Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shot 2.

Đêm hôm đấy tôi không ngủ.

Hôm sau, tôi chờ cho người con gái đấy đến quán.

- Cô đã đọc bức thư rồi chứ? – Cô ta hỏi tôi sau khi uống một ngụm café.

- Tôi đã đọc.

- Cô có gì để nói với tôi không?

- Tôi không thể giải thích cho cô. Tôi chỉ kể cho cô nghe câu chuyện của tôi.

Tôi kể cô ta nghe về Minnie, Minnie đã từng mơ ước làm họa sĩ, kể cho cô ta về salem tím, cây phong lá nhỏ và máu.

Cô ta lặng im nghe tôi kể, rồi bỗng mang ra những bức tranh cô ta vẽ. Những bức tranh đấy vẽ lại rất nhiều kỉ niệm của tôi và Minnie. Eunjung - tên người con gái ấy – kể cho tôi nhiều hơn về những giấc mơ.

- Sao đến giờ cô mới hỏi tôi? - Ji

- Vì tôi sợ. - Jung

- Sợ điều gì? - Ji

- Chẳng rõ. - Jung

Chúng tôi im lặng. Tôi sắp xếp lại những việc vừa xảy ra, sự kì lạ của nó khiến tôi sững sờ, khó hiểu và sợ hãi. Điều bí ẩn gì đang xảy ra, điều gì khiến Eunjung bị ám ảnh bởi tình yêu của tôi và Minnie.

- Có thể giải thích gì hơn cho tôi không? - Jung

- Tôi không thể! Những gì tôi nghĩ là liên quan, tôi đã kể. - Ji

- Không có gì liên quan giữa ba chúng ta, tại sao lại có những giấc mơ kì lạ ấy. - Jung

- Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói một điều. Tôi xin lỗi! - Ji

- Cô đã làm gì sai sao? – Cô ta có vẻ đang thất vọng.

- Nếu có thể làm điều gì hơn cho cô, hãy cho tôi biết. - Ji

- Cô biết sự ám ảnh đó làm tôi mệt mỏi và hoang mang như thế nào không? - Jung

- Tôi xin lỗi… - Ji

- Tôi không thể ngăn mình mang những bông hoa đến, không thể ngăn mình nhìn thấy cô trong từng giấc mơ, không thể ngăn mình đến đây và bỏ lại những nhành salem tím này, không thể ngăn mình vẽ, vẽ những thứ mà tôi không thích. Chẳng lẽ Hyomin của cô đang nhập vào tôi, thật hoang đường đúng không?

- …

- Đôi mắt tôi chỉ nhìn thấy cô, khuôn mặt của cô có ở khắp mọi nơi tôi nhìn. Tôi đã thử đi thật xa, nhưng khuôn mặt cô cứ bám lấy tôi, không thể thoát ra, dai dẳng một cách đáng sợ. – Cô ta đang cố nén cơn giận của mình.

Cô ta ra về, vẫn bỏ lại bó salem tím. Bước đi của cô ta dường như nặng nề hơn.

- Chúng ta về tìm Hyomin, được không? – Cô ta bỗng quay lại nhìn tôi.

- Nếu việc đó có thể giúp cô. - Ji

Tôi và Eunjung đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố của tôi.

Chúng tôi ra mộ Minnie, tôi kể cho Minnie nghe về Jung, về sự ám ảnh đó. Rồi chúng tôi quay trở lại nhà Min, bước vào phòng của Min, tim tôi như thắt lại. Những đồ vật thân thuộc, những bức ảnh của tôi và cô ấy, kỉ niệm ùa về khiến lòng tôi thấy ấm áp chứ không hề lạnh lẽo hay đau đớn. Minnie dường như vẫn đâu đây.

Nước mắt tôi cứ rơi dịu dàng. Tôi không để ý răng đôi mắt Jung cũng đang ứa lệ. Đôi mắt ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi thì một dòng lệ lăn dài. Jung khóc. Bỗng tôi đứng bật dậy, chạy đến ôm lấy Jung – vỡ òa, chúng tôi cứ đứng như thế cho đến khi ánh hoàng hôn tắt hẳn.

Ngày hôm sau tôi và Jung cùng đi thăm lại những nơi nắm giữ kỉ niệm của tôi và Minnie. Đến những nơi quen thuộc, ở mỗi nơi tôi lại kể cho Jung nghe những kỉ niệm ấy. Tôi như sống lại những ngày hạnh phúc ấy.

Ngày tắt nắng, tôi và Jung dừng chân bên biển. Tôi nắm tay Minnie lần đầu tiên ở nơi đây. Tôi bước phía trước, Jung đi theo phía sau – như Minnie ngày xưa vậy.

Biển vẫn vậy, mặn chát như nước mắt của tôi ngày mất Minnie, nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, bao la chở che cho nỗi đau của tôi.

Bỗng từ phía sau, khe khẽ “Anh quá yêu em mất rồi, thật khó để quên em…anh vẫn sẽ chờ đợi em mà thôi…” – Jung đang hát ư.

- Bài hát gì thế? – Tôi hỏi Jung.

- Don’t leave.

- Hát lại tôi nghe đi.

- Anh quá yêu em mất rồi, thật khó để quên em…anh vẫn sẽ chờ đợi em mà thôi… Khi anh giấu những giọt lệ của mình trong mưa… Liệu anh có giấu được cả những ký ức của đôi ta không…. Anh xóa tên em đã được giấu từ rất lâu… Liệu khuôn mặt của em có được xóa đi không??~~~~~~

- Tôi xin lỗi, unnie còn yêu cô ấy chứ?

- Ai? Người đã bỏ tôi ư?

- Unnie trách cô ấy ư?

- Không, “trách sao được chiều đi qua mặt trời, trách sao được người đi qua cuộc đời” – Unnie ấy cười buồn, đọc tôi nghe 2 câu thơ.

- Tôi xin lỗi.

- Cô có lỗi gì đâu. – Unnie ấy nhìn sâu vào mắt tôi.

Ánh mắt ấy xoáy vào tôi, khiến tôi tê dại. Một nụ hôn đặt vào đôi môi tôi, cháy bỏng, ngọt ngào…đắng đót.

Tôi bàng hoàng, đẩy mạnh Jung ngã nhào tôi chạy đi, chạy mãi đến khi những giọt nước mắt nóng hổi khiến tôi mệt nhoài, ngã quỵ xuống bờ cát tối đen. Sóng vẫn gào thét ngoài kia, tôi sợ hãi trước những điều vừa diễn ra, tự ôm mình, tôi khóc.

Một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi Jung ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Tình yêu của cô thật đẹp.

- Minnie vẫn đợi tôi ở phía kia, unnie nhìn thấy không? – Tôi chỉ tay ra phía những con sóng.

- Tôi xin lỗi.

- Unnie có lỗi gì đâu. Unnie không kiểm soát được và tôi cũng thế.

- Tôi không hề có ý…

- Tôi biết, có lẽ là Minnie…

- Cô tin vào ma quỷ sao?

- Có cách giải thích nào hơn không?

- …

Jung có điện thoại. “Con đi công tác…ở biển…con biết rồi mà mẹ…con vẫn mang thuốc nhỏ mắt mà…”

- Unnie bị đau mắt sao?

- Không, hồi trước tôi có phẫu thuật ở mắt.

- Thế à.

- Ừ, tôi bị bỏng, may có người hiến mắt phù hợp.

- Mắt unnie…không phải của unnie sao?

- Không, của một người khác hiến tặng tôi.

- Đôi mắt ấy rất giống…đôi mắt của Minnie.

- Ý cô là…

Chúng tôi trở về nhà Min, mẹ Min bảo đúng là trước đây Min đã tình nguyện hiến bộ phận cơ thể sau khi chết, sau khi gặp tai nạn, bệnh viện thông báo với mẹ Min là đôi mắt của unnie ấy phù hợp với một người đang cấp cứu. Đó chính là Jung.

Hai ngày sau, trở lại Seoul.

Không thể thay đổi điều gì, chúng ta sống chung với nó vậy. – Jung buồn bã buông ra từng chữ.

- Tôi xin lỗi.

- Cô thôi đừng nói như thế nữa. Từ giờ tôi sẽ tập yêu những điều tôi đang có. Sẽ yêu chính bản thân mình cùng với nghề họa sĩ, cùng với những bông salem, hay bản nhạc kì quái ấy nữa.

- Unnie không sợ bản thân sẽ thành một người khác – không là unnie.

- Tôi làm được điều gì khác để hạnh phúc hơn sao?

Jung và tôi đi bên cạnh nhau. Tôi có thêm một người bạn, một người đồng hành trong chuỗi cô độc đợi ngày gặp lại Min.

Jung và tôi chia sẻ nhiều hơn, ngoài những điều của Min. Jung dạy tôi đánh piano, mang tôi theo những ngày tháng unnie ấy đi tìm ý tưởng cho những bức tranh. Tôi mời Jung đến sống trong căn nhà của tôi như một người chị. Chúng tôi nghĩ việc đi bên nhau là một điều hiển nhiên và mặc định đó là số phận.

2 năm trôi qua, chúng tôi vẫn luôn đồng hành. Tôi dần trở thành một người phụ nữ nội trợ, chăm lo cho một gia đình. Có nhiều người hỏi tôi về Jung, tôi nói unnie là gia đình của tôi. Jung cũng thế.

- Em thương unnie, Jung à.

- Unnie đang sống tốt đấy thôi.

- Unnie có từng trách số phận không?

- Đã, còn giờ unnie hài lòng với nó.

- Em xin lỗi.

- Em lại thế, unnie phải là người xin lỗi vì khiến em dằn vặt thế này.

Tôi ôm Jung. Tôi biết Jung đang khóc. Tôi vẫn luôn cảm thấy sự đau đớn dày vò Jung, sống một cuộc đời mà một phần thuộc về một người đã chết. Phải sống với những điều không là mình, phải học cách chấp nhận sự không đồng nhất trong con người mình, chắc phải đau khổ lắm. Nhiều đêm tôi lặng nhìn Jung bất lực ngồi trước những bản thiết kế, Jung vẫn muốn trở lại với con người thật của mình – xóa bỏ đi phần của Min.

- A!

- Sao vậy unnie? – Tôi hốt hoảng khi nghe tiếng Jung và tiếng kính vỡ.

- Unnie thật vô dụng, một bản thiết kế giản đơn cũng không thể vẽ nổi.

- Jungie à! – Tôi chạy đến nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Jung.

- Trả lại đôi mắt này cho Hyomin, unnie sẽ trở về là unnie đúng không Yeonie? – Đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi, tay Jung lay mạnh người tôi.

- Unnie sẽ không nhìn thấy gì nữa, unnie sẽ không trở về lại chính unnie được đâu.

- Unnie…không chịu đựng nổi nữa rồi. – Jung ngồi phịch xuống, gục đầu buồn bã.

Tôi ôm Jung, nước mắt cứ trào ra, không gì ngăn nổi.

Ngày hôm sau tôi bỏ đi. Có lẽ sự ra đi đó sẽ giúp Jung, có lẽ vậy.

“Em xin lỗi vì sự ra đi không báo trước này. Em xin lỗi vì em và Min đã gián tiếp phá hoại cuộc sống của unnie. Mấy tháng nay, unnie đã làm sống dậy những cảm xúc yêu thương trong em, nếu cứ ở bên cạnh unnie, thì em đã quá ích kỉ. Em sẽ biến mất khỏi cuộc đời unnie. Có thể sự ra đi này sẽ giúp unnie tìm lại bản thân mình.”

Tôi đi về vùng nông thôn, thuê cho mình một căn nhà nhỏ và mở một cửa hàng hoa nhỏ. Đó là dự định từ lâu của tôi, giờ tôi thực hiện nó như một sự trốn chạy.

Mỗi lần nhìn những nhành salem tím tôi lại nhớ Min và cả Jung nữa, tôi thấy lo lắng cho Jung, không biết giờ đây cuộc sống của Jung thế nào.

6 tháng sau ngày tôi ra đi, có một ông khách lạ đến cửa hàng hoa của tôi, nhìn ông ấy giống như những vị pháp sư tôi đọc trong tiểu thuyết “Mật mã Tây Tạng”. Ông ấy nhìn tôi một lúc rồi cầm một cành hoa salem tím và nói: “Con biết thứ hoa này có ý nghĩa gì không? Là sự đợi chờ câm lặng của tình yêu. ”

- Cháu không biết điều đó.

- Con đang chạy trốn tình yêu. Trái tim con đã thay đổi nhiều hơn con biết. Nhưng tình yêu sẽ đuổi theo con dù con ở đâu. – Nói rồi ông ấy để lại tiền cho tôi và bỏ đi cùng bó hoa salem tím. “Ông ấy là thầy bói ư? Thật nhảm nhí!” – tôi nghĩ vậy rồi quay ra tiếp tục công việc của mình.

Lòng tôi thấy nhớ…Jung cồn cào. Nỗi nhớ ấy xen lẫn với nỗi nhớ Seoul, nhớ góc quán café của tôi…nhưng rất thật.

Chiều hôm đấy có tuyết rơi, tháng 3 rồi mà nơi đây lại có tuyết. Không muốn lãng phí điều này, tôi vác balo đi ngắm tuyết rơi.

Một ngày đi dạo, tôi trở về khách sạn với đôi chân lạnh cóng. Vẫn là đôi chân trần, tôi bước ra ban công, hứng lấy chút gió lạnh quất vào mặt.

- Em có vẻ thích đi một mình. – Một giọng nói quen thuộc vang lên trong làn gió lạnh, khe khẽ vòng tay qua ôm lấy bờ vai run run của tôi.

- Vì em vốn đơn độc. – Tôi để mặc cho mình ấm áp trong vòng tay ấy.

- Nên em bỏ unnie lại, đơn độc.

- Em…

- Unnie yêu em, Yeonie à.

- Không phải unnie, là Minnie, chỉ là Minnie thôi. – Tôi nói nhưng vẫn chờ đợi sự phủ nhận của Jung.

- Unnie đã giết chết Min – trong unnie.

- Sao unnie làm được? – Tôi quay lại, nhận ra đôi mắt…đôi mắt của Min không còn trên khuôn mặt Jung. Tôi khóc, đau hơn bao giờ hết, tôi ngất lịm đi lúc nào không hay.

Tỉnh dậy trong vòng tay của Jung, tôi lại khóc, tôi không thể kiềm chế mình.

- Ngày em đi, unnie thấy hụt hẫng kinh khủng. Ban đầu, unnie nghĩ chỉ do Hyomin, do đôi mắt của Hyomin mà thôi. Dần dần, unnie càng cảm nhận rõ sự thiếu vắng của em. Unnie đã bỏ ra ngoài sống nhưng rồi lại quay về nơi đó. Không còn bị ám ảnh bởi khuôn mặt em, nhưng nỗi nhớ em khiến unnie khổ sở hơn nhiều. Unnie đau khổ giữa những dòng suy nghĩ và cảm xúc trái ngược, cố thuyết phục chính bản thân unnie đó là Min chứ không phải unnie. Rồi unnie quyết định giết chết Min, và nghĩ cảm xúc dành cho em cũng theo đó ra đi, unnie sẽ trở về là unnie. Nhưng đôi mắt ấy chỉ lưu giữ hình ảnh em – của Min, chứ không lưu giữ em – của unnie. Mất đi đôi mắt, unnie vẫn là unnie – ngày bên cạnh em. Unnie vẫn vẽ, vẫn mua salem tím, vẫn đánh Kiss the rain.

- Em xin lỗi, em lại…

- Mất đi đôi mắt, unnie mới nhận ra tình yêu dành cho em.

- Em…

- Giờ unnie không còn đôi mắt nữa.

- Em sẽ là đôi mắt của Jung. Ngày em bỏ đi, em đã biết mình yêu một người khác, không còn là Min nữa. Em đã rất sợ hãi khi nhận ra thứ tình cảm đấy. Em đã chọn cách trốn chạy. Em xin lỗi!

Ngày hôm sau tôi gặp lại vị khách kì lạ, mỉm cười với tôi, ông tặng lại tôi bó hoa hôm qua.

Tuyết vẫn rơi, tôi đã không còn đơn độc.

Chúng tôi trở về Seoul và sống tiếp những ngày bên nhau đầy hạnh phúc.

Đêm qua, tôi mơ một giấc mơ đẹp, Minnie trở về bên tôi, nắm chặt tay tôi rồi đặt nó vào tay Jungie. “Cảm ơn unnie đã mang Jung đến bên em, Min à.”

Tôi gặp lại Qri và Soyeon, tình yêu của họ đã có một bông hoa, con bé rất xinh, tên nó là Boram – tên người con gái xưa cũ của So, Qri nói với tôi: “Mình đã học được rằng yêu một người là yêu những điều tồn tại vốn có bên trong con người đó, dù là bất kì điều gì. Tình yêu của bọn mình vẫn sống, sống cùng những kí ức tình yêu cũ của cả mình và Soyeon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro