Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

01.

Vào năm nhà nghèo đến mức không có gì để ăn, ta đã bị bán vào Tiêu phủ làm tỳ nữ.

Ta tình nguyện bị bán.

Phụ thân ta ngã gãy chân và nằm liệt trên giường. Đệ muội còn nhỏ dại, thân thể mẫu thân lại yếu ớt không gánh vác nổi gia đình.

Năm lượng bạc đổi lấy mạng sống của cả nhà bốn người, quả thực rất đáng.

Bà mai khen ngợi dung mạo của ta, còn bẻ miệng ta ra xem thử:

"Răng đều tăm tắp, nhà các ngươi đúng là có vận may lớn, con bé này sắp được hưởng phú quý rồi."

Ta nhìn ba chữ lớn trên tờ khế ước bán thân mỏng dính: "Lâm Duy Hạ."

Sau đó, ta ấn ngón tay xuống.

Ta sinh ra vào tháng tư, phụ thân từng đổi một miếng thịt lợn để nhờ thầy đồ trong thôn đặt cho ta một cái tên.

"Tứ nguyệt duy hạ, lục nguyệt tồi thử."

Bà mai đưa bạc cho mẫu thân ta rồi dẫn ta bước lên xe bò.

"Không được mang tỷ tỷ đi!"

Đệ đệ năm tuổi lao tới, thằng bé ôm chặt lấy chân ta.

Ta móc ra một viên kẹo mạch nha đã hơi chảy nước được bọc trong giấy dầu và đưa cho nó:

"Nghe lời nào, ở nhà chăm sóc phụ mẫu và muội muội, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng trở về thôi."

Mẫu thân ôm lấy ta khóc không thành tiếng:

"Con ngoan, chờ mua được thuốc cho phụ thân con, chờ gia cảnh tốt hơn, phụ mẫu nhất định sẽ chuộc con về."

Ta gật đầu thật mạnh, bà mai quay mặt đi không dám nhìn.

Bà đã quen với cảnh sinh ly nên chỉ biết thở dài:

"Chưa từng nghe cặp phụ mẫu nào còn nghĩ tới chuyện chuộc nhi nữ về."

Ta biết điều đó, nhưng phụ mẫu ta yêu thương ta.

Chỉ tiếc, thế đạo này không muốn để con người được sống yên ổn.

02.

Sau khi vào Tiêu phủ, cuối cùng thì ta cũng được ăn no.

Ta học cách sinh tồn trong chốn đại viện thâm sâu, thân thiết gọi các tỳ nữ khác là tỷ muội và sống hòa đồng một chỗ.

Chẳng bao lâu sau, chúng ta được cho một cơ hội - tiểu thư muốn chọn tỳ nữ đồng tuổi làm nha hoàn thân cận.

Giữa một đám tỳ nữ mặt mày vàng vọt, thân thể gầy gò thì tiểu thư đã khen tay ta vừa thon vừa đẹp.

Ta ngỡ rằng những ngày tốt lành của ta đã tới.

Các tỳ nữ xung quanh nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng bỗng dưng bụng ta đau lại quặn, sắc mặt trở nên tái nhợt, ta vội vàng thưa với quản sự rằng cần mình phải đi vệ sinh.

Chưa kịp để quản sự đồng ý thì ta đã không nhịn được mà bị mất mặt ngay trước mặt tiểu thư.

Tuy không có mùi nhưng lại có âm thanh vang lên.

Làm điều này trước chủ nhân là hành vi vô cùng thất lễ.

Quản sự vội vã xua ta đi, sợ nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ.

Ta nhìn thấy tỳ nữ cùng phòng với ta - Tần Di, nàng ta khẽ nhếch môi cười.

Buổi sáng, nàng ta vui vẻ chia cho ta một miếng điểm tâm tinh xảo và nói:

"Duy Hạ, đây là do mẫu thân ta làm, ngươi nếm thử đi."

Ta vội vàng cảm tạ.

"Ngươi đẹp thế này, tiểu thư nhất định sẽ chọn ngươi." Tần Di lại nói, "Đến lúc đó, đừng quên ta nhé."

"Nhất định không."

Về sau ta mới biết, trong điểm tâm có trộn đậu bà, Tần Di đã chia món đó cho mấy tỳ nữ có dung mạo xuất chúng, mà ta chỉ là một trong số đó.

Ta xuất thân từ thôn quê nghèo khổ nên chưa từng thấy những thủ đoạn âm hiểm trong hậu viện.

Rõ ràng đều là những cô bé mười tuổi, vậy mà đã có thể bày ra những mưu hèn kế bẩn như thế.

Tần Di là con nhà gia sinh, mẫu thân nàng ta làm quản gia trong Tiêu phủ đã nhiều năm, nàng ta từ lâu đã nhắm đến vị trí nha hoàn thân cận của tiểu thư.

Lúc ấy ta mới hiểu, ở hậu viện nhà quyền quý thì chặn đường người khác cũng là một tội lỗi.

03.

Ta trở thành một tỳ nữ làm việc nặng nhọc.

Năm năm quét dọn trong hậu viện Tiêu phủ khiến lòng ta lạnh lẽo hơn cả phiến đá xanh.

Dẫu mỗi tháng đều nhịn ăn nhịn mặc để dành được chút tiền công, ta chưa bao giờ mua cho mình một chiếc trâm hay cây trâm ngọc, nhưng qua từng tầng quản sự bóc lột, tiền đến tay ta chỉ còn vài chục đồng xu ít ỏi.

Năm lượng bạc với ta mà nói, là một giấc mộng xa vời.

Tần Di trở thành nha hoàn thân cận của tiểu thư, suốt năm năm qua nàng ta luôn đề phòng nghiêm ngặt, chặn mọi con đường tiến thân của ta.

Ta cắn răng chịu đựng mà âm thầm mưu tính, đúng vào đêm mưa giúp Ngô bà tử ở nhà bếp chạy khắp nơi, cuối cùng cũng xin được một bình rượu thuốc.

Sau đó ta nhận bà làm nghĩa mẫu.

Từ ấy cuộc sống của ta mới đỡ vất vả hơn chút ít, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Một ngày nọ, Tần Di đi ngang qua sân của ta, bộ y phục sặc sỡ trên người nàng ta tựa như cánh bướm bay lượn.

Ta siết chặt cây chổi trong tay, cúi đầu chờ nàng ta rời đi.

Thế nhưng nàng ta lại quay lại và đứng trước mặt ta:

"Ngươi, tên là gì nhỉ?"

Tần Di làm ra vẻ như quên mất tên ta.

"Lâm Duy Hạ."

"Ồ, cái tên không tệ, nhưng cũng chỉ là một tỳ nữ làm việc nặng mà thôi."

Ánh mắt nàng ta lướt qua khuôn mặt ta, rồi lại dừng trên đôi tay đã sớm chai sạn, chẳng còn thon thả như xưa của ta.

"Đáng tiếc, năm ấy tiểu thư còn khen tay ngươi đẹp, giờ chúng lại xấu thế này. Có những người sớm đã bị số mệnh định sẵn là hèn mọn."

Nói rồi, Tần Di đá đổ giỏ lá cây ta vừa thu gom, rồi nghênh ngang rời đi.

Quản sự nhìn mảnh sân ngổn ngang, bà ta nhíu mày trách mắng:

"Được lắm, ngươi dám lười biếng, không quét dọn sạch sẽ vậy tối nay nhịn ăn đi!"

Ta ôm bụng đói trằn trọc suốt đêm.

Ngô bà tử nheo mắt nhìn ta:

"Tiểu Hạ, ngươi có dung mạo tốt như thế, không nên mãi quét dọn thế này."

Ta đang xoa bóp vai cho bà, vừa nghe vậy thì liền ngừng tay, quỳ xuống trước mặt bà:

"Cầu xin nghĩa mẫu chỉ cho con một con đường sáng."

Ngô bà tử mỉm cười đầy ẩn ý.

04.

Ngô bà tử ở Tiêu phủ nhiều năm, bà có cách riêng để nghe ngóng tin tức.

Tiểu thư Tiêu Bích Vân đã đến tuổi gả chồng, Tiêu gia dự tính gả nàng cho thế tử Tần Thừa Uyên của Quốc Công phủ.

Hai nhà đang bàn bạc chuyện hôn nhân.

Tần Thừa Uyên là người từ nhỏ đã đọc binh thư, sau lại ra chiến trường, một mình một ngựa chém giết kẻ địch và lập nên nhiều chiến công hiển hách.

Nhưng tính tình hắn hung bạo, nghe nói là kẻ giết người như nghóe, quanh thân toát ra khí tức dữ tợn, lại chưa từng gần nữ sắc, được gọi là "Sát Thần".

Tiêu Bích Vân lại thích những công tử phong lưu nho nhã, chẳng ưng những võ tướng thô kệch.

Nàng bỗng nghĩ ra một kế, muốn chọn một tỳ nữ "ẩn mình" bên cạnh Tần Thừa Uyên để làm ô uế danh tiếng hắn, khi ấy hôn sự giữa hai nhà cũng tan vỡ.

Nhưng việc này nào có dễ, đám tỳ nữ đều coi đây là trò đùa.

Đi quyến rũ Tần Thừa Uyên, thành thì hưởng phú quý, nhưng nếu thất bại thì chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ, còn đâu phúc phận mà hưởng.

Tiêu Bích Vân lại càng quyết tâm, nàng lượn khắp hậu viện để tìm tỳ nữ phù hợp.

Khi Ngô bà tử kể chuyện này, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi khuôn mặt ta:

"Tiểu Hạ, ngươi có dám thử một phen không?"

Máu trong người như sôi trào, nhưng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Con dám."

Quản sự họ Trương ở hậu viện đã gần ba mươi mà chưa cưới vợ, ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng khiến ta kinh hãi.

"Tiểu Hạ, ngươi cũng nên lấy chồng rồi nhỉ."

Hàm răng vàng khè cùng làn da thô ráp của hắn khiến đêm đó ta mơ thấy ác mộng.

Nếu hắn cầu xin phu nhân, với thân phận tỳ nữ thấp kém của ta thì không có cách nào chống lại số phận này.

Nếu tiếp tục ở lại Tiêu phủ, ta chắc chắn không có ngày được ngẩng đầu.

Ta tìm thời cơ, cố tình tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ với Tiêu Bích Vân trong hoa viên.

"Ồ, sao ta chưa từng thấy ngươi?" Tiêu Bích Vân bảo ta ngẩng đầu lên.

Tần Di xen vào:

"Nàng ta chỉ là một tỳ nữ làm việc nặng, tiểu thư tôn quý như vậy đương nhiên không thể để ý đến nàng ta."

Tiêu Bích Vân nhìn đôi tay của ta:

"Thảo nào. Ta có một việc, ngươi có muốn làm không?"

Ta cúi mình hành lễ:

"Nô tỳ nguyện vì tiểu thư mà dốc sức."

Tiêu Bích Vân là đích nữ Tiêu gia, từ nhỏ nàng đã được sủng ái nên tính tình có chút kiêu căng.

Kế hoạch ngông cuồng của nàng chẳng có tỳ nữ nào chịu thực hiện, nên cuối cùng nàng đã nhắm đến ta - một tỳ nữ không nơi nương tựa:

"Chỉ cần ngươi quyến rũ được Tần Thừa Uyên, khiến hắn si mê ngươi, khi hôn sự của hai nhà bị hủy bỏ, ta sẽ thưởng ngươi mười lượng vàng."

"Tiểu thư, nếu nô tỳ làm được thì nô tỳ muốn được chuộc thân và trở về nhà."

Tiêu Bích Vân không do dự mà đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro