Phần 2
Viết và chỉnh sửa: @Mia-naru
"Không cần đáp lại nó, tao chỉ muốn bày tỏ lòng mình thôi. Vậy nên cho tao làm một lần thôi, được không?" cầm lấy bàn tay phải của cậu hắn nhẹ nhàng dịu lên lòng bàn tay chân thành nhìn đôi mắt xanh ngập nước kia để đòi hỏi điều mình muốn.
Bị xoáy sâu vào con ngươi màu đen kia, Takemichi như bị ma xui quỷ khiến vô thức gật đầu chấp thuận. Mikey đạt được lời đồng ý cũng không mừng tới mức vô vập điên cuồng, hắn vẫn bình tĩnh kéo cậu vào nụ hôn khác, lần này là nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi. Mikey khẽ liếm cánh môi cậu một chút rồi đưa lưỡi vào bên trong thăm dò kiên nhẫn đợi người bên dưới đáp lại, đôi mắt hắn vẫn mở to nhìn cậu đã ngại tới mức nhắm tịt hai mắt lại, nhưng chiếc lưỡi đỏ mềm mại bên trong không để hắn đợi quá lâu mà rụt rè chạm nhẹ đáp lại. Mikey dẫn dắt Takemichi cuốn theo nụ hôn, từ ngại ngùng đáp trả chuyển sang dây dưa không dứt, tiếng chùn chụt ướt át do nước bọt từ cả hai vang lên, ở trong không gian kín càng khiến họ nghe rõ ràng âm thanh ấy hơn điều này làm Takemichi nóng bừng cổ họng có nuốt nước bọt cũng vẫn cảm thấy khô khốc.
Hai tay hắn bắt đầu di chuyển, một tay trở lại với hai viên hạt nhỏ trước ngực, một tay lột bỏ chiếc quần lót làm vật chắn cuối cùng của cậu. Bàn tay có những vết chai sạn sờ soạng từ cái cổ trắng ngần mảnh khảnh xuống khuôn ngực đang phập phồng hít thở, ngón tay chạm vào viên ngọc nhỏ hồng nhạt yên vị trên ngực cậu, gãi gãi trêu đùa nó một hồi rồi điêu luyện vân vê điểm mẫn cảm ấy. Takemichi vẫn đang cùng Mikey hôn môi, cảm nhận được khoái cảm kia một lần nữa toàn thân khẽ run rẩy, miệng chỉ có thể thoát vài tiếng rên nhỏ nghẹn lại ở cổ họng. Lúc này hắn chấm dứt nụ hôn, cúi đầu xuống ngậm lấy đậu nhỏ còn lại. Chiếc lưỡi của hắn vừa rồi còn ở trong miệng cậu bây giờ đã ngậm nhũ tiêm bé nhỏ cẩn thận liếm láp, động tác như thể mô tả lại trận dây dưa môi lưỡi vừa rồi, hàm răng thi thoảng sẽ cắn nhẹ xuống khiến nó vừa đau vừa ngứa. Takemichi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, dù cho có cố gắng ngăn cản tiếng rên nhưng cũng không thể khống chế cơ thể run rẩy vì sung sướng của bản thân. Thực tế hơn nữa là phân thân bên dưới đã ngóc đầu dậy thi thoảng vô tình khẽ chà sát thứ kia của Mikey qua một lớp vải, sự thô ráp từ vải vóc ma sát lên càng khiến cậu mềm nhũn cả người vì dục vọng.
Mikey cũng dễ dàng nhận ra điều này, bàn tay còn lại cầm lấy tiểu huynh đệ của cậu, cố gắng nhớ lại những gì mình đọc trong sách đen chậm rãi tuốt lên xuống rồi dùng đầu ngón tay cái xoa nhẹ phần đỉnh. Xúc cảm ập tới cả trên lẫn dưới làm cho Takemichi cong lưng lên hai chân có chút co lại, một tay bị hạn chế cử động mạnh để ở dưới cuộn tròn ngón tay vào nhau một tay nắm chặt lấy bả vai của người phía trên.
"A, Mikey-kun...."
Chính cậu cũng không biết mình gọi tên hắn để nói gì, nhưng bản năng theo khoái cảm mà bất giác kêu lên kèm theo tiếng gọi hắn đằng sau. Mikey cũng chú ý tới biểu hiện của Takemichi, chỉ rời tay khỏi ngực rồi vuốt vuốt hông an ủi cậu. Hành động này cũng rất có hiệu quả, cơ thể cậu đã từ từ thả lỏng làm quen với sự săn sóc nhiệt tình từ hắn. Mikey buông tha cho hai hạt đậu nhỏ đã sưng lên, di chuyển đầu xuống dưới bụng bắt đầu chơi đùa với lỗ rốn. Khẽ nấc lên một tiếng, bản thân dù thiếu kiến thức về vấn đề này nhưng cậu cũng không ngờ tới lỗ rốn cũng có thể sinh ra cảm giác sướng rợn người, hoặc có lẽ bởi mục đích sử dụng của nó trong hoàn cảnh này nên mới khiến cậu nhận được tình dục nó đem lại.
Phân thân bên dưới được Mikey gắng sức chăm sóc đã rỉ ra dịch trắng, thấm ướt tay hắn làm cho động tác càng thuận lợi hơn, hắn gia tăng tốc động bên dưới, đầu hơi ngẩng lên để nhìn biểu cảm của thiếu niên mắt xanh. Hiện tại gương mặt cậu đã đỏ bừng hơn cả khi nãy, khóe mắt lúc nãy còn ừng ực cố nén lại giờ chảy thành hai hàng nước mắt ngắn dài, đôi môi đang cắn lấy ngón tay để kìm nén bản thân làm cho nước bọt dính hết lên ngón tay cùng cánh môi thi thoảng mấp máy thở dốc của cậu. Takemichi cũng nhìn vào đôi mắt đen như hố sâu kia, bả vai run một cái mắt nhắm chặt lại, không kìm được mà kêu lên một tiếng. Phía dưới tay Mikey dừng lại, không phải bởi vì hắn chán việc này mà bởi cậu đã phóng ra, bàn tay hắn dính đầy dịch nhờn từ người bên dưới, trên bụng dưới của cậu và chiếc áo đen của hắn cũng dính lấy một chút.
"Takemitchy, lâu rồi mày chưa thủ dâm đúng không?" nhìn chất lỏng dính trên tay đặc hơn bình thường, hắn bật ra câu hỏi.
"C-cái câu hỏi gì mà kỳ cục thế!? Mày có thể lựa hoàn cảnh để hỏi được không?" bây giờ cậu bốc cả khói luôn rồi, lấy tay che đi gương mặt mình chửi thầm người đối diện.
Mikey không truy tới cùng vụ này, gật đầu một cái hắn chuyển qua bước tiếp theo. Dùng tinh dịch cậu phóng ra bôi xung quanh bộ phận khó nói, xoa xoa nơi đó rồi chậm rãi đẩy một ngón tay vào. Takemichi hít vào ngụm khí, căng cứng người lại, tuy rằng đã đồng ý với Mikey song việc này vẫn quá đỗi lạ lẫm với cậu. Hắn tiến tới đặt rải rác những cái hôn lên gương mặt cậu để cậu thả lỏng, nhưng vẫn không có hiệu quả gì so với vừa rồi hắn vuốt eo, khẽ nhíu đôi mày lại Mikey thử cùng Takemichi hôn môi, sau vài phút cậu đã thả lỏng Mikey nhân lúc này đưa ngón tay vào sâu hơn rồi lại kéo ra đẩy vào. May mắn rằng có chất bôi trơn nên không có khó khăn như lúc đầu cậu căng thẳng, hắn vẫn kéo cậu vào nụ hôn sâu và dài để phân tán sự chú ý, bên dưới đã có dấu hiệu lỏng ra thì hắn đưa thêm một ngón tay khác vào.
Trên trán Takemichi đã lấp tấm mồ hôi khiến tóc cậu dán chặt lên khuôn mặt, tuy rằng có Mikey hôn môi để bản thân tránh căng cứng người, nhưng cậu cũng phải phối hợp cùng hắn một cách khó khăn. Takemichi cảm nhận rất rõ nơi khó nói kia đang chứa hai ngón tay của Mikey, ngón tay đẩy vào phá bỏ các vách đệm thịt, móng được cắt tỉa cẩn thận vô tình hoặc cố ý cào nhẹ bên trong khiến cậu nỉ non thành tiếng. Chẳng cần nghĩ cũng biết Mikey cũng cảm nhận được điều này, chỉ khác là hắn cảm nhận ở góc độ khác mà thôi.
Vài phút lại trôi qua, khi này đã tăng thêm một ngón tay Takemichi cũng không cần hôn môi để thả lỏng người nữa, nhưng cánh tay không bị hạn chế của cậu ôm chặt lấy Mikey, đầu nghiêng nhẹ tựa lên vai hắn thở dốc. Ở góc độ này cậu cũng thấy trán hắn đã rịt ra tầng mồ hôi, chứng minh rằng hắn cũng đang nhẫn nhịn, có thể là vì sợ đây là lần đầu không cẩn thận sẽ làm cho cậu bị thụ thương. Tuy rằng rất không muốn hắn nhịn tới khổ sở như này, song cậu cũng chẳng thể liều mạng để bản thân chưa được chuẩn bị kỹ dẫn đến ăn đau, cả hai chỉ có thể cùng nhau chờ đợi.
Rốt cuộc nơi bên dưới đã nới lỏng để đảm bảo an toàn, hai người đồng loạt thở phào một hơi. Mikey đưa tay cởi thắt lưng quần của chính mình ra, lúc này mới khiến Takemichi nhận ra cậu đã bị cởi hết đồ từ lâu mà hắn thì vẫn còn nguyên vẹn dù quần áo đã có chút xộc xệch. Không cam lòng trừng mắt nhìn người đối diện, vì cái gì chỉ cởi đồ của cậu mà không cởi đồ của hắn?
Bị thiếu niên mắt xanh nhìn chằm chằm, Mikey suy đoán một lúc rồi nhận ra cậu nổi giận vì điều gì, hắn khẽ cười một tiếng.
"Muốn nhìn cơ thể của tao à? Sao không nói sớm, mày mở miệng thì tao sẽ lột sạch ra cho mày ngắm mà." như để chứng minh lời mình nói, hắn lưu loát cởi từ áo tới quần trên người xuống, bởi vì không gian chật hẹp nên động tác có chút chậm chạp, vô tình để người nằm dưới nhìn toàn bộ quá trình.
Giờ thì mặt mũi Takemichi chẳng thể đỏ hơn được nữa, cậu vô thức nuốt nước bọt trước cảnh tượng này. Thề là cậu không phải biến thái đâu, nhưng cơ thể Mikey đúng là rất hút mắt, từ cơ bụng cho tới.... Con mẹ nó quái vật à? Sao thứ kia to thế?
"Thế nào, đẹp không?"
Đẹp con khỉ!
Hắn cũng chẳng đợi câu trả lời từ một người đang thất thần, cúi xuống hôn cùng liếm láp khắp nơi trên cơ thể vốn đã đầy dấu hồng ngân kia, hai tay giữ vững chiếc eo nhỏ nhắn từ từ đưa vũ khí đã căng cứng từ lúc đầu của mình vào. Takemichi a một tiếng rồi cố gắng hít thở thả lỏng, cái này đâm vào còn khó hơn ba ngon tay, cậu bắt đầu hối hận vì đồng ý làm chuyện hoang đường này với hắn rồi.
Thầm cảm tạ ít ra Mikey chú ý tới cảm giác khi bị đâm của cậu, hắn ra sức xoa xoa hôn hôn để cậu cố gắng bình tĩnh lại. Đến khi cơ thể Takemichi đã không còn căng lại, hắn mới tiếp tục tiến vào, dù có chút khó khăn nhưng vẫn dễ dàng đi vào hơn vừa rồi. Cho tới khi toàn bộ vật kia đã nằm bên trong cả hai đều thở hổn hển, Mikey không vội làm động tác tiếp theo hắn đợi cậu thích ứng hoàn toàn mới dám chậm chạp đưa đẩy hông.
Giai đoạn đầu Takemichi cảm thấy vô cùng xa lạ với việc một thứ gì đó cứ lấp đầy rồi lại trống rỗng, nhưng dưới tác dụng của lực ma sát khiến bên trong nơi đó nóng ấm lên, từng thớ thịt co bóp bao bọc xung quanh phân của Mikey, đỉnh đầu mỗi khi tiến vào sẽ chạm tới nơi sâu nhất đồng thời xẹt qua tuyến tiền liệt, những xúc cảm này nhanh chóng đưa cậu vào khoái lạc. Vẫn luôn quan sát thiếu niên nằm dưới thân, hắn biết cậu đã thích ứng được động tác chuyển qua nhanh hơn lúc nãy, ôm lấy cậu, da thịt cả hai chạm vào nhau, mồ hôi ẩm ướt trên da có cảm như lớp biểu bì cũng đang hôn nhau. Môi hai thiếu niên tóc vàng tìm tới nhau, không gian vốn chật hẹp thiếu dưỡng khí giờ đây lại tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng như mặt trời giữa trưa hè, vì điều kiện bất tiện nên cả hai càng phải kề cạnh nhau hơn, dính chặt chẽ tới mức như thể hòa thành một. Những sợi tóc vàng ngắn và tóc vàng dài đan xen vào nhau, quấn quýt như chủ nhân của chúng, như bàn tay người này đang nắm chặt lấy bàn tay của người kia.
Nhịp điệu lại nhanh hơn, mạnh hơn, mỗi lần hắn tiến vào đều mang từ ngọn tới gốc rễ đỉnh tới, khi rút lại chỉ ra gần hết rồi lại phá tường đâm đến. Phân thân của cậu đã đứng dậy lần nữa, nằm giữa bụng cả hai tiếp nhận cái ôm từ cơ bụng và thịt mền làm an ủi. Mikey trực tiếp đánh nước rút, tốc độ nhanh tới kinh người, làm cho Takemichi phải khóc thành tiếng, rên rỉ cũng phát ra nhiều và cao hơn, cậu choàng tay ôm chặt lấy hắn để tránh bản thân vì những cú thúc nhanh bật lên phía trên.
Cao trào đến, hai người đồng thời cùng nhau, thở dốc và ngắt quãng, mặt đối mặt, mắt đối mắt. Người thì vui sướng tới thất thần, người thì mờ mịt với mọi thứ, song cả hai vẫn luôn nhìn người còn lại.
"Cảm ơn mày, Takemitchy. Tao vui lắm, tao rất hạnh phúc." hôn lên cái trán phủ đầy mồ hôi của người thương, hắn nhỏ giọng thầm thì.
Takemichi không nói gì, có lẽ do quá mệt sau vận động, cũng có thể là một lý do khác, sâu xa hơn, đau lòng hơn.
Chưa kịp nghe điều gì từ thiếu niên mắt xanh, bóng tối bao phủ họ, hình như là cả hai sắp ra khỏi chiếc hộp này. Nhưng vì sao khi tới đây là ánh sáng chiếu tới, mà khi trở về lại là bóng tối bao trùm?
Mikey mở mắt, đôi ngươi đen tuyền trừng to nhìn trần nhà, rất dễ để nhìn thấy quầng thâm nặng nề ở bọng mắt vị tổng trưởng Kantou Manji. Hắn bật dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ của chính mình, cảm thấy có chút xa lạ, đặc biệt là hắn cảm thấy lạnh. Tự hỏi, chẳng biết Takemichi hiện tại còn ở bệnh viện không, hắn muốn tìm cậu để nghe cậu nói gì đó.
Mikey vô tình đưa mắt qua tủ đầu giữ, một khung ảnh đặt riêng tại đó, ảnh của thiếu niên tóc vàng mắt xanh mặc bang phục Touman, gương mặt đầy vết thương quay đầu cười với hắn.
À, Mikey chợt tỉnh ngủ. Hắn nhớ ra rồi, bây giờ không thể gặp cậu được nữa, sẽ không bao giờ. Bởi vì cậu đã chết, chết trong trận chiến cuối cùng với hắn. Sanzu điều khiển tàu lao tới giữa cuộc đấu đá, hầu như thành viên cốt cán bên Touman đều đứng trước mũi tàu. Takemichi, cậu đã chạy tới kéo mọi người ra, đến khi đẩy được người cuối cùng thì chính cậu tránh không kịp, bị tàu cán chết. Hắn chẳng nhớ rõ khi ấy chính mình có phản ứng thế nào, chỉ biết từ lúc đó hắn nằm mơ về cậu, nằm mơ được gặp cậu. Nhưng ngoại trừ giấc mơ vừa rồi tất cả đều là cảnh tượng tua chậm Takemichi chết trước mắt hắn, Mikey không dám ngủ, hoặc lạm dụng thuốc ngủ để không phải nhìn thấy cơn ác mộng đó.
"Ha, đây là sự trả thù của mày đúng không, Takemitchy?"
Mikey vùi mặt vào tay, đến cuối cùng hắn sẽ mãi chìm trong bóng tối, hắn sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Dù cho thế nào, tôi vẫn yêu em. Takemitchy...
(Hết).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro