CHƯƠNG 5: CHUYỂN ĐẾN THÀNH CÀN ĐÔNG VÀ CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
Sau biến cố Diệp gia, Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần quyết định rời khỏi kinh thành, cả gia đình họ chuyển đến thành Càn Đông, một tòa thành nhỏ nằm ở vùng biên giới. Thành Càn Đông không phải nơi phồn hoa nhưng là tuyến phòng thủ quan trọng của đất nước, tránh xa chốn quyền lực triều đình đầy rẫy mưu mô. Đối với Bách Lý Tuyết Lam, đây là một sự thay đổi lớn, nhưng nàng hiểu rằng đây là quyết định đúng đắn để bảo vệ gia tộc khỏi những cơn sóng ngầm nguy hiểm nơi kinh thành.
Tuyết Lam vẫn miệt mài luyện kiếm, dù cha nàng không hề ép buộc. Nàng biết rằng chỉ có sức mạnh mới có thể bảo vệ được những người mình yêu thương. Trong khi đó, Bách Lý Đông Quân vẫn luôn trốn tránh việc luyện võ. Cậu thích tự do, thích ủ rượu, thích những điều nhẹ nhàng hơn là kiếm cung sát phạt. Điều này khiến Bách Lý Thành Phong, phụ thân của bọn họ, vô cùng lo lắng. Ông biết Tuyết Lam mạnh mẽ, nhưng ông cũng hiểu rằng một ngày nào đó, nàng có thể sẽ không còn ở bên để bảo vệ Đông Quân. Nếu không có thực lực, làm sao Đông Quân có thể tự bảo vệ bản thân mình?
Nhưng Đông Quân không quan tâm đến điều đó. Trong mắt cậu, thế giới này vẫn còn rất tươi đẹp. Cậu thích cười, thích uống rượu, thích tận hưởng những niềm vui nhỏ bé hơn là đặt mình vào vòng xoáy tranh đấu.
Một ngày nọ, như thường lệ, Đông Quân lại tìm cách trốn khỏi buổi luyện võ mà cha mình đã sắp xếp. Cậu chạy qua những con phố nhỏ, lách qua những lối đi hẹp để tránh bị phát hiện. Nhưng trong lúc hoảng loạn, cậu vô tình chạy vào một khu rừng xa lạ. Khi cố gắng tìm đường ra, mặt đất đột nhiên sụp xuống dưới chân cậu.
Khi mở mắt ra, Đông Quân nhận ra mình đang ở trong một không gian kỳ lạ. Trước mắt cậu là một rừng hoa đào, tuyết trắng phủ khắp nơi, tạo nên một cảnh sắc vừa lạnh lẽo vừa huyền ảo. Những cánh hoa đào bay lượn trong gió, hòa cùng những bông tuyết rơi nhẹ như thể đây là một thế giới tách biệt khỏi nhân gian.
“Tiểu tử, ngươi là ai?” Một giọng nói trầm ổn vang lên.
Đông Quân giật mình quay lại. Trước mặt cậu là một nam nhân mặc bạch y, dáng vẻ phong trần nhưng ánh mắt sâu thẳm như đã trải qua hàng ngàn năm cô độc. Là Nho Kiếm Tiên - Cổ Trần
Ban đầu, Cổ Trần chỉ định đuổi cậu đi. Nhưng khi nghe tên cậu, hắn thoáng ngạc nhiên. “Ngươi nói... ngươi là Bách Lý Đông Quân? Đệ đệ của Tuyết Lam?”
“Phải! Tỷ tỷ ta từng nhắc đến ngài!” Đông Quân phấn khởi đáp.
Cổ Trần trầm ngâm nhìn cậu, trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ đồ đệ của mình lại có một người đệ đệ như thế này. Đông Quân hoàn toàn khác với Tuyết Lam—cậu hồn nhiên, vô tư, không hề có sự lạnh lùng hay áp lực của trách nhiệm.
Sau một hồi quan sát, Cổ Trần nhận ra trong Đông Quân có một sự thuần khiết hiếm có. Khi Đông Quân bày tỏ mong muốn học cách ủ rượu, muốn bái hắn làm sư phụ, ban đầu Cổ Trần chỉ xem đó là chuyện đùa. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của cậu bé, hắn cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý dạy cậu cách ủ rượu, dù rằng vẫn không chắc liệu mình có đang làm đúng hay không.
Trong khi đó, Tuyết Lam vẫn tiếp tục con đường của mình. Nàng đã luyện thành thục tầng thứ nhất của Băng Tâm Huyền Công và đang chuẩn bị đột phá lên tầng thứ hai. Sự tiến bộ của nàng nhanh đến mức ngay cả Cổ Trần cũng phải bất ngờ. Không chỉ vậy, trong quá trình tu luyện, Tuyết Lam bắt đầu cảm nhận được kiếm đạo của riêng mình. Nàng không còn chỉ rập khuôn theo bất kỳ kiếm pháp nào khác, mà dần dần sáng tạo ra những chiêu thức phù hợp với bản thân.
Kiếm pháp của Tuyết Lam mang theo hơi thở của băng tuyết, vừa nhẹ nhàng như cánh hoa rơi nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén chết người. Mỗi chiêu kiếm tựa như những cơn bão tuyết cuồng nộ, nhưng cũng có lúc lại mềm mại như những bông tuyết rơi lặng lẽ trong đêm đông. Sự kết hợp giữa cái chết lạnh lẽo và vẻ đẹp thanh khiết đã tạo nên một kiếm đạo độc nhất vô nhị.
Tuyết Lam biết rằng, con đường phía trước vẫn còn rất dài. Nhưng nàng không hối hận. Nàng sinh ra với trách nhiệm bảo vệ gia tộc, bảo vệ Đông Quân. Và dù con đường này có gian nan đến đâu, nàng cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro