The Price of Love
Ba năm tiếp theo là một điệu nhảy tinh tế của những bí mật và những khoảnh khắc đánh cắp, mỗi khoảnh khắc đều quý giá và mong manh như thủy tinh mỏng, mang theo trọng lượng của những giấc mơ bị cấm đoán. Katsuki gia nhập ngân hàng của cha như đã định, học hỏi công việc từ những bước cơ bản, từng cử động của anh đã được luyện tập nhưng trái tim lại nặng trĩu nỗi khao khát. Những dụng cụ vẽ bị khóa trong ngăn kéo bàn làm việc là niềm an ủi duy nhất của anh—những màu sắc và bút chì thì thầm về cuộc sống thật sự mà anh mong muốn nhưng không thể có. Mỗi bức phác thảo anh vẽ trong đêm khuya là một cuộc nổi dậy lặng lẽ, một lời thỉnh cầu từ tận đáy lòng, kêu gọi thế giới buộc anh phải mang một chiếc mặt nạ.
Izuku cũng đeo một chiếc mặt nạ. Em thăng tiến trong sự nghiệp tại tờ báo, trí thông minh bẩm sinh và tinh thần làm việc không mệt mỏi giúp em có được vị trí biên tập viên junior. Tuy nhiên, niềm đam mê thực sự của em là phơi bày sự tham nhũng đang hoành hành trong thành phố. Mỗi bài báo em viết đều như một lời kêu gọi chiến đấu, một chiến thắng nhỏ trong cuộc chiến vô tận. Nhưng ngay cả trong sự hỗn loạn của các hạn chót và các cuộc điều tra, suy nghĩ của em vẫn luôn quay về với Katsuki, về những khoảnh khắc tĩnh lặng mà chỉ có họ mới có.
Họ đã xây dựng một ngôn ngữ bằng những tín hiệu tinh tế và sự phối hợp thời gian hoàn hảo, được hình thành từ nhiều năm thấu hiểu từng cử chỉ nhỏ nhất của nhau. Một bông hoa nhất định trên áo khoác của Katsuki—hoa cẩm chướng trắng, loài hoa yêu thích của Izuku—có nghĩa là gặp nhau tại nhà lục giác. Một vị trí tiêu đề đặc biệt trên tờ báo buổi sáng có nghĩa là Izuku sẽ làm việc muộn. Họ tìm thấy sự yên bình trong những quán bar bí mật, nơi không ai để ý hai chàng trai trẻ ngồi chung một góc tối, đầu gối chạm nhau dưới bàn khi họ thảo luận về thơ ca, chính trị và những giấc mơ mà họ không dám thổ lộ vào ban ngày.
Nhưng áp lực dâng lên như một chiếc lò xo cuộn chặt, đe dọa sẽ bật tung. Những lời ám chỉ mơ hồ trước đây của Masaru Bakugo về việc kết hôn đã trở thành những yêu cầu không thể từ chối, mỗi lời đều là một cú đánh vào bức tường mong manh mà họ đã xây dựng để bảo vệ tình yêu của mình. Hệ thống vận tải của gia đình Henderson không ngừng mở rộng, và cuộc hôn nhân với Margaret sẽ đảm bảo tương lai của ngân hàng trong những thời điểm bất ổn— thời điểm mà lời xì xào về sự dao động của thị trường ngày càng ồn ào hơn.
"Con không thể cứ tránh né chuyện này mãi được." Masaru thét lên trong một cuộc tranh cãi gay gắt, khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận.
"Con có trách nhiệm với gia đình này, với gia sản của chúng ta!" Từ 'gia sản' vang lên trong phòng làm việc ốp gỗ gụ, nơi những bức chân dung của ngân hàng Bakugo qua các thế hệ dường như đang nhìn xuống, đầy sự phán xét.
Katsuki đã lao ra ngoài, tìm đến văn phòng báo chí nơi Izuku vẫn làm việc đến tận khuya, mùi mực và giấy quen thuộc bao quanh anh như một sự an ủi không lời. Họ không nói gì khi Izuku hoàn thành công việc chỉnh sửa, nhưng khi xong xuôi, họ cùng nhau bước đi qua những con phố vắng, vai chạm nhẹ vào nhau mỗi bước đi.
"Đôi khi, tớ nghĩ đến chuyện bỏ trốn."Izuku thở dài khi họ đi qua câu lạc bộ jazz, tiếng nhạc lan tỏa ra như dòng vàng lỏng. Giọng em mang theo sự quyết tâm nhẹ nhàng, giống như thuở bé, khi em tuyên bố sẽ trở thành một nhà báo như cha mình.
"Chỉ cần đi một chuyến tàu đến nơi mà không ai biết chúng ta. Có thể là New York. Hoặc là San Francisco."
Trái tim Katsuki lỡ một nhịp, anh nhớ lại bộ đồ tàu mà họ đã chơi cùng nhau khi còn nhỏ, tưởng tượng những cuộc phiêu lưu lớn lao. "Mày sẽ rời Chicago sao?" Thành phố đã hình thành họ, nơi chứa đựng tất cả những ký ức mà họ đã tạo ra cùng nhau?
"Không, nếu không có cậu." Ánh mắt Izuku chạm ánh mắt anh, xanh như mùa xuân và đầy sự trung thành mãnh liệt—chính là tình bạn đã định hình mối quan hệ của họ từ lần gặp gỡ đầu tiên. "Không bao giờ nếu không có cậu." Những lời ấy mang theo trọng lượng của hàng nghìn khoảnh khắc đã chia sẻ, của những vết xước trên đầu gối và những cuộc trò chuyện giữa đêm khuya, của những giấc mơ thì thầm trong sự bình yên của bóng tối và những lời hứa dưới ánh sáng ban ngày.
Thành phố vẫn tiếp tục chuyển động xung quanh họ, tràn ngập những khả năng và nguy hiểm như nhau, trong khi họ đứng giữa thế giới mà họ đã quen thuộc và thế giới mà họ dám mơ ước—một thế giới nơi tình yêu có thể quan trọng hơn di sản, nơi sự thật trong trái tim họ cuối cùng cũng được thừa nhận.
Và rồi, vào một đêm hè năm 1929, sau một quán rượu lậu nơi dàn nhạc đồng diễn, Katsuki Bakugo, người thừa kế ngân hàng lớn nhất Chicago, tựa lưng vào bức tường gạch, cổ áo xộc xệch và cà vạt bị tháo ra. Lời tối hậu mà cha anh đã đưa ra sáng hôm ấy vẫn còn vang vọng trong đầu anh: kế thừa ngân hàng và cưới Margaret Henderson, hoặc sẽ bị cắt đứt hết tài sản.
Khi Izuku xuất hiện trong con hẻm, trông có vẻ kiên quyết trong chiếc mũ báo và quần yếm, Katsuki đã biết. Anh đã biết từ cái hôn đầu tiên ở nhà lục giác, có lẽ là từ buổi sáng đầu tiên họ ném đá xuống biển. Cuộc đời anh đã dẫn dắt anh đến khoảnh khắc này như một chiếc la bàn tìm về phương Bắc.
"Tớ nghĩ tớ sẽ tìm thấy cậu ở đây." Giọng Izuku nhẹ nhàng, cẩn trọng—giống như khi người ta tiếp cận một con vật đang bị thương. Cũng giọng nói ấy đã đọc thơ cho anh nghe trong những góc khuất, thì thầm lời yêu trong sự an toàn của bóng tối.
Katsuki rít một hơi dài từ điếu thuốc, tàn lửa sáng lên như một ngôi sao nhỏ bé.
"Mẹ của mày biết mày ở khu vực này không, Deku?" Biệt danh ngày xưa dùng để trêu đùa Izuku giờ đây nghe như những ký ức thân thương của thơ ấu.
"Tớ hai mươi hai rồi, Kacchan. Tớ đi đâu mà chẳng được." Izuku bước lại gần hơn, gần đến mức Katsuki có thể ngửi thấy mùi mực in trên tay em. Đó là một mùi quen thuộc, một mùi đã trở thành ngôi nhà thật sự của anh, hơn cả mọi loại nước hoa đắt tiền trong ngôi nhà của cha anh.
"Chẳng ai để ý nếu một ngôi sao biến mất đâu." Katsuki lầm bầm, vẩy tàn thuốc lên đôi giày đắt tiền của mình. "Đó là điều cha tao nói. Chỉ là một thằng con nhà giàu đi lạc. Họ sẽ bàn tán một tuần rồi quên tao đi."
Izuku bước tới, đẩy Katsuki vào tường với sự táo bạo chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc ẩn giấu.
"Nhưng cậu không chỉ là một ngôi sao, cậu là mặt trời mà." Đôi mắt xanh của Izuku sáng rực dưới ánh đèn mờ.
Bàn tay Katsuki tìm được đến eo của Izuku, kéo em lại gần dù cho nguy hiểm. Bất kỳ ai cũng có thể đi ngang qua, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh không quan tâm. Mười bảy năm tình bạn, ba năm tình yêu bí mật, vô số khoảnh khắc phải chọn lựa giữa nghĩa vụ và khao khát—tất cả đều dẫn lối đến đây. "Mày vẫn nói những điều xấu hổ đấy, Deku."
"Phải có ai đó làm thế chứ." Ngón tay Izuku lướt qua đường nét sắc bén trên cằm Katsuki. "Có một chuyến tàu đến New York tối nay. Tớ đã tiết kiệm đủ tiền cho hai vé."
"New York?" Tiếng cười của Katsuki sắc nhọn, nhưng tay anh siết chặt lấy tay Izuku. "Tao sẽ làm gì ở New York?"
"Làm những gì cậu muốn. Hãy trở thành người cậu mong ước." Giọng Izuku trầm xuống, em thì thầm. "Với người mà cậu muốn."
Âm nhạc từ quán rượu vang lên, tiếng kèn trumpet cô độc ngân lên trong không khí đêm. Katsuki ngước nhìn lên bầu trời, chỉ có thể thấy một khoảng nhỏ giữa những tòa nhà chọc trời. Ở New York, anh sẽ chỉ là một người vô danh. Không tài sản thừa kế, không nghĩa vụ xã hội, không có cái nhìn không hài lòng của cha. Chỉ là một gương mặt trong đám đông.
Nhưng với Izuku...
Với Izuku, anh sẽ là tất cả những gì anh từng muốn. Tự do. Được yêu. Trọn vẹn.
"Mày có mực trên má này." Katsuki nói, chạm ngón tay lên vết bẩn. "Mày thật là một mớ hỗn độn."
"Vậy hãy để tớ là mớ hỗn độn của cậu, nếu cậu muốn."
Chuông thành phố điểm chín lần. Chỉ còn hai tiếng nữa họ có thể lên chuyến tàu đi New York—hai ngôi sao nữa biến mất khỏi bầu trời Chicago.
Katsuki đẩy mình khỏi bức tường, anh chỉnh lại áo khoác.
"Vậy?" Giọng anh khàn đi nhưng ánh mắt thì dịu dàng. "Chúng ta có đi lấy đồ của mày không?"
Nụ cười của Izuku có thể thắp sáng cả con hẻm. "Tớ đã đóng gói sẵn rồi. Chúng đang ở nhà ga."
"Tất nhiên là phải vậy rồi, cái tên lạc quan chết tiệt này."
Khi họ bước cùng nhau về phía ga tàu để đặt vé đi tự do, vai họ chạm nhau mỗi bước. Những con phố dường như yên tĩnh hơn bình thường—ngay cả khu phố tài chính vốn nhộn nhịp cũng tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể cả thành phố đang nín thở.
Họ đã tôi luyện tình yêu trong những khu vườn bí mật và những con hẻm khuất, trong những cái nhìn trộm và những lời thì thầm giữa đêm. Giờ đây, cuối cùng họ có thể viết câu chuyện của riêng mình—một câu chuyện nơi con trai của chủ ngân hàng và một chàng học việc của nhà báo có thể ném đá xuống hồ dưới bất kỳ bầu trời nào mà họ chọn.
Katsuki không ngờ rằng cha mình lại có mặt ở nhà vào giờ này. Bình thường, các cuộc họp hội đồng quản trị thường kéo dài đến tận khuya. Nhưng khi anh lặng lẽ bước qua cánh cửa gỗ sồi nặng nề, anh thấy Masaru Bakugo đang đứng chờ ở hành lang tối, tay siết chặt một bức điện tín. Tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc trong góc phòng, mỗi giây phút bỗng trở nên nặng nề như nhịp đập của trái tim.
"Con định đi đâu à, con trai?"
Những lời này rơi xuống như tảng băng vào dạ dày của Katsuki. Mạng lưới tin báo của cha anh luôn rộng lớn—đó chính là cách ông ấy xây dựng đế chế ngân hàng của mình. Chắc chắn có người đã thấy họ ở ga tàu, nhìn thấy họ mua vé, lên kế hoạch, dám mơ mộng.
"Con sẽ không làm những gì cha nghĩ đâu." Katsuki bắt đầu, nhưng cha anh cắt ngang bằng một tiếng cười chói tai vang dội khắp sàn đá cẩm thạch.
"Không phải à?" Masaru tiến về phía trước, ánh trăng từ những ô cửa sổ cao chiếu sáng nửa khuôn mặt ông, tạo thành những cái bóng sắc lạnh. "Vậy thì giải thích cho ta đi. Tại sao một trong những người cộng sự đáng tin cậy nhất của ta lại thấy con với... thằng nhà báo ấy?"
Masaru nhổ nước bọt ra khi nói, như thể từ đó phát ra nọc độc. "Con nghĩ ta không biết sao? Ta đã thấy cách con nhìn nó. Cách con luôn nhìn nó."
Mái tóc của Katsuki cứng đờ, và mặt anh trở nên tái nhợt. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn nghĩ mình đã cẩn thận lắm. Mỗi ánh nhìn đều được tính toán kỹ lưỡng, mỗi cái chạm tay giấu đi, mỗi khoảnh khắc vụng trộm dưới lớp vỏ bọc của tình bạn.
"Ta đã cho người theo dõi con suốt mấy tháng nay." Masaru tiếp tục, giọng ông hạ thấp như thể nó đông băng lại trong không khí. "Kể từ khi con bắt đầu viện lý do về con gái nhà Henderson. Ta đã biết có gì đó không ổn, nhưng thế này..." Ông giơ bức điện tín lên, những tờ giấy nhàu nát dưới tay ông. "Chuyện này vượt xa những gì ta tưởng tượng."
"Cha—"
"Con phải chấm dứt chuyện này ngay lập tức. Dù có... thứ quái quỷ gì đang xảy ra giữa con và nó, chuyện này cũng phải kết thúc trong tối nay." Masaru đứng thẳng, cái bóng của ông đổ dài xuống Katsuki như một lời phán quyết, như tiếng chuông ngân lần cuối. "Nếu không, ta sẽ hủy hoại nó. Mọi thứ nó đã làm, mọi thứ nó từng mơ ước—tất cả sẽ biến mất. Và con biết ta có thể làm được."
Mối đe dọa lơ lửng giữa họ. Tay Katsuki siết chặt thành nắm đấm, móng tay anh cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Cha không thể động vào cậu ấy."
"Không sao?" Masaru mỉm cười lạnh lùng như mùa đông ở Chicago. "Chỉ cần một lời nói từ ta, mọi tờ báo ở Chicago sẽ tẩy chay nó. Không nhà báo nào thuê nó. Tất nhiên, mẹ nó sẽ bị mất chức ở đây. Và còn... những cách khác nữa."
Ông để lại lời ngụ ý như khói thuốc. "Cảnh sát đặc biệt quan tâm đến một số... hành vi vi phạm đạo đức đấy."
Nhắc đến cảnh sát khiến máu của Katsuki đông lại. Anh đã nghe những câu chuyện xì xào trong các quán bar khuất lấp—những câu chuyện về các cuộc đột kích, về những người đàn ông biến mất, và những cuộc đời bị hủy hoại chỉ vì một lời buộc tội. Mới tháng trước, thi thể của Thomas Riley được phát hiện dưới sông. Báo cáo chính thức nói là tự sát, nhưng ai cũng hiểu điều gì đã xảy ra với những người đàn ông bị bắt gặp bên cạnh những người đàn ông khác.
"Cha sẽ không làm thế đâu." Katsuki thở ra, nhưng anh biết cha mình sẽ làm. Masaru Bakugo đã xây dựng đế chế của mình bằng cách nghiền nát mọi đối thủ, biến những mối đe dọa thành cơ hội. Hạnh phúc của chính con trai ông chỉ là một hy sinh nhỏ bé để giữ gìn danh tiếng gia đình. Dù sao, ông cũng từng hủy hoại chính anh trai mình vì một cuộc tranh chấp trong ngành ngân hàng.
"Ta cho con một sự lựa chọn, Katsuki. Chấm dứt sự ngu ngốc này, kết hôn với Margaret như đã định, và nhận vị trí xứng đáng của con tại ngân hàng. Hoặc là nhìn xem ta phá hủy mọi thứ mà thằng đó coi là quý giá nhất."
Masaru chỉnh lại cúc áo, ánh vàng của nó phản chiếu dưới ánh đèn như một lời cảnh báo. "Thị trường đang không ổn lắm, không thể có vụ bê bối nào được. Thời gian suy nghĩ của con là đến lúc mặt trời lặn."
Qua cửa sổ phòng làm việc, Katsuki có thể thấy những ngôi sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời tối. Ở một nơi nào đó trong thành phố, Izuku đang chờ ở ga tàu với vé tàu tự do của họ, không hay biết rằng những giấc mơ của họ đã tan vỡ như lá mùa thu.
Tiếng còi tàu vang lên từ xa—không còn là một khúc ca tình yêu, mà là một lời từ biệt.
Katsuki chạy ra khỏi phòng làm việc, đôi chân vô thức đưa anh đến nhà lục giác. Nhưng giữa đường, anh dừng lại. Đi gặp Izuku bây giờ chỉ làm tình hình tồi tệ thêm. Thay vào đó, anh bước đi trên những con phố Chicago, vượt qua những cửa hàng lấp lánh và những khu chợ đông đúc.
Thành phố giờ đây có vẻ khác, vẻ đẹp hào nhoáng giờ đã bị tẩy nhòa bởi thực tế của tình huống họ đang đối mặt. Mỗi góc phố đều chứa đựng ký ức: con hẻm nơi họ uống rượu lần đầu tiên, chiếc ghế công viên nơi họ đọc thơ dưới mưa, quán bar nơi họ nhảy múa, ẩn mình giữa đám đông.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, bóng dài đổ xuống những con phố thành phố, Katsuki đưa ra quyết định. Anh sẽ bảo vệ Izuku, dù điều đó có nghĩa là làm tan nát trái tim của cả hai.
Anh tìm thấy Izuku trong nhà lục giác, như anh đã biết trước. Người kia vẫn mặc trang phục làm việc, những vết mực vương lại trên tay em, đôi mày em nhíu lại một cách lo lắng khi đọc lại tờ thông báo xã hội.
"Kacchan," Izuku ngước lên, vẻ mặt em bừng sáng vì nhẹ nhõm. "Tớ lo chết đi được. Sao cậu không gặp tớ ở ga tàu—"
"Chấm dứt rồi." Những lời này nghẹn lại trong cổ họng Katsuki như thủy tinh.
Nụ cười của Izuku tắt ngúm. "Cái gì cơ?"
"Chuyện này... giữa chúng ta, dù là thứ gì đi chăng nữa thì cũng đã chấm dứt rồi." Katsuki cố gắng giữ giọng điệu vững vàng, anh cố áp dụng giọng điệu lạnh lùng của cha mình. "Tao sẽ kết hôn với Margaret Henderson."
"Không." Izuku đứng lên, em chìa tay về phía Katsuki. "Không, cậu không có ý đó. Hôm qua, cậu đã nói—"
"Hôm qua là một sai lầm." Katsuki lùi lại, anh tránh xa Izuku. Mỗi động tác như xé toạc vết thương trong lòng. "Chúng ta đã tự lừa dối mình, Deku. Mày thật sự nghĩ chúng ta có thể trốn đến New York, sống như một đôi vợ chồng à? Người ta sẽ chấp nhận hai thằng đàn ông sống chung sao? Chúng ta đâu phải những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mày viết."
"Từ khi nào cậu quan tâm đến người khác nghĩ gì thế?" Giọng Izuku nghẹn ngào. "Đây không phải là những điều cậu nói, Kacchan. Đây là cha cậu—"
"Đấy là thực tế!" Katsuki hét lên, lời anh vọng lại mặt hồ. Anh thêm vào, "Tao phải có trách nhiệm. Một gia sản cần phải duy trì. Tao không thể vứt bỏ tất cả vì... vì cái này."
Izuku co rúm lại như bị đánh. "Vì tớ, phải không?"
Mặt trời gần như lặn, vẽ lên bầu trời những gam màu đỏ thẫm như máu và vàng rực rỡ. Dưới ánh sáng dần phai, Katsuki nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Izuku, những vết tàn nhang hiện rõ trên làn da em. Anh muốn lau đi những giọt nước mắt đó, muốn rút lại mọi lời nói, muốn chạy trốn đến New York và mặc kệ mọi hậu quả.
Nhưng thay vào đó, anh nói, "Tìm người khác đi, Deku. Tìm người có thể mang lại cho mày cuộc sống mà mày xứng đáng."
"Tớ không muốn ai khác." Giọng Izuku kiên quyết dưới những giọt nước mắt. "Tớ muốn cậu. Người thật sự là cậu, chứ không phải là con rối mà cha cậu tạo nên."
"Vậy thì mày là một kẻ ngốc." Những từ ngữ ấy như axit trên đầu lưỡi anh. "Về nhà đi, Izuku. Về nhà và quên tao đi."
Katsuki quay lưng bỏ đi, mỗi bước chân như xé nát trái tim anh. Sau lưng, tiếng Izuku vang vọng trong làn gió chiều.
"Tớ sẽ đợi, dù có lâu đến đâu đi chăng nữa, Kacchan. Tớ sẽ đợi đến khi cậu nhớ ra con người thật sự của mình."
Katsuki tiếp tục bước đi, mặc dù tầm nhìn của anh mờ đi vì những giọt nước mắt chưa kịp rơi. Anh bước qua biệt thự, qua bãi biển nơi họ từng ném đá khi còn nhỏ, qua mọi kỷ niệm họ đã xây dựng cùng nhau. Anh bước đi cho đến khi đến khu phố chính, nơi âm nhạc jazz vang lên từ những cánh cửa ẩn, nơi người ta cười đùa mà không hề biết rằng thế giới của anh đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro