Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2-3 End

CHAP 2 - 3 END

Mặt trời dần khuất sau ngọn núi, chỉ để lại cho thị trấn vài tia nắng yếu ớt. Phía xa, từng ngôi nhà, từng con phố đang đua nhau tô điểm cho bản thân bằng những chiếc đèn lồng rực rỡ

Cô vốn không thích nơi có quá nhiều con người. Càng không thích thứ mùi vị tanh nồng kia cứ cuốn lấy tâm trí, rồi khiến bàn tay cô vướng thêm cái gọi là "máu"

Giờ đây, cuộc sống của cô không đơn giản chỉ vì sự tồn tại. Mà bên cạnh cô, còn có một kẻ ngốc nghếch đáng yêu luôn bầu bạn

Và cô đã quyết định, dành tất cả thời gian ít ỏi còn lại của mình, cho kẻ đó

...

"Chúng ta sẽ tham gia hội hoa đăng" ...Yuri hào hứng, nhẹ kéo lấy bàn tay Sica về hướng cổng thành - nơi sáng rực ánh đèn

"..." ...Sica thoáng chau mài... vài giây sau, cô lại mỉm cười và gật đầu

"Đi thôi" ...Yuri hô to, bộc lộ vẻ vui sướng

Sica đang phó mặc cho bàn tay ấm áp của Yuri kéo mình đi về nơi mà bản thân cô thật sự chẳng muốn. Đó là nơi làm cô cảm thấy rất khó chịu, nơi dễ dàng biến cô trở thành một sinh linh quái gở. Và hơn hết, nơi đó ép cô phải tốn rất nhiều tâm tư, sức lực để đấu tranh với bản chất thật sự xấu xa của mình

"Đêm mai... là đêm trăng tròn" ...Cô thì thầm

"Hả" ...Yuri bất chợt cũng nhìn theo cô, nhìn theo hướng có vầng trăng tròn còn khuyết một ít - "Ở đó có gì lạ sao?"

"..." ...cô lắc đầu, mỉm cười đáp lại cái nhìn đầy thắc mắc của Yuri

"..." (_ _?) ...Yuri ngây người, vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt có phần nhợt nhạt của cô gái bên cạnh

"Sao thế?" ...Sica thôi mỉm cười, chau mài khi bắt gặp cái nhìn kì lạ của Yuri

"Ờ... hmm... có phải vị tiên nào cũng bí ẩn như vậy"

"Tiên?" (_ _)

"Ừm"  ...Yuri gật đầu khẳng định - "Vị tiên bí ẩn đang hiện diện trong mắt tớ nè" ...Yuri chỉ tay vào mắt, rồi lại chuyển hướng ngón tay lên thái dương, cuối cùng là chạm nhẹ vào tim mình - "Tớ sẽ ghi lại hình ảnh Sica và bảo tồn vĩnh viễn ở đây, tim của tớ... Sica à, đối với tớ, Sica là một dấu chấm hỏi... rất to nhưng lại rất cuốn hút"

"Có phải Yuri bắt đầu cảm thấy sợ..."

"Không phải không phải" ...Yuri vội xua tay, chen ngang vào câu hỏi của Sica - "Chỉ là... tớ, tớ... tớ không dám tin rằng... mình lại may mắn đến thế" ...Yuri ngập ngừng

"May mắn?"

"Vì tớ có được tình yêu của Sica" ...đến lúc này thì mặt của Yuri còn đỏ hơn cả quả cà chua chín mọng

Một câu nói đơn giản nhưng qua ngữ điệu ngây ngô mà đầy chân thành của Yuri, đã khiến Sica, cô như được ban thêm hàng trăm năm tuổi thọ. Chỉ có điều, Yuri của cô càng đáng yêu bao nhiêu thì sự dằn vặt trong cô càng dâng cao đến bấy nhiêu

Bởi cô vốn biết rõ, bản thân sẽ chẳng thể nào đền đáp tấm chân tình quý báo của Yuri...

"Không phải may mắn, Yuri hoàn toàn xứng đáng nhận lấy"

...nhẹ tiến đến ôm chặt lấy cơ thể mềm mại và ấm áp của Yuri, Sica tựa hẳn chiếc cằm lên vai cô gái đó

Theo thói quen, cô lại mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc đơn thuần, không hề có bất kì toan tính khác. Chẳng biết tự bao giờ, cô lại có thói quen hay cười đến thế? Nhưng nguyên nhân khiến cô cười thì vẫn chỉ có một mà thôi...

Chính là cô gái "con người" với trái tim dịu dàng này

--------------------

Hội hoa đăng vẫn lộng lẫy, náo nhiệt nhưng mọi năm. Và cái vẻ đẹp bí ẩn của ánh trăng trên cao, thì vẫn bảo tồn vẹn nguyên, dù cho thời gian có trôi qua thêm bao nhiêu thập kỉ

Cô nhớ lại ngày này hàng năm, chính xác hơn thì là sau ngày này - phải vào cái đêm mặt trăng trở nên tròn trịa nhất. Lúc đó, cô hẳn sẽ giết đi một con người. Nhưng năm nay hoàn toàn khác, cô quyết định không làm gì cả. Chẳng phải cô nhân từ, càng không phải vì cô sợ bản thân trở nên ghê tỏm trong con mắt của người cô yêu

Chỉ là, vốn dĩ trước sau gì cũng phải buông xuôi cuộc đời. Cô biết quá rõ điều đó, cô cảm nhận được bản thân đang dần cạn đi sinh khí. Nên thay vì tiêu hao sức lực, để duy trì chút tháng ngày vô vọng, thì cô lại chọn cách... hưởng thụ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, bên cạnh Yuri của cô, cho nốt quãng thời gian cuối cùng

Tình yêu chưa hẳn lúc nào cũng đẹp, cô càng không dám chắc bản thân đã hiểu rõ hai chữ "tình yêu". Nhưng đổi lại, cô thật sự rất hạnh phúc khi ở bên Yuri của cô. Nên dù cho cuộc đời có ngắn ngủi đến đâu, đối với cô, cũng đã chẳng hề phí hoài tâm sức

...

"Đợi tớ ở đây nha" ^^

...đôi tay vội vàng chạm nhẹ vào vai Sica, rồi lại vội vàng rời đi. Cả thân người Yuri nhanh chóng khuất sau hàng người tấp nập

Một ông lão với chiếc áo choàng rộng thùng thình lập tức len lỏi vào trong, theo bước Yuri - vẫn cố tình né tránh ánh mắt của cô gái trong bộ trang phục trắng toát kia. Nhưng ngay khi bước chân lão lướt ngang, dù cách xa hàng chục mét, cô gái trẻ cũng đã trở nên cảnh giác hơn

Sica chợt siết chặt vạt áo, nhẹ đưa mắt nhìn vào đám đông

Một phần cô muốn rời đi, phần khác lại sợ kẻ ngốc nghếch sẽ lạc mất cô, rồi trở nên hoảng hốt

"Đại thúc, bán cho cháu chiếc đèn tiểu miêu béo ú" 

"5 quan thưa cô"

"Cám ơn" ^^

Nhận lấy chiếc đèn lồng kết bằng tre mộc mạc, Yuri nâng niu nó hệt như cách cô quý trọng vị chủ nhân tương lai của món quà nhỏ này vậy. Ngay lúc này đây, Yuri chỉ muốn lập tức đặt món quà vào tay người cô yêu và nhận về một nụ cười tỏa nắng

Yuri rời đi, bước chân trở nên hối hả - là đi hay chạy cũng chẳng còn phân biệt rõ

PHỊCH

...người Yuri va phải một ông lão mà chẳng hề nhận ra, là lão ta cố ý chạm vào cô

"Auw" ...ông lão ngã xuống, chiếc đèn cũng rời khỏi tay Yuri, chạm đất

"Lão bá, lão có sao không... cháu... cháu xin lỗi" ...Yuri miệng tíu tít, cô nhận hết phần lỗi sai về mình

"Có thể đỡ lão sang con hẻm đằng kia ngồi nghỉ không, ở đây ngột ngạt quá, chân lão lại đang đau..."

"Mmm" ...Yuri nhìn về hướng Sica đang đợi mà bối rối, nhưng khi nhìn sang vẻ mặt đáng thương của ông lão cô độc, cô đã quyết định không hề do dự - "Vâng ạ"  ...Yuri mỉm cười gật đầu, khoác tay sang vai giữ người ông lão, tay còn lại nhặt lấy chiếc đèn lồng

Cả hai dần rời khỏi nơi náo nhiệt, tìm đến con hẻm vắng cách đó chừng trăm mét

"Lão bá à, có thấy đỡ hơn chưa ạ" ...Yuri đặt ông lão ngồi xuống một thềm nhà

"Cháu thật tốt bụng, lão đây rất biết ơn... nếu có việc bận thì hãy đi đi, lão đã khỏe hơn nhiều rồi" ...ông lão cười tươi, xua tay ra dấu cho Yuri hãy rời đi theo ý muốn

"Ưm... nhưng..."

"Trông dáng vẻ khó xử của cháu là lão đã đoán ra được phần nào, hãy nhanh đi đi... đừng để người ấy phải chờ đợi"

"Ơ" ...Yuri thoáng bất ngờ, kèm theo là chút ngại ngùng - "Vậy cháu đi trước ạ, lão bá bảo trọng" ^^

Yuri cúi đầu chào rồi nhanh chóng cất bước. Đôi mắt lúc này chuyển sang dán chặt vào chiếc đèn bị móp vài chỗ - do cú chạm đất bất ngờ ban nãy

"Sica chắc sẽ không thích con mèo hư này" 

VÈO

...một chiếc kim nhọn bay thẳng đến, ghim sâu vào ót khiến Yuri ngã xuống, rồi lịm đi lúc nào chẳng hay

Những giây tỉnh táo cuối cùng, cô chỉ thấy được bóng dáng mờ ảo của lão bá già nua kia - lão ấy, tại sao lại mỉm cười thản nhiên đến thế?

...

Đã hai canh giờ trôi qua kể từ lúc Yuri rời đi. Sica vẫn đứng đó chờ đợi, tiếc là ngay cả mùi hương quen thuộc của Yuri, cũng đã khuất khỏi tầm kiểm soát của cô mất rồi

Một linh cảm chẳng mấy tốt đẹp kéo đến, khiến cho sự do dự trong lòng cô biến mất. Và cô quyết định, sẽ đi tìm Yuri của cô trở về

Cô đang lần theo hướng mà Yuri đã chạy đi, hít nhanh lấy những hương thơm cuối cùng còn sót lại trong gió

Điểm kết chính là bên ngoài một con hẻm tối tăm, vắng lặng...

"Máu"

...cô hít thật sâu, cho đầy buồng phổi cái mùi tanh nồng quen thuộc. Dù rất loãng nhưng cũng đủ để cô nhận ra, đó là máu của người cô yêu

PHẬP

...một mũi tên bay đến, xuyên nhẹ qua người cô hệt như cách xé tan làn khói hư ảo, rồi nó ghim chặt vào bức tường gỗ mục nát phía sau lưng cô

Sau đuôi mũi tên có đính một mảnh vải. Lực va chạm không quá lớn nhưng cũng vừa đủ làm mảnh vải tự rơi ra khỏi thân tên, nó cứ bay phất phơ trên không trung. Cô vội vàng nắm lấy

Từng chữ từng chữ đỏ thẳm bốc mùi khó chịu, đập vào mắt: "Cây đại thụ ngàn năm, đồi Vọng Nguyệt"

Mảnh vải trắng tinh nhanh chóng bị nhàu nát rồi tan biến theo làn gió. Bởi cô vốn ghét thứ máu bẩn thỉu của bọn linh cẩu. Chắc hẳn kẻ đó đã rất hiểu tính cô, nên hắn mới dùng máu linh cẩu làm mực viết

"Là kẻ thù?"

-------------------

Đồi Vọng Nguyệt,

Một ngày sau

...

Kẻ thù của cô quả thật rất ranh ma, rõ ràng biết rõ đêm nay chính là thời hạn cuối cùng để cô định đoạt quyền sinh tử của mình. Và hắn đã chọn nơi có nhiều tà khí nhất, cũng là nơi mà cách đây năm mươi năm, một pháp sư đã thanh tẩy - hủy diệt toàn bộ số yêu ma hại người - đây chính là hang ổ của chúng

"Cũng từng là nhà của cô"

Cô chưa từng bảo bản thân là một yêu quái tốt, nhưng cũng không hề hổ thẹn... bởi bàn tay cô, nó cũng chưa từng giết oan một kẻ nào - bọn mà cô đoạt mệnh, hoặc do chúng tự nguyện, hoặc cũng vì những dục vọng thấp hèn của chúng tự tạo nên nghiệt chướng

Có lẽ vì thế, trong cuộc chiến kinh thiên năm mươi năm trước, cô đã chọn cách đứng ngoài quan sát. Đổi lại, cô được tồn tại đến tận bây giờ

"Cuối cùng cũng đã đến" ...lão già dần hiện ra sau thân cây đại thụ sần sùi, bên cạnh, Yuri đang bị trói chặt và bất tỉnh

"Ngươi muốn gì ở ta" ...cô vẫn như thế, vẫn chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc gì trên gương mặt nhợt nhạt

"Không phải chúng ta có cùng một mục đích sao... à không, ta quên mất, con yêu quái như cô đã biết yêu, bắt đầu mềm lòng, rồi lại trở nên yếu đuối... hahaha" ...lão cười phỉ báng

"..."

"Có còn nhớ nơi này chứ?" ...lão đảo mắt nhìn quanh rồi bất chợt hiện ra trước mặt, chỉ cách cô chừng một bước chân - "Một con tiểu yêu ngang nhiên ngồi đây chứng kiến đồng loại bị sát hại, và rồi nó thờ ơ bỏ đi khi mọi chuyện kết thúc"

"Ngươi là... tên pháp sư" ...Sica thoáng bối rối, điều cô không bao giờ ngờ đến...

"Hahaha" ...lão cười lớn hơn, rồi đột nhiên trừng mắt nhìn thẳng vào cô - "Chẳng có điều chi ta làm là vô nghĩa, cả việc ta đã để cô sống, rồi tiếp tục dõi theo cô hàng chục năm nay"

"Nhảm nhí" ...cô bước ngang qua hắn, tiến đến chỗ Yuri

BÙM

...một luồng điện đánh thẳng vào khoảng không ở giữa hai cô gái, tạo nên bức tường huỳnh quang chói lòa

"Hoặc là cô ngoan ngoãn nghe theo, hoặc là ta sẽ cưỡng ép... trước sau gì nó cũng thuộc về ta"

"Thật sự ngươi muốn gì"

"Ta để cô sống đến giờ, và hàng trăm năm tu luyện của cô, không phải chỉ phí hoài vì một thứ gọi là tình yêu vớ vẫn" ...đôi mắt lão hằn lên sự phẫn nộ - "Hãy mau đoạt lấy linh hồn kẻ đó, bằng không ta sẽ lấy mạng cả hai"

Giờ thì cô mới phần nào hiểu được dã tâm to lớn, của tên pháp sư nổi tiếng mà người đời ca ngợi. Hắn thật ra nào khác gì cô, là loài ác quỷ trong vỏ bọc danh giá. Hắn đang muốn cô trở nên bất tử, và rồi sẽ đoạt lấy sự bất tử đó từ cô

"Bỉ ổi"

...cô nhếch môi cười nụ cười lạnh lùng, lại biến thân trở về hình dạng nguyên sơ

Không ai có quyền điều khiển cô, càng không thể tha thứ cho ai dám cả gan lấy tính mạng của người cô yêu mà uy hiếp

Cô lao đến trong dáng hình của mảnh lụa, nó cứ phất phơ trên không rồi vụt biến mất. Bên dưới, lão già lẳng lặng hóa ra thanh kiếm màu đỏ thẩm, lão vút nó vào khoảng không trước mặt. Tiếng kim loại xé toạt ngọn gió để lại những âm thanh gợn người. Ngay sau đó, một mảnh vải hiện ra và rơi xuống. Chỉ vài giây sau, đôi mắt có chứa hai vầng trăng khuyết cũng dần lộ rõ

"Pháp sư luôn biết chọn đúng thời điểm để kết liễu bọn tà ma - nhất định phải là khoảnh khắc yêu lực của chúng suy yếu nhất" ...lão bước đến, xốc lấy người cô lên

"..." ...người cô không có máu để chảy, đổi lại, những luồng khí màu ngọc bích thì cứ không ngừng thoát ra khỏi thân thể. Điều đó khiến cô dần mất đi sức phản kháng

"Nếu như không nỡ ra tay với con bé đó, ta sẽ giúp"

Trước khi hoàn toàn lịm đi, cô chỉ kịp trông thấy nụ cười đầy hàm ý trên môi tên pháp sư gian trá. Tim cô lần nữa nhói lên...

"Yuri à..."

------------------

"Sica, Sica, tỉnh lại đi"

Nhẹ mở mắt, cơ thể chẳng còn sức để cử động. Nhưng hình ảnh nhanh chóng khiến Sica trở nên lo lắng chính là gương mặt đầy nước của ai kia

Bàn tay cô gắng gượng vươn lên để chạm vào Yuri nhưng sao khó quá...

Thật may là Yuri đã kịp nhìn thấy và nắm lấy tay cô áp ngay vào má mình

"Yuri ổn chứ" ...cô thều thào

"..." ...trong nụ cười lúc này vẫn còn hòa lẫn rất nhiều nước mắt, yuri gật đầu, đỡ người Sica ngồi dậy rồi nhanh chóng ôm chặt lấy cô

"Thật tốt" ...Sica cũng mỉm cười đáp lại cái ôm ấm áp

"E hèm... rất tiếc khi phải phá rối giây phút ngọt ngào này" ...lại là tên pháp sư

Yuri nhẹ xoay người về hướng vừa phát ra tiếng nói, và ngay sau đó, gương mặt vừa quen vừa lạ kia làm cô vô cùng bất ngờ

"Lão bá"

"..." ...Sica không nói gì, chỉ toan đứng dậy - "Á" ...rồi lại thét lên đau đớn

Xung quanh cô và Yuri, một lưới pháp thuật chợt hiện ra và ngày càng bó chặt hơn. Nhưng chỉ có mỗi cô phải chịu sự ảnh hưởng từ nó - một cảm giác khó thở kéo đến chèn ép sự sống yếu ớt của cô. Linh lực lại bắt đầu thoát khỏi cơ thể

Trông thấy sự dằn vặt đau đớn của Sica, Yuri cũng không khỏi xót xa, nhưng bản thân Yuri lại chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra...

"Thời khắc ánh trăng đến được nơi cao nhất, sinh mệnh của cô ta sẽ kết thúc" ...lão ngước nhìn trời cao - "Không lâu nữa đâu"

"Cháu phải làm gì đây... xin... xin lão bá giúp cho" ...Yuri van nài, cô vẫn chưa biết rõ thân phận của ông lão cô vừa quen

"Điều đó rất nguy hiểm" ...lão nhíu mài

"Cháu chấp nhận tất cả" ...Yuri trả lời không chút do dự

"Ngay cả việc phải chết?"

"Vâng" ...lần nữa, cô gật đầu khẳng định

"..." ...lão ta im lặng, vài giây sau, từ tay lão xuất hiện một thanh đao nhỏ - "Hãy ghim nó vào tim mình, để máu chảy dọc lên người cô ta và hóa giải lời nguyền chết chóc"

"..." ...Yuri đưa tay nhận lấy, đã có một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy sợ hãi

"Hoặc cô chết, hoặc cô ta sẽ chết... hãy nhanh chóng quyết định"

Lão quay đi để ẩn giấu vẻ mặt đắc ý của mình. Mọi chuyện quả thực đến với lão quá dễ dàng, thậm chí bản thân lão cũng chẳng cần đích thân ra tay

Yuri run rẩy cầm lấy cán đao và đặt lên tim mình. Điều cô sợ, không phải là cái chết... nếu là một kẻ tham sống sợ chết, nhẫn tâm bỏ mặc người mình yêu thì có lẽ đã chẳng xứng đáng nhận được trái tim cao quý của "tiên nữ"

Con người vốn dĩ rồi cũng sẽ chết đi, cuộc đời kéo dài hai mươi năm hay một trăm năm có chăng những sự khác biệt? Nếu như không tìm ra một nửa của mình. Bên cạnh Yuri đã có Sica, những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi nhưng lại rất sâu đậm

Và đối với Yuri, cuộc sống của cô như thế đã gọi là "hoàn mỹ" lắm rồi

"Hãy để tớ được làm gì đó đáp lại tình yêu của Sica nhé"

Nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cao cao của cô gái nằm bất động bên dưới. Giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi thẳng xuống gương mặt thanh tú của ai kia. Trong một khoảnh khắc, có lẽ đến Yuri cũng không hề thấy được...

Có giọt nước khác đã hòa quyện vào nước mắt của mình

Trong giấc mơ, Sica thấy được, người mà cô yêu đang chạy

Yuri cứ chạy... chạy ngày càng xa tầm mắt của cô

Và đến lúc cô cất bước đuổi theo thì một màng khói tanh nồng phủ lấy toàn bộ khoảng không trước mặt

Rồi nhanh chóng, bức màn máu kết tụ thành mảnh lựa đỏ tươi trói chặt quả tim cô

Cô phải vùng vẫy trong đau đớn

Môi cô đang mấp mái hai chữ "Yu - ri", nhưng đáng tiếc... nó lại chẳng đủ sức để bật thành tiếng

Và người cô yêu thì cứ thế mà gục xuống

Sự thật, bên ngoài, thân xác Yuri cũng đã ngã xuống như thế đó. Máu của Yuri phủ kính cả vùng ngực của Sica, khiến cho bộ trang phục trắng toát tự bao giờ trở nên loang lỗ - những vệt máu đỏ thẳm

Từng vệt sáng thoát ra khỏi người Yuri rồi lại nhập vào xác Sica. Những linh khí tự nãy giờ bị hút bởi ánh trăng, cũng thôi di chuyển, và đang có xu hướng trở về với chính chủ nhân của mình

Trên cao, ánh trăng vàng đột nhiên nâng lên, rồi dừng lại tại nơi gọi là cao nhất

"Yuri"

...Sica nhẹ mở mắt

Nhưng điều mà cô thấy, chỉ là cái xác không hồn và đầy máu của người cô yêu. Ở đằng xa, lão pháp sư nở ra nụ cười thỏa mãn

"Đừng buồn, rồi cô sẽ gặp lại cô gái đó, nhanh thôi... cho nên hãy ngoan ngoãn giao nó cho ta" ...lão bước đến, với thanh gươm đỏ ban nãy

"Ta không thể tha thứ cho kẻ đã gây tổn hại đến Yuri" ...cô lại dùng đôi mắt màu ngọc bích sắc lạnh, nhìn vào tên pháp sư giả nhân giả nghĩa

"Thật phiền phức khi phải chờ đợi mấy chục năm, nhưng đổi lại sự bất tử cũng rất xứng đáng... trách là trách tại sao cô chẳng sớm hoàn thành bổn mệnh, để có thêm chút thời gian khổ luyện, biết đâu lúc đó, công lực sẽ đủ thắng ta" ...lão tỏ vẻ tự đắt khi hoàn toàn khẳng định phần thắng về mình

Mặt trăng lại nhích thêm một chút, quay về với quỹ đạo vốn có. Cuộc sống là thế, có lên ắt phải có xuống. Gieo nhân ắt sẽ gặp quả

Tên pháp sư đã chẳng biết quý trọng những thứ quý báo hắn được ông trời ưu ái, ban cho... là gia đình, là bạn bè, và là một cuộc sống bình dị không phải nỗ lực đoạt về, như cách mà yêu ma vẫn làm

Vậy thì hắn xứng đáng nhận lấy sự trừng phạt. Cô sẽ là người thay trời thực thi hình phạt đó 

Cô chưa từng làm gì thẹn với lòng, và tình yêu từ Yuri chính là minh chứng cho nhân quả cô gặt được

"Chết đi" ...hắn chém thẳng thanh kiếm vào kết giới khiến kết giới bị xé toạt

"Thoát khỏi nó tốn khá nhiều sức, nhưng ngươi vừa giúp ta làm điều đó"

"Tại sao... tại sao cô không bị thương" ...hắn hoàn toàn bất ngờ bởi tình huống chẳng hề lường trước này

"Đã sang ngày mới" ...cô lạnh lùng cất tiếng khi bắn dải lụa xuyên qua tim của hắn

BỤP

...mảnh lụa siết rất chặt quả tim... khiến nó trở nên nát vụn

Aaaaaaaaaaaaaaa

...tên pháp sư hét lên đau đớn. Hắn gục xuống

"Một linh hồn nhiễm bẩn không đáng để ta nuốt lấy, đi đi"

...cô xua tay thổi bay thứ oan khí bay bổng trên không

Rồi cô bước về nơi Yuri đang nằm. Nếu như không có vũng máu cùng thanh đao ghim chặt ngay tim, chắc hẳn cô đã nghĩ Yuri của cô chỉ đang ngủ mà thôi - gương mặt Yuri trông thanh bình đến lạ

"Đồ ngốc, tại sao lại hành xử lỗ mãng thế"

Cô nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt thanh thoát của con người khờ khạo đó. Rồi hôn nhẹ lên môi Yuri, trước khi đưa tay rút lấy thanh đao nhỏ bé

"Lẽ ra ta nên sớm biết rằng còn cách để chúng ta bên nhau"

PHẬP

...cô lại đâm nó vào tim mình

Ngay sau đó, một luồng khí nhiều màu thoát ra, và cô dùng thanh đao chém nhẹ vào luồng khí để tách chúng thành hai mảng

Một đang rút lại vào người cô, và một thì bị cô thổi về thân thể Yuri

Thanh đao nhỏ của tên pháp sư, nhiều năm tu luyện, vốn không chỉ có thể tách linh hồn khỏi thể xác, mà nó còn dễ dàng chia nhỏ linh hồn thành nhiều phần khác nhau

Nhưng...

"Vô dụng sao"

Linh hồn không thể nhập trở lại xác của người chết

Và nó đang dần thoát ra khỏi cơ thể Yuri

Nếu như thanh đao đến tay cô sớm hơn, cô sẽ dùng nó chia nhỏ linh hồn của Yuri khi Yuri còn sống. Và mang một nửa đó hút vào người mình. Có lẽ giờ đây cả hai vẫn sẽ tồn tại bên nhau...

"Yu... ri..."

...những giọt nước mắt khẽ rơi khi cô tận mắt chứng kiến thể xác người cô yêu dần tan biến

Phần linh hồn dư thừa kia cũng đã bay đi đâu mất rồi

--------------------

Dân gian đồn rằng, căn nhà nhỏ hai gian, thông nhau, trong một thị trấn nọ, có ma

Và cứ ba năm, lại có người trông thấy một cô gái, khoác bộ trang phục trắng toát, ngồi bên thành giếng thổi chiếc kèn lá cây, một cách thành thạo

Âm thanh không buồn cũng không vui, chỉ phản phất những ẩn tình khó hiểu

...

Hơn hai mươi năm sau nữa

Vẫn tưởng câu chuyện ma đã đi vào quên lãng. Cũng chẳng còn mấy ai nhắc đến cái truyền thuyết lạnh xương khi xưa

Và căn nhà đó giờ cũng đã có người chủ mới...

"Là một cô gái"

Buổi tối ngày đầu tiên dọn đến, cô gái phải dọn dẹp lại rất nhiều thứ. Nhà tuy nhỏ nhưng vì bỏ trống rất lâu nên mọi thứ dường như hư hỏng gần hết

Cô gái xuất thân là trẻ mồ côi, sau này được một gia đình miền núi cưu mang. Chỉ tiếc rằng nghĩa phụ nghĩa mẫu tuổi đã cao. Rồi khi họ qua đời cách đây nửa năm, cô lại trở về với cảnh sống bơ vơ. Thế là cô gái trẻ quyết định vào thành sinh sống, để xua đi nỗi buồn đơn độc đó

Đang lúc bận bịu đóng lại chiếc giường - chỗ mà tối nay cô sẽ ngủ. Thì chợt có âm thanh réo rắt vang vọng từ bên ngoài vào

"..."

...cô gái lẳng lặng lắng tai nghe, còn thầm ngợi khen khúc nhạc tuyệt vời

Con người vốn có sẵn đức tính tò mò, cô cũng chẳng ngoại lệ. Cuối cùng, sau khi quyết định dừng lại công việc bận bịu, cô đã cất bước rời khỏi căn nhà cũ kĩ. Nhưng chỉ vừa mới ra đến sân trước, cô đã trông thấy người đó

"Một cô gái sao"

...cô ngập ngừng

Âm thanh cũng chợt im bặt

Cô gái trong trang phục trắng đang đứng quay lưng về phía cô

"Cô ta phát hiện ra mình rồi" ...cô thầm nghĩ bụng, rồi chợt lên tiếng - "Xin lỗi vì đã làm phiền... tôi chỉ muốn..." ...cô chợt ngẩn người khi cô gái quay lại và mỉm cười với cô

"Cuối cùng Yuri cũng đã trở về" ...một giọng nói ngọt ngào vang lên

"Cô... cô biết tôi?"

"Biết từ rất lâu rồi"

Tiếng bước chân nhẹ nhàng thổi tan màn đêm tĩnh mịch

Trong nụ cười giản đơn, còn hòa lẫn cả những giọt nước mắt...

---------------------

Cuộc sống bất tử chắc gì mang lại hạnh phúc

Nhưng, đó chỉ là khi chúng ta đơn độc

...

Đôi khi việc "sống mãi" cũng trở nên phí hoài nếu như không có sự "tái sinh"

Và Sica đã dùng toàn bộ khoảng thời gian vô nghĩa để chờ đợi, chờ đợi điều duy nhất khiến cuộc sống của cô trở nên ý nghĩa...

"Là Yuri"

END---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi