Mùa hạ trở về.
Ngồi trên xe về, Chí Hoành cứ cho hồn phiêu du ngoài cửa kính, mặc kệ A Nhị kêu thế nào cũng chẳng thể mang cậu trở lại thực tại. A Nhị nhìn cậu nhóc, cứ như muốn yên tĩnh một mình, không muốn bất kì ai quấy rầy vậy; tai đeo headphone, tầm nhìn thả trôi theo gió, không rõ là có nghe hay giả vờ không nghe mình gọi nữa! Đành quan sát qua kính xe, đôi mắt to ấy rất trong nhưng thực buồn, A Nhị có thể cảm nhận được điều đó.
_ Đây chẳng phải là điều em muốn sao? –Đại Đại đưa mắt đánh một vòng không khí ngột ngạt.
- Em cần nói chuyện với anh sao?! Chuyện lần trước không phải là em bỏ qua cho anh đâu, tại nhà có khách nên em mới nể mặt anh đó! – A Nhị nhíu mày bực bối, hắng giọng trách móc.
_ Vậy em muốn anh làm cái gì mới vừa ý em? – đâu phải là anh cố ý.
- Em không biết!!! – A Nhị khoanh tay trước ngực, mặt nhăn nhó.
_ Em..., thôi đi! – cãi với em chỉ càng thêm lắm chuyện.
Chí Hoành ngồi ở hàng ghế sau, tách biệt với hai người họ; không phải cậu không nghe họ nói chuyện, headphone khá nhỏ, chỉ là cảm thấy có chút trống trải len lỏi trong tim. Nhìn hai người bọn họ cãi nhau, nhưng tình cảm vẫn luôn đong đầy, hạnh phúc là thế đó. Đâu phải êm đềm mới là tốt, đôi lúc cãi nhau thì mới bền chặt; ít nhất cãi nhau làm họ chắc rằng đối phương luôn ở đây. Còn cậu,...ngay cả người để cãi vã, gây gổ cũng không có... Thật cô đơn.
Lạ quá, mọi thứ trong nhà vẫn vậy, nhưng sao cậu lại cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó, một điều vô cùng đặc biệt. Ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo, kỉ niệm cách đây một tháng cứ như tua chậm lại trước mắt.
*****
Chiều Trung Quốc, buồn bã, ồn ào!
_ Đang tơ tưởng đến mỹ nhân nào sao? – Vương Nguyên mở lời trêu chọc cái người đang cầm sách ngồi thừ nhìn trời!
_ Biến ngay cho tớ! – Thiên Tỉ dùng lực chọi nguyên cuốn sách vào đầu con người ham đùa kia. / Không phải cậu, chắc tớ sẽ thế này sao?/
_ Chí Hoành không muốn về? – Tuấn Khải lên tiếng ngăn chặn cơn bùng nổ của Thiên Tổng bạo lực.
_ Nhất định sẽ trở về!!! – nhìn về khoảng xa xăm, giá như có thể nhìn thấy một người ở nơi kia!
_ Nhất định không trở về thì có! – lại trò đùa dai.
_ Cậu muốn chết kiểu nào? Bóp cổ hay đập đầu? – Thiên Tỉ đứng lên hăm dọa.
_ Khải ca, em đói, chúng ta đi ăn thôi. – nói rồi kéo Tuấn Khải đi thật nhanh, chọc giận Thiên Tỉ thật đáng sợ.
Nhìn bóng hai người kia đi mất, Thiên Tỉ nở nụ cười nhẹ. Tay này đặt lên cổ tay kia, ngay chiếc vòng Chí Hoành tặng, vuốt nhẹ. Nhất định may mắn sẽ về!
*****
Mùa hạ về rồi đó.... Ai nhắc ai nhớ về kỉ niệm cũ.
Chí Hoành vươn vai, phù... cuối cùng cũng sửa lại bài sáng tác xong rồi. Một cái kết thật đẹp dành cho 'Thần Mưa' và 'Tiểu Thiên Sứ Nắng'. Chỉ có điều, cái kết của chính mình, cậu vẫn không biết làm thế nào mới trọn vẹn.
_ TIỂU HOÀNH THÁNH, MAU NGỦ ĐI, THỨC KHUYA KHÔNG TỐT ĐÂU!!! – cái giọng hét oanh vàng từ dưới nhà vọng lên.
_ TỚ BIẾT RỒI!!! –phải hét lại cho cậu ấy nghe thấy, nếu không sẽ bị tra tấn mãi.
/ _ Em mà thức khuya, sáng mai cái mặt sưng như con heo xấu xí cho mà xem!
_ Tại em đẹp hơn anh nên anh mới ghen tị mà chê em xấu hoài chứ gì?!
_ Anh chỉ sợ em xấu nên mới khuyên em thôi!
_ Xì, không thèm. Em đi ngủ là được chứ gì!/
Chí Hoành lấy tay đập mạnh vào đầu mình. Nhớ cái gì chứ? Người ta cũng không có ở đây để chê cậu xấu? nên vui mới đúng!
Nghĩ có vậy mà cũng làm người ta tự cười chính mình. Tiểu Hoành xếp gọn tập sách mang để ngay ngắn một góc bàn. Nhìn về chiếc điện thoại một chút, vẫn ngoan ngoãn nằm im ở đó; ừ, chúng ta cần thêm cản đảm. Di chuyển ánh mắt về hướng khác, chợt đứng lặng ngay bức tường kế bên bàn học; tại sao có tấm vải giấy che ở đây? Ngày hôm qua về ngồi im lặng dưới nhà, xong rồi lại ngủ lu bù; đi học về thì làm bài tập, hoàn toàn không để ý điều khác lạ này!
Giật mạnh tấm vải giấy xuống, những bức ảnh được tỉ mỉ xếp thành hình trái tim đứng hiên ngang, là hình của cậu, là nụ cười của cậu, là ánh mắt của cậu, là hướng nhìn của cậu... là chuyến đi chơi thật thoải mái đó... Cũng là yêu thương của cậu...
" Anh yêu em"
Câu nói ấy lại vang lên dịu dàng. Từ khi nào, cậu luôn là duy nhất trong ánh nhìn của Thiên Tỉ? Từ khi nào tình cảm đơn phương này được đáp lại? Gọi nó là song phương hay là tình yêu ngu ngốc đây? Ngắm nhìn chính mình qua ống kính của người ta, thật là xấu hổ mà. Giới hạn quan sát đều quy tụ về Thiên Tỉ, người ta lại chụp được điểm yếu của chính mình./ Lưu Chí Hoành ơi là Lưu Chí Hoành, giấu đầu lòi đuôi mà cũng không biết. Ngu ngốc!/
Chí Hoành chạm vào những tấm hình, hơi ấm lướt qua từng đầu ngón tay.
" Mau sớm về nhà. Có người vẫn luôn chờ đợi em".
Miếng giấy note màu vàng được dán ở giữa trái tim, nương theo mép tấm ảnh cậu đang vẫy tay gọi Thiên Tỉ. Đúng rồi! Là lý do này. Thiên Tỉ. Lý do chính là Thiên Tỉ! Ngay từ đầu, ánh mắt của cậu chính là luôn hướng về người này; trái tim của cậu chính là người này, đến giờ vẫn không hề thay đổi. Cậu muốn về nhà. Muốn bên cạnh người cậu yêu thương. Muốn yêu và được yêu. Dịch Dương Thiên Tỉ! Lý do chính là như vậy.
Ôm lấy chăn, cuộn mình thật ấm áp. Ngủ giấc ngon nào tình yêu đẹp của tôi.
.
.
.
Vài tờ lịch đầu tiên của mùa hạ rơi xuống... nhẹ nhàng như lá...vội vàng thời gian đi qua ...
Chuyến xe bus đi riết thành quen, chốc lát lại thấy buồn vô hạn... Người ta đến rồi lại đi... bỏ lại chỉ là khoảng trống đau lòng... Thì ra bấy lâu nay chỉ là quen thôi. Cậu quen với cuộc sống do mình lặp trình như thế này, chứ không quên. Cậu chưa bao giờ quên, cho đến khi người kia lại xuất hiện, cảm giác ngày xưa cứ hùn hụt chạy về tim. Ừ, thì là nhớ! Sao mà không nhớ được chứ? Có người đi cùng, mặc dù khi ấy người đi trước người đi sau nói luyên thuyên, nhưng không yên lặng đến cô đơn thế này, càng không phải một mình... Mưa rồi kìa... Cơn mưa đầu hạ, có ai chờ mong...
_ Chú ơi! Cho cháu xuống ở trạm này đi! – Chí Hoành nói với bác xe bus.
_ Nhóc con, trạm sau mới đến nhà. Trời lại mưa nữa. Cháu muốn nổi loạn cái gì? – Bác xe bus nhất quyết không đồng ý.
Vậy mà cậu nhỏ cứng đầu, vẫn theo dòng người kia xuống xe, để lại cái lắc đầu cùng cậu nói hờn giận của bác lái dễ thương : " Tuổi trẻ thật là không bình thường".
Tắm mưa thôi! Chí Hoành vui đùa chạy trong mưa. Cậu muốn tìm về mình của ngày xưa. Chỉ cần tìm lại cảm giác của chính mình, cậu cũng sẽ tìm được trái tim của mình... Tìm được đường trở về bên cạnh một người...
.
.
.
_ NÈ! CÓ ĐIÊN KHÔNG HẢ? – A Nhị thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Tiểu Hoành nhà mình thì hét lên.
_ Tại nóng quá, tớ tắm cho mát! – đứa nhỏ cười hả hê, nụ cười này...đáng yêu làm sao, ngây ngô làm sao...
_ Mưa đầu mùa, tắm là bệnh chết đó! Mau đi thay đồ rồi lau khô tóc nhanh lên. – A Nhị lôi Chí Hoành chạy lên phòng, nhìn nụ cười kia, lòng cậu thấy thật sửng sốt. Nụ cười đó, cậu chưa thấy bao giờ.
A! Sao lại có một trái tim to nằm ở đây thế? Là hình của Tiểu Hoành Thánh. Nụ cười này... nụ cười này...rất giống nụ cười khi nãy của cậu ấy...
_ Khác lắm phải không? – A Đại đặt ly sữa nóng trên bàn học, lên tiếng.
_ Em không biết! – A Nhị nhìn hành động của người kia rồi lại nhìn những tấm hình!
_ Em biết! Nụ cười của em ấy khi hướng về Thiên Tỉ khác hoàn toàn khi bên cạnh chúng ta? - A Đại nhìn tấm hình ôn nhu xoa đầu A Nhị _ Em có biết, trong bài sáng tác, em ấy đã cho ' Thần Mưa' và 'Tiểu Thiên Sứ Nắng' mãi mãi không thể bên nhau, có mưa thì không có nắng. 'Tiểu Thiên Sứ Nắng' chỉ có thể mãi mãi dõi theo 'Thần Mưa' lướt qua rồi rời đi mãi, ' Tiểu Thiên Sứ' chỉ mãi ở phía sau chịu lạnh rồi hong khô tất cả bằng sự ấm áp của mình. – A Đại lấy trong ngăn bàn ra cuốn sổ nhỏ.
_ Sao lại viết kết thúc buồn như thế chứ? Cậu ấy chả lạc quan tí nào? – Nhị Nhị phàn nàn.
_ Sửa lại rồi! 'Tiểu Thiên Sứ Nắng' đã vượt qua mọi thứ để yêu 'Thần Mưa', là cam tâm tình nguyện. Vì duy nhất chỉ có 'Tiểu Thiên Sứ Nắng' mới thấy được sự đơn độc và lạnh lẽo nơi 'Thần Mưa' và muốn dùng ánh nắng nơi chính mình sưởi ấm những giọt nước lạnh lùng kia. Sau những cơn giông bão, 'Thần Mưa' cũng nhận ra, từ rất lâu rồi, mình cũng yêu ' Tiểu Thiên Sứ Nắng' chỉ là.... Mà thôi đi, không phải có mưa thì sẽ không có nắng đâu. Nếu nói như vậy, thì mưa nắng phải tính sao đây. Những cơn mưa nắng mà khi ta đắm mình trong đó sẽ say sẩm, vừa mát vừa ấm, làm người ta dù biết khi dầm mình trong mưa sẽ bệnh nhưng vẫn muốn... Tình yêu của hai người bọn họ là như thế đó. Say mê từ lúc nào mà không biết, khi bệnh rồi thì mới phát hiện ra, mình không còn cách nào trị dứt cơn say này...Một cơn say tình yêu dai dẳng và dài lâu... - Đại Đại nhìn thẳng vào mắt A Nhị, khép lại quyển sổ.
_ Tiểu Hoành Thánh viết hay thật! – cậu ấy đúng là người nhạy cảm.
_ Đúng vậy! Chỉ có điều, nó vẫn chưa thể thực hiện được. Vì có một 'Đại Ác Ma' đứng chính giữa chia cách họ. – A Đại nhét quyển sổ vào tay ' Đại Ác Ma'.
_ Anh ...là đang nói em sao? – nghe ám chỉ mình A Nhị theo phản xạ hỏi lại.
_Anh có nói em sao? – vừa dứt lời đã nắm tay kéo A Nhị đi ra, trước khi khép cửa còn lớn tiếng vọng vào trong:
_ Tiểu Bánh bao, tắm xong thì uống ly sữa anh để trên bàn nha!
.
_ Nhị Nhị! Không lẽ em không hiểu nhân vật trong sáng tác của em ấy sao?
Im lặng.
_ Em ấy tìm được câu trả lời cho chính mình rồi. Em lại ngăn cản sao?
_ Chúng ta là một gia đình mà. Nếu cậu ấy đi rồi thì... - A Nhị buồn bã lên tiếng.
_ Em ấy cuối cùng cũng tìm được đáp án cho chính mình. Nếu là người thân, em phải mừng cho em ấy mới đúng.
_ Nhưng chúng ta...chúng ta sẽ không còn...không còn Tiểu Hoành bên cạnh nữa...em không muốn...không muốn...- A Nhị gần như sắp khóc.
_ Nhị Nhị! Chúng ta có thể cùng nhau được sao? Em có từng nghĩ nếu em ấy bệnh, anh chăm sóc, lo lắng cho em ấy, em có ghen không?- A Đại ôm lấy mặt Nhị Nhị chân thành hỏi.
_ Em hứa là sẽ không ghen! – A Nhị chắc chắn đáp.
_ Cứ cho là em không ghen đi! Nhưng nếu em cùng em ấy đều đổ bệnh. Anh chăm sóc cho em, không có thời gian lo cho em ấy, em ấy sẽ thấy tủi thân lắm. Còn nếu mãi lo cho em ấy mà quên mất em, lúc đó em lại cảm thấy anh không còn yêu em. Chúng ta có thể sống trọn vẹn được sao?
Lại rơi vào im lặng.
_ Chúng ta tồn tại trong cuộc đời này để sống một cuộc sống trọn vẹn, chứ không phải dằng co như thế này. Hai chúng ta bên nhau, em ấy chỉ một mình. Như thế không công bằng với em ấy. Nhị Nhị, em có thật sự yêu thương em ấy không? Để em ấy trở về đi.- A Đại vỗ vỗ lưng người đang khóc.
Một mảng im lặng chỉ còn nghe tiếng khóc...
.
_ Ăn thêm cái này đi! - A Nhị gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Chí Hoành.
Nhìn A Nhị cứ gắp đồ ăn cho mình không ngừng, Chí Hoành lại nghĩ đến người kia.
/ Thiên Tỉ gắp đồ ăn cho Chí Hoành, bé con này lại đem trả lại; thằng nhóc kia cũng không vừa gắp quăng vào chén lần nữa. Hai đứa cứ quăng tới quăng lui đến khi đồ ăn rơi xuống bàn lập tức trừng nhau.
_ Thiên Tỉ, đồ ăn không có tội a~
_ Bởi vậy em nên ngoan ngoãn mà ăn đi. Đừng có gây thù với anh!!! /
_ Thiên Tỉ! – Chí Hoành vuột miệng nói ra cái tên mình muốn gọi.
A Nhị rơi cả đôi đũa trong tay, thức ăn đang gắp giữa chừng cũng rơi xuống bàn. Đôi mắt không thể ngờ nhìn Chí Hoành.
_ Ahahahaha... Tớ chỉ giỡn thôi à ... hahaha ... xem cái mặt cậu sợ như thế, vui quá đi mất ... hahaha...đừng để ý...- Chí Hoành đành phải kiếm cớ khác thôi, cậu không muốn họ buồn.
_ Tìm được đáp án của mình rồi...thì...về đi...- A Nhị cằm lại đôi đũa, tay run lên một chút.
_ Tớ...tớ...- Chí Hoành không biếp phải làm sao, vừa không muốn họ đau lòng, vừa không muốn nói dối.
_ Bài toán khó có rất nhiều đáp án.Cậu tìm được đáp án đúng rồi, không mau đem về nộp để nhận thưởng. Về nhà đi. Tớ nói thật đó, trở về đi! – mắt đỏ hoe, A Nhị cười cười nói.
_Nhị Nhị! Tớ...tớ...tớ...xin lỗi! – Chí Hoành vội nắm chặt bàn tay đang gồng lên từng chút.
_ Xin lỗi gì chứ?! Có trách thì trách tên kia. Ngay từ đầu không nhận ra yêu cậu đi, để cậu chạy đến tận đây làm loạn. Lên mà chuẩn bị trở về nhà mau!
Hai bàn tay đang siết chặt, A Đại đặt bàn tay của mình bao trùm hai đôi bàn tay nhỏ bé kia. Không ai nhắc ai, nhưng ai cũng biết, khi buông ra rồi, sẽ không còn cơ hội nắm lại được nữa. Cứ giữ chặt như vậy không phải tốt lắm sao.
.
_ Tớ...có thể mang theo tấm hình của cả 3 chúng ta không? – Chí Hoành nhìn dáng người thân thuộc kia đứng lặng lẽ ở một góc mà đau lòng.
_ Đây!....Lưu Chí Hoành, cậu nghe cho rõ đây. Từ giờ phút này, tớ chính thức đuổi cậu. – A Nhị nắm chặt bả vai Chí Hoành. – Mau đi đi.
_ Lên đường bình an, chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc. Tiểu Bánh Bao của anh! – A Đại ôm đứa nhỏ vào lòng.
_ Không được quên tớ đâu nha. Có thể quên A Đại. Tuyệt đối không được quên tớ! – A Nhị hít hít lấy hơi để ngăn không cho mình khóc. –Tớ sẽ không tiễn cậu đâu, tớ sợ mình sẽ giữ cậu lại. Cậu mau đi đi, xe chờ ngoài kia. Đi nhanh đi, không thôi tớ đổi ý đó! – nói rồi lại đẩy Chí Hoành ra, dù thực sự cậu rất muốn ôm đứa nhỏ này thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
_ Đại Đại, Nhị Nhị! Cảm ơn vì đã luôn yêu thương em. Còn có Xin lỗi, xin lỗi. Tạm biệt! – Chí Hoành khóc nấc rồi quay đi.
...
_ Cậu ấy...đi rồi! - Bóng dáng nhỏ vừa đi khuất A Nhị đã nhào vào lòng A Đại khóc nức nở.
_Ừ! Đi rồi! – A Nhị nào biết, người con trai đang ôm cậu, khóe mắt cũng rơi ra một giọt lệ nhưng đã vội lau đi.
Đối với 3 người bọn họ, lời chia xa như vậy thôi là đủ rồi. Nói như thế nào cũng vẫn là đau lòng. Nên nói ít như thế thôi là được lắm rồi. Cứ như thế mà đi, trong lòng ai cũng hiểu. Chia xa chính là chia xa, nói dài hay nói ngắn, cuối cùng cũng phải chia xa....
.
_ Tớ...tớ...em. ..em .Chậu hoa thạch thảo tím em yêu nhất, tặng lại cho anh. Nhị Nhị, cảm ơn anh. Em rất yêu quý anh! – Chí Hoành nói xong vội cúp máy. Loa thông báo vang lên thúc giục hành khách nhanh chân vào trong.
Nhị Nhị nhận được cuộc gọi, mừng rỡ vô cùng vì đưa nhỏ cuối cùng cũng chịu gọi một tiếng anh. Ôm chặt A Đại:
_ Tiểu Hoành Thánh cuối cùng cũng gọi em bằng anh, em có em trai rồi... Đại Đại, em không thể mất em trai...Hay là...
*****
" 17:09 PM" – nhận được tin nhắn là Thiên Tỉ hiểu ngay, vui mừng mà nhảy lên, hết ôm Khải ca lại ôm Vương Nguyên, đến mấy nhóc thực tập sinh cũng chẳng buông tha.
_CHÍ HOÀNH SẮP VỀ TỚI, TRỞ VỀ RỒI. CUỐI CỦNG CŨNG CHỊU VỀ RỒI!
Cứ như thế mà từ sáng cho đến xế chiều, cả công ty đều bị tra tấn bởi tiếng hét được lặp đi lặp lại không sai một chữ.
.
.
.
_ Sao lại không thấy đâu? –Thiên Tỉ nhón chân tìm kiếm.
_Cậu có bị điên không vậy? Còn hơn 1 tiếng nữa...Ai mượn ra sớm làm gì! – Vương Nguyên bực bội, tự dưng bị lôi ra đây đứng chờ mòn cổ.
_ Vậy thì cậu biến ngay khỏi mắt tớ!
_CẬU... - Vương Nguyên bị chọc tức hùng hổ nhào lại.
_Chúng ta qua bên kia ngồi chờ đi. – Chỉ có Tuấn khải biết được thời cuộc thôi.
_ Đình Tín, chúng ta cũng lại góc kia ngồi chờ đi. Để mặc tên điên kia đứng đây được rồi! – nói rồi cặp này cũng lui về một góc.
.
17:09 PM. Chuyến xe bus số 179.
Thiên Tỉ căng mắt nhìn từng người, từng người một xuống xe... Người xuống xe không còn một ai nữa.Chí Hoành đâu???
Đang ủ rũ cuối đầu hụt hẫng lại có giọng nói ấm áp quen thuộc vô cùng:
_ Xin lỗi, lại phiền chú phải đánh thức!
/ Thì ra là ngủ quên. Đồ ngốc!/
Nhìn dáng nhỏ vươn vai ,vặn mình một chút mà buồn cười thật, đáng yêu nữa chứ. Người này, rốt cuộc cũng chịu trở về rồi. Rất muốn ngắm nhìn, ngắm nhìn nhiều hơn nữa. "Anh yêu em", đột nhiên muốn hét lên như thế. Thiên Tỉ cảm thấy mình điên thật rồi. Giờ phút này, không thể dùng lời nào để diễn tả được trong lòng anh đang nghĩ gì đâu. Muốn ôm người kia thật chặt, lại muốn đứng nhìn kia mãi thôi...Cái cảm giác đối lập chết tiệt.
Chí Hoành vì ngủ quên mà mình mẫy mỏi nhừ, vươn vai, vặn người chút. Vừa xoay người đã chạm ngay ánh mắt ôn nhu nhìn mình chằm chằm. Là người đó. Người bản thân mình luôn hướng về. Khuôn mặt, ánh mắt, tính cách và tài năng đều tuyệt đối. Mình có thể giữ chặt trái tim người này không? Có thể chứ! Vì trong mắt người đó, không phải là hình ảnh của mình đó sao? Thế giới của người đó chỉ có mình thôi sao? Có thể, có thể , tuyệt đối có thể.
Đang bận rộn với suy nghĩ của chính mình, không biết từ lúc nào Thiên Tỉ đã chạy nhanh đến mà ôm chầm lấy mình. Tốc độ nhanh quá làm Chí Hoành loạng choạng đứng không vững.
_ Em về rồi! – Thiên Tỉ thỏ thẻ.
_ Ừa, em trở về rồi nha~ - Chí Hoành vui vẻ vươn tay ôm người kia.
_ Anh yêu em. Lưu Chí Hoành, anh yêu em! – Thiên Tỉ lại nói.
Không có lời đáp, nhưng có nụ cười ai đó bẽn lẽn trốn vào vai Thiên Tỉ.
_ Em nói cái gì đi chứ? – lay lay đứa nhỏ.
_ Thiên Tỉ, em về nhà rồi! – bé con hồn nhiên đáp.
_ Không phải. Ngốc thật! Câu nói em nợ anh trong khoảng thời gian dài kia kìa? – mặt người nào đó đen thui như đít nồi.
_ Em...em...em yêu anh! – đỏ mặt rồi, lại gục vào vai người ta mà trốn.
**
_ Lần đầu tiên em mới thấy Tiểu Hoành Thánh thẹn thùng nha~ đáng yêu quá đi mất! – A Nhị lắc lắc tay A Đại.
_ Còn nhiều điều thú vị lắm! – A Đại nham hiểm nói.
**
_ Anh đã đợi câu nói này rất lâu rồi đó! – Thiên Tỉ khi nói cố tình thổi nhẹ vài tai bé con.
_ Là ai đợi lâu chứ? Em đã yêu anh suốt 4 mùa luôn đó. Vậy mà...- vành tai đỏ ửng.
_ Anh đợi lâu hơn. Anh đợi em suốt 12 mùa mà!
_ Xạo vừa thôi! 1 năm chỉ có 4 mùa. Anh lấy đâu 8 mùa còn lại? – Chí Hoành cười nắc nẻ vì 12 mùa.
_ Thì 3 năm. 3 năm là 12 mùa, không đúng sao? – Thiên Tỉ nhéo nhéo má phúng phính của Tiểu Hoành.
_ 3 năm cũng chỉ có 4 mùa thôi! Anh là học bá cái kiểu gì vậy không biết! – Chí Hoành phồng má cãi lại.
Thiên Tỉ ôm má, ép mắt đứa nhỏ nhìn thẳng vào chính mình:
_ Mặc kệ 4 mùa hay 12 mùa, anh chỉ biết là anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.Anh yêu em.... – câu ' Anh yêu em' được lặp lại n lần.
_ Em chỉ yêu anh 4 mùa thôi mà năm nào cũng có 4 mùa. Cuối cùng vẫn là luôn yêu anh. – Chí Hoành ôm cổ người nọ , chân thành mà đáp lời.
_ Nói lại lần nữa? – khuôn mặt cười nham hiểm xuất hiện.
_Thiên Tỉ, em yêu anh! – mỉm cười trả lời, ngây ngô sập bẫy.
*chụt* - tầm ngắm ngay môi, không sai lệch chút nào.
_ Nè, có biết đây là nơi công cộng không hả? – Chí Hoành vươn tay đánh một phát vào vai tên cả gan hôn lén kia, đe dọa.
_ Không ai nhìn đâu! – nói rồi lại hôn lên đôi môi đang hé mở kia lần nữa. Sâu hơn, dài hơn.
Chí Hoành vùng vẫy thoát khỏi nhưng xung quanh đều bị bao vậy không cho trốn chạy.
**
_Cậu ta dám dùng bạo lực với Tiểu Hoành Thánh của em...em phải liều mạng với cậu ta! – A Nhị toan chạy lại chỗ lãng mạn kia.
_ Chuyện người ta, em nháo làm gì? – A Đại kéo người kia ôm vào lòng.
**
Tuấn Khải đang chăm chú nhìn , mỉm cười thì bị bạn Vương Nguyên đá cho một phát:
_ Sau này, đừng có học cách bạo lực của Thiên Tỉ. Nếu không biết tay em!
**
_ Độ dày da mặt của Thiên Tỉ đạt đến cộng vô cùng rồi! – Đình Tín lắc đầu.
_ Tội nghiệp Chí Hoành, da mặt mỏng làm sao chịu nổi. – Nhất Lân thở dài bổ sung.
**
Mưa rồi...Hai con người đang hôn say sưa kia cũng cảm nhận được giọt nước thấm vào mặt,vai áo... Khẽ buông nhau ra mà hít lấy hít để không khí. Chí Hoành tranh thủ mà thở, cậu cứ tưởng mình sẽ chết ngạt luôn rồi chứ. Đang định mở miệng bảo Thiên Tỉ về thôi, mưa rồi; thì lại thấy người kia bung ô ra, cái ô màu xanh của cậu... Ngước đôi mắt to tròn mà nhìn, người này thuộc về mình. Tình yêu này, sau những năm tháng đau khổ, đơn phương, bây giờ đã trọn vẹn rồi. Thiên Tỉ lại vươn tay kéo Chí Hoành vào lòng. Bắt đầu một nụ hôn khác. Nụ hôn lãng mạn dưới cơn mưa, cơn mưa đầu hạ của anh và em.
Ba cặp còn lại như không tin vào mắt mình.
_ Đại Đại! Cậu ta thật là lợi hại. Quyết định quay về đây, sống cùng Tiểu Hoành Thánh quả thật không sai lầm...hahaha. Những ngày thánh xa quê hương thật nhớ biết bao... Em lại càng nhớ Tiểu Hoành, chúng ta là gia đình; không thể tách riêng được.
_ Xem ra, tháng ngày sau này, Thiên Tỉ phải chịu khổ vì bị em phá đám rồi!
A Đại ôm A Nhị vào lòng:
_ Cái kết này quả thật mỹ mãn rồi đúng không?
_Ừm! – Nhị Nhị mỉm cười trốn sát vào lòng ngực ấm áp.
***
Mưa rơi, rửa sạch những chất chứa nhớ mong, rửa sạch đường đi cho hai kẻ yêu nhau tìm được lối về! ( đây là câu nói mình thích nhất trong 4 năm qua).
Mùa hạ năm ấy, anh đến cạnh bên em. Mùa hạ năm ấy, cũng chính là nguyên nhân gây nên bao sóng gió cho chúng ta. Nhưng nhờ có vậy, chúng ta mới biết thế nào là yêu một người. Không phải yêu cái đẹp, cái dễ thương, mà yêu cái gần gũi, thân thuộc, gần đến mức đã chạm vào nhưng không thể nhận ra...
Tháng ngày phía trước, chúng ta có thể cùng nhau rồi. Không một mình, không cô đơn, cùng nhau đau khổ, cùng nhau mỉm cười, cùng nhau hạnh phúc... Tình yêu chính là như thế! Không cần cái gì cao xa lắm đâu. Chúng ta là những con người bình thường, sống cuộc sống bình thường nên chỉ ước mong năm tháng sau này cùng nhau già đi...
Chiếc ô màu xanh ngọc bích giữa trời mưa như điểm dừng đúng lúc của tình yêu. Một tình yêu của nắng, của mưa, của cơn say lòng người...
~~~~~ END ~~~~~
Vậy là đã kết thúc rồi. Nó hoàn toàn khác so với ý tưởng của tôi lúc đầu. Không biết với mọi người có hay không, nhưng đối với tôi mà nói là cả một tấm lòng. A Đại, A Nhị vì yêu thương Tiểu Hoành nên quyết định về nước. Cái chính của fic là tui muốn gửi đến mọi người về phần tình cảm. Tình cảm vô cùng quan trọng, có thể giúp bạn đứng lên, cũng có thể đẩy bạn té ngã, quan trọng là bạn gặp người nào. Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu quý fic, không bỏ rơi fic. Gần 9 tháng fic này mới kết thúc, quả là một chặng đường dài phải không? Vì thế tôi chân thành cảm ơn những ai đã đi cùng tui trong chặng đường vừa qua! Thật sự rất cảm ơn mọi người. CẢM ƠN RẤT NHIỀU!!! * cúi đầu*
Về phần trả lời bình luận. Tôi là người rất ít nói. Khá lạnh lùng, nên nếu có cmt gì làm mọi người buồn hay không hài lòng thì tôi thành thật xin lỗi, tui đã cố gắng vận dụng môn văn tối đa để trả lời rồi đó. Một câu trả lời mọi người tui phải đọc đi đọc lại mấy lần mới dám gửi đi ^^
Có một thời gian tui mất tích nên không trả lời cmt của mọi người được, thật xin lỗi. Tiêu chí hàng đầu của fic, chính là không bỏ đi bất cứ bình luận của ai cả, trân trọng người đọc,nên mọi người đừng hiểu nhầm tui không thèm trả lời nha. Tác phẩm đầu tay của tui, thương lắm hai đứa nhỏ. Hi vọng các em có thể cùng nhau trưởng thành thật vui vẻ và hạnh phúc.
TẠM BIỆT!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro