấy phí phạm không? Nghe nói ai đó đang phải chờ xét nghiệm COVID-19 rồi mới được lên PVF tập hồi phục, anh thật sự không biết ngày em nghe tin chị 17 đã lo lắng cho anh đến thế nào đâu, ở gần như thế! Trên đó cũng đang đông đúc nhộn nhịp mà, có cả anh Mạnh, anh Trường, cả anh Huy Hùng, Thanh Thịnh, nhất định sẽ là thật nhiều động lực to lớn cho Trần Đình Trọng đấy! Chúc anh mọi chuyện suôn sẻ, thuận lợi, được bảo hộ thật hảo hảo khỏe mạnh, hảo hảo bình an.
Đến cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, nếu nó vẫn chưa tốt đẹp, có nghĩa chưa phải là cuối cùng.
Em thật tâm hy vọng và cầu nguyện, lần này thực sự đã là cuối cùng rồi, và mọi chuyện tốt đẹp nhất định sẽ đến với Trần Đình Trọng mà. Vất vả bấy nhiêu thôi, là đủ rồi nhỉ? Chữ ký, quà tặng, kết bạn, gặp gỡ, nói chuyện, đến giây phút này nào có còn nghĩa lý gì đâu. Chỉ mong cho chú Ỉn bướng bỉnh nào đó, có thể được bình an chơi bóng, theo đuổi niềm đam mê của mình, đã là một món quà lớn được ban phát rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro