Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

08.

"Ngươi tên gì?"

Lão thái quân tóc bạc phơ, khí chất uy nghiêm mà không cần giận dữ, dù tuổi tác bà đã cao nhưng qua dáng vẻ vẫn thấy thấp thoáng bóng hình của một mỹ nhân thời trẻ.

"Hồi bẩm lão thái quân, con tên là Duy Hạ."

Ta quỳ xuống dập đầu hành lễ.

"Ngẩng đầu lên."

Bà vú đứng bên cạnh lão thái quân lên tiếng.

Ta từ từ đứng dậy, bà ta cẩn thận quan sát ta từ đầu đến chân.

"Nhìn qua cũng thuận mắt, chỉ là hơi gầy một chút."

Bà vú thấp giọng nói với lão thái quân.

Lão thái quân trầm ngâm giây lát.

Ta cúi đầu không dám ngẩng mặt, cũng chẳng dám nhìn thẳng.

"Nếu để ngươi cùng Thu Nguyệt đi Thanh Châu chăm sóc thế tử, ngươi có nguyện ý không?"

Lão thái quân chậm rãi mở lời.

Đây chính là điều ta mong muốn, nhưng ta không thể tỏ ra quá sốt sắng.

"Nô tỳ xin nghe theo lão thái quân phân phó."

"Tốt, là một cô nương ngoan ngoãn."

Lão thái quân hài lòng với câu trả lời của ta:

"Đến Thanh Châu, ngươi nhất định phải chăm sóc thế tử chu đáo. Hắn thường xuyên bôn ba bên ngoài mà người hầu bên cạnh toàn là nam tử, làm thế nào cũng không chu đáo bằng nữ tử. Nếu làm tốt, sau khi trở về ta sẽ thưởng lớn."

Ta cúi đầu tạ ơn lão thái quân, hành lễ rồi lui ra.

Thu Nguyệt đưa ta một chiếc túi thơm, bên trong là một quan tiền đồng.

"Là lão thái quân thưởng cho ngươi đấy."

Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm:

"Ngươi thật may mắn."

Ta cũng thấy vậy.

Có lẽ do trước kia chịu quá nhiều khổ cực nên bây giờ vận may đã bắt đầu đến với ta.

Sau khi trở về, Thu Nguyệt bị đau bụng nên đã đi nhà xí.

Ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người.

Ta giật mình, người bước vào chính là bà vú bên cạnh lão thái quân:

"Ngươi thật may mắn. Lão thái quân mong mỏi được bồng cháu để hưởng thụ niềm vui gia đình. Thế tử vì lo chuyện triều chính, quanh năm bận rộn nên chẳng có thời gian nghĩ đến việc này. Nếu ngươi biết nắm bắt cơ hội, sau này lão thái quân nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho ngươi, bảo đảm cho ngươi một đời phú quý."

Ý tứ của bà vú rất rõ ràng, bà muốn ta leo lên giường thế tử, tốt nhất sinh là được một đứa con.

"Nô tỳ phận mỏng, sợ rằng khó lòng đảm đương trọng trách này."

Ta theo bản năng muốn từ chối.

"Trước kia lão thái quân từng chọn mấy tỳ nữ dung mạo xinh đẹp cho thế tử, tất cả đều bị trả về."

Bà vú nhớ lại:

"Sau đó lại chọn hai tỳ nữ nhan sắc bình thường là Xuân Hoa và Thu Nguyệt, dặn dò nhiều lần thì cuối cùng thế tử mới nhận.

Nhưng Xuân Hoa chỉ vì giúp thế tử mặc áo mà bị đuổi ra khỏi viện, từ đó trong viện chỉ còn lại Thu Nguyệt."

Bà vú nhìn ta chăm chú:

"Ngươi là nữ tử đầu tiên do chính thế tử mang về, ngươi cứ cố gắng làm hết sức. Nhưng cũng phải biết giữ chừng mực, nếu chọc giận thế tử thì ngay cả ta cũng không bảo vệ được mạng của ngươi."

Lòng ta rối như tơ vò, đành gật đầu đồng ý.

Từ trước đến nay, nguy hiểm và cơ hội vốn luôn song hành.

Thảo nào lão thái quân bằng lòng để ta đi Thanh Châu, thì ra là có tính toán này.

Ta hỏi Thu Nguyệt về tình hình của phu nhân Quốc Công.

Thu Nguyệt nói:

"Phu nhân sức khỏe yếu, quanh năm tụng kinh lễ Phật nên quen sống an tĩnh. Việc quản lý trong phủ vẫn do lão thái quân đảm nhận."

Hóa ra là vậy.

09.

Ta cùng Thu Nguyệt chuẩn bị hành lý, đa phần là y phục.

Ngô Bá nói đường sá hoang vu, chẳng có mấy đồ ăn thức uống.

Ta bèn xuống bếp chuẩn bị thịt kho và bánh khô, toàn là những thứ để được lâu.

Trước lúc khởi hành, Tần Thừa Uyên mới trông thấy ta trong đoàn người.

"Ngươi cũng đi Thanh Châu?"

Hắn nhíu mày.

Không hay rồi, ta căng thẳng đến mức siết chặt vạt áo.

"Thế tử, hành trình này vất vả, Duy Hạ và Thu Nguyệt đều là nữ tử nên chăm sóc ngài sẽ chu đáo hơn."

Bà vú lập tức lên tiếng:

"Mang theo các nàng thì lão thái quân cũng yên tâm hơn."

Ta nhìn Tần Thừa Uyên đầy hy vọng, sợ rằng hắn sẽ để ta ở lại phủ.

Tần Thừa Uyên nhìn trời, hắn không muốn làm chậm trễ giờ khởi hành nên liền phất tay đồng ý.

Càng rời xa kinh thành, cảnh vật càng trở nên hoang vắng.

Trong nhóm hộ vệ của Tần Thừa Uyên không ai giỏi nấu nướng, họ chỉ có thể làm chín thức ăn.

Ta lấy bánh kẹp thịt kho đem đến cho Tần Thừa Uyên.

Hắn nhìn thoáng qua, cũng không động tay vào.

Tay ta lơ lửng giữa không trung, chờ mãi mà không thấy hắn phản ứng.

"Thế tử thân phận cao quý, đồ ăn đưa vào miệng càng phải cẩn thận."

Phi Chuẩn sáng mắt:

"Để ta thử trước."

Nói rồi hắn cầm lấy bánh trong tay ta, cắn một miếng rồi mang cả hũ thịt kho đi mất.

"..."

Sợ ta bỏ độc mà vẫn ăn nhiều như thế.

"Ta nấu nướng vụng về, e rằng không hợp khẩu vị của thế tử."

Ta thất vọng tự tìm cớ cho mình.

Tần Thừa Uyên lúc này lại tự mình cầm lấy thịt kho và cuốn vào bánh:

"Hương vị không tệ."

Sau này nhớ lại, ta cảm thấy khi ấy Tần Thừa Uyên không phải sợ ta hạ độc, mà chỉ không muốn tiếp xúc với ta.

Hoặc có thể nói, hắn không thích tiếp xúc với nữ tử.

Bà vú từng kể, Xuân Hoa bị đuổi vì giúp thế tử mặc áo, Thu Nguyệt cũng nói Xuân Hoa hình như chạm vào cánh tay của thế tử khiến hắn nổi trận lôi đình.

Ta to gan suy đoán, liệu có phải Tần Thừa Uyên ghét bị nữ tử đến gần vì... trên người có bí mật gì đó?

Hoặc hắn ở trong quân lâu ngày, thành ra lại yêu thích nam tử?

Càng nghĩ ta càng thấy việc quyến rũ Tần Thừa Uyên khó khăn chồng chất.

Dựa vào hũ thịt kho ấy, Phi Chuẩn rảnh rỗi liền trò chuyện với ta nhiều hơn:

"Ngươi chăm sóc thế tử là được rồi, tuyệt đối không được đến gần ngài."

"Vì sao?"

Ta giả vờ không hiểu.

"Tóm lại là đừng mạo hiểm."

Phi Chuẩn bĩu môi:

"Trước đây có một vũ nữ dâng rượu đã chạm vào thế tử, nàng ngay lập tức bị chặt đứt hai tay. Đôi tay trắng nõn, mịn màng như thế mà bị ném xuống đất..."

"Lại có một ca nữ, dựa vào dung mạo hơn người nên nửa đêm leo lên giường thế tử. Kết quả nàng cũng bị ném ra ngoài, hoặc là mất một chân, hoặc là..."

"Được rồi, không cần kể nữa. Ta nhớ kỹ rồi."

Phi Chuẩn tả thực đến ghê người làm ta lạnh cả sống lưng.

Lòng ta chùng xuống, con đường phía trước càng thêm mịt mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro