Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2/2

Đó, hai cái tuyên bố hùng hồn là thế, hoành tráng là thế, cơ mà vụ việc sau ấy mà dân chúng mong chờ sẽ đầu xuôi đuôi lọt hóa ra lại là đầu không xuôi, kéo theo đuôi cũng chẳng lọt.

Chung quy cũng chỉ là một việc rất đơn giản là sau hôm hai nhân vật chính tuyên bố lẫy lừng thiên hạ, chấn động bốn bề, lớp 3-1 đi ngoại khóa. Mà như thế có nghĩa là, hai nhân vật chính sẽ không gặp mặt, không gặp lấy đâu ra tỏ tình.

------------

Budo thở dài đau khổ, Juku và Sho cũng ái ngại nhìn theo.

"Hay là đến tận nơi tỏ tình luôn, đến chỗ anh ấy học ấy?" – Shima đề xuất ý kiến.

"Shin ghét nhất là gặp rắc rối khi đi học, còn thầy cô, bạn bè, tỏ tình kiểu gì cũng thất bại!" – Mina bác bỏ.

"Hay là làm stalker?"

"Lịch học của năm ba còn kín cả ngày, đâu ra thời gian mà canh? Dẹp!"

"Mệt quá đi, sao em nói gì chị cũng phản đối thế?" – Shima nhảy dựng lên phẫn nộ.

"Ai bảo em toàn nói ý bất khả thi, không làm được làm gì?"

"Giỏi thì chị nghĩ đi!"

"Vậy đấy hả? BUDO-SENPAI!!!"

Budo còn đang bận bày mưu tính kế nghe tiếng gọi cũng chả thèm ngẩng đầu, không muốn hai bà tám lắm điều kia chen ngang.

Sho đập tay xuống bàn hùng hổ nói:

"Em hỏi được từ Saki-senpai rồi, cuối tuần này lớp 3-1 làm báo cáo hai ngày, cả hai ngày ấy anh ấy rảnh đấy, tranh thủ đi!

"Lại nữa!" – Mina không bỏ qua cơ hội cợt nhả – "Anh ấy bận bù đầu cho báo cáo, cậu lại khuyên Budo-senpai tỏ tình, làm phiền anh ấy, đến gần đã bị đá rồi còn gì?"

"Đã nói xong đâu?" – Sho lườm cô bạn – "Một tuần sau lớp đấy về trường rồi, tiếp tục lịch học bình thường!"

"Sao cậu không nói thẳng là tuần sau anh ấy rảnh đi?"

"Nói phải có đầu có đuôi, giải thích một lần chứ nói tắt để cậu hỏi lại, tốn nước bọt nói lần nữa à?"

"Lúc cãi nhau với tớ sao cậu không tiếc?"

Budo sáng mắt, sung sướng vì cơ hội hiếm có, anh đứng dậy đi, không thèm cảm ơn Sho Kunin đã cung cấp tin tức, càng không có ý nghĩ nhảy vào can trận cãi vã càng lúc càng to của mấy người bạn.

Đứng trước người yêu, bạn bè chỉ là con số lẻ, nhỉ?

------------

Shin đưa báo cáo cho Saki nộp hộ rồi gục hẳn xuống bàn. Đi học ngoại khoá chủ yếu là quan sát nhưng cũng gần như ở thư viện, phần lớn thời gian để học, thời gian nghỉ cũng eo hẹp hơn ở trường, hai ngày cuối tuần về thì ăn ngủ ở phòng tự học làm báo cáo, đến hôm nay mới được nghỉ ngơi.

Mệt là thế, nhưng giờ cậu lại không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thấy hình ảnh chàng trai tóc đen nào đó hiện lên. Hai tuần, cậu không còn nhận được những bông hoa mỗi ngày một khác, không có bữa sáng đủ dinh dưỡng hợp khẩu vị đưa đến trước cửa, cũng không có mỗi chiều đi dạo dưới sân trường lại gặp bóng dáng người nào đó trong bộ võ phục quen thuộc, cười đầy tự tin. phong thái chững chạc,...

Thói quen...quả là một thứ đáng sợ. Một khi người ta đã quen điều gì đó sẽ rất khó bỏ, không có lại thấy nhớ, thấy trống trải. Shin không định nghĩa được cảm giác đó là nhớ đơn thuần hay cậu đã phải lòng cậu bạn lớp bên có tính kiên trì cực tốt kia nữa. Oka mỗi lần gặp cậu ngơ ngẩn đều càu nhàu không ngừng, nào là thừa nhận đi, rồi chấp nhận đi đủ thứ. Nhưng Shin không nói, tận sâu trong lòng cậu đang chờ đợi điều gì đó, điều đó là cái gì cậu cũng không rõ.

-----------

Chiều hôm ấy, theo thói quen, cậu đi xuống dưới cầu thang trước CLB võ thuật, mắt nhìn về căn phòng quen thuộc kia, nhưng lại không thấy bóng dáng mình đang chờ, có chút thất vọng.

Tim Shin khẽ rung động. Giờ thì cậu biết mình đã bị cậu bạn tăng động ấy cưa đổ rồi, chỉ là tính bướng bỉnh không chịu thua không cho phép cậu thừa nhận.

Đèn trên hành lang vụt tắt, khiến chỗ cậu đứng tối sầm. Shin nhìn quanh quất, cuối hành lang vẫn sáng đèn, rõ ràng không phải mất điện, có thể là đèn hỏng. Cậu đứng dậy, định về lớp, đột nhiên từng phòng CLB lần lượt tắt đèn, chút ánh sáng leo lét biến mất, nhường chỗ cho đêm đen.

Shin thở dài, bước xuống sân, chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên, đèn một phòng bật sáng, sau đó một phòng khác, lại một phòng khác. Shin nheo mắt nhìn lại, vài giây sau tròn mắt, tròn cả miệng.

Dãy nhà to sộ trước mặt cậu đang thắp đèn tạo thành dòng chữ "Shin Higaku". Ngạc nhiên, xúc động, xen lẫn thắc mắc, hồi hộp, Shin không còn sợ hãi khi bóng chiều tà lần nữa tiến đến mà kiên nhẫn chờ đợi. Như cậu nghĩ, ánh đèn lần nữa chiếu sáng, chỉ có điều lần này ghép thành chuỗi số 143.

Shin không khó để đoán được 3 số đó nghĩa là gì. Khá lâu trước đây, cậu cùng Oka có nói chuyện, cô có nhắc đến ý nghĩa của ba chữ số đó, cậu cười thích thú, trong chốc lát hình như thấy hình ảnh Budo Masuta lướt qua tâm trí.

Đèn tắt lần nữa, sau đó toàn bộ dãy lớp học bừng sáng, không biết từ lúc nào, Budo đứng giữa sân trường, trên tay cầm một hộp quà nhỏ từ từ đến gần cậu. Anh đứng ngược với ánh sáng, Shin không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy dáng người cao ráo, bờ vai rộng rãi chắc chắn, đôi chân dài miên man quen thuộc. Tim Shin đập nhanh đến hỗn loạn trong lồng ngực, mặt cậu nóng bừng, tay chân luống cuống không biết làm gì.

Budo dừng lại khi chỉ còn cách Shin ba bước chân, cất tiếng nói cùng chất giọng trầm trầm nhưng ấm áp kỳ lạ:

"Shin-chan, tớ thích cậu lâu rồi, và tình cảm đó hoàn toàn không phải nhất thời của tuổi trẻ, cũng không phải chỉ là sở thích thoáng qua. Tớ biết còn chưa đủ tin cậy để có thể khiến cậu quan tâm, nhưng tớ sẽ dành cả trái tim mình hướng về cậu, bảo vệ cậu, mãi mãi bên cậu. Shin Higaku, hãy nhận lời làm người yêu tớ!"

Shin bật cười vì lời tỏ tình có giọng điệu như ra lệnh của Budo, nhưng trái tim cậu lại ngập tràn ngọt ngào khó giấu. Shin đã biết mình mong chờ điều gì. Đó chính là lời tỏ tình của Budo, lời nói khẳng định tình cảm của anh dành cho cậu!

Trước sự hồi hộp của người đối diện và sự chờ mong căng thẳng của những người chứng kiến đang lén lút đứng xem chuyện hay, Shin bước một bước,hai bước, ba bước, đến khi đứng sát lại gần Budo, cậu nhón chân lên, khẽ thì thầm vào tai anh.

Đám đông quần chúng đang dài cổ hóng hớt, nhấp nhổm chen nhau cúi gập người trên hành lang tránh làm ngắt quãng buổi trình diễn ánh sáng do đội trưởng si tình vận động giúp đỡ kia, nghe ngóng, mãi chẳng thấy Shin nói gì, cho đến khi Budo ôm chầm lấy cậu quay vòng vòng thì đám đông mới hú hét ầm ĩ, nhảy cẫng lên ăn mừng khắp tầng lầu:

"YAY!!! Đồng ý rồi!"

"Ấy, tớ có nghe thấy gi đâu?"

"Thái độ thế kia là biết đồng ý chứ còn gì?"

"Ngưỡng mộ quá, ước gì mình cũng có người yêu như vậy!"

"Trái tim hoàng tử băng giá cuối cùng đã tan chảy!"

"ALL HALL MASUGAKU!!!"

Giữa vô vàn tiếng ồn ào náo nhiệt của những người xung quanh, hai nhân vật chính chỉ có nhau trong mắt, cùng trải nghiệm sự ấm áp khi được ở trong vòng tay của nhau. Một cái kết hoàn mỹ đúng không?

-------------

Ngày học thứ 180, giữa sự hoan nghênh ăn mừng của quần chúng xung quanh, Budo Masuta và Shin Higaku nắm tay nhau tuyên bố:

"Chúng tôi là người yêu!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: