Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Breaking Points


[Sáu Tháng Sau]

Izuku không còn đến biệt thự nữa. Mẹ anh nói rằng Izuku đã nhận một công việc tại một tờ báo nhỏ hơn ở phía bên kia thành phố, tránh xa những trang xã hội và những lời xì xào tàn nhẫn.

Đôi khi, vào những đêm khuya, Katsuki lại tìm thấy những tiêu đề lạ lùng trong tờ báo sáng hôm sau—những thông điệp chỉ anh mới hiểu, mã hóa trong cách sắp xếp các bài viết và sự lựa chọn từ ngữ.

"NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỊA PHƯƠNG TÌM THẤY HI VỌNG Ở NHỮNG NƠI BẤT NGỜ" "SỰ THẬT THẮNG LỢI MẶC CHO SỰ PHẢN ĐỐI" "TÌNH YÊU CHIẾN THẮNG TẤT CẢ TRONG MỘT CÂU CHUYỆN GIỮA THỜI KỲ KHỦNG HOẢNG"

Mỗi tiêu đề như một nhát dao đâm vào tim Katsuki, nhắc nhở về những gì anh đã hy sinh. Nhưng anh vẫn chịu đựng, và tự nhủ rằng mọi thứ đều xứng đáng để giữ Izuku an toàn. Một trái tim tan vỡ còn hơn một cuộc đời tan hoang.

Bữa tiệc đính hôn lấp lánh với sự giả tạo, rượu champagne tuôn chảy như những lời dối trá mà Katsuki tự nói với mình mỗi sáng trong gương. Chiếc nhẫn kim cương của Margaret lấp lánh dưới ánh sáng, tán sắc thành những chùm cầu vồng lung linh, nhảy múa trên những bức tường cao của đại sảnh rộng lớn.

Cô ấy là tất cả những gì một người vợ của chủ ngân hàng nên có—duyên dáng, ăn nói lưu loát, xuất thân từ một gia đình có tiếng tăm. Là một lựa chọn hoàn hảo, mọi người đều nói vậy, mặc dù những lời đó cảm giác như tro tàn trong miệng anh.

Và cô ấy không phải là Izuku.

Ý nghĩ đó ập đến Katsuki như một cú đánh nặng nề, không ngừng lặp lại hàng trăm lần trong ngày. Mỗi hơi thở đều chất chứa sự phản bội—với Margaret, với Izuku, và với chính con người anh. Anh đã dần trở thành một bậc thầy trong việc che giấu sự bất an đang dày vò mình, mỉm cười và đáp lại những lời chúc mừng về đám cưới sắp tới. Thế nhưng, đôi tay anh vẫn không ngừng run rẩy mỗi khi đặt bút ký vào những giấy tờ chuẩn bị cho ngày trọng đại.

Đêm luôn là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Trong những giờ tĩnh lặng trước bình minh, khi nhịp sống hối hả của Chicago dường như tạm lắng, những kỷ niệm lại tấn công anh: tiếng cười của Izuku vọng lại trên mặt hồ, cách đôi mắt em nheo lại khi cười, cách em gõ ngón tay vào chân khi suy nghĩ sâu.

Mỗi chi tiết mà Katsuki đã thuộc nằm lòng suốt mười bảy năm giờ đây ám ảnh anh như những bóng ma thân thuộc. Đôi khi anh tỉnh dậy trong cơn thở dốc, vươn tay qua chiếc giường trống để tìm một người không còn ở đó, không còn ở đó trong suốt nhiều tháng.

Sự trống vắng bám theo Katsuki khắp mọi nơi, như một cái bóng không thể rũ bỏ. Mỗi sáng, anh chỉnh lại cà vạt bằng những động tác máy móc, khoác lên mình lớp giáp hoàn hảo của những bộ vest cắt may tinh tế và đôi giày da bóng loáng. Anh đóng vai người đàn ông mà gia đình anh mong đợi, cẩn thận giấu đi con người thật của mình sau vẻ ngoài không chút tì vết.

Anh lao đầu vào công việc, luôn là người đầu tiên đến văn phòng và người cuối cùng rời đi, chỉ sau khi nhân viên dọn dẹp đã ra về. Số liệu là những con số an toàn. Số liệu không có đôi mắt xanh hay làn da có tàn nhang hay đôi tay nhuốm mực đã từng vẽ những đường vân trên cơ thể anh. Trong sự thoải mái lạnh lẽo của văn phòng, anh gần như có thể tự lừa dối mình rằng trái tim mình không vỡ vụn thành từng mảnh.

Nhưng thành phố lại quay lưng với anh. Mỗi góc phố đều chất chứa kỷ niệm, như những mảnh ghép của một bức tranh giờ đây chỉ còn trong quá khứ. Đây là nơi Izuku lần đầu tiên khoe với anh chiếc thẻ báo chí, đôi mắt sáng rực tự hào khi kể về công việc mới tại tòa soạn. Kia là quán ăn nhỏ, nơi họ từng chia sẻ chiếc bánh nướng ấm áp sau những đêm muộn, vẽ nên những giấc mơ chung mà chẳng bao giờ thành hiện thực. Tiệm sách nơi Izuku đã nhét những cuốn tiểu thuyết mới vào tay Katsuki, khăng khăng rằng anh phải đọc chúng. Mỗi nơi là một đền thờ của những gì họ đã mất, những gì họ buộc phải từ bỏ.

Katsuki cố ý chọn những con đường khác nhau để đi làm, tránh xa các góc phố gắn liền với ký ức. Nhưng ngay cả những con phố lạ lẫm cũng không buông tha, như thể chúng đang chế nhạo anh bằng những khả năng chưa từng thành hiện thực—những cuộc đời song song anh có thể đã sống nếu anh đủ mạnh mẽ, đủ dũng cảm để đấu tranh cho những điều thực sự quan trọng. Sự vắng mặt của Izuku trở thành một thứ hữu hình, như thể một phần cơ thể anh đã bị cắt bỏ, để lại nỗi đau âm ỉ không bao giờ lành. 

Katsuki phát hiện bản thân thường vô thức quay sang để chia sẻ một điều gì đó thú vị, chỉ để nhận ra chẳng còn ai ở đó. Những đoạn hội thoại vẫn diễn ra trong đầu anh, những lời nói dành cho một đôi tai giờ mãi mãi không thể nghe thấy chúng. Anh bắt gặp chính mình mua hai cái gì đó—hai cốc cà phê, hai tờ báo, hai vé xem biểu diễn mà anh sẽ chẳng bao giờ tham dự. Những thói quen của tình yêu khó từ bỏ hơn anh tưởng. Mỗi hành động vô thức, mỗi cử chỉ nhỏ đều như một lời nhắc nhở về những gì anh đã mất.

Điều tồi tệ nhất là biết rằng Izuku vẫn còn ở trong thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, đi trên cùng những con phố.

Đôi khi, Katsuki lại bắt gặp những hình ảnh của em—một mái tóc xanh lá cây vụt qua giữa đám đông, một dáng người quen thuộc lao qua cánh cửa. Mỗi lần nhìn thấy, như thể vết thương trong anh lại bị hở ra, khiến anh lại chảy máu lần nữa. Anh đứng bất động, tim đập mạnh, tự hỏi liệu đây có phải là lúc đôi mắt của họ gặp nhau, liệu đây có phải là khoảnh khắc mà bức màn giấu giếm cẩn thận của anh sẽ vỡ vụn thành bụi.

Khi mùa thu dần nhường chỗ cho mùa đông, công việc chuẩn bị đám cưới lấn át gia đình Bakugo như một đội quân đang tiến lên không ngừng. Mỗi sự thay đổi của mùa như một lời chế nhạo—khi cả thế giới đang yên tĩnh, chuẩn bị cho giấc ngủ sâu, anh lại bị kỳ vọng bắt đầu một cuộc sống mới.  Mỗi ngày lại mang đến những quyết định mới về hoa, cách trang trí bàn tiệc, danh sách khách mời—mỗi lựa chọn lại là một viên gạch trong bức tường được xây dựng giữa Katsuki và những mong muốn thật sự của mình. Margaret chứng tỏ mình là một người thông minh và tốt bụng, mang lại vẻ duyên dáng khiến Katsuki càng ghét bản thân hơn vì không thể yêu cô ấy. Mỗi khi cô dành cho anh một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác tội lỗi về sự giả dối trong anh lại càng thêm nặng nề, khi không thể đáp lại những tình cảm chân thành mà cô dành cho anh.

Cô nhận ra những điều nhỏ nhặt—dĩ nhiên là cô nhận ra—nhưng không bao giờ bình luận về tâm trạng xa cách của anh hay cách đôi khi anh nhìn chằm chằm vào tờ báo suốt hàng giờ, đọc đi đọc lại những bài viết nhất định cho đến khi những trang báo mòn dưới đầu ngón tay. Sự im lặng của cô vừa giống như lòng thương xót vừa như sự phán xét, khiến anh tự hỏi liệu cô có nhận ra nhiều hơn những gì mình để lộ ra không.

Bữa tiệc đính hôn của họ trở thành những buổi biểu diễn nghệ thuật, mỗi buổi tiệc lại xa hoa hơn buổi trước, như thể cha mẹ anh đang cố nhấn chìm sự miễn cưỡng của anh trong champagne và những nghĩa vụ xã hội. Katsuki học cách mỉm cười đúng lúc, đóng vai vị hôn phu tận tụy trong khi trái tim anh dần hóa thành tro trong lồng ngực. Margaret đôi khi sẽ nắm tay anh, một cử chỉ giống sự đồng cảm hơn là tình yêu. Họ là những diễn viên xuất sắc trong vở kịch bi thương mà cha mẹ họ viết nên, nhảy múa theo điệu nhạc mà họ chưa từng chọn.

Nhưng ngay cả những lớp mặt nạ hoàn hảo cũng không thể tránh khỏi việc bị nứt vỡ dưới đủ áp lực, và của Katsuki đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Tại những bữa tối kinh doanh, tính khí huyền thoại của anh bắt đầu vượt ra ngoài tầm kiểm soát, những năm tháng kiềm chế cẩn thận bị xói mòn dưới gánh nặng của sự khổ đau.

Những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến anh nổi giận—một bình luận vô tình về những cuộc hôn nhân "đúng đắn", một câu đùa về những người đàn ông sống chung với nhau, thậm chí chỉ là một vị khách nào đó khiến anh nhớ đến Izuku. Mỗi lần như vậy đều khiến anh run rẩy, nhận ra ánh nhìn khinh miệt và những cuộc trò chuyện thầm thì theo sau.

Rượu whisky giúp anh làm mờ đi những sắc cạnh của nỗi đau, nhưng nó cũng mang đến những vấn đề khác. Chẳng bao lâu, ngay cả những quán bar khuất tầm nhìn nhất cũng không thể che giấu sự thật rằng con trai của chủ ngân hàng đang uống nhiều hơn mức mà một người con trai danh giá nên uống. Những chai rượu trong ngăn bàn của anh cứ thế tích tụ, mỗi chai như một bí mật tội lỗi, mỗi lần mở nắp là một chứng nhận cho sự tuyệt vọng ngày càng lún sâu trong anh, cho những vết nứt ngày càng lan rộng trong tâm hồn mà anh không thể che giấu.

Cha anh quan sát tất cả, sự lo lắng của ông ngày càng rõ rệt. Người kế thừa hoàn hảo của mình, người mà trước đây luôn chiếm lĩnh mọi căn phòng, giờ đây lại trở nên xơ xác. Người đàn ông từng ngạo nghễ đứng vững trong mọi tình huống giờ đây chỉ ngồi im lặng tại các bữa tiệc tối, nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ như thể đang tìm kiếm điều gì đó—hoặc ai đó—trong màn đêm Chicago. Nỗi thất vọng trong mắt cha anh như một thứ gì đó hữu hình, nặng nề như chì và độc hại gấp đôi.

Rồi đến đêm mà mọi thứ vỡ vụn, biến thế giới được xây dựng tỉ mỉ của anh thành những mảnh vụn và thủy tinh. Đêm đó bắt đầu như bao buổi tối khác—Katsuki trong phòng làm việc, đọc lại tờ báo buổi sáng như cách anh đã làm mỗi ngày từ khi họ xa cách, tìm những thông điệp ẩn trong các bài viết của Izuku.

Nghi thức quen thuộc giờ đã trở thành cả sự an ủi lẫn tra tấn, một cách để duy trì mối liên hệ, dù mong manh. Nhưng lần này, giấu mình trong mục tin tức hình sự, như một con rắn ẩn mình giữa vườn hoa, anh tìm thấy một thông điệp khác—tên Izuku Midoriya nằm trong danh sách những người bị bắt trong cuộc truy quét tại quán rượu lậu, bị buộc tội "vô đạo đức".

Những từ ngữ bơi trước mắt anh, mỗi chữ là một lưỡi dao, đâm vào tim anh từng nhịp đập. Anh biết rõ về những cuộc truy quét này, biết những gì sẽ xảy ra với những người bị bắt với những cáo buộc như thế. Những vết bầm tím không bao giờ xuất hiện trong báo cáo cảnh sát, những "tai nạn" mà những người không thể chạy trốn sẽ phải đối mặt, những cuộc đời bị nghiền nát chỉ vì một đêm trong nhà giam. Mọi hình ảnh về Izuku—Izuku dịu dàng và mạnh mẽ—bị giam cầm trong những bức tường bê tông đó, đối mặt với một loại công lý dành riêng cho những người đàn ông như họ.

Tay anh run rẩy khi đọc lại bài báo lần nữa, ly rượu bỏ quên trên bàn. Ly thủy tinh phản chiếu ánh đèn bàn, tạo ra những vệt sáng vàng ấm áp như những buổi chiều hè bên hồ, khi ánh nắng dịu dàng chiếu vào đôi mắt Izuku, khiến chúng long lanh theo một cách rất đặc biệt.

Với hầu hết độc giả, đó sẽ chỉ là một cái tên trong danh sách những người không may mắn, bị bắt nhầm chỗ cũng như nhầm thời điểm. Nhưng Katsuki biết rõ về cách làm việc của cha anh. Đây không phải là một vụ bắt giữ ngẫu nhiên—đây là một lời cảnh báo nhắm thẳng vào anh, như một viên đạn được bắn qua không gian, vạch rõ cái giá phải trả cho sự phản kháng. Thời gian được chọn, cáo buộc được rêu rao—tất cả đều mang dấu ấn của sự kiểm soát tỉ mỉ mà cha anh luôn duy trì.

Đêm đó, cơn giận và nỗi sợ hãi đã thúc đẩy anh phá khóa phòng làm việc của cha, bước chân vọng lại trong ngôi nhà yên tĩnh như những lời tố cáo. Khóa cánh cửa dễ dàng mở ra dưới sự khéo léo học được từ thời thơ ấu, khi anh và Izuku hay lẻn vào bếp vào lúc nửa đêm để lấy đồ ăn vặt. Sự mỉa mai không thể tránh khỏi khi anh lục lọi trong bàn làm việc của cha, tìm kiếm—và rồi cuối cùng tìm thấy.

Những bức thư gửi cho viên cảnh sát đã thực hiện cuộc truy quét, mỗi bức thư là một bằng chứng tố cáo. Những dòng chữ đẹp đẽ của cha anh miêu tả cách ông dàn dựng vụ bắt giữ Izuku, từng từ rỉ ra sự tàn ác có chủ ý. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ như làm nổi bật những câu chữ đặc biệt tàn nhẫn: "sửa sai về mặt đạo đức" và "hình phạt thích hợp" và "danh tiếng gia đình."

Tay Katsuki run rẩy khi anh đọc hết những dòng chữ, cơn giận dâng lên trong cổ họng. Vị đắng của sự phản bội ngập tràn trong miệng anh, hòa lẫn với dư vị của rượu. Suốt thời gian qua, anh tin rằng khoảng cách chính là sự bảo vệ, rằng sự vắng mặt của mình sẽ giữ Izuku an toàn khỏi mọi hiểm nguy. Nhưng giờ đây, sự thật tràn vào mắt anh như một cú tát đau đớn: anh đã bỏ mặc người mà anh yêu quý nhất cho sự tàn nhẫn có tính toán của cha mình. Mỗi ngày họ sống xa nhau không phải vì sự an toàn—mà là sự đầu hàng. Mỗi khoảnh khắc anh tưởng mình đang bảo vệ em chỉ càng làm gia tăng sự can thiệp, sự kiểm soát của cha anh, và khiến mọi thứ trở nên vô vọng hơn bao giờ hết.

Cả đêm trôi qua trong sự chuẩn bị tỉ mỉ và quyết tâm không lay chuyển. Khi bình minh nhuộm màu vàng và hồng lên đường chân trời Chicago, Katsuki đã đứng im lặng trước đồn cảnh sát, tài khoản ngân hàng đã nhẹ đi rất nhiều nhưng sự kiên định trong anh thì cứng rắn như thép. Anh đã gọi nhờ mọi sự giúp đỡ, rút hết tất cả những gì có thể. Cái giá của tự do rất đắt, nhưng anh sẽ trả gấp đôi nếu cần.

Khi Izuku bước ra từ phòng giam, môi em bị nứt và máu rỉ ra, một cảnh tượng khiến máu trong người Katsuki sôi lên. Những ngón tay bầm tím của em như một dấu hiệu rõ ràng của sự phản kháng, của những gì em đã phải chịu đựng. Ánh mắt của họ gặp nhau lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, và sự kết nối đó, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, như một lực tác động mạnh mẽ, khiến cả hai nghẹt thở. Thời gian như ngừng lại, đồn cảnh sát đông đúc như biến mất, chỉ còn lại không gian giữa họ, nặng nề với những lời chưa nói.

"Tao xin lỗi." Katsuki nói, lời nói rơi ra từ đôi môi như máu chảy ra từ vết thương. "Tao tưởng mình đã bảo vệ được mày."

Mỗi âm tiết mang theo sức nặng của những tháng ngày hối hận, của những đêm thức trắng nhìn vào bóng tối trên trần nhà và tự hỏi liệu anh đã làm đúng không. Những lời đó dường như không đủ, quá yếu ớt để chứa đựng cả đại dương ăn năn trong lòng anh.

Tiếng cười của Izuku đắng ngắt như cà phê không đường, âm thanh đó vang lên thật sai trái từ đôi môi lẽ ra phải mỉm cười một cách dễ dàng.

"Cậu không thể bảo vệ tớ bằng cách làm tan vỡ trái tim tớ, Kacchan." Tên gọi thời thơ ấu, đã lâu không được sử dụng, làm vỡ nát cái gì đó trong lồng ngực Katsuki. Những âm thanh quen thuộc mang theo tiếng vọng của những ngày hè, những lần chạm tay vụng trộm, những giấc mơ mà họ từng dám chia sẻ trong những cuộc trò chuyện thầm thì.

Họ đứng im lặng trong khi Chicago xung quanh bắt đầu thức dậy, những người bán hàng đẩy xe ra ngoài, xe điện bắt đầu chuyển động trong các con phố. Ánh sáng ban mai vẽ những vết bầm trên mặt Izuku, mỗi dấu vết là một minh chứng cho sự thất bại của Katsuki trong việc bảo vệ em. Mỗi bóng tối trên khuôn mặt đáng yêu ấy như một bản cáo trạng không lời, mỗi vết cắt là một lời nhắc nhở đau đớn về sự hèn nhát của anh.

"Tao đã có bằng chứng." Katsuki cuối cùng cũng lên tiếng, anh vỗ vào túi nơi những lá thư của cha anh như những dấu hiệu cháy bỏng.  "Về những gì cha tao đang làm. Đủ để hủy hoại ông ấy nếu nó bị lộ ra ngoài."

Những tờ giấy nặng trĩu trong lồng ngực anh, mang theo tiềm năng và nguy hiểm.

"Vậy thì nó có ích gì?" Izuku hỏi, giọng em nhỏ nhẹ, đôi mắt xanh ấy chứa đầy trí tuệ vượt xa tuổi tác. "Đổi sự hủy hoại này lấy một sự hủy hoại khác sao?"

Ngay cả bây giờ, sau tất cả, em vẫn nghĩ đến người khác – nghĩ đến những hậu quả, những tác động vượt ra ngoài vòng tròn nhỏ bé của họ.

"Đó sẽ là lá bài mặc cả. Một cơ hội để..." Katsuki ngừng lại, những khả năng đó quá nguy hiểm để thốt ra trong không gian rộng lớn này, mặc dù hy vọng lại bùng lên trong ngực anh, như một con chim hoảng loạn cố vẫy cánh trong lồng.

Những giấc mơ anh đã chôn vùi suốt mấy tháng trời bắt đầu thức dậy, giống như những hạt giống sau mùa đông dài.

Izuku nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở môi, em khẽ nhăn mặt vì cơn đau. Cử chỉ ấy làm tay Katsuki ngứa ngáy, muốn vươn ra, muốn chạm vào, muốn vỗ về, và muốn bảo vệ em khỏi tất cả những tổn thương mà em đã phải chịu đựng.

"Cha của cậu không phải là người duy nhất chúng ta cần lo lắng, Kacchan. Thế giới này không hề tử tế với những người như chúng ta. Không có đòn bẩy nào có thể thay đổi được điều đó."

Giọng nói của em mang theo sức nặng của từng lời, từng cái nhìn lén lút, từng khoảnh khắc mà họ phải giấu giếm tình yêu của mình như một bí mật đáng xấu hổ. Mỗi âm thanh đều nói lên gánh nặng mà họ mang, sự cảnh giác không ngừng mà họ phải duy trì để tồn tại trong một thế giới phủ nhận quyền được yêu thương.

"Vậy thì chúng ta sẽ chiến đấu với thế giới." Katsuki đưa tay ra, ngón tay anh lướt nhẹ trên khuôn mặt bị thương của Izuku, một cử chỉ nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cái chạm đó truyền điện qua cả hai người, đánh thức những kỷ niệm của vô số khoảnh khắc bị đánh cắp.

"Tao mệt mỏi vì phải sợ hãi và để cho họ chiến thắng." Giọng anh khàn đi vì từ cuối cùng, chua xót vì những cảm xúc mà anh đã phải kìm nén quá lâu.

Nhưng trước khi Izuku kịp đáp lại, tiếng hô của một cậu bé bán báo cắt ngang không khí sáng sớm: "Tin mới! Tin mới! Sụp đổ thị trường chứng khoán! Phố Wall hỗn loạn!"

Lời hô ấy như xé toạc khoảnh khắc riêng tư của họ, thực tại xâm nhập bằng những yêu cầu khắc nghiệt của nó.

Họ quay lại nhìn đám đông tụ tập quanh quầy báo, những khuôn mặt tái nhợt khi đọc những tiêu đề.

Ngày hôm đó là 29 tháng 10, 1929 – "Ngày Thứ Ba Đen Tối" – và cả thế giới chuẩn bị thay đổi theo những cách mà họ không thể dự đoán.

Không khí tràn ngập sự bất định, với nhận thức rằng có điều gì đó quan trọng đang diễn ra.

Sự sụp đổ sẽ thử thách tất cả họ, mang đến những thử thách mới mẻ và những đồng minh bất ngờ. Nhưng khi họ đứng đó trong ánh sáng ban mai của Chicago, một điều gì đó đã thay đổi giữa họ – một ngọn lửa hy vọng nhen nhóm, mong manh như ngọn nến trong cơn bão, nhưng lại cháy sáng rực rỡ hơn bao giờ hết vì chính sự thách thức. Thế giới có thể thay đổi, nhưng có những điều vẫn vẹn nguyên: nhịp đập trái tim họ hòa chung một nhịp, sự thấu hiểu họ trao nhau mà không cần nói một lời.

"Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo," Izuku nhẹ nhàng nói, em nghiêng người một chút vào tay Katsuki, "chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."

Những lời ấy mang trọng trách của một lời thề, mạnh mẽ hơn bất kỳ nghi thức hôn nhân nào.

Những tháng đầu sau cuộc sụp đổ đã thử thách lời thề ấy. Katsuki nhìn đế chế của gia đình mình tan rã từng mảnh một, trong khi cơn thịnh nộ của cha anh biến biệt thự của họ thành một chiến trường, nơi những lời buộc tội cay nghiệt vang lên giữa những mảnh vỡ thủy tinh. Nhưng mỗi đêm, anh lại lẻn về căn hộ nhỏ mà Izuku thuê trên tầng của văn phòng báo chí, nơi họ ngồi dưới ánh nến và mơ về sự trốn chạy.


Mùa đông năm ấy đến rất khắc nghiệt, mang theo những hàng dài ở nhà ăn từ thiện và những người đàn ông mặc áo choàng đắt tiền bán táo trên các góc phố. Izuku đã viết bài về tất cả những điều đó cho tờ báo, những từ ngữ của em đã vẽ nên bức tranh về phẩm giá trong những lúc tuyệt vọng. Đôi khi Katsuki tham gia cùng em trong những chuyến đi ấy, anh sẽ lặng lẽ quan sát cách Izuku có thể khiến bất kỳ ai cũng mở lòng chỉ với một nụ cười nhẹ nhàng và vài lời tử tế.

"Cậu lại nhìn tớ nữa rồi." Izuku nói một tối khi họ cùng nhau đi bộ về nhà, tuyết rơi lạo xạo dưới bước chân họ.

"Vì mày rất tuyệt vời." Katsuki đáp, giờ anh không còn quan tâm ai sẽ nghe. Sự sụp đổ đã lấy đi mọi giả dối cùng với sự thịnh vượng. "Cách mà mày làm bà góa phụ đó kể câu chuyện của mình hôm nay..."

Má Izuku ửng đỏ vì lạnh. "Tớ chỉ lắng nghe thôi mà."

Mùa xuân mang lại niềm vui bất ngờ giữa sự tàn phá. Khi gia sản của gia đình mất đi, Katsuki lần đầu tiên cảm thấy tự do khỏi mọi kỳ vọng. Anh nhận công việc tại một gara địa phương, trở về nhà với đôi tay nhuốm dầu mỡ và bước đi vội vã nhưng nhẹ nhàng, khiến trái tim Izuku bừng sáng.

Họ đã tạo nên một thế giới của riêng mình trong căn hộ nhỏ đó.

Katsuki phát hiện ra mình có tài nấu ăn, anh nấu những bữa ăn từ những gì họ có thể mua được. Izuku sẽ ngồi bên chiếc bàn ăn ọp ẹp của họ, đôi mắt em nhìn anh với sự ngưỡng mộ rõ rệt, khiến tay Katsuki run lên.

"Ai mà ngờ cậu lại giỏi nội trợ thế này đâu chứ?" Izuku trêu một đêm khi đang giúp anh rửa bát.

Katsuki lập tức vẩy xà phòng vào người em. "Câm đi, mọt sách."

Nhưng nụ cười của anh nói lên tất cả những gì mà cái tự tôn không để anh thốt ra: rằng cuộc sống giản dị này, những khoảnh khắc yên bình này, thực sự có ý nghĩa hơn tất cả sự giàu có mà gia đình anh đã mất.

Mùa hè kéo dài và rất đỗi ngọt ngào. Họ sẽ dành những ngày Chủ nhật trong công viên, Izuku sẽ ghi chép vào cuốn sổ tay còn Katsuki thì đọc báo, đầu gối họ chạm nhau dưới bóng mát của cây sồi. Đôi khi họ tham gia cùng những người hàng xóm để nghe chương trình radio vào buổi tối, mọi người sẽ tụ tập trong một căn hộ nào đó, cười đùa với các chương trình hài kịch. Trong những khoảnh khắc ấy, với vai Izuku áp sát vào vai mình, Katsuki cảm thấy mình giàu có hơn bao giờ hết dù không còn là người thừa kế của gia đình Bakugo.

Rồi một bức thư đến và thay đổi tất cả. Cha của Katsuki đã phát hiện mối quan hệ của họ qua một trong những mối liên hệ kinh doanh còn sót lại. Lời đe dọa rõ ràng: hoặc Katsuki trở về và cưới con gái của một gia đình giàu có còn lại, hoặc phải đối mặt với sự hủy hoại hoàn toàn—không chỉ với bản thân anh mà còn với Izuku.

Tối hôm đó, khi họ nằm trên chiếc giường hẹp, Katsuki đã đưa ra quyết định của mình.

"Chúng ta đi thôi." anh thì thầm vào mái tóc Izuku. "Không chỉ rời khỏi Chicago. Chúng ta hãy đi đến một nơi mà họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta."

Izuku gối đầu lên tay anh, ánh trăng như chiếu sáng đôi mắt em. "Cậu nói thật chứ?"

"Tao chưa bao giờ có ý định gì hơn thế."

Sau vụ sụp đổ năm 1929, khi gia sản của gia đình Bakugo đổ vỡ như bao gia đình khác, Katsuki và Izuku cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội của mình. Với những gì đã mất—không còn đế chế để thừa kế, không còn danh tiếng để gìn giữ—họ đã lên tàu đi về phía Đông, rời xa đống tro tàn của Chicago.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro