A Place By the Lake
New York City, 1934
Thành phố không bao giờ ngủ này đã trở thành nơi trú ẩn của họ. Sau cuộc sụp đổ của năm 1929, khi gia sản của gia đình Bakugo tan rã như bao gia đình khác, Katsuki và Izuku cuối cùng cũng tìm được cơ hội của mình. Không còn gì để mất – không còn đế chế để thừa kế, không còn danh tiếng để gìn giữ – họ đã lên tàu hướng về phía Đông, bỏ lại đống tro tàn của Chicago phía sau.
Đã năm năm trôi qua kể từ đó. Năm năm sống chung trong những căn phòng chật hẹp, làm những công việc tạm bợ mà họ có thể tìm thấy, sống nhờ cà phê, giấc mơ và tình yêu của nhau. Họ đã xây dựng một cuộc sống trong bóng dáng những tòa nhà cao chọc trời của Manhattan, trong một căn hộ nhỏ ở Greenwich Village, nơi những nghệ sĩ và nhà văn chẳng ai để ý đến hai người đàn ông sống chung trong một căn phòng.
Năm đầu tiên ở New York là một sự khai sáng. Họ đã tìm thấy một cộng đồng của những người như họ – những nhà văn, nghệ sĩ, nhạc sĩ sống cuộc đời theo cách riêng của mình. Tài viết lách của Izuku phát triển mạnh mẽ, những bài viết của em xuất hiện trên các tạp chí ngày càng uy tín. Katsuki tìm được công việc làm kế toán, đầu óc tính toán của anh cuối cùng cũng được sử dụng vào một mục đích mà anh lựa chọn.
Họ đã trải qua vô số buổi tối ở những câu lạc bộ jazz ngầm, nơi âm nhạc làm máu trong họ sôi lên và không ai nhìn hai người đàn ông đang nhảy sát nhau một lần nữa. Cuối tuần là để khám phá thành phố mới của họ, tìm ra những góc phố ẩn mình nơi họ có thể đánh cắp những nụ hôn mà không lo sợ. Izuku kéo Katsuki đến mọi bảo tàng, thư viện, với niềm đam mê rất dễ lây lan.
"Mày đúng là đồ mọt sách mà." Katsuki càu nhàu, nhưng anh sẽ đi bất cứ đâu cùng Izuku, chỉ để nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt em.
Đó là những ngày vàng. Katsuki thức dậy, và thấy Izuku đã ngồi trước máy đánh chữ, mái tóc xoăn rối, em mặc một trong những chiếc áo sơ mi cũ của Katsuki. Họ sẽ ăn sáng trên các bậc thang phòng cháy chữa cháy, nhìn thành phố thức dậy bên dưới họ. Đôi khi, họ lên tàu điện ngầm đến Coney Island, tiêu tốn hết những đồng tiền ít ỏi vào những chiếc hot dog và những vòng đu quay, tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ như những đứa trẻ, điều mà họ đã từng bỏ lỡ trong quá khứ.
Căn hộ nhỏ của họ trở thành một thế giới riêng biệt. Vào những ngày Chủ nhật mưa, họ đẩy đồ đạc vào tường và nhảy theo điệu nhạc từ chiếc radio rè, Izuku bước lên ngón chân của Katsuki và cười khúc khích vào vai anh. Họ tạo ra những truyền thống riêng – những buổi đánh bài vào tối thứ Tư, nơi mà khuôn mặt poker ngây thơ của Izuku không bao giờ giấu nổi bí mật, và những chuyến đi sáng thứ Bảy đến tiệm bánh nhỏ gần góc phố, nơi họ mua những chiếc bánh mì cũ, nhưng vẫn thơm ngon tuyệt vời.
Katsuki học nấu ăn, chủ yếu là để ngăn Izuku khỏi việc làm cháy nồi chảo của họ. Anh đứng trước căn bếp nhỏ, mắng mỏ những loại rau cứng đầu trong khi Izuku ngồi khoanh chân trên quầy, đọc đoạn văn từ cuốn sách mà em say mê. Đôi khi họ thức khuya để chia sẻ những bí mật mà họ chưa từng nói với ai – về những nỗi sợ hãi, những ước mơ, và những người mà họ muốn trở thành.
Họ đánh dấu tình yêu của mình bằng những cách nhỏ nhặt: Izuku để lại những mẩu giấy trong hộp cơm của Katsuki, những bức vẽ ngộ nghĩnh và những câu trích dẫn khiến anh không thể không mỉm cười, dù có muốn giấu giếm; Katsuki sửa lại những chiếc áo sơ mi cũ của Izuku, làm như không để ý khi Izuku bắt gặp anh đang dịu dàng chăm sóc những món đồ ấy. Mỗi sáng, trước khi ra ngoài đi làm, Katsuki sẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Izuku, và mỗi tối, Izuku sẽ đợi anh với một tách cà phê, được pha đúng cách mà Katsuki thích.
Những đêm hè họ dành trên mái nhà, kéo lên hai chiếc ghế không cân xứng nhau và một chiếc bàn nhỏ. Họ ngắm hoàng hôn vẽ nên những dải vàng rực rỡ trên bầu trời, chia sẻ thuốc lá và những giấc mơ. Izuku sẽ chỉ vào những đám mây, tạo ra những hình thù, cho đến khi các ngôi sao xuất hiện, rồi kể những câu chuyện về mỗi ngôi sao đó. Trí tưởng tượng của em dường như không có giới hạn, và giọng nói của em dẫn dắt họ đến những thế giới xa xôi, đến những tương lai đầy hứa hẹn.
Mùa thu năm đó, họ nhận nuôi một con mèo hoang – một con mèo gầy gò, chỉ còn một mắt và cái đuôi cong mà Izuku đã đặt tên là Shakespeare.
"Chúng ta không giữ nó đâu." Katsuki đã quả quyết khi Izuku lần đầu mang nó về, ướt sũng vì mưa.
"Dĩ nhiên là không." Izuku đồng ý, em đã lau khô nó bằng chiếc khăn tốt nhất của họ. "Chúng ta chỉ cho nó ở lại cho đến khi cơn bão qua đi thôi."
Ba ngày sau, Katsuki bị bắt gặp thì thầm với con mèo trong khi đang làm bữa sáng, "Mày muốn phần cá này không? Đừng có nói với Izuku, nó sẽ không tha cho tao đâu."
"Tớ biết là cậu sẽ thích em ấy mà." Izuku nói từ cửa, em cười toe toét.
"Tao chỉ chịu đựng nó thôi. Có sự khác biệt đấy."
Mùa đông đó, họ vượt qua cuộc cãi vã lớn đầu tiên – một tranh cãi nhỏ nhặt về tiền bạc, nhưng lại hóa thành những nỗi lo sợ sâu sắc nhất về tương lai của họ.
"Mày không thể giả vờ mọi thứ ổn được!" Katsuki đã hét lên.
"Chúng ta chỉ cần qua một tháng tồi tệ này nữa là—"
"Là gì? Quay lại sao? Đó là cái cậu muốn sao?"
"Không phải—Deku, chờ đã! Ít nhất cũng phải mang áo khoác chứ, chết tiệt!"
Nhưng Izuku đã lao ra ngoài tuyết. Katsuki chỉ trụ được mười bảy phút trước khi không thể kìm lòng được mà chạy theo em, và rồi anh tìm thấy Izuku đang run rẩy trong công viên Washington Square.
"Mày đúng là đồ ngốc." Katsuki nói, rồi khoác chiếc áo của mình lên vai Izuku.
"Cậu mới ngốc ý." Izuku trả lời, răng em va cầm cập vào nhau. "Theo tớ ra đây làm gì?"
"Ừ thì, phải có người đảm bảo là mày không chết cóng chứ."
Họ ôm chặt nhau dưới vòm cổng, những lời xin lỗi lẫn trong nụ hôn, tuyết tan dần trong tóc họ. Tối hôm đó, họ kéo hai chiếc giường lại gần nhau, chẳng còn bận tâm đến suy nghĩ của bà chủ nhà nữa.
Mùa xuân mang đến một chức vụ mới cho Katsuki và một chuyên mục đều đặn cho Izuku. Họ ăn mừng bằng cách mua một kệ sách thực sự, dần dần lấp đầy nó với những cuốn sách quý giá từ các cửa hàng đồ cũ.
"Có một hệ thống đấy." Izuku sẽ phản đối khi Katsuki cố gắng giúp em sắp xếp.
"Hệ thống gì? Hỗn loạn à?"
"Nó được sắp xếp theo cảm xúc. Những cuốn sách này thuộc về nhau vì chúng có cùng một linh hồn."
"Sách không có linh hồn đâu, đồ mọt sách ạ."
"Mọi thứ đều có linh hồn nếu ta nhìn kỹ đấy." Izuku nói, và Katsuki chỉ lắc đầu, tự hỏi làm sao anh lại yêu một kẻ ngốc lãng mạn như vậy.
Mùa hè thứ hai ở căn hộ, họ tự dán giấy dán tường cho một bức tường, làm loạn cả một góc nhưng vẫn cười suốt thời gian đó. "Đứng yên đi!" Katsuki gầm lên, cố gắng giữ tấm giấy thẳng. "Tớ đang đứng yên mà! Chỉ là cái thang đang rung thôi!" "Bởi vì mày cứ lắc lư đấy!" "Tớ không—ôi không." Một mảnh giấy dán tường bất ngờ rơi xuống, rơi trúng đầu Katsuki, và tiếng cười của Izuku vang vọng khắp căn phòng cho đến khi Katsuki không thể không bật cười theo.
Khu phố dần trở thành một phần của ngôi nhà họ. Người bán rau thường để lại những loại tươi ngon nhất cho họ, vì ông nói Katsuki là người duy nhất có thể đánh giá đúng chất lượng thực phẩm.
"Đây là mấy quả cà chua mới hái sáng nay đấy." ông Romano sẽ nói thế, rồi kéo ra một túi giấy từ dưới quầy. "Ta đã để dành chúng cho người đặc biệt."
"Ông nghĩ tôi muốn những quả cà chua của ông à?" Katsuki sẽ càu nhàu, dù vẫn rút ví ra.
"Vì cậu là người duy nhất trong khu này biết làm gì với chúng. Chàng trai của cậu thế nào rồi? Vẫn gầy như lúc trước hả?"
"Đừng có lo chuyện của tôi, ông già."
"Nói cậu ấy ngày mai ghé qua đây nhé. Vợ của ta đang làm bánh cannoli đấy."
Người thủ thư sẽ giữ lại những cuốn sách mới cho Izuku, cô ấy hiểu rõ sở thích của em. "Anh Midoriya, cuốn Hemingway mới vừa về đấy." Peters sẽ thì thầm, trượt cuốn sách qua bàn. "Đừng nói với ai là em đã giữ nó cho anh nhé."
"Em đúng là một thiên thần đấy, Peters." Izuku sẽ cười tươi và ngay lập tức mở cuốn sách ra.
"Nhớ những gì anh đã nói về chương cuối khi trả lại nó đấy nhé."
Ngay cả bà O'Malley ở nhà bên cạnh, người mà họ chắc chắn đã nghi ngờ về mối quan hệ của họ, cũng mang bánh trái thừa sang và giả vờ không chú ý khi họ mở cửa trong bộ đồ của nhau.
"Các cháu cần ăn nhiều hơn đấy." bà sẽ nói thế rồi ấn thêm một chiếc bánh vào tay Katsuki. "Cứ làm việc mãi mà không ăn uống gì thì sức khỏe không tốt đâu."
"Chúng tôi ăn uống đầy đủ mà." Katsuki sẽ phản đối ngay.
"Vậy thì hãy giải thích cho ta tại sao ta lại nghe thấy bụng các cháu réo qua bức tường đi, Bakugo."
Mùa thu năm đó đặc biệt đẹp. Cây cối trong công viên khoác lên mình màu đồng và vàng, không khí thì trong lành, đầy ắp những tia hy vọng. Izuku dường như hòa mình vào đó, em làm việc miệt mài đến tận khuya với cuốn tiểu thuyết mà cuối cùng em cũng đã tìm đủ dũng cảm để bắt đầu.
"Đi ngủ đi." Katsuki sẽ nói khi đứng sau ghế của Izuku lúc nửa đêm, rồi đến một giờ, rồi hai giờ.
"Chỉ một trang nữa thôi." Izuku sẽ hứa với anh, ngón tay em lướt trên bàn phím. "Những từ ngữ cuối cùng cũng bắt đầu đúng như ý muốn của tớ."
"Chúng vẫn sẽ đúng vào sáng mai mà."
"Nhưng Kacchan, nghe cái đoạn này đi—"
"Nếu mày đọc cho tao nghe ngay bây giờ, tao đảm bảo là tao sẽ ngủ ngay tại đây luôn."
"Thế nó có tệ lắm không?"
"Có, vì lưng tao sẽ đau, và mày sẽ phải chịu đựng cảnh tao cáu kỉnh hơn bình thường."
Izuku sẽ cười, cuối cùng để Katsuki kéo em ra khỏi chiếc máy đánh chữ. "Chắc chắn là không thể tệ hơn đâu."
Katsuki sẽ mang trà cho em, xoa vai em khi chúng trở nên căng cứng vì ngồi lâu trước bàn viết. Tiếng lách cách đều đặn của bàn phím trở thành nhịp tim trong ngôi nhà của họ.
"Mày sẽ làm việc đến phát ốm mất thôi." Katsuki nói vào một đêm nọ khi anh nhận thấy những vết thâm dưới mắt Izuku.
"Chỉ là mệt thôi. Câu chuyện cũng gần xong rồi, tớ có thể cảm nhận được."
"Câu chuyện đợi được."
"Nhưng nếu nó không đợi thì sao? Nếu đây là cơ hội duy nhất để tớ viết ra một thứ gì đó thật sự ý nghĩa?"
"Mọi thứ mày viết đều ý nghĩa hết, đồ ngốc."
Nhưng khi mùa đông đến gần, Izuku bắt đầu mất nhiều thời gian hơn để hồi phục sau những đêm làm việc muộn. Katsuki nhận thấy em thường xuyên ngủ nhiều hơn vào ban ngày, điều mà trước kia em chưa từng làm.
"Mày ăn trưa chưa đấy?" Katsuki sẽ hỏi khi tìm thấy Izuku ngủ trên chiếc ghế sofa cũ, với giấy tờ vương vãi xung quanh.
"Mm? À, tớ ngủ quên mất. Mấy giờ rồi thế?"
"Quá bốn giờ rồi. Dạo này mày ngủ nhiều hơn cả Shakespeare đấy."
"Con mèo đó ảnh hưởng xấu ghê." Izuku sẽ đùa, nhưng nụ cười của em không hoàn toàn đến từ trái tim.
Lúc đầu, mọi thứ dường như rất tự nhiên—những ngày ngắn hơn, thời tiết lạnh hơn, những giờ dài em dành cho việc viết lách. Thậm chí là làn da hơi nhợt nhạt của em cũng có thể giải thích bằng việc ở trong nhà quá nhiều, cúi đầu trước chiếc máy đánh chữ.
"Có lẽ chúng ta nên đi dạo nhiều hơn." Izuku đề nghị vào một buổi tối, mắt em vẫn không rời khỏi chiếc máy đánh chữ. "Giống như trước đây ấy."
"Với cái thời tiết này á?"
"Nhớ hồi xưa chúng ta hay đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ không? Đi từ Battery rồi quay lại?"
"Đó là vì chúng ta không có tiền để đi tàu điện ngầm." Katsuki đáp, nhưng anh đã cầm lấy áo khoác của họ lên.
Họ chỉ đi được vài dãy nhà trước khi Izuku cần nghỉ ngơi, em tựa người vào một tòa nhà để lấy hơi.
"Chỉ là tớ lạnh thôi." em vội nói khi thấy vẻ mặt của Katsuki. "Làm ngực tớ thắt lại."
"Chắc mày nên đi khám—"
"Tớ ổn mà, Kacchan. Thật đấy."
Mùa đông năm 1933, những thay đổi bắt đầu trở nên khó lờ đi hơn. Cái năng lượng vô biên mà em luôn có—năng lượng đã khiến em thức suốt đêm bên chiếc máy đánh chữ—dần dần cạn kiệt mỗi buổi tối.
"Sao mày hầu như không đụng đến bữa tối luôn thế?" Katsuki nói vào một buổi tối, khi anh nhìn Izuku đẩy thức ăn quanh đĩa.
"Dạo này tớ chẳng muốn ăn lắm. Chắc là tớ bị ốm hay gì đó."
"Mày đã 'bị ốm' suốt mấy tuần nay rồi đấy."
"Nay cậu lo lắng thế?" Izuku mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười mệt mỏi, nhạt nhòa hơn mọi khi. "Chỉ là buồn vì mùa đông thôi."
"Mùa đông chưa bao giờ khiến mày ngủ tận 12 tiếng như vậy."
"Cậu đang đếm số giờ tớ ngủ à?"
"Chứ không thì ai làm?"
Nhưng mùa đông qua đi, mùa xuân đến, và sự mệt mỏi vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Izuku bắt đầu ho, ban đầu chỉ là một cơn ho nhẹ—em đổ lỗi cho ô nhiễm không khí của thành phố, nghĩ rằng đó chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Em bắt đầu mang theo kẹo bạc hà, ngậm chúng trong các cuộc phỏng vấn để tránh ho.
"Những cái này sẽ giúp ích đấy." em nói rồi đưa cho Katsuki một viên. "Cậu muốn thử không?"
"Tao không phải người tạo ra âm thanh giống như động cơ Model T."
"Chỉ là do không khí thôi. Dạo này ai cũng ho cả."
"Nhưng họ không giống như mày."
"Chúng ta nên chuyển đến nơi nào có không khí sạch hơn." Katsuki gợi ý vào một đêm, khi anh thấy Izuku ho một trận trong bữa tối với đậu và bánh mì.
"Và bỏ lại tất cả thứ này sao?" Izuku chỉ tay vào căn hộ chật hẹp với những bức tường giấy dán bị bong tróc và sàn nhà kêu cót két, nhưng ánh mắt em lại tràn đầy yêu thương. "Đây là nhà của chúng ta, Kacchan. Ngôi nhà thật sự đầu tiên của chúng ta."
"Chúng ta có thể xây dựng một ngôi nhà khác. Một nơi nào đó yên tĩnh hơn. Có thể là gần biển."
"Nhưng những câu chuyện của tớ đều ở đây. Tất cả những câu chuyện hay nhất của tớ đều đến từ những con phố này."
"Câu chuyện của mày đến từ bên trong mày mà, đồ ngốc. Chúng sẽ theo mày đến bất cứ đâu."
"Nhưng tớ sẽ thích nghi." Izuku khăng khăng, em với tay qua bàn nắm lấy tay Katsuki. "Hơn nữa, Shakespeare sẽ rất ghét việc chuyển nhà."
Mùa hè đến với cái nóng oi ả, như thể nó đọng lại trong lồng ngực của Izuku. Cơn ho của em ngày càng trở nên trầm trọng hơn, dần dần trở thành một phần quen thuộc trong những buổi sáng của họ. Em bắt đầu sụt cân, mặc dù vẫn khăng khăng nói rằng mình vẫn ăn uống bình thường.
"Cái áo này hồi trước vừa với mày mà." Katsuki nói một sáng khi nhìn Izuku cài nút áo với đôi tay run rẩy.
"Chắc là cậu giỏi giặt đồ hơn rồi."
"Deku..."
"Không có gì đâu. Chỉ là tớ bận với cuốn tiểu thuyết thôi."
"Cậu lại nghĩ nhiều rồi." Izuku thì thầm một sáng nọ, khi em thấy Katsuki cứ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt về con phố dưới kia. Giọng em giờ đã trở nên khàn khàn, thô ráp như giấy nhám thay vì mềm mại như lụa trước kia.
"Tao chỉ đang tự hỏi không biết giờ Chicago thế nào rồi."
"Cậu có nhớ nó không?"
"Không phải thành phố. Chỉ là...khi mọi thứ còn đơn giản."
"Khi nào mọi thứ giữa chúng ta mới đơn giản?"
Katsuki quay lại, anh nhìn Izuku cuộn mình trong chiếc chăn sờn, mái tóc xoăn của em rối bù vì vừa thức dậy. Anh không nhắc đến việc chiếc chăn dường như nuốt chửng Izuku lúc này, làm cho xương đòn của em bóng lên, nơi trước kia không hề có.
"Cậu có hối hận không?"Izuku hỏi, giọng em có chút do dự, sự không chắc chắn vẫn hiện rõ đôi khi, dù đã trải qua bao nhiêu điều.
Katsuki bước đến ba bước rồi ôm Izuku vào lòng, cảm nhận hơi nóng sốt của em, cơn sốt đến rồi đi như một vị khách không mời mà đến. "Không bao giờ." anh đáp bằng giọng chắc nịch. "Không một giây nào."
"Ngay cả bây giờ sao?"
"Đặc biệt là bây giờ."
Đến mùa thu, ngay cả Izuku cũng không thể phủ nhận rằng có gì đó không ổn. Cơn ho đã trở thành người bạn đồng hành không thể tách rời em, dường như nó còn tồi tệ hơn vào ban đêm. Em tỉnh dậy trong hoảng loạn, mồ hôi ướt đẫm chăn, và Katsuki đã ở bên cạnh, tay cầm ly nước, ánh mắt đầy lo sợ.
"Tớ không thể thở được." Izuku thều thào vào một buổi tối, tay em nắm chặt tay áo Katsuki. "Cảm giác như..."
"Như gì?"
"Như thể tớ đang chìm trong nước. Đứng yên mà vẫn chìm."
"Có lẽ đã đến lúc gặp bác sĩ rồi."
Izuku thừa nhận sau một cơn ho mạnh khiến em run rẩy trong vòng tay Katsuki.
"Tao sẽ kiếm tiền." Katsuki ngay lập tức đáp. "Mày đừng có lo về chuyện đó."
"Nhưng mẹ cậu..."
"Bây giờ điều đó không quan trọng. Mày mới quan trọng."
Katsuki đã đợi những lời này từ lâu, tiết kiệm từng đồng tiền dư từ công việc kế toán của mình. Anh thậm chí còn bắt đầu bán từng cuốn sách của họ, mặc dù trái tim anh đau đớn khi nhìn thư viện của họ ngày một ít đi.
"Keats đâu rồi?" Izuku hỏi một tối, khi em lướt từng ngón tay qua giá sách.
"Chắc là để quên đâu đó rồi." Katsuki lừa em, nhớ lại người bán sách đã đưa cho anh ba đô la cho cuốn sách bọc da.
Izuku giả vờ không để ý, nhưng em vẫn lướt những khoảng trống trên giá sách bằng những đầu ngón tay nhẹ nhàng, như thể xin lỗi vì những câu chuyện đã mất.
"Không sao đâu." em thì thầm khi nghĩ rằng Katsuki không nghe thấy. "Chúng chỉ là những cuốn sách thôi mà."
Anh bán đi chiếc đồng hồ vàng của cha, di vật cuối cùng của cuộc sống cũ. Cuối cùng, anh nuốt xuống lòng tự trọng và viết thư cho mẹ, cầu xin sự giúp đỡ.
"Thưa mẹ," anh viết, rồi gạch đi. "Mẹ," anh thử lại. "Con biết con không có quyền yêu cầu..."
Phản hồi đến sau hai tuần, kèm theo đủ tiền để đến gặp bác sĩ và một lá thư viết bằng tay đẹp đẽ của mẹ anh: "Nhớ chăm sóc thằng bé."
Chẩn đoán giống như một viên đạn xuyên qua ngực: lao phổi, giai đoạn cuối. Những lời của bác sĩ dần mờ đi—viện điều dưỡng, nghỉ ngơi, cơ hội có hạn.
"Bao lâu?" Katsuki hỏi, anh nắm chặt tay Izuku khi họ ngồi trong phòng khám lạnh lẽo.
"Nếu điều trị đúng cách...thì có thể là sáu tháng. Nếu không..." Cái im lặng của bác sĩ đã nói lên tất cả.
"Còn bao nhiêu thời gian nữa?" Katsuki lại hỏi, anh nắm tay Izuku chặt hơn khi họ ngồi trong phòng khám.
"Điều này phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố." bác sĩ trả lời cẩn thận. "Bệnh tiến triển khác nhau ở mỗi bệnh nhân. Nếu được điều trị kịp thời tại viện điều dưỡng, chúng tôi có thể làm chậm sự tiến triển rất nhiều."
Họ đã chi tiêu hết số tiền tiết kiệm cho một phòng riêng tại một viện điều dưỡng ở Adirondacks, nơi không khí được cho là tốt hơn cho phổi. Mỗi tối thứ Sáu, Katsuki sẽ lên tàu về phía bắc, trái tim anh đập nhanh hơn từng dặm khi gần đến Izuku. Cuộc hành trình hàng tuần dần trở thành một nghi thức đầy yêu thương và sợ hãi—khi bụi bặm của thành phố nhường chỗ cho những ngọn núi xanh tươi và không khí trong lành, nhưng lại đến quá muộn để cứu lấy người đã khiến cả thế giới của anh xoay chuyển.
Trong những chuyến tàu dài, anh bắt đầu viết những bức thư mà anh sẽ không bao giờ cho ai xem:
Deku của tao,
Khoảng trống bên cạnh tao trên chuyến tàu này giống như một vết thương đang rỉ máu vậy. Một bà cụ hỏi rằng chỗ đó có ai ngồi chưa, và tao gần như hét lên là có. Vì chỗ đó là của mày—sẽ luôn là của mày, ngay cả khi mày không còn ở đây để ngồi nó. Tao cứ quay sang để chia sẻ những điều nhỏ nhặt với mày, vẫn lưu lại những câu chuyện vui từ chỗ làm để kể mày nghe sau. Làm sao tao có thể ngừng sống như một phần của hai người, khi thế giới này cứ khăng khăng ép tao phải sống một mình?
-K
Trong viện điều dưỡng, Izuku cố gắng tiếp tục viết, em tựa lưng vào những chiếc gối dường như ngày càng nuốt chửng lấy em mỗi tuần. Những câu chuyện của em mang màu sắc siêu thực, nó tràn đầy hy vọng và phép màu mà cơ thể đang suy yếu không thể giữ nổi. Katsuki lưu giữ từng từ, kể cả những câu chuyện mà Izuku vứt bỏ vì cho là quá hão huyền, vì mỗi chữ đều quý giá—mỗi chữ đều có thể là chữ cuối cùng.
"Đọc cho tớ nghe đi?" Izuku yêu cầu vào một buổi chiều mùa thu, giọng em yếu ớt như một lời thì thầm. Không khí lạnh từ núi thổi qua cửa sổ mở, mang theo mùi thông và cảm giác mùa đông đang đến gần. Những tàn nhang trên làn da nhợt nhạt của em lấp lánh như những vì sao, và Katsuki chỉ muốn ghi lại từng vết, để chúng trở thành những ngôi sao dẫn lối anh về nhà.
Katsuki nhặt lên một trong những cuốn tiểu thuyết cũ mà Izuku từng mê mẩn, thể loại họ đã đọc cùng nhau trong kho cỏ khô khi thế giới còn trẻ trung và nhân từ hơn. Giọng anh run rẩy khi đọc về những cuộc phiêu lưu bất khả thi và những cái kết hạnh phúc mà họ sẽ không bao giờ có được. Mỗi từ như một ký ức về những ngày đẹp đẽ hơn—về tiếng cười chung, những nụ hôn lén lút, và những giấc mơ từng có vẻ khả thi dưới ánh sáng vàng óng của tuổi trẻ.
"Cậu còn nhớ nhà lục giác không?" Izuku đột ngột hỏi, đôi mắt xanh biếc xa xăm nhưng vẫn ánh lên tia sáng đầu tiên, thứ ánh sáng khiến Katsuki phải lòng em. "Mặt hồ trông như thế nào khi hoàng hôn buông xuống nhỉ?"
"Như vàng lỏng vậy." Katsuki đáp, cổ họng anh thắt lại bởi những giọt nước mắt không thể rơi. Anh nhìn thấy nó rất rõ—Izuku đứng trước ánh sáng sắp tắt, cười vui vẻ khi cố gọi tên từng sắc thái trên bầu trời. Họ đã cùng nhau ngắm bao nhiêu buổi hoàng hôn rồi? Không bao giờ đủ. Không bao giờ. "Và mày luôn cố đếm các màu sắc trên bầu trời."
"Bảy màu." Izuku mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, em trông vẫn giống như chàng trai ở Chicago năm nào, tràn đầy ước mơ và quyết tâm. "Lúc nào cũng là bảy màu, như cầu vồng vậy." Em với tay nắm lấy tay Katsuki, những ngón tay lạnh lẽo và gầy gò, nơi chúng từng ấm áp và mạnh mẽ. "Em xin lỗi, Kacchan."
"Đừng." Giọng Katsuki nứt ra như băng tan vào mùa xuân. "Đừng có mà xin lỗi."
"Em đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả mọi thứ." Những giọt nước mắt lăn dài trên má Izuku, và Katsuki ước có thể giữ lại từng giọt, như những viên hổ phách, làm bằng chứng cho tình yêu của họ—một tình yêu thật sự, xứng đáng với mọi hy sinh. "Nhưng lần này... lần này anh sẽ phải đi tiếp một mình."
"Tao không thể." Những lời đó xé toạc khỏi lồng ngực Katsuki như mảnh vụn. "Deku, anh không thể đâu—" Làm sao anh có thể giải thích rằng sống thiếu Izuku giống như cố gắng viết mà không có mực, như cố gắng thở mà không có không khí?
"Anh có thể. Anh sẽ làm được mà." Bàn tay của Izuku siết chặt trong giây lát, như một bóng ma của sức mạnh ngày xưa. "Hứa với em một điều được không?"
"Bất cứ điều gì." Tất cả mọi thứ. Mặt trăng, các vì sao và cả bảy sắc màu trong buổi hoàng hôn.
"Hãy hạnh phúc lần nữa. Không phải ngay lập tức, nhưng... một ngày nào đó." Đôi mắt của Izuku ánh lên sự mãnh liệt, dù cơn sốt khiến chúng rực sáng, giữ chặt ánh nhìn của Katsuki giống như lần đầu tiên trong căn nhà nhỏ, khi tình yêu còn mới mẻ, đáng sợ và tuyệt vời. "Hãy tìm điều gì đó khiến anh mỉm cười. Hãy yêu thế giới này một lần nữa."
"Không thể vì không có thế giới nào có em trong đó." Katsuki thì thầm, và đó không phải là cường điệu—đó là một phép toán, đơn giản như cộng trừ. Izuku cộng với Katsuki là cả thế giới. Loại bỏ một biến số, thì phương trình sẽ sụp đổ.
Tiếng cười của Izuku biến thành cơn ho, âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ trong tai Katsuki. "Thế giới này quá rộng lớn và tuyệt vời để điều đó trở thành sự thật. Hứa với em đi, Kacchan. Hứa rằng anh sẽ sống." Giọng em vang vọng những lần em từng tin tưởng Katsuki, những khoảnh khắc em nhìn thấy vẻ đẹp ngay cả khi người khác chỉ nhìn thấy bóng tối.
Katsuki áp trán mình vào bàn tay đang nắm chặt của họ, hít thở mùi quen thuộc của mực và giấy vẫn còn vương trên da của Izuku, dù em đã nằm trong viện điều dưỡng nhiều tuần. "Anh hứa." anh thì thầm, dù những từ ấy như một sự phản bội. Làm sao anh có thể hứa sẽ sống, khi lý do để anh sống đang trôi tuột đi trước mắt?
Vào buổi sáng thứ Năm của tháng Mười Một, Izuku ra đi trong yên lặng. Katsuki đang đọc một đoạn trong cuốn sách yêu thích của họ, cuốn sách về những vì sao và cơ hội thứ hai, thì anh nhận ra Izuku đã ngừng thở. Cứ như thế—giữa một đoạn văn và đoạn văn tiếp theo, giữa một nhịp tim và sự im lặng vĩnh hằng. Thế giới không dừng lại. Đồng hồ vẫn chạy. Những con chim vẫn hót. Làm sao chúng dám, khi Izuku sẽ không bao giờ nghe thấy nữa?
Anh ngồi đó hàng giờ, nắm chặt bàn tay đang dần lạnh đi của Izuku, khắc ghi từng chi tiết trên gương mặt em—những tàn nhang như những chòm sao riêng, đường cong của đôi môi từng mỉm cười qua mọi khó khăn, hàng mi tối màu nghỉ ngơi trên đôi má quá nhợt nhạt. Ngay cả trong giây phút ra đi, em trông như chỉ đang mơ về chuyến phiêu lưu tiếp theo của họ.
Lễ tang nhỏ, chỉ có một vài người bạn mà họ đã kết thân được ở New York, và, thật bất ngờ, có cả mẹ của Katsuki. Bà ôm con trai mình, người đang run rẩy trong những giọt nước mắt lặng lẽ, nỗi đau của bà cũng hiện rõ trong những nếp nhăn quanh khóe mắt. "Thằng bé đã khiến con tỏa sáng." bà thì thầm, và sự thật đơn giản ấy gần như đánh gục Katsuki.
Tối hôm đó, trở về căn hộ trống vắng của họ, Shakespeare cuộn mình trên chiếc gối của Izuku, chiếc gối vẫn còn phảng phất hương thơm của em. Con mèo với con mắt duy nhất nhìn Katsuki khi anh ngồi bệt xuống sàn, xung quanh là những bản thảo và câu chuyện dang dở của Izuku. Sự im lặng đánh vào anh như một cú đấm—không còn tiếng bàn phím gõ lách cách, không còn tiếng Izuku khe khẽ hát khi pha cà phê, không còn hơi thở nhẹ nhàng từ phía bên kia giường. Chiếc máy đánh chữ của Izuku nằm im lìm trên bàn, một câu chuyện dang dở vẫn còn trong cuộn giấy. Những từ cuối cùng em viết là: "Cuối cùng, tình yêu là tất cả những gì còn lại."
Katsuki chạm ngón tay run rẩy lên những dòng chữ đó, cảm nhận những vết lõm trên giấy nơi Izuku từng nhấn quá mạnh, lúc nào cũng quá vội vàng để ghi lại suy nghĩ của mình. Anh từng phàn nàn về thói quen đó bao nhiêu lần nhỉ? Giờ đây, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để được nghe tiếng gõ phím ấy một lần nữa.
Anh không rời căn hộ suốt một tuần. Anh đọc tất cả những câu chuyện Izuku từng viết, tất cả những ghi chú anh từng viết vội vàng bên lề sách hay trên khăn ăn, thậm chí cả trong cuốn sổ nhỏ anh giữ bên giường. Katsuki tìm thấy những danh sách mua sắm có lẫn những lời nhắn yêu thương giữa "bánh mì" và "cà phê," phát hiện những hình vẽ nguệch ngoạc tên viết tắt của họ trên các góc giấy nháp, và những bài thơ dang dở về "đôi mắt vàng" và "cơn giận nổ tung" khiến anh bật cười giữa dòng nước mắt.
Khi cuối cùng anh bước ra ngoài, New York đã thay đổi—hoặc có lẽ anh đã thay đổi. Màu sắc dường như nhạt nhòa, âm thanh xa vắng, như thể cả thế giới đang chia sẻ nỗi đau của anh. Anh đi qua những con đường mà họ từng đi cùng nhau, mỗi bước chân là một bài thực hành ký ức. Đi ngang quán cà phê nơi Izuku lần đầu thông báo rằng em đã được nhận làm việc lâu dài tại tòa soạn, đôi mắt em sáng lên rực rỡ hơn cả tách cà phê rẻ tiền của họ. Qua tiệm sách nơi họ từng dành vô số buổi chiều Chủ nhật, Izuku đọc thầm cho anh nghe khi họ nép vào góc cuối cửa hàng. Qua băng ghế công viên nơi họ từng ngồi trong im lặng thoải mái, vai chạm vai, nhìn đàn chim bồ câu tranh giành những mẩu bánh vụn.
Trong nhiều tháng, Shakespeare ngủ trên chiếc gối của Izuku, giữ lấy vị trí ấy như thể để sẵn sàng đón em trở về. Con mèo trở thành người bạn đồng hành duy nhất trong nỗi đau của Katsuki, sinh vật duy nhất dường như hiểu được sự mất mát to lớn mà họ đã trải qua.
Katsuki vẫn giữ thói quen cho Shakespeare ăn từng mẩu cá nhỏ, một phần trong anh mong Izuku sẽ xuất hiện từ cửa, chế giễu anh, "Tớ đã bảo mà, cậu sẽ yêu em ấy thôi." Giọng nói của Izuku cứ vang vọng trong tâm trí anh.
Một năm sau, Shakespeare cũng rời đi, nó mất lặng lẽ khi ngủ, trên chính chiếc gối mà nó đã chọn từ đêm đầu tiên. Con mèo cuối cùng thân thiết với anh và Izuku giờ cũng không còn. Nó bỏ lại anh, giống như cách Izuku đã làm.
Katsuki chôn Shakespeare dưới gốc cây phong trong Công viên Washington Square, nơi anh và Izuku từng đứng dưới tuyết, trẻ trung, dại khờ và yêu nhau đến say đắm. Anh không khóc—chưa từng khóc kể từ buổi sáng thứ Năm tháng Mười Một đó—nhưng anh ngồi ở đó đến nửa đêm, đếm những ngôi sao và tưởng tượng những đám mây thành bất cứ điều gì mà Izuku có thể đã nhìn thấy trong chúng.
Đêm đó, anh nằm ngủ ở phía giường của Izuku, gương mặt áp vào chiếc gối vẫn còn lưu lại chút hương thơm của em và Shakespeare. Trong những đêm dài, tăm tối, anh gần như có thể giả vờ rằng Izuku chỉ đang ngồi ở bàn làm việc, thức khuya hoàn thành một câu chuyện, và Shakespeare đang nằm yên trên giường. Nhưng mỗi buổi sáng, khi thức dậy với những tấm ga lạnh lẽo và sự im lặng đáng sợ, ảo ảnh ấy tan vỡ.
Mỗi góc nhỏ của New York đều lưu giữ tiếng vọng của Izuku. Quầy báo nơi em mua tờ báo buổi sáng. Tiệm ăn nơi em quyến rũ người chủ để mua được bánh mì cũ với giá rẻ. Chiếc cầu thang thoát hiểm nơi họ từng ngồi vào những đêm hè, mơ về tương lai mà họ không bao giờ có.
Ban đêm, Katsuki viết những bức thư mà anh không bao giờ gửi, trút nỗi đau lên giấy vì đó là cách duy nhất anh biết để tiếp tục thở:
Deku thân yêu,
Mặt trời vẫn mọc mỗi sáng, dù tao không biết tại sao. Thế giới vẫn quay dù không có em, điều mà tao thấy thật phi lý. Tao vẫn tìm thấy những chiếc bút chì của em ở khắp mọi nơi—nhét trong những cuốn sách, nằm sau tai em trong những bức ảnh, lăn dưới đồ đạc. Mỗi chiếc bút đều giống như một tin nhắn từ em, nhắc nhở tao viết tiếp câu chuyện của đôi ta.
Nhưng làm sao tao viết được khi không còn trái tim mình? Em đã mang theo tất cả những từ ngữ đẹp nhất của tao khi em rời đi. Nhớ lần em trêu tao về vốn từ vựng của mình chứ? 'Những từ ngữ hoa mỹ đến từ con trai của một chủ ngân hàng.' em nói thế. Nhưng em sai rồi—em luôn là từ ngữ đẹp nhất của tao, câu chuyện tao yêu thích nhất, bài thơ duy nhất mà tao từng muốn viết.
Sáng nay tao đã pha cà phê cho hai người. Tao không nhận ra cho đến khi rót đầy cốc của em. Tao cứ ngồi nhìn nó nguội dần, nhớ lại cách em vẫn uống nó dù sau hàng giờ, vì em quá mải mê viết để quan tâm đến nhiệt độ. Chúa ơi, tao thậm chí còn nhớ cả cách em quên rửa cốc, để lại những vòng cà phê trên mọi bề mặt như những tin nhắn bí mật.
Chiếc máy đánh chữ nhớ em. Tao thề là nó nghe khác đi khi tao cố gắng sử dụng nó—buồn bã, như thể nó biết tao không phải là em. Có lẽ nó đúng khi từ chối tao. Những ngón tay của tao sinh ra để gõ số liệu và hóa đơn ngân hàng, chứ không phải để dệt nên những câu chuyện như em đã từng.
Mỗi đêm tao đều mơ về em. Đôi khi em khỏe mạnh trở lại, cười đùa trong nhà lục giác ở Chicago. Đôi khi em và Shakespeare ở đây, tại New York, đợi tao trong thiên đường nhỏ an toàn mà chúng ta gọi là nhà. Đêm qua, tao mơ thấy em đang cố dạy tao cách đếm màu sắc trong hoàng hôn một lần nữa. Tao cứ mất dấu ở số sáu, và em chỉ cười, em nói rằng chúng ta còn cả cuộc đời để làm đúng.
Chúng ta không có đủ thời gian đâu, Deku. Chúng ta đã có bao nhiêu năm tháng bên nhau, nhưng giờ đây nó chỉ như thoáng chốc. Làm sao anh có thể đo lường phần đời còn lại của mình khi không còn em trong đó? Anh còn phải đếm bao nhiêu hoàng hôn nữa mới được gặp lại em?
Mãi yêu em,
Kacchan.
Nhiều năm trôi qua. Katsuki đã giữ lời hứa—anh sống. Nhưng sống không đồng nghĩa với việc quên đi. Anh tiếp quản nhà xuất bản nơi anh từng làm kế toán, biến nó thành một thành công lớn bằng cách xuất bản những câu chuyện mà Izuku sẽ thích. Anh có một con mắt tài tình trong việc phát hiện ra những tài năng chưa được khám phá, đặc biệt là những nhà văn giống như Izuku—những người nhìn thấy phép màu trong thế giới bình thường.
Anh xuất bản các câu chuyện của Izuku dưới bút danh mà họ từng chọn cùng nhau—"MK Deku"—và nhìn chúng chạm đến cuộc sống của những người mà họ không quen biết. Mỗi khi một lá thư từ độc giả đến, kể rằng câu chuyện đã mang lại cho họ hy vọng hay dũng cảm, Katsuki lại thêm nó vào một chiếc hộp đặc biệt đặt trên bàn của Izuku.
"Thấy chưa?" anh thì thầm với căn phòng trống. "Em vẫn đang thay đổi thế giới, đúng như em từng muốn."
Anh không bao giờ quay lại Chicago, cũng không bao giờ hòa giải với cha mình. Có những cây cầu, một khi đã đốt cháy, thì chỉ để lại tro tàn. Mẹ anh thỉnh thoảng đến thăm, mang theo tin tức từ quê nhà mà anh giả vờ không quan tâm. Nhưng bà cũng kể về nhà lục giác—về việc khu vườn đã mọc hoang, và cách các thiếu niên địa phương giờ đây sử dụng nơi đó như chốn hẹn hò bí mật của riêng mình. Bằng cách nào đó, điều đó có vẻ đúng. Tình yêu luôn tìm thấy con đường của nó, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Căn hộ của họ trở thành cả nơi ẩn náu lẫn bảo tàng. Anh giữ nguyên bàn làm việc của Izuku như lúc em để lại, lớp bụi phủ lên các phím máy đánh chữ, những phím mà sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được bàn tay em nữa. Nhưng anh vẫn giữ phần còn lại của căn hộ sống động, thay đổi, phát triển—đầy ắp sách, nghệ thuật và cuộc sống, như cách Izuku luôn mong muốn.
Vào mỗi dịp sinh nhật của Izuku, Katsuki sẽ mua một cuốn sổ mới, loại bìa xanh mà Izuku yêu thích. Anh sẽ viết tất cả những gì đã xảy ra, tất cả những điều mà Izuku đã bỏ lỡ:
Deku yêu dấu,
Bây giờ họ đang làm phim màu đấy. Màu thực sự, không phải là màu nhuộm đâu. Hôm qua anh đã xem một bộ phim và nghĩ về cách em sẽ đếm từng sắc thái trong mỗi cảnh quay. Thế giới dường như đang trở nên tươi sáng hơn, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn mờ nhạt hơn khi không có em ở đây để nhận ra tất cả những màu sắc của nó.
Em còn nhớ không, chúng ta từng đùa về những chiếc xe bay trong tương lai ấy? Giờ thì họ đang nói về việc đưa con người lên mặt trăng. Lên mặt trăng thật sự đấy, Deku à. Chắc chắn em sẽ viết hàng tá câu chuyện về nó. Có lẽ em sẽ khiến họ xây dựng thư viện trên đó, lấp đầy Biển Tĩnh Lặng bằng những con chữ.
Hôm nay anh đã thuê một nhà văn trẻ, người làm anh nhớ đến em. Không phải vì ngoại hình—mà vì tinh thần. Cô ấy viết về những điều không thể như thể chúng là điều tất yếu. Cô ấy tin vào những cái kết có hậu dù thế giới đã cho cô hàng tá lý do để không tin. Cô hỏi tại sao anh trở thành một nhà xuất bản. Anh gần như đã nói sự thật—rằng anh chỉ đang giữ ấm chiếc ghế của em, duy trì góc nhỏ này của thế giới văn học cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Nhớ em giờ đây khác xưa. Không còn giống như chết đuối, mà giống như mang cả đại dương bên trong mình. Tất cả những gì gợi nhớ về em—đôi mắt xanh, những đốm tàn nhang, mùi mực mới in—chúng không còn đau như trước. Hoặc có lẽ anh đã mạnh mẽ hơn, như em luôn nói anh sẽ như vậy.
Yêu em mãi mãi,
Kacchan.
Thỉnh thoảng, vào những đêm trời quang, anh leo lên mái căn hộ của họ (anh không bao giờ có thể buộc mình chuyển đi nơi khác, dù nhận được nhiều lời đề nghị mua lại tòa nhà cũ kỹ này). Anh nhìn lên các vì sao, ánh đèn New York làm mờ chúng nhưng không bao giờ dập tắt hoàn toàn được. Anh luôn tìm thấy sao mai—ngôi sao đã chứng kiến họ vào khoảnh khắc năm 1929 khi họ chọn nhau bất chấp tất cả.
"Bảy sắc trong mỗi hoàng hôn." anh thì thầm với bầu trời đêm, như một lời cầu nguyện và một lời hứa gói gọn trong ký ức. "Em nói đúng về điều đó, Deku. Em đã đúng rất nhiều thứ."
Giờ anh đã học được cách đếm chúng, mặc dù phải mất rất nhiều năm thực hành. Màu tím ở chân trời, màu xanh đậm ở phía trên, những đám mây hồng như kẹo bông—Izuku hẳn sẽ rất thích phép ẩn dụ đó.
Năm 1954, hai mươi năm sau ngày Izuku mất, Katsuki cuối cùng cũng tìm thấy dũng khí để xuất bản câu chuyện của họ dưới một bút danh. Anh đặt tên nó là "Bảy sắc hoàng hôn," và nó trở thành một hiện tượng nhỏ trong một số cộng đồng nhất định, được truyền tay nhau như một bí mật. Những ai biết tìm kiếm sẽ tìm thấy chính câu chuyện của chính mình trong từng trang sách, hy vọng của riêng họ cho một tình yêu không dám thốt nên lời.
Những lá thư bắt đầu đến chỉ trong vài tuần sau khi sách phát hành. Chúng đến từ khắp nơi—các thị trấn nhỏ, các thành phố lớn, thậm chí từ nước ngoài.
Mỗi lá thư đều kể một câu chuyện tương tự: "Tôi nghĩ mình cô đơn." "Bạn đã cho tôi hy vọng." "Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được nhìn nhận." Katsuki giữ tất cả những lá thư trong một chiếc hộp bên cạnh các câu chuyện của Izuku. Đôi khi, vào đêm muộn, anh đọc chúng cùng nhau, để quá khứ và hiện tại hòa quyện như màu nước.
Khi thế giới thay đổi xung quanh mình, Katsuki vẫn là một hằng số yên lặng trong giới xuất bản, được biết đến với sự hỗ trợ không mệt mỏi dành cho những câu chuyện tình yêu phi chính thống và chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.
Các biên tập viên trẻ thì thầm về người xuất bản bí ẩn sống một mình, bao quanh bởi sách và ký ức. Một số người nói rằng anh chưa bao giờ cười, nhưng điều đó không đúng—anh cười rất nhiều, thường là khi đọc những bản thảo làm anh nhớ đến cách Izuku nhìn thế giới.
Anh sống để chứng kiến những tia sáng đầu tiên của sự thay đổi, để chứng kiến thế giới từ từ mở rộng vòng tay đón nhận những tình yêu như họ. Mỗi chiến thắng nhỏ—một vụ kiện thắng lợi, một luật được thay đổi, một cặp đôi nắm tay nhau công khai—đều giống như một thông điệp từ Izuku. "Thấy không? Thế giới đang tốt đẹp hơn, đúng như em đã nói."
Nhưng anh không bao giờ yêu nữa—không phải theo cách đó. Làm sao anh có thể, khi một nửa linh hồn của anh đã đi trước để soi sáng con đường? Những cơ hội khác đến rồi đi, nhưng trái tim anh mãi ở lại trong căn phòng của viện điều dưỡng trên dãy Adirondacks, nắm một bàn tay lạnh giá và đếm màu sắc trên bầu trời.
Anh qua đời trong khi ngủ vào năm 1969, tại cùng căn hộ nơi họ từng xây dựng thiên đường nhỏ bé của mình. Các bác sĩ gọi đó là suy tim, nhưng những người hiểu anh nhất đều biết rằng trái tim anh chỉ vừa hoàn thành cuộc hành trình dài về nhà. Trên bàn làm việc của anh, họ tìm thấy một lá thư cuối cùng, giấy vẫn còn ấm từ bàn tay anh:
Izuku yêu dấu của anh,
Bác sĩ nói anh không còn sống được bao lâu nữa, và lần này, anh không còn tức giận về điều đó. Anh đã giữ đúng lời hứa—anh đã sống. Anh đã xuất bản những câu chuyện của em. Anh đã cố gắng làm thế giới tốt đẹp hơn một chút, giống như thế giới mà em luôn tin tưởng.
Nhưng anh chưa bao giờ ngừng nhớ em. Không một ngày nào. Không một hơi thở nào. Mỗi hoàng hôn đều có bảy sắc màu, đúng như em đã nói, nhưng chúng chưa bao giờ sáng rực rỡ như khi có em ở đây để đếm chúng cùng anh.
Nhưng em đã sai một điều. Thế giới này không quá lớn để biến mất khi em yêu một ai đó đủ nhiều. Nó chỉ vừa đủ lớn để giữ trong trái tim em, cho đến khi em có thể trao nó lại cho họ.
Giờ anh nghĩ anh hiểu tại sao em lại yêu những câu chuyện đến thế. Chúng không chỉ là lối thoát—chúng còn là những cây cầu. Giữa con người, giữa thế giới, giữa những trái tim. Câu chuyện của chúng ta đã được kể đi kể lại, ẩn giấu trong từng trang sách anh xuất bản, thì thầm trong những khoảng lặng giữa những lời nói của người khác. Nó sẽ sống mãi, Deku, trong những tình yêu không thể bị chối từ.
Anh sẽ sớm gặp lại em. Hãy giữ một chỗ bên hồ cho anh—chúng ta còn rất nhiều câu chuyện để kể. Và lần này, chúng ta sẽ có cả vĩnh hằng để đếm màu sắc trên bầu trời.
Mãi mãi là của em,
Katsuki.
Họ chôn cất anh bên cạnh Izuku trong một nghĩa trang nhỏ nhìn ra sông Hudson. Bia mộ, đơn giản và thanh lịch, chỉ khắc:
"Hai vì sao, một bầu trời
1903-1969
1903-1934
'Tình yêu là tất cả những gì còn lại'"
Người ta nói rằng vào những đêm trời trong, khi những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời New York, bạn vẫn có thể cảm nhận được họ ở đó—trong tiếng lật trang sách ở các tiệm sách cũ, trong những góc yên tĩnh nơi các cặp tình nhân gặp gỡ, trong khoảng trống giữa những nhịp tim nơi tình yêu tự viết nên câu chuyện của mình.
Và có lẽ, ở đâu đó bên kia sao mai, hai chàng trai đang ném đá trên mặt hồ bất tận, đếm màu sắc trong một hoàng hôn vĩnh hằng, tình yêu của họ cuối cùng cũng được tự do bừng sáng như họ hằng mơ ước.
END
tui cố ý để xưng hô anh/em cho nó tình á, sr nếu hơi lủng củng :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro