[Two shots][Kyumin] Zero:Zero (2/2)
Title: Zero : Zero
Author: BabySuju@LJ
Pairing: KyuMin (Kyuhyun x Sungmin)
Length: Two shots (1/2)
Genre: Romance, Angst
Translator: Boo♥KyuMin a.k.a Boo_ELF_Cass
Rating: PG-13
Disclaimer: They Belong To Each Other
Summary: “Em sẽ yêu anh mãi mãi, ở nơi này, em phong ấn tình yêu cùng trái tim mình với nụ hôn vĩnh cửu, Lee SungMin, anh là người sẽ mãi ở đây trong trái tim em..”
T/N: Thân tặng Yunnie yêu quý Đi vui vẻ nhé
Do Have Permission
“Kyu..Kyu… Em đâu rồi?”, giọng nói nhẹ nhàng dội qua bức tường, nhưng nó chẳng đủ quan tâm để trả lời, giữ mắt trên màn hình trước mặt, nó tự khâm phục sự tuyệt vời của nhóm nó khi đã tiến xa đến thế, một cú bắn nữa và họ cuối cùng cũng lên lever, nó nở nụ cười thật lớn, những ngón tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, cố gắng chiến đấu với những khó khăn trước mắt. Cánh cửa đột ngột mở toang, nó liếc nhìn và nhận thấy một hình dáng nhỏ bé đang tựa vào khung cửa.
“…và em lại ở đây với cái trò chơi ngu ngốc này nữa…” chủ nhân của giọng nói nhẹ nhàng rền rĩ, tiến lại gần nó hơn, và ôm chầm lấy nó từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vầng cổ trần của nó.
“Mùi của em thật tuyệt, anh thích nó…” giọng nói nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó, và những nụ hôn tiếp tục trượt từ cổ xuống gáy, bằng cách nào đó khiến nó sao lãng một chút khỏi trò chơi mà nó đã chơi từ lúc chập tối, từng cái chạm nhẹ của làn môi mềm khiến tâm trí nó không thể tập trung vào việc nó đang làm vào lúc này, và nó nhấn nút dừng lại. Quay đầu lại nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn vào nó, khuôn mặt họ đối diện thật gần, gần đến mức nó có thể cảm thấy hơi thở âm ấm của người đó, và nó đặt một cái hôn nhẹ lên gò má hồng đào mà nó vô cùng yêu thương.
“Em nghĩ, mình nên trói anh lên giường, và tiếp tục với trò chơi của em, Minnie, và để không bị sao lãng… lần nữa.” KyuHyun nói chậm rãi, nhìn thẳng vào khuôn mặt trước mắt mình. SungMin sau đó bĩu môi dễ thương và bước đến bên giường, cậu nhìn xuống chân mình, và cảm thấy đầy thất vọng.
“Em quên rồi đúng không… lại một lần nữa, như năm trước, và cả những năm trước nữa, đúng không?”, SungMin lên tiếng, sự đau đớn toát ra từ từng từ cậu nói. KyuHyun trông vô cùng bối rối, cố gắng nghĩ xem SungMin đang cố nói điều gì, nhưng ngay cả khi nó đã vắt kiệt bộ óc nhỏ bé của mình, nó vẫn không thể hiểu ra ý nghĩa của những điều mà nó vừa nghe được.
“Em xin lỗi, em không hiểu anh đang nói gì, Min, có việc gì vậy? Em hứa gì với anh phải không? Em không nghĩ là em có, vì nếu có thì em chắc chắn là em sẽ nhớ mà.” KyuHyun lại tiếp tục suy nghĩ, nó đã quên gì vào năm trước và những năm trước nữa nhỉ, nó thở dài trong lòng, có một điều về người yêu của nó, mà đôi khi nó hy vọng mình có thể dễ dàng xóa bỏ sự thật đó đi, rằng cậu ấy luôn luôn nhớ mọi sự kiện, mọi tiểu tiết trong đầu, mọi tội lỗi bé xíu, mọi câu truyện nhỏ nhoi và tất cả những mẩu nhỏ của chúng thực sự khiến nó phải đau đầu, như lúc này vậy.
“Em vẫn luôn như thế. Anh chẳng hiếu thế quái nào mà anh lại chấp nhận hẹn hò với em nữa. Chết tiệt, hôm nay là lễ kỉ niệm ba năm của chúng ta, và em thì ở đây với cái máy tính của em, chơi thứ trò chơi đần độn này với lũ người lạ ngu ngốc kia, và rồi em quên cả anh và lễ kỉ niệm của chúng ta.” SungMin lớn giọng, nước mắt lăn dài trên má cậu trong khi nói những lời kia. Nghe những điều đó, KyuHyun đập vào đầu mình thật mạnh, đưa mắt nhìn tờ lịch bên cạnh máy tính, nó bàng hoàng nhận ra vòng tròn mà nó đã khoanh vào một ngày đặc biệt, và sau đó nó quay qua nhìn đồng hồ để chắc chắn ngày đó đúng, và phải rồi, nó lại quên, một lần nữa.
Nó đứng dậy khỏi ghế và bước đến bên SungMin, quỳ xuống trước mặt cậu ấy, nó nắm lấy bàn tay xinh đẹp đang nằm gọn trong lòng cậu. Sau đó, nó nhìn vào đôi mắt đầy nước đang nhìn nó chăm chăm, đôi mắt đong đầy đau đớn bởi lỗi lầm mà nó lại mắc phải lần nữa vào năm nay. Bằng những ngón tay thon dài của mình, nó lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt ấy, kéo gần khoảng cách giữa cả hai, và ôm cậu ấy thật chặt.
“Em xin lỗi, xin lỗi, Min, tha thứ cho em…” nó thì thầm thật chậm.
“Em không cố ý như vậy, em chỉ… uhm chỉ quên thôi, em xin lỗi, là lỗi của em mà.” nó lại nói, cố gắng tìm kiếm sự thứ tha, nó xem giờ trên đồng hồ đeo tay của mình.
“Nhưng vẫn chưa muộn đâu này, em nghĩ chúng ta vẫn còn có thể đi đâu đó để tổ chức kỉ niệm, nào, chuẩn bị thôi..” nó kéo tay SungMin nhẹ nhàng. Không chống cự, SungMin đi theo nó, cậu không muốn phá hỏng một tối mà cậu đã vô cùng mong đợi. KyuHyun tìm trong ngăn kéo và chọn một chiếc áo hồng nhạt dễ thương mà nó mua vào mùa đông năm ngoái để tặng sinh nhật SungMin, nó cũng chọn cho mình một chiếc áo xanh nhạt với họa tiết tương tự, và sau gần nửa tiếng, họ đã cùng bước trên đường, tìm một nơi có thể nghỉ chân và tổ chức lễ kỉ niệm lần thứ ba của họ. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, và chỉ sau một vài trò đùa nhạt, SungMin cuối cùng cũng tươi cười trở lại. Họ vui vẻ bước đi trên hè phố, trò chuyện về những kỉ niệm cũ vào lần gặp đầu tiên của cả hai.
Cuối cùng, hai người quyết định chỉ mua một chiếc bánh kem nhỏ và hai lon bia. Và chọn một chỗ ngồi đẹp nhìn ra sông Hàn. SungMin cắm 3 cây nến lên chiếc bánh và châm lên, nhưng mỗi khi cậu bật lửa, lại có một cơn gió lướt qua, và sau chừng 10 lần cố gắng, cuối cùng cậu cũng đầu hàng. Cậu đưa mắt nhìn KyuHyun với nỗi thất vọng tràn trề nhưng nụ cười vương trên đôi môi đó khiến cậu quay trở lại với sự thật, rằng đây không phải là lúc để cảm thấy thất vọng vì những cây nến ngu ngốc, rằng không phải họ có thể tổ chức lễ kỉ niệm thường xuyên, và rằng cậu không biết mình có thể tổ chức vào năm sau hay không, vì đoán được rằng KyuHyun sẽ vẫn tiếp tục quên như ba năm trước.
“Ước đi nào, cho những năm sắp tới của chúng ta, nhanh lên, sắp 12 giờ rồi đấy.” SungMin vui vẻ nói, rồi nhắm mắt lại, và thầm ước một điều, sau đó, cậu mở mắt và thổi nển nhưng dường như đã quên mất rằng chẳng có cây nến nào được thắp lên, nhưng thay vào đó, ở đó là KyuHyun, đang làm bộ gửi một nụ hôn gió đến cậu bằng tay mình, và chỉ sau vài giây, những nụ hôn gió trở thành những nụ hôn thật sự, khi môi họ chạm nhau.
“Em sẽ yêu anh mãi mãi, ở nơi này, em phong ấn tình yêu cùng trái tim mình với nụ hôn vĩnh cửu, Lee SungMin, anh là người sẽ mãi ở đây trong trái thầm thật chậm.
“Em không cố ý như vậy, em chỉ… uhm chỉ quên thôi, em xin lỗi, là lỗi của em mà.” nó lại nói, cố gắng tìm kiếm sự thứ tha, nó xem giờ trên đồng hồ đeo tay của mình.
“Nhưng vẫn chưa muộn đâu này, em nghĩ chúng ta vẫn còn có thể đi đâu đó để tổ chức kỉ niệm, nào, chuẩn bị thôi..” nó kéo tay SungMin nhẹ nhàng. Không chống cự, SungMin đi theo nó, cậu không muốn phá hỏng một tối mà cậu đã vô cùng mong đợi. KyuHyun tìm trong ngăn kéo và chọn một chiếc áo hồng nhạt dễ thương mà nó mua vào mùa đông năm ngoái để tặng sinh nhật SungMin, nó cũng chọn cho mình một chiếc áo xanh nhạt với họa tiết tương tự, và sau gần nửa tiếng, họ đã cùng bước trên đường, tìm một nơi có thể nghỉ chân và tổ chức lễ kỉ niệm lần thứ ba của họ. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, và chỉ sau một vài trò đùa nhạt, SungMin cuối cùng cũng tươi cười trở lại. Họ vui vẻ bước đi trên hè phố, trò chuyện về những kỉ niệm cũ vào lần gặp đầu tiên của cả hai.
Cuối cùng, hai người quyết định chỉ mua một chiếc bánh kem nhỏ và hai lon bia. Và chọn một chỗ ngồi đẹp nhìn ra sông Hàn. SungMin cắm 3 cây nến lên chiếc bánh và châm lên, nhưng mỗi khi cậu bật lửa, lại có một cơn gió lướt qua, và sau chừng 10 lần cố gắng, cuối cùng cậu cũng đầu hàng. Cậu đưa mắt nhìn KyuHyun với nỗi thất vọng tràn trề nhưng nụ cười vương trên đôi môi đó khiến cậu quay trở lại với sự thật, rằng đây không phải là lúc để cảm thấy thất vọng vì những cây nến ngu ngốc, rằng không phải họ có thể tổ chức lễ kỉ niệm thường xuyên, và rằng cậu không biết mình có thể tổ chức vào năm sau hay không, vì đoán được rằng KyuHyun sẽ vẫn tiếp tục quên như ba năm trước.
“Ước đi nào, cho những năm sắp tới của chúng ta, nhanh lên, sắp 12 giờ rồi đấy.” SungMin vui vẻ nói, rồi nhắm mắt lại, và thầm ước một điều, sau đó, cậu mở mắt và thổi nển nhưng dường như đã quên mất rằng chẳng có cây nến nào được thắp lên, nhưng thay vào đó, ở đó là KyuHyun, đang làm bộ gửi một nụ hôn gió đến cậu bằng tay mình, và chỉ sau vài giây, những nụ hôn gió trở thành những nụ hôn thật sự, khi môi họ chạm nhau.
“Em sẽ yêu anh mãi mãi, ở nơi này, em phong ấn tình yêu cùng trái tim mình với nụ hôn vĩnh cửu, Lee SungMin, anh là người sẽ mãi ở đây trong trái tim em..” KyuHyun thì thầm lời hứa nhẹ nhàng vào tai SungMin, và âm thanh chiếc chuông lớn của đồng hồ thành phố vang lên khi kim đồng hồ chỉ 00:00.
*-*
Trở thành một kẻ say mèm chỉ sau khi uống cạn nửa số bia, cậu đã cảm thấy choáng váng, những lời nói bật ra không thể kiểm soát nổi, tay khua khoắng trong lung tung không trung, làm những điệu bộ chẳng thể nhận rõ, cố gắng thuyết phục thính giả duy nhất mà mình có, người yêu cậu, rằng cậu yêu người đó nhiều thế nào, SungMin cười rúc rích trong khi nói, mút mạnh ngón tay trỏ của mình, thưởng thức hương vị của chiếc bánh kem dâu ngọt ngào. KyuHyun mỉm cười vì cảnh tượng trước mắt mình, con người lớn tuổi hơn ấy trong tâm trí nó không bao giờ thất bại trong việc tỏ ra dễ thương trong bất cứ hành động nào của cậu ấy, ngay cả trong lúc này, với đôi má đỏ hồng cùng làn môi sưng tấy, SungMin trông thật gợi cảm.
“Về nhà thôi, Bí Ngô.” KyuHyun đề nghị, và SungMin chỉ gật đầu, giờ đó là quyết định tốt nhất, khi cậu vẫn còn chút tỉnh táo. Nửa đường về, cả hai vướng phải một vài gã nát rượu, chúng chặn đường họ lại..
“Mày có một cô nàng thật xinh đẹp chú em ạ…haha.. có muốn dùng chung không? Có vẻ như “thằng nhóc” của mày không đủ làm con bé vui vẻ đâu…haha” một trong những tên say tiến lại gần, cố gắng để chạm được vào má SungMin, nhưng ngay lúc đó KyuHyun lập tức chặn ngang, đẩy SungMin ra sau lưng mình.
“Xin lỗi, nhưng cô nàng này là một chàng trai, và không, tôi sẽ không chia sẻ với anh, chúng tôi đang trên đường về nhà, làm ơn chú tâm vào việc riêng của mấy người trước đi…” KyuHyun lịch sự đáp lời, ngay cả khi sự khó chịu vẫn còn xuất hiện trong giọng nói của nó.
“Một chàng trai? Hahaha…một couple thầm thật chậm.
“Em không cố ý như vậy, em chỉ… uhm chỉ quên thôi, em xin lỗi, là lỗi của em mà.” nó lại nói, cố gắng tìm kiếm sự thứ tha, nó xem giờ trên đồng hồ đeo tay của mình.
“Nhưng vẫn chưa muộn đâu này, em nghĩ chúng ta vẫn còn có thể đi đâu đó để tổ chức kỉ niệm, nào, chuẩn bị thôi..” nó kéo tay SungMin nhẹ nhàng. Không chống cự, SungMin đi theo nó, cậu không muốn phá hỏng một tối mà cậu đã vô cùng mong đợi. KyuHyun tìm trong ngăn kéo và chọn một chiếc áo hồng nhạt dễ thương mà nó mua vào mùa đông năm ngoái để tặng sinh nhật SungMin, nó cũng chọn cho mình một chiếc áo xanh nhạt với họa tiết tương tự, và sau gần nửa tiếng, họ đã cùng bước trên đường, tìm một nơi có thể nghỉ chân và tổ chức lễ kỉ niệm lần thứ ba của họ. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, và chỉ sau một vài trò đùa nhạt, SungMin cuối cùng cũng tươi cười trở lại. Họ vui vẻ bước đi trên hè phố, trò chuyện về những kỉ niệm cũ vào lần gặp đầu tiên của cả hai.
Cuối cùng, hai người quyết định chỉ mua một chiếc bánh kem nhỏ và hai lon bia. Và chọn một chỗ ngồi đẹp nhìn ra sông Hàn. SungMin cắm 3 cây nến lên chiếc bánh và châm lên, nhưng mỗi khi cậu bật lửa, lại có một cơn gió lướt qua, và sau chừng 10 lần cố gắng, cuối cùng cậu cũng đầu hàng. Cậu đưa mắt nhìn KyuHyun với nỗi thất vọng tràn trề nhưng nụ cười vương trên đôi môi đó khiến cậu quay trở lại với sự thật, rằng đây không phải là lúc để cảm thấy thất vọng vì những cây nến ngu ngốc, rằng không phải họ có thể tổ chức lễ kỉ niệm thường xuyên, và rằng cậu không biết mình có thể tổ chức vào năm sau hay không, vì đoán được rằng KyuHyun sẽ vẫn tiếp tục quên như ba năm trước.
“Ước đi nào, cho những năm sắp tới của chúng ta, nhanh lên, sắp 12 giờ rồi đấy.” SungMin vui vẻ nói, rồi nhắm mắt lại, và thầm ước một điều, sau đó, cậu mở mắt và thổi nển nhưng dường như đã quên mất rằng chẳng có cây nến nào được thắp lên, nhưng thay vào đó, ở đó là KyuHyun, đang làm bộ gửi một nụ hôn gió đến cậu bằng tay mình, và chỉ sau vài giây, những nụ hôn gió trở thành những nụ hôn thật sự, khi môi họ chạm nhau.
“Em sẽ yêu anh mãi mãi, ở nơi này, em phong ấn tình yêu cùng trái tim mình với nụ hôn vĩnh cửu, Lee SungMin, anh là người sẽ mãi ở đây trong trái tim em..” KyuHyun thì thầm lời hứa nhẹ nhàng vào tai SungMin, và âm thanh chiếc chuông lớn của đồng hồ thành phố vang lên khi kim đồng hồ chỉ 00:00.
*-*
Trở thành một kẻ say mèm chỉ sau khi uống cạn nửa số bia, cậu đã cảm thấy choáng váng, những lời nói bật ra không thể kiểm soát nổi, tay khua khoắng trong lung tung không trung, làm những điệu bộ chẳng thể nhận rõ, cố gắng thuyết phục thính giả duy nhất mà mình có, người yêu cậu, rằng cậu yêu người đó nhiều thế nào, SungMin cười rúc rích trong khi nói, mút mạnh ngón tay trỏ của mình, thưởng thức hương vị của chiếc bánh kem dâu ngọt ngào. KyuHyun mỉm cười vì cảnh tượng trước mắt mình, con người lớn tuổi hơn ấy trong tâm trí nó không bao giờ thất bại trong việc tỏ ra dễ thương trong bất cứ hành động nào của cậu ấy, ngay cả trong lúc này, với đôi má đỏ hồng cùng làn môi sưng tấy, SungMin trông thật gợi cảm.
“Về nhà thôi, Bí Ngô.” KyuHyun đề nghị, và SungMin chỉ gật đầu, giờ đó là quyết định tốt nhất, khi cậu vẫn còn chút tỉnh táo. Nửa đường về, cả hai vướng phải một vài gã nát rượu, chúng chặn đường họ lại..
“Mày có một cô nàng thật xinh đẹp chú em ạ…haha.. có muốn dùng chung không? Có vẻ như “thằng nhóc” của mày không đủ làm con bé vui vẻ đâu…haha” một trong những tên say tiến lại gần, cố gắng để chạm được vào má SungMin, nhưng ngay lúc đó KyuHyun lập tức chặn ngang, đẩy SungMin ra sau lưng mình.
“Xin lỗi, nhưng cô nàng này là một chàng trai, và không, tôi sẽ không chia sẻ với anh, chúng tôi đang trên đường về nhà, làm ơn chú tâm vào việc riêng của mấy người trước đi…” KyuHyun lịch sự đáp lời, ngay cả khi sự khó chịu vẫn còn xuất hiện trong giọng nói của nó.
“Một chàng trai? Hahaha…một couple gay ư? ya, làm như tao sẽ tin mày ấy… đừng tham lam thế chứ… lại đây cưng, hãy để bố đây làm em vui vẻ đêm này nào…haha…” một tên say khác tiến đến từ phía sau và tóm lấy tay SungMin, KyuHyun cực shock khi mất thế chủ động, và giờ SungMin đang đứng giữa đám người, bị bao vây bởi những cái đụng chạm đầy thú tính và những cái hôn đầy mùi rượu. Những tên say không hề nhận ra rằng những lời KyuHyun nói là sự thật. SungMin thật quá xinh đẹp để là một chàng trai. KyuHyun cố gắng phá vỡ vòng vây và giữ lấy người yêu mình nhưng năng lực hạn hẹp khiến nó thất bại, nhưng nó không bỏ cuộc cho đến khi một gã đẩy mạnh khiến nó ngã đập lưng xuống nền đất cứng.
“Dừng lại đi…dừng lại đi…” SungMin gào lên, và khi cậu thấy KyuHyun ngã xuống trước mắt mình, cậu trở nên vô cùng tức giận. Với một cử động nhỏ, cậu đá bay tên đàn ông đang ôm chặt lấy mình, sau đó, cậu thay đổi vị trí đứng và nhìn chằm chằm lũ say rượu điên dại. Tung một cú đá cao, vung một vài cú đấm, và âm thanh vang lên có phần đáng sợ, ngay cả khi cậu vẫn còn choáng váng, những kĩ năng mà cậu đã học ở lớp võ thuật vẫn giúp cậu rất nhiều. Từng tên từng tên gục xuống và sau khi đã đánh bại chúng, cậu bước tới và đỡ KyuHyun đứng lên, không hề nhận ra sự nguy hiểm đang tới gần.
PANG!
Một màn kính vỡ vụn trước mắt nó, KyuHyun không thể nói nên lời khi thân hình SungMin đổ vào vòng tay mình. Nó nhìn chăm chăm đôi mắt đã nhắm nghiền và lắc mạnh cơ thể nhỏ bé, và rồi nó thấy những dòng máu đỏ trượt nhanh xuống từ đầu SungMin. Hình ảnh đó làm nó chết lặng. Vào sáng sớm, tiếng hét vô vọng vang dội khắp thành phố Seoul.
*-*
Trong vòng tay ấm của người yêu mình, cậu cảm thấy yên bình, nhịp đập trái tim cậu và nó hòa với nhau nghe thật tuyệt, chúng tạo nên âm điệu của thiên đường. Nhưng cơ thể cậu đang dần dần chuyển lạnh, vòng tay ấm không còn có thể giúp cậu giữ lấy sự ấm áp được nữa. Cậu nắm chặt bàn tay nó, cố níu giữ sự âu yếm bên cạnh mình, nhưng những cảm giác vẫn vuột mất khỏi tầm tay cậu. Cậu nhìn vào đôi mắt long lanh nước đang nhìn mình thật gần.
“A..Anh ước… sẽ được mãi mãi… trong vòng tay em.. Anh…” SungMin thì thầm thật chậm, cố gắng giữ lấy từng hơi thở, nhưng lồng ngực nặng trĩu không cho phép cậu làm điều đó…
“Anh… muốn… chăm sóc cho em… khi em già đi, anh ước..” SungMin cố níu lấy một hơi thở sâu, KyuHyun không thể nói một lời, cổ họng nó như vỡ ra với những cảm xúc lẫn lộn, hối hận có, tức giận có, và đau khổ có. Nó ôm SungMin thật chặt.
“Anh ước.. mình có thể khiến em hạnh phúc.. và bảo vệ em… Anh yêu em, mãi.. mãi…” Cái nắm tay thật chặt của SungMin dần dần buông lỏng, cơ thể cậu lịm đi trong vòng tay KyuHyun, khi đôi mắt cậu nhắm lại cũng là khi hàng nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má đã lạnh băng.
“KHÔNG… KHÔNG.. ĐỪNG BỎ EM.. KHÔNNGGG!!”
Title: Zero : Zero
Author: BabySuju@LJ
Pairing: KyuMin (Kyuhyun x Sungmin)
Length: Two shots (2/2)
“Kyu..Kyu… Em đâu rồi?”, giọng nói nhẹ nhàng dội qua bức tường, nó khẽ mở mắt rồi chớp, một lần, hai lần… Nhìn xung quanh rồi tự nhìn xuống người mình, nó nhận ra rằng mình đang nằm trên giường, trên giường của cả hai, và nước mắt đột ngột lăn dài trên má nó. Nó đã nhớ giọng nói ngọt ngào êm ái đó quá nhiều, và giờ thì nó đang có ảo giác rằng giọng nói đó đang gọi tên mình. Nhắm mắt thật chặt, nó chẳng hề muốn thức dậy chút nào, nó cảm thấy như mình chẳng còn một lí do nào để sống khi thiếu SungMin bên cạnh, chẳng còn một buổi sáng nào có nụ hôn đánh thức chờ đón nó, chẳng còn một lời kêu ca nào khi nó thức dậy quá muộn, khi nó chơi những trò chơi ngu ngốc đó, và chẳng còn một lễ kỉ niệm nào còn có thể được tổ chức nữa. Những gì sót lại chỉ còn là sự thật đau thương, là sự nhức nhối của nỗi cô đơn, là sự ân hận nặng nề, và nỗi đau vì thực tại. Cánh cửa đột ngột mở toang, và nó chẳng buồn liếc nhìn gì hết. Có thể đó chỉ là vì nó không đóng cửa đủ kĩ và cơn gió thổi qua làm nó mở ra. Nó biết rằng chẳng có một người nào có ở đây để làm việc đó vì nó đã sống một mình ở căn hộ này hơn một năm nay.
“…và em lại ở đây với… chúa ơi, em vẫn còn ngủ vào cái giờ này sao hả?!, Kyu, dậy nào, đã một giờ chiều rồi, vì chúa..”, giọng nói nhẹ nhàng vang lên lần nữa, và lần này nghe như thật vậy, và cũng quá gần với nó. KyuHyun mở mắt và quay đầu lại, và hình ảnh đập vào mắt nó khiến nó choáng váng. Nó bật dậy khỏi giường như lò xo, nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. Người ấy bước lại gần và vòng tay ôm nó, và thay vì lạnh lẽo, vòng ôm đó vô cùng ấm áp.
“Mùi của em thật tuyệt, anh thích nó, em biết mà, nhỉ..?” tiếng cười dịu dàng vang lên ngay bên tai nó, đầu óc nó kẹt cứng và nó chẳng thể làm gì cả. Đôi môi mềm mại đó âu yếm làn da trần của nó, từ cổ lên đến cằm, và cuối cùng dừng lại trên môi nó, và giờ thì não nó cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại. Ngả đầu về phía sau và kéo mình ra khỏi những vòng ôm ấm áp, nó đứng lên và nhìn chăm chăm con người trước mắt mình.
“Anh… Anh không phải là thật, không..không phải.. đây chỉ là ảo giác thôi!” nó tự thì thầm với bản thân, nhắm mắt thật chặt và lắc đầu thật mạnh, nhưng khi mở mắt, nó đã vô cùng shock khi khuôn mặt đó chỉ cách mặt nó vài inch, và đôi mắt nâu tròn lấp lánh đang nhìn nó đầy lo lắng.
“Em ổn không Kyu? Đây là những gì xảy ra với em sau khi đi ngủ quá muộn và thức giấc khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu thế này đấy.. Anh đã phải bảo em bao nhiêu lần rồi nhỉ, em thực sự thích nghe anh phàn nàn suốt ngày thế này ha… Anh chẳng muốn thế tí nào ý, em thấy không… nhưng tất cả chỉ tại cái thói quen xấu ý của em thôi với cả…” những lời phát ra từ đôi môi đỏ mọng mềm mại của người ấy như bay vào màng nhĩ của nó. Nó nhìn gương mặt ấy, nó đã quên rằng người ấy xinh đẹp như thế nào mất rồi, nó nghe giọng nói ấy, và hình như nó cũng đã quên giọng nói ấy ngọt ngào đến nhường nào, nó chạm vào gương mặt ấy, và hồ như đã quên mất sự mịn màng của nó. Nó kéo thân hình đó vào vòng tay và ôm thật chặt, nó không hề muốn buông ra, nó chẳng hề muốn quên. Ảo giác, hay giấc mơ, hay gì đi nữa, thì nó cũng không muốn mất một cơ hội để nhớ.
“Min, em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm, ơn chúa…Min, em nhớ anh nhiều lắm lắm, chắc anh không biết em nhớ anh đến điên lên được ấy, em đã sống như dưới địa ngục từ khi anh đi…” nó thì thầm những lời đó, lặp đi lặp lại.
“Kyu, bỏ.. bỏ anh ra nào… em bóp chết anh mất, anh… anh.. không thở được” SungMin rên rỉ, cố gắng thoát khỏi vòng ôm, nhưng nó ngày càng chặt hơn..
“Làm ơn, chỉ một phút thôi, đứng đây và để em ôm anh, để em cảm nhận anh, làm ơn..” KyuHyun vừa thút thít vừa nói, nghe như van nài, và khi nghe những điều đó, SungMin ngừng chống trả, và chầm chậm ôm đáp lại cậu bé.
“Anh không đi đâu cả đâu, em nhìn xem này. Anh sẽ dành cả ngày hôm nay cho em, anh được nghỉ hôm này và chúng ta có thể ở cả ngày bên nhau này. Anh hy vọng em không quên hôm nay là ngày gì.” SungMin nói thật chậm, cố gắng an ủi người yêu mình. KyuHyun trong vòng tay ôm của SungMin đưa mắt về phía góc giường nơi có tấm lịch để bàn, và ở đó, nó đã thấy ngày hôm nay, nó thề trên sự sống của mình.
“Ngày kỉ niệm của chúng ta, là hôm nay…” nó thì thầm thật chậm khi đã nhận ra. Sau khi nghe những lời đó, SungMin buông nó ra và nở một nụ cười thật lớn, bắt đầu dậm chân thình thịch trong khi vỗ tay.
“Em còn nhớ, chúa ơi… Kyu, đây là lần đầu tiên em nhớ đấy..” SungMin quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi lại ôm chầm lấy KyuHyun và hôn cả trăm cái hôn một phút lên mặt nó, nhưng KyuHyun chẳng bận tâm đến việc đó nữa, nó chỉ muốn cảm nhận SungMin ở đây nhiều nhất có thể, vì nó không biết hình ảnh tưởng tượng này sẽ còn tồn tại bao lâu nữa, vậy nên nó phải tận dụng hết thời gian nó có.
“Ra ngoài và tổ chức kỉ niệm đi, anh nghĩ chúng ta có thể tìm thấy một cách để tận hưởng ngày hôm nay đấy, nhỉ?” SungMin gợi ý, nhưng những lời đó rung một hồi chuông trong óc KyuHyun.
“Không.. không.. hãy ở nhà đi, được chứ, tổ chức kỉ niệm với nhau ở đây thôi.” KyuHyun nói, vào tin vào ngôn từ của chính mình. Nhìn vào đôi mắt to tròn đầy hằng hái ấy, cố gắng thuyết phục SungMin ở nhà với mình, nó lo sợ phải đối diện với sự thật rằng nó đã mất SungMin vào ngày lễ kỉ niệm khi cả hai ra ngoài cũng nhau. SungMin chầm chậm mỉm cười, gật đầu.
“Được rồi, hurm.. Đầu tiên em phải đi tắm trước đã, anh sẽ không tổ chức kỉ niệm với một cậu bé bốc mùi đâu đấy..” SungMin bị cắt ngang khi KyuHyun hôn cái chóc vào môi cậu.
“Em nhớ rằng anh nói rằng mùi cả em rất tuyệt và anh yêu nó năm phút trước, và anh biết đấy, em không phải một cậu bé…” cùng với đó, KyuHyun dễ dàng nhấc bổng SungMin lên trên tay mình và bế vào phòng tắm. SungMin thét lên vì hành động đột ngột của nó nhưng sau đó bĩu môi dễ thương và ôm lấy cổ KyuHyun, cố gắng giấu đi đôi má đỏ hồng..
“Anh biết không, nếu anh cứ tiếp tục bĩu môi và tỏ ra dễ thương khủng khiếp như thế này, em nghĩ chúng ta sẽ không thể đi tắm được mà sẽ kết thúc trên giường đấy. Em đã không có những bài tập buổi tối từ năm ngoái rồi…” SungMin đấm vào ngực KyuHyun nũng nịu.
Ngày hôm đó tràn ngập nụ cười và hạnh phúc, KyuHyun hoàn toàn quên lần cuối mình cười là khi nào, nó đã quên nụ cười cuối cùng của mình, một nụ cười thực sự. Sau khi tắm, cả hai tiến vào bếp, và họ ăn trưa cùng nhau. Ngay cả khi đó chỉ là mì ăn liền, nhưng đây là lần đầu tiên, họ thấy mì có vị ngon đến vậy. Thật buồn cười khi cả hai quay lại bếp nấu tiếp khi hai gói mì có vẻ như không đủ, và nó đã nghĩ đến việc bình thường mình còn không thể ăn hết một nửa gói mì sau đó. Sau khi ăn chưa xong, cả hai cùng ngồi trong phòng khách xem những bộ phim lãng mạn. Đầu tiên, SungMin chọn “Titanic”, nhưng KyuHyun không muốn bật bộ phim ấy, nó ghét phải xem những bộ phim buồn vì nó không muốn phá hỏng phút giây hạnh phúc của cả hai, vậy là cuối cùng học chọn “What Happen In Las Vegas”. Suốt bộ phim, cả hai cười rụng cả tim, nhưng SungMin đã không chú ý rằng, KyuHyun thực sự không xem phim một chút nào, mà thay vào đó, nó quan sát SungMin hầu như toàn bộ thời gian, và điều làm nó cười chính là sự hạnh phúc trong lòng nó khi thấy người ấy cười, và nó gần như đã quên cái cách mình thấy nụ cười của con người lớn hơn ấy đáng yêu thế nào trong tai nó.
“Anh thực sự buồn cười đến vậy hả?” SungMin đột nhiên hỏi, ánh mắt cậu nhanh chóng bắt lấy ánh mắt KyuHyun. KyuHyun thực sự ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ, nó đột ngột ngừng cười, nhìn chăm chăm vào đôi mắt tròn đối diện với mình, nó gật đầu…
“Đúng đấy, và em thực sự yêu điều đó..” KyuHyun nghiêm túc nói khi đặt tay lên má người yêu mình, lấp đầy khoảng trống giữa cả hai và đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi gợi cảm.
“Em nhớ anh nhiều vậy sao Kyu?” SungMin lại hỏi, KyuHyun chầm chậm gật đầu đáp trả câu hỏi đó..
“Xin lỗi, anh thực sự không muốn xa em…” Đôi mắt SungMin trở nên long lanh, KyuHyun cảm thấy những lời đó có chút tối nghĩa và nó không dễ dàng hiểu được. Đột nhiên, SungMin đặt một nụ hôn lên môi nó. Ban đầu, nụ hôm ấy có phần nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng rồi nó chuyển biến rất nhanh, cả hai không còn có thể giấu đi ham muốn mãnh liệt của mình, họ đã quên mất rằng mình đang ở đâu. KyuHyun lột phăng áo phông của SungMin không tốn một giây và sau đó tự cởi áo mình, sự động chạm của làn da khiến nó bị đánh thức một cách nhanh chóng. Họ đã làm tình với nhau trên đivăng trong phòng khách, những tiếng rên thỏa mãn phát ra khi cả hai cố gắng lấy lại những yêu thương mà họ đã đánh mất trong khoảng thời gian xa cách, không hề nhận ra rằng thời gian đang nhanh chóng trôi đi, cái thứ thời gian chẳng hề bận tâm đến cuộc gặp mặt bí mật của cái chết và con người.
Sau một vài lần tình cảm, KyuHyun cuối cùng cũng mệt mỏi vì kiệt sức, chìm vào giấc ngủ yên bình với SungMin nằm gọn trong vòng tay. SungMin dùng thời gian đó để ngắm nhìn KyuHyun thật kĩ, quan sát khuôn mặt mà cậu đã nhung nhớ quá nhiều. Dù biết chắc rằng mình sẽ lại phải ra đi sớm thôi, nhưng suy nghĩ đó vẫn khiến SungMin thực sự thấy buồn. Cậu không hề muốn đi, chưa muốn. Cậu muốn được ở bên KyuHyun mãi mãi, nhưng, cậu biết mình không thể, vì cậu không hề còn sống, cậu đã chết, cậu chẳng hề còn thở. Cậu chầm chậm di chuyển, cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấy, cố gắng để không làm người yêu mình tỉnh giấc, nhưng cậu đã thất bại..
“Anh đi đâu vậy?” KyuHyun hỏi với sự bồn chồn vô ngần trong giọng nói. SungMin nhìn qua cửa sổ, chỉ tay lên bầu trời.
“Trên cao kia, nơi mà anh thực sự thuộc về. Xin lỗi, nhưng thời gian của anh đã gần hết rồi.” SungMin nói chầm chậm, cậu trông thật buồn với hai hàng nước mặt chậm lăn trên đôi má.
“Tại sao anh lại ở đây khi biết rằng mình sẽ lại rời xa em lần nữa..!!!? Tại sao, SungMin?!! Tại sao chứ???!” KyuHyun thất vọng hét lớn, nó không muốn sống một cuộc sống không có SungMin bên cạnh. Thật khốn khổ, thật đau đớn, nó muốn cậu ấy, nó cần cậu ấy. SungMin là nguồn sống của nó, là ánh sáng ban ngày, là chìa khóa nụ cười của nó, là không khí để nó hít thở, là ánh đèn trong đêm tối, SungMin là tất cả với nó.
“Là em, em chính là người mang anh đến đấy, hôm nay… Đó là em, KyuHyun..” SungMin nói thật chậm. KyuHyun cố hiểu những lời nói đó, nhưng nó luôn luôn thất bại khi cố thử. Những lời đó mang hàng trăm ý nghĩa, đôi khi những ý nghĩa đó quá phi lí đối với nó, và đó cũng là lí do tại sao nó thích những con số và tính toán chứ không phải từ ngữ và văn học. Nó nhìn SungMin sự phân vân đong đầy trong đáy mắt.
“Em đã quyết định điều ước của mình vào ngày đó, em đã quyết định nó vào thời gian thiêng liêng giữa sự sống và cái chết, và nó đã được đáp ứng.” SungMin nói, và khi đó, KyuHyun nhớ lại cái ngày mà nó ước những điều ước ấy..
--Flashback--
“Ước đi nào, cho những năm sắp tới của chúng ta, nhanh lên, sắp 12 giờ rồi đấy.” SungMin vui vẻ nói, rồi nhắm mắt lại. KyuHyun nhìn chăm chăm khuôn mặt trước mắt, người ấy đang tập trung cho điều ước của mình, và nó cũng bắt đầu ước cho nó..
‘Ước gì em sẽ không bao giờ quên đi ngày kỉ niệm này suốt cuộc đời bất cứ một lần nào nữa, và em sẽ có thể cùng tổ chức kỉ niệm với anh và khiến anh hạnh phúc’
Nó sau đó quan sát SungMin mở mắt và cố gắng thổi những cây nến không hề được thắp lên, và vì thế nó đưa tay lên là làm bộ một nụ hôn gió trẻ con và giây tiếp theo, môi nó chạm vào đôi môi gợi cảm của SungMin.
“Em sẽ yêu anh mãi mãi, ở nơi này, em phong ấn tình yêu cùng trái tim mình với nụ hôn vĩnh cửu, Lee SungMin, anh là người sẽ mãi ở đây trong trái tim em..” KyuHyun thì thầm lời hứa nhẹ nhàng vào tai SungMin, và âm thanh chiếc chuông lớn của đồng hồ thành phố vang lên khi kim đồng hồ chỉ 00:00.
--End of Flashback --
“Đã đến lúc rồi, anh phải đi. Hãy đợi anh nhé, vì anh sẽ lại ở đây vào năm sau, và, anh cho em một năm để thu thập những ý tưởng về việc tổ chức lễ kỉ niệm vào năm sau..” SungMin vỡ òa trong nước mắt, rồi cậu đặt lên môi KyuHyun một nụ hôn thật lâu và thật sâu, KyuHyun nhắm mắt trong nụ hôn, và nó nghe thấy tiếng chuông đồng hồ điểm 00:00. Và cảm giác ấm áp trong vòng tay nó dần biến mất và trở thành cơn gió lạnh thoảng qua.
‘Em sẽ đợi anh, Lee SungMin, mãi mãi…” cùng với đó, nó đi vào giấc ngủ, thầm ước rằng một năm sẽ trôi nhanh như ngày trôi.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro