Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

CHAP 2

Buổi sáng hôm sau, Yuri thức dậy trong trạng thái mơ màng, đầu đau như vừa trải qua cơn bệnh nặng. Trên người cô chẳng có lấy một mảnh vải, mà chỉ phủ hờ chiếc chăn mỏng manh. Nhẹ xoa lên hai bên trán mình, cho đến khi cảm thấy đôi phần tỉnh táo thì cô mới hé đôi mắt, rồi đảo quanh căn phòng

"Nơi đây... sao quen quá?"

Căn nhà bé nhỏ vỏn vẹn hai gian chật hẹp, ngăn cách nhau bởi một tấm vách mỏng manh, nếu như chẳng muốn nói thẳng ra rằng: chúng thông nhau

Nhưng cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này thật chẳng đúng chút nào

"Giường?" ...Yuri sờ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh... nó vẫn còn ấm - "Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao mình lại về nhà, còn ngủ trên giường của cô ấy?"

...

Tạm gác mọi thắc mắc sang một bên. Yuri mặc lại trang phục chỉnh tề, rồi nhanh chóng cất bước rời khỏi căn nhà trống

Trên đường đến chợ, cô không ngừng suy nghĩ về chuyện của đêm qua. Đáng tiếc thay, ngoài việc biết rằng mình say và ngất đi, cô chẳng thể nhớ ra thêm bất kì điều gì khác. Đầu cô lúc này còn đau lắm. Càng cố gắng động não bao nhiêu thì nó lại càng đau thêm bấy nhiêu

Từ xa, Yuri đã thấy được bóng dáng Sica, cô ta vẫn giữ thói quen ngồi yên lặng trong một góc khuất, sau gian hàng thực phẩm khô

Chẳng biết tại sao, nhưng Yuri cứ cảm giác rằng, cô ấy đang chờ mình. Mà chờ cô để làm gì cơ chứ? Cả hai đã gặp nhau nhiều giờ trong ngày rồi mà. Âu cũng như bao lần trước, cái thói quen thắc mắc của Yuri chẳng ai có thể giải đáp, nên theo quán tính, Yuri lại bỏ mặc những suy nghĩ vẫn vơ, rồi tiếp tục rảo bước

Chợt thấy bóng dáng anh, người mà Yuri yêu - dường như anh đang rất vội, trông dáng vẻ chính phần hối hả, mười phần lại sợ hãi. Yuri rất lo bèn đuổi theo. Trong đầu thoáng nghĩ:

"Phải hỏi anh chuyện của đêm qua"

Chạy đến một con hẻm nhỏ thì Yuri không còn thấy anh đâu nữa. Tuy cô có chút thất vọng, đôi chân định quay bước trở về, nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy gần đó tiếng anh ta

"Ngân lượng đâu?" ...Yuri nhận ra giọng tên chủ sòng bạc, đã mấy lần cô thấy hắn hà hiếp những kẻ không thể trả dứt nợ cho hắn

"Từ bao giờ anh ấy lại có thói quen bài bạc thế này" ...Yuri thầm nghĩ mà lòng cảm thấy bất an

"Tôi... tôi không có" ...giọng anh run rẩy

"Chặt tay nó cho ta" ...tên đại ca hùng hổ

"Xin... xin hãy... cho tôi thêm vài ngày" ...anh van xin

"Tiền không có, tài càng không, trong căn nhà èo uột của ngươi bỏ hoang chó cũng chẳng thèm vào. Thử hỏi ngươi sẽ lấy gì thanh toán cho ta"

"Tôi còn một vị hôn thê" ...anh đang nhắc đến Yuri

"Ta biết ả nha đầu đó, ả nghèo không thua gì ngươi nhưng nhan sắc thì..." ...hắn nhe răng cười điểu -"Cũng thuộc hàng mỹ nữ, bán vào lầu xanh sẽ đổi được bộn tiền"

"Vâng vâng... đúng rồi ạ, đêm qua tôi cũng định làm thế nhưng không thành"

Nghe đến đó, tim Yuri như thắt lại... giờ thì cô đã lờ mờ hiểu ra được nguyên nhân, vì sao đêm qua tửu lượng mình đột nhiên kém đến kì lạ - chỉ một ly nhỏ mà cô đã say bí tỉ, say đến mất đi hoàn toàn ý thức

Lén lút nhìn vào gương mặt hèn hạ của anh, nước mắt cô bắt đầu rơi...

Phải gắng lắm cô mới có thể giữ mình đứng vững, rồi nuốt lấy thứ nước mằn mặn trên môi, khiến cho đầu lưỡi mình chát đắng. Đôi chân cô lúc này, thật sự chỉ muốn chạy cho nhanh, để thoát khỏi khung cảnh đau thương trước mặt mà thôi

Sự thật sao lại tàn nhẫn đến thế - kẻ đó có còn là con người, hay đã trở thành loài ma quỷ?

...

Buổi tối hôm đó, Yuri cứ ngồi thơ thẫn trong gian phòng vắng vẻ. Bên ngoài có tiếng nhạc véo von, réo rắt nhưng lại rất nhỏ

Là Sica...

Cô đang ngồi trên thành giếng, dưới ánh trăng vàng, đơn giản chỉ thả mình vào làn điệu miên man cùng chiếc kèn kết bằng lá cỏ

Có lẽ, kẻ duy nhất hiểu được câu chuyện thương tâm trong cõi lòng Yuri chỉ có mỗi mình cô. Và kẻ lạnh lùng bỏ mặc Yuri buồn bã cũng vẫn là cô. Vậy tại sao cô ta lại ngồi đây tấu khúc nhạc buồn? Có ngàn lần suy nghĩ, cũng sẽ ngàn lần lắc đầu ngán ngẫm khi chẳng thể tự giải thích được nguyên nhân

Bỗng, một dáng người vừa quen vừa lạ chạy vụt vào - chính là kẻ mà ngay lần đầu gặp mặt, Sica đã biết rằng hắn chẳng tốt lành gì

Tiếng kèn liền đứt đoạn rồi im bặt ngay khi âm thanh hỗn tạp chen vào. Hắn đứng đó, bên ngoài căn nhà nhỏ và đập mạnh cánh cửa gỗ, miệng hắn không ngừng gọi tên người hắn bảo là yêu

"Yuri, Yuri, mở cửa cho anh"

"..." ...chẳng có lấy một lời đáp

"Đêm qua... đêm qua anh đã rất lo cho em, thật may là em vẫn bình an"

"Chuyện đêm qua, ai đã cứu mình?" ...Yuri thầm nghĩ, chính điều đó khiến cô có thêm sức mạnh đối mặt với kẻ tiểu nhân hèn hạ kia - "Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" ...cô mở toang cánh cửa và bước đến đối diện hắn

"Em... em đã say và anh đưa em về nhà" ...hắn ấp úng, chẳng dám nhớ đến câu chuyện hư ảo ghê rợn về tấm lụa trắng biết bay

"Tôi đã biết cả rồi, anh đừng bịa chuyện nữa" ...cô dứt khoát

"Em nói gì lạ thế, anh... anh có lừa dối em bao giờ"

"Đêm qua... chẳng phải anh định bán tôi vào kỉ viện sao, tiếc là không thành" ...nước mắt cô lại rơi một cách không thể kiểm soát

"Sao... sao em lại... biết được" ...hắn run rẩy

"Không phải chuyện của anh, giờ anh còn định đến đây lừa tôi tiếp à, thật hèn hạ. Vậy mà tôi từng cho rằng anh là một chính nhân quân tử"

Hắn cuối đầu nhận lấy từng lời xỉ vả của Yuri, mãi đến khi cảm nhận cánh cửa trước mặt gần đóng lại. Hắn mới chợt bừng tỉnh và trở về với bản chất nguyên sơ

RẦM

...cánh cửa bị hắn ta đạp mạnh, một phần sức ép đã khiến Yuri ngã về sau, cô phải vịnh vào chiếc cột gỗ gần đó để đứng vững

"Tôi hèn hạ, nhưng tôi đã cứu cô... cái mạng cô là do tôi lượm về, nếu như ngày ấy không có tôi... thì giờ cô có còn đứng đây mà kêu ca không hả"

"..." ...Yuri chẳng thể nói gì hơn khi đó hoàn toàn là sự thật

"Không phản bác tức là đúng rồi chứ gì. Mạng cô thuộc về tôi thì tôi có quyền sử dụng nó để cứu lấy thân mình"

"..."

"Cô nên biết ơn vì ít ra bản thân cô còn hữu dụng"

"Anh... anh thật bỉ ổi"

"Cô tưởng cô thanh cao lắm à, thật ra chỉ như con ngốc. Đâu phải lần đầu tiên cô bị kẻ khác lợi dụng, còn vờ ra vẻ mình tài giỏi. Tôi khinh"

Hắn đang nhắc cô nhớ đến những kí ức rất đỗi kinh hoàng...

Về bản thân và về gia đình hạnh phúc của cô

Cô còn nhớ rất rõ khoảng thời gian tuổi thơ tươi đẹp của mình, cô đã luôn sống trong nhung lụa, và nhận lấy sự bảo bọc ấm áp từ phụ mẫu. Rồi một hôm, chính kẻ nhận ơn nuôi dưỡng từ cha mẹ cô lại đem lòng phản bội. Hắn ra sức chiếm đoạt toàn bộ gia sản, đẩy gia đình cô đến cảnh ly tán. Khiến cho đứa trẻ ngây thơ như cô trở thành kẻ mồ côi không nơi nương tựa

Lúc đó hắn ta xuất hiện, chỉ là một tên áo rách cơ hàng nhưng lại tốt bụng cưu mang cô và cả hai cùng nhau bương trải để lớn khôn

Chỉ không ngờ bản chất con người lại dễ dàng biến chất như thế. Thời gian đã cướp đi của cô tất cả những gì tốt đẹp nhất, và biến chàng trai tốt tính thân thuộc kia trở nên xấu xa khôn lường

Lòng tin tại sao chỉ luôn đặt nhầm vị trí?

Trên cõi đời này, còn điều gì thật sự đáng tin nữa hay không?

"Anh đi đi, tôi không muốn nhìn mặt anh" ...cô lau nhẹ dòng nước đang chảy ròng trên gương mặt xanh xao

"Tôi có thể đi đâu, đi chết à... ngoài kia có kẻ sẵn sàng chém tôi nếu như tôi trở ra với hai bàn tay rỗng"

"Anh... anh còn muốn tôi làm gì cơ chứ"

"Đơn giản thôi, cô hãy theo tôi đến kỉ viện làm việc. Ngày trả dứt nợ, cô sẽ được tự do. Và xem như giữa chúng ta chẳng còn nợ nần chi hết"

"Tiểu nhân, tôi sẽ không đồng ý làm công việc dơ bẩn đó"

"Vậy thì đừng trách tôi..."

Sau lời đe dọa, hắn quyết định bước đến kéo lấy cánh tay Yuri một cách rất mạnh bạo. Không lâu sau, khoảng năm tên trai tráng to con từ ngoài xông vào. Kẻ giữ, người bắt, rồi chúng hợp sức đánh ngất Yuri

ÀO ÀO

...lại là cơn gió kì lạ giống như đêm hôm trước

Mảnh lụa trắng tinh, dài hàng chục mét bay bổng trên không trung rồi bất ngờ túm lấy từng tên một, và kéo chúng lên cao. Đến một khoảng cách vừa đủ thì lại nới lỏng, rồi thả cho cả bọn rơi tự do xuống đất

Bên dưới, có hàng chục thanh kim loại bén nhọn từ đâu kéo đến. Sắp thàng từng hàng ngay ngắn và chờ đợi tấm lưng chắc nịch của bọn côn đồ

PHỰC

...chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ đau đớn

Máu chảy thành dòng phủ kín cả mặt đất lạnh tanh

Vừa lúc đó, cơn gió lốc cũng thôi - ngưng thổi. Không gian trở về với trạng thái vắng lặng như tờ. Mảnh lụa từ nãy giờ giữ chặt thân thể Yuri, lại tiếp tục để cô ấy trong trạng thái lơ lững. Ngay bên cạnh, Sica đột nhiên xuất hiện, nhẹ nâng lấy khoảng không dưới lưng cô gái, bàn tay còn lại của cô vuốt lấy gương mặt hãy còn ngủ mê của Yuri

Và cứ thế, cả hai biến mất không để lại bất cứ một vết tích nào

Hệt như cơ thể hoàn toàn bốc hơi trong làn gió lạnh này vậy

---------------------

"Đây là đâu?"

Yuri tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ

Chỉ duy nhất có một thứ là quen thuộc mà thôi...

"Sica"

Xung quanh nơi Yuri nằm toàn đá và đá, phía đối diện còn có một đốm lửa lớn - nó phần nào giúp cho thể xác Yuri thêm ấm áp

Nhưng thể xác ấm hay không nào quan trọng, bởi trái tim cô giờ đây còn lạnh hơn cả cơn gió đông ngoài kia. Phải chăng tim cô - nó cũng bị đóng băng theo dòng nước mất rồi?

Nỗi đau tưởng chừng như dễ dàng quên hết. Hắn chẳng hề đáng để cô phải lưu tâm... nhưng sự thật, mãi vẫn là sự thật

Có lẽ cô chỉ đang tự dối lòng rằng mình không sao

"Nếu muốn khóc thì cứ khóc"

...cô gái trong vẻ mặt lạnh băng, nhẹ nhàng nói

Tựa như giọt nước rỉ xuống chiếc ly đầy, và Yuri đã nhờ nó mà trút cạn nỗi lòng mình. Cô cứ khóc, khóc đến khi cạn nước mắt thì lại thiếp đi

Trong khung cảnh đau lòng ấy, Sica chợt cảm thấy tim mình dâng trào những cảm xúc kì lạ. Dường như nó lại đập, tim cô... nó đang đập, còn mang theo những cơn đau âm ỉ.

Lại nhìn sang kẻ ngốc nghếch Yuri, bất dác như có ma lực kéo cô tiến đến cạnh bên cô ấy

Đến khi bàn tay đã gần chạm vào gương mặt vương đầy nước mắt, thì tâm trí cô mới bừng tỉnh

Bàn tay nhanh chóng co lại, rồi rút về. Những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu khiến cho đôi mài cô nhíu mạnh. Cô đang lo lắng, sợ rằng bản thân sẽ chết dần chết mòn trong cái cảm giác kì lạ

Nó, một lần nữa, lại điều khiển bản thân cô làm những điều kì dị

"Phải giữ khoảng cách với cô ta từ lúc này"

...cô tự nhủ

--------------------

Cáo thị được dán khắp thành, chỉ để tìm kiếm một cô gái với tội danh "sát nhân"

Yuri trên đường trở về nhà mình, nhưng tâm trí cứ bay bổng đâu đâu. Cô vẫn đang tự hỏi vì sao mọi người lại trong có vẻ kì lạ như thế? Cả cô nàng Sica lạnh lùng nữa...

"Hình như cô ấy không muốn mình trở về"

Yuri ngẫm nghĩ rồi chợt dừng bước khi bất chợt nhận ra hình ảnh của mình trên những bức tường đá và cả trên tấm bảng trước phủ quan sai

Vội vàng lách người nấp vào một con hẻm quan sát, cô lo sợ rằng mình sẽ bị túm cổ trước khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi về gần đến căn nhà quen thuộc, thì toàn bộ câu chuyện mới sáng tỏ. Cô đã gặp một đại nương trong xóm, và bà đã thuật lại toàn bộ cho Yuri - về cái chết của hắn, của những tên côn đồ và về sự mất tích kì lạ của cô

"Chẳng trách sao mọi người lại gáng tội danh cho mình"

Ai đã giết bọn chúng? Phải chăng là người đã cứu cô hai lần?

Đột nhiên hình ảnh Sica hiện lên trong đầu, nhưng nó nhanh chóng bị Yuri xua đi, không chút do dự

"Làm sao một cô gái yếu đuối lại có thể"

...Yuri cốc nhẹ cái đầu ngu ngơ mà thầm tự trách bản thân đã suy đoán lung tung

...

Trái tim con người không phải sắt đá, và nỗi đau kia đối với Yuri cũng chẳng bao giờ biến thành hận thù

Cô ghét hắn, nhưng lại giận bản thân vì quá ngốc nghếch. Rồi đến khi đứng trước ngôi mộ vô danh mà ai đó làm vội cho hắn ta thì lòng cô lại cảm thấy vô cùng đau xót

Và cô đang khóc - khóc thương cho kẻ đã nhẫn tâm làm tổn thương mình, khóc thương cho thứ tình cảm hoang phí bao năm nay và cô khóc thương vì những điều đã có với hắn trong ngần ấy năm bên nhau

Đối với Yuri, dù hắn có biến chất đến độ nào, hắn vẫn mãi là một người mà cô mang ơn. Và cô từng nghĩ rằng mình đã rất yêu hắn

"Chưa hết nước mắt sao"

...là giọng nói của Sica

Cô luôn xuất hiện bên cạnh Yuri những lúc Yuri đơn độc, thật chẳng thể hiểu là trùng hợp hay vì cô ta theo dõi mình? Yuri thầm nghi ngờ về điều đó

Nhưng trong lúc này, đột nhiên cô lại cảm thấy cô cần có cô ấy cạnh bên. Sự hiện diện của Sica phần nào xoa dịu nỗi đau khó tả trong lòng Yuri. Chắc vì điều đó, vô tình khiến cho Yuri quên đi những lễ nghi phiền toái, mặc kệ cái mối quan hệ mơ hồ giữa hai người

Và cứ thế, cô vô thức ôm chặt lấy thân thể cô gái ấy - kẻ mà đã vô tình bước vào cuộc đời cô bằng một cách cũng rất đỗi lạ kì

Cứ siết nhẹ vòng tay yếu ớt, cho phép bản thân được khóc thỏa thích, khóc đến khi cạn khô hai dòng nước mắt mới thôi

Lại chợt bàng hoàng khi nhận ra rằng, tình cảm mình dành cho kẻ dưới nấm mồ kia...

...nào sâu đậm như cô từng áp đặt

Và cuộc sống cũng chẳng tối tăm như cô tưởng

"Đi thôi"

...âm điệu dịu dàng quen thuộc, khiến cho Yuri khắc mãi trong tâm trí chẳng thể nào quên

Bỏ mặc cho phía trước có là con đường xa lạ hay khó đi đến mấy, cô vẫn tự nguyện để yên bàn tay trong một bàn tay khác

Yuri quyết định bước theo người ta như thế đó...

---------------------

Ngày trăng tròn lần nữa đến

Chẳng hiểu tại sao Yuri cảm thấy rằng hôm nay Sica rất khác lạ

"Cô ấy đang tránh mặt mình sao?"

...cô thầm nghĩ

Lại nhìn về nơi cô gái kia đang ngồi - là một mỏm đá cạnh vực sâu thăm thẳm, thật đáng sợ. Nên dẫu rất muốn hỏi thẳng cô ta, Yuri cũng chẳng thể làm ngay. Phần vì cô ấy sợ độ cao nguy hiểm chết người, phần vì cô sợ cái lạnh trong đôi mắt vô thần của nàng

"Sicaaaaaa"

...Yuri hét lớn, chỉ để thu hút sự chú ý

Thật may là nó đã thành công. Sica quay sang nhìn Yuri, nhưng rồi nhanh chóng ngoảnh đi nơi khác

Một cảm giác bực bội len lỏi bên trong não, khiến cho kẻ nhút nhát thêm phần can đảm, và rồi Yuri quyết định lao đến mỏm đá. Chỉ không biết trời xuôi đất khiến sao, cô lại vụng về trượt ngã. Thân thể cô loạng choạng - nguy cơ rơi xuống vực rất là cao

Lúc này đây, đôi mắt chỉ có thể nhắm nghiền kinh hãi, lòng chợt nghĩ... trong một vài giây ngắn ngủi nữa thôi, cô sẽ chết một cái chết vô nghĩa như thế đó

"Cô làm gì thế" ...Sica đã kịp nắm lấy tay Yuri, kéo lại

"..."

Yuri cứ trơ mắt nhìn vào Sica. Nếu chú ý, có lẽ còn nghe được tiếng tim đập điên loạn. Là quá hoảng sợ hay còn gì khác?

Sự thật, không hề đơn giản vậy...

"Đẹp quá" ...trong vô thức, cô không biết mình đang nói điều hàm hồ chi, chỉ cảm thấy bản thân bị thu hút bởi đôi mắt lạnh như băng phía trước. Đôi chân cũng theo quán tính mà tiến đến cạnh bên Sica tự lúc nào

Trước cái nhìn kì lạ, Sica đơn giản là thả lỏng bàn tay nãy giờ vẫn siết chặt cổ tay Yuri ra. Rồi đứng đó quan sát từng hành động từ cô nàng ngốc nghếch - Yuri. Còn cánh tay vừa được giải phóng thì cứ thế mà đưa dần lên gương mặt thanh thoát, rồi vuốt nhẹ. Sica cũng nhắm hờ đôi mắt để cảm nhận hơi ấm từ bàn tay người đối diện

Tuy chỉ một hành động tưởng chừng mơ hồ nhưng lại khiến thần trí Yuri rất phấn khởi, và cô biết chắc rằng cô gái đó chẳng hề khó chịu với sự đụng chạm kì lạ từ cô

Chầm chậm chầm chậm... tiến thêm... gần hơn nữa... cho đến khi...

Hai làn môi khẽ chạm vào nhau...

Từ nhẹ nhàng, chạm trải cho đến sâu lắng và nồng nàn

Hai bàn tay Yuri tự lúc nào đã vòng ra sau ôm chặt chiếc eo thon thả của Sica, rồi kéo nhanh người Sica lại gần sát bên mình

Trong giây phút ngọt ngào ấm áp đó, những hình ảnh thân quen lại chạy ngang tâm thức, đưa Yuri về cái đêm mà cô say bí tỉ

Điều cô đang thấy... không phải là tên hèn hạ đã khuất, cũng chẳng hề tiết lộ danh tính vị ân nhân bí ẩn

Điều mà Yuri đang thấy... chính là hình ảnh cô gái xinh đẹp, đang trong vòng tay của cô lúc này. Những hình ảnh lúc thì tỏ, lúc lại rất mờ nhạt, rồi đột nhiên rõ ràng vô cùng - như đang xảy ra trước mắt vậy... Yuri thấy được cảnh họ đang quấn lấy nhau trên chiếc giường gỗ quen thuộc - tại chính nơi Yuri gọi là nhà

Rốt cuộc thì Yuri đã hiểu vì sao sáng sớm hôm ấy cô lại nằm ở giường của Sica, và cơ thể mình chẳng có lấy một mảnh vải

"Sica à" ...vẫn giữ chặt người cô ấy trong cái ôm siết, cô cố gắng điều hòa nhịp thở mình và cất tiếng gọi thân thương - "Đêm đó, tôi... tôi và Sica... tôi... tôi sẽ chịu trách nhiệm" ...cô lúng túng

Chợt trái tim Sica lại nhói lên, không còn là cái nhói đơn thuần hay một cơn đau âm ỉ. Tim cô, nó thật sự như bị xé toạt ra thành nhiều mảnh... đau, và rất khó chịu. Bên trên, ánh trăng tròn vành vạnh soi thẳng xuống mái đầu - hệt như nó đang cố gắng thúc đẩy cô hành động theo bản năng của mình

Đôi mắt cô bắt đầu ánh lên sắc thái ghê gợn...

Thật đúng là một thời cơ thích hợp để cô hoàn thành tâm nguyện. Nhưng tại sao lại khó xuống tay như thế? Thậm chí, sâu tận đáy lòng, cô còn không muốn Yuri thấy được hình dáng ma quỷ đáng sợ của mình

Lấy hết can đảm, cô đẩy mạnh người Yuri ngã xuống mặt đất, rồi nhanh chóng vùng chạy trước khi đôi mắt hoàn toàn biến thành sắc xanh dị họm

"Nếu cứ ở cạnh ta như thế, sẽ có lúc ta giết cô mất, Yuri à"

...

"Có phải tôi đã nói sai điều chi?"

...Yuri đang tự cảm thấy hối hận bởi lời lẽ không rõ ràng lúc nãy

Hai từ "trách nhiệm" kia hoàn toàn không hề như ý nghĩa đơn thuần. Rõ ràng tình cảm cô dành cho Sica không chỉ dừng lại ở đó...

"Mình cần phải nói rõ với Sica"

...cô vội chạy theo

Mọi thứ chỉ còn màn đêm vắng lặng

Một cô gái tại sao lại chạy nhanh đến vậy? Cứ hệt như đã bốc hơi lên cung trăng mất rồi. Nhưng dù có phải lên tận trời xanh, Yuri cũng quyết tìm ra bằng được người con gái có tên Sica

Người mà cô biết rằng... thật sự quan trọng với mình đến dường nào

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi