Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1-1

Author

yeucaidep

Disclaimer

nhân vật trong fic không thuộc về mình

Pairing

yulsic

Rating

PG

HỒN PHÁCH

Trăm năm chỉ còn làn khói ảo

Nhói con tim, tự thấy uổng kiếp người

Nuôi kiên nhẫn, mưu cầu một thể xác

Tâm chẳng khác, nhưng dạng hóa yêu ma

Đoạn đường cuối đưa ra hai ngã rẻ

Lặng lắng nghe những tiếng thét cõi lòng

Là mong mỏi, là nước trôi về cội

Hay trở thành hy vọng hóa hư không?

Một phàm nhân sau khi chết đi, thể xác buộc phải trở về với lòng đất lạnh giá, nhưng những thứ có thể thoát ra khỏi da thịt thì lại không. Và con người gọi đó là "hồn phách"

Hồn phách quá nhẹ để rơi, lại quá nặng để thoát khỏi tầng không. Hồn phách không đủ nóng để sưởi ấm, cũng chẳng đủ lạnh để kết tinh. Và cứ thế mà chúng phó mặc cho khí thiên đưa đẩy, chúng bay bổng khắp nơi, rồi lại tấp vội vào bất kì vị trí nào mà khí thiên gắn ép

Có lẽ, bản thân chúng còn chẳng biết rằng: mình đang "tồn tại"

Sau 100 năm, thứ vật chất vô tri bắt đầu hình thành "nhận thức". Nếu như tiền thân hồn phách sở hữu ý chí mạnh mẽ, thì ít nhiều sẽ giúp chúng vượt qua được đoạn đường chán chường, kéo dài hàng nửa thiên niên kỷ, rồi nhận lấy món quà cuối cùng là một "thể xác" hữu hình

Sau đó tiếp tục với những lựa chọn khôn ngoan: trở thành hoa lá... chim thú... hay một món bảo vật bất kì. Hiển nhiên, sẽ chẳng có lựa chọn làm "người" trong số đó

Nhưng ít ra thì, lúc này đây, nhân gian đã thừa nhận sự hiện diện của chúng

Lại thêm 300 năm nữa, thể xác bất hảo hoàn thành chu trình biến đổi gian truân, được trở về trong hình hài gần như nguyên sơ - là một thể xác mô phỏng tiền thân

Đạt được vốn đã rất khó, gìn giữ lại càng khó hơn bội lần

90 năm, hồn phách tiếp tục giả danh con người, không ngừng tu luyện, nhằm gia tăng sức mạnh cho bản thân

Nhưng đó chỉ là cách tạm thời, bảo vệ cho cái thể xác hãy còn tách biệt với hồn phách kia mà thôi

Đoạn đường cuối cùng sẽ quyết định tất cả...

---------------------

Vẫn hỏi thiên - địa – nhân gian, khác?

Đạt được gì, sau mỗi chữ sinh ly

“Ta cần linh hồn của ngươi”

…là giọng nói của một cô gái

Trong màn đêm đen kịt, chỉ ánh lên duy nhất mảng màu trắng tinh khôi, nhìn thoáng qua cứ hệt như dải lụa dài, rất dài và vô cùng mềm mại

Điểm xuất phát chính là tầng không lơ lửng, dải lụa buông mình rơi xuống mặt đất lạnh tanh rồi thản nhiên trượt thành từng đường uốn khúc

“Á… aaaaaaaaa”

…tiếng kêu la đau đớn

Cô gái trẻ chợt quay người, về hướng dải lụa trắng. Chính xác thì nó đã quấn quanh cơ thể của một chàng trai trong bộ trang phục đen ngòm. Và cô ấy cũng thế. Tất cả được phủ bởi một màu đen dị họm

Có lẽ vì vậy mà ánh trăng không tài nào phản chiếu rõ rệt được dáng hình những con người trong đêm tối

Nhưng lần này, chính cơ thể - phần buộc phải bao bọc trong da thịt hữu sắc đã phản bội lại cô

Độ chừng đôi mươi, cô gái sở hữu đôi môi căng mọng cùng màu son đỏ chói lòa – hệt như được quét lên từ những giọt máu tươi nhất và tanh nhất, cả chiếc mũi cao cao kiêu hãnh cũng góp phần gây nên cảm giác lạnh thấu thân. Làn da tuy nhợt nhạt, nhưng đổi lại, nó vô cùng mịn màng

Và đặc biệt hơn – một vẻ đẹp vừa bí hiểm, cuốn hút, lại vừa gợi đến những điềm báo chẳng lành… chính là đôi mắt lóng lánh sắc ngọc kia. Thậm chí nó càng nổi bật hơn nữa khi có đến hai vầng trăng khuyết ngự trị bên trên tròng mắt xanh ma quái

“Vẫn không phải linh hồn đó”

Cái xác bất động của gã thanh niên dần tan thành tro bụi. Có một ít vết xướt rướm máu trên cổ tay hắn, nhưng chẳng hề giống với kiểu vết thương có thể cướp đi sinh mạng con người. Cô gái nhẹ lau đi dòng máu trên môi. Dường như trong nháy mắt, đã có thứ gì đó nhập vào xác cô ấy. Rồi cả hai nhanh chóng hòa quyện với nhau thành một thể

Bộ trang phục đen ngòm trở về trong màu trắng, đổi lại, mái tóc trắng tinh tươm tựa như dải lụa siêu dài, lại hóa nên màu đen bình dị và chỉ tầm ngang vai

Cô gái cứ thế cất bước, cũng chẳng phiền quay đầu nhìn lại dẫu chỉ một lần

Hành trình dài 10 năm đã trôi qua hơn một nửa

Khoảng thời gian còn lại quả thực rất ngắn ngủi

Nếu như cô vẫn muốn duy trì sự tồn tại thì chắc hẳn phải sớm tìm ra kẻ gọi là “định mệnh”. Cô sẽ phải yêu hắn, khiến hắn cũng yêu cô, và sau đó chính là thời khắc thích hợp đoạt lấy “linh hồn hoan hỉ”

Một việc làm tưởng chừng đơn giản, nhưng, tại sao quyển sử sách yêu ma vẫn chưa hề ghi nhận bất kì thành công nào. Chẳng lẽ chưa từng có linh hồn yêu ma trở về trong thân xác con người hoàn thiện mà hưởng thụ cuộc sống bất tử hay sao?

Cô đã chẳng thế giải đáp câu đố luân hồi chuyển kiếp khó nghĩ đó, chẳng thể cảm nhận thứ gọi là tình yêu, cũng chẳng dễ dàng tìm ra kẻ mang linh hồn “định mệnh”, nếu như…

Nếu như cô không gặp được định mệnh thật sự của mình

---------------------

Ta và người chỉ vô tình quen biết

Khúc biệt ly chợt dạo tấu chương đầu

Tiếng vó ngựa lấn át cả những âm thanh huyên náo bên trong thành thị. Từng gian thực phẩm chợt ngã nhào trong sự phẫn nộ của cư dân

Cô gái trẻ giữ cho mình dáng vẻ thanh thản, bước từng bước chậm trãi về phía trước. Cũng chẳng tỏ chút ngại ngùng hay lo ngại hiểm nguy. Bởi trong đầu cô, vốn đã định sẵn sẽ giết sạch bọn quan ngang tàn, bạo ngược phi thân trên thứ gọi là chiến mã

Ấy thế mà, chính vào lúc đôi mắt dần chuyển sang màu của ngọc, mái tóc từng sợi từng sợi sẵn sàng trong trạng thái vô sắc. Đôi bàn tay nhẹ phát ra hai luồng yêu khí cực độc, thì một cơ thể lớn hơn từ đâu bay đến, rồi đột ngột ôm trọn lấy cô

BỊCH

Đôi mài khẽ nhíu khi thân người chạm đất. Vốn dĩ cô chẳng biết đau là gì nhưng sự thật, cơ thể cô cũng có chịu chút thương tổn nào đâu. Kẻ kia vừa thay cô gánh hết

“Đồ ngốc, sao lại cản đường bọn chúng, có biết hậu quả nghiêm trọng lắm không hả”

…kẻ đó quát rất lớn vào mặt cô, tiếng vó ngựa ngày càng xa khuất

Cô nhận ra kẻ đó là một cô gái, lại còn rất thanh tú. Đã có một phần gọi là khoảnh khắc hiếm hoi, cô bị đôi mắt đen tuyền kia hút lấy. Kẻ đó cao hơn cô quá nửa quả đầu. Nước da ngâm đen cùng bộ trang phục lòa xòa, lem luốc. Thật rất phong trần

Nhưng cô không hề đánh giá thân phận kẻ đó theo cách thấp hèn. Cảm giác kì lạ dâng tràn trong tâm thức, phải chăng chính là…

“Hãy thôi nhìn tôi trong vẻ coi khinh đó đi… ừ thì Yuri này nghèo thật, nhưng ít ra cũng xứng đáng nhận lấy một tiếng cám ơn nhỉ”

…là nụ cười nửa môi ngạo nghễ

Không tỏ ý oán trách cái âm vực trầm ấm đã kéo cô khỏi cơn mộng mị, và từng dòng suy nghĩ cũng tạm thời gián đoạn. Cô biết mình cần thiết phải kết thân với con người đặc biệt này

“Yuri!?” …có thể xem đây là một lời chào, hoặc là một câu hỏi…

“Yuri - là tên tôi thưa tiểu thư lơ đãng”

Họ lại tiếp tục nhìn nhau. Không hề có thêm bất kì lời nói hay sự chuyển động thừa thải khác. Chỉ đơn giản là nhìn

Tiếc là kẻ mang tên Yuri đã không thể giữ sự kiên nhẫn lâu thêm

“Không cám ơn thì thôi, tôi đi đây” …có chút khó chịu trong lời nói

Nhưng dẫu sao, Yuri cũng không cảm thấy ân hận với việc mình vừa làm

Sự an toàn của cô gái đó quan trọng đến thế?

Không, điều Yuri bảo vệ còn to tát hơn nhiều. Yuri đang bảo vệ cả ngôi làng thân yêu này. Nếu như ban nãy, cô gái làm kinh động đến bọn quan sai, ắt hẳn giờ đây, nơi này đã trở thành bình địa

Từng bước chân gõ nhịp trên nền đất, lần nữa Yuri vô tình đánh thức kẻ đang mải say giấc ban ngày, khỏi cơn mộng mị. Để rồi, khiến cô ấy phải vội vàng chạy theo níu giữ kẻ phàm nhân này lại

Cô đã quá ưu ái đến Yuri rồi chăng?

Hay chính cảm giác khát khao về sự sống vĩnh hằng, đã không ngừng thôi thúc cô làm vậy

“Tại sao lại đi theo tôi?” …Yuri hỏi

“…” …cô cũng chẳng biết phải trả lời câu hỏi ấy như thế nào cho đúng, một sự thật ghê gợn hay một lời nói dối sáo rỗng – “Cho ta theo”

“Trông dáng vẻ thanh thoát thế này, tôi không nghĩ cô xuất thân từ gia đình thường dân” …Yuri chau mài suy ngẫm, rồi chợt thốt lên khi đã suy luận được điều gì đó – “Học thói di phục xuất tuần à, thôi hãy trở về cung son của cô đi, sống cùng bọn thường dân như tôi chỉ tổ hủy hoại thân phận” …lần nữa Yuri quyết định rời đi

Chẳng hề biết rằng, cô ấy vẫn cứ đeo bám theo sau lưng như thế. Không chút tiếng động, cũng không hề mỏi mệt. Và dường như, dần dần bước chân của Yuri đều bị thâu tóm. Bởi thậm chí không cần nhìn, cô ta vẫn có thể đoán trước Yuri sẽ đi về đâu

“Là người hay thần thánh, sao lại có thể cao siêu thế” …nhịp thở có phần gấp gáp do Yuri đã chạy một đoạn đường rất xa, nhưng kết quả vẫn là cô ta nhanh hơn một bước

“Sao phải chạy” …cô gái ngồi yên trên chiếc bàn gỗ tại trà quán ven đường

“Phải làm sao để cô buông tha tôi đây trời” …Yuri bóp chặt đầu mình, vò tung mớ tóc còn yên nếp

“Cho ta theo”

“Không” …Yuri nhấn mạnh, một thái độ vô cùng dứt khoát

“Ừm”

“Tại sao vẫn còn theo tôi hả” >< ...Yuri tiến một bước thì cô ấy tiến một bước, Yuri chuyển hướng mũi chân thì cô ấy lại xoay người – “Đến khi nào cô mới chịu tha cho tôi đây”

“Khi mà cô đồng ý cho ta theo”

Gương mặt lạnh băng chợt khiến Yuri kinh sợ. Ở cô gái này, quả thật chẳng có điều chi là bình thường. Chẳng có ai lại muốn tiếp cận một con người xa lạ, nếu như… nếu như trong lòng không mang những toan tính xấu xa

Một lần, đối với Yuri đã là quá đủ. Phải đánh đổi tất cả… tình thân, địa vị và lòng tin, để cuối cùng điểm tựa duy nhất cũng rời xa mình

Đó chính là bài học thỏa đáng cho một kẻ chẳng biết nhìn người... như cô

“Tránh đường mau con ranh”

…tiếng bộ ba côn đồ của trấn

Và kẻ chúng ức hiếp lần này không ai khác chính là cô gái đó - vẫn là cô gái phiền phức tự nãy giờ bám theo Yuri

“Ây” …quả đầu vô tội lại làm nạn nhân cho những cú trút giận vu vơ – “Thật sự cô ta không biết chữ chết viết sao hả trời”

Chẳng còn nhiều thời gian nguyền rủa hay thắc mắc. Ba tên to con đã vây kín người cô ta và giơ lên từng món vũ khí đáng sợ

Yuri nhanh chóng vơ lấy cái thùng nước cá tanh ở gian hàng gần nhất rồi chạy đến tạt ngay vào người đám côn đồ

Sau đó nắm chặt bàn tay cô gái lạ vùng chạy đi

Bọn chúng rượt cả hai qua gần chục con hẻm. Nếu như chẳng sống tại đây, chắc hẳn Yuri đã sớm bị tóm mất rồi. Và cô ta thì hẳn sẽ không còn mạng mà giương đôi mắt vô thần nhìn dáng vẻ mỏi mệt của Yuri

“Cô không sợ sao …hộc hộc”

“…” …lắc đầu

“Cô có mệt không… hộc hộc”

“…” …vẫn lắc đầu

“Thật là kì lạ mà” …Yuri tiếp tục dựa cả người vào bức tường đá, thở dốc

“Có mùi” …cô gái nhẹ ngửi lên bộ trang phục trắng tinh của mình, giờ loang lỗ những vết ố

“Chỉ vì tình huống cấp bách, tôi không thể làm khác… hmm, được rồi, cho cô đến nhà tôi tắm táp, cả hong khô xiêm y” …một chút cảm giác hối lỗi khiến Yuri đường đột nảy sinh quyết định táo bạo – “Mà cô tên gì, chẳng lẽ cứ gọi cô này cô nọ mãi sao”

“Tên” …trông vẻ mặt cô gái phần nào ngạc nhiên – “Là tên họ trước đây”

“Hửm?” …Yuri giờ đã có thể bảy phần khẳng định cô gái này có vấn đề thần kinh – “Chẳng lẽ trước cô tên khác, và giờ đã đổi tên khác nữa sao?”

“Không phải”

“Vậy chứ là thế nào?”

“Jess… cứ gọi là Sica”

“Được rồi, chỉ là cái tên mà ngập ngừng mãi, cô kì lạ thật đó” …Yuri quay đi, nhưng chỉ được một đoạn ngắn thì chợt quay lại đối mặt với cô gái – “Sica là một cái tên hay” 

“…”

“Nhưng dù sao, Sica cô vẫn chỉ đến nhà tôi giặt sạch áo rồi đi ngay đó”

“…”

Một câu trả lời vốn dĩ không hề hợp ý Yuri, cho nên thay vì phát ra, Sica lại biến thành sự im lặng. Dẫu sao cũng đã quyết định rồi, và sẽ chẳng bao giờ Sica bị lay chuyển

Mục tiêu hoàn thành tâm nguyện đang ở trước mắt. Một ngàn năm… thành quả cuối cùng đều tồn tại trong linh hồn Yuri

“Nhất định sẽ đoạt lấy”

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi