06
15.
Hôn sự của Tần Thừa Uyên đã được định đoạt.
Lão thái quân chọn cho hắn con gái của Trung thư lệnh.
Nghe nói nàng ấy là người dịu dàng, nết na, tài sắc vẹn toàn.
Sau khi được xóa tên khỏi sổ nô dịch, ta bắt đầu lên kế hoạch rời đi.
Lúc ấy lão thái quân có mời một nhóm tiểu thư quý tộc đến Quốc Công phủ dự tiệc.
Ta lén nhìn nàng ấy một lần, quả thật là một nữ nhân dịu dàng.
Không giống ta, sự dịu dàng chỉ là giả tạo.
"Thu Nguyệt, ngươi mang Tiểu Mãn đi dỗ ngủ đi."
Thu Nguyệt bế Tiểu Mãn đi.
Ta không nói với bất kỳ ai chuyện này.
Rằng Tần Thừa Uyên đã ban thưởng cho ta rất nhiều đồ, từ gấm vóc lụa là đến bảo vật quý hiếm.
Nhưng những thứ quý giá ấy ta đều không mang theo mà chỉ mang chút vàng bạc, coi như đó là tiền công cho một năm qua.
Trong Quốc Công phủ, người đến kẻ đi tấp nập.
Ta mặc đồ của Thu Nguyệt nên vệ binh ở cổng không mảy may nghi ngờ, ta thuận lợi ra ngoài.
Đến góc phố, ta lại ngồi lên xe ngựa do người của Tiêu Bích Vân chuẩn bị và thay bộ y phục đã chuẩn bị sẵn.
Mãi đến khi rời khỏi kinh thành, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Bích Vân đã giúp ta lần cuối, nàng phái xe ngựa đưa ta ra ngoài thành.
Sau khi xuống xe ngựa, ta hòa vào dòng người.
Từ bây giờ, mọi chuyện ở kinh thành không còn liên quan đến ta.
Ta không còn là nha hoàn hay sủng cơ của ai nữa, ta chỉ là Lâm Duy Hạ.
Đi thuyền, rồi lại ngồi xe bò.
Càng đi, con đường trước mắt lại càng trở nên quen thuộc, khóe mắt ta dần đỏ hoe.
Trong thời gian ở Tiêu phủ, ta từng nhận được vài món đồ và thư nhà gửi đến.
Đệ đệ viết rằng gia cảnh ngày càng khá hơn, cả nhà đang cố gắng tích cóp để chuộc ta về.
Trong những ngày khó khăn ở Tiêu phủ, ý nghĩ duy nhất giữ ta sống sót chính là được về nhà.
Gần tới căn nhà đất bên gốc cây đào, ta trông thấy một thiếu niên gầy gò.
Cậu nhìn ta thật lâu rồi mừng rỡ chạy tới:
"Tỷ tỷ!"
Khi ta rời đi, Thiết Ngưu chỉ là một đứa trẻ mê kẹo mạch nha.
Giờ đây thằng bé đã có thể gánh vác gia đình.
"Duy Hạ, có phải Duy Hạ đã về không?"
Mẫu thân từ trong nhà bước ra.
Bà vẫn gầy như xưa, nhưng tóc đã bạc một nửa.
Ta gục đầu vào lòng bà òa khóc, bao nhiêu uất ức trong những năm qua đều tuôn trào.
Nhờ số tiền ta bán mình năm đó mà gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Phụ thân có di chứng ở chân nên không thể làm việc đồng áng nặng nhọc, ông học cách làm đồ mộc, cũng có thể coi là tạm đủ để lo liệu gia đình.
Thiết Ngưu từ nhỏ đã hiểu chuyện, thằng bé thường lén nghe giảng ở giảng đường trong trấn.
Thầy giáo thương nó nên đã dạy nó học chữ.
Sau khi biết chữ, Thiết Ngưu còn viết thư thuê để kiếm vài đồng phụ giúp gia đình.
Phụ mẫu, đệ đệ Thiết Ngưu, muội muội Duy Thu, tất cả đều mong ngày ta trở về.
Khi nằm cạnh mẫu thân, ta có cảm giác như được trở lại thời thơ ấu.
"Mẫu thân, sau này nhà mình không cần phải khổ nữa rồi."
"Chỉ cần con về thì khổ mấy cũng đáng."
Giọng bà nghẹn ngào:
"Mẫu thân thật hối hận khi bán con đi. Con còn nhỏ như thế mà đã phải rời nhà đi làm nha hoàn, con vẫn là một đứa trẻ mà..."
Ta thở dài:
"Chuyện cũ qua rồi."
16.
Ta đưa tiền bạc mang về cho Thiết Ngưu lo sửa sang nhà cửa và mua thêm đồ dùng.
"Sau này cứ huyên tâm đến học đường."
Muốn thoát khỏi số phận, Thiết Ngưu nhất định phải học hành và thi cử đỗ đạt.
Ta không kể với họ về những gì đã xảy ra ở kinh thành, nói ra cũng chỉ khiến họ thêm lo lắng.
Nhưng mẫu thân chắc hẳn đã đoán được phần nào.
Ta không còn vẹn nguyên, lại mang theo nhiều bạc thế này về nhà thì ai cũng sẽ nghĩ rằng ta bị chủ nhân ruồng bỏ.
Những cô gái đồng trang lứa với ta trong làng phần lớn đã làm mẹ.
Phụ thân bảo ta tìm một người để kết hôn.
"Dù sao cũng là tìm người đến ở rể, nhất định phải tìm kẻ toàn tâm toàn ý đối tốt với con, ta và Thiết Ngưu sẽ che chở cho con."
Phụ thân nhìn ta đầy thương xót.
Ta không muốn thành thân.
Nhưng lâu dần, người trong làng không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Bà mối nối tiếp nhau tới nhà ta.
Đến tận khi phụ thân tuyên bố sẽ tìm người ở rể để con cái phải mang họ Lâm, họ mới thôi quấy rầy.
Duy Thu tìm được trong túi ta một mẩu gỗ.
"Tỷ tỷ, đây là gì?"
Ta nhìn kỹ, đó là con ve sầu bằng gỗ mà Tần Thừa Uyên từng tạc cho ta.
"Thừa Uyên, ngài khắc gì thế này?"
"Ve sầu."
Khi ấy hắn có chút ngượng ngùng:
"Ve sầu mùa hạ."
Hắn nói muốn tặng ta, sau lại thấy không đáng giá nên định phá hủy.
Nhưng ta rất thích.
Đó là món quà đầu tiên ta nhận được.
Khi rời Quốc Công phủ, ta có mang nó theo nhưng chưa từng nhìn lại.
Mỗi lần nhìn, ta lại nghĩ tới một người.
Ta nhận lấy từ tay Duy Thu, mân mê từng đường nét:
"Đốt nó đi."
Duy Thu cầm lấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Bà mối cuối cùng cũng tìm được một chàng thư sinh trẻ tuổi.
"Trương công tử là người nho nhã, trong nhà chỉ có mình mẫu thân. Hắn vừa thấy Lâm cô nương đã đồng ý hôn sự này, quả là trời sinh một đôi!"
"Công tử chịu làm rể nhà ta?"
Ta nhướng mày nhìn người thư sinh trắng trẻo ấy.
Mặt hắn đỏ bừng:
"Tôi nguyện ý."
"Con cái phải mang họ Lâm."
"Được."
Hắn không hề do dự mà đáp ngay:
"Lâm cô nương, nàng có nguyện làm thê tử của ta?"
Ta còn đang trầm ngâm, ngay lúc định mở lời thì một tiếng động lớn vang lên ngoài sân, cửa bị đá bật tung.
"Không được!"
Ta sững sờ nhìn Tần Thừa Uyên trước mặt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, ánh mắt như muốn nuốt chửng ta vào bụng:
"Lâm Duy Hạ, ngươi giỏi lắm!"
17.
Ta kể lại toàn bộ thỏa thuận trước đây giữa ta và Tiêu Bích Vân:
"Thế tử, là ta không biết lượng sức mình mà mạo phạm ngài. Nay ngài đã có ái thê bên cạnh, xin ngài rộng lượng tha cho ta."
Tần Thừa Uyên bóp cằm ta, ánh mắt sâu thẳm:
"Lâm Duy Hạ, ai nói với ngươi rằng ta đã cưới thê tử rồi?"
Hả? Hắn không phải đã lấy con gái Trung thư lệnh sao?
Nhưng chuyện đó vốn không còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta nhíu mày và nói:
"Đó là chuyện riêng của thế tử, không liên quan đến ta. Nhưng hôm nay ngài gây náo động thế này đã làm gia đình ta sợ hãi rồi."
Tần Thừa Uyên không để ý đến lời ta, hắn bế thốc ta lên:
"Theo ta về."
Ta cố vùng vẫy mà không thoát được, Thiết Ngưu muốn lao lên thì bị Phi Chuẩn và những người khác cản lại.
"Đừng làm hại đệ đệ ta!"
Từng chi tiết thể hiện rõ sự bá đạo và ngạo mạn của hắn.
"Tại sao ngươi lại chạy?"
Tần Thừa Uyên ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ta không còn muốn giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn nữa, lạnh lùng đáp:
"Thế tử đưa ta về làm gì? Làm thiếp sao?"
"Ta đã làm nô bộc nhiều năm rồi, ta không muốn hầu hạ ai nữa."
"Ta chưa từng nói sẽ để ngươi làm thiếp."
Tần Thừa Uyên giao ta cho Thu Nguyệt:
"Trông chừng nàng, không được để nàng rời đi."
Thu Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Nàng theo sát ta từng bước khiến ta cảm thấy nhức đầu:
"Tần Thừa Uyên rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chỉ cần bước một bước vào cửa, ngươi chính là chính thất phu nhân của hắn."
Người phụ nữ trung niên mặc y phục đơn giản, tay lần chuỗi tràng hạt, bà bước vào và nói.
Tần Thừa Uyên khi còn nhỏ từng chứng kiến cha mình - Hộ Quốc Công, sau khi uống rượu đã làm chuyện vui vẻ với một vũ cơ.
Mẫu thân hắn đau lòng đến mức quy y cửa Phật, từ đó tránh xa trần thế.
Bà căm ghét chồng mình đến mức ghét lây sang Tần Thừa Uyên, đứa con mang gương mặt giống cha mình.
Hắn vừa mất đi tình yêu của mẹ, lại mắc chứng không thể chịu được việc nữ nhân đến gần.
"Vì muốn cưới ngươi, hắn đã quỳ trước cửa cầu ta suốt ba ngày, cầu ta thuyết phục Hộ Quốc Công."
Người phụ nữ niệm một câu Phật hiệu rồi nói:
"Ta nợ hắn."
"Lâm cô nương, Tần Thừa Uyên từ nhỏ đã không có được tình yêu nên cũng không biết cách bày tỏ."
"Hắn đã đặt ngươi vào trong tim mình."
Ánh mắt ta vô tình dừng lại trên con ve sầu gỗ trên bàn.
Duy Thu không đốt nó.
Ta cũng chưa từng vứt bỏ nó.
Ta đồng ý gả cho Tần Thừa Uyên.
Giữa thời đại thân phận phân định rõ ràng này, vậy mà hắn dám đứng trước mặt ta quét sạch mọi chướng ngại.
Nếu nhất định phải gả cho một người, thà rằng chọn hắn.
Ta là người biết nhìn thời thế, không phải kẻ ngốc.
Ở Tiêu phủ, ta hao tâm tổn sức chỉ để thay đổi số phận, nay ta đã có thể nắm lấy cơ hội.
Tần Thừa Uyên yêu ta.
"Ta muốn đổi cho cha mẹ ta một căn nhà lớn."
"Được."
"Ta muốn để em trai vào học đường tốt nhất."
"Được."
"Ta còn muốn..."
Ta chưa kịp nói hết, môi hắn đã chặn lời ta:
"Ngày mai nói tiếp."
18.
Mười lăm năm sau.
Ta và Tần Thừa Uyên đã có một trai một gái.
Hắn rất yêu chiều con gái, nhưng lại nghiêm khắc với con trai.
"Thím Lâm, nghĩa phụ sợ làm ồn nên đêm qua đã ngủ ở thư phòng"
Tiểu Mãn giờ đây cũng trở thành một thiếu niên tuấn tú.
"Ta biết rồi."
Ta đưa Tiểu Mãn một chén nước đường:
"Một lát mang đến cho nghĩa phụ ngươi đi."
"Thím Lâm, thím có yêu nghĩa phụ không?"
Tiểu Mãn bất ngờ hỏi.
Ta ngẩn người, xoa đầu hắn:
"Sao lại hỏi vậy?"
"Con tình cờ biết được rằng ngày xưa thím không muốn gả cho nghĩa phụ."
Ta bật cười, không trả lời trực tiếp mà nói:
"Ta khó mà tưởng tượng được nếu không có chàng bên cạnh thì cuộc sống của ta sẽ thế nào, cũng chưa từng muốn nghĩ đến."
Tiểu Mãn im lặng trầm ngâm.
Hôm sau, con gái ta - Vô Ưu, khóc lóc chạy đến tìm ta:
"Tiểu Mãn ca ca muốn rời đi, huynh ấy không làm ca ca của con nữa!"
Ta hỏi Tần Thừa Uyên:
"Là chuyện gì vậy?"
"Hắn đòi lấy lại họ cha ruột, còn muốn rời khỏi Quốc Công phủ."
Tần Thừa Uyên giờ đã có tuổi, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn nồng nhiệt như thuở ban đầu.
Nửa đêm, hắn bế ta lên giường, ta đá hắn một cái:
"Vô Ưu còn đang buồn kìa."
"Ngày mai để Tiểu Mãn dỗ nàng."
Linh cảm mách bảo ta một điều gì đó, lại nghĩ đến Vô Ưu giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp, ta chợt nhận ra Tiểu Mãn có lẽ đã nảy sinh tình cảm với con bé.
Nhưng Tần Thừa Uyên thì vẫn không hề hay biết.
"Nàng lại nghĩ gì vậy..."
Chàng cướp đi lý trí của ta.
Thôi vậy, người trẻ có con đường riêng để đi.
Còn Tần Thừa Uyên, hắn sẽ mãi ở bên ta.
_._._ end _._._
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro