The Beginning
Summary:
"Chẳng ai để ý nếu một ngôi sao biến mất đâu."
"Nhưng cậu đâu chỉ là một ngôi sao, cậu là mặt trời mà."
---
Mùa hè, năm 1909
Bờ hồ Michigan trải dài như một dải lụa bạc dưới ánh mặt trời buổi sớm, mặt nước khẽ vỗ về bãi biển riêng của khu biệt thự nhà Bakugo. Khi chỉ mới sáu tuổi, Katsuki Bakugo đã mang dáng vẻ cứng nhắc mà cha anh luôn yêu cầu, ngay cả khi không có ai nhìn. À, gần như không ai.
"Phải cầm như thế này thì đá mới nảy được nhiều lần chứ, Kacchan!"
Izuku Midoriya làm mẫu với một viên đá phẳng, những ngón tay nhỏ bé của em giữ đúng góc độ. Viên đá nhảy trên mặt nước năm lần trước khi chìm xuống. Bộ quần áo chắp vá và cũ mòn khiến em hoàn toàn lạc lõng giữa bờ hồ giàu có này, nhưng nụ cười của em rực rỡ hơn bất kỳ bộ trang phục lộng lẫy nào. Chính nụ cười đó đã thu hút Katsuki ba năm trước, khi Inko Midoriya lần đầu đến khu điền trang, tay nắm chặt con trai và một lá thư giới thiệu từ vị linh mục của giáo xứ.
Katsuki cau mày, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác của em.
"Tao biết cách ném sao cho nảy mà, Deku." Anh phóng viên đá của mình, nhìn nó nảy bảy lần trước khi chìm xuống những con sóng. Một nụ cười thoáng qua trên môi anh dù anh đã cố kìm nén.
Lẽ ra họ không nên là bạn. Con trai của gia đình ngân hàng danh giá nhất Chicago không nên dành những buổi sáng mùa hè với con trai của người làm vườn. Nhưng Mitsuki Bakugo, mẹ của Katsuki, lại luôn có một lòng cảm thông đặc biệt đối với mẹ con nhà Midoriya. Khi chồng của Inko Midoriya qua đời trong một tai nạn nhà máy, để lại một đứa con trai ba tuổi và khoản nợ chồng chất, Mitsuki đã kiên quyết thuê bà làm quản gia chính của khu điền trang.
"Mẹ cậu làm bánh quy bơ nữa này." Izuku nói, em lấy gói bánh nhỏ bị dẹp từ túi áo ra. "Dì ấy đã lén đưa cho tớ sáng nay."
Mẹ của Katsuki thường có thói quen đó—khi thấy thân hình gầy gò của Izuku bà đã tìm cớ để cho em ăn thêm. Chính bà là người đầu tiên giới thiệu họ, trong một buổi chiều mưa khi Katsuki đang ngồi ủ rũ trong bếp.
"Đây là Izuku." bà nói, đẩy về phía anh một cậu bé rụt rè với mái tóc xanh rối bù. "Thằng bé cần một người bạn, còn con thì cần ai đó để giữ cho mình khiêm tốn."
"Kỹ thuật của mày khá lên rồi đấy." Katsuki miễn cưỡng thừa nhận, anh nhặt thêm một viên đá từ bãi biển. Tay anh với lấy chiếc bánh quy, vị ngọt ngào như hòa quyện với hương gió biển mặn.
"Thật á?" Izuku cười rạng rỡ, và có điều gì đó trong lồng ngực Katsuki thắt lại—một cảm giác mà nhiều năm sau anh mới hiểu được.
Ánh nắng buổi sáng dần lên cao, phủ vàng cả mặt nước. Phía sau họ, dinh thự nhà Bakugo sừng sững như một nhà thờ lớn, với những bức tường gạch đỏ và cột trắng nguy nga—một tượng đài cho sự giàu có lâu đời và những kỳ vọng xưa cũ. Nhưng ở đây, trên bãi biển này, ranh giới xã hội mờ nhạt như màu nước tan trong mưa.
"Mẹ tớ nói tuần tới cậu sẽ bắt đầu học ở trường Latin." Izuku lên tiếng, giọng em nhỏ đi. Izuku sẽ học ở trường công vào mùa thu, nơi những đứa trẻ của tầng lớp lao động và người làm thuê học chung. Mẹ Izuku đã dạy em đọc từ rất sớm, bà dùng những đồng xu ít ỏi để mua sách cũ, và em đã cắm đầu vào những trang sách, ngấu nghiến tri thức như những cậu bé khác ngấu nghiến kẹo ngọt.
"Cha tao bảo đã đến lúc tao phải chuẩn bị cho tương lai." Katsuki bắt chước giọng nói nghiêm nghị của cha mình, rồi làm một biểu cảm khiến Izuku bật cười. "Chỉ là trường học thôi mà, Deku. Tao vẫn sẽ gặp mày ở đây."
Nhưng cả hai đều biết mọi thứ đang thay đổi. Những ngày tháng tự do ném đá và phiêu lưu bí mật đang dần đếm ngược, chờ đợi ngày biến mất dưới sức ép của các quy tắc xã hội. Masaru Bakugo, cha của Katsuki, đã bắt đầu cau mày khi nhìn thấy họ ở cùng nhau, sự khó chịu của ông như một cơn bão đang dần kéo đến.
Mùa thu đến cùng với những cơn gió lạnh từ hồ và những hạn chế mới. Masaru Bakugo, đã nói một cách rõ ràng rằng: những mối quan hệ như thế không xứng đáng với danh tiếng của gia đình họ. Katsuki được kỳ vọng sẽ giao du với những người bạn cùng đẳng cấp tại trường Latin—con cái của tầng lớp thượng lưu Chicago, những người sẽ nắm giữ quyền lực trong các ngân hàng, doanh nghiệp và những vòng xoáy xã hội của thành phố trong tương lai.
Nhưng Katsuki vẫn tìm được cách. Những mẩu thư được chuyển bởi người làm bếp, thường được đưa kèm với nụ cười hiểu chuyện của mẹ anh. Những cuộc gặp gỡ nửa đêm trong vườn khi cha mẹ anh bận rộn với các bữa tiệc dài bất tận. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong chuồng ngựa, nơi Izuku làm việc vào cuối tuần.
"Kể tớ nghe về trường cậu đi." Izuku nói, ánh mắt em rực lên tò mò khi họ trốn trong gác chuồng cỏ khô. Em chăm chú nghe Katsuki kể về những cách chia động từ Latin và định lý hình học, đôi khi mượn sách giáo khoa của anh để học lén. Đầu óc Izuku như một miếng bọt biển, chúng hấp thụ mọi thứ từ Shakespeare đến toán học cao cấp với sự háo hức ngang nhau.
"Chán lắm," Katsuki càu nhàu, nhưng anh vẫn dành hàng giờ để giải thích các phương trình phức tạp, mắt nhìn Izuku say sưa giải bài, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cậu bé có trí óc sắc bén như một chiếc bẫy thép, nắm bắt kiến thức với vẻ quyết tâm mạnh mẽ khiến Katsuki vừa ấn tượng vừa có chút bực bội. Có ích gì khi thông minh như thế mà lại sinh ra nhầm tầng lớp?
Thế giới của họ vừa mở rộng, vừa thu hẹp lại. Năm mười ba tuổi, Katsuki tham gia đội chèo thuyền, tài năng thể thao thiên bẩm khiến anh trở thành một ngôi sao. Izuku sẽ đứng trên bờ xem những cuộc đua, lặng lẽ cổ vũ khi chiếc thuyền của Katsuki lướt qua mặt nước như một mũi tên. Đôi khi, trong màn sương buổi sáng, em sẽ giúp Katsuki tập luyện, hô nhịp từ bến tàu trong khi Katsuki hoàn thiện từng cú chèo.
Năm mười bốn tuổi, Izuku bắt đầu làm việc tại tờ báo địa phương sau giờ học, em chạy vặt và học nghề in ấn. Đôi tay em lúc nào cũng dính đầy mực, nhưng trong túi luôn có một cuốn tiểu thuyết giá rẻ hoặc một tạp chí khoa học cũ. Em đọc to chúng cho Katsuki nghe ở những nơi ẩn náu bí mật, giọng em như làm sống dậy những cuộc phiêu lưu và khám phá ấy.
"Mày có thể làm nhiều hơn thế này." Katsuki nói vào một buổi tối, khi nhìn Izuku vá một lỗ rách trên áo làm việc. Họ đang ở nơi yêu thích nhất—một nhà lục giác bị lãng quên ở mép điền trang, nhìn ra hồ. Nơi này đã là nơi trú ẩn của họ kể từ khi tìm thấy nó năm mười hai tuổi, nơi này bị che khuất bởi bụi hoa hồng mọc um tùm và sự lãng quên của thời gian.
"Mày thông minh hơn mấy đám ngốc ở trường tao."
"Có lẽ vậy." Nụ cười của Izuku dịu dàng, nhuốm chút khôn ngoan vượt tuổi. "Nhưng đây là cuộc sống của tớ, Kacchan. Và tớ rất hài lòng với nó."
Inko đã dạy rằng sự hài lòng là một dạng giàu có của riêng nó, nhưng vào những khoảnh khắc như thế này, khi nhìn thấy sự bất lực của Katsuki vì mình, bài học ấy lại thật khó để nhớ.
Lời nói dối nằm giữa họ như một tảng đá.
Năm 1920 đến cùng với lệnh cấm rượu và sự thịnh vượng. Mùa xuân năm ấy, Katsuki bước sang tuổi mười bảy, và Chicago dường như đang bừng bừng nhịp sống của một kỷ nguyên mới. Những quán rượu lén lút mọc lên như nấm sau mưa, nhạc jazz vang vọng từ các cánh cửa giấu kín, và thế hệ trẻ của thành phố khiêu vũ trên lằn ranh của một thời đại đổi thay.
Với Izuku, giờ đây em đã làm việc toàn thời gian tại Chicago Daily News với vai trò nhân viên in ấn tập sự, sự thay đổi của thành phố đồng nghĩa với nhiều câu chuyện hơn để in, nhiều bí mật hơn để giữ. Còn với Katsuki, điều đó đồng nghĩa với áp lực ngày càng lớn khi cha anh chuẩn bị cho anh kế thừa ngân hàng của gia đình.
"Con gái nhà Henderson giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp." Masaru đề cập trong bữa sáng một ngày nọ. "Công việc kinh doanh vận tải của cha cô ấy sẽ là một cơ hội hợp tác đầy triển vọng."
Katsuki đâm mạnh chiếc nĩa vào món trứng của mình. "Con không quan tâm đến chuyện hợp tác."
"Con đã đến tuổi nên nghĩ về những chuyện này rồi, con trai. Một cuộc hôn nhân đúng đắn có thể bảo đảm tương lai vững chắc cho gia đình qua nhiều thế hệ."
Chiều hôm đó, Katsuki tìm thấy Izuku ở nhà lục giác của họ, em đang đọc một bản sách cũ nát của The Great Gatsby dưới ánh đèn dầu. Hình ảnh đó—những ngón tay dính mực, mái tóc rối bù vì bàn tay thường xuyên vò vào, đôi mắt hoàn toàn chìm đắm trong trang sách—khiến lồng ngực Katsuki nhói đau.
"Cha của tao đang cố tuyển vợ cho tao." Katsuki thông báo, rồi ngồi phịch xuống băng ghế bên cạnh Izuku.
Izuku siết chặt cuốn sách trong tay. "Với ai thế?"
"Margaret Henderson. Hình như cô ấy là 'người đẹp' hay gì đó." Katsuki cười một cách cay đắng. "Làm như điều đó quan trọng lắm ấy."
"Không phải sao?" Giọng Izuku giữ vẻ trung lập. "Cô ấy đến từ một gia đình tốt. Việc hợp tác ấy sẽ có lợi cho cả hai bên."
"Đừng có nói kiểu đó." Katsuki quay sang, anh nắm lấy vai Izuku. "Nghe như mấy ông già trong hội đồng quản trị của cha tao vậy."
Ánh mắt họ chạm nhau dưới ánh đèn dầu, và mười bảy năm tình bạn bỗng chốc biến thành một điều gì đó hoàn toàn mới. Một điều gì đó nguy hiểm, tuyệt diệu và không thể nào chạm tới.
Izuku là người phá vỡ sự im lặng trước, em quay mặt đi.
"Chúng ta không còn là trẻ con nữa, Kacchan. Chúng ta không thể giả vờ rằng thế giới này không tồn tại."
Biệt danh thời thơ ấu tuột khỏi môi em như một lời cầu nguyện, ký ức về những ngày tháng giản đơn khi tính cách bùng nổ của Katsuki đã khiến anh có biệt danh đó, và Izuku là người duy nhất đủ dũng cảm để sử dụng nó.
Nhưng mùa hè ấy, họ đã cố gắng. Họ gặp nhau ở những nơi bí mật—nhà lục giác, nhà kho bỏ hoang bên bờ hồ, những góc khuất của Grant Park. Họ nói về sách, về ước mơ, về thế giới đang đổi thay. Đôi lúc, họ không nói gì cả, họ chỉ lặng lẽ ngồi thả mình vào không gian tĩnh lặng để gió hồ mang theo tiếng nhạc jazz vọng từ xa.
Sự thật lộ ra vào một đêm oi bức tháng Tám năm 1923, khi không khí nặng mùi hoa nhài từ khu vườn của bà Bakugo và tiếng sấm ì ầm từ xa vọng về. Katsuki vừa thoát khỏi một bữa tiệc tối ngột ngạt khác, nơi Margaret Henderson bị sắp xếp ngồi ngay bên cạnh anh, nơi đôi bàn tay được chăm chút hoàn hảo của cô chạm vào cánh tay anh quá thường xuyên.
Anh tìm thấy Izuku trong nhà lục giác, nhưng có điều gì đó khác lạ. Không khí nặng trĩu, căng thẳng giống như khoảnh khắc trước khi sét đánh.
"Tớ đã thấy cậu trong bữa tiệc." Izuku mở lời mà không cần dạo đầu, giọng em khàn khàn với một cảm xúc mà Katsuki chưa từng nghe trước đây. "Qua cửa sổ. Cậu trông..."
"Khốn khổ?" Katsuki tiếp lời trong khi nới lỏng chiếc nơ trên cổ với những ngón tay hơi run.
"Đẹp." Từ ấy treo lơ lửng giữa họ, như một lời thú nhận chưa thể thốt ra, nặng trĩu bởi những ánh nhìn lén lút trong suốt nhiều năm và sự cẩn trọng trong việc giữ khoảng cách, như một rào cản vô hình chưa từng được xóa bỏ.
"Cậu lúc nào cũng đẹp cả." Những lời ấy thốt ra từ miệng Izuku, người đã chứng kiến Katsuki trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất—khóc vì một chú chim chết khi mới sáu tuổi, gào thét chống lại kỳ vọng của cha khi mười ba, say khướt sau khi lén uống whisky ở tuổi mười sáu—từng câu từng chữ như chứa đựng cả thế giới.
Thế giới như nghiêng đi. Katsuki hành động mà không cần suy nghĩ, anh bước đến gần Izuku hơn. Bàn tay anh chạm vào khuôn mặt Izuku, ngón cái nhẹ lướt qua những đốm tàn nhang mà anh đã thuộc nằm lòng từ lâu—những chòm sao đã dẫn lối anh về nhà không biết bao lần.
"Kacchan," Izuku thở ra, nhẹ như một lời cảnh báo, một lời cầu nguyện, và cũng là cả một thập kỷ khao khát gói gọn trong hai âm tiết ấy.
Nụ hôn đầu của họ mang vị mực in, mưa mùa hè và nhiều năm không nói nên lời. Nó vừa giống và vừa không giống những gì Katsuki từng tưởng tượng trong những khoảnh khắc bí mật nhất, những buổi sáng yên tĩnh trước bình minh khi anh dám thừa nhận với chính mình điều anh thực sự muốn. Đôi tay Izuku bám chặt lấy chiếc áo khoác đắt tiền của anh, kéo anh lại gần hơn, gần hơn, cho đến khi không còn khoảng cách nào cho nỗi sợ hãi - nghi ngờ hay những quy tắc xã hội.
Khi cuối cùng họ tách nhau ra, hiện thực ập đến như một cơn sóng. Những gì họ đã làm—những gì họ cảm thấy—không chỉ là cấm kỵ. Nó nguy hiểm đến mức có thể phá hủy không chỉ họ, mà cả gia đình họ, tương lai của họ, tất cả những gì họ từng biết.
"Chúng ta không thể đâu." Izuku bắt đầu, giọng em vỡ ra, nhưng Katsuki đã ngắt lời em bằng một nụ hôn khác.
"Nhưng chúng ta đã làm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro