Lời dụ dỗ ngu ngốc
Ngồi bên mõm đá
Lắng nghe trong từng cơn sóng
Thấp thoáng vang lên lời ca
Từ ánh bình minh
Đến ánh hoàng hôn
Lời ca ấy cất lên
Vang đến muôn nơi
Chẳng nhớ rõ nơi từng tới
Chẳng biết đâu là bến bờ cuối
Thấp giọng nỉ non từng lời
Hòa vào cơn gió
Truyền tới ngọn sóng dưới chân
Phải làm như thế nào
Để được như người
Bên tai như có tiếng cười
Tựa như lời thì thầm của ác ma
Đưa con mồi lạc lối
Sa vào vũng lầy
Hãy đến nơi rìa biển cả
Nhắm nghiền đôi con ngươi vô hồn
Làn sóng sẽ nâng người đi
Nhẹ lắc đầu
Khóe môi thấp thoáng nụ cười nhạt
Liếc nhìn từng bóng dáng phía sau
Tựa như tiếc nuối
Lại dỗ ngọt ác ma
Có những kẻ ngốc
Mang theo u tư
Ở nơi bình yên
Lại ẩn chứa bão giông
Không ngừng tin tưởng
Mong chờ tôi trở về
Đành hẹn người khi khác
Vào lúc trời xanh đầy nắng ấm
Lại đâu đó cuồng cuộng bão giông
Lúc chia tay
Lại chẳng cần lời từ biệt
Bởi ta sẽ sớm gặp nhau
Người cười khẽ
Nhảy múa lướt qua
Lạnh nhạt nâng bước trở về
Ác ma vô dụng ngu ngốc
Tôi vốn là cơn sóng
Nhấn chìm thế gian
Thế nhưng
Vì bến bờ mà hóa dịu dàng
Vỗ về nơi bến bờ đầy tổn thương
Một nơi bí mật
Cất giữ kho bấu vô giá
Không thể nói ra
Kẻo bị trộm mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro