Shot 1.
Truyện kể theo Jiyeon’s POV.
- Mình hận em ấy. Tất cả là giả dối, 120 ngày qua chỉ toàn dối trá. Mình đau đớn, hơn cả thế là nỗi ám ảnh điên cuồng dày vò. Mình mệt quá rồi Jiyeonie à.
- Sẽ buông bỏ ư?
- …
Cô bạn thân tức tưởi nói với tôi trong một buổi chiều mưa lạnh, người ta bảo đây là đợt lạnh cuối cùng rồi.
Mùa đông Seoul khiến người ta tê tái, lạnh đến phát điên, nhưng chẳng dễ gì xa Seoul mà quên được mùa đông nơi này.
Tôi cầm trên tay chiếc ô màu hồng, bước ra khỏi khu phòng trọ ẩm ướt và cho phép đôi chân dẫn đường cho một ngày mưa lạnh.
Seoul tháng 3, hoa anh đào nở hồng cả một góc trời, một màu hồng hồn nhiên, chiếc ô của tôi như tìm được bạn lâu năm, cứ kéo tôi về phía góc trời ửng hồng ấy. Rồi ở một góc quán café quen thuộc tôi nhìn thấy cô bạn thân lặng lẽ khóc và xé nhỏ những mảnh giấy vụn, một cảnh tượng chẳng thế nào buồn hơn được nữa.
Bất lực – cái cảm giác mà tôi chúa ghét, bây giờ nó lại quay trở lại cầm tù xúc cảm của tôi. Tôi ngồi đây, nhìn một người con gái khóc và biết chẳng thể làm được điều gì ngoài sự im lặng.
Tình yêu ấy bắt đầu vào những ngày thu Seoul, có phải vì vậy mà nó nhuốm màu ảm đạm và lạnh lẽo hay không thì tôi không rõ, nhưng sự tồn tại của tình yêu này cũng như những chiếc lá mùa thu ấy – đã bị gió cuốn đi về một nơi vô định.
Qri – cô bạn thân nhạy cảm, thông minh và dịu dàng của tôi vừa trải qua sự kết thúc thanh thản của mối tình đầu, sự kết thúc nhẹ nhàng như một bông hoa bồ công anh bay theo gió – không chút đau đớn.
Soyeon – cô bạn đa cảm, sống theo cảm xúc, trải qua nhiều nỗi đau và thiếu thốn tình cảm. Họ gặp nhau, đến với nhau như gió và sương, cứ thế mang đến cho nhau sự dịu dàng ấm áp của tình yêu, vá những vết rạn nứt trong trái tim nhau.
Một ngày Qri đọc được cuốn nhật kí của Soyeon, trong đó là cả một quá khứ ngọt ngào của So với một người con gái khác, cả một hiện tại dằn vặt của So về sự mất mát cũ xưa ấy, cả một tương lai đầy những nuối tiếc và yêu thương cho người con gái ấy.
Qri cảm thấy bị lừa dối, bị lợi dụng và hơn hết tất cả những ước mơ về một tương lai hạnh phúc đã tắt ngấm khi Qri biết giữa hai người đấy luôn có một lời hứa cho sự trở lại – dù không biết là bao giờ, lúc nào và ở đâu.
Soyeon đã giải thích, bằng tất cả những từ ngữ có thể, So muốn Ri hiểu đó là quá khứ, Ri mới là hiện tại, nhưng rồi So gục mặt vô vọng trước ánh nhìn vô hồn của Ri, So cũng không thể giải thích nổi những tầng cảm xúc trong trái tim mình.
Trong trái tim So có nơi nào dành cho Ri không – Ri nghĩ mãi nhưng chẳng thể thuyết phục mình tin So được nữa.
Tôi ôm lấy cô gái nhỏ bé trước mặt mình, nước mắt của tôi cũng rơi xuống từ bao giờ. Tôi không biết trách ai, không biết nên làm gì nữa.
Tình yêu đôi khi như là món nợ nặng nề của kiếp trước, không thể từ bỏ, dai dẳng, mệt mỏi, không thể dứt ra…
Hai ngày sau tôi vẫn bắt gặp họ đi chung một con đường, vẫn nắm chặt tay nhau nhưng trong đôi mắt của họ giờ chỉ còn lại những nỗi đè nén câm lặng.
Tôi hỏi Qri rằng cô ấy sẽ làm gì với tình yêu này, Qri nhìn xa xăm giấu đi những giọt nước mắt:
- Mình không biết làm gì với tình yêu này, cứ yêu thôi, đến khi nào không thể nữa… Mình thương mình, thương Soyeonie và thương cho tình yêu của bọn mình. Soyeonie yêu mình - là thật – và yêu quá khứ - cũng rất thật… Cậu biết không, tình yêu là sự ám ảnh, vừa ngọt ngào vừa đau đớn! – Qri nhìn tôi mỉm cười.
Đó là những ngày đầu tháng ba, còn giờ đã cuối tháng ba rồi, lá của những cây phong lá nhỏ thi nhau thắp những đốm lửa trên nền trời Seoul.
Tôi thích màu đỏ của lá phong, không rực rỡ như hoa hồng, màu đỏ của lá phong như những giọt huyết lệ, màu đỏ sẫm buồn. Tôi có sự so sánh tiêu cực ấy có lẽ vì lá phong gắn với một kỉ niệm buồn trong quá khứ.
Một ngày của 2 năm trước, một người đã bỏ lại với những lá phong nhỏ cuối tháng 3, bỏ lại tuổi 17 tràn đấy ước vọng yêu thương của một người con gái – là tôi.
Mối tình đầu đẹp nhưng buồn – nhiều người như thế, không gì riêng tôi. Chỉ có khác, người con gái ấy đã đi một nơi rất xa, unnie ấy nằm đó, máu của unnie ấy hòa cùng màu đỏ của lá phong.
Hyomin đi, tôi ở lại.
Cho đến bây giờ, 20 tuổi, tôi cô độc – hài lòng với sự cô độc ấy.
Hôm nay kỉ niệm ngày chúng tôi yêu nhau, cũng là cái giỗ thứ 3 của Minnie. Tôi trở về thành phố của mình, ra mộ unnie ấy cùng với bó hoa salem tím – loài hoa duy nhất unnie ấy tặng tôi trong những ngày tháng bên nhau.
Ngồi cạnh Minnie, tôi kể lại những kỉ niệm cũ của chúng tôi, về những chiều hoàng hôn ở biển, những bài thơ tôi viết cho unnie ấy…
Tôi cười, tôi không khóc.
Minnie đang bình yên chờ tôi ở một thế giới khác, tôi sống với cái ý nghĩ chỉ là trách nhiệm mà thôi, khi nào thần chết gọi thì tôi sẽ đi, sẽ về bên Minnie. Bạn tôi bảo tôi bi quan, tiêu cực; còn tôi nghĩ chẳng có gì xấu, họ vẫn luôn nói về một người đợi họ ở cuối đoạn đường sẽ mang hạnh phúc cho họ, còn với tôi đó là thế giới bên kia và Minnie.
Đã sang tháng 4, loa kèn theo chân những cô bán hoa rong ruổi khắp các ngóc ngách của Seoul. Tôi mua cho mình một bó và trở về phòng trọ. Về đến cửa phòng tôi bắt gặp một gói quà nhỏ, màu đỏ treo ở ngoài cửa.
Không phải là sinh nhật hay ngày gì đặc biệt, chẳng có lí do gì để bạn bè làm điều bất ngờ này cho tôi. Hộp quà bé ấy có một nhánh salem tím, hình ảnh Minnie hiện về. Tôi nghĩ đây chỉ là trò đùa của ai đó mà thôi. Nhưng rồi cứ thế, một tháng liền, ngày nào cũng thế, tôi cố gắng thay đổi thời gian đi về, thất thường để biết ai là người làm điều này.
Sau 1 tháng, một nhành salem được thay bằng một bó salem. Tôi cũng quen với việc đó, giờ cũng không muốn biết con người đó, rồi một ngày họ sẽ xuất hiện thôi.
Và cứ thế, một năm nay, không ngày nào là không có hoa, kể cả những ngày tôi về quê. Một năm – 365 bó hoa salem tím.
Ba năm trôi qua, mọi thứ vẫn thế, cuộc sống vẫn lặng lẽ, tôi vẫn là tôi – cô độc bên những bó salem tím ấy. Qri và Soyeon vẫn đi bên nhau, Qri nói “Mình vẫn đang chờ người con gái kia quay về.”
Một ngày của tháng 7, hoa hồng rực rỡ, tôi thu mình trong một góc của quán café mà tôi làm chủ. Tên nó là Salem Tím, nó được trang trí bằng đủ loại hoa salem đủ sắc màu. Chỉ có một góc quán nho nhỏ tôi chỉ để một màu đỏ sẫm buồn của lá phong nhỏ – là góc của riêng tôi.
Có một vị khách khiến tôi thấy khó chịu, cô ta hút rất nhiều thuốc lá, cô ta hút thuốc như kiểu người ta ăn khi đã bị đã bỏ đói 3 ngày. Không chịu được, tôi bảo một nhân viên ra chỗ vị khách ấy để góp ý. Cô tròn mắt rồi trả tiền và bỏ đi, để lại một bó hoa salem tím. Tôi vội cầm lấy bó hoa ấy đuổi theo vị khách ấy, cô ta cảm ơn và nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ.
Ngày hôm sau, cô ta đến quán, uống café và bỏ lại một bó hoa salem tím. Tôi chạy theo cùng bó hoa bị bỏ lại, cô ta nhìn tôi, rất lâu, đôi mắt nâu ấy cứ nhìn tôi như một thứ ma mị gì đó khiến tôi tê lạnh. Đôi mắt cô ta – rất giống đôi mắt của Minnie, giống đến lạ lùng – ánh mắt đã nhìn tôi lần cuối. Cô ta quay mặt chạy đi, để lại tôi đứng sững nhìn những bước chân vội vã xa dần.
- Sao cô cứ bỏ lại bó hoa salem tím lại quán của tôi. – Tôi hỏi khi cô ta quay lại quán.
- À! Tôi hơi đãng trí ấy mà. – Giọng cô ta đều đều, chẳng có chút thiện chí nào cả.
- Cô cũng thích loài hoa này à? – Tôi cố thử bắt chuyện.
- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó.
- Vì tôi thấy cô luôn mang theo nó, đến đây và bỏ lại.
Cô ta không thèm trả lời tôi. Tôi cũng đứng dậy về với góc quán của mình, tự nhủ đó là một kẻ lập dị.
Tôi đóng cửa quán lúc 11h đêm, trở về căn nhà của mình.
- Cô có vẻ thích đi một mình. – Giọng nói trầm trầm, khàn khàn từ phía sau.
Tôi quay người lại.
- Cô là… - Tôi nheo mắt nhìn cho rõ.
- Tôi là kẻ vẫn bỏ quên salem tím ở quán của cô.
- À, cô làm gì ở đây?
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Sao cô nghĩ thế. Tôi không thích một mình.
- Haha! Cô trả lời y hệt tôi đấy à. – Cô ta cười…rất gian.
Tôi cũng phì cười.
Rồi chẳng hiểu sao hai chúng tôi cùng im lặng và bước về phía ngôi nhà của tôi. Khi quay lại chào tạm biệt thì tôi đã không còn thấy người con gái ấy nữa. Trước cổng ngôi nhà, vẫn là một bó salem tím, dù tôi có chuyển nhà bao nhiêu lần thì ngày nào điều này cũng lặp lại.
Cô ta vẫn đến quán tôi hàng ngày, Kiss the rain là bản nhạc cô ta thường đánh. Tôi thích bản nhạc này và Minnie cũng thế.
- Cô thích bản nhạc Kiss the rain à?
- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó. – Vẫn là câu trả lời cũ.
- Sao cô hay đánh bản nhạc đó? - Ji
- Tôi không biết.
- Cô đang cố tỏ ra khó hiểu đấy? - Ji
- Vì điều gì chứ?
- Tôi có phải là cô đâu? - Ji
- Tôi có từng quen cô không?
- Tôi đang nghĩ gì cô biết không? - Ji
- Tôi có phải là cô đâu?
- Cô bị điên. - Ji
- Haha! Tôi đã từng biết cô, đúng không?
- Tôi không từng biết cô. - Ji
- Sao tôi lại đến đây mỗi ngày?
- Cô đang nói gì thế? - Ji
Tôi bỏ về chỗ ngồi của mình, cô ta cũng không phản ứng gì.
Tôi trở về nhà mình trong tay cầm bó hoa salem người con gái khó hiểu ấy bỏ lại, bước vào nhà trong tay là hai bó hoa. Hôm nay có một bức thư tay dành cho tôi, đây là điều kì lạ trong cái thời đại người ta quen với hòm thư điện tử.
Tò mò mở phong thư ra, những nét bút lộn xộn, nghiêng ngả...
From: Tôi chẳng biết tôi là ai nữa.
To: Cô gái cùng sự ám ảnh salem tím.
"Tôi quyết định viết cho cô vì những điều không bình thường trong cuộc sống của tôi – liên quan đến cô, một cách vô thức. Bốn năm về trước, có lẽ vậy, tôi không nhớ rõ lắm, vào một đêm mùa đông, tôi hốt hoảng bật dậy vì một giấc mơ kì lạ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một cánh đồng salem rồi tất cả biến mất, tôi lại nhìn thấy cây phong lá nhỏ, màu đỏ của nó dần chuyển thành màu máu. Sẽ chẳng có gì với cuộc sống của tôi nếu đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sau đó, nó cứ lặp đi lặp lại, ban đầu là khoảng vài tháng, dần dần mật độ của những giấc mơ dày lên, rồi những giấc mơ khác, khuôn mặt ấy rõ hơn, salem tím nhiều hơn, không còn cây phong lá nhỏ và máu. Chắc đọc đến đây cô vẫn cho tôi là một kẻ điên. Khuôn mặt mà tôi nhìn thấy, nó y hệt cô, hoặc chính là cô đấy.
Từ sau những giấc mơ ấy, tôi thay đổi, mọi người nói như thế. Trước đây tôi là kiến trúc sư, tôi thích công việc của mình, tôi muốn thiết kế thật nhiều ngôi nhà đẹp. Nhưng rồi dần dần tôi mất hết cảm hứng vẽ ra những kiến trúc đẹp, tôi vẽ nhiều, nhưng chỉ toàn là những bức hội họa nghệ thuật và khuôn mặt của cô. Tôi không thể kiểm soát đôi mắt và đôi tay mình.
Một ngày tôi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc trong giấc mơ, tôi chạy theo cô và biết cô sống trong một khu trọ. Tôi định hỏi cô về những giấc mơ đó, nhưng thấy chẳng có lí do gì để hỏi. Một ngày, tỉnh dậy, tôi mất kiểm soát với bản thân, tôi bước đến phòng trọ của cô và đặt lên đó một món quà với một nhánh salem tím nhỏ, chắc cô vẫn nhớ. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn hành động như thế mà chẳng hề biết lý do.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi mà tôi chẳng hề rõ lý do. Tôi không còn là kiến trúc sư mà trở thành một họa sĩ, tôi chia tay với người yêu trong bất lực, cô ấy không thể chấp nhận sự ám ảnh của một người con gái khác ngoài cô ấy. Suốt bốn năm qua, tôi lặng lẽ làm những điều tôi không thích, tôi không thích hoa salem, không thích bản Kiss the rain, không quen biết cô. Những điều tôi viết có khiến cô có suy nghĩ gì không, có thể giải thích dùm tôi về tất cả những điều này không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro